Chương 1: Nhăn nheo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nhìn một bản thân già nua phảng chiếu trong chiếc gương cũ kĩ, nếp nhăn ẩn hiện dưới bọng mắt, khoảng cách từ mũi đến miệng, Kim TaeHyung dường như cảm nhận được đến cả tâm hồn mình cũng đã bắt đầu nhăn nheo theo dòng thời gian đưa đẩy

Thiếu niên xinh đẹp động lòng người năm nào giờ chỉ còn là một ông chú đứng tuổi, chẳng còn hơi thở của thanh xuân, sự điềm tĩnh nơi tuổi trưởng thành, Kim TaeHyung bỗng cảm thấy nuối tiếc

Người ta chỉ nâng niu đóa hoa khi nó đang ở khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời, và rồi khi nhành hoa ấy héo tàn, liệu người đời có còn đếm xỉa đến nữa không? Hay đến cuối cùng, người ta chỉ nhìn thấy nó ở một xó nào, mặc cho cành hoa xinh đẹp thuở ấy không ngừng níu giữ lấy thứ thanh xuân huy hoàng đó, mà những người đã từng vì vẻ đẹp của nó thề non hẹn biển, giờ đây bỏ mặc đóa hoa tàn tạ tìm đến những loài hoa khác rực rỡ ngoài kia. Vậy, khi đi hết quãng đời còn lại, nó chỉ còn một mình mà thôi

Anh thầm nghĩ, rốt cuộc vẻ đẹp mà ai ai cũng ao ước của bản thân, cốt cũng chỉ là một thứ cản trở chân ái đến với anh

Nhắc đến đây, Kim TaeHyung lại sợ rằng

Bạn đời của anh-Jeon JungKook liệu sẽ vì dáng vẻ xấu xí này mà tìm đến tình yêu mới không?

Kim TaeHyung không hề lo xa

Vốn dĩ, em rất xuất chúng, còn anh chỉ có trong tay một vị thế tầm thường, một gia tài tầm thường, một học thức bình thường, và một nhan sắc tàn phai

Kim TaeHyung không hề mít ướt

Vốn dĩ, khi yêu, anh đã không còn sử dụng lớp vỏ bọc cứng rắn kia nữa, trở về là con người thật của mình, là bạn đời của JungKook mà anh thầm thương

Chẳng là, bên cạnh một JungKook tuy đã ngoài bốn mươi là những đóa hoa rạng ngời hương vị tuổi trẻ, tài giỏi, khéo léo, dịu dàng đều có, đều nằm sẵn chờ JungKook đến chọn lựa

Một Kim TaeHyung bốn mươi bảy tuổi liệu có thể làm gì?

Chà, anh lại nghĩ nhiều rồi

JungKook vẫn luôn cằn nhằn bên tai anh

- Kim TaeHyung của em thật là, cứ nghĩ nhiều thứ như thế rồi lại buồn bã cả ngày

Kim TaeHyung không phủ nhận

Từ khi lựa chọn bên Jeon JungKook, anh sớm đã nghĩ đến rất nhiều điều

Chà, có lẽ anh vẫn luôn sẵn sàng đón nhận một viễn cảnh mà JungKook rời xa anh

Kim TaeHyung nhìn một bản thân già nua phảng chiếu trong chiếc gương cũ kĩ, nếp nhăn hiện hữu khắp nơi, chỉ còn cách vài giờ nữa là đến sinh nhật lần thứ bốn mươi tám của anh

JungKook vẫn chưa về

Bây giờ là mười chín giờ tối

Kim TaeHyung đợi chờ, lâu đến nỗi, anh cũng không nhớ rõ bản thân đã ngồi trên chiếc ghế này từ lúc nào nữa

__

Mùa đông mang tuyết phủ lên thành phố Seoul một mảng trắng trải dài như chiếc thảm lông mềm mại, mang cái lạnh lẽo của tiết trời xoa dịu cái ngột ngạt do áp lực cuộc sống của nơi đây

Kim TaeHyung ngồi nhìn ánh nến yếu ớt cố gắng cháy lên ngọn lửa nhỏ bé, hệt như nỗi hy vọng vừa lóe lên trong tim lại bị dập tắt, rồi lại ngoan cố hiện ra nơi tâm trí

Việc này đã kéo dài suốt năm tháng trời ròng rã

Anh cười nhạo bản thân, cớ sao lại không hỏi em ấy rõ ràng, tự mình đa tình tự mình đau, JungKook không làm gì sai cả

Tít...tít...

- Alo?

- Alo

- JungKook, em đang ở đâu thế..?

- Em thật sự rất bận, xin lỗi anh nhiều, em sẽ cố gắng thu xếp công việc ạ

- Được rồi, đêm khuya mùa đông lạnh lắm, nhớ giữ ấm nhé

- Vâng, anh cũng vậy

Tút...tút...

Anh đang trông đợi một cái gì chứ?

__

Khi chiếc đồng hồ treo tường điểm đến con số 11 to tướng, anh gục đầu xuống bàn, chìm vào giấc ngủ say sưa

Hình như, anh đã nhìn thấy mối tình đầu của em-Lãng Nguyệt

Một cô gái người hoa từng khiến JungKook chết mê chết mệt, hệt như cách mà Kim TaeHyung khiến JungKook thần hồn điên đảo vì sắc đẹp tuổi 18 khi ấy

Trong giấc mơ, JungKook cùng Lãng Nguyệt tay đan tay, mũi kề mũi, âu yếm nhau như đôi tình nhân nơi biển hoa oải hương tim tím

Anh sợ

Kim TaeHyung chán ghét những nếp nhăn trên gương mặt mình

Chán ghét cả sự hèn nhát tận sâu trong tim

__

Cót két...

- Anh

Kim TaeHyung cảm nhận được hơi ấm của bàn tay lan tỏa trên vai, từng nụ hôn rơi trên vành tai ửng đỏ, khóe mắt, rải rác dưới mũi, cánh môi hơi khô lại do trời lạnh và cuối cùng là sau gáy. Người phía sau dang tay ôm lấy vùng eo dù đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn còn thon gọn, nằm trọn trong lòng người thương của anh

- Happy Kim TaeHyung's Birthday! Xin lỗi vì đã nói dối anh, em muốn tạo cho anh một bất ngờ nhân dịp người thương của em bước qua tuổi mới

- Anh này, em đã đặt được vé máy bay sang Thụy Điển rồi, ước mơ du lịch toàn thế giới của anh, em nhất định sẽ thực hiện. Chỉ cần anh hạnh phúc là được rồi..

Phút chốc, Kim TaeHyung cảm thấy, tia hy vọng trong tim lại một lần lóe lên, như mầm cây nhỏ vươn lên thành cây đại thụ mọc sừng sững giữa khu rừng u tối

Kim TaeHyung chầm chậm hé mắt, chầm chậm bắt lấy tay em, chầm chậm thỏ thẻ

- Anh đã rất sợ..

- Anh sợ rằng, một ngày nào đó em sẽ rời bỏ anh. Anh sợ với cái dáng vẻ xấu xí này, em sẽ ghét bỏ anh mất

- Đúng là lớn tuổi rồi thì thường sẽ suy nghĩ rất nhiều, nhỉ?

- Anh thật ngu ngốc mà, haha..

Kim TaeHyung vừa nói vừa khóc. Anh nghĩ thầm, bản thân đúng thật là trẻ con. JungKook từ đầu đến cuối chỉ dịu dàng ôm bạn đời vào lòng, dịu dàng xoa dịu nỗi bất an mà người kia đã phải trải qua

- Hình như càng trưởng thành, anh lại càng sợ đánh mất những thứ mình đang có

- Anh có quá nhiều, à không, là có cả một thế giới để đánh mất. Anh chỉ sợ một khi vụt tay, em sẽ lập tức rời khỏi anh. Dù anh tin tưởng và yêu em tuyệt đối, thế nhưng nỗi sợ này xuất phát từ sự tự ti và yếu kém của anh, anh chẳng có gì ngoài một trái tim si tình để đáp lại tất cả mọi thứ mà em đã dành cho anh từ lúc hai ta vừa mới yêu..

- JungKook, em luôn là người chịu thiệt và hi sinh vì anh

- Anh sợ, bản thân đã gây ra quá nhiều tổn thương cho em

- Anh vẫn còn nhớ rất rõ. Lúc mà em nhường cho anh chiếc bánh mà em ưa thích, em buồn đến nhường nào. Cả lúc em một thân bị thương vì cứu anh vẫn ghì chặt anh vào lòng an ủi một Kim TaeHyung khóc lớn như đứa trẻ, anh biết, em đau đến chết đi sống lại...

- Anh xin lỗi em rất nhiều

- Hức..anh lại suy nghĩ nhiều rồi, phiền quá nhỉ..?

JungKook đau lòng hôn lên khóe mi đỏ ửng của anh, em thì thầm, giọng run rẩy

- Đối với em, anh là bầu trời, là mặt đất, là lửa, là nước, là không khí, là thức ăn, là cả mạng sống vì thiếu anh trên đời này sẽ chẳng bao giờ xuất hiện một Jeon JungKook như ngày hôm nay, em yêu anh

- Nếp nhăn không thể nào làm tình cảm của em đối với anh phai mờ được. Kim TaeHyung à, em cũng có mà, rất nhiều là đằng khác, em yêu anh

- Em lựa chọn hi sinh và chịu thiệt vì chính bản thân anh đã cực khổ rất nhiều. Cái thuở mà em không có gì trong tay ngoài anh, chính anh đã nuôi em, anh dầm mưa dãi nắng ở bên ngoài để kiếm tiền, còn cố tỏ ra là mình ổn dù hôm đó có tồi tệ đến mức nào chỉ để em có thể chuyên tâm làm ăn. Anh còn hào phóng chi tiền cho em theo đuổi ước mơ, anh nghĩ xem, em làm sao có thể không biết ơn anh đến chết đây, hửm..? Em yêu anh rất nhiều...

- Kim TaeHyung của em không hề phiền, em rất thích được nghe anh tâm sự, nghe anh thủ thỉ bên tai đủ chuyện trên trời dưới đất mà đến em còn chẳng nghĩ tới, em yêu anh, rất yêu

Thế rồi, bữa tiệc sinh nhật đáng lẽ ra phải thật lãng mạn lại thành ngập trong nước mắt

Chả là, lúc già đi, những người chịu bên cạnh và chăm sóc, thương yêu ta bỗng trở nên quá đỗi trân quý, điều mà thời còn trẻ ta chẳng nghĩ rằng nó quan trọng đến thế

Với anh, chỉ cần JungKook nằm bên cạnh khi thức dậy mỗi buổi sáng sớm, đã quá đủ rồi

__

.

.

.

.

.

.

.

.

.

__

Hi, mình là Hạ, chiếc shortfic be bé này xuất hiện khi mình nghĩ rằng: Nếu JungKookie và TaeTae thật sự là bạn đời, vậy nếu khi về già họ sẽ như thế nào nhỉ?. Mình thấy rất nhiều fic, oneshot,..cũng nói về việc cả hai là bạn đời, thế nhưng phần lớn các bạn đều viết về tình yêu tuổi trẻ. Vậy nên mình-với tâm hồn nhạt như nước lã đã quyết định "hô biến" ra em shortfic này đâyyy








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro