Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm trưa xong, Kim Tại Hưởng cứ mè nheo với anh cậu muốn ra ban công trước nhà ngắm tuyết rơi. Phía bên phải trước nhà có một ban công, có mái hiên che phủ, nơi đó cũng được trồng rất nhiều hoa. Sau một hồi đeo bám anh cuối cùng cậu cũng được ra ngắm tuyết rơi. Tuấn Chung Quốc mặt chiếc áo khoác to đứng đằng sau bao bọc lấy cậu, Kim Tại Hưởng đưa tay hứng những bông tuyết nhỏ.

"Hết kì nghỉ đông em sẽ đi học lại."

"Học?"

"Phải, em đang học năm hai đại học. Vì ba mẹ muốn em giúp họ nên em phải nhảy lớp...Ừm...nhưng mà em học rất giỏi đó nha..." Kim Tại Hưởng cười khổ. Cậu không giống những đứa trẻ khác, lúc nào cũng cố gắng hết sức, lúc nào cũng phải làm theo lời Kim Thành.

"Không cần, em sợ anh không thể nuôi nổi em sao?" Anh siết chặt cậu hơn, đặt cằm lên vai của Kim Tại Hưởng, dịu dàng nói.

"Không phải! Em không muốn quá phụ thuộc vào anh."

"Vậy sao. Em học ngành gì."

"Kế toán."

"Anh chọn cho em trường khác trong vòng kiểm soát của anh!"

"Hả?"

"Ở đó sẽ không ai dám khinh thường hay bắt nạt em."

Kim Tại Hưởng có chút ngỡ ngàng, cậu im lặng một chút, thì ra anh quan tâm cậu đến như vậy sao. Khóe mắt cậu bỗng ngấn nước.

"Chỉ cần em sống vui vẻ, đừng buồn bã nữa." Tuấn Chung Quốc khẽ cười, anh dựa vào má cậu, cưng chiều nói.

"Em phải luôn nhớ, trên thế giới lớn này không phải chỉ có một mình em...mà còn có anh! Vì vậy đừng bao giờ tự gây tổn thương cho chính mình."

"Cảm ơn anh." Cậu mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe, nhưng nụ cười vẫn được giữ nguyên trên khuôn mặt nhỏ.

"Không cần phải cảm ơn ."

"Em yêu anh." Kim Tại Hưởng nghiêng đầu nhìn anh, thì thào nói. Tuấn Chung Quốc ngây người nhìn cậu, sau đó liền hôn Kim Tại Hưởng, nhẹ nhàng từ từ chiếm lấy vị ngọt đôi môi đỏ mọng ấy, anh dùng lưỡi tách răng cậu ra, quấn cái lưỡi thơm tho của Kim Tại Hưởng. Càng lúc càng thô bạo, Kim Tại Hưởng bị anh làm cho đầu óc choáng váng tay cũng không tự chủ mà leo lên cổ anh. Lưỡi quấn lưỡi, bí mật mang theo nước miếng của hai người.

"Anh yêu em, Kim Tại Hưởng." Lời ngọt ngào biến mất trên đôi môi mỏng đầy khiêu gợi của Tuấn Chung Quốc, Kim Tại Hưởng ôm lấy anh, trong lòng trần ngập hạnh phúc.

*Tin tin*

"Nè, hai người đang ôm nhau kia." Tiếng còi xe hơi phát ra trong sân nhà anh. Tuấn Chung Quốc cau mày ngước mặt lên, Kim Tại Hưởng cũng vì thế buông anh ra quay đầu lại nhìn.

Chiếc siêu xe Renventon dừng ngay trước cửa của tòa nhà phương Tây cao lớn. Đó là chiếc xe đua mạnh nhất và đắt nhất mà lamborghini từng sản xuất và nó đứng thứ ba trong danh sách dòng xe lamborghini. Từ trong xe bước ra là một người thanh niên ngũ quan tinh tế, mái tóc highlight vàng đỏ, đeo một cái kính mát gọng vàng khoác trên mình áo sơmi Arrow đen chỉ cài hờ 3 nút dưới, cùng chiếc quần jean lịch lãm. Người đàn ông này thật tuấn tú, trên khuôn mặt ấy nở một nụ cười thân thiện.

"Chung Quốc...tôi đến thăm cậu đây." Đó chính là Mẫn Doãn Khởi.

"Để xe ở chỗ khác." Nụ cười trên khuôn mặt Tuấn Chung Quốc lúc này tắt lịm ngay cả thành âm cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

"Gì?" Mẫn Doãn Khởi há hốc miệng nói.

"Mau."

Mẫn Doãn Khởi bĩu môi quay vào trong xe, lái chiếc xe ra chỗ khác, sau đó bực tức bước đến chỗ của Tuấn Chung Quốc, nhoẻn miệng cười tươi.

"Xin chào, anh là Mẫn Doãn Khởi, bạn của Chung Quốc. Tên tiếng anh là Suga."

"Chào anh, em là Kim Tại Hưởng." Cậu vui vẻ trả lời.

"Oh...thật là một mỹ nhân nhỏ- có ai nói em như vậy chưa?" Mẫn Doãn Khởi cười toe toét xoa nhẹ đầu cậu.

"Hả..." Kim Tại Hưởng khó hiểu nhìn anh.

"Đi vào nhà, ngoài này lạnh lắm." Tuấn Chung Quốc đanh mặt liếc Mẫn Doãn Khởi một cái rồi ôm ngang eo cậu đi vào nhà, để lại Mẫn Doãn Khởi đang ngơ người đứng nhìn.

"Này, cái đồ nhỏ mọn." Anh hét lên sau đó cũng sải bước đi vào nhà.

Kim Tại Hưởng ngồi ăn trái cây kế bên Tuấn Chung Quốc, lâu lâu anh lại đút cho cậu ăn, Mẫn Doãn Khởi ngồi đối diện thấy một màn như vậy trong lòng cảm thán. Trời ơi, cái tên máu lạnh này mà cũng có lúc dịu dàng sao? Thật là hiếm có.

"Cậu đến đây làm gì?" Tuấn Chung Quốc lạnh nhạt hỏi.

"Thì đến thăm cậu. Cậu đó hôm qua gặp tôi chỉ quăng một chữ "chào" rồi bỏ đi. Sao cậu phũ quá vậy." Mẫn Doãn Khởi thở dài ai oán nói.

"Chắc không phải vội về nhà với vợ chứ?" Anh cười gian nhìn chằm chằm vào cậu, khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc ửng đỏ. Mẫn Doãn Khởi thấy vậy càng thích thú trêu ghẹo.

"Haha...thật vậy sao? Hèn gì ngay cả câu hỏi thăm cũng không có. Kim Tại Hưởng à, hôm qua cậu ta về trễ em có làm gì cậu ta không vậy?"

"Đủ rồi đấy." Tuấn Chung Quốc gằn giọng nói.

"Xì..." Mẫn Doãn Khởi bĩu môi.

"Anh cũng là bạn của anh Hạo Thạc và Nam Tuấn sao?" Kim Tại Hưởng chợt hỏi.

"Phải, là bạn rất thân đấy. Phải rồi Chung Quốc hôm nay cho tôi ăn cơm ké ở đây nhé. Thạc và Tuấn đi "vui vẻ" với nhau rồi...chậc..." Mẫn Doãn Khởi thở dài nói, vừa nói vừa tặc lưỡi.

"Vui vẻ là sao?" Kim Tại Hưởng ngây ngô hỏi.

"Thì là..."

"Nếu cậu còn nói nữa thì tôi sẽ đá cậu ra khỏi đây ngay lập tức." Tuấn Chung Quốc lên tiếng cắt ngang lời của Mẫn Doãn Khởi. Anh không cho phép bất cứ ai làm "vây bẩn" bảo bối của anh.

"Vậy...thì thôi." Mẫn Doãn Khởi liền im bặt, còn Kim Tại Hưởng thì nhíu mày khó hiểu.

"Chung Quốc, hai anh đi vui vẻ là sao?" Cậu quay sang kéo tay anh hỏi. Tuấn Chung Quốc nhìn cậu vợ nhỏ, trong lòng đầy cảm, anh trừng mắt nhìn Mẫn Doãn Khởi như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cho cậu ta sợ đến phát rung.

"Tức là hai cậu ta đi chơi với nhau. Và dẫn theo bạn gái."

"Hai anh ấy có bạn gái rồi sao?

"Nam Tuấn thì chưa có. Nhưng Hạo Thạc thì lại có rất nhiều, một ngày cậu ta có thể một lúc hai cô đấy." Mẫn Doãn Khởi xen ngang.

"Vậy anh ấy là một người rất lăng nhăng."

"Bingo! Rất chính xác."

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu thở dài, cái tên chết tiệt kia không biết qua đây để làm gì nữa. Cứ ngồi đó nói nhảm.

"Doãn Khởi, cậu bớt nói nhảm đi." Tuấn Chung Quốc nhìn Mẫn Doãn Khởi nhàn nhạt nói.

"Chậc...người gì mà khó tính vậy?" Mẫn Doãn Khởi tặc lưỡi nói.

"Ông chủ, đã đến giờ cơm ạ." Quản gia nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ, nên bước đến cúi đầu nói.

"Được, cứ dọn ra trước đi." Tuấn Chung Quốc phân phó, sau đó kéo Kim Tại Hưởng đứng dậy, anh mỉm cười.

"Đi ăn cơm."

"Ừm..." Cậu híp mắt trả lời. Sau đó quay sang Mẫn Doãn Khởi.

"Doãn Khởi, anh cũng vào ăn cơm đi."

"Được." Tuấn Chung Quốc cười vui vẻ, tự nhiên đi trước tới phòng ăn ngồi xuống bàn. Tuấn Chung Quốc nhíu mày đi tới.

"Ai da...tôi chỉ ở đây ăn thôi sau đó về nhà ngay mà. Cậu không cần phải cau có vậy chứ." Mẫn Doãn Khởi vừa ăn vừa nói.

"Tại Hưởng, ăn đi." Anh chẳng thèm để ý lời của cậu ta, dùng đũa gấp thức ăn cho Kim Tại Hưởng.

"Cảm ơn anh." Cậu cười tươi nói.

"Sau này cứ đem cơm đến cho anh, cứ đi thang máy dành riêng cho chủ tịch là được."

"Vâng."

Mẫn Doãn Khởi vừa ăn vừa nhìn cặp vợ chồng kia, người này gắp thức ăn cho người kia, vô cùng hạnh phúc, giờ thì anh đã hiểu cảm giác của Kim Nam Tuấn và Trịnh Hạo Thạc khi ngồi ăn cơm chung với họ. Nhưng mà vậy cũng tốt, dù sao Tuấn Chung Quốc cũng dần dần trở lại là con người. Anh cảm thấy đúng thật cậu con trai tên Kim Tại Hưởng này rất thú vị.

Ăn cơm xong, đúng như lời Mẫn Doãn Khởi nói, cậu ta chỉ ở lại ăn cơm, ăn xong thì đi ngay.

Bây giờ chỉ còn Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc ở nhà. Anh đang xem xét tài liệu ở dưới sảnh còn có Tại Hưởng ngồi kế bên vừa xem tivi vừa ăn trái cây.

"Tại Hưởng..." Tuấn Chung Quốc chợt gọi cậu.

"Hửm?"

"Em ngồi không như vậy thì xếp gọn đống giấy này đi." Tuấn Chung Quốc mắt vẫn không ngước lên, chỉ tay về đống giấy tờ bên kia ra lệnh.

"Hả? Em đang ăn mà..." Kim Tại Hưởng chu môi bất mãn nói.

"Mau lên đi."

Cậu bặm môi nhìn anh, sau đó đưa tay xếp đống giấy lại, cái miệng nhỏ xinh không ngừng lầm bầm.

"Đồ độc ác...người ta đang ăn...anh thật không dễ thương chút nào..."

Dường như anh đã nghe thấy, liền ngước mắt nhìn cậu, thanh âm trầm thấp vang lên.

"Em vừa nói cái gì?" Kim Tại Hưởng giật mình quay đầu nhìn anh, cậu lắc đầu.

"Không...Không có nói gì hết..."

"Kim Tại Hưởng." Giọng nói anh chùn xuống, khiến cho cậu sợ toát mồ hôi, cúi đầu lí nhí nói.

"Em..."

"Sao."

"Em nói...anh là đồ độc ác...anh...không dễ thương chút nào." Hai bàn tay nhỏ xinh đan vào nhau, cái đầu vẫn cúi đầu nói.

"Kim Tại Hưởng..."

Nghe tiếng gọi của anh, Kim Tại Hưởng ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng đáng thương nhìn anh.

"Em thật to gan." Tuấn Chung Quốc nói xong liền nhếch miệng cười tà, sau đó đưa tay chọc lét cậu, Kim Tại Hưởng sợ hãi van xin.

"Á...haha...đừng mà...dừng lại...nhột quá...nhột quá đi...haha..."

"Sao hả, sau này có dám nói anh như vậy không?"

"Không dám...không dám nữa." Kim Tại Hưởng thở phì phò nhìn anh, đôi mắt vì cười quá nhiều mà ngấn nước.

"Được rồi, mau xếp gọn lại đi." Tuấn Chung Quốc khẽ cười, đưa tay nhéo nhẹ cái má của cậu, cưng chiều nói.

Cậu cứ ngồi kế anh cho đến khi anh làm xong. Tuấn Chung Quốc đưa mắt nhìn cậu, thấy cậu liên tục ngáp rồi dụi mắt, liền lên tiếng.

"Đi ngủ thôi."

"Hửm...anh làm xong rồi sao?"

"Phải, đi thôi."

"Ừm..."

Tuấn Chung Quốc đưa tay tắt tivi, chiếc tivi tự động hạ xuống trong chiếc hộp đựng. Anh cùng cậu đi lên tầng một, đến phòng của cậu Kim Tại Hưởng vốn định đi vào nhưng anh lại chặn cửa nói.

"Không phải phòng này."

"Không phải phòng này...???" Cậu khó hiểu nhìn anh.

"Là phòng bên kia."

"Là phòng bên kia..." Cậu chỉ tay vào căn phòng bên cạnh. Tuấn Chung Quốc gật đầu. Cậu tròn mắt hỏi.

"Là phòng của anh mà."

"Phải, từ bây giờ nó sẽ là phòng của em...và anh." Tuấn Chung Quốc chậm rãi nói.

"Sao?"

"Mau lên, có cần anh bế em không?"

"Nhưng...nhưng..."

"Vậy để anh bế em vào." Anh cúi người xuống định bế cậu lên, Kim Tại Hưởng hốt hoảng hét.

"Em tự vào...em...sẽ tự vào." Kim Tại Hưởng đỏ mặt nói, sau đó đi vào phòng anh, lúc vào phòng còn ngập ngừng, rồi lắc đầu...làm đủ mọi hành động mới chịu vào thẳng. Tuấn Chung Quốc nhìn hành động của cậu liền bật cười, anh để gọn tập tài liệu lên bàn sau đó đi lên giường nằm xuống, ngoắc ngoắc cậu lại. Kim Tại Hưởng ngoan ngoãn đi đến, phụng phịu ngồi xuống giường. Tuấn Chung Quốc đưa tay kéo, lực của anh khá mạnh nên toàn thân cậu ngã vào người anh, Kim Tại Hưởng đỏ mặt nói.

"Anh...anh..."

"Ngủ ngon." Tuấn Chung ôm chặt cậu, sau đó đắp chăn lại, hôn lên môi cậu, nỉ non nói. Anh ngủ ngon là vậy nhưng người con trai nằm trong lòng anh thì không hề. Cậu cứ trằn trọc không ngủ, tim thì đập thình thịch, trong lo sợ anh sẽ làm gì cậu. Nên lâu lâu lại ngước mắt nhìn anh. Anh dù đã nhắm mắt nhưng đều biết mọi hành động của cậu, trong lòng thích thú cười không nguôi, sau đó thấy trời đã tối mà cậu cứ không ngủ liền mở miệng.

"Bảo bối, ngủ sớm đi. Anh không làm gì em đâu." Kim Tại Hưởng giật mình, thì ra anh vẫn chưa ngủ sao? Còn biết cậu đang nghĩ gì nữa. Xấu hổ quá, khuôn mặt cậu đỏ bừng, đầy cảm thán. Nhưng sau đó cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ. Tuấn Chung Quốc cảm nhận được hơi thở đều đặn của cậu, biết là cậu đã ngủ nên khẽ mỉm cười, ôm cậu vào trong lòng chặt hơn sau đó cũng từ từ đi vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro