Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jungkook trở thành bạn trai của Taehyung, phải nói là Taehyung bị ép chịu cho Jungkook trở thành bạn trai của mình.

Tìm một tên đối thủ cạnh tranh làm bạn trai, nội tâm của cậu đã rất kháng cự rồi, huống hồ tên bạn trai này lại còn thích giám sát cậu làm cho cậu càng khó chịu hơn.

"Tae Tae, em đang xem gì đó?"

"Không, không có gì."

Sáng sớm đi xe buýt tới trường cũng phải đi chung, Jungkook đứng ngay bên cạnh cậu ngăn cách cậu với những người xung quanh. Nhân lúc xe nghiêng trái nghiêng phải thì Jungkook ôm thẳng lấy eo của cậu, ấn cậu vào trong lòng rồi hôn một cái lên vành tai cậu.

Ánh nắng phả vào trong cửa sổ xe chiếu lên vành tai đỏ bừng của Taehyung, cậu ngượng cực kì rồi lại không nhịn được mắng: "Jungkook, anh đừng có làm bậy bạ, đang trên xe đó."

Jungkook lại cắn lấy vành tai cậu liếm liếm, tự hắn thấy cái vành tai này mềm quá rồi, mà dáng vẻ Taehyung xấu hổ lại đáng yêu quá mức thế này, thế là nhỏ giọng nói: "Em đáng yêu quá đi mất, anh không nhịn nổi."

Kim Taehyung thật sự rất muốn mắng chết hắn nhưng sợ hắn lại làm bậy bạ gì đó nên không dám nói gì thêm. Cậu lấy tai nghe ra đeo lên nghe nhạc, không thèm để ý tới Jungkook nữa.

Về tới phòng học Jungkook lại cầm bài tập của Taehyung đi nộp, hắn còn rót sẵn nước cho Taehyung rồi để trên bàn cậu.

Giờ ăn trưa hai người cũng ăn cùng nhau, chỉ là Taehyung phụ trách ăn thôi còn những chuyện khác không cần phải nhọc lòng. Sau khi ăn xong còn có người mua đồ uống trái cây hay là kem gì đó cho tới cho mình giải khát nữa.

Jungkook có thể được coi là một người bạn trai chuẩn mực, chăm sóc cho Taehyung từng li từng tí. Cho dù cậu có nói gì cũng nghe theo, ngoại trừ lúc trên giường ra.

Nhớ lại cái hôm đó khiến cho nửa người dưới của Taehyung nhịn không được siết chặt lại, cậu bị Jungkook làm tới sợ thật rồi. Tuy là lúc mới đầu rất sướng nhưng sau đó cậu chịu không nổi nữa mà vẫn chịch thì rất khó chịu. Xong chuyện rồi thì hai mép thịt sưng to như một cái bánh bao vậy, chỉ cần hơi khép chân lại thôi cũng đau nên chỉ có thể nằm sấp tách chân ra.

Cũng may là đang trong kì nghỉ chứ nếu không là cậu đã phải xin nghỉ, nằm vật vã trên giường mấy ngày mới đi đứng lại được bình thường. Trong khoảng thời gian này đều do Jungkook chăm sóc cậu và giúp cậu không bị ba mẹ phát hiện.

Nhưng mà ba mẹ cậu cũng vô tâm thật, hoàn toàn không hề phát hiện ra cơ thể cậu có chỗ nào khác thường mà ngược lại còn vui mừng khi thấy cậu và học sinh giỏi Jungkook chơi chung với nhau.

Lúc vào tiết, Taehyung quay đầu qua nhìn thử thì phát hiện ra Jungkook vậy mà đang nhìn mình, ánh mắt vừa chạm nhau khiến cậu ngượng không chịu được, Jungkook ngược lại còn thoải mái cười một cái nữa.

Đồ điên!

Kim Taehyung âm thầm chửi hắn một trận, trong lòng vẫn còn đang nghĩ xem phải làm sao mới có thể thoát khỏi tên biến thái Jungkook này. Cậu thật sự thấy phiền muốn chết rồi, nhưng chỉ cần nghĩ tới hôm đó bị chịch dưới người có Jungkook không còn chút tôn nghiêm nào là cậu không còn dám phản kháng gì nữa.

Thầy giáo phát đề thi thử muốn kiểm tra năng lực, đồng thời còn dặn trước đây là đề mình tự ra, không tìm được trên mạng đâu. Rào trước bảo mấy trò ở bàn dưới đừng có gian lận, không tìm được đáp án đâu.

Taehyung nhanh chóng làm xong mấy câu cơ bản và câu tầm trung, dồn hết sức làm mấy câu đề khó. Cậu thích nhất là giải mấy câu đề khó, chỉ cần làm ra được thì đã có thể flex được trước mặt đám bạn học rồi.

Nhưng mà làm ra được chưa phải là cái khiến cậu hài lòng nhất mà phải là cả lớp chỉ có mình cậu làm được thì mới đã, nhất là lúc mà Jungkook cũng không làm được, lúc đó mới là lúc cậu thấy vui nhất.

Đề khó chỉ có hai câu hỏi, câu hỏi nhỏ thứ hai là khó nhất, vừa là đạo hàm vừa là hàm số lạ lẫm vừa là tính xem giới hạn này nọ, cực kì khó.

Taehyung làm rất lâu mới làm ra được, đau đầu muốn điên luôn. Cậu còn tự cho là cả lớp này chỉ có mình cậu làm ra được nên nhắn tin hỏi Jungkook.

[Câu cuối cùng anh làm ra được chưa?]

[Làm ra rồi này Tae Tae.]

Hình gửi qua, câu hỏi nhỏ thứ hai là cách giải vừa ngắn gọn vừa dứt khoát, cực kì dễ hiểu, còn Taehyung cậu ghi lộn xộn nguyên một trang giấy mà vẫn chưa hoàn chỉnh, lộn qua lộn lại mới miễn cưỡng giải được đáp án. Rất rõ ràng là cậu phải phí một đống sức mới giải ra được còn Jungkook chỉ cần thuận tay tính là ra.

Nếu như hai người cùng nhau đối phó với một con rồng độc ác thì Jungkook là một kiếm đâm vào chỗ hiểm, nhanh chuẩn ác, còn Taehyung cậu là đâm liên tục rất nhiều nhát mới kéo chết được con rồng này.

Ai cũng thấy được là cậu ngu hơn Jungkook là rõ, mạch giải đề hoàn toàn không đúng, phiền phức muốn chết.

Vừa nghĩ tới chuyện này là Taehyung lại bắt đầu thấy phiền lòng, cậu còn tưởng là cả lớp chỉ có mình cậu giải ra chứ. Cậu cố gắng như vậy xong Jungkook người chỉ cần nhẹ nhàng, đơn giản đã giải xong.

Khó chịu quá đi mất, sự chênh lệch của hai người họ quá lớn rồi, đau lòng quá đi mất.

Quả nhiên là thầy khen Jungkook, còn khen hắn sáng tạo, là kì tài hiếm gặp. Tất nhiên là cũng có khen Taehyung giải ra được, nhưng mà mấy từ ngữ thì không êm tai được bằng Jungkook.

Ai mà không muốn được khen là thiên tài chứ, sớm biết vậy xoá hết luôn giả bộ không biết làm cho rồi.

Taehyung khó chịu cào cào bàn, kết quả lại nghe thấy Jungkook nhắc tới cậu.

"Em cảm thấy cách giải của Kim Taehyung rất hay, không cần hiểu nguyên lý này của em cũng làm ra được. Ngược lại là em dùng cách làm tắt, ai không học công thức và nguyên lý này của em thì hoàn toàn không làm ra được. Cách giải của Kim Taehyung đúng theo bình thường hơn, dễ được đủ điểm trong bài thi hơn."

"Em nói cũng có lý, khi đi thi thì nên dùng cách của Taehyung, còn cái cách này của em thì dùng trong thi đấu được chứ nếu dùng trong thi đại học thì sẽ bị trừ bớt điểm."

Taehyung ngẩng đầu lên nhìn Jungkook, trong lòng vẫn không phục nhưng hình như không còn khó chịu như trước đó nữa. Bản thân cậu cũng cảm thấy nếu như đây là đề thi đại học thật thì chắc chắn là cậu sẽ được đủ điểm, còn Jungkook sẽ bị trừ đi một ít điểm, nghĩ vậy rồi thì không thấy khó chịu lắm nữa.

Lúc hết tiết Jungkook đi qua tìm Taehyung, bảo chuyện muốn tham gia cuộc thi Toán.

Nhà trường muốn cử người đi tham gia cuộc thi Toán cấp tỉnh, nếu như tham gia có giải thì sẽ được đi thi giải cấp quốc gia, nếu như đạt giải cấp quốc gia thì sẽ được thưởng nhiều lắm.

Bình thường thì đều là do tự học sinh ứng cử, giáo viên sẽ lựa danh sách sau khi nộp rồi cùng nhau loại trừ.

Jungkook lấy đơn báo danh giúp Taehyung, sau khi hết tiết thì đưa qua trước mặt cậu rồi nói: "Điền đi."

Taehyung nhìn lướt qua rồi lập tức nhớ lại cái đề khó kia, lửa giận lập tức bùng lên. Cậu gạt phăng tờ đơn ra, chẳng thèm bày ra chút vẻ tốt lành nào: "Ai thèm đi tham gia thi với anh."

Cái này ngược lại cũng đúng, mấy đứa thích toán trong lớp cũng không nhiều. Toán là môn ác mộng của đa số người nên ai tham gia thi lý, hoá, sinh được thì đều sẽ không tham gia thi cái môn toán này.

Trong lớp chỉ có mỗi mình Jungkook chịu tham gia, vừa hay chỉ có hai slot nên cho Taehyung một slot luôn, vậy thì hai người có thể cùng vào vòng trong luôn rồi.

Jungkook đã sắp xếp xong lịch trình một tuần tham gia thi của cả hai rồi, chỉ còn đợi Taehyung điền đơn nữa là xong. Tới khi đó hai người có thể làm một màn tuần trăng mật, sẵn tiện tham gia cuộc thi vậy thôi.

Nhưng mà Taehyung lại không nghĩ như vậy, cậu cảm thấy Jungkook chắc chắn là cố ý bảo cậu tham gia cuộc thi này để tới khi đó cười nhạo mình, thế nên cậu không chịu tham gia.

Jungkook tận tình khuyên bảo: "Đi đi, đạt được giải có ích cho việc lên đại học đó. Anh đã hỏi thăm rồi, cuộc thi lần này trình độ của mấy tuyển thủ kia chả ra sao đâu, anh thấy là kém xa em luôn ấy."

Nhắc cái gì không nhắc lại nhắc tới trình độ, sao nào, bộ trong mắt của Jungkook trình độ của cậu kém lắm phải không.

"Đã nói không đi là không đi, anh cút ra!"

Taehyung đẩy Jungkook ra, thấy hắn va vào bàn cũng mặc kệ. Cậu cúi đầu xuống chơi điện thoại, bây giờ cậu không hề muốn để ý tới Jungkook chút nào nữa.







Ủng hộ new fic của tui nha các vợ🫰🥺




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro