Chương 1 : Tình cảm của tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh - JungKook
Cậu - Taeahyung

____________________________________

"Reng!Reng!Reng..." – Tiếng tin nhắn từ điện thoại truyền đến.

- Cậu được xếp vào lớp mấy vậy ?

- Chúng mình cùng lớp mà

- Vui nhỉ !! Mai tớ qua đón sớm nhé!

- Uhm, tớ đợi.

- Mai cậu muốn ăn gì?

- Ramen đi, hôm qua, cậu nói thèm mà.

- Tớ nói chơi mà cậu nhớ luôn à, đúng là bạn thân của tớ.

Nhận được tin nhắn đó, TaeHyung hờn lẫy ném điện thoại lên giường, nó trùm mền, úp mặt vào gối. hai từ "bạn thân" làm cậu đau lắm! Từ lâu cái khái niệm đó đã không còn. Chẳng biết là JungKook giả vờ ngốc hay là anh chưa nhận ra tình cảm của cậu nữa . Là bạn tri kỉ của nhau hơn 9 năm, nhưng lúc nào cậu cũng là đứa cho đi nhiều hơn. Cậu hiểu anh hơn cả chính bản thân mình, nhưng Kook thì lúc nào cũng hồn nhiên vô số tội.

Nhà hai đứa cách nhau chưa đầy ba trăm mét, nên lúc nào anh cũng qua đón cậu đi học. Và hôm nay cũng vậy, ngồi trên xe của JungKook cậu vẫn rôm rả hỏi chuyện như bình thường , nhưng thật ra cậu thẹn lắm. Trước đây cậu đâu có cái cảm giác đó, nhưng bắt đầu từ cuối năm lớp 8 thì mọi chuyện dần thay đổi cho đến tận bây giờ. Kook chở TaeHyung đi ăn sáng, rồi đến trường, trên đường đi anh có nói:

- Tụi mình...Lại ngồi cạnh nhau nhé !

- Thì tất nhiên rồi – TaeHyung mỉm cười đáp.

Dù cậu chẳng muốn  nhưng phải công nhận con gái lớp này đẹp thật. Kook ngồi loay hoay ngó trên ngó dưới rồi đập vai TaeHyung cười nói:

- Cậu thấy con bé ngồi bàn đầu thế nào?

- Thì cũng xinh, cậu định cưa nó à -TaeHyung đáp .

- Ừ. Tớ mới vừa "đá" nhỏ hôm trước

Nghe vậy, cậu quay đi chẳng nói gì. Mỗi lần như thế cậu đau lắm! Anh nổi tiếng lăng nhăng điều đó cậu cũng biết, nhưng chỉ với tư cách là một đứa bạn thì làm sao nó có thế trách móc Kook được. Mỗi lần Kook thay người yêu là mỗi lần cậu chìm đắm trong nỗi buồn và suy tư. Đôi khi cũng có chút ghen tị , vì sao hết lần này đến lần khác người được anh chọn lại không phải là cậu . Nhưng Kook cũng đâu thờ ơ, anh cũng quan tâm đến cậu lắm!

Những khi đi học trễ, anh thường hỏi cậu muốn ăn gì rồi xuống căn tin lấy, biết cậu thích uống nước ngọt nên lúc nào cũng mua kèm. Nhưng mỗi lần ngồi nhìn Kook và con bé bàn đầu ném thư qua lại thì cậu lạnh chạnh lòng, có khi cậu  bỏ vào nhà vệ sinh ngồi một mình. Dạo này trời nóng, nên hai đứa thường rủ nhau ra quán cà phê làm bài tập. Cái nắng chói chang rọi vào cửa kính, tỏa vào người Tae , trông cậu như một thiên thần tự nhiên thuần khiết. Đôi lúc một cơn gió thoảng qua làm tóc cậu lại rối lên , khiến việc viết bài của cậu trở nên khó khăn . Thấy vậy, Kook chợt nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc cho cậu rồi xoa đầu . Kook khẽ nói:

- Cậu cứ việc làm bài còn mọi thứ cứ để tớ lo.

TaeHyung đỏ mặt, ngượng ngùng chỉ biết cắm cúi ngồi viết, và cảnh tượng hết sức dễ thương đã diễn ra. Mỗi lần được anh quan tâm chăm sóc như vậy trong lòng cậu hạnh phúc nhường nào. Cũng chính vì điều đó đã làm cậu lỡ thích một đứa bạn thân tri kỉ. Bao nhiêu muộn phiền tan biến. Cậu không cần biết anh đã thích những ai, hay nói lời đường mật với đứa con gái khác, chỉ cần biết là cậu đã thích anh , thích từ rất lâu rồi. Nhưng làm sao cậu có thể thổ lộ được, xung quang anh có biết bao nhiêu người, hết lần này đến lần khác cậu vẫn chưa phải là đứa được Kook chọn. Cậu không phải xấu mà còn rất đẹp. Nhưng mà Kook chẳng một lần để mắt tới,hay vì cậu là con trai.?  Điều đó khiến cậu bi quan và nghĩ anh không thích mình, vì vậy cậu nào có can đảm để nói ra hết. Cậu sợ Kook biết rồi cái tình cảm bạn bè tri kỉ cũng không còn, nên suốt hơn 3 năm cậu đành phải im lặng mà chôn giấu.

Ngày Noel, Kook dẫn nhỏ bàn đầu đi chơi, giờ thì nhỏ đã là bạn gái của anh rồi. Cậu cũng được anh rủ đi cùng. Ban đầu, TaeHyung lưỡng lự nhưng rồi không hiểu tại sao cậu lại đồng ý. Hẹn nhau 4 giờ chiều nhưng cậu lại đến sớm 5 phút, còn nhỏ kia thì đã tới trễ lại còn đòi Kook qua chở. Từ lúc đó, cậu bất chợt tự nhiên trở thành người vô hình. Anh cứ nói chuyện, đùa dỡn, còn nhỏ thì ngồi ỏng ẹo các thứ, nhưng Kook đều chiều theo ý. Đôi lúc nhỏ còn lườm lườm liếc liếc sang cậu .Thấy chướng mắt, cậu đập vai Kook rồi bảo:

- Sở thích của cậu là mấy đứa con gái bánh bèo chảy nước này à?

- Thì con gái bây giờ, đứa con gái nào cũng thích làm nũng với ban trai mà! – JungKook trả lời tỉnh bơ.

Nghe Kook nói, cậu cũng chẳng còn kìm chế được nữa, nên vội vã bỏ về, anh cũng định chạy theo giữ lại, nhưng sợ nhỏ đó giận nên lại thôi. Cậu cũng chẳng lạ lẫm gì với trường hợp như vậy, đây không phải là lần đầu tiên cậu hờn dỗi bỏ về. Dẫu biết là sẽ buồn sẽ đau, nhưng lần nào Kook rủ đi chơi với bạn gái cậu đều đồng ý một cách mù quáng. Nếu là mọi ngày, hai đứa như một cặp bài trùng thì lúc có kẻ thứ 3 xuất hiện, cậu sẽ lại trở thành một người dư thừa. làm bạn với nhau hơn 9  năm, TaeHyung còn lạ gì tính cách của JungKook , nhưng lần nào bỏ về, tâm trạng cậu cũng nặng trĩu. Mọi thứ do Kook làm ra, cũng là do Kook kết thúc. Lúc nào cũng vậy, Kook vẫn là người chủ động. Cách đó mấy ngày, cậu chẳng thèm gọi điện hay nhắn tin gì, nhưng anh lại qua rủ cậu đi thư viện, nhân tiện cơ hội làm hòa. Ngồi trên xe, cậu cũng chẳng mở miệng nói câu nào, thấy vậy Kook hỏi:

- Cậu lại giận à?

- Ừ...

- Tớ thấy nhỏ đó cũng tốt tính nên muốn cậu làm bạn rồi kết thân thôi!

- Nhưng mà...tớ chỉ muốn mỗi cậu làm bạn thân với tớ thôi.

- Ơ...Tớ... xin lỗi.

Nói rồi hai đứa cũng im bặc. Vào thư viện cậu lẳng lặng tìm mấy cuốn tiểu thuyết rồi ngồi đọc, Kook thì đam mê với mấy cuốn trinh thám. Vì đến khá trễ, nên chỉ còn một bàn gần cửa sổ. Buổi chiều nắng chói chang, chiếu thẳng vào mặt, nó vừa lấy tay che, vừa cặm cuội đọc. Thấy nó "khổ sở", Kook mỉm cười, đem truyện lại ngồi trên cửa sổ, ngay hướng mặt trời một cách thản nhiên. Anh làm vậy là để che cho cậu khỏi bị nắng rọi. Kook luôn quan tâm âm thầm đến từng điều nhỏ nhặt của cậu . Nếu không phải vì quá lăng nhăng thì Kook cũng trở thành hình tượng soái ca trong lòng cậu rồi. Vốn dĩ truyện tranh ngắn hơn tiểu thuyến, nên mỗi lúc đọc xong, Kook lại ngồi chờ cậu , vừa nhìn vừa cười cười he hé, cậu cũng chẳng biết tại sao. Khi ra cậu , nó vẫn lặng im thin thít và Kook lại là người mở lời:

- Cậu biết là cậu xấu xa nhất khi nào không?

- Không!

- Là lúc cậu giận tớ và không nói chuyện với tớ đó, mỗi khi như vậy, đối diện với cậu tớ khó chịu lắm đấy

- Thì cũng tại cậu thôi – TaeHyung lạnh lùng đáp lại

- Tớ thì làm gì sai...Tớ...chia tay với nhỏ đó rồi!

- Ơ...Tại sao?

- Nó lúc nào cũng nũng nịu, nói tớ đừng làm bạn và nghĩ chơi với cậu đi nên tớ chia tay rồi!

- Ừ...đúng đó! Tớ...cũng hết giận cậu rồi! – Cậu cười đáp.

Anh và cậu cứ như vậy thì vui biết nhường nào. Đối với cậu , Kook là một thứ rất tuyệt vời mà ông trời đã ban để thay thế cho bố. Dù Kook rất hay làm cậu buồn nhưng Kook cũng là người làm cậu vui. Đôi lúc cậu cũng nghĩ hơi nhiều, Tae tự thấy bản thân cứ như một con kì đà cãn mũi, nhưng cậu cũng muốn anh có một đứa người yêu tốt dù không phải là cậu . Những lời mà TaeHyung nói ra đều mang nặng hàm ý, mà Kook đâu hay biết, lúc nào cũng mở miệng ra là bạn thân tốt, cậu vui nhưng thật sự cậu vẫn mong được nhận lại nhiều hơn thế, dù chỉ lướt qua và đụng phải nhau một chút thôi thôi. Cậu không thích cái cảm giác bộn bề tâm tư rồi lại chỉ đối diện mà nhìn anh . Câu sợ nói ra rồi ngay cả cái tình cảm bạn bè cũng vơi dần, cậu sợ cái cảm giác không thỏa mái, e dè trước Kook , và hai đứa lại tránh mặt nhau. Đôi lúc Tae muốn mọi chuyện cứ diễn ra như thế này, nhưng lại có khi cậu muốn là người ở bên Kook với một vai trò khác. Những lúc nhìn Kook cười đùa với đám con gái cậu khó chịu lắm.TaeHyung định trả thù thân mật với những đứa con gái khác giống Kook nhưng lại không làm được. Bởi vì trong cậu là gay và trong tim cậu chỉ có mỗi anh mà thôi.
#ENDChap1
#NN
           ❤ Cảm ơn vì đã đọc ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro