Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Cầu cứu, chỉ có người mới biết

Trải qua thông đạo kia, mấy người không đụng tới cửa ải khó khăn nào nữa, có mấy tình cảnh tương tự, Tần Thượng Phong lớn mật hơn rất nhiều, không do dự nữa, trực tiếp lựa chọn một lộ tuyến tang thi tương đối rải rác, giết qua.

Kim Thái Hanh ở trên đường lặng lẽ mang kính râm, nếu muốn biết bí mật của Ngô Khánh Vân, Linh Nhãn là một pháp bảo quan trọng. Có một số thứ trong mắt người ta không cách nào thấy, có lẽ Linh Nhãn có thể nhìn ra được một hai.

Quả nhiên, dưới Linh Nhãn, mỗi lần Ngô Khánh Vân chém giết tang thi, trên thân tang thi sẽ có một đường ánh sáng trắng cường liệt bay về phía Ngô Khánh Vân, mà Đới Hồng Phi giết chết tang thi, cũng có một chùm ánh sáng nhạt nhỏ yếu bay về phía Ngô Khánh Vân, mà Đới Hồng Phi lại không có hiện tượng này.

Hơn nữa, quanh thân đoản nhận ở tay phải với hỏa diễm ở tay trái của Ngô Khánh Vân không có một tia phản ứng năng lượng, dường như là sản sinh ra từ trống rỗng. Mà trên hai tay nắm gậy sắt của Đới Hồng Phi lại có một tầng năng lượng màu trắng nhàn nhạt bao lấy. Nhớ lại khi ở siêu thị, khi Đổng Hạo Triết sử dụng Pháo Không Khí, năng lượng xung quanh cũng sẽ bạo động theo kỹ năng đó.

Kim Thái Hanh từng tự mình nghiệm chứng qua, khi bản thân di động hai chân cũng sẽ có một luồng năng lượng vây quanh, Kim Thái Hanh suy đoán đó là nguồn gốc năng lượng thức tỉnh. Nếu Ngô Khánh Vân không có sự biểu hiện của năng lượng, như vậy cơ bản khẳng định năng lực của hắn tuyệt không phải đến từ thức tỉnh, như vậy tột cùng nguồn gốc của hắn đến từ cái gì? Lại vì sao nhìn bề ngoài loại năng lực đó lại giống với dị năng thức tỉnh như vậy?

Giải đáp được một vấn đề, vô số vấn đề theo nhau mà đến, nghi vấn trong lòng Kim Thái Hanh càng ngày càng nhiều.

Dọc đường đi rất thuận lợi, không có kinh động đàn tang thi lớn, mọi người rốt cục cũng thấy tấm biển siêu lớn của siêu thị thuốc. Thế nhưng, cửa lại bị tang thi chen chúc chật ních, trên con đường mọi người nhất định phải đi qua cũng có không ít tang thi đang du đãng.

Tình hình này chỉ còn nước thanh lý hết thảy tang thi mới có thể đi vào hiệu thuốc lớn, nhưng vì không làm cho xung quanh có càng nhiều tang thi hơn, yêu cầu bọn họ nhất định phải thanh lý hết thảy đám tang thi này trong thời gian siêu ngắn, điều này không thể nghi ngờ là tương đối trắc trở.

Ngô Khánh Vân thấy tình cảnh này bắt đầu quấn quýt lên, có cần tiếp tục biểu diễn kỹ năng mới của hắn hay không. Một đường lại đây tang thi mà hắn cùng với Đới Hồng Phi giết chết đã làm cho hắn thăng được một cấp, thu được một điểm kỹ năng, hắn đã thăng cấp cho một kỹ năng -- Minh Long Tức. Minh Viêm là kỹ năng đơn thể, mà Minh Long Tức lại là kỹ năng phạm vi nhỏ. Hiện tại tình hình này, không thể nghi ngờ Minh Long Tức là kỹ năng giết quái tốt nhất, thế nhưng có thêm một loại năng lực, hắn có chút không biết phải giải thích thế nào.

Giữa lúc Ngô Khánh Vân quấn quýt, Điền Chính Quốc lại đi lên một bước, năm ngón tay cùng giương lên, khẽ quát một tiếng: “Thiên La Địa Võng!”

Chỉ thấy không trung xuất hiện một vùng mạng lưới điện quang, trong chớp mắt đã bao trùm lấy tang thi ở cửa, chỉ nghe thấy một trận tiếng nổ bùm bùm lốp bốp, hấp dẫn hết tang thi ở năm sáu mét xung quanh, nhao nhao tuôn về phía cửa.

Một chuyện khiến người ta kinh thán xảy ra, chỉ cần vừa tiếp xúc mạng lưới màu bạc lóe điện quang kia, tang thi sẽ trực tiếp bị giật thành một đống than, tràng cảnh mà bọn Kim Thái Hanh thấy chính là những con tang thi đó như thiêu thân lao đầu vào lửa tuôn về phía mạng lưới màu bạc lóe điện quang kia, sau đó tinh hạch liền rơi trên mặt đất tựa như trời mưa, phát sinh thanh âm thanh thúy có chút dễ nghe.

Ngô Khánh Vân thấy giá trị kinh nghiệm xông thẳng lên tựa như hỏa tiễn, rất nhanh đã đột phá một cấp lại thêm một cấp, liên tục thăng ba cấp mới đình chỉ, sự tăng lên của giá trị kinh nghiệm mới chầm chậm lại.

Hắn vào ngày diệt vong sau khi hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình có được hệ thống thăng cấp của trò chơi, hết thảy tang thi sẽ thành giá trị kinh nghiệm, chỉ cần giết chết lượng tang thi nhất định, là có thể thăng cấp thu được kỹ năng với cường hóa thân thể, hắn ba ngày qua cay cay đắng đắng giết quái thăng cấp chẳng qua cũng mới thăng được ba cấp, đó là đã bao gồm cả một cấp thăng vừa rồi, thế nhưng một dị năng của Điền Chính Quốc, để cho hắn liên tục thăng ba cấp, hiệu quả đó còn là vì chẳng qua ở trạng thái tổ đội, phân đều cho sáu người, nếu là một người, sợ rằng liên tiếp thăng sáu cấp cũng không có vấn đề gì. Kỹ năng đó của Điền Chính Quốc đã giết chết bao nhiêu tang thi? Khẳng định con số rất kinh người.

Người so với người tức chết người, bản thân đã rất may mắn, thế nhưng Điền Chính Quốc lại càng như con cưng của trời, vừa thức tỉnh đã có được kỹ năng có lực sát thương lớn như vậy, hệ lôi điện, thực sự quá mạnh mẽ. Ngô Khánh Vân có chút sùng bái nhìn Điền Chính Quốc, bất quá hắn tin tưởng chỉ cần hắn tiếp tục thăng cấp, hắn tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Điền Chính Quốc.

Kỹ năng của Điền Chính Quốc duy trì khoảng chừng một phút đồng hồ, điện quang rốt cục tắt, mạng lưới màu bạc chậm rãi biến mất trong không khí. Mấy người Kim Thái Hanh rốt cục thấy rõ tràng cảnh bị bao trong mạng lưới điện quang.

Chỉ thấy ở cửa chất đầy từng đống từng đống tro cháy đen, một trận gió thổi qua, tro theo gió tán đi, lộ ra từng miếng tinh hạch lóng lánh. Mọi người hít ngược một hơi, đàn tang thi khiến cho người dị năng bình thường cửu tử nhất sinh ngay dưới dị năng của Điền Chính Quốc, tro tàn khói bay, đơn giản như thế.

Giữa lúc tất cả mọi người vì năng lực cường đại của Điền Chính Quốc mà chấn kinh, Kim Thái Hanh mở ra Linh Nhãn lại phát hiện năng lượng vốn nồng đậm xoay quanh toàn thân Điền Chính Quốc lúc này lại gần kề số không, vốn toàn thân không có bất kỳ điểm nhỏ màu tím đại biểu nhược điểm nào, lúc này, trái tim, yết hầu, trán đều xuất hiện, điểm nhỏ màu tím sáng rực đó rõ ràng chỉ rõ nhược điểm trí mạng của Điền Chính Quốc.

Phóng thích kỹ năng đó, Điền Chính Quốc liền suy yếu đến mức này, cho dù là Kim Thái Hanh cũng có thể kích sát được anh, Kim Thái Hanh nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Điền Chính Quốc liên tiếp phóng hai kỹ năng, năng lượng trên người cơ bản không ít đi bao nhiêu, có thể thấy được yêu cầu phóng thích của kỹ năng hiện tại kia rất hà khắc, tuyệt không phải một kỹ năng bình thường.

Quả nhiên, tuy rằng trên mặt Đổng Hạo Triết đứng bên cạnh vẫn bảo trì nụ cười hàm hậu như trước, nhưng trên tay lại lặng yên không tiếng động xuất hiện một viên năng lượng, thời khắc phòng bị người khác đánh lén Điền Chính Quốc.

Xem ra Điền Chính Quốc với Đổng Hạo Triết tuyệt không tín nhiệm mấy người bọn họ, đương nhiên cũng có thể là để ngừa vạn nhất, là một loại khảo nghiệm đối với mọi người. Dù sao những người vừa mới gia nhập tiểu đội như bọn họ, tín nhiệm nhất định phải chậm rãi bồi dưỡng.

Mọi người khôi phục bình thường, Điền Chính Quốc tỏ ý lập tức thanh lý chiến quả, tinh hạch rất hữu dụng, tuy rằng chẳng qua chỉ là sơ cấp, nhưng đối với người dị năng vừa mới thức tỉnh mà nói, những cái đó đều là năng lượng tiến hóa, đương nhiên không thể lãng phí.

Trong tiệm thuốc, do tang thi ở gần cửa đều bị hấp dẫn tới cửa mà bị giật thành tro tàn, vì vậy sau khi mọi người đi vào cửa tiệm thuốc tuyệt không thấy tang thi nào, bất quá, Tần Thượng Phong nhắc nhở mọi người tang thi bên trong hiệu thuốc lớn thực không ít.

Mọi người một bên thu thập dược phẩm, một bên từ từ xâm nhập hiệu thuốc lớn. Vẫn là Đới Hồng Phi với Ngô Khánh Vân mở đường, do Kim Thái Hanh đoạn hậu. Chậm rãi từng chút từng chút thanh lý tang thi du đãng trong hiệu thuốc, mọi người chọn chọn lựa lựa rốt cục chỉnh lý ra 6 bao dược phẩm lớn nhất định cần thiết.

Do Đổng Hạo Triết dẫn dắt, ba người Đới Hồng Phi, Tần Thượng Phong, Ngô Khánh Vân mỗi người mang hai bao lớn chuẩn bị vận một nhóm dược phẩm về chỗ xe trước, sau đó lại quay lại thu thập dược phẩm, mà Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc thì ở lại tiệm dược tiếp tục thu thập.

Thấy bốn người đi xa, khi Kim Thái Hanh đang muốn nói chuyện với Điền Chính Quốc, lại bị Điền Chính Quốc ngăn lại, Kim Thái Hanh có chút mất mát, chẳng lẽ ngay cả nói Điền Chính Quốc cũng không muốn nói với mình sao? Mình bị ghét đến loại tình trạng này?

Khi Kim Thái Hanh đang thương xuân buồn thu, Điền Chính Quốc hung hăng gõ đầu cậu một cái, lãnh ngôn nói: “Bên kia có thanh âm, kêu cậu đi xem xem, tới cùng cậu có nghe không?” Biết ngay tên nhóc này không đáng tin cậy mà, vậy mà dám phân tâm trong tiệm thuốc tràn đầy tang thi, ngay cả mình tới gần cậu ta cũng không biết, thật không biết cậu ta sống qua ba ngày vừa rồi thế nào.

“Hở? A?” Kim Thái Hanh vô ý thức đáp lại, sau cùng rốt cục tỉnh táo lại, “Động tĩnh gì? Nơi nào?” Cảnh giác nhìn xung quanh, cứ như một con thỏ nhỏ ra ngoài kiếm ăn, sợ rằng giây tiếp theo sẽ trở thành thức ăn của mãnh thú khác.

Điền Chính Quốc câm lặng, chỉ nhìn phương hướng nào đó. Được rồi, Điền Chính Quốc bình tĩnh lại, đối với Kim Thái Hanh anh xem như đã triệt để từ bỏ, tính toán với cậu ta, thực sự sẽ bị cậu ta làm tức chết.

Theo đường nhìn của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh rốt cục thấy được bên kia tường có cánh cửa thủy tinh đang đóng, lúc này có bóng người đang đánh thủy tinh, một khuôn mặt lớn dán trên thủy tinh, miệng khép khép mở mở, dường như đang nói chuyện chào hỏi với bọn họ.

“Người hay là tang thi?” Kim Thái Hanh kinh ngạc hỏi.

Hung hăng nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh một cái, môi hơi mỏng của Điền Chính Quốc thốt ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

Hai chữ này vừa xuất ra, Kim Thái Hanh cũng hơi hơi đỏ mặt một chút, bởi vì cậu đã thấy trên cửa thủy tinh dán chữ SOS, người ở bên trong đang điên cuồng chỉ vào mấy chữ đó, hô to cứu mạng.

Ách, dường như chỉ có người mới biết cầu cứu, tang thi còn chưa có công năng này!

Chương 17: Được cứu, ba nữ nhân!

Kim Thái Hanh thấy cửa thủy tinh dường như bị khóa, người bên trong mở không ra, người bên ngoài cũng vào không được, có chút khó xử nói: “Cái này, đi vào thế nào a!” Nếu Đổng Hạo Triết ở đây, trực tiếp một cái Pháo Không Khí đã đối phó được rồi.

Điền Chính Quốc lạnh lùng vứt xuống một câu: “Cậu, đối phó.” Không đợi Kim Thái Hanh đáp lại đã trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại Kim Thái Hanh nghẹn họng nhìn trân trối không kịp phản ứng.

Đối phó? Đối phó thế nào? Cũng không phải người biến dị lực lượng, cậu là tốc độ, tốc độ đó a!! Tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của Điền Chính Quốc, hung hăng giơ ngón giữa.

Còn chưa có buông xuống, Điền Chính Quốc đột nhiên quay đầu lại, lãnh nhãn bắn phá qua, Kim Thái Hanh sợ đến mức trực tiếp xoay người, âm thầm lè lưỡi, không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của Điền Chính Quốc. Có lẽ đã không còn loại áp lực vì sinh tồn mà phải dùng hết toàn lực ở kiếp trước, nên Kim Thái Hanh dần dần hồi phục tính cách trước đây khi cha mẹ chưa mất, hoạt bát hơn. Đương nhiên cũng bởi vì sự hiểu lầm của bọn Điền Chính Quốc, khiến cho Kim Thái Hanh vô ý thức bày ra theo hướng phương diện này.

Kim Thái Hanh xoay người bỏ lỡ ý cười trong mắt Điền Chính Quốc, nếu thấy có lẽ sẽ không còn luôn quấn quýt bởi việc không chiếm được sự tín nhiệm của Điền Chính Quốc nữa.

Điền Chính Quốc lắc đầu thở dài trong lòng, thế nào lúc đó nhất thời mềm lòng thu tên dở hơi này, trong tiểu đội còn chưa có một người dám dựng ngón giữa với anh, bao gồm cả hai người bạn của anh. Bất quá anh cũng biết mệnh lệnh của anh thập phần làm khó Kim Thái Hanh, nhưng nếu không khiến cho Kim Thái Hanh đau đầu khó chịu, chính anh sẽ lại càng khó chịu.

Được rồi, Điền Chính Quốc thừa nhận trong lòng, anh không thể nhìn được Kim Thái Hanh khoái hoạt! Bởi vì mỗi lần thời điểm Kim Thái Hanh khoái hoạt thì chính là thời điểm anh phiền lòng.

Đương nhiên, Điền Chính Quốc hạ mệnh lệnh kia tuyệt không phải đơn thuần vì làm khó Kim Thái Hanh, anh còn có một dụng ý quan trọng hơn, đó chính là anh nhất định phải đơn độc hành động, bởi vì anh có một bí mật tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết, bao gồm cả bạn bè của anh, huống chi là Kim Thái Hanh chứ.

Lưu lại một mình Kim Thái Hanh phát sầu với cửa thủy tinh, cậu đã tìm đến một bình chữa cháy ở một góc siêu thị, hung hăng đập cửa thủy tinh, nhưng cửa thủy tinh này thoạt nhìn như thủy tinh, kỳ thực không phải, kiên cố muốn chết, bình chữa cháy đập qua vậy mà chỉ để lại một chút vết tích va chạm nhỏ, một chút ảnh hưởng đối với chỉnh thể cũng không có.

Không có cách nào cậu chỉ có thể lần nữa mở ra Linh Nhãn của cậu, muốn lấy được một số gợi ý từ trong đó. Dưới trạng thái Linh Nhãn, Kim Thái Hanh thấy được tình cảnh bên trong cánh cửa, bên trong có ba người sống sót, nhưng không phát hiện được trên cửa có gợi ý nhược điểm gì, thấy không có đường tắt có thể đi, chỉ còn một đường bạo lực phá cửa.

Kim Thái Hanh không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể nhận mệnh mà nhấc lên bình chữa cháy, liều mạng đập về phía cửa thủy tinh, mỗi lần đều đập trên cùng một điểm rơi, hy vọng gia tăng được lực phá.

Quả nhiên, cực lực gõ hơn mười cái, cửa thủy tinh dưới trạng thái Linh Nhãn, chỗ bị đánh rốt cục cũng xuất hiện được một điểm nhỏ màu tím nhàn nhạt. Có hi vọng! Tâm tình Kim Thái Hanh sục sôi lên, cuối cùng cũng có thể hoàn thành chuyện Điền Chính Quốc bàn giao xuống.

Kim Thái Hanh nhiệt tình mười phần, gỡ kính râm xuống, vung múa cánh tay vài cái, bắt đầu chuyên tâm đập lên cửa thủy tinh. Không bao lâu sau, chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Đổng Hạo Triết: “Ô, Tiểu Hanh, em đang làm gì vậy?”

Kim Thái Hanh nhìn lại, hóa ra bốn người Đổng Hạo Triết đã trở về, lúc này đang hiếu kỳ nhìn cậu. Kim Thái Hanh ngượng ngùng nói: “Bên trong có người cầu cứu, Điền ca kêu em đối phó cánh cửa này. Bất quá cánh cửa này rất kiên cố, em đang đập đây.”

Cửa thủy tinh lúc này có một vết rạn hình mạng nhện không lớn, hành vi gõ đập trong khoảng thời gian này của Kim Thái Hanh vẫn có chút hiệu quả.

Đổng Hạo Triết đi tới gõ gõ cửa thủy tinh, có chút kinh ngạc nói: “Không tồi a, phỏng theo nhựa chống đạn, xem như là một loại tài liệu hữu cơ cao cấp, thập phần kiên cố, ông chủ nhà này thực rất hào phóng, dùng loại tài liệu này làm cửa cách ly, không biết đặt thứ gì quan trọng.”

Đổng Hạo Triết rất hiếu kỳ đến tột cùng bên trong có cái gì, liền kêu Đới Hồng Phi thay thế Kim Thái Hanh. Đới Hồng Phi không hổ là người biến dị lực lượng, chẳng qua đánh hơn mười cái, cửa thủy tinh đã bị đánh nát vỡ tan, mảnh vỡ tung tóe ra theo thanh âm loảng xoảng xoảng.

“A!” Truyền đến một chuỗi tiếng thét chói tai kinh hoảng, người sống sót bên trong bị tiếng vang với mảnh vỡ đột nhiên đến đó làm cho cả kinh mặt hoa thất sắc. Ba người sống sót đều là nữ, còn là những cô gái xinh đẹp mỗi người một phong cách. Các cô vừa thấy bọn Đổng Hạo Triết liền nhịn không được khóc rống chảy nước mắt, trên mặt mang theo sự vui mừng sống sót sau tai nạn.

Ba cô gái lần lượt kêu Giang Khinh Ngữ, Lưu Như với Trương Ngải Ngải.

Giang Khinh Ngữ, hai mươi sáu tuổi, trên người có một loại lão luyện mạnh mẽ vang dội, là một thành phần trí thức cấp cao, trước mắt là quản lí nghiệp vụ của một công ty nào đó, trước khi ngày diệt vong giáng lâm vừa lúc mua thuốc ở tòa siêu thị y dược này.

Lưu Như, hai mươi tám tuổi, đã làm vợ người, toàn thân lộ ra một luồng ấm áp, là một nữ nhân tựa như nước, mạt thế giáng lâm vừa vặn đến tòa siêu thị y dược này mua thuốc cho chồng.

Trương Ngải Ngải, mười tám tuổi, học sinh cấp ba, là một cô gái hoạt bát, khi cười thì có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, thập phần đáng yêu. Bởi vì đau bụng, vì vậy đến tòa siêu thị này mua dược phẩm, lại đụng phải ngày diệt vong giáng lâm.

Ba người thập phần may mắn, tuyệt không có cảm nhiễm bệnh độc trở thành tang thi.

Gian phòng cũng không lớn, chỉ có trên dưới mười mét vuông, bên trong chất một số rương, lưu lại không có bao nhiêu đất trống. Kim Thái Hanh thấy không gian bên trong không phải quá lớn, liền cùng Ngô Khánh Vân lưu lại bên ngoài, cảnh giới xung quanh, phòng ngừa tang thi đột nhiên xuất hiện.

Ba người Đổng Hạo Triết, Đới Hồng Phi cùng Tần Thượng Phong đi vào gian phòng, liền phát hiện một góc tận cùng bên trong, còn có một tang thi mặc tây trang cao cấp, đầu bị đập thành bùn nhão nằm ở nơi đó.

Nhìn ra được sự nghi vấn của bọn Đổng Hạo Triết, Giang Khinh Ngữ lão luyện trình bày, người đó là ông chủ của siêu thị, ngày diệt vong giáng lâm, thấy người xung quanh đều biến thành tang thi, lúc nguy nan mang theo các cô không bị cảm nhiễm trốn vào gian phòng nghỉ này, đáng tiếc, người vào cuối cùng là ông, không cẩn thận bị tang thi truy kích cào bị thương, dưới tình thế cấp bách ông ta đã khóa cứng cửa chính, phòng ngừa tang thi tiến vào. Đáng tiếc chính là tuy rằng phòng ngừa được tang thi tiến vào, lại không có cách nào ngăn cản được ông vì cảm nhiễm mà biến thành tang thi, ba người rơi vào đường cùng, đành phải liên thủ đập chết ông, mới may mắn sống sót.

Đổng Hạo Triết nghe xong tự thuật của các cô, lộ ra nụ cười hàm hậu, lấy ra thức ăn của mình giao cho các cô đã đói ba ngày. Có lẽ trông Đổng Hạo Triết quá mức hàm hậu thành thật, một bộ dáng người hiền lành khiến cho tâm tình của ba người từ từ ổn định lại, buông xuống cảnh giác bắt đầu ăn ngấu nghiến thức ăn Đổng Hạo Triết mang cho bọn họ.

Giữa lúc các cô chuyên tâm ăn, Đới Hồng Phi nhận được một ánh mắt của Đổng Hạo Triết, liền lặng lẽ đi đến góc kiểm tra thi thể.

Rất nhanh Đới Hồng Phi lặng lẽ trở lại bên cạnh Đổng Hạo Triết, lắc lắc đầu với anh, biểu thị không có phát hiện điểm gì đáng ngờ. Đổng Hạo Triết gật gật đầu, đầu mi nhíu một chút lại cấp tốc giãn ra, lần nữa treo nụ cười đôn hậu lại trên mặt, tiếp tục sắm vai hình tượng người tốt của anh.

Tần Thượng Phong thì trước khi tiến vào đã được an bài chỉnh lý kiểm tra những thứ trong phòng, xem xem có thứ bọn họ cần thiết hay không. Lúc này anh phát hiện gian phòng này vậy mà có không hề ít dược liệu quý cao cấp, đây chính là trân phẩm mà trước khi mạt thế cũng mua không được a! Tần Thượng Phong hưng phấn nói với Đổng Hạo Triết: “Đổng phó đội, nơi này có không ít dược liệu quý cao cấp, hơn nữa thế mà còn có dược phẩm cấm nữa nha.”

Cái gì gọi là dược phẩm cấm, kỳ thực là thuốc không cho phép bán ra ngoài, nhưng chỉ cần có tiền kiếm, thương nhân cái gì cũng dám làm, ông chủ của tòa siêu thị loại lớn này cũng như thế.

Đổng Hạo Triết thoáng nhìn, có thuốc giảm đau morphine, có thuốc kích thích khiến người ta hưng phấn, còn có một Điền các loại dược phẩm buôn lậu, đều là hàng tốt, những món này đều là thứ chiến đội bọn họ cần thiết.

Gật gật đầu, Đổng Hạo Triết lộ ra nụ cười cởi mở kêu Tần Thượng Phong cấp tốc đóng gói chở đi, thu hoạch của lần đi ra này thực sự rất lớn.

Trong cao hứng, Đổng Hạo Triết tuyệt không chú ý tới, Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải thấy hành động của bọn họ, đột nhiên nhìn nhau cười, hết thảy đều ở trong thinh lặng!

Chương 18: Xuyên qua, tiểu thuyết không phải vạn năng

Kim Thái Hanh nghe thấy tự giới thiệu của ba nữ nhân, nhịn không được thăm dò nhìn vào trong, tuy rằng cậu không rõ Điền Chính Quốc kiếp trước đến tột cùng có bao nhiêu nữ nhân, nhưng nữ nhân Giang Khinh Ngữ kia ở mạt thế vẫn rất có danh, bởi vì cô là nữ nhân duy nhất thành công thượng vị từ trên giường của Điền Chính Quốc, trở thành bộ trưởng bộ hậu cần của căn cứ Lăng Thiên, thu được thực quyền.

“Ừm, quả nhiên Giang Khinh Ngữ rất xinh đẹp, chẳng qua đẹp đến mức có chút vênh váo hung hăng, cũng chỉ có Điền Chính Quốc mới có thể khống chế được loại nữ nhân đó.” Kim Thái Hanh âm thầm cảm thán, trên mặt không tự chủ được hiện ra vẻ hâm mộ, Điền Chính Quốc thực sự diễm phúc không cạn.

“Cậu đang nhìn cái gì?” Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lẽo, quen thuộc đến mức có chút quá phận.

Kim Thái Hanh không hề nghĩ ngợi thốt ra: “Mấy nữ nhân này thật xinh đẹp a, đội trưởng nhà ta có diễm phúc rồi.” Vừa dứt lời, liền cảm thấy lãnh khí không ngừng tỏa ra bên cạnh, nhịn không được rùng mình một cái, chợt nghe thấy bên cạnh có người che miệng cười khùng khục.

Kim Thái Hanh vô ý thức quay đầu nhìn về phía địa phương phát sinh tiếng cười, liền thấy Ngô Khánh Vân đang che miệng cười to. Bất quá, nụ cười này rất nhanh bị một đạo lãnh quang đông cứng ngắc, Kim Thái Hanh cảm thấy hàn khí bên cạnh càng tăng lên.

Nếu Ngô Khánh Vân ở nơi kia, vậy bên cạnh nói chuyện với cậu là ai? Chuông cảnh báo của Kim Thái Hanh vang điên cuồng, biết lần này đại sự không ổn, lại còn hy vọng xa vời không phải vị mà mình nghĩ kia, chẳng qua câu nói kế tiếp đã đánh vỡ huyễn tưởng của cậu.

“Tôi ngược lại muốn biết, cậu thế nào biết tôi có diễm phúc?” Khẩu khí của Điền Chính Quốc là hờ hững, ý lạnh trong khung xương lại quá rõ.

“Ách? Khí chất của Điền ca vương bá uy vũ, là nữ nhân thì đều trốn không thoát được mị lực của anh, là những nữ nhân đó có phúc.” Kim Thái Hanh quay đầu lại cười sặc có chút nịnh nọt nói. Cái gì là tiểu nhân, bộ diện mạo hiện tại của Kim Thái Hanh chính là nó, thế nhưng cậu trông quá ngây thơ, ngược lại khiến người ta cảm thấy nịnh nọt có chút đáng yêu.

“Ồ? Thực sự?” Ánh mắt đông chết người của Điền Chính Quốc liếc nhìn cậu, bắn thẳng đến mức khiến trái tim nhỏ bé của Kim Thái Hanh nhảy loạn thình thịch thình thịch, một luồng ý lạnh từ lòng bàn chân xông lên thẳng tới đỉnh đầu, da đầu tê dại một trận.

“Thực sự!” Ánh mắt của Kim Thái Hanh là thuần khiết, cao thượng, nghiêm túc. Dường như đang nói cho Điền Chính Quốc, hết thảy ban nãy đều là hư huyễn, cậu rất ngoan, tuyệt đối sẽ không nói ra loại lời nói kia.

Điền Chính Quốc hung hăng trừng Kim Thái Hanh hạ quyết tâm liều chết không thừa nhận một cái, anh có dự cảm, tiểu đội của anh bởi vì sự tồn tại của Kim Thái Hanh mà phiền phức sẽ nhiều hơn. Điền Chính Quốc từ trước đến giờ chưa từng hối hận bắt đầu nghĩ lại sự thỏa hiệp trước đây có phải là bắt đầu của một sai lầm hay không.

Thấy Kim Thái Hanh vẫn là vẻ mặt cười ngu vô tội, Điền Chính Quốc bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu nói với Ngô Khánh Vân: “Xảy ra chuyện gì?”

Ngô Khánh Vân kinh ngạc nhìn thoáng qua Kim Thái Hanh, không ngờ tới Điền Chính Quốc lãnh khốc vô tình trong lời đồn vậy mà đơn giản buông tha Kim Thái Hanh như vậy, bất quá Kim Thái Hanh là do Điền Chính Quốc tự mình tuyển nhận, vốn đã không giống với người thường. Hắn cũng không dám làm càn, nhanh chóng đoan chính thái độ trả lời: “Bên trong có ba người sống sót, đều là nữ, Đổng phó đội đang xử lý.”

Đổng Hạo Triết trong phòng nhỏ nghe thấy thanh âm của Điền Chính Quốc, nhanh chóng đi ra nói: “Điền ca, nơi này có ba người sống sót, an bài thế nào?”

An bài thế nào? Điền Chính Quốc nghe nói như thế, trong lòng nhất thời khó chịu. Anh lãnh nhãn đảo qua Đổng Hạo Triết, cái tên này có phải đã nghe thấy lời nói của Kim Thái Hanh, cố ý đến gây phiền muộn cho anh hay không?

Đổng Hạo Triết bị cái liếc mắt kia của Điền Chính Quốc quét khiến toàn thân lạnh buốt, chẳng lẽ mình nói sai cái gì? Trước đây đều là nói như vậy a. Đổng Hạo Triết rất vô tội, anh căn bản không có nghe thấy mấy lời Kim Thái Hanh nói, chẳng qua khéo thay ứng đối với lời nói của Kim Thái Hanh, tai bay vạ gió a.

Thấy ánh mắt vô tội y chang Kim Thái Hanh, mi mắt Điền Chính Quốc thoáng nhếch, có chút bất mãn nói: “An bài thế nào? Còn cần tôi dạy cho cậu?”

Ách? Đổng Hạo Triết sửng sốt, cảm thấy Điền Chính Quốc nói không sai. Ngay từ đầu Điền Chính Quốc đã an bài, người sống sót không có chỗ đi thì toàn bộ đến ở vào phòng trống trong tiểu khu, về phần người mới có tiềm lực, thu hay không thu do chính bọn họ quyết định. Mình thật đúng là hỏi một vấn đề ngu ngốc, khó trách Điền ca sẽ khó chịu. Đổng Hạo Triết tự mình phê bình.

Ba nữ nhân trong phòng theo Đổng Hạo Triết đi ra, thấy được Điền Chính Quốc, ngoại trừ Lưu Như, hai mắt của hai người khác nhất thời sáng ngời, hơi hơi lộ ra biểu tình hưng phấn kích động, nhưng rất nhanh lại khôi phục yên bình.

Thấy Đổng Hạo Triết đã lĩnh ngộ lời nói của anh, tâm tình của Điền Chính Quốc lúc này mới tốt hơn chút, tiếp tục hỏi: “Thu thập dược phẩm thế nào rồi?”

“Góp nhặt thêm 6 bao dược phẩm thường dùng, bất quá có kinh hỉ bất ngờ, trong gian phòng đó có dược liệu cao cấp với một số dược phẩm cấm hi hữu, là thứ tiểu đội chúng ta cần thiết.” Vẻ mặt Đổng Hạo Triết hưng phấn, thu hoạch lần này thật không tồi a.

“Có thể lấy đi hết một lần không?” Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua vật phẩm trong phòng nhỏ, tính toán lực phụ trọng của mấy người.

“Sợ rằng không được.” Đổng Hạo Triết tiếc nuối nói.

Lúc này, Giang Khinh Ngữ phía sau Đổng Hạo Triết nhịn không được chen vào nói: “Điền ca, chúng em cũng có thể hỗ trợ lấy đồ vật.”

Nghe nói như thế, ánh mắt Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đảo qua nhóm ba người Giang Khinh Ngữ, mặt không biểu cảm lần nữa trở lại trên người Đổng Hạo Triết: “Bốn người các cậu chở đi một nhóm trước, tôi với Tử Lăng chờ ở chỗ này.”

“Được.” Đổng Hạo Triết gật gật đầu, an bài ba người còn lại tận lực mang thêm nhiều vật phẩm, chuẩn bị xuất phát.

Giang Khinh Ngữ thấy Điền Chính Quốc căn bản không để ý đến cô, có chút cáu giận khẽ cắn môi, trong lòng nói thầm: “Chuyện gì xảy ra vậy, không phải trên tiểu thuyết nói Điền Chính Quốc với Giang Khinh Ngữ là nhất kiến chung tình sao, tuy rằng về sau Điền Chính Quốc có không ít nữ nhân, nhưng yêu nhất chính là Giang Khinh Ngữ, vì vậy Giang Khinh Ngữ mới có thể chưởng quản bộ hậu cần quan trọng nhất của căn cứ Lăng Thiên.”

Hóa ra Giang Khinh Ngữ hiện tại tuyệt không phải Giang Khinh Ngữ vốn dĩ, mà là một người xuyên qua, kêu Tào Kha Linh. Đến từ tương lai 500 năm sau, cô thích xem tiểu thuyết TV, đặc biệt thích tiểu thuyết, vương giả truyền kỳ Điền Chính Quốc khai sáng thế giới mới trong phim truyền hình. Đối với người có vô số truyền thuyết này, cô mê đến phát cuồng, vì thế cô xem hết thảy tiểu thuyết, TV với điện ảnh về Điền Chính Quốc, có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Trong các loại tiểu thuyết, Giang Khinh Ngữ đều là người thắng cuối cùng, là nữ nhân Điền Chính Quốc yêu nhất, cho dù là tiểu thuyết theo hướng BL, Giang Khinh Ngữ đều là nữ nhân mà Điền Chính Quốc suốt đời không cách nào từ bỏ. Cho nên cả ngày cô đều nghĩ nếu cô có thể trở thành Giang Khinh Ngữ vậy tốt bao nhiêu a, có thể có một hồi tình yêu kinh thiên động địa với vương giả mạt thế.

Không ngờ tới, có một ngày rốt cục mộng tưởng cũng trở thành sự thật, cô xuyên qua, xuyên qua tới trên người Giang Khinh Ngữ tha thiết ước mơ, vào thời khắc mạt thế sắp sửa giáng lâm, tới thời đại của Điền Chính Quốc.

Cô dựa theo kịch bản gốc của tiểu thuyết mà đi, trong gian dược phẩm của siêu thị này, lần đầu chạm mặt với Điền Chính Quốc, vốn hẳn là thiên lôi câu động địa hỏa, trong sát na bắn ra lửa tình yêu, vì sao yên bình không gợn sóng như thế? Là Điền Chính Quốc giấu quá sâu, hay là ấn tượng mà mình cho anh chưa đủ?

Tào Kha Linh, không, nếu xuyên qua đến trên người Giang Khinh Ngữ, vậy nên kêu Giang Khinh Ngữ.

Giang Khinh Ngữ quyết định lần nữa xuất kích thăm dò Điền Chính Quốc: “Điền ca, chẳng lẽ anh cho rằng chúng em là nữ nhân, thì không có năng lực?” Cô nâng nhẹ cằm, có chút cao ngạo lại mang chút bất mãn nhìn Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc thích nữ nhân tự cường tự lập, cô nhất định phải biểu hiện ra.

Điền Chính Quốc lạnh lùng nhìn thoáng qua Giang Khinh Ngữ đứng ở trước mặt mình, hơi hơi bĩu khóe môi, quay đầu, tuyệt không để ý tới nữ nhân mặt dày mày dạn này, rõ ràng tuổi tác lớn hơn so với mình, mình cũng không quen cô ta, còn mỗi lời mỗi câu Điền ca.

Siêu thị đột nhiên tĩnh lặng một mảnh, mặt của Giang Khinh Ngữ nhất thời đỏ bừng, xấu hổ không biết vì sao, ngay cả Trương Ngải Ngải có ăn ý với cô cũng bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến mức ngây người, quên tiến lên giúp cô hòa hoãn bầu không khí.

Đột nhiên truyền đến một tiếng xì cười, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này. Mọi người quay đầu nhìn về phía địa phương phát sinh tiếng cười, chỉ thấy Kim Thái Hanh đã che miệng lại, liên tục lắc đầu, mắt to ngập nước vô tội nhìn bọn họ, tựa hồ muốn nói, cậu không phải cố ý. 

Chương 19: Trọng sinh? Thế giới này hỗn loạn rồi

Giang Khinh Ngữ bởi vì tiếng cười của Kim Thái Hanh mà tìm được bậc thang xuống, mặt mang tức giận nho nhỏ nói với Kim Thái Hanh: “Cậu cười cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi?”

“Không có, không có.” Kim Thái Hanh vội vã lắc đầu, cậu thực không muốn đắc tội cô, vạn nhất cô còn được Điền Chính Quốc coi trọng như kiếp trước, đắc tội cô khẳng định sẽ bị cô trả thù, nữ nhân đều rất mang thù.

“Vậy cậu cười cái gì?” Giang Khinh Ngữ không buông tha.

Kim Thái Hanh có chút khó xử, nói thật ra khẳng định sẽ chọc tức Giang Khinh Ngữ, nhưng hiện tại kêu cậu chế một lời nói dối cũng khó, bởi vì thực sự không có lý do gì hay để giải thích vì sao cậu cười.

Sự do dự của Kim Thái Hanh dẫn tới sự chú ý của Điền Chính Quốc, thanh âm thanh lãnh theo sát đến: “Tôi cũng muốn biết, cậu đang cười cái gì?”

Giang Khinh Ngữ vui vẻ trong lòng, Điền Chính Quốc tuyệt không phải không chút động lòng như anh biểu hiện, có lẽ anh là một nam nhân loại hình muộn tao* (là dịch âm của từ tiếng anh Man Show, chỉ những người bề ngoài lãnh tĩnh trầm mặc, thực tế là người rất giàu tình cảm, nội hàm, rất ít biểu lộ cảm xúc), cho dù thực sự có cảm tình đối với cô, chỉ sợ cũng sẽ không đơn giản biểu lộ, khó trách trong tiểu thuyết Giang Khinh Ngữ đều là chủ động xuất kích. Hai mắt Giang Khinh Ngữ trong suốt vô cùng, lòng tin vốn bị đả kích lại khôi phục.

Kim Thái Hanh thấy ông chủ lớn lên tiếng, không dám không đáp, có lẽ sẽ đắc tội Giang Khinh Ngữ, gặp phải sự trả thù của cô, nhưng trước mắt phải dỗ dành cha mẹ áo cơm của mình trước đã, chuyện về sau thì về sau hẵng nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Kim Thái Hanh thoáng định chủ ý, lập tức treo lên nụ cười thuần khiết nói: “Tuổi tác của tỷ tỷ hẳn là lớn hơn so với Điền ca đi. . . Vì vậy nghe tỷ tỷ kêu Điền ca, em cảm thấy rất buồn cười.” Một bộ ngây thơ dường như không biết lời này đâm người bao nhiêu. 

(Lời bộc bạch: Đây, chẳng lẽ không phải đang nói chính cậu sao?) (Anh cũng lớn hơn ‘Điền ca’ người ta mà cũng gọi Điền ca thây, còn dám nói người ta =)) mặt dày!)

Giang Khinh Ngữ nghe vậy mặt nhất thời đỏ lên, trong lúc nhất thời lại á khẩu không trả lời được.

“Tên nhóc nhà cậu, Giang tỷ tỷ kêu vậy là tôn trọng Điền ca, không hiểu đừng nói mò.” Trương Ngải Ngải bên cạnh rốt cục phản ứng lại, lập tức phản bác khiển trách. Nghĩ thầm thiếu niên này thật là hư, chuyện gì không đề cập lại đề cập chuyện đó.

Kim Thái Hanh nghe vậy tuyệt không có tức giận, trái lại vẻ mặt thụ giáo liên tục gật đầu: “Hóa là như vậy a! Vậy là em hiểu lầm.”

Không biết vì sao biểu tình của Kim Thái Hanh càng thành khẩn, lại càng khiến người ta cảm thấy việc này buồn cười, lần này, đội viên khác của tiểu đội Điền Chính Quốc cũng nhịn không được cười rộ lên, bọn họ nhìn nhìn Giang Khinh Ngữ, lại so sánh với Điền Chính Quốc, vốn còn không cảm thấy không được tự nhiên, hiện tại vừa nhìn, ừm, kêu một tiếng Điền ca quả nhiên rất không hài hòa.

Ý cười thoáng đảo qua trong mắt Điền Chính Quốc, nhanh đến mức khiến người ta không thể nào phát hiện. Trong mắt mọi người, vẫn bảo trì một bộ biểu tình lạnh lùng, từ chối cho ý kiến đối với câu trả lời của Kim Thái Hanh.

Mặt Giang Khinh Ngữ bởi vì tràng cười của mọi người mà có chút rực rỡ, cô xấu hổ lại mang chút ai oán nhìn về phía Điền Chính Quốc, hy vọng anh có thể ngăn lại hành vi vô lễ của những thủ hạ, bộ vẻ mặt ủy khuất đó vậy mà có chút điềm đạm đáng yêu. Đáng tiếc Điền Chính Quốc ngay cả hứng thú liếc nhìn cô một cái cũng không có, không công lãng phí bộ biểu tình khiến người ta trìu mến đó.

Trương Ngải Ngải ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, đi đến trước mặt Điền Chính Quốc đáng yêu ngây thơ nói thẳng: “Điền ca, anh xem, Giang tỷ tỷ đều sắp khóc rồi, Giang tỷ tỷ vốn không rõ tuổi tác của Điền ca, theo mọi người gọi anh Điền ca cũng rất bình thường, đều là tên nhóc đó, thực sự là đáng hận!” Nói xong phồng gương mặt, cố ý giả trang một bộ biểu tình ghét bỏ, tàn bạo trừng Kim Thái Hanh một cái.

Tên nhóc này, ở trung hậu kỳ ngày diệt vong của kiếp trước chưa từng nhìn thấy qua có bên cạnh Điền Chính Quốc, khẳng định ở giai đoạn trước đã toi rồi. Trương Ngải Ngải căn bản không sợ đắc tội đối với thứ vật hy sinh đó. Chỉ cần thu được sự tín nhiệm của Giang Khinh Ngữ, nhất định sẽ chiếm được vị trí nhỏ nhoi ở căn cứ Lăng Thiên. Trương Ngải Ngải rất rõ Giang Khinh Ngữ tương lai đại biểu cho cái gì, trước đây cô nhìn lên cô ta, hâm mộ cô ta. Lần trọng sinh này, cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm chị em tốt của Giang Khinh Ngữ, sau đó. . .

Điền Chính Quốc nhìn lướt qua cô gái giả vờ thiên chân khả ái trước mắt, cười nhạt, thầm nghĩ: Giả bộ đáng yêu cũng giả như vậy, còn chưa có đáng yêu bằng Kim Thái Hanh. Ý nghĩ này mới hiện lên, trong lòng Điền Chính Quốc rối rắm một trận, lửa giận vô danh theo đó mà sinh, thoáng chuyển đầu, tàn bạo nhìn chăm chú Kim Thái Hanh một cái phát tiết sự bất mãn của anh.

Một cái liếc mắt này, Kim Thái Hanh khó hiểu, rõ ràng mình nói lời thật a, vì sao cậu lại khiến người ta ghét? Cậu rất vô tội nhún nhún vai, trải trải tay, biểu thị bất đắc dĩ, ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn về phía Điền Chính Quốc, lên án Điền Chính Quốc trọng sắc khinh đệ.

Bộ dáng này chọc Điền Chính Quốc trực tiếp cốc lên đầu cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Biểu tình kiểu gì thế?” Chỉ dựa vào chút sắc đẹp đó? Quá khinh thường Điền Chính Quốc anh rồi, nhất định phải hung hăng giáo dục tên nhóc này một phen, bằng không sẽ bò lên trên đầu anh cũng không chừng.

Kim Thái Hanh phiền muộn xoa xoa đầu, từ khi thành niên đã hổng còn bị cốc đầu, thành niên lâu như vậy cộng thêm mười năm kiếp trước, lâu đến mức sắp khiến cậu quên tư vị bị cốc đầu, không ngờ tới khi gia nhập đội ngũ của Điền Chính Quốc thì bình thường luôn ôn lại cảm giác đó, có thể thấy được mình ở trong đội quá không có địa vị, muốn thành đàn em đắc lực của Điền Chính Quốc, còn phải nỗ lực a.

Mà trong lòng Giang Khinh Ngữ lại có chút mơ hồ, không biết nên cao hứng hay là thất vọng, bề ngoài Điền Chính Quốc giáo huấn Kim Thái Hanh, hình như là vì sự vô lễ của cậu ta. Thế nhưng, Điền Chính Quốc cũng không có biểu thị gì với cô, thật giống như cô chẳng qua chỉ là một người qua đường, cô thực sự tiến vào mi mắt của anh rồi sao? Giang Khinh Ngữ đột nhiên không có nắm chắc.

Trương Ngải Ngải ngược lại là vẻ mặt hưng phấn, lời của cô khiến cho Điền Chính Quốc có điều hành động, có phải đại biểu cô đã lưu lại được ấn tượng ở chỗ Điền Chính Quốc hay không? Cô không muốn giống như kiếp trước nữa, sống tạm cẩu thả lao khổ khốn đốn, cô nhất định phải đứng ở nơi cao, làm một người ở vị trí cao, người khinh thường mình kiếp trước cô đều sẽ nhất nhất trả thù lại. . .

Lúc này, bọn bốn người Đổng Hạo Triết đã chỉnh lý dược phẩm hoàn tất, mỗi người đều đeo trọng lượng lớn nhất. Trước khi đi, Đổng Hạo Triết hỏi: “Điền ca, anh còn có gì phân phó?”

“Nếu có thể, mang nhóm cô ta đi đi.” Điền Chính Quốc lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân rất phiền, nhắm mắt làm ngơ mới tốt.

Đổng Hạo Triết còn chưa trả lời, Trương Ngải Ngải nhảy ra đầu tiên: “Điền ca, chúng em cũng có thể mang chút đồ, chờ Đổng ca trở về chúng ta hãy cùng nhau đi.” Phải biết rằng bên cạnh Điền Chính Quốc luôn luôn có một đám người, muốn đối thoại với anh rất trắc trở, hiện tại bọn Đổng Hạo Triết vừa đi, chỉ còn lại Điền Chính Quốc với tên nhóc kia, còn có ba người các cô, đây không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt tiếp xúc anh, sao có thể bỏ qua?

Giang Khinh Ngữ lúc này cũng phản ứng lại, liên tục gật đầu: “Chúng ta cũng thừa lúc này, thu thập thêm một chút dược phẩm, có thể lấy thêm nhiều một chút thì là một chút, về sau lại đến sợ rằng sẽ khó hơn.” Rất nhanh tang thi sẽ tiến hóa, trong tiểu thuyết từng đề cập qua, tang thi tiến hóa nhanh nhất chỉ cần ba ngày.

Đổng Hạo Triết nghe xong lời này cảm thấy có chút đạo lý, liền nói: “Ừ, tôi cảm thấy vẫn nên lưu lại trước so ra tốt hơn, để cho các cô gái hỗ trợ thu thập dược phẩm trước, lần này chúng ta chủ yếu là vận hàng, chú ý chính là tốc độ, mang theo các cô gái sẽ có chút không thuận tiện, vẫn nên cùng nhau chạy cuối cùng thì tương đối thỏa đáng hơn, anh thấy thế nào? Điền ca?”

Điền Chính Quốc vốn chỉ vì muốn thanh tịnh, Đổng Hạo Triết nói như thế, anh cảm thấy có đạo lý liền hơi hơi gật đầu, biểu thị tán thành. Anh nghĩ nếu hai nữ nhân đó thực sự phiền chịu không nổi nữa, thì mang Kim Thái Hanh đi tiệm thuốc đông y lầu hai kiểm tra một phen, chung quy sẽ có cơ hội thoát khỏi.

Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải thấy thế ánh mắt lần nữa đối diện nhau, lộ ra vẻ mặt tung tăng, vì thời cơ tốt sắp đến mà kích động.

Kim Thái Hanh vốn đã mật thiết chú ý hai người bọn họ, thấy một màn như vậy, khóe miệng hơi hơi cong, quay đầu như cười như không nhìn Điền Chính Quốc một cái. Thầm nghĩ lần này lại có kịch hay xem rồi.

Bất quá trong lòng Kim Thái Hanh cảm thấy có một chút kỳ quái, mục đích của hai nữ nhân này rất rõ ràng, nhắm ngay Điền Chính Quốc không buông tay, lúc này, tuy rằng Điền Chính Quốc cũng rất cường đại, nhưng tuyệt không có ngạo thị quần hùng như ở hậu kỳ mạt thế, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, các cô lại chưa từng thấy qua năng lực của Điền Chính Quốc, lại như thế nào có thể khẳng định được Điền Chính Quốc nhất định là cường giả? Hay các cô cũng giống cậu là người trọng sinh?

Kim Thái Hanh vừa nghĩ tới đây, nhất thời mồ hôi lạnh không ngừng tỏa ra, trong lòng có chút chột dạ, nếu là người trọng sinh, mấy cô ả khẳng định rõ ràng bên cạnh Điền Chính Quốc có người nào, như vậy cậu không phù hợp với nhân vật ở kiếp trước có phải cũng bị mấy cô ả hoài nghi hay không? Vạn nhất phần hoài nghi đó bị Điền Chính Quốc biết, có thể thấy được tương lai của mình là một mảnh bi kịch thế nào.

Mợ nó, thế giới này thật hỗn loạn, có một Ngô Khánh Vân đoán không ra được nội tình tranh vị trí đàn em còn chưa tính, hiện tại lại thêm hai nữ nhân không biết có phải người trọng sinh hay không, có một người còn là người bên gối của Điền Chính Quốc ở kiếp trước, thế này có còn cho cậu sống nữa hay không? Bất quá, ban nãy mấy cô ả nhìn mình lại không có biểu tình gì dị dạng. . . Không thể thư giãn! Ai biết mấy cô ả có phải làm bộ hay không. Nhất định phải triệt để biết rõ nội tình của hai nữ nhân đó, tốt nhất không phải người trọng sinh, bằng không. . . Ánh mắt Kim Thái Hanh âm ngoan, nếu nhất định phải chết một người, tuyệt đối không phải cậu.

Đổng Hạo Triết mang theo người rời khỏi hiệu thuốc, toàn bộ siêu thị hiệu thuốc đột nhiên lâm vào một trận yên lặng, mấy người ở lại mỗi người đều dự định mục đích của mỗi người. Chỉ có Lưu Như, vẻ mặt bàng hoàng, không biết nên làm cái gì!

Chương 20: Gia nhập? Tiểu đội không thu nữ nhân!

Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải ở một bên lặng lẽ hàn huyên vài câu, rất nhanh, liền thấy Trương Ngải Ngải đi đến trước mặt Kim Thái Hanh chào hỏi: “Này, vị tiểu huynh đệ này, xưng hô thế nào a?”

Tiểu huynh đệ? Bị một mỹ nữ nhỏ hơn mình rất nhiều xưng hô như thế, không thể nghi ngờ Kim Thái Hanh rất bi ai, bất quá Kim Thái Hanh đã bị đả kích đến chết lặng, vì vậy rất bình tĩnh trả lời: “Kim Thái Hanh.”

“Ha ha, hóa ra là tiểu đệ Thái Hanh à, chị là Trương Ngải Ngải, kêu chị Ngải Ngải tỷ đi!” Trương Ngải Ngải nụ cười đầy mặt vỗ vỗ bờ vai Kim Thái Hanh, vẻ mặt tự đến tự quen nói.

Biểu tình Kim Thái Hanh cổ quái nhìn Trương Ngải Ngải một cái, kiên định lắc lắc đầu.

Trương Ngải Ngải biến sắc, giận dỗi nói: “Thế nào, cậu khinh thường chị?”

Kim Thái Hanh thuần khiết nở nụ cười, chớp chớp hai mắt trơn ướt, một bộ hồn nhiên nói: “Chỉ có bà xã của Điền ca chúng em mới xưng tỷ. . . Nếu không chờ chị thành đại tỷ của chúng em rồi em sẽ gọi chị như vậy đi.” Biểu tình đáng yêu, nói chuyện lại tức chết người không đền mạng.

Sắc mặt Trương Ngải Ngải càng thêm khó coi, trong lòng thì lửa giận đang thiêu: “Tên nhóc chết bằm này, quá đáng hận.”

Điền Chính Quốc nghe thấy lời nói của Kim Thái Hanh mặt vốn băng lãnh lại càng lạnh hơn. . . Tên nhóc đó vậy mà dám lấy anh ra làm tấm bia, hóa ra ở trong mắt cậu đại ca là để dùng như thế.

Trương Ngải Ngải nỗ lực khống chế lửa giận của bản thân không nên bộc phát ra, nửa ngày mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười thoáng mang theo cứng ngắc nói: “Tiểu đệ Thái Hanh, ban nãy khi Đổng ca đi kêu chúng ta thu thập một chút dược phẩm cần thiết, bọn chị không rõ là cái nào, cậu dẫn bọn chị cùng thu thập đi.”

Điệu hổ ly sơn? Không, là dương đông kích tây, ám độ Trần Thương. Kim Thái Hanh vừa nghe lời nói của Trương Ngải Ngải đã biết mấy cô ả chuẩn bị điều mình đi, lưu lại một mình Điền Chính Quốc để mấy cô ả tiếp cận, xem ra mấy cô ả đã thương lượng do Trương Ngải Ngải phụ trách dời cậu đi, chỉ sợ Giang Khinh Ngữ cũng là người ở lại để tiếp cận Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh lần nữa hâm mộ diễm phúc của Điền Chính Quốc, không cần Điền Chính Quốc làm gì, tự có gái đẹp đến dâng mình, không có cơ hội cũng phải sáng tạo cơ hội, khó trách Điền Chính Quốc trong lời đồn ở kiếp trước ‘hồng phấn’ khắp thiên hạ, đều là tự động dâng lên cửa cho không thì cớ gì không ăn.

Nếu mấy cô ả đã tính toán xong rồi, vậy phối hợp một chút đi. Kim Thái Hanh nghĩ có lẽ có thể lặng lẽ quan sát hai nữ nhân này tới cùng là thần thánh phương nào, đương nhiên chính yếu là do cậu thích buôn dưa lê muốn thầm xem kịch vui.

Kim Thái Hanh mục đích không trong sạch mang theo Trương Ngải Ngải đồng dạng cũng mục đích không trong sạch, cùng với Lưu Như vẻ mặt mê mang, chân tay luống cuống, bắt đầu đại càn quét trong siêu thị.

Bất quá rất nhanh Kim Thái Hanh thất vọng rồi, Điền Chính Quốc sau khi Kim Thái Hanh mang mấy cô gái rời đi, liền ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần, một bộ thái độ lạnh lùng cự tuyệt quấy rầy khiến cho dự định của Giang Khinh Ngữ triệt để thất bại.

Không ai có thể không nhìn đến khí thế bá đạo bài xích hết thảy xung quanh Điền Chính Quốc, đến gần một bước cũng không có khả năng, chỉ có cường giả cùng đẳng cấp với Điền Chính Quốc mới có thể chịu đựng được luồng uy áp đó, đáng tiếc Giang Khinh Ngữ tuyệt không phải.

Kim Thái Hanh chỉ điểm một phen liền tách riêng với mấy cô nàng nhóm Trương Ngải Ngải thu thập dược phẩm, đương nhiên ngoại trừ một túi lớn dược phẩm trên tay, cậu cũng chiếm dụng không ít hàng cá nhân vào không gian của mình, đáng tiếc Điền Chính Quốc ở bên cạnh, không dám quá phận. Trực giác nói cho cậu, nếu cậu che giấu không cẩn thận khẳng định sẽ bị Điền Chính Quốc bắt được.

Rất nhanh Kim Thái Hanh về tới điểm khởi đầu, tiếp theo Trương Ngải Ngải cũng trở về, sau cùng mới là Lưu Như. Giang Khinh Ngữ thấy các cô trở về thì thở dài một tiếng, Điền Chính Quốc thực sự là một đại pháo đài khó phá được.

Trương Ngải Ngải trở về vừa thấy tràng cảnh này đã biết Giang Khinh Ngữ tuyệt không thành công, mắt thấy bọn Đổng Hạo Triết sắp trở về, nếu không bắt chặt sợ rằng về sau càng khó có cơ hội gia nhập đội ngũ của Điền Chính Quốc.

Cô chớp mắt, rốt cục quyết định ném ra lợi thế lớn nhất của cô.

Khi Trương Ngải Ngải ẩn ẩn nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên ôm đầu mình, thống khổ rên rỉ ngồi xổm xuống, co thành một đoàn.

Giang Khinh Ngữ thấy thế có chút khẩn trương nhỏ, từ khi gặp mặt với Trương Ngải Ngải, mới gặp như đã quen lâu, tuy rằng tuổi tác của Trương Ngải Ngải nhỏ hơn rất nhiều so với cô, nhưng tư tưởng quan điểm của cô bé rất đúng tâm tư của cô, cảm tình của hai người tốt dường như chị em ruột thịt vậy, đột nhiên thấy vẻ mặt Trương Ngải Ngải thống khổ, tránh không được có chút lo lắng.

“Thế nào rồi, Tiểu Ngải?” Giang Khinh Ngữ ngồi xổm xuống đỡ lấy Trương Ngải Ngải, khẩn trương hỏi thăm.

Trương Ngải Ngải nhắm mắt, trong miệng gián đoạn nói một câu nói tương đồng: “Nguy hiểm, nhanh rời đi. . . Nguy hiểm, nhanh chóng rời đi.”

Đổng Hạo Triết vừa về đến liền thấy bộ tràng cảnh này, anh giương mắt hỏi Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cũng là khó hiểu đầy mặt, lắc lắc đầu, biểu thị mình cũng không rõ.

Trương Ngải Ngải kịch liệt run run lên, đột nhiên hét lên một tiếng, mở mắt, thấy Điền Chính Quốc liền hô lớn: “Điền ca, nhanh chóng rời đi, nơi này có tang thi tiến hóa, nguy hiểm a!”

Dị năng? Kim Thái Hanh thừa lúc lực chú ý của mọi người đều ở trên người Trương Ngải Ngải, lặng lẽ mở ra Linh Nhãn, lại không thấy bất kỳ sự tồn tại của năng lượng nào trên người Trương Ngải Ngải. Kỳ quái? Thế nào lại có thêm một dị năng không mang theo năng lượng? Thật là dị năng sao? Kim Thái Hanh hồ đồ cũng rối loạn.

Điền Chính Quốc nhíu mày, vừa rồi anh dùng tinh thần lực cảm thụ siêu thị này liền cảm thấy có chút không thích hợp, đáng tiếc anh tìm nửa ngày cũng không tìm được chỗ không ổn, chẳng lẽ Trương Ngải Ngải có thể phát hiện? Điền Chính Quốc bắt đầu có chút hứng thú đối với năng lực của Trương Ngải Ngải.

Mặc kệ Trương Ngải Ngải nói là thực hay không, nhanh chóng rời khỏi siêu thị là thỏa đáng nhất, Điền Chính Quốc không chần chừ trực tiếp mệnh lệnh Đổng Hạo Triết cầm lấy lượt hàng hóa cuối cùng, mang theo ba nữ nhân được cứu ra chuẩn bị trở về.

Rất nhanh, mọi người liền rời khỏi siêu thị, ngay trong nháy mắt bọn Điền Chính Quốc rời đi, siêu thị vốn đã được thanh lý sạch sẽ đột nhiên lại xuất hiện lượng lớn tang thi. Tựa hồ bọn chúng là xuất hiện từ trống rỗng, không tuỳ ý du đãng nữa, trái lại đâu vào đấy, dựa theo tuyến đường đặc biệt bắt đầu du đãng bồi hồi. Một góc ẩn mật nào đó của siêu thị, một con tang thi đặc biệt, băng lãnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Điền Chính Quốc, chính là nó đã nhận ra được sự cường đại của Điền Chính Quốc, dùng chỉ lệnh đặc thù của nó để cho một bộ phận tang thi ẩn núp đi, vốn còn muốn đánh lén, đáng tiếc lại tìm không được nhược điểm trí mạng, vì vậy chỉ có thể thoái nhượng.

Trên đường, Đổng Hạo Triết hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Ngải a, dị năng kia của em là thế nào vậy a?”

Trương Ngải Ngải ngại ngùng cười: “Em cũng không biết, chẳng qua sẽ cảm thụ được, thậm chí thấy được một số chuyện rất đặc biệt hoặc là chuyện nguy hiểm, em đặt tên cho nó gọi là năng lực biết trước.”

Đổng Hạo Triết kinh thán nói: “Năng lực này thật không tồi a, mỗi ngày đều có thể biết trước sao?”

“Còn chưa biết, bởi vì em còn chưa từng huấn luyện qua.” Trương Ngải Ngải có chút ngượng ngùng.

“Không có việc gì, ngày diệt vong vừa mới bắt đầu, rất nhiều dị năng đều còn chưa biết dùng như thế nào kìa, tất cả mọi người đang trong nghiên cứu.” Đổng Hạo Triết an ủi.

Trương Ngải Ngải nhìn nhìn Điền Chính Quốc, lại nhìn nhìn Đổng Hạo Triết đôn hậu, cảm thấy vẫn là Đổng Hạo Triết dễ nói chuyện hơn, vì vậy cô lặng lẽ tới gần Đổng Hạo Triết nhỏ giọng nói: “Đổng ca, chúng em có thể gia nhập tiểu đội của các anh không? Điền ca có thể thu chúng em không?” Trương Ngải Ngải chỉ chỉ Giang Khinh Ngữ, biểu thị hai người rất hy vọng gia nhập đội ngũ của Điền Chính Quốc.

Đổng Hạo Triết không trả lời, ánh mắt hỏi thăm trực tiếp nhìn về phía Điền Chính Quốc, chờ đợi quyết định của anh. Đổng Hạo Triết không phải Trần Cảnh Văn, chỉ cần Điền Chính Quốc ở bên cạnh, anh bình thường đều sẽ hỏi thăm Điền Chính Quốc trước sau đó lần nữa quyết định.

“Tiểu đội chúng tôi không thu nữ nhân.” Thanh âm lãnh đạm của Điền Chính Quốc theo đến, kiên định mà hữu lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro