12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

có một jeon jungkook rất si tình em thương của hắn
_______________
chuyện nhà nội (phần cuối)

jungkook và em về nhà nội đã được nửa tuần rồi, hắn tuy không đến công ty nhưng vẫn làm việc ở nhà. hôm qua hắn nghe một cuộc điện thoại rồi nói với em phải đi công tác gấp, nói em ở nhà chờ hắn về nhé, hắn sẽ về sớm thật sớm. ba mẹ jeon cũng không nói gì chỉ bảo hắn cứ làm việc đi, taehyung họ sẽ lo thật tốt thôi. trước khi đi hắn hôn em một cái thật yêu chiều, mina nhìn thấy cảnh đó thật sự ngứa mắt nhưng lại chẳng làm gì được. chịu thôi.

từ ngày hắn đi công tác, không ngày nào là em và hắn không gọi cho nhau, từ videocall cho đến nhắn tin cứ liên tục như vậy 24/7. mẹ jeon thấy vậy cười cười chọc em

" này, hai đứa cứ như là không xa nhau được ý"

"mẹ à, con đâu có muốn như vậy đâu tại bất đắc dĩ thui"

"mê thì nói đại đi, người nhà cả mà"

mẹ jeon nói một câu trọng tâm làm hai má em đỏ ửng hết cả lên, thiệt là chồng lớn của em em không mê thì mê ai bây giờ chứ? ba jeon nhướng lông mày khi thấy dáng vẻ con trai nhỏ của mình ngại ngùng trông cứ như con nít, mina chẳng thể ưa nổi em liền lập tức châm chọc.

"em thấy anh jungkook giỏi như vậy anh taehyung thật sự không thấy mình ở không như vậy là có chút vô dụng sao?"

"anh jungkook cực khổ như vậy mà em thấy anh toàn làm nũng nhỉ? mà jungkook cũng cưn chiều anh nữa, em thì không được như vậy"

cả nhà liền sửng sốt sau câu của mina, mẹ và bố jeon gượng gạo, taehyung thì cứng đờ cả người trong đầu lập tức rối tung trở thành một khối suy nghĩ tiêu cực thật lớn. sao con bé này lại có thể nói như vậy nhỉ? nó có học hành đàng hoàng mà sao chẳng suy nghĩ gì hết?

"jungkook đề nghị taehyung không cần đi làm, con có ý kiến gì sao?"

"à không, chỉ là con thắc mắc.."

"nói chuyện suy nghĩ con nhé, cứ như vậy bảo sao chẳng có ai yêu rồi lại than thở với jungkook, thằng nhỏ đã lập gia đình rồi, nó yêu taehyung dữ lắm tận 6 năm rồi còn gì"

ba jeon nhẹ nhàng đối đáp lại với mina, ông thừa biết ý của cô ả trong câu vừa rồi lập tức chẳng thể nhường nhịn mà nói thẳng ra và nhấn mạnh như thể cô ta là trà xanh vậy. mina chẳng nói được nữa nên chỉ có thể gật gật đầu, mẹ jeon khẽ nắm tay taehyung như ý rằng em đừng quan tâm mấy lời nói đó nhé. cơ mà trong đầu em bây giờ chẳng còn gì ngoài mấy chữ "mình vô dụng thật sao? jungkook đi làm cực khổ mà mình lại chẳng giúp gì"

chiều đó jungkook như thường lệ gọi cho em, hôm nay hắn khá vui vẻ nhưng em thì không, ủ rũ và buồn bã nhưng vẫn cố gắng diễn nét mặt thật tươi tắn cho hắn xem.

"em ăn cơm chưa?"

"rồi ạ, còn anh?"

"anh cũng vậy, hôm nay em có gì vui không?"

"không ạ"

"sao thế? trông em buồn quá kể cho anh nghe đi"

"em mệt rồi, xin lỗi anh nha em tắt máy đây"

"vậy em nghỉ ngơi đi, yêu em"

taehyung tắt máy mệt mỏi, em thậm chí còn không có tâm trạng nói yêu hắn như thường lệ sau mỗi khi trò chuyện. tự nhiên em muốn khóc lắm, em thấy mina nói đúng cưới nhau lâu như vậy em chỉ ở nhà và chẳng làm gì còn jungkook thì đi làm rồi còn kiếm tiền nuôi em, luôn luôn yêu thương và chưa từng cáu gắt với em. còn em thì cứ nhõng nhẽo và luôn giận dỗi hắn dù không thường xuyên nhưng em thấy có lỗi lắm.

ở phía jungkook, hắn nhận ra taehyung buồn và có gì đó lạ nên liền nhắn tin bảo em ngủ sớm, có gì thì nói với hắn nhưng em không xem chỉ có dòng chữ "đã nhận". hắn tắt điện thoại rồi tiếp tục làn việc, hắn muốn về sớm với bé cưng, hắn nhớ em thương của hắn.

tối đó, em gọi cho jimin trong tâm trạng rối bời, đã vậy còn uống bia bật điều hoà thật lạnh rồi ngồi đó khóc lóc kể chuyện hồi chiều cho cậu nghe. jimin cố gắng nhẹ nhàng an ủi taehyung thật nhiều dù trong lòng đang rất nóng chỉ muốn đi xé xác hai người được nhắc tới trong câu chuyện thôi.

đến 11h30 em cuối cùng cũng chịu ngủ, cả người nồng nặc men rượu lại khuôn mặt lắm lem nước mắt. em khịt khịt mũi rồi cởi áo thun ra chui vào chăn lấy gối của jungkook ôm vào lòng, dụi dụi mũi vào gối hệt như cún con nhớ chủ. taehyung lại khóc nữa, em thút thít nhỏ nhỏ trong chăn mãi chẳng dứt rồi thiếp đi.

sáng hôm sau, mẹ jeon lên phòng gọi em xuống ăn sáng thì hốt hoảng khi trông thấy mặt em đỏ bừng bừng, mắt sưng húp và sốt cao. bà chạy xuống dưới nhà nói với ba jeon kêu namjoon sang xem thằng nhỏ thế nào rồi chạy đi nấu cháo cho em, mina thầm cười trong lòng vì ả ta biết em khóc vì cái gì xem như là kế hoạch thành công vậy.

lát sau namjoon đến nhà liền bị ba jeon nhanh chóng đẩy lên phòng của taehyung, chính anh cũng bất ngờ với bộ dạng thê thảm này của em vì trước giờ chỉ toàn thấy taehyung khoẻ mạnh vui vẻ thôi. khi khám xong anh kê đơn thuốc và dặn dò vài điều cần thiết cho ba mẹ jeon rồi tạm biệt mọi người rời đi, mẹ jeon lại tất bất bếp núc còn ba jeon thì phụ giúp bà làm những việc lặt vặt. mina cũng muốn giúp nhưng từ câu nói ngày hôm qua ba mẹ jeon đã thật sự mất thiện cảm với cô nên từ chối khéo léo tất cả.

cuối cùng taehyung cũng đã bớt sốt sau khi uống thuốc và ăn cháo, em mệt đến mức chẳng thể ngồi dậy chỉ nằm ngủ li bì quên trời quên đất. chiều đó jungkook về sớm làm cả nhà bất ngờ, hắn vui vẻ vào nhà cầm một đống đồ rồi bảo quà của mọi người, mẹ jeon thì được trang sức ba jeon thì là cái đồng hồ cổ mà từ lâu ông rất thích. những thứ còn lại là của taehyung nhưng mà hắn vừa vào nhà chẳng thấy em bé của mình đâu  ríu rít cả lên, mina gượng cười.

"không có quà của em sao? anh thật là tàn nhẫn quá đi"

"anh mua cho người quan trọng với anh thôi"

"vậy còn em?"

"tụi mình đến thân còn chả có"

hắn chán nản quay mặt đi thẳng lên trên lầu tìm em nhỏ của mình, mẹ jeon cũng đi theo sau hắn. mở cửa phòng nụ cười trên môi hắn liền tắt lập tức khi thấy bé nhỏ của mình nằm trên giường mặt đỏ ửng, mắt sưng húp và bên cạnh là khăn ấm rồi thuốc men đủ thứ. jungkook hỏi mẹ của mình chuyện gì, bà nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện rồi còn nói hắn tránh xa mina ra chút bà không ưa con bé rồi. hắn tức điên người định chạy xuống dưới hỏi cho ra lẽ liền bị ngăn lại, mẹ jeon bảo hắn ở lại với taehyung đi.

jungkook nhẹ đi lại giường ngồi xuống cạnh taehyung, mắt hắn đỏ lên rưng rưng tay sờ sờ má em vuốt ve và hôn lên trên đấy. chả biết có phải sức mạnh tình yêu hay không nhưng em mở mắt nhìn hắn mệt mỏi, jungkook mừng rỡ hỏi han em cảm thấy thế nào rồi hắn cũng trèo lên giường nằm cùng em. taehyung dụi đầu vào ngực hắn nhõng nhẽo, bĩu môi như giận dỗi.

"bé ơi, em còn mệt không?"

"còn mệt nhiều lắm"

"vậy ôm anh cho đỡ nhé"

"không thèm"

"kể anh nghe sao để bệnh vậy hả?"

"anh đang chất vấn em à?"

"không, anh không thắc mắc nữa"

taehyung chẳng nói nữa mà ngồi dậy nằm lên người hắn, mặt gục vào hõm vai hắn hít hà mùi hương quen thuộc ấy. jungkook xoa xoa tóc em cưng chiều, hắn với tay lấy cái hộp quà nhỏ mà hắn mua cho em. mở hộp rồi cầm lên trước mắt em là một cái lắc tay xinh xắn lấp lánh, mắt em sáng lên nhìn nó mê mẩn, jungkook nhìn rõ điều đó liền không chần chừ nữa mà đeo lên tay cho em. thề rằng là hắn đã nghe rất rõ tiếng trái tim em cười đó, như em bé ý.

"có thích không?"

"có ạ"

"thế có thưởng cho anh cái gì không?"

"không ạ"

"chán em quá, thôi anh ghi nợ vậy"

"em nhớ jungkook lắm"

"anh cũng nhớ em lắm, cục cưng ơi"

em nghe thấy vậy liền cười khì khì, ngón tay xinh xinh chủ động luồn vào tay hắn nắm lấy. cả hai cứ một người trên một người dưới như vậy mà trò chuyện vui vẻ, điều đó cũng khiến cho tâm trạng taehyung dần tốt hơn nhiều. trò chuyện một hồi cả hai đều thấm dần buồn ngủ, hắn vì mệt từ chuyến bay em thì vì bệnh rồi thiếp đi mất, taehyung ngủ quên trên người hắn hệt như con gấu, jungkook thì một tay đặt trên lưng em tay kia trên tóc thơm của em nhỏ.

mina được nhờ lên gọi cặp này xuống ăn cơm chiều, ả ta khó chịu việc mình không có quà bây giờ còn cộng thêm cảnh tượng "nóng mắt" của jungkook và taehyung thì như giọt nước trà ly mà không kiềm được mà đóng cửa thật mạnh đi xuống lại nói với ba mẹ jeon. thân thiết yêu nhau đến vậy à? tình đẹp đến mấy rồi cũng tàn thôi, đợi đi.

______________

chap này dài quá đi mình lo mấy bồ sẽ chán vì nhiều chữ nhưng mà tại mình hăng quá nên viết một mạch luôn. cảm ơn mọi người vì đã đọc truyện của mình ạ, đã được 1K lượt đọc rồi và mình vui dữ lắm luôn, tuy văn phong của mình không tốt nhưng mình sẽ cố gắng trau dồi thật nhiều ạ. cuối cùng là cảm ơn mọi người rất nhiều, yêu thương <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro