Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng mơ hồ tỉnh dậy, cả người cậu ê ẩm, cậu nhìn qua cửa sổ sát đất, trời đã bắt đầu tối. Cậu cố gắng ngồi dậy, cậu nhìn xung quanh, đây là phòng anh, Kim Tại Hưởng chợt nhớ đến chuyện lúc chiều, khiến khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên, cậu ai oán nói.

"Rõ ràng đã nói không làm đau người ta...đáng ghét." Cậu đặt hai chân xuống đất, vốn định đứng dậy, nhưng vừa đứng lên phần thân dưới của cậu nhức nhối vô cùng, cậu đau đớn ngồi xuống giường, chỉ có thể xích lại cái điện thoại trên bàn gọi cho người giúp việc đi lên. Cậu buồn bã ngồi im trên giường.

*Cạch*

Tiếng mở cửa phát ra, Kim Tại Hưởng quay sang cửa nói.

"Tiểu Hoa giúp tôi..." Vừa quay sang Tuấn Chung Quốc đang bước vào cậu giật mình, tại sao không phải là tiểu Hoa?

"Em cần gì sao?" Tuấn Chung Quốc tiến lại gần cậu, khóe miệng giương lên.

"Em...không nhờ anh." Kim Tại Hưởng quay mặt giận dỗi nói. Anh bước lại tủ áo, lấy ra bộ pijama màu xanh chấm biết, cùng bộ đồ lót đặt lên giường, anh cười tà.

"Bộ này nhé!"

Kim Tại Hưởng nhìn bộ pijama và quần lót anh chọn, anh thật là đồ không biết xấu hổ. Tuấn Chung Quốc bế cậu lên đặt xuống cái ghế sofa kế bên đưa tay cởi nút áo của cậu. Kim Tại Hưởng đẩy tay anh ra, cậu hoảng sợ hét lên.

"Anh làm gì vậy?"

"Cởi áo." Tuấn Chung Quốc bình thản trả lời.

"Không cần...hức..." Kim Tại Hưởng rưng rưng nói, đủ rồi, sao anh có thể tự tiện như vậy chứ. Đã vậy còn khuôn mặt bình thản như chuyện bình thường giống như anh đang xem thường cậu vậy.

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu, không hiểu lí do cậu khóc, chỉ biết đưa tay xoa đầu cậu, thắc mắc hỏi

"Tại sao lại khóc?"

Kim Tại Hưởng hất tay anh ra, mếu máo khóc. Anh nhíu mày, rốt cuộc cậu bị cái quái gì vậy, anh đanh mặt lại nói.

"Kim Tại Hưởng, em..."

"Anh quá đáng...đừng có xem thường em như vậy." Kim Tại Hưởng nức nở nói, cậu cắt ngang lời anh.

"Anh xem thường em bao giờ?"

"Anh còn nói...tùy tiện cởi đồ người khác, đã vậy còn rất bình thản nữa..."

"Đồ ngốc, chẳng phải chúng ta là vợ chồng hay sao?" Tuấn Chung Quốc vuốt tóc cậu, chẳng phải tay cậu đang bị thương nên cần người chăm sóc sao? Thật là...

"Hức...tại sao lúc nào anh cũng đụng chạm vào em hết vậy...em...đâu phải là con rối..."

Tuấn Chung Quốc cúi người ôm lấy cậu, anh nhẹ nhàng nói.

"Tiểu Tại...chúng ta là vợ chồng, kết hôn cũng đã hơn nữa năm, anh ham muốn em cũng là chuyện bình thường mà. Hơn nữa anh chưa từng xem thường em!"

Kim Tại Hưởng im lặng, cậu đưa tay níu lấy áo anh. Anh buông cậu ra, lau khuôn mặt ướt đẫm kia, khóe miệng cong lên.

"Anh giúp em mặc đồ. Ở nhà mặc vậy sẽ thoải mái hơn."

Kim Tại Hưởng đỏ mặt, anh...rốt cuộc vẫn không ngay thẳng. Nhưng giờ phải làm sao đây, cậu đói bụng rồi...đành phải để anh giúp vậy.

Tuấn Chung Quốc thong thả cởi chiếc áo ngủ của cậu ra, thân thể trắng mịn lộ ra trước mắt anh. Kim Tại Hưởng đỏ mặt, cậu nhắm chặt mắt lại không dám nhìn anh. Nhìn khuôn mặt cậu, Tuấn Chung Quốc nhịn không nổi bật cười thành tiếng. Sau đó từ từ giúp cậu mặc đồ thật nghiêm túc.

"Xong rồi."

Cậu lúc này mới mở mắt ra, ngượng ngùng nói.

"Em đói rồi." Nhìn dáng vẻ của cậu anh hận không thể cắn một cái vào má phúng phính đang ửng đỏ kia. Anh cúi người hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của cậu. Rồi nhẹ nhàng bế cậu đứng lên. Kim Tại Hưởng giật mình, nhíu mày la lên.

"Em tự đi được mà."

"Em có thể đi được sao? Phần thân dưới của em vẫn còn nhức đúng không?" Tuấn Chung Quốc tỉnh bơ nói. Khuôn mặt cậu lại ửng đỏ, lắp bắp nói.

"Anh...anh..."

"Hahaha...được rồi, ngoan ngoãn ngồi im, chúng ta đi ăn cơm tối."

Tuấn Chung Quốc đi ra khỏi phòng, cậu xấu hổ không biết phải nói gì. Anh đặt cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh, rồi kéo ghế ở đầu bàn ngồi xuống.

"Ăn cá nhé."

"Ưm...không ăn. Em muốn ăn thịt bò." Cậu ngậm đôi đũa, ánh mắt hướng về đĩa thịt bò, lên tiếng. Anh đưa tay gắp thịt bò bỏ vào chén của cậu. Kim Tại Hưởng vui vẻ ăn. Chợt, cậu hỏi anh.

"Chung Quốc, anh thích anh gì?" Tuấn Chung Quốc ngưng ăn, ngước mắt nhìn cậu khó hiểu. Thấy anh không trả lời, cậu nũng nịu nói.

"Nói đi, anh thích ăn gì?"

"Ăn em." Tuấn Chung Quốc híp mắt nói. Cậu trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt nóng bừng, anh có phải đang chọc tức cậu.

"Haha...anh đùa thôi. Anh thích ăn mực dồi thịt. Sao hả." Anh vui vẻ nói, đưa tay nhéo má cậu. Kim Tại Hưởng quay mặt nhìn lên bạn thấy có dĩa mực dồi thịt chiên, liền hỏi.

"Chung Quốc gắp cho em. Mực dồi thịt đó." Anh gắp một miếng bỏ vào cái muỗng đang đưa ra của cậu, tủm tỉm cười, xem ra anh đã đoán được cậu muốn làm gì rồi. Kim Tại Hưởng cười tươi, bỏ miếng mực vừa được anh gắp vào chén cơm của anh. Khuôn mặt tươi tắn nói.

"Cho anh. Đợi khi nào tay phải em khỏi, em sẽ gắp cho anh, chồng à."

Từ miệng của cậu phát ra hai chữ "chồng à" khiến cho tim anh như muốn nhảy ra ngoài. Vợ anh...muốn lấy lòng anh sao? Ngón tay xinh đẹp như nghệ sĩ piano vuốt nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Kim Tại Hưởng, anh mỉm cười hạnh phúc nói.

"Được."

Buổi ăn tối cứ như thế mà kết thúc trong hạnh phúc của đôi vợ chồng ấy.

-----------------

Tay cậu cuối cùng cũng khỏi hẳn, vào thời điểm đó tuyết cũng không ngừng rơi trên khắp Đài Bắc, lễ giáng sinh cuối cùng cũng đến. Trước ngày 24, Kim Tại cùng mọi người trong nhà đang chuẩn bị đón giáng sinh. Cậu đã được anh cho phép, muốn trang trí như thế nào cũng được, những cây thông noel thì phải để anh cùng làm. Đây là thời điểm gần cuối năm nên công ty của anh có khá nhiều việc phải làm, anh thường về nhà rất trễ, tuy mỗi ngày đều mệt mỏi nhưng chỉ cần bước chân vào cửa anh sẽ nhận được sự chào đón niềm nở đầy vui vẻ của cậu khiến cho mọi mệt mỏi đều tan biến trong không trung.

Vào lúc này, khi ánh hoàng hôn buông xuống đã khá lâu, cũng chính là lúc Tuấn Chung Quốc trở về nhà. Như thường ngày, khi anh trở về đều nói câu.

"Anh về rồi."

"Chung Quốc..." Từ đằng xa, một thân hình nhỏ bé lao tới phía anh, anh dang tay ra đón cậu vợ nhỏ xinh vào lòng, tham lam ngửi mùi hương trên tóc cậu, Kim Tại Hưởng híp mắt nói.

"Anh xem, có đẹp không, em cùng mọi người trong nhà làm đó, cả tiểu Hổ cũng giúp một tay."

Tuấn Chung Quốc nhìn quanh nhà, những sợi dây ruy băng đủ màu treo khắp nơi cùng những trái châu treo lủng lẳng trên trần nhà cao tít, hay trên những sợi ruy băng. Đèn neon giăng khắp nơi...anh ôn như hỏi cậu.

"Quả châu trên trần nhà là do em treo sao?"

"Không phải, là những vệ sĩ treo đó. Chung Quốc...anh nói đi. Có đẹp không." Cậu lắc mạnh cái tay anh, nũng nịu hỏi.

"Rất đẹp. Bảo bối của anh thật giỏi." Anh cưng chiều nhéo cái mũi của cậu, khóe miệng giương lên thành một đường cong hoàn hảo.

"Anh đi tắm đi. Rồi xuống trang trí cây thông với em."

"Được." Tuấn Chung Quốc bước lên phòng. Cậu cùng tiểu Hổ, lấy từ trong hộp giấy ra những đồ trang trí cây thông đủ loại khác nhau.

"Tiểu Hổ xem nè, là một con bạch hổ đồ chơi." Cậu cầm con hổ bằng bông đưa cho tiểu Hổ xem.

"Grừ..." Con bạch hổ to lớn, đưa chân trước chạm vào món đồ chơi, grừ một tiếng. Kim Tại Hưởng ngồi bệt xuống sàn, chăm chú sắp xếp mọi thứ.

Ít phút sau, Tuấn Chung Quốc đi xuống dưới sảnh, anh đưa tay vuốt tóc cậu, dịu dàng nói.

"Ăn cơm trước, rồi trang trí."

"Ừm." Kim Tại Hưởng gật đầu sau đó  cùng anh đi vào phòng ăn.

"Xem ra, em rất có hứng thú với giáng sinh." Tuấn Chung Quốc đưa chén cơm cho cậu. Anh cất tiếng.

"Phải, giáng sinh ai cũng rất thích mà."

"Không hẳn là vậy." Anh lạnh nhạt nói. Thật ra anh không có hứng thú với mấy ngày lễ như vậy, mỗi năm đều vùi đầu vào công việc cho hết ngày, rồi bến bar cùng Kim Nam Tuấn và Trịnh Hạo Thạc.

"Phải rồi, noel năm nay là năm đầu tiên chúng ta ở cùng nhau mà. Hết noel là sẽ đến tết, sau tết sẽ là valentine...oa...em sẽ nhận được rất nhiều quà." Cậu tíu tít cười nói. Nhìn cậu háo hức như vậy, trong lòng anh chợt thấy rất vui, đây cũng là lần đầu anh cùng câu đón giáng sinh. Tất nhiên là sẽ hạnh phúc.

Ăn cơm tối xong, Kim Tại Hưởng vội chạy ra sảnh, anh cũng thong thả đi theo sau. Cậu đưa tay treo những quả cầu lên cây thông. Còn anh có nhiệm vụ gắn ruy băng. Cây thông nhanh chóng rực rỡ với những món đồ dễ thương như người tuyết, người bánh, ông già noel...

"Chung Quốc, anh nghĩ xem nên để ngồi sao hay thiên sứ trên đỉnh cây?" Cậu đưa cho anh xem, phân vân hỏi. Tuấn Chung Quốc cầm lấy, anh chăm chú nhìn, sau đó lên tiếng.

"Thiên sứ sẽ đẹp hơn."

"Ưm..." Kim Tại Hưởng cười tươi tắn, đặt lại ngồi sao vào trong hộp, cậu nhón chân để đặt thiên sư pha lê lên cây. Tuấn Chung Quốc nhìn cậu loay hoay với cái hình thiên sứ, liền đưa tay nhấc bổng cậu lên.

"Để anh giúp em."

Kim Tại Hưởng đặt nhẹ khối pha lê hình thiên sứ lấp lánh trên ngọn cây, sau đó Tuấn Chung Quốc đặt cậu xuống đất, từ sau vòng tay ôm lấy cậu. Nỉ non nói.

"Mai anh sẽ về sớm."

"Vâng!" Cậu mỉm cười, cậu ngắm nhìn cây thông được bao quanh bởi ánh đèn lấp lánh, chớp tắt, chớp tắt. Đây sẽ là lễ giáng sinh đầu tiên của cậu và anh. Cậu sẽ tặng cho anh một món quà thật đặc biệt, bàn tay nhỏ bé của Kim Tại Hưởng đặt lên tay anh, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của cả hai người, đang đập cùng nhịp với nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro