Ở lớp mĩ thuật của thầy Jeon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

« Thầy ơi, thầy thích màu gì? »

music recommend: colors — stella jang

(nhạc đã được ghim ở đầu fic, rất khuyến khích mọi người nghe khi đọc :>)

----------------

Taehyung tham gia một lớp ngoại khoá mĩ thuật ở trường. Không phải vì cậu không thể tìm được một lớp tốt hơn ở ngoài, mà là vì cậu cảm thấy vị thầy giáo thực tập đang đứng trên bục giảng thật sự rất dễ thương.

-----------

"Hôm nay là thứ ba và như thường lệ, chúng ta sẽ có một bài tập về nhà nho nhỏ." - Thầy giáo trẻ tuổi cười tươi, có chút xuề xoà đưa bàn tay còn dính những vết màu chưa khô quệt quệt mồ hôi trên má, làm cho những vết bẩn dây ra còn nhiều hơn trước. - "Hôm nay, vì thầy bí đề tài rồi nên chúng ta sẽ vẽ tranh về đề tài tự do nha."

Cả lớp thở dài, Taehyung cũng thế. Đề tài tự do bảo dễ thì rất dễ, mà bảo khó thì cũng rất khó. Taehyung thậm chí đã nhiều lần ngồi cả nửa ngày cũng không biết vẽ gì, nhưng lần này cậu nghĩ là cậu có cách.

Chuông reng ầm ĩ, cả lớp ào ào ra về, chỉ riêng Taehyung lon ton đến gần chỗ thầy Jeon đang thu dọn đồ đạc vào túi xách.

"Thầy Jeon ơi."

"Sao vậy Tae?"

Thầy Jeon ngẩng lên nhìn Taehyung bằng đôi mắt cưng chiều. Với tư cách là một thầy giáo, thầy rất thích Taehyung, vì cậu bé vẽ đẹp, hơn nữa lại còn ngoan ngoãn và hay cho thầy sữa chuối lúc thầy mệt.

"Thầy ơi, thầy thích màu gì?"

"Hả? À..." - Jeongguk nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt lại đậu trên chiếc áo len của Taehyung.

"Thầy thích màu xanh."

Taehyung thấy thế, môi mỏng liền mỉm cười.

Ngày hôm sau, Taehyung nộp cho thầy một bức tranh vẽ bãi biển xanh ngắt. Trên bãi cát vàng mịn, có một chàng trai đang đứng bên cái lâu đài cát được xây một cách vụng về, đôi môi nở nụ cười đẹp đến nao lòng. Ai nhìn cũng bảo thật giống thầy Jeon.

Jeongguk nhìn bức tranh, trong vô thức bỗng nhíu mày đầy nghi hoặc. Chậc, bộ mắt của mình khi cười lại mơ mộng đến thế này hay sao?

--------------

"Hôm nay là thứ ba và mọi người cũng biết gì rồi nhỉ, chúng ta sẽ tiếp tục có bài tập về nhà tiếp theo..." - Thầy giáo trẻ tuổi có vẻ hào hứng, vẫn tiếp tục dùng tay "vẽ" những vết màu nước chưa khô lên mặt. Từ khi nào, việc tự làm dơ mặt đã trở thành một thói quen kì dị của thầy Jeongguk - "Vì bức tranh lần trước của các bạn khá tốt, nên thầy quyết định đề tài hôm nay vẫn sẽ là đề tài tự do ha."

"Xí!!!!" - cả lớp gào lên. - "Thầy Jeongguk lại bí đề tài nữa chứ gì?"

Thầy Jeon ngượng ngùng gãi tai, trên mặt lộ ra một nụ cười bẽn lẽn đáng yêu với cái răng thỏ ngốc. Ừ thì, thầy dù sao cũng chỉ mới có hai mươi mốt tuổi thôi, thầy cũng phải có tâm tư riêng chứ...

Đôi mắt Jeongguk khẽ liếc về phía Taehyung.

"Thầy Jeon ơi."

Taehyung vẫn là học sinh cuối cùng ở lại. Cậu bé bước đến chỗ của Keongguk, dùng chất giọng trầm của một cậu bé mười bảy đang dậy thì và kéo thầy giáo của mình ra khỏi công cuộc dọn đồ bận rộn.

"Sao thế Tae?"- Jeongguk ngước mắt lên khỏi túi xách, trái tim bỗng mềm ra khi thấy Taehyung cố giấu bàn tay run rẩy của mình ra sau áo len.

"Thầy ơi, thầy thích màu gì?"

Vẫn là câu hỏi đó, Jeongguk mỉm cười, lần này ánh mắt thầy giáo trẻ rơi trên chiếc ô nhỏ nhỏ em mang.

"Thầy thích màu vàng."

Ngày hôm sau, Taehyung nộp cho thầy bức tranh vẽ rừng lá vàng rực của những ngày thu se lạnh. Dưới những gốc cây thẳng tắp có bóng lưng một chàng trai đang mải mê đứng ngắm nhìn phong cảnh đẹp đến mơ màng, nhìn dáng người ai cũng bảo rất giống thầy Jeon.

Jeon Jeongguk lại một lần nữa nhíu mày nghi hoặc. Chậc, chẳng lẽ vai mình thật sự là còn rộng hơn cả tiền bối Kim Seokjin lớp ngữ văn như vầy luôn ấy hả?

-------------

"Nhanh quá các bạn nhỉ, lại đến thứ ba rồi này. Vẫn là đề tài cũ nhé?"

...

"Thầy Jeon ơi."

"Sao thế Tae?"

"Thầy thích màu gì?"

Ánh mắt Jeongguk bị hút thẳng vào đôi môi đang cười tươi đến nỗi trở nên vuông vức của em.

"Thầy thích màu đỏ."

Hôm sau, Taehyung với vẻ mặt tự hào đặt bức tranh vẽ cảnh hoàng hôn của mình lên bàn thầy. Trong tranh có một chàng trai với mái tóc nâu sẫm dắt chiếc xe đạp chậm rãi đi trên con đường dài. Dưới ánh hoàng hôn đỏ cam rực rỡ, người ấy còn đẹp hơn cả những tia nắng của buổi chiều tà, ai nhìn cũng nói thật đúng là nghệ thuật. Một số còn bàn tán rằng có phải Taehyung lấy xe đạp của thầy Jeon làm nguyên mẫu hay không mà lại giống chiếc xe thầy hay đi đến thế.

Jeon Jeongguk vừa nghe những lời bàn tán của mọi người, vừa trầm ngâm nghĩ nghĩ. Chậc, chẳng lẽ chân mình thật sự dài đến mức hoàn hảo như thế này hay sao?

---------------

"Hôm nay là thứ ba, mọi người cũng biết rồi nhỉ..."

...

"Thầy Jeon ơi."

"Sao thế Tae?"

"Thầy thích màu gì?"

Lần này Jeongguk vẫn cứ nhìn mãi, cuối cùng lại chú ý đến cái mặt dây chuyền với hình thù kì dị của em.

"Thầy thích màu xanh lá."

Hôm sau, thầy Jeongguk nhận về một bức tranh vẽ khung cửa sổ của chiếc xe buýt xanh lá quen thuộc mình thường ngồi. Bên khung cửa kính trong suốt có một chàng trai đang ngủ rất say, tuy không thấy mặt nhưng ai cũng bảo mái tóc này thật giống tóc của thầy Jeon.

Lại một lần nữa Jeon Jeongguk bày ra vẻ mặt vô cùng khó tin. Chậc, lẽ nào tóc mình cũng mượt và bóng bẩy như thế này hả?

---------------

"Một tuần trôi qua thật nhanh các bạn nhỉ, các bạn cũng biết mình phải làm gì rồi đúng không?"

...

"Thầy Jeon ơi."

"Sao thế Tae?"

"Thầy thích màu gì?"

Thầy Jeon vừa tự nhiêm chỉnh lại cái khăn cổ em đeo vừa bảo.

"Thầy thích màu trắng."

Lần này, bức tranh của Taehyung làm Jeongguk không thể không ngạc nhiên. Em vẽ cảnh một ngày mùa đông tuyết phủ lạnh giá. Trong tranh cũng xuất hiện một chàng trai với nét mặt hớn hở đang trượt tuyết rất hăng say. Lần này mọi không chỉ bàn về việc mặt của người mà Taehyung vẽ giống thầy Jeon như đúc, mà còn bàn về việc chàng trai đó đang trượt tuyết.

Jeon Jeongguk rất thích trượt tuyết vào những ngày mùa đông.

Và hôm nay, những nỗi nghĩ hoặc của Jeongguk trở nên rất khác.

Lẽ nào em ấy thật sự là đang vẽ mình hay sao?

-------------

"Hôm nay là thứ ba..."

...

"Thầy Jeon ơi."

"Sao thế Tae?"

"Thầy thích màu gì?"

Jeongguk cảm thấy bí bách, lần này anh bắt đầu không biết nên chú ý tới cái gì nữa rồi.

"Thầy thích tất cả các màu, Tae."

Taehyung vẫn dịu dàng mỉm cười, hệt như cách em đáp lại thầy suốt mấy tuần trước đó.

Hôm sau, Taehyung nộp cho thầy một bức tranh với bối cảnh là lớp mĩ thuật. Trong tranh có một chàng trai đứng cạnh giá vẽ, chiếc áo sơ mi trắng dính một vài vệt màu nhưng vẫn cười rất tươi. Đôi mắt người đó cong cong ngọt ngào như một viên kẹo đường và dĩ nhiên, trên mặt người đó cũng lem luốc những vết màu nước đủ màu sắc. Lần này không có để gì nghi ngờ nữa, bức tranh đó chính là tranh vẽ thầy Jeon.

Jeon Jeongguk nhìn bức tranh cười tủm tỉm, trong tim dồn dập những nhịp đập liên hồi.

Taehyung ơi, em thật sự rất dễ thương.

----------------

"Hôm nay là thứ ba, và chúng ta vẫn sẽ có một bài tập về nhà."

"Oài~ lại đề tài tự do nữa hả thầy?"

"Em không biết vẽ gì nữa rồi thầy ơi đổi đề tài đi."

"Thầy ơi đúng đó đừng vẽ tranh tự do nữa nha."

Cả lớp ồn ào phản đối, Jeongguk gật đầu giơ hai tay lên làm vẻ đầu hàng.

"Thôi được rồi, thầy biết rồi. Tuần sau là buổi học cuối, lớp học của chúng ta sắp phải 'giải tán' rồi, nên lần này thầy sẽ cho các bạn một đề tài mới nha hehe..."

"Ờ ha nhanh quá, mới đây mà hết học kì 2 rồi"

"Sắp hết ngoại khoá, sắp hết gặp thầy jeon rồi..."

"Huhu nhanh ghê, quanh đi quẩn lại có chút xíu mà đã gần 4 tháng trôi qua, đã gần 10 bức tranh với đề tài tự do chán ngắt nộp cho thầy Jeon rồi."

Cả lớp ồn như vỡ chợ, chỉ có Taehyung ngồi im không nói, buồn bực cắn cắn móng tay của mình.

"Được rồi mọi người im lặng chút nào. Vì tuần sau là buổi học cuối rồi, nên mọi người hãy vẽ cho thầy một bức tranh dạng biểu ngữ, trên đó viết những điều các bạn muốn nói thầy nghe, thầy sẽ đọc và phản hồi lại hết, có được không?"

Cả lớp bùng nổ bởi những tiếng ồn ào, bàn tán xôn xao. Hôm nay, Taehyung vẫn là học sinh ở lại cuối cùng.

"Thầy Jeon ơi."

"Sao thế Tae?"

"Thầy thích màu gì?"

Jeongguk cảm thấy hơi bất ngờ, tại sao hôm nay em ấy vẫn hỏi mình thích màu gì chứ?

"Em thích màu gì, Tae?"

"Em thích màu tím."

"Ừm, vậy thì thầy cũng thích màu tím nhất."

Taehyung tủm tỉm mỉm cười, mắt hoa đào cong cong. Cậu bé lôi từ trong túi xách của mình ra giấy, cọ và lọ màu nước màu tím. Chấm nhẹ cọ vào màu nước, Taehyung viết một dòng chữ thật to vào tờ giấy a2 của mình.

« Dear Jeon Jeongguk, i purple you 💜 »

"Thầy ơi, em thích thầy. Em sẽ vẽ mọi bức tranh về những sắc màu mà thầy thích, thầy có thể đáp lại bằng cách làm bạn trai em không?"

Jeongguk như tan chảy khi thấy vành tai dần trở nên đỏ ửng của Taehyung. Anh nhẹ nhàng ôm Taehyung-đang-xấu-hổ-sắp-chết vào lòng, đặt lên đôi môi ngọt ngào của em một nụ hôn vội vã.

"Tất cả những màu sắc anh thích, cái gì cũng đều bắt nguồn từ em. Nếu em không ngại, ngay sau khi lớp học này kết thúc, anh rất sẵn lòng trở thành bạn trai của em."

Hai má Taehyung nóng hổi, mà cánh tay ôm Taehyung của Jeongguk cũng hơi run run.

Nắng vàng lung linh chiếu qua khung cửa sổ, có hai trái tim nào đó mới vừa rung rinh.

End.
---------------

16.01.18 - 18.01.18

viết lén trong những tiết ngữ văn buồn ngủ đến tận cùng.

thật ra mình cũng chẳng biết mình đang viết gì nữa, chắc vì vừa ngái ngủ vừa viết nên nó nhảm nhí quá chừng huhuhuhu :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro