Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng ngồi xổm dưới đất, đeo bao tay cẩn thận rồi mới lấy chậu cây xúc đất bỏ vào chậu cùng hạt giống. Dù là buổi trưa nhưng trời rất trong xanh và có chút gió lạnh của mùa đông. Tuy đã mặc hai lớp áo nhưng cậu vẫn hơi run. Bàn tay nhỏ bé đặt hạt giống vào chậu, vào khoảng đất nhỏ gần cây hoa bách hợp, cẩn thận đắp lại.

"Lạnh lắm sao?"- Tuấn Chung Quốc bước lại gần cậu, hỏi. Kim Tại Hưởng vẫn chăm chú làm không thèm trả lời. Bởi vì cậu đang giận anh mà!

Tuấn Chung Quốc ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, anh cũng tự biết là cậu đang giận anh, nhưng vẫn cố trêu chọc.

"Bé cưng à, giận rồi sao. Vậy trả lại chậu hoa, đất, và cả miếng đất trống kia đi."

Kim Tại Hưởng dừng việc đang làm lại, cắn cắn cái môi nhỏ xinh, hai chân màu cau lại chỉ một chút xíu nữa là dính vào nhau, cậu ngước mắt nhìn anh, giọng hậm hực hết lên.

"Phải! Tôi giận anh đó. Thì sao. Thật là quá đáng mà."

Tuấn Chung Quốc nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt híp lại, anh lên tiếng.

"Sao lại giận"

"Vì anh chê em...mà...lúc nào cũng chê trách em..."- Kim Tại Hưởng quay mặt đi, phụng phịu nói, cái môi chu chu ra như đang phát biểu tình sự bất mãn của mình.

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu chằm chằm, trong đầu liên tục lặp lại câu cậu vừa nói "Vì anh chê em mà lúc nào cũng chê trách em!"...Cậu đổi cách xưng hô với anh rồi sao? Đôi mắt anh híp lại, trong lòng như vừa mới ăn mật ngọt vậy, vô cùng hạnh phúc. Anh đưa tay vuốt tóc cậu.

"Không thích sao?"- Kim Tại Hưởng gật đầu. Đôi tay đè mạnh dưới đất, rồi lại xúc đất đắp vào cái lỗ vừa bỏ hạt giống vào.

"Vậy không chê nữa"- Tuấn Chung Quốc đưa tay cưng chiều vuốt tóc cậu.

"Oh...!"

"Làm xong chưa? Vào nhà thôi."

"Xong rồi."- Kim Tại Hưởng bỏ bao tay ra, đứng dậy rồi phủi bụi, tươi tắn nói. Tuấn Chung Quốc cũng đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, lên tiếng.

"Vào nhà rồi."

"Ưm...ở ngoài này đi! Vào trong nhà chán lắm. Ở ngoài đi."- Kim Tại Hưởng lắc đầu.

"Ngoài này lạnh lắm! Em chưa khỏi bệnh hẳn."- Tuấn Chung Quốc lạnh lùng nói.

"Em có mặc áo ấm nè."- Cậu dang hai tay ra để cho anh thấy chiếc áo len dày nhìn rất ấm áp. Tuấn Chung Quốc nhìn cậu, thở dài rồi đi lại cái xích đu to màu trắng ngà gần đó ngồi xuống, đưa tay ngoắc cậu lại gần.

"Lại đây." Cậu bước lại gần, khuôn mặt đầy khó hiểu. Anh đưa tay kéo cậu ngồi lên đùi của mình, cậu hốt hoảng la lên.

"Anh làm gì vậy?"

"Ôm!"- Anh trả lời cộc lốc, ôm trọn cậu vào trong lòng.

"Đưa tay đây!" Anh chìa tay ra lệnh cho cậu đưa tay đặt lên tay anh. Kim Tại Hưởng ngoan ngoãn làm theo.

"Tay em lạnh như vậy mà nói không sao à?"- Bàn tay to rắn chắc của Tuấn Chung Quốc nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng đưa mắt nhìn anh, có chút bối rối nói.

"Tại...tại...Em không thích ở trong nhà. Ở ngoài vườn sẽ vui hơn."

"Tại sao!?"

"Em thích ngắm hoa!"

Tuấn Chung Quốc đan hai tay vào hai bàn tay của cậu để sưởi ấm, giọng của anh trở nên nhẹ hẳn nhưng chất chứa đầy ảm đạm.

"Em...có thích ở với tôi không!?" Kim Tại Hưởng ngây người, cậu không biết phải trả lời làm sao. Cậu cúi đầu, đôi mắt rũ xuống. Chưa biết phải trả lời làm sao, thì Tuấn Chung Quốc lại lên tiếng.

"Em hãy quên chuyện của Kim gia đi. Từ bây giờ, em không còn là người của Kim gia nữa. Họ...đã bỏ rơi em rồi..."

Kim Tại Hưởng im lặng, bàn tay siết lấy tay anh, cậu biết điều đó mà. Không cần anh nói cậu cũng biết, họ đã không cần cậu nữa rồi. Khóe mắt cậu lại ngấn nước...

"Đừng bao giờ nghĩ đến họ nữa, hãy quên họ đi. Họ...đã phản bội em! Lễ cưới của em họ không đến dự, ngay cả đến thăm em họ cũng không đến. Vậy tại sao em phải đau khổ và tốn nước mắt vì họ? Chỉ cần em ở bên cạnh tôi là đủ. Tôi sẽ làm tất cả vì em...! Kim Thành chỉ muốn lợi dụng em đến khi cần ông ta sẽ cầu cứu em. Tại Hưởng...hãy bỏ hết quá khứ trước kia của em đi."- Tuấn Chung Quốc ôm ngược cậu, anh muốn cậu bỏ Kim gia, muốn cậu vứt bỏ hết quá khứ trước kia, chỉ cần hiện tại có anh và cậu. Anh không muốn cậu dính liếu đến sự cạnh tranh đầy thủ đoạn trên thương trường. Cậu chỉ im lặng không nói, từng giọt nước mắt rơi xuống chạm vào tay cậu. Bàn tay anh đã buông ra, giờ cậu đang xiết chặt lấy chiếc vạt áo. Trái tim cậu giờ đang rất đâu, như bị ai bóp nát vậy. Đến bao giờ cậu mới có thể sống hạnh phúc. Hạnh phúc...đối với cậu còn mong manh hơn cả sự sống.

"Tôi sẽ ở cạnh em, bảo vệ em...cho dù cả thế giới này có khước từ em! Tôi sẽ là người duy nhất đứng về phía em...!"

Tuấn Chung Quốc đặt tay mình lên tay cậu, một lần nữa anh lại cảm nhận sự lạnh lẽo từ bàn tay nhỏ bé ấy. Lạnh lẽo hệt như ánh mắt của cậu vậy. Anh muốn làm cho đôi mắt ấy trở nên thật trong sáng, vui vẻ...

Đôi mắt to tròn mọng nước của Kim Tại Hưởng chợt mở to ra, câu nói mà 12 năm qua cậu mong chờ nhất, anh sẽ bảo vệ cậu sao? Sẽ là Người duy nhất bên cậu sao?

Kim Tại Hưởng xoay người vòng tay ôm lấy cổ của Tuấn Chung Quốc, cậu gục đầu vào vai anh mà khóc, Tuấn Chung Quốc khẽ cười cũng ôm trọn cậu vào lòng. Cậu thật nhỏ bé và dễ tổn thương. Anh...chỉ cần mình cậu trên thế giới này, chỉ có cậu là người khiến anh đem cả tim phổi để yêu!

"Ngoan! Đừng khóc nữa."- Tuấn Chung Quốc cưng chiều xoa đầu cậu, Kim Tại Hưởng sụt sùi, ngẩng mặt lên nói.

"Anh...sẽ không bỏ rơi em?"

"Phải! Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em."- Tuấn Chung Quốc đưa tay lau khóe mắt cho cậu.

"Cười lên nào."

Kim Tại Hưởng nghe theo lời anh, mỉm cười một cái. Cậu có đôi mắt "biết cười", một đôi mắt đen láy xinh đẹp khiến người khác không khổ mê muội. Tuấn Chung Quốc đưa tay kéo người cậu lại, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu.

"Grào..."- Chợt một tiếng kêu làm gián đoạn nụ hôn của anh, mày đẹp nhíu lại quay sang nơi phát ra tiếng kêu, bực tức nói.

"Mày kêu gì hả?" Kim Tại Hưởng sợ hãi ôm chặt lấy anh.

"H...hổ...tại sao...nó lại ở đâyyy??"

"Trong phòng của tôi ngột ngạt quá nên nó đòi ra ngoài."- Tuấn Chung Quốc tỉnh bơ nói.

"Nó không cắn em đâu mà sợ."

Kim Tại Hưởng nghi hoặc nhìn con bạch hổ trước mắt, cặp mắt màu hổ phách cũng đang nhìn chằm chằm cậu, hai răng nắng sắc nhọn dài nhìn rất hung tợn. Tuấn Chung Quốc thấy cậu còn nghi ngờ liền nói.

"Sờ thử đi." Cậu giật bắn người khi bàn tay nhỏ xinh bị anh nắm chặt đưa đến phía con hổ, càng lúc càng gần, cậu sợ hãi đến phát khóc thét lên, cố gắng để rút tay về nhưng cứ bị anh ghì chặt đưa về phía trước. Cậu run rẩy sợ hãi tay còn lại ghì chặt cổ của anh.

"Á...Không cần...đừng mà...huhuhu...đừngggg"

"Em ồn quá."- Tiếng thét của cậu làm lỗ tai của anh muốn thủng màng nhĩ, cho đến khi tay cậu đã chạm vào con bạch hổ cậu vẫn còn khóc. Anh tự hỏi lá gan của cậu rốt cuộc là nhỏ đến mức nào? Tại sao lại nhát gan đến vậy.

"Nhìn xem, có sao đâu." Đầu của cậu cố quay ra, khuôn mặt tội nghiệp đẫm nước mắt ngước nhìn tay của mình đang đặt trên đầu của bạch hổ. Đôi mắt của bạch hổ cũng nhắm lại, ý như rất vui khi thấy cậu xoa đầu nó. Tuấn Chung Quốc khẽ thở dài đưa tay lau mặt cậu.

"Em nhát ghen quá đi." Kim Tại Hưởng bĩu môi nói.

"Kệ em...!" Thấy hành động dễ thương của cậu anh bật cười.

"Em hãy làm quen với nó đi, lúc tôi không có ở nhà tiểu hổ sẽ bảo vệ em."

"Chó, mèo anh không nuôi...sao lại nuôi hổ chứ?"

"Vì nó rất giống tôi."

"Anh là dã thú????"- Kim Tại Hưởng nói thầm, cùng hành động chu môi. Tuấn Chung Quốc lại khẽ cười anh bế cậu đứng dậy.

"Vào nhà đi."

"Á...em tự đi được mà."- Kim Tại Hưởng vùng vẩy la lên.

"Ngồi im."- Tuấn Chung Quốc ra lệnh. Cậu đành phải để yên cho anh bế vào nhà. Con bạch hổ cũng đi theo chủ vào nhà. Tuấn Chung Quốc vui vẻ bế cậu vào nhà, mọi người trong nhà đều ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt, ông chủ bình thường vốn lãnh khốc, nói chuyên rất kiệm lời nhưng bây giờ khi đi cùng cậu chủ lại cười nói vui vẻ. Họ rất muốn được xem kĩ cảnh tượng này nhưng lại không được, bởi vì họ là người làm, mọi việc không liên quan đến họ, họ đều phải "phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nhìn."

"Xấu hổ quá đi...thả em xuống."- Kim Tại Hưởng đưa tay che mặt. Rúc đầu vào vai anh anh lí nhí nói. Chung Quốc cười tươi nói.

"Haha...không thả!"

"Thả em xuốngggggg...hic..."- Khuôn mặt nhỏ bé của Kim Tại Hưởng đỏ bừng, đưa tay kéo áo của anh. Tuấn Chung Quốc chỉ cười chứ không nói, anh cứ thế mà bế cậu về phòng. Lão quản gia già nhìn anh ngỡ ngàng, ông đã đi theo anh mấy chục năm kể khi anh còn là một cậu bé mới cập chững biết đi vậy mà đây là đầu tiên ông thấy anh cười vui vẻ đến thế. Có thể nói, cậu là người đầu tiên khiến cho anh cười.

*Kim gia...

"Chuyện này là thế nào? Tại sao lại như vậy?"- Kim Thành quăng xấp văn kiện xuống bàn tức giận quất.

"Tôi phải nói bao nhiêu lần thì ông mới hiểu rõ đây! Kim Thành?"- Kim Nam Tuấn đanh mặt nói. Cơ hồ trong mắt có chút tức giận.

"Rõ ràng chúng ta đã kí hợp đồng rồi mà! Tại sao bây giờ lại hủy?"

"Là do ông vi phạm hợp đồng, trong hợp đồng có ghi rõ là do tập đoàn "Tuấn thị" chúng tôi thu mua công ti của ông, ông có quyền gì mà lấy tiền của công ti để chi trả những khoản tiền khổng cần thiết?"- Kim Nam Tuấn bắt chéo chân ngồi dựa vào ghế sofa dài, nhíu mày nói. Kim Thành nghe nói liền giật mình, họ đã biết được những gì ông làm sao? Trong lòng ông trần đầy lo lắng. Thấy biểu hiện của ông Kim Nam Tuấn cười nửa miệng, khinh miệt mà nói tiếp.

"Kim Thành, ông đừng tưởng những gì ông làm sẽ không ai biết. Ngoài việc buồn lậu sản phẩm mấy móc, lén lấy tiền của công ti,...ông còn dám rửa tiền nữa. Chậc...xem ra gan ông cũng không nhỏ."

Kim Thành ngồi phịch xuống ghế trán đẫm mồ hôi, tay run lẩy bẩy cố gắng đan chặt vào nhau, nói.

"Làm sao..."

"Chung Quốc đồng ý giúp ông chỉ vì con trai của ông, chứ ông nghĩ cậu ta sẽ thu mua cái công ti như ổ chuột của ông sao?"

"Con trai, tôi cũng đã giao cho các người rồi, các người lại muốn nuốt lời, tôi...Tôi sẽ kiện các người ra tòa."

Kim Thành hung hăng quát. Một người có tuổi như ông lại bị một thằng nhóc chỉ hai mươi mấy tuổi lừa, thật sự là một điều nhục nhạc đối với ông.

"Kiện??? Ông nghĩ ông sẽ kiện được sao. Tôi thách ông kiện đó, để xem tôi...hay ông vào tù?"- Kim Nam Tuấn cười nhạt. Anh đứng dậy, chỉnh lại áo vest rồi bỏ đi, trước khi đi cũng không quên quăng cho Kim Thành một câu khiến cho ông chết đứng.

"Hợp đồng cũng đã hủy, dù ông có van xin cũng không có ích gì. Tại Hưởng giờ đã là người của Tuấn gia, nếu ông giám làm phiền cậu ấy. Tôi nghĩ...ông nên sai người đặt trước nơi chôn xác đi."

Kim Thành nhìn theo bóng lưng của Kim Nam Tuấn, đầy sợ hãi, nhưng sau đó lại vô cùng căm phẫn, bàn tay siết chặt hình quả đấm, lầm bần nói.

"Tuấn Chung Quốc...dù sao cũng chết. Vậy thì tao sẽ lỗi mày chết chung."

"Thành...có chuyện gì vậy?"- Kim mẫu trong phòng đi vào phòng làm việc của chồng, ngồi xuống lo lắng.

"Dĩnh Nghi, ngày mai bà hãy gọi Tại Hưởng đến gặp tôi. Nói với nó hãy đến chỗ hẹn, đừng nói cho ai biết. Tôi muốn gặp Tại Hưởng."- Kim Thành vừa chợt nhớ ra, người mà Tuấn Chung Quốc quan tâm chỉ có một. Đó chính là Tại Hưởng.

"Được..."- Kim mẫu gật đầu đồng ý.

Kim Thành chợt bật cười. Nếu như đúng như những gì ông nghĩ thì chỉ cần Tại Hưởng gặp chuyện nhất định Tuấn Chung Quốc sẽ lo lắng. Chỉ cần như vậy ông sẽ có cơ hội để trả thù...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro