14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anhhhh..."

Jeongguk gầm lên, bàn tay run rẩy kịch liệt đỡ lấy thân thể người đang mềm nhũn ra trong tay mình, vừa với tay vẫy một chiếc taxi đang chạy qua.

Jeongguk bế Taehyung lên xe, cậu ôm chặt anh trong lòng, khóe mắt Taehyung chảy ra những giọt nước mắt nóng hổi khiến Jeongguk đau lòng không thôi

Nửa tiếng sau Taehyung được đưa vào cấp cứu, Jeongguk gọi điện báo cho lão quản gia ở nhà và Kim Seokjin, sau đó buông điện thoại ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu bệnh viện.

Cậu đã rất băn khoăn việc nói với người kia về sự thật, cậu đau đớn khi người nọ luôn dằn vặt vì đứa trẻ trong bụng không có ba lớn. Cậu biết anh sợ hãi một ngày cậu sẽ bài xích đứa bé, nhưng không nghĩ anh lại phản ứng quá gay gắt với cậu về chuyện này. Cậu đứng ngồi không yên, cuối cùng một lúc sau lão quản gia và vợ chồng Ssokjin cũng vào.

Seokjin gấp đến độ muốn lao vào trong phòng cấp cứu, Kim Junghyun phải ngăn cản mãi anh mới chịu yên.

"Có chuyện gì thế? Đang yên đang lành sao nó lại phải cấp cứu?"

Anh sốt sắng hỏi Jeongguk, hai ngày trước vợ chồng anh về biệt thự thăm hai ba mẹ, rõ ràng Taehyungrất khoẻ mạnh hồng hào

"Em xin lỗi, do em mà anh ấy kích động..."

Jeongguk ngồi trên ghế chờ, đầu cúi gầm hối hận

"Nó đã rất nhiều lần bị doạ sảy rồi...Làm gì thì phải đặt cảm xúc của nó lên hàng đầu, đừng để nó kích động quá chứ."

Lúc này Kim Seokjin mới để ý vết thương trên mặt cậu

"Cậu làm sao vậy?"

Jeongguk chỉ nói "Em không sao" cũng không giải thích hay nói gì thêm.

Jeongguk không nói gì, tất cả rơi vào im lặng. Không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc ánh đèn cấp cứu cũng tắt, bác sĩ tháo khẩu trang ra ngoài

"Bác sĩ, Taehyung thế nào?"

Tất cả lao tới chặn vị bác sĩ kia

"Cậu ấy bị kích động quá nên hơi động thai khí, may mắn cơ thể được chăm sóc tốt, đứa trẻ cũng đang thời kì ổn định nên không đáng lo lắm. Tôi sẽ cho một số vitamin bổ sung cho thai nhi, chú ý chăm sóc dựng phu, không để quá kích động."

"Vâng."

"Hiện tại cậu ấy đang ngủ, người nhà có thể vào thăm rồi, nhưng đừng ồn ào."

"Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ rời đi Kim Seokjin lao vào xem em trai đầu tiên, may mà tình huống không quá nguy hiểm, anh cũng đỡ lo đi phần nào. Nhìn em trai nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt anh lại thấy đau lòng, lần mang thai này em trai anh ăn không ít đắng.

Sau khi anh ra khỏi phòng thì Jeonggyk đã về biệt thự rồi, lão quản gia nói cậu muốn về hầm ít canh dưỡng thai cho Taehyung.

Anh gật đầu, đứa nhỏ này thật tốt, chăm sóc Taehyung luôn chu đáo. Nhớ tới vết thương trên mặt cậu, anh chỉ cười, dù sao vợ chồng trẻ cãi nhau là chuyện bình thường.

Khi Jeongguk mang canh vào thì vợ chồng Kim Seokjin đã về, vì trong nhà còn trẻ con không ở lại quá muộn được.

Cậu nhìn đồng hồ đã chín giờ tối, liền bảo lão quản gia cũng trở về ở đây đã có cậu lo. Lão quản gia ái ngại rồi cũng đồng ý, dù sao suốt thời gian qua ông cũng chứng kiến cậu chăm sóc Taehyung rất tốt.

Tất cả rời đi rồi, Jeongguk mới cầm hộp giữ nhiệt có canh ấm vào phòng bệnh của Taehyung. Sắc mặt anh không tốt lắm, mi tâm nhíu chặt, Jeongguk đau lòng vuốt phần mi tâm ấy thì thầm

"Anh, em xin lỗi."

Khi anh mở mắt là chuyện một tiếng sau đó, Taehyung hốt hoảng sờ bụng mình, thấy vẫn tròn căng mới yên tâm nhắm mắt lại. Mở mắt ra lần nữa thấy Jeongguk đang từ phòng vệ sinh đi ra, tay cầm khăn ấm. Thấy anh mở mắt nhìn mình, cậu cầm khăn đi tới bên cạnh

"Anh, anh tỉnh rồi, anh thấy thế nào? Có cần em gọi bác sĩ kiểm tra cho anh không?"

Taehyung nhíu mày, lên tiếng

"Cậu ra ngoài đi."

Jeonguk im lặng, rồi khẽ lên tiếng

"Anh, vừa rồi anh ngủ toát mồ hôi, để em lau qua người cho anh kẻo cảm lạnh nhé"

Hoá ra khăn ấm trong tay để lau người cho anh, trong lòng Taehyung khẽ rung động, cậu vẫn luôn chăm sóc anh tỉ mỉ như vậy, nhưng hiện tại anh không muốn chấp nhận.

Thấy anh không nói gì, cậu nghĩ anh đồng ý, liền áp khăn tới gần lau cổ anh. Một dòng ấm áp chảy vào trong lòng Taehyung khiến anh nhắm mắt không nói gì, nhưng anh quay đi, nhất định không muốn nhìn cậu.

Cậu im lặng lau khắp cổ, ngực, sau đó đỡ anh dậy lau lưng, bụng. Khi tay cậu lướt qua bụng bầu của anh, đứa trẻ trong bụng máy thai kịch liệt, có lẽ nó cảm nhận được ba lớn của mình.

Taehyung bỗng phát hiện, mỗi khi anh gần cậu, đứa trẻ trong bụng đặc biệt nhốn nháo.

Jeongguk lau xong liền đem khăn vào phòng vệ sinh giặt, sau đó phơi lên. Khi đi ra người nọ vẫn coi như cậu không tồn tại, ánh mắt hướng ra cửa sổ. Cậu đi tới bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống tay nắm lấy tay anh, nhưng Taehyung giãy ra tiếp tục nói

"Tôi nói cậu ra ngoài, làm xong việc rồi thì ra ngoài đi."
_______

jk: 🥺😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro