Vùi dập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tháng đằng đẵng trôi đi, hóa ra Jeon Jung Kook vẫn còn mắc kẹt ở lại mãi ngày mùa thu năm ấy. Ngày mà Kim Tae Hyung rời khỏi tầm mắt hắn rồi trở về với dáng vẻ của món quà dâng vua phủ tấm voan đỏ, da thịt hằn lên vết đau thương.

Mọi người nghĩ hắn vượt qua rồi, thậm chí đến anh cũng chẳng mấy khi để tâm tới bản thân của mình ngày hôm đó thảm hại ra sao, Tae Hyung vẫn như một đóa hoa nở rộ, xinh đẹp và mạnh mẽ. Jung Kook thì lại không!

Đã từng có một thời điểm nào đó, khi mà trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn, vô cùng sợ hãi nhưng trong mắt người khác chẳng qua chỉ là hắn trầm mặc hơn bình thường một chút, bớt hối hả đi một chút. Những mùa mưa cứ thế, đến rồi đi, nỗi sợ ở lại cùng Jung Kook rồi lớn lên. Nỗi sợ mang tên đánh mất Kim Tae Hyung!

Vậy mà anh có thèm nghĩ cho hắn đâu, một chút cũng không, bày ra tất cả đống hỗn độn này không một lời báo trước, tự ý nằm xuống trước mặt hắn, thật đáng giận! Jung Kook ôm siết lấy con người mảnh khảnh trước mặt, giữa không gian đặc quánh thứ mùi tanh nồng, hắn rúc mặt vào gáy cổ anh, xinh đẹp của hắn vẫn thơm hương bạch trà dìu dịu. Jung Kook muốn nổi điên, nhưng lại không thể, vì chính kẻ gây ra chuyện này cũng đang cố nén lại tiếng thở dài trong vòng tay hắn..

- Anh vẫn luôn tàn nhẫn với em Tae Tae à! Là đang trả thù em năm xưa giả chết lừa anh có đúng không?

- Không mà! Chỉ là một phần của kế hoạch, nếu không nằm xuống sẽ không kéo dài đủ thời gian để Yoon Ji hành động. Nhưng việc Jung Kook bị bắt nằm ngoài kế hoạch, là tôi đã chủ quan mà để nó làm đau Jung Kook. Tôi xin lỗi!

- Không đâu Tae Tae, tất cả mọi việc này cộng lại cũng không bằng một góc khi phải nhìn thấy anh ngoài kia, cách anh một lớp kính, em chẳng thể làm gì được, em đã nghĩ mình thật sự mất anh lần nữa. Đau lắm Tae Hyung à! - Hắn chậm rãi từ tốn, nước mắt đã rơi trên gương mặt của loài dã thú. Con quái vật của trấn lại một lần nữa khóc vì người hắn yêu. Từng lời từng chữ, ngữ âm không hề nặng nhọc nhưng lại như con sóng cuộn như ngòi lửa châm, đau đớn!

- Đừng khóc Jung Kookie! Tôi vẫn ở đây! Bên cạnh cậu! Yêu dấu của tôi! - Tae Hyung hôn lên mắt ướt mỉm cười thật xinh đẹp, ngón tay thon dài ve vuốt lên từng góc cạnh nơi gương mặt vì anh mà ướt đẫm. Bất chấp xung quanh còn bao nhiêu là người, gã chiêm tinh vẫn điềm nhiên kéo cái đuôi thỏ của mình lại, môi kề môi trao nhau một nụ hôn vụng. Hắn khát cầu anh, siết lấy từng hơi thở nhưng Tae Hyung chỉ tránh đi, hôn lên chóp mũi rồi cười khì
- Hôm nay quyết định đi ngủ lúc 9 giờ nhé! Lúc đó hãy ôm tôi thật chặt và nói yêu tôi, Jung Kook!

Anh rời khỏi vòng tay hắn, tiến đến trước mặt Ha Jung đã nhược sức sau những cơn nôn tháo ruột tháo gan, mắt nó lờ đờ nhìn anh rồi lại nhìn đám thân cận của mình cũng đang bị trói gô bên cạnh mà gào lên

- Kim Tae Hyung, đồ phù thủy!!

- Uống thuốc của Nam Joon rồi mà vẫn còn khỏe quá ta ơi, mày nói xem tao có nên bắt đền anh ấy không nhỉ ? - Tae Hyung đưa ống thủy tinh nhỏ về phía ánh sáng, săm soi nó một chút, thứ chất lỏng bên trong bắt sáng trở nên lấp lánh hơn dưới tay anh.

- N- Nam Joon? Kim Nam Joon?

- Ừ, là Nam Joon, Kim Nam Joon! Mày biết anh ấy mà nhỉ? À ở nơi mày ở thì biệt danh của anh ta là Kim độc dược mà ha! Vậy có biết anh trai của ổng, Kim Seok Jin không? Họ phá hết mớ bom ngoài đó rồi tặng lại cho tao ₫ống thuốc súng mà mày vừa nốc đấy! Thú vị không? - Tae Hyung hất cằm về phía tấm kính phát ra ánh sáng duy nhất trong căn phòng ẩm mốc, ngoài kia khói bụi đang tan dần, trở về với khung cảnh đổ vỡ hoang tàn vốn có.

Ha Jung cảm nhận được nỗi bất an dâng lên trong từng nhịp thở, nó có mơ cũng không ngờ tới kế hoạch chỉn chu nhằm vào con thú dữ Jung Kook lại bị chính kẻ mà nó xem là vô dụng nhất phá hủy. Anh hôm nay đứng trước mặt nó hoàn toàn khác với anh đã từng nằm dưới thân nó, khác với anh đã từng đè thanh kiếm nhọn lên bả vai nó. Kim Tae Hyung cứ như loài động vật cấp tiến, thay đổi đến chóng mặt, mọi thứ thể hiện rõ nhất qua đôi mắt hạnh đang dửng dưng nhìn nó.
Cái nhìn có thể nuốt chửng lấy Ha Jung, khiến cả lí trí và trái tim nó đều biết rõ, hôm nay chắc chắn là ngày chết của mình!

Ngày nó vật đè anh ra giường, Tae Hyung yếu ớt chống trả, đôi mắt ầng ậc nước sợ hãi khi đôi bàn tay nó siết lấy cổ anh nhưng sâu trong đó vẫn hằn lên nỗi căm hận. Ngày Jung Kook nằm xuống, anh như ngây dại, dùng ánh mắt của một người chuẩn bị từ bỏ tất cả, dùng sức lực còn sót lại để vẫy vùng trong cái hố sâu tuyệt vọng và nhấn chìm kẻ khác theo cùng mình. Nhưng ánh mắt anh hôm nay, ngạo nghễ đắc thắng, ánh mắt của người đang làm chủ cuộc chơi, của loài săn mồi đang vờn đuổi thức ăn của mình trước khi lùa tất cả vào miệng ngấu nghiến.

Ha Jung tự cảm thấy mình cần phải thay đổi thế trận nếu muốn đón thêm bình minh ngày mai, nó quay ngoắt về phía Jung Kook mỉa mai

- Mày bị thằng điếm này lừa rồi Jung Kook! Suy cho cùng cũng chỉ là thằng vua bù nhìn đứng chắn cho kế hoạch cai trị của nó thôi! Nó lừa tao, nhưng cũng lừa cả mày nữa!

Jung Kook đứng cạnh anh Yoon Gi, chẳng nói chẳng rằng rút đoản dao thép nơi thắt lưng người bên cạnh tiến đến trực tiếp dùng tay kéo lưỡi Ha Jung ra mà đâm xuyên. Jimin ở bên cạnh hắn lâu ngày chỉ vừa nghe không quá ba chữ đầu đã vội ôm Soon Dong vào trong áo choàng, cậu hiểu rõ những gì sẽ xảy ra tiếp theo!

Jung Kook kề miệng sát tai Ha Jung nói nhỏ
- Cái mõm chó này không biết ngoan ngoãn thì không cần dùng tới nữa! Tao đã cảnh cáo rất nhiều người, rất nhiều lần, đừng bao giờ đụng tới Kim Tae Hyung, dù chỉ bằng lời nói!

Thần quan bên cạnh sợ hãi đến tái mặt, chắc chúng sẽ ám ảnh cả đời cảnh Il Ha Jung - vị vua mà chúng tôn sùng đang ngoẹo đầu chảy dãi đỏ ướt cả sàn, miệng bật những từ không còn rõ nghĩa, ánh mắt hoảng loạn đảo điên. Đó là nếu chúng còn sống sau hôm nay!

Tae Hyung chiễm chệ trên bậc thềm, nếu nói không thích thú là nói dối, Jung Kook đúng là con quái vật khát máu, một con quái vật khát máu vì anh! Anh biết mình cũng thật kì lạ, nhưng cái cách hắn khát cầu anh, điên cuồng vì anh lại là điều mà anh yêu nhất ở Jung Kook. Tae Hyung bật cười lớn, màn kịch này hay thật nhưng phải kết thúc sớm đi thôi, hôm nay anh có hẹn đi ngủ lúc 9 giờ!

Tae Hyung níu lấy Jung Kook, xoa nhẹ lên mu bàn tay đang cuộn tròn lại thành nắm đấm giận dữ, hẳn là hắn còn muốn cho kẻ trước mặt thêm nhiều hơn nữa. Anh nhìn về phía Jimin và Yoon Gi ra hiệu cho mọi người bế Soon Dong rời đi dần, theo sau là Yoon Ji và hai tinh anh đặc phái của Jung Kook!

Anh ngồi chiễm chệ ở bậc thềm, sau lưng là đống đổ nát mà bọn chúng dựng lên để chôn anh. Nhìn một loạt, từng mặt người, anh lại châm tẩu thuốc rít hơi đậm đen. Khẽ nhăn mặt khi rít khói qua kẽ răng, Tae Hyung cười

- Bọn mày có lẽ biết rồi, tao là chiêm tinh gia, kẻ đọc vận mệnh của người khác.
Nhưng thỉnh thoảng, tao cũng là người sẽ quyết định vận mệnh của kẻ khác.
Hôm nay. bọn mày. phải chết!

Anh rải nốt bao thuốc súng xám xịt từ miệng Ha Jung lần theo lối ra. Đến khi khuất khỏi cửa hầm của mật thất, anh phẩy nhẹ ống tẩu còn đỏ lửa xuống con đường bụi đen mình vừa tạo nên. Biển khói lại vương lên từng đợt cuộn trào nhấn chìm tàn dư của một đế chế.
Tiếng động cơ xé toạc một góc trời, Tae Hyung dụi mặt vào tấm lưng rộng của Jung Kook cùng lao về phía ánh sáng.

- Cảm ơn anh Tae Tae à! Cảm ơn vì đã sống sót! Cảm ơn vì đã luôn đứng cạnh em. Em yêu anh! Vĩnh viễn yêu anh!

- Chưa 9 giờ mà đồ ngốc?!

- Đến 9 giờ em sợ anh bận việc khác mất rồi!!! Anh nghĩ mình không phải trả giá gì sau khi lừa em sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro