Chương 26 -30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Lui lại? Nhất định phải hành động hai người!

Nghe thấy tiếng cảm tạ của Đổng Hạo Triết, Kim Thái Hanh tránh không được sửng sốt, đời trước làm lính đánh thuê, chém giết ở tuyến đầu, cho dù cứu người cũng là theo lý thường phải làm, không ai sẽ nói lời cảm tạ với vật hy sinh, không biết đã bao lâu Kim Thái Hanh chưa nghe thấy loại cảm tạ này, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang các loại cảm thụ.

Thời khắc mấu chốt vậy mà dám phân tâm cho anh. . . Điền Chính Quốc thấy màn này, hận không thể bổ đầu Kim Thái Hanh ra xem xem có phải bên trong nhét toàn là bông hay không, quát mắng một tiếng: “Ngu ngốc, còn không chạy cho tôi!”

Kim Thái Hanh mạnh run run, phục hồi tinh thần lại không hề nghĩ ngợi trực tiếp co giò chạy, rất nhanh lướt qua Đổng Hạo Triết đi theo phía sau Điền Chính Quốc.

Mọi người dồn sức chạy được gần cây số, rốt cục cũng cho rơi được tang thi phía sau, Đổng Hạo Triết thở hồng hộc nói: “Phắc, quả nhiên là tang thi hệ tinh thần, hơn nữa còn là cấp bậc đầu lĩnh.”

“Đầu lĩnh?” Lục Vân Đào có chút hiếu kỳ, anh trong lần chạy trốn này ngoại trừ Kim Thái Hanh thì hẳn là người nhẹ nhàng nhất, có sự gia trì của gió, tốc độ của anh tuyệt không chậm hơn so với Kim Thái Hanh.

“Ừ, tang thi cấp bậc đầu lĩnh tương đương với tang thi cấp hai, bất quá chỉ có tang thi cấp bậc đầu lĩnh mới có thể mệnh lệnh tang thi bình thường, tang thi cấp hai bình thường không cách nào làm được điều này. Đáng sợ chính là con tang thi đó còn là hệ tinh thần, có thể ẩn tàng đi.” Vẻ mặt Đổng Hạo Triết vui mừng, “May mắn có Tiểu Hanh, bằng không lần này chúng ta phải có nguy hiểm rồi.”

“Không chỉ có tang thi đầu lĩnh hệ tinh thần, nơi đây hẳn còn có một con tang thi tiến hóa ít nhất qua cấp ba. . .” Sắc mặt Điền Chính Quốc ngưng trọng bổ sung.

Gì cơ? Vẻ mặt mọi người mờ mịt, vì sao bọn họ đều không biết?

“Tang thi hệ tinh thần cấp bậc đầu lĩnh chỉ có thể mệnh lệnh tang thi bình thường, nhưng bên trong đó còn có tang thi tiến hóa tốc độ cấp một, có thể mệnh lệnh chúng nó chỉ có tang thi cao hơn hai bậc so với bọn chúng.” Điền Chính Quốc phổ cập khoa học cho mọi người một chút.

Nghe xong lời nói của Điền Chính Quốc, Đổng Hạo Triết tiếc nuối: “Phắc, xem ra chúng ta phải không công mà về rồi, tiếp tục tra xét quá nguy hiểm.”

Điền Chính Quốc gật gật đầu: “Đúng vậy, các cậu lui về trước.”

Nghe vậy Đổng Hạo Triết mãnh liệt nhảy lên, vẻ mặt phản đối nói: “Điền ca, anh muốn đơn độc hành động? Không được, như vậy quá nguy hiểm, nơi đây quá nhiều tang thi tiến hóa, huống hồ anh đã nói, còn có một con tang thi cấp cao, căn bản không phải thứ chúng ta hiện tại có thể chiến thắng.”

“Yên tâm, tôi có chừng mực, đánh không lại tôi cũng có tự tin có thể toàn thân trở ra.” Điền Chính Quốc tuyệt không lỗ mãng, anh rõ ràng bản thân có thể làm được điều gì.

Đổng Hạo Triết biết mình thay đổi không được quyết định của Điền Chính Quốc, có chút khổ não, phải biết rằng lúc đi ra, Trần Cảnh Văn từng đơn độc căn dặn anh, tuyệt đối không cho phép Điền Chính Quốc hành động đơn độc, nếu không hoàn thành lời căn dặn của Trần Cảnh Văn, Đổng Hạo Triết có thể dự kiến được các loại bi thảm mà mình sẽ có, nghĩ tới đây nhịn không được rùng mình một cái, lập tức sắc mặt nghiêm trang, như đinh đóng cột nói: “Không được, làm phó đội tôi không cho phép đội trưởng của tôi đơn độc tiến hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.”

Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc, Đổng Hạo Triết từ trước đến giờ không hề nghi vấn quyết định của anh, vì sao lần này thái độ kiên quyết như thế? Anh nghĩ không rõ chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Như vậy, phó đội của tôi, cậu có kiến nghị gì đây?”

“Nhất định phải hành động hai người, tôi theo anh đi.”

“Không được, cậu nhất định phải mang theo bọn họ lui lại.” Điền Chính Quốc trực tiếp phủ quyết, ngoại trừ Đổng Hạo Triết, mấy người còn lại đều không có kỹ năng lực sát thương cường đại, một khi trúng mai phục rơi vào trùng vây, sẽ không có biện pháp giết ra được trùng vây.

“Em đi, em đi cùng Điền ca.” Nghe đối thoại của hai người, Kim Thái Hanh bên cạnh biết cơ hội biểu hiện đã tới, lập tức xung phong nhận việc.

“Cậu?” Đổng Hạo Triết kinh ngạc, không ngờ tới Kim Thái Hanh sẽ chủ động đề xuất, dù sao hành động kế tiếp rất nguy hiểm.

“Cậu?” Điền Chính Quốc lãnh nhãn thoáng nhìn, không tán thành đầy mặt.

Tên nhóc này trông thế nào cũng không đáng tin thế ấy, có thể được không? Đổng Hạo Triết thận trọng ngắm ngắm Kim Thái Hanh, càng nhìn càng không có lòng tin, sau cùng chỉ có thể trầm mặc.

“Làm bừa, cậu an phận trở lại cho tôi.” So sánh đôi bên, thái độ Điền Chính Quốc rất kiên quyết, ngữ khí nghiêm khắc hiếm thấy, trực tiếp bác bỏ thỉnh cầu của Kim Thái Hanh.

Trong lòng Kim Thái Hanh đủ loại ủy khuất a, ai muốn đi địa phương nguy hiểm như vậy a, thế nhưng lão đại muốn đi, cậu cố gắng biểu hiện cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử. Đương nhiên cậu vẫn rất có lòng tin đối với kỹ năng chạy trốn của bản thân, cho nên mới lớn mật thỉnh cầu. Nếu như không có năng lực bảo mệnh đó, khẳng định Kim Thái Hanh sẽ coi như không thấy.

Lấy lòng lão đại rất quan trọng, nhưng mạng nhỏ nhà mình quan trọng hơn. Đây là phương châm chỉ đạo, chuẩn tắc hành động nhất quán của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh phồng mặt, không phục nói: “Thế nào là làm bừa? Em là người biến dị tốc độ, có nguy hiểm chạy trốn không chậm hơn so với Điền ca anh!” Được rồi, đây là một khuôn mặt mười bốn tuổi, biểu hiện ấu trĩ rất thích hợp, Kim Thái Hanh tự mình thôi miên, bằng không cậu thực sự giả bộ không nổi, đáng thương tuổi tác tâm lý ba mươi tư tuổi của cậu!

“Chạy trốn?” Tay Điền Chính Quốc phát ngứa, trực tiếp cốc đầu một cái qua, “Cậu tiền đồ một chút cho tôi, đừng luôn muốn chạy trốn.” Rõ ràng là một tài năng có thể nặn, lại vẫn nhất mực là một tên lười nhác, không thấy chút tâm tiến tới nào (Kim Thái Hanh bi ai, cậu mỗi ngày muốn trở nên mạnh mẽ ở trong mắt Điền Chính Quốc vậy mà là một tên lười nhác, hổng có tâm tiến tới, có thể dự kiến được về sau Kim Thái Hanh sẽ có vô số bi kịch).

“Chạy trốn có gì không tốt? Có nguy hiểm không chạy trốn, vậy không phải ngu ngốc sao?” Kim Thái Hanh không dám lớn tiếng kháng nghị, chỉ có thể thấp giọng nói thầm, vẻ mặt căm giận bất bình.

Một phen hành vi này của Kim Thái Hanh, khiến cho sự không tín nhiệm vốn có của Đổng Hạo Triết biến mất. Anh cảm thấy Kim Thái Hanh kỳ thực là một người rất thích hợp hành động cùng Điền Chính Quốc. Tựa như Kim Thái Hanh nói, ưu thế của cậu ở chỗ tốc độ, chạy trốn đầu tiên, nếu như nguy hiểm tới thì sẽ không mang đến sự quấy nhiễu với gánh vác cho Điền Chính Quốc. Hơn nữa Kim Thái Hanh còn có thể tra xét tinh thần, đối với tang thi hệ tinh thần có thể nói là một lợi khí, như vậy Điền Chính Quốc có thể chuyên tâm ứng phó con tang thi tối thiểu là cấp ba kia, độ nguy hiểm sẽ hạ thấp đi rất nhiều. . .

Đổng Hạo Triết càng nghĩ càng cảm thấy đúng, trực tiếp gõ nhịp quyết định: “Điền ca, cứ như vậy đi, Tiểu Hanh đi cùng anh, tôi nghĩ cậu ấy có thể sẽ giúp đỡ được chút việc.”

Khóe miệng Điền Chính Quốc hơi hơi co giật, cậu ta có thể giúp đỡ được việc? Không thêm phiền cho anh thì đã a di đà phật rồi. Có ý cự tuyệt, nhưng thấy vẻ mặt Đổng Hạo Triết cứ kiên quyết như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.

“Các cậu lập tức trở lại địa điểm Chân Nhất Long đỗ xe, kiên trì chờ đợi. Hai tiếng đồng hồ sau tôi với Tiểu Hanh sẽ quay về đó. . .” Điền Chính Quốc làm ra an bài sau cùng, không chần chừ nữa, mang theo Kim Thái Hanh rời đi.

Bọn Đổng Hạo Triết không dừng lại quá lâu, Lục Vân Đào lợi dụng tính chất của gió rất nhanh đã tìm ra một lộ tuyến yên tĩnh mà an toàn rời khỏi bến tàu, dọc theo đường cũ quay về địa điểm Chân Nhất Long đỗ xe, bắt đầu sự chờ đợi đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là dài dòng, cùng với các loại lo lắng.

Bên Điền Chính Quốc, thì rất lãnh tĩnh lựa chọn một lộ tuyến cách đàn tang thi ước chừng hai trăm mét, hai người cẩn thận lẻn vào.

Kim Thái Hanh đi theo phía sau Điền Chính Quốc không lưu lực nữa, trực tiếp mở ra Linh Nhãn, cẩn thận kiểm tra xung quanh có tang thi ẩn tàng hay không. Phải biết rằng kiếp trước không ít cường giả chính là chết bởi một chiêu này, Kim Thái Hanh nào dám buông lơi.

Điền Chính Quốc lần đầu tiên thấy Kim Thái Hanh mở ra Linh Nhãn, tuy rằng bị kinh hách nhảy dựng, nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh, trong lòng phỏng đoán đó là lý do Kim Thái Hanh có thể biết được sự tồn tại của tang thi hệ tinh thần, thoạt nhìn Kim Thái Hanh không chỉ là người biến dị tốc độ, có lẽ còn là một người biến dị thị lực, có thể thấy được thứ người khác nhìn không thấy, tỷ như nhìn thấu ảo thuật.

Điền Chính Quốc quả nhiên không hổ là Điền Chính Quốc, hai ba cái đã đoán năng lực vốn có của Linh Nhãn của Kim Thái Hanh được bảy tám phần, chẳng qua người thông minh thế nào cũng nghĩ không ra ánh mắt của Kim Thái Hanh sẽ vì bệnh độc mà biến dị, do đó thu được năng lực tuyệt nhiên bất đồng với vốn dĩ, có lẽ còn không chỉ nhiêu đó, dù sao chính Kim Thái Hanh cũng chưa rõ, mắt phải biến dị của cậu còn có cái gì nữa.

Chương 27: Tập kích? Tới lặng yên như thế!

Điền Chính Quốc thập phần cẩn thận, nhưng tốc độ đi tới tuyệt không chậm, chưa đến nửa giờ đã đi qua lộ trình gần nửa bến tàu, dọc đường lại đây tuyệt không đụng phải một con tang thi.

Kim Thái Hanh theo ở phía sau không biết vì sao, tại bến tàu vắng vẻ gần như nghe không thấy thanh âm khác này, vậy mà rõ ràng nghe thấy tiếng trái tim của bản thân đang thình thịch thình thịch nhảy lên kịch liệt, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Linh Nhãn mở ra vậy mà cảm thấy chậm rãi trở nên mơ hồ, thế giới đường cong vốn màu đỏ bắt đầu nhòe đi, cuối cùng như vô số vết thương, chậm rãi chảy ra máu tươi. . .

Kim Thái Hanh vậy mà thấy được chính cậu, ở ngay phía trước, đứng ở địa phương tràn đầy máu tươi, mỉm cười vẫy tay với cậu.

Vì sao ta ở nơi đó? Vậy ta là ai? Kim Thái Hanh mê mang. Cậu dường như lại về tới kiếp trước, trong trận chiến đấu tang thi công thành kia, cậu như một người xem phim, trừng mắt nhìn chính bản thân bị đẩy vào trong đống tang thi, nhìn chính bản thân không hề chống lại bị một con tang thi cấp ba xuyên thủng trái tim, sau đó bị vô số tang thi xé rách cắn nuốt, sau cùng hóa thành máu tươi trước mắt vẩy trên khối thổ địa kia, thi cốt vô tồn.

Ta chết rồi? Hóa ra ta chết rồi! Vậy ta là ai? Là linh hồn sao? Tinh thần Kim Thái Hanh xuất hiện thác loạn, thoáng cái phân không rõ hư thực.

Một bàn tay to ấm áp ấn lên đầu cậu, thanh âm trong trầm thấp mang chút thanh lãnh lại khiến cho người ta an ổn vang lên bên tai Kim Thái Hanh: “Không nên khẩn trương, không có việc gì!” Hóa ra Điền Chính Quốc đi ở phía trước phát hiện sự dị thường của Kim Thái Hanh.

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, Kim Thái Hanh như đã tránh ra được ác mộng quấn quanh hồi lâu, thoáng cái tỉnh táo lại, thế giới trước mắt vẫn là đường cong màu đỏ, không có máu tươi không có tử vong.

“Em thế nào rồi?” Kim Thái Hanh có chút mê mang, là bản thân vô ý thức nhớ lại kiếp trước? Bị một màn cuối cùng của kiếp trước ảnh hưởng?

Điền Chính Quốc chau mày, thấp giọng nói: “Ban nãy cậu bị tang thi hệ tinh thần công kích, thiếu chút nữa rơi vào hỗn loạn.”

Nghe vậy lưng Kim Thái Hanh thoáng cái phát lạnh, hóa ra bản thân ban nãy nguy hiểm như vậy, may mắn được Điền Chính Quốc đánh thức. Cảm kích cười, Kim Thái Hanh thành khẩn nói: “Cảm tạ Điền ca, may mắn Điền ca đúng lúc phát hiện cứu em.”

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, bàn tay to vỗ vỗ đầu Kim Thái Hanh, lời mang tán thưởng nói: “Là sức chống cự tinh thần của cậu không tồi, bằng không tôi cũng không thể nào cứu được cậu, ráng nỗ lực!”

Đây là được biểu dương đó hử? Kim Thái Hanh không thể tin được chớp chớp mắt to, kinh dị đầy mặt, biểu dương mà mình vẫn luôn chờ mong cứ đơn giản đã có được như vậy? Nhưng mình cái gì cũng chưa từng làm a!

Biểu tình khoa trương khiến cho Điền Chính Quốc nhịn không được cười, nụ cười này khiến cho Kim Thái Hanh nhất thời cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên ấm áp hơn, bầu không khí vốn băng lãnh thoáng cái trở nên dương quang rực rỡ. Trái tim nhỏ của Kim Thái Hanh không không chịu thua kém cũng nhịn không được nhảy lên vài cái kịch liệt, vậy mà cảm thấy có chút nước bọt liên tục, dung nhan mê chết người này a! Sao mà mình hổng có chứ? Khó trách sẽ có nhiều nữ nhân như tre già măng mọc bò lên giường của Điền Chính Quốc như vậy, một khi thành công, vậy sẽ có ‘ba được’ - người, tài, quyền a!

Thấy Kim Thái Hanh ngây người lại châm điểm cười của Điền Chính Quốc, trong tiếng cười trầm lần nữa cốc lên đầu Kim Thái Hanh: “Cảnh tỉnh một chút cho tôi, tang thi hệ tinh thần ngay bên cạnh, đừng lại bị mê hoặc.”

Vẻ mặt Kim Thái Hanh thoáng cái đoan chính lên, liên tục gật đầu biểu thị hiểu rõ. Trong lòng lại phải nói là phiền muộn a, vốn muốn biểu hiện bản thân, thế nhưng hiện tại xem ra hình như lại chứng minh sự không đáng tin của bản thân, đồng dạng là công kích tinh thần, Điền Chính Quốc hổng có việc gì, mình thì lại có chuyện, hơn nữa còn phải dựa vào Điền Chính Quốc tới cứu. Nghĩ tới đây Kim Thái Hanh ‘rơi nệ’ đầy mặt, hiện thực này cách kỳ vọng cũng quá xa đi.

Chuẩn bị biểu hiện một chút để vùi lấp sai lầm ban nãy, Kim Thái Hanh dùng Linh Nhãn càng thêm cảnh giác thận trọng kiểm tra xung quanh, tinh thần lực không được thuần thục lắm cũng được cậu thiết lập thành một lá chắn, vây quanh toàn thân, làm đến mức hạng nặng vũ trang, tuyệt đối không cho tang thi hệ tinh thần đó tìm được khe hở đến công kích cậu nữa.

Vừa mới đi mấy chục mét, Kim Thái Hanh liền cảm thấy lá chắn ở phương hướng tay phải mình xuất hiện từng vòng sóng gợn, hiển nhiên có tinh thần lực khác nỗ lực công kích cậu. Mạnh quay đầu nhìn về phía phương hướng đó, chỗ trăm mét có một con tang thi đang trốn ở phía sau container, lặng yên không tiếng động phóng thích tinh thần lực nỗ lực mê hoặc Kim Thái Hanh, lại không biết lúc này nó đã hiện ra rõ ràng trong Linh Nhãn của Kim Thái Hanh.

“Điền ca, ở nơi đó!” Kim Thái Hanh thấp giọng nhắc nhở Điền Chính Quốc bên người, bản thân thì không chút do dự trực tiếp đánh về phía nơi đó.

Chỉ thấy một bóng người xẹt qua, cự ly trăm mét chưa đến thời gian ba giây, Kim Thái Hanh đã chạy tới.

Một cước mạnh mẽ đạp tường sườn container, mượn luồng lực lượng đó, Kim Thái Hanh bay lên trời, liên tục mấy cái đạp bước ở không trung, liền phi thân lên đỉnh container. Kim Thái Hanh trên cao nhìn xuống, thấy rõ phương vị tang thi trốn. Không hề chần chừ, liên tục hai bước bay vọt lớn thì đã tới sát biên, Kim Thái Hanh lần nữa tung người nhảy xuống, giữa không trung, tay phải cậu nhanh chóng rút ra đường đao buộc ở sau thắt lưng, mượn dùng lực lượng nhảy xuống dùng sức bổ ra một đao -- lực chém Hoa Sơn.

Tang thi hệ tinh thần không ngờ đến Kim Thái Hanh tới nhanh như vậy, thấy Kim Thái Hanh bổ ra một đao ngoan độc như thế, tru lên một tiếng, trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Một đao cứ như thế tiếc nuối lướt qua người con tang thi đó, Kim Thái Hanh không có biện pháp biến hóa tư thế ở không trung, chỉ có thể trừng mắt nhìn con tang thi đó đào thoát từ dưới đao.

Đáp xuống đất nửa ngồi xổm, Kim Thái Hanh cảnh giác nhìn xung quanh, con tang thi hệ tinh thần đáng hận đó lại biến mất, xem ra năng lực ẩn tàng của con tang thi này rất cao cấp, Linh Nhãn của cậu trong lúc nhất thời cũng tìm không ra.

Lúc này, Điền Chính Quốc đã chạy tới, vừa thấy chỉ có một mình Kim Thái Hanh, đã biết lần công kích này không thành công.

“Đào tẩu rồi?” Điền Chính Quốc hỏi.

“Ừm, con tang thi đó thấy em thì bỏ chạy, em vừa đáp xuống đất đã biến mất, nhìn không thấy bóng dáng.” Kim Thái Hanh tiếc nuối trả lời.

“Năng lực ẩn tàng rất mạnh a, ngay cả đôi mắt của cậu cũng nhìn không thấu.” Điền Chính Quốc vuốt cằm suy nghĩ, một con tang thi biết ẩn tàng quá nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ đi ra ám toán bọn họ, nhất định phải nhanh chóng tìm ra rồi tiêu diệt đi, huống hồ thời gian của bọn họ cũng không nhiều, không có công phu dây dưa với con tang thi đó.

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút liền ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Hanh, ban nãy cậu thế nào phát hiện được?”

“Nó nỗ lực công kích em, em dùng tinh thần lực làm lá chắn, cảm thụ được sóng gợn, liền dùng Linh Nhãn kiểm tra phương hướng công kích, thấy được con tang thi đó ở ngay chỗ này.” Kim Thái Hanh thận trọng trình bày tình hình ngay lúc đó.

“Xem ra, năng lực công kích với năng lực ẩn nấp của con tang thi đó không thể đồng thời thi triển, vì vậy Tiểu Hanh ban nãy mới phát hiện nó, mà hiện tại lại không thấy được.” Điền Chính Quốc thoáng suy nghĩ đã hiểu rõ năng lực với phương thức thi triển của con tang thi đó, “Như thế xem ra, nhất định phải cho nó tiếp tục công kích thêm một lần, mà chúng ta nhất định phải nắm chắc lần cơ hội này. . .”

Tỏ ý Kim Thái Hanh tới gần mình, sau khi Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh lặng lẽ mật đàm vài câu, vậy mà tách xa hành động.

Tang thi hệ tinh thần trốn từ một nơi bí mật gần đó nghi hoặc nhìn một màn trước mắt, không rõ vì sao hai người sẽ tách xa hành động, bất quá nó tuyệt không phải quá coi trọng vấn đề này, đối với nó mà nói hai người tách xa vậy là tốt nhất, nếu đối phó một người nó không cần nhất định phải ẩn tàng, có thể chuyên chú tiến công, như vậy càng dễ thành công. Nghĩ tới đây, nó cảm thấy nước bọt sắp rơi ra, rốt cục lại có thể ăn được mỹ thực tươi mới.

Chương 28: Bao vây? Ai trúng kế ai?

Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc bảo trì cự ly trăm mét thẳng tắp, một trái một phải đồng thời xuất phát về phía đường ven biển.

“Điền ca, vẫn không có phát hiện.” Kim Thái Hanh cẩn thận kiểm tra xung quanh, cũng thận trọng quan sát lá chắn tinh thần có dị thường hay không, mỗi khi cách một đoạn thời gian sẽ liên lạc với Điền Chính Quốc.

“Không hề gì, không bị lừa cũng không sao, chúng ta cũng sắp tới mục tiêu.” Điền Chính Quốc an bài kế hoạch này, cũng là muốn thử một chút, tang thi hệ tinh thần bị lừa vậy là tốt nhất, không bị lừa cũng không ảnh hưởng mục tiêu cuối cùng của chuyến này -- vô số tàu hàng ngừng ở đường ven biển.

Giữa lúc hai người sắp sửa đến ven bờ, Kim Thái Hanh thấy phía trước vậy mà xuất hiện không ít tang thi núp ở phía sau container, nỗ lực đánh lén bọn họ.

“Điền ca, có tang thi!” Kim Thái Hanh nhanh chóng báo cáo tình hình.

“Nơi nào?” Trong tầm mắt Điền Chính Quốc ngoại trừ container vẫn là container, căn bản nhìn không thấy sự tồn tại của một con tang thi.

“Điền ca, chỗ nửa vòng 20-50 mét đường nhìn của anh, sau mỗi một container đều có ba bốn con tang thi, trước mắt dự đoán ước chừng trên dưới năm mươi con, không cách nào xác định có phải có tang thi tiến hóa tồn tại hay không.” Kim Thái Hanh nhất nhất tỏ rõ tình hình mà Linh Nhãn biểu hiện.

“Chỗ cậu thì sao? Có nguy hiểm hay không.” Điền Chính Quốc trước tiên hỏi thăm tình hình của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cảm động, đây là đại ca, cảm giác có người quan tâm thực tốt a. Cậu vội vã trả lời: “Điền ca, yên tâm, tình hình chỗ em tốt hơn rất nhiều so với anh, chỉ mới trên dưới mười mấy con.”

Hơn mười con? Bảo thủ phỏng đoán thực lực trước mắt của tên nhóc đó có thể ứng phó được mười con tang thi bình thường, vài con nhiều ra kia đối với cậu ta có nguy hiểm nhất định, bất quá dựa theo biểu hiện lần trước của cậu ta ở trong siêu thị, còn có chút chỉ số thông minh chiến đấu, hẳn có thể nghĩ biện pháp giải quyết, bất quá nếu nhiều thêm vài con tang thi nữa vậy nguy hiểm, nhất định phải cho cậu ta rút lui.

Điền Chính Quốc tính ra một chút sức chiến đấu của Kim Thái Hanh, liền yên lòng, an tâm đối phó tang thi trước mắt. Chẳng qua anh thế nào cũng không ngờ tới, Kim Thái Hanh ở thời điểm báo cáo vậy mà lớn mật giấu diếm một mảng lớn trên số lượng, khiến cho anh phỏng đoán sai lầm tình hình, cũng khiến cho hai người lâm vào trong tình thế nguy hiểm.

Tang thi phía trước Kim Thái Hanh kỳ thực tuyệt không phải hơn mười con, tùy tiện tính ra đều phải trên ba mươi, bất quá Kim Thái Hanh biết chỉ cần cậu thành thật báo cáo, khẳng định Điền Chính Quốc sẽ kêu cậu trực tiếp đào tẩu, sẽ không để cho cậu tiếp tục đi theo hành động. Thế nhưng lần này mục đích cậu theo tới chính là vì tận lực biểu hiện để thắng được sự tín nhiệm của Điền Chính Quốc, cái gì cũng chưa làm liền xám xịt trở lại như thế. . . Kim Thái Hanh sẽ phiền muộn chết. Huống hồ về sau còn có thể có cơ hội đơn độc hành động với Điền Chính Quốc sao? Phỏng đoán rất khó, vì vậy chỉ cần còn có cơ hội, cậu sẽ không muốn từ bỏ.

Dưới sự phơi bày của Linh Nhãn, tang thi phân tán tương đối rộng, điều này đối với Kim Thái Hanh mà nói là một tin tức tốt, dù sao tang thi cũng chưa rõ Kim Thái Hanh trước mắt vậy mà có thể thấy tình cảnh phía sau vật trở ngại, vì vậy chúng nó tuyệt không lựa chọn công kích trước tiên, mà kiên trì chờ đợi như dĩ vãng, chờ đợi thức ăn rời khỏi cạm bẫy của bọn họ, rơi vào vòng vây của chúng nó.

Kim Thái Hanh chậm rãi đi tới vài bước, tay phải lặng yên không tiếng động cầm chuôi đường đao sau thắt lưng, trong lòng yên lặng đếm ngược thời gian: ba, hai, một!

Vừa đếm tới một, Kim Thái Hanh như mãnh hổ xuống núi, như cơn lốc đánh về phía một chỗ container cách mình gần nhất. Tang thi sau container còn chưa phản ứng lại đã bị Kim Thái Hanh trực tiếp một đao chém đứt cổ. Còn có hai con tang thi rốt cục phản ứng lại, khi muốn lớn tiếng tru lên công kích, đường đao của Kim Thái Hanh đã dùng sức vạch ngang ra một đường ánh đao.

Kim Thái Hanh tuyệt không nhìn kết quả, cậu không dừng lại, tiếp tục đánh về phía container tiếp theo, khi cậu lần nữa chém xuống đường đao, bên kia chợt nghe thấy vài thanh âm đùng phịch của vật thể rơi, trên mặt đất bắn tung lên một luồng sương bụi, hai con tang thi đồng thời đứt đầu ngã xuống đất.

Kỳ thực chỉ có thời gian hai ba giây, Kim Thái Hanh đã giải quyết ba con tang thi, chỉ cần không phải rơi vào trùng vây, đối với loại tang thi không có tiến hóa này, Kim Thái Hanh tuyệt không có áp lực quá lớn. Cậu hiện tại duy nhất cần phải làm là, ở thời điểm tang thi còn chưa phản ứng lại, tận lực giải quyết nhiều tang thi, cho dù cuối cùng tang thi thành công bao vây, số lượng sẽ giảm đến ít nhất, ít nhất sẽ không để cho cậu rơi vào trong khốn cảnh nguy cơ. Nếu như không hoàn thành chỉ tiêu này, cậu nhất định phải chạy trốn trước một bước trước khi tang thi chưa hoàn thành vòng vây.

Nữ thần may mắn đã ưu ái Kim Thái Hanh, phản ứng của tang thi không thể nghi ngờ khá trì độn, tang thi rất nhanh đã bị Kim Thái Hanh giải quyết gần phân nửa. Lúc này, tang thi mới phát hiện dị thường, tuy rằng tiếng rít gào liên tiếp, nhưng đã muộn, tang thi còn lại hoàn thành không được vòng vây, Kim Thái Hanh đã mở vòng vây của chúng nó ra một lỗ hổng lớn.

Thời gian chiến đấu tuyệt không phải quá dài, không đến mười phút, Kim Thái Hanh đã một mình giải quyết gần ba mươi con tang thi. Bất quá chiến đấu đáng lý cần thời gian dài lại bạo phát cực nhanh, vẫn có di chứng. Kim Thái Hanh sau khi chiến đấu kết thúc liền cảm thấy hai chân đau đớn kịch liệt, trầm trọng gần như bước không được chân, biết ngay dị năng của mình đã tiêu hao quá lợi hại, rất khó tiếp tục cầm cự trận chiến đấu tiếp theo.

Vô lực dựa vào một container, Kim Thái Hanh chậm rãi ngồi xuống, thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới nhìn về phía chỗ Điền Chính Quốc, nghĩ thầm dựa theo loại năng lực nghịch thiên kia của Điền Chính Quốc, tang thi đã sớm được thanh lý sạch sẽ, hơn nữa còn là loại yên tĩnh không dính một chút bụi.

Quả nhiên, dưới Linh Nhãn, bên người Điền Chính Quốc gần như đã không còn tang thi nào, chỉ còn lại có lác đác bốn con. . . Hửm? Thế nào còn có tang thi? Điền Chính Quốc không dùng toàn lực?

Kim Thái Hanh kinh ngạc quan sát vài giây, nhất thời sắc mặt đại biến.

Không đúng, tình hình của Điền Chính Quốc quá dị thường. Dựa theo năng lực của Điền Chính Quốc, bốn con tang thi đó vài giây đã có thể giải quyết được, vì sao sẽ vẫn luôn né tránh chứ? Hơn nữa né tránh nguy hiểm như thế, vài lần tang thi sắp công kích đến trên người Điền Chính Quốc, bị Điền Chính Quốc cố gắng chuyển động một bước né qua, động tác của anh ta có vẻ rất mất tự nhiên.

Không tốt, chẳng lẽ tang thi hệ tinh thần thực sự đã công kích Điền Chính Quốc? Kim Thái Hanh nhất thời lĩnh ngộ lại, khó trách tang thi bên cậu trì độn như thế, không phản ứng lại trước tiên, hóa ra mục tiêu của tang thi hệ tinh thần không phải mình, mà là Điền Chính Quốc.

Bất chấp hai chân đau đớn kịch liệt, Kim Thái Hanh cắn răng cấp tốc tới gần về phía Điền Chính Quốc, Linh Nhãn như ra đa bắn quét hoàn cảnh xung quanh Điền Chính Quốc.

Thấy mày rồi! Tang thi hệ tinh thần! Kim Thái Hanh rõ ràng thấy chỗ 80 mét bên trái Điền Chính Quốc, một con tang thi giảo hoạt đang trốn ở nơi đó, chuyên chú nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, chính là con tang thi hệ tinh thần đã đào thoát ở dưới đao của Kim Thái Hanh.

Hành động như thế nào? Giết tang thi hệ tinh thần hay là cứu Điền Chính Quốc trước?

Kim Thái Hanh cực nhanh tới gần, đồng thời trong đầu cũng kịch liệt đấu tranh, dựa theo tình hình trước mắt dường như cứu Điền Chính Quốc trước tương đối thỏa đáng, dù sao muốn giết tang thi hệ tinh thần còn có cơ hội, nhưng vạn nhất Điền Chính Quốc thực sự xong đời, vậy Kim Thái Hanh liền thực sự khóc không ra nước mắt, hết thảy an bài khổ tâm bị phế đi hoàn toàn không nói, còn phải đối mặt sự chất vấn của hai vị phó đội. . . Nghĩ đến phải đối mặt cặp mắt yêu nghiệt đến mức có thể lột ra hết thảy ngụy trang của Trần Cảnh Văn, Kim Thái Hanh thế nào cũng bình tĩnh không nổi, cậu còn chưa muốn bị người ta bẻ xương rải tro, chết không có chỗ chôn a.

Thế nhưng. . . Kim Thái Hanh lúc này hồi tưởng lại trước khi tách ra hành động, đoạn đối thoại mà Điền Chính Quốc nói với cậu kia.

Chương 29: Lĩnh ngộ, chém giết tang thi hệ tinh thần!

“Tiểu Hanh, phạm vi Linh Nhãn của cậu là bao nhiêu?” Điền Chính Quốc dò hỏi.

“Phạm vi hiện tại là bán kính hai trăm mét lấy em làm trung tâm.” Kim Thái Hanh đáp như thực chất.

“Ừ, vậy tốt, cậu với tôi bảo trì cự ly trên dưới một trăm mét đồng thời đi tới hai phương hướng.”

“A?” Kim Thái Hanh nghi hoặc, vẻ mặt mê mang nhìn Điền Chính Quốc.

“Con tang thi đó rất cảnh giác, nếu tôi với cậu cùng nhau hành động, sợ rằng sẽ không đơn giản ra tay, chỉ có tách xa, con tang thi đó mới có thể lớn mật công kích một người trong chúng ta, như vậy cậu có thể tìm ra vị trí của nó giải quyết nó.” Điền Chính Quốc kiên trì giải thích.

“Ơ, đúng nhỉ.” Vẻ mặt Kim Thái Hanh bừng tỉnh, con người nhỏ trong lòng lại đang đập đầu vào tường ảo não bi ai, vì sao ở trước mặt Điền Chính Quốc cơ trí, luôn biểu hiện như một con heo chứ.

“Chúng ta mỗi khi cách ba phút đối thoại một lần, giao lưu tình hình.” Điền Chính Quốc lần nữa phân phó, thấy Kim Thái Hanh ngoan ngoãn gật đầu một bộ dáng đứa bé ngoan mới yên lòng, nói tiếp, “Tiểu Hanh, lần này mục tiêu của tang thi có thể là tôi, nếu cậu phát hiện tôi có dị thường, không cần quản tôi, trực tiếp tìm ra con tang thi đó rồi giải quyết.”

“A, vậy thế nào được?” Kim Thái Hanh quýnh quáng, Điền Chính Quốc xảy ra chuyện, vậy cậu còn lăn lộn được cái mông a.

“Tiểu Hanh, cậu phải tin tưởng tôi!” Ánh mắt Điền Chính Quốc là chăm chú, nghiêm túc, kiên định, cũng là chân thật đáng tin.

Tin tưởng sao? Kim Thái Hanh nghĩ tới năng lực nghịch thiên kia của Điền Chính Quốc, nếu một tang thi hệ tinh thần nho nhỏ đều có thể đánh được Điền Chính Quốc, như vậy Điền Chính Quốc cũng không có khả năng có thành tựu tương lai, cường giả đều là trưởng thành trong khốn cảnh.

Nghiêm túc gật gật đầu, bộ dáng toàn tâm toàn ý tin tưởng cùng kính ngưỡng của Kim Thái Hanh rốt cuộc khiến cho tâm Điền Chính Quốc hơi hơi nóng bỏng lên, nhịn không được sờ sờ đầu Kim Thái Hanh nói: “Chú ý an toàn!”

Kim Thái Hanh nghe vậy cởi mở cười, cong cong mặt mày khiến cho cả người cậu đều tản ra hương vị ngọt ngào, khiến cho người ta nhìn nhịn không được vui sướng trong lòng, sinh ra các loại trìu mến.

Điền Chính Quốc tránh không được chấn động trong lòng, trong nháy mắt hạ một quyết định, không cho phép Kim Thái Hanh cười như thế trước mặt người ngoài. Lúc này Điền Chính Quốc còn chưa có ý thức được anh đã phân loại Kim Thái Hanh thành người một nhà.

Kim Thái Hanh rời đi tuyệt không biết do nụ cười dư thừa khi cậu rời đi, vậy mà khiến cho Điền Chính Quốc bắt đầu sinh ra ham muốn chế tạo cậu thành mặt tê liệt thứ hai (thứ nhất là chính bản thân Điền Chính Quốc), có thể thấy được ngày tháng về sau của Kim Thái Hanh sẽ không quá dễ chịu.

_______

Đầu óc hỗn loạn không có manh mối của Kim Thái Hanh thoáng cái thanh tỉnh lại, không sai, Điền Chính Quốc trước đó đã dự liệu được loại tình huống này, đồng thời nhiều lần cảnh cáo cậu phải giết tang thi hệ tinh thần trước hết, khẳng định có nguyên nhân.

Kim Thái Hanh nhớ lại lúc mình trúng chiêu, phân không rõ hiện thực với ảo cảnh, vạn nhất mình đi qua cứu Điền Chính Quốc, bị anh ta nhìn lầm là tang thi mà chém giết chết. . . Nhịn không được cả kinh, khó trách Điền Chính Quốc muốn cho mình giết tang thi hệ tinh thần trước hết, không giết chết con tang thi đó, Điền Chính Quốc căn bản không có biện pháp tỉnh táo lại. . . Mình đến chỗ Điền Chính Quốc, căn bản vô dụng, trái lại khiến cho tang thi hệ tinh thần cảnh tỉnh đào tẩu, mà hại Điền Chính Quốc. Phắc, mình thực sự là đầu con heo.

Kim Thái Hanh tỉnh táo lại, biết nên làm như thế nào. Cậu tuyệt không trực tiếp tiến lên, làm bừng tỉnh tang thi nó khẳng định sẽ chạy, nhất định phải khiến cho nó không chút nào phát hiện mà tới gần nó.

Lộ tuyến mà Kim Thái Hanh chạy hơi hơi dời nghiêng đi, ở chỗ cách tang thi năm mươi mét lợi dụng sự yểm hộ của container, lặng lẽ vòng qua phạm vi đường nhìn của tang thi, từ phía sau lặng lẽ lẻn tới gần.

Cự ly càng ngày càng ngắn, ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét. . . Kim Thái Hanh trốn ở phía sau container phía sau tang thi hệ tinh thần, bắt đầu tính toán một kích tất sát như thế nào.

Hai chân đau đến mức tận cùng gần như chết lặng, nếu không phải lực nhẫn nại siêu cường rèn đúc ra được trong mười năm ngày diệt vong, phỏng đoán bản thân đã nằm úp sấp ở nơi nào đó nhúc nhích không được rồi, nếu đã làm được đến loại tình trạng này, như vậy một kích cuối cùng không thể thất bại trong gang tấc. Trên gương mặt tái nhợt của Kim Thái Hanh mồ hôi từng giọt từng giọt rớt xuống, trang phục vận động vốn rộng dễ chịu vậy mà cũng ướt sũng, một bãi nước trên mặt đất ở địa phương dừng lại đang trong mở rộng vô hạn.

Tàn bạo cắn môi dưới của mình, một sợi máu tươi thuận thế chảy xuống, mượn luồng đau đớn mới sinh này, tư duy Kim Thái Hanh thoáng thanh tỉnh, đùi phải trực tiếp phát lực, liền xông ra.

Grào...!!! Tang thi hệ tinh thần đang hết sức chăm chú công kích Điền Chính Quốc, trăm triệu không ngờ đến lúc này phía sau nó vậy mà xuất hiện kẻ địch, nó không hề chuẩn bị căn bản không có biện pháp nhanh chóng tránh khỏi được đường đao dồn hết một chút lực lượng sau cùng của Kim Thái Hanh, chỉ có thể phát sinh một lần gầm rú cuối cùng, trừng mắt nhìn bản thân bị một thanh đường đao trực tiếp chém thành hai nửa từ đầu đến chân.

“Đinh!” Thanh thúy một tiếng, đây là thanh âm tinh hạch rơi xuống trên mặt đất.

Kim Thái Hanh đường nhìn đã mơ hồ một mảnh nghe thấy thanh âm này, trên mặt lộ ra một mạt nụ cười như trút được gánh nặng, rốt cục ngửa mặt lên trời ngã xuống triệt để hôn mê.

Điền Chính Quốc ở xa xa đột nhiên tinh thần rung lên, một luồng tinh thần lực vốn luôn thời khắc quấy rầy anh biến mất vô tung, bên trái, một tiếng tru lên phẫn nộ thê lương vang lên theo, Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh đã hành động rồi.

Không cần tiếp tục mê hoặc tang thi hệ tinh thần, anh không lưu thủ nữa, trực tiếp phát sinh vài đạo điện quang thanh lý sạch sẽ tang thi bên người. Điền Chính Quốc tuyệt không chờ đợi, mà là nhanh chóng chạy về phía địa phương phát sinh tiếng tru lên.

Cách không đến trăm mét, một bộ tràng cảnh thảm liệt ánh vào mi mắt Điền Chính Quốc, tang thi bị chém thành hai nửa bị trực tiếp coi nhẹ, đường nhìn của Điền Chính Quốc chỉ tập trung Kim Thái Hanh nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, máu tươi ở khóe miệng vẫn còn chảy không ngừng, không biết sống chết.

Tâm mãnh liệt đau xót, mặt Điền Chính Quốc thoáng cái trắng bệch, tuyệt không tốt hơn được chỗ nào so với Kim Thái Hanh trên mặt đất, anh mãnh liệt nhào qua, ấn lên chỗ động mạch cổ của Kim Thái Hanh.

Tiếng mạch đập mạnh mẽ hữu lực truyền qua từ trên tay, tâm thần buộc chặt của Điền Chính Quốc thả lỏng, dưới chân vậy mà cảm giác thấy có chút vô lực.

Tên nhóc này vậy mà là bị tiêu hao hết dị năng, xem ra con số tang thi mà cậu ta gặp phải tuyệt không phải bấy nhiêu mà cậu báo cáo. Điền Chính Quốc tỉnh táo lại rất dễ nhìn ra tình hình của Kim Thái Hanh, phân tích ra chỗ nguyên nhân, lửa giận trong lòng cũng theo đến. Tên nhóc này rõ ràng đang lấy sinh mệnh của bản thân ra đùa giỡn, nếu như Kim Thái Hanh thành thật báo cáo con số tang thi gặp phải, mình tuyệt đối sẽ không tiếp tục kế hoạch trước kia, để cho cậu đi chém giết tang thi hệ tinh thần, làm thành thảm liệt chật vật như thế.

Thế nhưng, tính tình cứng cỏi cho dù gặp phải loại tình huống đó cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ của Kim Thái Hanh khiến cho Điền Chính Quốc tán thành, chỉ có người như vậy mới có thể đạt được sự tín nhiệm của Điền Chính Quốc, trở thành anh em chân chính của Điền Chính Quốc, tựa như Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết.

Bất quá, xét theo sự nghiêm phạt do Kim Thái Hanh tự mình nói dối tình báo, Điền Chính Quốc quyết định không nói cho Kim Thái Hanh tin tức này, để cho cậu tiếp tục vì trở thành đàn em của mình mà nỗ lực lên.

Thông minh như Điền Chính Quốc đã phát hiện được mục đích của Kim Thái Hanh từ trong nhất cử nhất động của cậu, không phải Điền Chính Quốc quá cảnh giác, mà là tính mục đích trong hành vi cử chỉ của Kim Thái Hanh quá rõ ràng.

Chẳng qua mục đích này rất đáng yêu không phải sao? Vì vậy Điền Chính Quốc bỏ mặc.

Chương 30: Ảo thuật? Còn có một con?

Kim Thái Hanh không có ngủ đủ rất tức giận, vì sao giường của mình luôn rung động? Cậu thực sự rất mệt a, như vậy ngủ không an ổn a! Nhịn không được nắm nắm tay dùng sức nện mạnh xuống giường dưới thân, trong miệng gào lên: “Giường không nên động nha!”

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, giường rốt cục không động nữa. Kim Thái Hanh hạnh phúc dùng mặt cọ cọ chăn giường, muốn tiếp tục ngủ ngon.

Lúc này một luồng lực mạnh ném cậu lật trên mặt đất, cái mông của Kim Thái Hanh vững vàng đập lên trên mặt đất.

“Aiz u!” Một tiếng kêu đau, Kim Thái Hanh hít một ngụm khí lạnh vuốt bộ vị bị đập đau, mơ hồ mở mắt ra, ngay bên trên, Điền Chính Quốc đen một khuôn mặt nhìn chằm chằm mình, toàn thân bốc lên hàn khí.

“Thế này là thế nào?” Kim Thái Hanh hoang mang vô cùng, đây là tình hình chi mô? Tên nào không biết sống chết chọc đến Điền Chính Quốc?

“Cậu nói xem?” Ba chữ này gần như là bài trừ ra từ trong hàm răng của Điền Chính Quốc, có thể thấy được sự oán niệm của Điền Chính Quốc rất sâu nặng!

“Ha ha. . . Ha ha ha ha. . .” Đầu Kim Thái Hanh lúc này từ từ thanh tỉnh, biết chọc Điền Chính Quốc chính là cái tên không biết sống chết nhà cậu. Cậu vậy mà xem Điền Chính Quốc là giường, còn hung hăng nện anh ta một cái. . . Trán Kim Thái Hanh không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, chỉ có thể cười ngu.

Một cái cốc đầu hung hăng gõ xuống, Điền Chính Quốc nghiêm mặt nói: “Cười cái gì mà cười, hiện tại cảm thấy thế nào?”

Kim Thái Hanh muốn nhanh chóng đứng lên, tay phải chống đất hai chân thoáng dùng lực. . . Một luồng đau nhức đánh úp trong lòng, chân mềm nhũn, lần nữa tê liệt ngã xuống đất.

Điền Chính Quốc nhíu nhíu mày: “Còn chưa đứng dậy được?” Lo lắng chợt lóe mà qua trong mắt. Thoạt nhìn dị năng của Tiểu Hanh tiêu hao còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của anh a. Tên nhóc này quá lỗ mãng, phải biết rằng tiêu hao quá mức, sẽ sản sinh thương tổn mang tính vĩnh cửu đối với thân thể, không cách nào phục hồi như cũ, khả năng nghiêm trọng hơn là triệt để mất đi năng lực.

Dùng sức xoa xoa cẳng chân, Kim Thái Hanh khổ khuôn mặt nói: “Vẫn rất đau nhức, dùng không được lực.” Ngẩng đầu vẻ mặt ảo não nói, “Điền ca, xin lỗi, em kéo chân sau.”

Rõ ràng muốn phải nỗ lực biểu hiện, vì sao chung quy luôn xuất hiện vấn đề như vậy? Kim Thái Hanh lệ rơi dài, vì sao ôm cái đùi bự làm đàn em người ta lại khó như vậy?

Vẻ mặt chán chường, bộ dáng bị đả kích trầm trọng của Kim Thái Hanh dẫn lên tâm trắc ẩn của Điền Chính Quốc. Anh móc ra một thứ gì đó lóng lánh từ trong túi áo vứt qua, Kim Thái Hanh vô ý thức tiếp lấy, vậy mà là một viên tinh hạch trong suốt cỡ như nắm tay trẻ sơ sinh.

Nhìn ra được sự nghi hoặc của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc đi tới nói: “Đây là chiến lợi phẩm của cậu, của con tang thi hệ tinh thần kia.”

Giơ lên tinh hạch, Kim Thái Hanh kinh thán nói: “Hóa ra tinh hạch của tang thi hệ tinh thần là trong suốt a. . .” Kiếp trước Kim Thái Hanh thật đúng là chưa từng thấy qua tinh hạch của tang thi hệ tinh thần, sơ kỳ không có biện pháp giết chết, hậu kỳ lại càng khó ngập trời, tinh hạch của tang thi hệ tinh thần cơ bản đều là vật phẩm cất giấu của siêu cấp cường giả.

Khi Kim Thái Hanh vẫn còn kinh thán, Điền Chính Quốc lại đã đi tới trước mặt Kim Thái Hanh, một phen túm lấy cánh tay cậu, nhấc cậu lên, không nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kim Thái Hanh, chuyển thân qua hơi khuỵu đầu gối, tỏ ý cậu lên, Điền Chính Quốc chuẩn bị cõng Kim Thái Hanh tiếp tục đi tới.

Kim Thái Hanh thất kinh, vội vã lắc đầu xua tay nói: “Không nên không nên, Điền ca, em nghỉ ngơi một chút là có thể đi, không cần cõng em.” Ban nãy hôn mê được Điền Chính Quốc cõng thì còn có thể được lý giải, nhưng tình hình hiện tại, nếu như bị người ta biết, cậu khẳng định sẽ chết không toàn thây. Ánh mắt hiểu rõ nhân tâm của Trần Cảnh Văn dường như đang theo dõi cậu, Kim Thái Hanh nhịn không được rùng mình một cái, hàn khí không ngừng tỏa ra toàn thân.

“Dông dài cái gì, còn chưa lên.” Điền Chính Quốc không kiên nhẫn, ngữ khí băng lãnh. Kim Thái Hanh sợ đến mức trực tiếp nhảy dựng, nhảy lên sau lưng Điền Chính Quốc.

Sau lưng Điền Chính Quốc rất ấm áp, an toàn. Kim Thái Hanh dựa vào nơi đó chỉ nghe thấy tiếng tim đập đang gia tốc, trên mặt chỉ cảm thấy nóng rực vô cùng.

“Không ngờ tới Kim Thái Hanh ta vậy mà được Điền Chính Quốc cõng, Điền Chính Quốc a, đó là vương trong vương của ngày diệt vong a ai có loại đãi ngộ này như ta??” Kim Thái Hanh ngạo kiều, chuẩn bị buổi tối khi ngủ tựa lên ổ chăn tận tình cười trộm một phen.

Kim Thái Hanh thật vất vả khống chế được tư duy tản đi của mình, khôi phục bình thường. Lại phát hiện bọn họ đang đi bên bờ cảng, đi ngang qua một chiếc tàu lại một chiếc tàu hàng, thủy chung không thấy Điền Chính Quốc lên tàu điều tra, Kim Thái Hanh hiếu kỳ hỏi: “Điền ca, vì sao không đi lên kiểm tra?” Lại đi ngang qua một chiếc tàu hàng to lớn, Kim Thái Hanh trông mà thèm quay đầu lại nhìn, thực muốn lên xem bên trong có hàng tốt gì nga.

“Những chiếc đó đều không phải chúng ta cần, mục tiêu của chúng ta là tàu chở dầu.” Điền Chính Quốc nói thẳng mục đích chuyến này.

Kim Thái Hanh vừa nghe liền hiểu rõ, Điền Chính Quốc quả nhiên không hổ là Điền Chính Quốc, khi ánh mắt của mọi người còn tập trung ở phương diện thu thập thức ăn, Điền Chính Quốc đã suy nghĩ đến sưu tập xăng dầu, thứ này về sau nhất định sẽ trở thành vật tư còn khan hiếm hơn so với thức ăn a.

Đang khi Kim Thái Hanh vẫn còn cảm thán, Điền Chính Quốc đột nhiên dừng một chút, giảm bớt tốc độ, anh quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hanh, Linh Nhãn của cậu còn có thể mở ra hay không?”

“Có thể.” Kim Thái Hanh vội vã mở ra Linh Nhãn, bên cạnh đó thấp giọng hỏi lại, “Điền ca? Có tình huống sao?”

“Không biết, chung quy cảm thấy có chút không ổn, hình như nguy hiểm ở ngay phụ cận.” Ban nãy dị năng của Điền Chính Quốc đột nhiên rung động một chút, dường như đang nhắc nhở anh có nguy hiểm.

Kim Thái Hanh nghe vậy lập tức chuyên chú vào Linh Nhãn của bản thân, nếu Điền Chính Quốc nói như vậy, thì nhất định có tình huống, mình nhất định phải tìm ra chỗ vấn đề, đây là thời điểm cậu biểu hiện, là cơ hội nông nô trở mình.

Không có, cái gì cũng không có. Kim Thái Hanh không thể tin một lần lại một lần dùng Linh Nhãn nhìn bốn phía xung quanh, lại vẫn không có phát hiện, trong Linh Nhãn ngoại trừ tàu hàng container, không còn có thứ gì khác nữa, ngay cả tang thi cũng không có một con.

“Điền ca, em cái gì cũng không thấy, ngay cả tang thi cũng không có.” Kim Thái Hanh nhụt chí, cảm thấy bản thân vô năng, tay phải vô ý thức nắm chặt một phen, lại bị vật cứng trong lòng bàn tay đâm đau.

Mở ra lòng bàn tay, miếng tinh hạch của tang thi hệ tinh thần kia xuất hiện ở trong tầm mắt của Kim Thái Hanh, mắt phải mở ra Linh Nhãn đột nhiên nóng rực một trận, dường như sản sinh phản ứng đối với miếng tinh hạch đó, có loại cảm giác muốn thôn phệ.

Hoảng hốt cầm tinh hạch, Kim Thái Hanh chuyển đầu đi không dám nhìn tay phải của bản thân, đường nhìn mắt phải thoát ly tinh hạch, cảm giác nóng rực liền cực nhanh lui bước, dường như một màn ban nãy chỉ là cảm giác sai của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh thở dài một hơi, khi đang muốn để tinh hạch vào không gian, đột nhiên linh quang chợt lóe, kinh hô: “Có thể còn có một con tang thi hệ tinh thần hay không?”

Điền Chính Quốc sửng sốt, lập tức đình chỉ bước chân, anh nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt chậm rãi trở nên khó coi, trầm mặc một chút, mới ngữ khí ngưng trọng nói: “Tiểu Hanh, bị cậu nói trúng rồi, sợ rằng còn có một con tang thi hệ tinh thần càng cường đại tồn tại, chúng ta đã trúng ảo thuật.”

A? Kim Thái Hanh thăm dò nhìn nhìn bốn phía, không có gì dị thường a.

“Cậu có nhận thấy được các loại tàu hàng rất có quy luật hay không. . .”

Kim Thái Hanh so sánh một chút, rốt cục hiểu rõ, mỗi năm chiếc tàu hàng thì sẽ luân hồi lại một lần, bọn họ đi một đoạn dài như vậy, kỳ thực chẳng qua đang lượn vòng mà thôi.

“Điền ca, hiện tại làm sao giờ?” Kim Thái Hanh lo lắng hỏi.

“Nhất định phải phá ảo thuật này!” Điền Chính Quốc như đinh đóng cột nói.

Chỉ có như thế, anh với Kim Thái Hanh mới có một đường cơ hội sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro