Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng yên giấc trên giường. Tuấn Chung Quốc ngồi canh chừng cậu cả đêm không ngủ. Sáng sớm, anh đã chuẩn bị cháo cho cậu, Kim Tại Hưởng mệt mỏi tỉnh dậy, vai của cậu không có cảm giác gì, thấy anh đang ngồi say sưa làm việc, giọng cậu thều thào gọi anh.

"Chung Quốc..."

Tuấn Chung Quốc ngước mắt nhìn cậu, anh bước đến bên giường lo lắng hỏi.

"Thấy thế nào?"

"Mặt anh...sao vậy?" Kim Tại Hưởng thấy khóe miệng anh bị trầy, cậu đưa tay lên hỏi.

"Không sao! Có đói không?" Anh cầm lấy ban tay đang vươn ra đặt lên mặt mình, khẽ nói.

"Ừm..."

Anh đưa tay nâng người cậu dậy, lấy cháo đút cho cậu.

"Tạm thời tay phải em sẽ không cử động được!"

"Em biết rồi." Cậu vừa ăn vừa trả lời, ánh mắt dừng lại ngay vết thương trên miệng anh, cậu đưa tay chạm vào, yếu ớt nói.

"Kim Thế Lộc đánh anh sao?"

"Không phải."

"Chung Quốc..."

"Ngoan ngoãn dưỡng bệnh. Đừng nghĩ lung tung." Tuấn Chung Quốc ngắt lời cậu, anh lên tiếng. Anh không muốn cậu phải lo, dù sao anh cũng đáng bị như vậy.

Kim Tại Hưởng cũng không hỏi thêm, ăn từng muỗng cháo mà anh đút. Ăn xong có uống thuốc rồi lại nằm, cậu nhớ lại cái cảm giác hôm qua, đau đến khó tả, cậu tự hỏi nếu lỡ như thuốc tê lại hết tác dụng thì cậu sẽ như thế nào. Kim Tại Hưởng chợt thở dài, cậu nhìn theo bóng dáng anh đứng kéo rèm cửa sổ, sau đó lại tiếp tục làm việc.

--------------

Buổi trưa, Kim Thế Lộc cùng mọi người đến thăm cậu, căn phòng đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

"Hi Tại Hưởng! Sao rồi, đã đỡ hơn chưa?" Trịnh Hạo Thạc vui vẻ nói.

"Đã đỡ hơn rồi."

"Anh có mua bánh cho em nè." Mẫn Doãn Khởi đặt chiếc bánh trên bàn.

"Cảm ơn anh."

"Em ở lại cùng với mọi người nhé! Anh ra ngoài một chút." Tuấn Chung Quốc đến bên giường, xoa nhẹ đầu cậu, anh mỉm cười, khuôn mặt vô cùng dịu dàng nói.

"Vâng." Kim Tại Hưởng mỉm cười gật đầu. Lúc này cậu đủ biết anh định đi đâu và làm gì.

"Hạo Thạc, Nam Tuấn đi theo tôi."

Cả ba người cùng bước khỏi bệnh viện, ba chiếc xe ngao du trong gió, đi thật sâu vào trong rừng, tiếng xào xạc xen qua từng nhánh cây. Đích đến của cả ba người là tòa nhà cổ kiểu Nhật, với cái bảng gỗ treo trước cửa ngay ngắn dòng chữ "Hắc Nguyệt."

"Chủ tử."  Ám vệ đứng trước cửa kính chào anh.

"Người đâu?" Thanh âm lạnh lẽo phát ra.

"Dạ ở trại giam khu A."

Tuấn Chung Quốc, Trịnh Hạo Thạc cùng Kim Nam Tuấn bước đến trại giam khu A, phòng giam số 3398, cánh cửa màu xanh mở ra, cuối cùng, một người đàn ông thân thể đầy vết thương, một bên mắt có vết cắt, đủ biết hắn đã từng bị tra tấn rất dã man, hắn bị trói trên một cây cột theo hình thánh giá.

"Tuấn Chung Quốc..." Tiếng của hắn của hắn phát ra, rên lên từng chữ. Khuôn mặt anh chẳng chút biểu tình, ánh mắt hiện rõ tia lửa đỏ, giọng anh trầm thấp.

"Mục đích của ngươi là gì?"

"Mục đích? Chính là hạ mày đó." Quyết lang nhếch miệng cười, người lái xe mô tô bắn Kim Tại Hưởng chính là hắn, hôm qua do Trịnh Hạo Thạc bắt giữ và tra khảo. Câu trả lời của hắn khiến cho anh thích thú, rất tốt, mục đích của hắn rất tuyệt, nhưng đã đụng phải người của anh thì không có kết cục tốt đẹp, khuôn mặt anh đanh lại, họng súng chĩa thẳng vào bên mắt trái của hắn, một âm thanh rợn người vang lên.

"Mày...biết kết cục?"

*Đoàng*

"Á...ư...ư..." Tiếng súng vang lên, viên đạn cắm vào mắt trái của Quyết lang, trồng mắt bay ra, máu cũng từ lỗ hỏng đó mà tuôn ra, tiếng thét gào của Quyết lang phát ra, con mắt của hắn lăn xuống đất, thấm đầy máu tươi phủ cùng cắt. Tuấn Chung Quốc bước đến, dùng chân giẫm mắt con mắt ấy, cả người như phát ra sát khí, Quyết lang đau đến nỗi không thể nói thêm lời nào. Trịnh Hạo Thạc và Kim Nam Tuấn tuy khuôn mặt bình thản là như thế nhưng trong tâm, đang phát run, dù hai người họ đều biết anh là kẻ máu lạnh, chưa một lần giống con người, nhưng từ khi Kim Tại Hưởng xuất hiện, mọi chuyện đã thay đổi, nhưng lần này có vẻ như hắn đã khiến cho anh thật sự tức giận.

Tuấn Chung Quốc nhấc chân ra, con mắt màu đen lúc nãy đã bị giẫm nát, anh nghiêng đầu qua, khóe môi nhếch lên, huýt sáo một cái, Quyết lang nhìn anh, hắn kinh hãi, hắn hoạt động trong hắc đạo đã 5 năm, cùng đã nghe những điều về anh, nhưng thật không ngờ anh lại còn tàn khốc hơn những gì nói.

"Quyết lang, mày...còn...non nớt lắm..."

*Đoàng*

Vừa giứt câu, tiếng súng lại phát ra, viên đạn lần này cắm ngay vào cổng của Quyết lang, máu lại tuôn ra, cả người hắn co giật, không thể phát ra tiếng thét. Anh chính là muốn bắn ngay đó, muốn cho hắn từ từ mà tận hưởng cái chết. Tuấn Chung Quốc quay đi, Trịnh Hạo Thạc và Kim Nam Tuấn cũng đi theo.

"Hạo Thạc, cậu đến địa bàn của Quyết lang và nơi bọn chúng ở, xử lí hết đi những người có giá trị hãy giữ lại. Những thứ vô dụng, giết hết đi."

"Được." Trịnh Hạo Thạc gật đầu, sau đó lên xe chạy đi.

"Nam Tuấn, cậu hãy đến công ty đưa hồ sơ này cho bộ phận thiết, và bộ phận sản xuất. Trong thời gian tới, cậu giúp tôi bàn chuyện hợp tác lâu dài với tập đoàn "Pakistan" !" Tuấn Chung Quốc lấy từ trong cốp xe xấp tài liệu đã được bảo bọc kỹ đưa cho Kim Nam Tuấn.

"Tôi biết rồi. Cậu cứ yên tâm mà chăm sóc cho Tại Hưởng." Kim Nam Tuấn cười tươi nói.

"Được rồi. Cậu đi đi."

Tuấn Chung Quốc và Kim Nam Tuấn rời khỏi Hắc Nguyệt...chiếc xe chạy ra khỏi rừng thì mỗi người một ngã, Tuấn Chung Quốc tặng tốc, anh lái xe về nhà, chuẩn bị ít đồ cho cậu rồi sau đó lại chở lại bệnh viện.

Bệnh viện

"Thế Lộc, em muốn ăn cam." Kim Tại Hưởng nằm trên giường xem tivi, cất tiếng nói.

"Nè, vừa nãy em đã ăn táo, ổi, đào, dưa hấu giờ còn muốn ăn nữa sao?" Kim Thế Lộc cảm thán nói, em trai anh sao lại ham ăn thế.

"Mặc kệ em, anh bốc cam đi." Kim Tại Hưởng quệt mồm nói, cậu phải đày đọa anh mới hả giận. Vì cậu biết Kim Thế Lộc đã đánh Tuấn Chung Quốc nên cậu phải trả thù giúp anh.

Kim Thế Lộc lười biến bóc quả cam để lên đĩa cho cậu, vừa nãy cậu đã sai anh đi mua bánh, đút bánh cho cậu, gọt trái cây, xếp đồ...trời ạ! Em trai anh sao vậy? Làm như anh là osin của cậu không bằng.

"Xong rồi, ăn đi." Kim Thế Lộc cầm cái nĩa cắm trái cây đưa lên miệng cậu.

"A..." Kim Tại Hưởng vui vẻ há miệng nhận thức ăn.

*Cạch*

Tuấn Chung Quốc mở cửa bước vào. Anh nhíu mày nhìn đống vỏ trái cây trong rổ, sau đó đưa mắt nhìn Kim Thế Lộc đang đút cho cậu ăn, anh đủ hiểu chuyện gì xảy ra.

"Tại Hưởng." Anh cất tiếng gọi cậu. Kim Tại Hưởng nghe thấy tiếng của anh liền vui vẻ quay lại.

"Chung Quốc, anh xong rồi sao?"

"Phải, đây là bánh của em. Đầu bếp Văn gửi chi em đấy." Anh đặt cái bánh kem xuống, cưng chiều nói.

"Tuyệt quá..." Kim Tại Hưởng reo lên, nhưng bỗng nhiên vai của cậu nhức nhối vô cùng, Kim Tại Hưởng cắn môi la lên.

"Chung Quốc...vai của em...vai...hic...đau quá..."

"Tại Hưởng. Đau lắm sao?" Kim Thế Lộc vội vã đến bên cậu.

"Mau uống thuốc." Tuấn Chung Quốc lấy thuốc cho cậu uống, viên thuốc bỏ vào miệng cậu nhưng lại bị cậu phun ra, cậu đang rất đau không thể làm gì thêm. Thấy cậu khổ sở kêu la, anh rất rối loạn không biết phải làm sao. Nhưng rất nhanh, anh cho thuốc bỏ vào miệng, uống nước sau đó đặt môi mình lên môi cậu, đẩy viên thuốc vào miệng Kim Tại Hưởng, anh không cần biết có Kim Thế Lộc hay không, lúc này anh chỉ cần biết Kim Tại Hưởng đang rất đau đớn. Nước từ từ trôi xuống cổ cậu, viên thuốc tê bắt đầu có tác dụng. Vai của cậu đã đỡ đau, Tuấn Chung Quốc buông cậu ra, lấy chiếc khăn lau mồ hôi cho cậu. Kim Tại Hưởng sâu một hồi chịu cơn đau tê buốt ấy, mệt lả đi, đành bất lực nằm trên giường. Tuấn Chung Quốc vuốt mặt cậu.

Kim Tại Hưởng không còn sức nói, chỉ gật nhẹ một cái rồi nằm im lặng mà thở dốc. Kim Thế Lộc thấy một màn như vậy trong lòng tuy có chút tức giận nhưng vẫn rất cảm kích anh vì đã giúp cho Kim Tại Hưởng.

"Tôi có việc, cậu ở đây với tiểu Tại nhé."

Tuấn Chung Quốc gật đầu, Kim Thế Lộc quay lưng bước đi, khi gần ra tới cửa, anh ngập ngừng quay đầu lại ngó nhìn Kim Tại Hưởng. Sau đó mới bước thẳng ra cửa.

Anh ngồi bên giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Kim Tại Hưởng, anh đưa tay vén những sợi tóc vướng trên mặt cậu. Kim Tại Hưởng mỉm cười, cậu thều thào nói.

"Em...hết đau rồi." Nhìn cậu gắng gượng như vậy, trong lòng anh rất bứt rứt và đau xót. Anh dịu dàng trả lời.

"Anh biết."

"Em ngủ một chút."

"Được." Tuấn Chung Quốc kéo chăn lên, đắp cho cậu. Anh cưng chiều nói.

"Chung Quốc..."

"Chuyện gì?"

"Anh đừng tự trách mình, không phải lỗi của anh." Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng nói, sau đó nhắm mắt ngủ, cậu biết anh đang tự trách mình. Nhìn khuôn mặt anh đau khổ như vậy cậu cũng cảm thấy không vui nên liền nói. Tuấn Chung Quốc xoay người nhìn cậu, anh điểm nhẹ lên vầng trán rộng của cậu một nụ hôn...bảo bối của anh thật đáng yêu, lại biết nhìn thấu anh từ khi nào vậy? Tuấn Chung Quốc chợt bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro