chap 1a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Tại Hưởng năm nay 27 tuổi, nhan sắc bình thường, xuất thân bình thường gần đây mới nghỉ việc ở chỗ làm cũ, hiện đang làm thợ làm bánh tại một cửa hàng bánh nhỏ trong phố. Cửa hàng bánh cách nhà trọ của cậu một chuyến xe bus, mỗi tối khi cậu về đến nhà đều gấn 8h tối.

Hôm nay cậu cảm thấy không muốn ăn gì, ghé vào ven đường mua một ít xoài xanh chua, nhìn bọc xoài trong tay mà nước miếng tuôn ừng ực. Cậu đang mang thai, nhưng may mắn đứa trẻ trong bụng cậu biết điều nó không được chào đón cho lắm,vì vậy rất ngoan chỉ khiến cậu thèm chua cả ngày.

Nhà trọ mà Kim Tại Hưởng thuê thuộc một khu tập thể cũ 7 tầng, cậu ở tầng 3. Cậu nhìn ánh đèn mờ mờ trong sân khu tập thể, bước nhưng bước chân mệt mỏi trở về nhà mình, nơi cậu có thể ngả lưng xuống chiếc giường quen thuộc của cậu, để vơi đi những mệt mỏi trong ngày.

Hệ thống điện trong khu tập thể này không tốt lăm, một số cái hỏng nhưng chủ nhà chưa thay, cậu là đàn ông nên cũng không ngại lắm, có điều sợ bước hụt trong đêm nên phải mò mẫm khá vất vả. Nơi đây tập trung chủ yêu là dân lao động và trí thức bình thương, bên dưới phòng cậu là đôi vợ chồng tối nào cũng mắng con trai vì học dốt, còn phòng bên cạnh là hai cô cậu yêu nhau cuồng nhiệt thỉnh thoảng dẫn thêm bạn bè về nhậu nhẹt ầm ĩ cả đêm. Cuộc sống này vốn dĩ cậu đã quen, một cuộc sống bình dân cậu phải chấp nhận.

Khi Kim Tại Hưởng leo lên tầng 3 của tòa nhà, cúi đầu tìm trong túi chìa khóa nhà vừa bước tới cửa phòng, bỗng giật mình khựng lại. Trước mắt cậu là đôi dài da bóng loáng, theo đôi chân thẳng tấp nhìn lên là khuôn mặt cậu không hề muốn gặp lại. Hắn đứng im lặng trong bóng tôi như con báo theo dõi con mồi, không biết đã bao lâu.Kim Tại Hưởng hơi giật mình, nhưng tĩnh tâm lại cầm chìa khóa đi tới lên tiếng.

"Làm ơn tránh đường cho tôi mở cửa"

Tuấn Chung Quốc im lặng không nói gì, hắn nhích sang để cậu mở cửa phòng, trong bóng tối anh mắt của hắn như xoáy vào da thịt cậu khiến Tại Hưởng thoáng rùng mình, tay cậu rung lên đánh rơi chìa khóa nhà trước khi nó kịp tra vào ổ.

Tuấn Chung Quốc cuối đầu nhặt ổ khóa, nhanh hơn Tại Hưởng phản ứng, hắn đứng trước cửa phòng trầm giọng

"Để tôi."

Tại Hưởng nhìn hắn mở cửa, sau đó tự nhiên bước vào nhà mình, còn cậu đi theo như một con robot.

Căn phòng trọ của Kim Tại Hưởng khá nhỏ, chỉ có một phòng khách chung với bếp, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh và một ban công nhỏ. Tuấn chung Quốc nhìn xung quanh một vòng, căn phòng ngăn nấp như con người cậu, mang theo một chút hương thảo mộc nhẹ nhẹ trong không khí.

"Anh tới đây làm gì? Kim Tại Hưởng đứng bên cửa hỏi hắn."

Tuấn Chung Quốc đi một vòng qua cửa nhà như thể chủ nhân quan sát tất cả, sau đó hắn quay sang Tại Hưởng, khẽ nhíu mày.

"Em gầy đi"

"Không liên quan tới anh." Kim Tại Hưởng nhíu mày.

"Nếu không có việc gì mời anh về cho."

"Anh tìm em 3 tháng này, Tại Hưởng, chúng ta..."

"Chúng ta không thể" Tại Hưởng ngắt lời hắn

"Tôi đã có cuộc sống mới, chúng ta không thể như ngày xưa"

"Em bình nghe anh nói"
Tuấn Chung Quốc nhìn cậu, anh mắt hắn vẫn đây uy quyền như mọi khi, đem theo chút bá đạo. "Anh nghĩ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện. Vốn anh không định để mọi chuyện chấm dứt như vậy."

"Nó chấm dứt rồi, anh có định hay không cũng không thể giải quyết được gì. Tuấn Chung Quốc, tôi với anh mọi chuyện là anh tình tôi nguyện, tôi chưa bao giờ trách mốc anh. Cho tới khi chấm dứt cũng là mọi thứ chấm dứt trong êm đẹp, không ai nợ ai".

Kim Tại Hưởng bước ra mở cửa. "Tôi cần nghỉ ngơi mời anh về cho"

Tuấn Chung Quốc đứng dậy, nhưng chậm rãi không đi, khuôn mặt điển trai như có lời muốn nói lại thôi. Hắn khẽ thở dài đi đến trước mặt Tại Hưởng nói "Suốt 3 tháng qua anh đã nghĩ rất nhiều, anh hối hận vì mọi thứ chấm dứt như vậy. Tại Hưởng ai cảm thấy khoing can tâm, anh muốn chúng ta bắt đây bằng cách khác, là người yêu của nhau."

Kim Tại Hưởng nghe những lời hắn nói, trong lòng có chút nực cười, cậu cười nhẹ nhàng gạt tay hắn ra." Chung Quốc, anh nhầm rồi. Bởi vì chúng ta duy trì mối quan hệ đó quá lâu, cho nên nó như một thói quen, khiến anh khi mất đi sẽ cảm thấy hụt hẫng thiếu thốn . Nhưng nó sẽ không phải loại tình cảm mà anh đáng nghĩ, chúng ta không thể đâu". Nói rồi cậu đưa tay ra cửa tỏ ý tiễn khách. "Anh về đi, tôi mệt rồi cần nghỉ ngơi".

.

.

.

.
*Mỗi tuần mình sẽ đăng 3 chap. Mong các cậu ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro