Thiên tử tái thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên tử tái thế.

Trần giới bất biến, vạn người bất đạo.

Cạch.

Tuấn Chung Quốc sau khi cho Tại Hưởng uống xuân dược kích dạ, miệng cười mỉm lùi bước rời khỏi phòng. Hắn tản bộ khắp hoa viên quanh phủ, nhớ lại thân ảnh mảnh mai, mềm mại như mây ngã tựa vào lòng hắn. Chung Quốc ngây ngất nở một nụ cười thanh tú. Sau đêm nay, y sẽ là của hắn, chỉ có thể là hắn mới có thể nếm thử hương vị ngọt ngào bên trong cơ thể tuyệt sắc mỹ lệ của y.

Xuân dược kích dạ sau năm canh sẽ phát huy tác dụng. Và vào thời điểm ấy, chính hắn sẽ trở thành anh hùng cứu mỹ nhân giúp y. Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ rằng có một ngày bản thân lại có thể động tâm với một nam nhân. Một mỹ đại thiếu niên luyến ái nhân tình có thể dựa vào sắc đẹp của mình là khuynh đảo kinh thành. Nghĩ rồi hắn chỉ biết cười nhìn vào đóa sen trắng nổi bật đầy tâm tư. Giữa vạn bông sen đỏ lại xuất hiện một loại khác biệt. Sự dơ bẩn của những bông hoa bên cạnh đang dần vấy lên sự trong trắng vốn có của nó, khiến chính nó trở thàhnh thứ bị kinh tởm.

Tại Hưởng liệu có bị như vậy.

Hắn từng bước linh hoạt dùng thần giao kích động đối phương, Tại Hưởng trong phòng thê ngất lịm. Vừa lúc hắn trở về thấy hài nhân đang nằm gục trước cửa liền một tay đỡ y mang đến bên giường. Một thân đè lên người kia.

- Kim Tại Hưởng...ngươi thật ngoan cố.

Chung Quốc hai tay vận hành thông khí buộc y phải mở mắt. Tại Hưởng sớm đã bị làm cho thức tỉnh, trợn ngược mắt nhìn lại:

- Ngươi! Mau thả.

Hắn luồn tay vào y phục nắm gọn nhục bổng đáng thương khiến y đỏ mặt, hai tay vận công cố đẩy hắn ra. Cảm giác lạ kì nhất thời khiến Tại Hưởng kích động vội khép hai chân, cắn răng chống cự.

- Ngươi không chịu nổi đúng không? Xuân dược của ta cũng khiến ngươi sướng đến phát điên đấy.

- Hỗn đãn! Ngươi...a...

Hắn cúi đầu thủ thỉ vào tai y. Tay thì không ngừng lên xuống vuốt ve giữa hai chân.

- Thế nào? Thoải mái chứ?

Vừa dứt lời, Chung Quốc hắn liền không thương hoa tiết ngọc mà dùng ngón tay đè mạnh lên đỉnh đầu khiến Tại Hưởng hoảng hốt hét lên, những ngón tay còn lại điêu luyện tâm tự phục vụ tận tình.

- Hư, Tuấn Chung Quốc ta sẽ vấy bẩn sự trong sạch của ngươi. Buộc ngươi sẽ tự nguyện khai báo mọi chuyện.

Hắn nuốt nước bọt nhìn y. Tại Hưởng sau khi thần sắc li thân xuất tinh trên tay hắn ngay lập tức quay mặt thở hổn hển. Hai tay vô lực bị hắn đè chặt trên đỉnh đầu. Khoái lạc ẩn đạo một lần nữa tấn công vào đại não của y, mặt khác Tại Hưởng ngay lập tức bị hắn công kích. Tuấn Chung Quốc không ngần ngại dơ đao ướt lệ mà thô bạo hôn môi đối phương.

- Tuấn Chung...ưm...

Hắn nhìn cơ thể đang cố chống cự mà chẳng khác gì đang khiêu khích gọi mời. Tại Hưởng như con rắn bạch đầy nọc độc đang không ngừng múa máy mời gọi con mồi. Thứ hạ thân đầy xấu hổ của hắn liền ngẩng đầu mất kiểm soát.

Hắn hừ nhẹ rồi đưa tay sờ loạn khắp cơ thể y.

- Ngươi chính đang câu dẫn ta.

Tại Hưởng vốn trinh bạch trong trắng lần đầu nghe những từ ngữ đầy dẫn dục này không quen tai liền liều mạng lắc đầu.

- Ta không...hưm...ha...

Chung Quốc không kiên nhẫn đợi chờ, đưa tay mở từng mảnh y phục của Tại Hưởng ném xuống sàn nhà. Hắn dùng thuật điểm huyệt ngăn y chống cự, sau này sẽ ngoan ngoãn phục vụ hắn.

- Sự ái mộ của ta sẽ giúp Tại Hưởng ngươi sướng đến tận mây.

- Xin ngươi...đừng!

Tuyệt lệ luyến ái Kim Tại Hưởng kiên cường, mạnh mẽ nay đang nằm dưới thân nam nhân chuẩn bị rên rũ cho một màn dạo đầu đầu tình thú. Cơ thể mất kiểm soát ngứa ngáy, nhột nhạt, thần trí không minh mẩn, cảm xúc không ổn định. Bị xuân dược kích thích cảm giác, hạ thể nhạy cảm sau khi xuất tinh lại một lần nữa đứng thẳng, phía sau không ngừng tiết ra dịch ruột chảy ướt một mảng giường.

- Nóng...ngứa..a..ưm..

Tuấn Chung Quốc nhìn thân ảnh dâm loạn của Tại Hưởng mà trong người hung sắc hỏa loạn. Hắn cúi đầu hôn lên môi y, mút lấy cánh môi màu đào hồng nhuận. Tại Hưởng môi khô khốc nhận thấy sự ẩm ướt từ bên ngoài liền đưa lưỡi ra liếm, thuận đà nắm bắt Chung Quốc ngay lập tức luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng kia, cần mẫn rà soát. Hắn rúc đầu thật sâu vào cổ của Tại Hưởng rồi cắn lấy yết hầu của y, tìm đến xương quai xanh rúc dời miệng hôn lấy và cuối cùng chính là hai nhũ tiêm sưng đỏ. Sự hấp dẫn của hai nhục hỏa gia đao khiến Chung Quốc điên đảo không ngần ngại ra sức cắn lấy trong khi Tại Hưởng mắt lệ bi nhòa, sinh lý bi tan không thể nâng thân để chống cự.

Tại Hưởng thân thể trần truồng, không còn một mảnh vải để che thân. Thân trần trắng mịn bị xuân dược làm cho đỏ ửng đến mê hồn. Khuôn mặt vì kiềm chế mà càng thêm quyến rũ. Tứ chi không thể động thủ liền một mực ngoan ngoãn theo sự điều khiến của người kia. Thật không hổ danh là đại mỹ nhân xinh đẹp nhất kinh thành.

Nhũ hoa do tiếp xúc với không khí lạ liền cứng ngay lập tức. Mặt kia bị Chung Quốc không ngừng liếm mút. Sự thoải mái đầy kì dị bắt đầu xâm chiếm đại não của y khiến Tại Hưởng không nhịn được mà nấc lên:

- Ư...chỗ đó...hảo...

Chung Quốc hôn xuống rãi rác trên khắp thân thể y một chuỗi hôn ngân đo đỏ, cuối cùng là là ở giữa hai đùi non.

- Ha...a...ngươi đã cho...ư...ta...

- Xuân dược kích dạ. Nhưng ngươi đừng lo có ta ở đây, ngươi sẽ sớm thoải mái.

Tại Hưởng nhìn người kia đang không ngừng liếm cắn mà nhận thức ngày càng mơ hồ. Trong suy nghĩ lại muốn được chạm vào nhiều hơn, mảnh lá chắn cuối cùng cũng vỡ nát tan thành nước mắt lăn dài trên mi. Hoan hỷ nhìn hắn:

- Xin ngươi..hức...hãy chạm vào ta...nhiều hơn.

Tại Hưởng tâm tình đang phân tâm rối bời chưa nhận thức được đâu là thật hư ảo đường. Chung Quốc lại chăm chăm nhìn khuôn mặt đáng thương của y, lên tiếng an ủi:

- Tại Hưởng, ngươi thật là ngoan.

- Hảo sướng...ta cần ngươi...Chung...

Hắn không do dự một lần nữa hôn y tới tấp, không khuyếch trương tiến thẳng vào người y.

- Ha...A...đau...Chung Quốc...đau...

- Ngươi đừng lo, không đau nữa đâu.

Chung Quốc cởi sạch y phục của bản thân, lộ lưng trần. Bên dưới thô lỗ sáp nhập. Hắn hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn, mật đạo ấm áp cắn chặt lấy vị huynh đệ to lớn của hắn. Sự tấn công bất ngờ của người phía trên, Tại Hưởng không ngừng la hét oai oái. Chung quốc đâm vào rút ra liên tục tạo thành một chu kỳ mạnh mẽ.

- Chung Quốc..ngươi thật...trướng..ta không chịu nổi mất.

- Tiểu yêu tinh nhà ngươi, Kim gia đã dạy ngươi như thế sao. Dám đi câu dẫn nam nhân như ta.

- Không...ư hư...

Chung Quốc đẩy hông thật mạnh về phía trước, chẳng may là chạm vào điểm tựa ngọt ngào bên trong khiến Tại Hưởng uốn éo hét lên:

- Ư...a...a..thật tuyệt...nữa...ta muốn nữa.

- Không ngờ, nam nhân của có điểm gồ đấy. Hắc...mỹ nhân của ta.

- Nhanh...a..a.. nhanh

- Thứ dâm loạn nhà ngươi. Thật tuyệt! Bên trong ngươi đang bao bọc lấy ta, đang cắn ta, đang gặm nhắm ta.

Sắc mặt Chung Quốc bỗng nhiên hơi đen lại, nâng cằm y lên, nhìn vào đôi mắt trong mướt kia, hỏi:

- Ngươi...đến Tuấn gia làm gì?

Không hay là đang đến cao trào, Chung Quốc lại tỏ ý chơi xấu, vừa sáp sâu vào vừa nhẹ nhàng rút ra. Sau đó thì không vào lại nữa khiến Tại Hưởng hụt hẫng một nhịp.

- Sao lại...Quốc...

Giương mắt ngấn lế, Tại Hưởng thút thít thốt lên:

- Ngươi...sao vậy...hức...

- Tại Hưởng ngoan, nếu muốn thì hãy cho ta biết lý do ngươi đến đây.

- Ta...ưm...

- Hãy nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi sướng đến tột cùng.

Nói rồi hắn vuốt tóc y, chờ đợi câu trả lời. Tại Hưởng vừa nghe xong nửa tỉnh nửa mơ lắc đầu liên tục.

- Ta không thể...xin ngươi...

Chung Quốc cười nhân hậu, đứng dậy khỏi người y, vơ lấy y trang mặc vào.

- Chung...ư...

- ...

Hắn im lặng không nói một lời chỉ để mặc mỹ nam nhân không ngừng quần quại hoan hỉ cầu xin. Chung Quốc quay đầu mặc áo đưa tấm lưng trần về phía Tại Hưởng.

Ấn ký rồng thiêng. Tại Hưởng trợn mắt nhìn vào người kia. Một phần ý thức đã tỉnh táo, vội lên tiếng:

- Ấn ký...ngươi...Chung Quốc, ngươi có nó.

Chung Quốc quay đầu nhăn mặt:

- Tại Hưởng, ngươi!

- Không phải ngươi muốn biết sao? Lý do ta tới đây.

Tại Hưởng dùng tay tự điểm vào tim mình, hóa giải thuật đông cứng của hắn. Y ngồi dậy đôi phần ý thức được nhưng xuân dược vẫn còn kích thích làm ngã gục xuống giường. Chung Quốc vội tới đỡ lấy y, liền vung tay lấy chai thuốc giải. Một lúc sau khi thuốc ngấm, Tại Hưởng nằm trọn trong vòng tay hắn, y nhắm mắt mệt mỏi lên tiếng

- Ngươi là thiên tử, ta nói đúng chứ?

- Ta...Tại Hưởng, ngươi không nên biết quá nhiều.

- Ta nói không sai. Người có ấn ký sẽ ở Tuấn gia này.

- Lý do ngươi đến đây...

- Đúng! Ta đến theo lời của cha...phải giải quyết người có ấn ký.

Hắn hơi hốt hoảng nhìn xuống y. Tại Hưởng nâng mí mắt yêu kiều của mình, nói:

- Ta phải giết ngươi đấy.

- Ngươi!

- Nhưng có điều, là...

Tại Hưởng thơ thẩn ngồi trên người hắn, vươn lưỡi liếm nhẹ trên môi hắn.

- ...là ta không thể. Ta không hiểu. Đây là lần đầu gặp ngươi, cũng là lần đầu tiên ta giết người, nhưng khi gặp ngươi rồi ta lại không thể buông trâm cắm xuống. Ta sợ cha ta, ta sợ gia tộc mình. Chỉ khi giết được thiên tử tương lai thì dòng họ ta mới có thể sống.

Rung động. Sự rung động lưu luyến đến chết người. Có lẽ đều này sẽ khiến Tại Hưởng hối hận. Nhưng không, y đã đem lòng trao duyên ánh mắt từ lần gặp đầu tiên với Tuấn Chung Quốc. Hắn sắc bén tựa mắt đại bàng bắt đầu hành trình soi mói nội tâm thần giao thâm đạo xâm nhập vào cuộc sống nội tâm của người đối diện. Và chợt phát hiện ra rằng mỹ nhân kiên cường lòng sắc đá trong truyền thuyết đang động tâm với mình đột nhiên khiến lòng hắn vui như nở hoa.

- Ngươi, sao lại có thể?

- Ta thật sự không hiểu bản thân mình...thật sự...Quốc, ta xin ngươi.

- ...

Tại Hưởng ôm mặt nức nở. Hiện tại cảm xúc rối bời khó đoán, thầm tư tình vũ không thể ngăn nỗi tiếng nấc. Y không biết cảm xúc của mình, có lẽ sẽ đỏ lỗi cho xuân dược khiến trái tim y dần nhạy cảm.

- Ta, Tại Hưởng...ta...hãy ở bên ta.

Chung Quốc nghẹn lời không nói. Đúng thật là anh hùng cứng cỏi đến mấy thì khi nhìn mỹ nhân ôm thân khóc ròng tâm địa ai oán lại đột nhiên mềm nhũn. Chỉ biết một tay ôm lấy Tại Hưởng vào lòng ân ân ái ái suốt một đêm dài.

Chung Quốc hắn xuýt xoa mừng rỡ trong lòng. Nam nhân đẹp tựa thần tiên lạc mộng lỡ đường bước nhẹ vào trái tim hắn. Rồi đột nhiên hướng thân dâng hiến cả đời cho hắn. Đây là một cơ hội, là một cơ hội hắn có thể giam giữ người yêu của mình trong thiên đường ái nhân tươi đẹp sau này.

Tại Hưởng vạn đời suốt kiếp sau khi được Tuấn Chung Quốc bao bọc yêu thương, nảy sinh tình cảm vô thức với hắn. Hằng đêm tá túc ở trong phủ của hắn, được hắn yêu thương, được hắn chăm sóc. Ngày ngày nghe hắn nói lời trăng mây, một lòng ngã gục bên hắn.

Vào năm đất nước loạn lạc, hoàng đế chỉ biết ăn chơi không lo triều chính, dân chúng bắt đầu nổi dậy phản động. Tuấn Chung Quốc chính là người đứng đầu cuộc nổi loạn, chống đối lại Kim gia-dòng họ một lòng trung thành với hoàng đế thực tại. Đến lúc Chung Quốc lấy được đầu của Kim lão gia, Tại Hưởng mới nhớ lại lời cha dặn, ngàn vạn cúi đầu trước bia mộ chỉ cầu xin một lời tha thứ.

Lịch sử truyền rằng, Tuấn Chung Quốc sau khi lên nắm triều chính ngay lập tức khởi động lại chính sách, ổn định đất nước, muôn dân ấm no an ổn. Người đời nói với nhau rằng phía sau sự hưng thịnh của một đất nước chính là do sự anh minh của một vị vua, nhưng không ai biết phía sau Tuấn đại vương luôn có một đại mỹ nhân ngày ngày giúp đỡ.

- Tại Hưởng, ta yêu ngươi.

- Tuấn đại vương, ta cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro