Chương 61 - 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 61: Tư liệu, không bị canh tân!

Có lẽ là chuyện mà Điền Chính Quốc hứa hẹn quá có lực mê hoặc, Kim Thái Hanh bắt đầu ghét bỏ Điền Chính Quốc vẽ sơ đồ xưởng quân công quá chậm, sau khi nhịn lần thứ bốn mươi, rốt cục không chịu nổi nữa, một phen lấy qua giấy bút trong tay Điền Chính Quốc, trực tiếp tựa lên trên mặt đất xi măng thoạt nhìn còn tương đối sạch sẽ nào đó, nhất nhất phục chế toàn bộ phân bố đồ mà Linh Nhãn biểu hiện.

Trong mắt Điền Chính Quốc ẩn tàng ý cười, nhìn vẻ mặt chuyên chú của Kim Thái Hanh, ở phía sau lưng lặng lẽ làm một thủ thế thắng lợi. Ừm! Ở cùng tên nhóc này, chung quy sẽ nổi tính trẻ con, muốn làm chút chuyện xấu. . . Được rồi, ban nãy khi mình vẽ bản đồ, hình như. . . đích xác. . . cố ý chậm một chút.

Rất nhanh, Kim Thái Hanh đã vẽ xong bản đồ, cậu bò lên, vỗ bụi trên người sạch sẽ, sau đó cười đưa bản đồ cho Điền Chính Quốc: “Điền ca, sơ đồ mặt bằng chỉnh thể của toàn bộ xưởng quân công đã chuẩn bị xong, hiện tại có phải hay không. . .”

Điền Chính Quốc như cười như không, một tay niết bản vẽ lắc lắc: “Nhớ người nào đó từng nói qua, sau khi mở Linh Nhãn vẽ bản đồ rất trắc trở. . .”

Kim Thái Hanh sửng sốt, sơ suất rồi, bản thân để sớm đi căn cứ dưới đất, vậy mà đã quên chuyện này. Trước đây cậu là vì muốn chỉnh Điền Chính Quốc, mới nói dối như vậy.

Mắt to tròn trượt trượt chuyển một chút, Kim Thái Hanh một tay gãi ót của mình, trên mặt lộ ra nụ cười ngại ngùng nói: “Lần trước phải làm phiền Điền ca vẽ bản đồ, trở lại đã cảm thấy bản thân rất vô dụng nga, vì vậy vẫn luôn luyện tập mở Linh Nhãn học vẽ bản đồ, hiện tại cuối cùng cũng có chút hiệu quả, vốn còn muốn luyện tốt mới cho Điền ca anh một kinh hỉ đây. . .”

Biểu tình của Kim Thái Hanh là hồn nhiên, khẩn thiết, ở trong mắt người khác chính là một đứa trẻ thuần phác sống sờ sờ, cái loại ngượng ngùng sau khi chưa làm tốt một việc đã bị phát hiện đó đập vào mặt mà đến, khiến người ta không khỏi cảm thán, đây thực sự là một đứa trẻ tốt chân thành.

Khóe miệng Điền Chính Quốc nhịn không được co giật hai cái, câm nín. Còn kinh hỉ nữa chứ, tên nhóc này chỉ biết giả vô tội nhất, quả nhiên da mặt dày đến mức tận cùng chính là một loại cường đại.

Kim Thái Hanh tiếp tục cười ngu, làm bộ bản thân nhìn không thấy sự khinh bỉ trong mắt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, trực tiếp cốc đầu cậu một cái làm nghiêm phạt, nói: “Tên nhóc nhà cậu, chỉ biết lười biếng chơi xấu.”

Kim Thái Hanh vuốt đầu, vẻ mặt đau khổ, một bộ biểu tình anh đã sớm biết cần gì phải vạch trần em, khiến cho Điền Chính Quốc phì cười không thôi.

Lần nữa vỗ vỗ đầu Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cười mắng: “Đừng làm bộ nữa, đi theo tôi!”

Kim Thái Hanh vừa nghe, lập tức lon ton đuổi theo, cậu biết hiện tại là muốn đi đến căn cứ dưới đất thần bí. Quả nhiên, Điền Chính Quốc chuyển mấy vòng, đi qua vài tòa nhà lầu, rốt cục ở trước cửa một kho hàng rất không thu hút, ngừng lại.

“Tiểu Hanh, cậu nhìn xem bên trong có tang thi tồn tại hay không?” Điền Chính Quốc quay đầu bàn giao, Kim Thái Hanh nhanh chóng mở ra Linh Nhãn, phát hiện trong kho hàng có hai con tang thi mặc quần áo lao động của nhà xưởng đang du đãng qua lại ở bên trong: “Điền ca, có hai con tang thi.”

“Vị trí!”

“Một con ở chỗ bốn mét phía trên bên phải cửa chính, còn một con ở trong góc bên trái trên cùng.” Kim Thái Hanh rất nhanh báo ra cự ly thực tế.

Điền Chính Quốc nắm được phân bố của tang thi bên trong, lúc này mới tiến lên cuồng ấn một trận trên nút ấn cửa kho hàng, chợt nghe thấy “Tách” một tiếng, khóa bên trong thoáng cái buông lỏng ra.

“May mắn, thiết bị phát điện của căn cứ vẫn còn hoạt động.” Điền Chính Quốc lặng lẽ nói, ngữ khí mang theo may mắn, không cần bạo lực phá cửa thì sẽ không gây chú ý, điều này rất có chỗ tốt đối với hành động của bọn họ, Điền Chính Quốc còn chưa hy vọng căn cứ bí mật này hiện tại đã bị phát hiện.

Điền Chính Quốc tỏ ý Kim Thái Hanh trốn ở một bên, bản thân thì mở mạnh cửa kho hàng ra, trực tiếp xông vào. Kim Thái Hanh còn tưởng rằng sẽ phát ra tiếng vang, không ngờ tới sau khi Điền Chính Quốc đi vào vậy mà lặng yên không tiếng động. Dưới trạng thái Linh Nhãn, cậu thấy sau khi Điền Chính Quốc đi vào liền trực tiếp sử dụng kỹ năng không gian Cấm Không, trực tiếp giam cầm hai con tang thi lại, sau đó liền vung tay lên, đầu tang thi trực tiếp bị hư hóa, hai con tang thi không đầu lúc này mới chậm rãi ngã xuống, trong nháy mắt nện xuống đất, Điền Chính Quốc hơi hơi dùng chân nâng nâng, để cho hai con tang thi lặng yên không tiếng động rơi xuống đất.

Điền Chính Quốc nhỏ giọng kêu Kim Thái Hanh đi vào, Kim Thái Hanh lập tức theo vào.

Điền Chính Quốc đi đến một góc kho hàng, anh bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu đồ án trên mặt đất, rốt cục ở gần sát góc ước chừng trên dưới hai mét, mới ngừng lại.

Khi anh vạch sàn nhà ra lộ ra một tay cầm, Kim Thái Hanh biết đây là chìa khoá mở ra căn cứ dưới đất. Quả nhiên Điền Chính Quốc chuyển xoay tròn tay cầm về phía trái, ở góc ngược lại, xuất hiện một lỗ động nhỏ trên dưới một mét vuông.

Điền Chính Quốc lộ ra nụ cười, xem ra trình tự mở cửa viết trên tư liệu còn chưa bị thay đổi, phải biết rằng loại căn cứ này, mỗi mười ngày, sẽ đổi một loại phương thức ra vào, may mắn lúc đó khi thu được tư liệu thì mạt thế đã giáng lâm, căn cứ này còn chưa kịp đổi mới.

Hai người đi đến cửa động thoáng nhìn, phát hiện có một cầu thang vuông góc trực tiếp đi xuống, bởi vì vấn đề ánh sáng, không thấy được động này sâu bao nhiêu.

Điền Chính Quốc không chần chừ, trực tiếp từ cửa động đạp cầu thang vuông góc đi xuống.

Kim Thái Hanh theo Điền Chính Quốc đi xuống, leo ở trong một vùng tối đen khoảng chừng thời gian ba bốn phút, rốt cục cảm giác thấy bản thân đã đạp lên trên mặt đất.

Kim Thái Hanh kinh ngạc nói: “Không ngờ tới sâu như vậy, chắc hẳn có bốn năm mươi mét đi.”

Điền Chính Quốc lắc đầu: “Chính xác mà nói hẳn là chiều sâu sáu mươi mét.”

Kim Thái Hanh bởi vì mở ra Linh Nhãn, tuy rằng tối đen một mảnh, lại vẫn có thể nhìn ra được đường nét vị trí đại khái của địa phương hiện tại. Bất quá cậu vẫn tương đối lo lắng: “Điền ca, không có ánh sáng chúng ta đi vào thế nào?”

“Có biện pháp!” Điền Chính Quốc cũng không che giấu, anh trực tiếp sờ soạng ở trên vách tường.

“Điền ca tìm cái gì? Linh Nhãn của em hiện tại có thể nhìn ra được đường nét, có lẽ có thể giúp được một chút.” Kim Thái Hanh hiếu kỳ.

“Vậy quá tốt rồi, cậu giúp tôi xem xem trên vách tường có một cái đèn tường hay không.” Điền Chính Quốc vừa nghe, nhanh chóng phân phó, lần này mình không cần bò loạn sờ loạn như thằn lằn nữa rồi.

“Điền ca lui về phía sau một bước, trực tiếp đưa tay, đúng, chính là ở đó.” Dưới sự gợi ý của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc thoáng cái đã tìm được đèn tường, anh cầm đèn tường, đột nhiên dùng sức kéo xuống.

Vốn luồng lực mạnh này khẳng định sẽ trực tiếp kéo đèn tường rơi xuống, không ngờ tới đèn tường chỉ miễn cưỡng bị kéo xuống một bậc, vốn độ cao một tay, biến thành độ cao nửa tay. Mà theo việc này, đột nhiên thông đạo thoáng cái sáng đèn lên. Mà cánh cửa bọn họ xuống, đột nhiên khép lại.

Hai người Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh bị ngọn đèn lóe sáng làm cho hoa mắt, vô ý thức nhắm mắt lại, lại lập tức tỉnh ngộ lại, nhắm mắt ở địa phương không biết đó là cách làm ngu xuẩn nhất.

Hai người nhất thời mở to hai mắt, lúc này, một thông đạo dài chừng mấy chục mét hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hai người. Trên trần, hết thảy đèn đều sáng, thấy trong thông đạo đã tích một tầng bụi dày dày, đã biết căn cứ này quả nhiên không còn người sống sót nào.

Sắc mặt Điền Chính Quốc nghiêm túc lên, anh thấp giọng nói câu cẩn thận, liền một mình đi vào thông đạo, lưu lại một cái lại một cái vết chân rõ ràng.

Kim Thái Hanh cũng không dám chạy loạn, cậu cẩn thận giẫm lên vết chân của Điền Chính Quốc đi theo phía sau Điền Chính Quốc.

Lúc này hai người tới đầu cùng cửa thông đạo, nghênh đón vẫn là một cánh cửa lớn bằng sắt đóng chặt. Kim Thái Hanh vô ý thức dùng Linh Nhãn kiểm tra hoàn cảnh bên trong, sau đó quay đầu nhìn phía Điền Chính Quốc nói: “Bên trong vẫn là hai con tang thi, địa hình là một gian phòng gần mười mét vuông.”

Điền Chính Quốc chờ đợi chính là điều này, anh gật gật đầu, lần nữa ấn loạn một trận trên nút ấn mật mã phía trên khóa cửa, cửa đột nhiên tự động mở ra.

Hai con tang thi bên trong nghe thấy động tĩnh bên này, nhất tề quay đầu lại, vẻ mặt phẫn nộ rống giận về phía Điền Chính Quốc.

Từ sau khi cửa mà bọn họ xuống được khép lại, hành động của Điền Chính Quốc liền lớn mật hơn rất nhiều. Lúc này tang thi rống giận cũng không khiến cho anh nhanh chóng đi lên giải quyết, tuyệt nhiên bất đồng với hành động cấm tiếng vang lúc mới bắt đầu.

Chương 62: Vũ khí, cho khẩu súng đã đủ ưu đãi rồi!

Quả nhiên, lần này thủ đoạn Điền Chính Quốc giải quyết tang thi không phải là dị năng không gian im hơi lặng tiếng nữa, mà là hệ lôi điện động tĩnh khá lớn.

Chỉ thấy hai đạo điện quang trực tiếp lao đến hai con tang thi kia, nhất thời tro tàn khói bay, tang thi biến thành than ngã xuống đất, nện trên mặt đất, đầu tang thi vừa rơi xuống liền vỡ vụn, hai viên tinh hạch nhỏ lăn ra từ đó.

Kim Thái Hanh đi vào, phòng này có chút giống phòng nghỉ, trung gian đặt một bộ sô pha, trước sô pha là bàn trà, tường đối diện treo TV tinh thể lỏng siêu lớn, trừ những cái này ra tuyệt không còn đồ vật khác, vừa nhìn thấy hết.

Tuy rằng thoạt nhìn gian phòng này thuộc về kiểu phong bế, nhưng Kim Thái Hanh biết khẳng định có cửa ngầm ẩn tàng.

Điền Chính Quốc đang hồi ức phần tư liệu kia, nhớ chốt mở cửa ngầm kia ở trên bàn trà, bất quá lại không có nói tỉ mỉ mở ra thế nào. Điền Chính Quốc nghiêm túc nghiên cứu bàn trà trước mặt, thế nào cũng nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, bàn trà này bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

“Tiểu Hanh, cậu nhìn xem bàn trà này có chỗ nào không đúng.” Điền Chính Quốc không quên dị năng của Kim Thái Hanh, nhanh chóng kêu cậu nhìn xem, thời gian đối với hai người bọn họ mà nói tuyệt không đầy đủ, cũng không thể lãng phí ở chỗ này.

Kim Thái Hanh trực tiếp mở ra Linh Nhãn, nhưng không phát hiện gì dị thường, bất quá nếu Điền Chính Quốc kêu xem bàn trà, vậy khẳng định trên bàn trà có vấn đề.

Có lẽ chuyên chú nhìn chăm chú một điểm nào đó trên bàn trà qua ba giây đồng hồ, đột nhiên mắt phải có tin tức xuất hiện.

Giám Định: bàn trà (cải tạo) Phân Tích: đây là một cái bàn trà từng được cải tạo qua, dường như dành cho nó sứ mệnh mới, có lẽ hẳn nên thử xem tìm ra bí mật của nó.

Kim Thái Hanh lần nữa câm nín, hung hăng khinh bỉ đoạn Phân Tích sau khi Giám Định kia, lại là một chuỗi lời vô ích, chẳng lẽ không thể nói cải tạo ở bộ vị nào sao? Lúc nào mới có thể đắc lực được một chút chứ, không nên cô phụ hai chữ lớn Phân Tích kia a.

Bất quá nếu đã Giám Định ra được cải tạo, như vậy then chốt của cửa ngầm khẳng định ở trên người nó. Kim Thái Hanh xác định tác dụng của bàn trà, dưới Linh Nhãn, cậu lại càng dụng tâm, thận trọng kiểm tra mỗi một đường cong biểu hiện, rốt cục bên góc trên bên phải, phát hiện một số bất đồng.

Đường cong nơi đó hình như hơi thô hơn một chút, không giống bộ vị khác, phẩm chất đường cong tương đồng.

Kim Thái Hanh nhỏ giọng nhắc nhở: “Điền ca, chỗ góc trên bên phải dưới Linh Nhãn, đường cong biểu hiện ra hình như thô hơn.”

“Nơi nào?”

“Nơi đây.” Kim Thái Hanh chỉ chỉ chỗ Linh Nhãn biểu hiện.

Điền Chính Quốc nghiêm túc gõ gõ nơi đó, lại gõ một lần ở xung quanh nó, lúc này mới mở miệng nói: “Đích xác, thanh âm có chút trống rỗng, thoạt nhìn bên trong là rỗng ruột.”

Điền Chính Quốc cẩn thận cứ ấn ấn gõ gõ như thế trên đường tuyến đó, không biết đụng phải cái gì, đột nhiên mặt bàn đó lui vào bên trong, lộ ra một màn hình.

Màn hình còn có điện, nó rõ ràng viết: Đưa vào mật mã với vân tay.

Điền Chính Quốc tỏ ý Kim Thái Hanh thu thập lại hết tay của tang thi trên mặt đất, có lẽ vân tay còn phải dựa vào chúng nó.

Mật mã Điền Chính Quốc đã biết, sau khi trực tiếp đưa vào, cầm bốn cái tay đặt từng cái ở trên màn hình, rốt cục ở cái tay thứ ba, đã đạt được nhận định thông hành.

Nhận định này vừa ra, bức tường vốn treo TV đột nhiên nguyên cả mặt tường xoay chuyển, lộ ra một thông đạo chỉ có thể cho một người thông hành.

Điền Chính Quốc đầu tàu gương mẫu, đi vào đầu tiên, Kim Thái Hanh theo sát sau đó, vừa vào thông đạo, liền phát hiện bên trong cái gì cũng không có, phỏng đoán khi bệnh độc đột kích, thông đạo này không hề có người đi qua.

Đi không bao xa, phát hiện lại là đường cùng. Vẫn là Điền Chính Quốc, không hề chần chừ lần nữa tìm ra chốt mở.

Cánh cửa ngầm này mở ra, liền tiến vào căn cứ quân sự chân chính, không cần Điền Chính Quốc nhắc nhở, Kim Thái Hanh liền báo cáo kết quả cậu thấy: “Điền ca, bên ngoài là một không gian rất lớn, không ít tang thi, phỏng đoán phải có hai mươi mấy con.”

“Đã biết, cậu bảo vệ tốt bản thân, tang thi do tôi giải quyết.” Điền Chính Quốc trước khi hành động phân phó một câu.

Cửa ngầm được mở ra, Điền Chính Quốc liền xông ra, chợt nghe thấy một trận tiếng sấm điện quang, Kim Thái Hanh dưới trạng thái Linh Nhãn, thấy rất rõ, Điền Chính Quốc vừa đi ra liền khai hỏa toàn bộ mã lực, toàn thân mang theo điện quang, tang thi chỉ cần tiếp cận đến trên dưới một mét, sẽ gặp phải điện quang công kích. Rất nhanh tang thi bên ngoài đã bị giải quyết không còn, lúc này Kim Thái Hanh mới đi ra.

Đây là một tràng cảnh rất kỳ lạ, cây trụ cao vót tráng kiện dường như chống lên một mảnh trời, bên trên vậy mà còn có một mặt trời nhân tạo treo cao, tản ra quang mang chói mắt, vô số thông đạo đi thông kiến trúc bất đồng. Nếu từ trên không nhìn xuống phía dưới, sẽ phát hiện đây chỗ nào là một căn cứ, quả thực có thể được xưng là một tòa thành thị loại nhỏ. Máy phát điện nơi đây vẫn còn hoạt động, nó hỗ trợ điện lực tiêu hao mà căn cứ này cần thiết, tỷ như đèn điện của thông đạo, tỷ như mặt trời nhân tạo chói mắt hiện tại kia. Mà mục đích lần này Điền Chính Quốc đến chính là muốn có được cái đó.

“Tiểu Hanh, cấp tốc tra tìm kho vũ khí với kho hàng, còn có chỗ máy phát điện.” Điền Chính Quốc trực tiếp báo cho biết mục tiêu của anh.

“Được, Điền ca, anh chờ một chút.” Tuy rằng Kim Thái Hanh một hơi đáp ứng, nhưng trong lòng lại đang nôn máng, hóa ra mục đích ngay từ đầu của Điền Chính Quốc chính là nơi đây, lại giảo hoạt khiến cậu cho rằng chỉ là vì kiểm tra địa hình bên trên, nhớ lại bản thân không không chịu thua kém chủ động mắc câu, vì vào căn cứ dưới đất, còn chủ động vẽ bản đồ. . . Thực ngốc cùng cực.

Không nói trong lòng Kim Thái Hanh phiền muộn như thế nào, việc trên tay lại làm không tồi, rất nhanh, kho hàng hậu cần cùng với trang bị vũ khí của căn cứ đã được tìm được, về phần động cơ cũng tìm được mấy địa điểm hư hư thực thực, chỉ chờ hai người bọn họ tự mình đi xác nhận một chút.

Điền Chính Quốc nghe xong địa phương Linh Nhãn của Kim Thái Hanh biểu hiện, đầu tiên đi nhà kho trang bị vũ khí xem xem, tuy rằng lương thực rất quan trọng, nhưng đối với Điền Chính Quốc mà nói cũng không phải nhất định cần, 90% những thứ chứa trong không gian của anh đều là lương thực, trái lại vũ khí lại rất ít, thi triều lần này chỉ dựa vào người thức tỉnh chiến đấu, sợ rằng không cách nào ngăn chặn được tang thi tựa như thủy triều, chỉ có ‘toàn dân đều binh’, những người không phải người thức tỉnh kia mới có cơ hội sống sót.

Mà điều Điền Chính Quốc có thể làm, chính là tìm kiếm cho những người thường đó vũ khí có thể sống sót, mà vũ khí có thể để cho người thường giết chết tang thi ở giai đoạn hiện tại, chỉ có súng ống đạn dược.

Hai người một bên thanh lý tang thi một bên cấp tốc tới gần kho vũ khí, rất nhanh đã đến được kho vũ khí, bên ngoài kho vũ khí có tang thi canh chừng, tuyệt không mang đến phiền phức nào cho bọn họ, chỉ cần không phải tang thi trên cấp ba, bất kỳ tang thi nào đến, Điền Chính Quốc đều không có áp lực.

Chủng loại vũ khí rất phong phú, chỉ cần súng ống, thì có gần mười loại, còn có các loại đạn dược như pháo sáng, đạn khói vân vân số lượng cũng không ít, trong vẻ mặt khao khát, cuồng chảy nước miếng của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc vứt toàn bộ những thứ khiến cho mỗi một nam nhân đều nóng mắt đó vào không gian của bản thân.

Kim Thái Hanh nhụt chí, đã từng có một đống súng ống đạn dược ở ngay trước mặt cậu, đáng tiếc cậu hổng có cơ hội chấm mút. . .

Đột nhiên trong tay được nhét vào một món đồ, một thanh Desert Eagle mới tinh cứ như thế xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện nhàn nhạt của Điền Chính Quốc: “Thu lấy, đừng làm mất.”

Nâng súng, Kim Thái Hanh chỉ biết cười ngu, cậu bị kinh hỉ này bao phủ, cả người ở vào trạng thái dại ra.

Khóe miệng Điền Chính Quốc mang ý cười, nhẹ nhàng búng cái trán của Kim Thái Hanh: “Đừng ngốc nữa, mau đi theo.” Nói xong anh trực tiếp đi phương hướng kho hàng, bọn họ không thể biến mất quá lâu, bằng không sẽ khiến người khác chú ý.

Kim Thái Hanh bị búng tỉnh, cậu than khóc đuổi theo.

“Điền ca, vì sao không cho em đạn?” Kim Thái Hanh kháng nghị.

“Trong súng có đạn.” Điền Chính Quốc không thừa nhận điểm ấy.

“Mới có mấy viên mà thôi, vừa đánh liền hổng còn, chẳng lẽ súng này để cho em làm món đồ chơi chơi sao?” Kim Thái Hanh đương nhiên rõ ràng trong súng có đạn, nhưng mấy viên đạn này không chịu nổi dùng a.

“Trẻ vị thành niên không có tư cách yêu cầu nhiều đạn như vậy, nếu khi cần thiết tôi sẽ cho cậu. . . Hiện tại, tôi bảo quản.” Thái độ của Điền Chính Quốc rất kiên quyết, trẻ vị thành niên được cho một khẩu súng đã đủ ưu đãi rồi, muốn nhiều đạn? Ừ, trưởng thành trước đã rồi lại nói, bây giờ vẫn nên do người làm đại ca anh đây bảo tồn trước.

Kim Thái Hanh tại chỗ câm nín, trong lòng âm thầm nôn máng, ai chưa thành niên a, tuổi tác tâm lý của cậu đã hơn 34 tuổi rồi đó, cho dù tuổi tác đời này cũng lớn hơn một tuổi so với Điền Chính Quốc, mợ nó đều là bọn Điền Chính Quốc tự ý quyết định. . . chết cũng không thừa nhận tuổi tác thực tế của cậu. Kim Thái Hanh hối hận a, trước đây khi mang theo sự chân thành đến chỗ Điền Chính Quốc tìm nơi nương tựa, làm sao lại đã quên mang tấm thẻ chứng minh nhân dân đến để chứng minh bản thân một chút chứ.

Trong sự ảo não của Kim Thái Hanh, hai người tới chỗ kho hàng hậu cần. Kho hàng của căn cứ dưới đất tuyệt không nhỏ, hơn nữa không chỉ có một cái, đặc biệt là một gian kho lạnh vẫn còn đang trong hoạt động, trực tiếp khiến cho Kim Thái Hanh thất thố. . . Cậu thiếu chút nữa cứ như thế bổ nhào qua, bị Điền Chính Quốc mắt sắc một phen túm lại.

Chương 63: Roi nước, năng lực mới của Kim Thái Hanh

Kho lạnh vận chuyển bình thường đại biểu điều gì? Nguyên liệu nấu ăn tươi mới! Đối với Kim Thái Hanh gần đây vẫn luôn ăn thực phẩm đồ hộp ăn đến mức sắp nôn mà nói, sự tồn tại của kho lạnh đại biểu chính là một loại hạnh phúc. Vì vậy, mới vội rống rống tiến lên, xem nhẹ nguy cơ xung quanh.

May là Điền Chính Quốc đúng lúc túm Kim Thái Hanh lại, anh thấp giọng nhắc nhở: “Linh Nhãn!”

Kim Thái Hanh thất thố chẳng qua trong nháy mắt, kỳ thực khi Điền Chính Quốc túm cậu lại, cậu đã lĩnh ngộ lại được nơi này có nguy hiểm.

Linh Nhãn được tiến hành cùng lúc khi Điền Chính Quốc nhắc nhở, tang thi vốn ẩn tàng bên kho lạnh từng con hiện ra trong thế giới màu đỏ của Kim Thái Hanh.

Thấy một màn như vậy, Kim Thái Hanh không ngừng tỏa ra một thân mồ hôi lạnh: “Thật nhiều tang thi ẩn nấp, nhất định có tang thi cấp cao!”

“Không sai, bằng không những tang thi đó sẽ không ẩn nấp đi, cũng không biết tang thi cấp cao trốn ở một bên kia đến tột cùng là cấp mấy.” Điền Chính Quốc vừa đến nơi đây, dị năng không gian đã nói cho anh nơi này có tang thi ẩn tàng, anh hiện tại chỉ hy vọng không nên vượt qua cấp ba, bằng không anh cùng với Kim Thái Hanh chỉ có thể chạy thoát thân.

Nhóm tang thi ẩn tàng có chút nghi hoặc, chưa rõ thức ăn trong mắt chúng nó vì sao sẽ dừng ở bên cạm bẫy không đi vào, phải biết rằng chỉ cần tiến thêm một bước nữa, sẽ bước vào khu vực có thể tiến công mà đầu lĩnh phân chia, cũng là thời khắc chúng nó xuất động.

Tang thi cấp không cơ bản không có trí tuệ gì, chúng nó nhiều nhất chỉ tiếp thu được mấy chỉ lệnh đơn giản, căn bản không biết suy nghĩ suy một ra ba. Vì vậy, nhóm tang thi vẫn lựa chọn chờ đợi, không có chút ý tứ xung đột vũ trang nào.

“Kỳ quái, vì sao chúng nó không tiến công?” Kim Thái Hanh buồn bực nói, rõ ràng trận hình này đã có thể vây quanh bọn họ, tuy rằng ở trong mắt cậu không thể xem như là điểm mai phục điều kiện tốt nhất, nhưng cũng không kém chỗ nào.

Điền Chính Quốc buông tay phải xuống gõ nhẹ hai cái ở trên đùi, đây là động tác nhỏ khi anh suy tư, rất nhanh khóe miệng anh mang chút ý cười: “Có lẽ, con tang thi cấp cao kia hiện không ở đây, nếu là chỉ huy hiện trường, sợ rằng những con tang thi đó sớm đã vây lên.”

Kim Thái Hanh nghe vậy, hai mắt sáng ngời, hắc hắc cười gian hai cái, lặng lẽ làm một thủ thế chém giết với Điền Chính Quốc, ý tứ của cậu là thừa lúc lão đại của nhóm tang thi không có mặt, trước tiên xử lý sạch mấy thứ tạp nham này.

Điền Chính Quốc khen ngợi gật đầu, Kim Thái Hanh nghĩ hoàn toàn giống với quyết định của anh, loại ăn ý ngầm hiểu này khiến cho Điền Chính Quốc thỏa mãn vạn phần.

“Tôi đến!” Điền Chính Quốc muốn một mình giải quyết, mới muốn động thủ, lại bị Kim Thái Hanh túm lại ống tay áo.

Hửm? Ánh mắt liếc nghiêng tới của Điền Chính Quốc mang theo nghi vấn.

“Điền ca, giao cho em!” Kim Thái Hanh dáng ngạo kiều tự tin ngẩng đầu, bước ra một bước kiên quyết về phía trước.

Như đâm tổ ong vò vẽ, tang thi ẩn tàng đột nhiên bạo động lên, đánh tới phía Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc tin tưởng Kim Thái Hanh, nếu cậu đã nói như vậy, khẳng định là có nắm chắc. Bất quá vì bảo đảm vạn nhất, Điền Chính Quốc vẫn lựa chọn mở ra dị năng lôi điện của anh, lôi điện toàn thân anh nổ bắn ra, lôi điện phân tán xung quanh phát sinh tiếng điện giật bén nhọn, điện lưu cường đại khiến cho không khí bốn phía đều bắt đầu vặn vẹo biến hình.

Kim Thái Hanh nhìn thấy vô số tang thi tuôn ra từ mỗi một góc, trong lòng tuyệt không hoang mang, trong tay phải cậu đột nhiên chậm rãi ngưng tụ xuất hiện một thủy cầu. Điền Chính Quốc thấy thế, khóe miệng hơi hơi cong, tên nhóc này vậy mà đã thức tỉnh dị năng hệ thủy, bất quá, biết giấu dốt thì đã biết tên nhóc này không phải người lỗ mãng.

Bất quá một màn kế tiếp khiến cho Điền Chính Quốc không cách nào bảo trì bình tĩnh, vẻ mặt anh chấn kinh nhìn Kim Thái Hanh.

Hóa ra Kim Thái Hanh trong trận, tay trái ấn xuống thủy cầu trong tay phải, đột nhiên kéo ra, một dòng nước xuất hiện giữa hai tay, sau đó quăng hướng lên trên, dòng nước tiếp tục kéo dài, thẳng đến khi kéo dài tới độ dài ba mét, tay trái mới buông ra đầu kia dòng nước. Vì vậy, một sợi roi nước dài cứ như vậy xuất hiện.

Đây là một loại phương thức phóng thích do Kim Thái Hanh được dẫn dắt bởi việc Điền Chính Quốc tuỳ ý phóng thích lôi điện toàn thân, ở trong nửa tháng nay trải qua vô số lần thí nghiệm mới may mắn luyện thành, tuy rằng không cách nào tùy ý chỉ huy dị năng như Điền Chính Quốc, nhưng ít nhất không còn là phóng thích thủy cầu đơn thuần nữa, Kim Thái Hanh đã làm được biến hóa.

Roi nước vung múa rất linh mẫn, Kim Thái Hanh bỏ không ít công sức, vì luyện tập cách dùng roi, cậu đã bị thương vô số lần, mới miễn miễn cưỡng cưỡng múa được ra hình ra dạng.

Hình thành roi nước kỳ thực cũng có thành phần áp súc ở bên trong, vì vậy uy lực của một kích tuyệt không nhỏ hơn thủy cầu sau khi áp súc. Tang thi bị roi nước quất qua, trên cơ bản đều mất đi năng lực chiến đấu, có một số không khéo bị trực tiếp quất đứt cổ, chỉ có thể tiếc nuối cáo biệt với thế giới này, trở về trong ôm ấp của thiên thần.

Rất nhanh, bốn phía Kim Thái Hanh vô số tang thi ngã xuống, tang thi đang kêu gào rống giận, vặn vẹo quay cuồng trên mặt đất, lại không có biện pháp tiếp tục tới gần Kim Thái Hanh, cho dù có thành công, nghênh tiếp chúng nó vĩnh viễn là roi.

Thời gian Kim Thái Hanh chiến đấu không tính là quá dài, phỏng đoán nhiều nhất chỉ mười phút mà thôi, trong thời gian ngắn, gần trăm tang thi cứ như vậy trở thành vật tế roi đầu nở hoa dưới roi nước của Kim Thái Hanh.

“Bốp bốp bốp!” Ba tiếng vỗ tay rõ ràng truyền tới trong tai Kim Thái Hanh vừa mới kết thúc chiến đấu, cậu ngẩng đầu nhìn qua, là Điền Chính Quốc.

“Tiểu Hanh, không tồi a, không ngờ tới cậu đã thức tỉnh dị năng hệ thủy.” Điền Chính Quốc không keo kiệt sự khích lệ của anh.

Kim Thái Hanh có chút xấu hổ, phân nửa là giả bộ, phân nửa là bởi vì dị năng hệ thủy này có chút ‘danh không đúng thực’, cậu ngượng ngùng gãi ót của mình cười nói: “Ngoài ý muốn, đây là ngoài ý muốn.”

“Là sao?” Điền Chính Quốc có chút hiếu kỳ.

“Chính là lần mắt phải đột nhiên hồi phục thị lực, không biết thế nào thì có dị năng hệ thủy, bất quá ngay từ đầu chỉ là thủy cầu, lực công kích đó thực sự là. . . Vì vậy em không có mặt mũi nói.” Vẻ mặt Kim Thái Hanh là phỉ nhổ, lúc đó bị lực công kích gần như không có của thủy cầu kích thích, đến bây giờ còn chưa cách nào tiêu tan cảm giác đó.

Điền Chính Quốc cười, anh làm sao không rõ điểm ấy, dị năng hệ thủy anh đã nhìn thấy qua mấy người, cơ bản đều là thủy cầu mở đường, không có lực công kích gì, đại thể đều làm kho dự trữ tài nguyên nước của tiểu đội. Mà Trần Cảnh Văn vốn chính là yêu nghiệt, vừa thức tỉnh đã là kỹ năng phòng thủ siêu cường Thủy Long Thuẫn khởi bước!

“Về sau, ở chỗ nhà cũ, thấy chiến đấu của Điền ca cùng dây trường xuân biến dị cấp bốn, mới biết hóa ra kỹ năng không phải rập theo một khuôn, Liệt Điện của Điền ca vậy mà có thể thuấn phát toàn thân, lúc đó khiến em chấn động ngây người, em đã nghĩ có phải em cũng có thể giống như Điền ca, thay đổi phương pháp phóng thích kỹ năng hay không. Về sau nửa tháng em vẫn luôn nghiên cứu, xem như đã nghiên cứu ra một loại phương pháp, chính là roi nước ban nãy em dùng.” Lời Kim Thái Hanh nói bảy phần thật ba phần giả, có chỗ dựa của sự thực, thứ mà Kim Thái Hanh muốn giấu đã có thể được xử trí hợp lý hoá.

Điền Chính Quốc vỗ vỗ đầu Kim Thái Hanh, không nói gì, nhưng sự cổ vũ ẩn hàm Kim Thái Hanh vẫn hoàn toàn cảm nhận được. Kim Thái Hanh đắc ý cười, ngày hôm nay khẳng định là ngày may mắn của cậu, vậy mà liên tục hai lần được khích lệ.

Điền Chính Quốc tuyệt không nghỉ ngơi, anh trực tiếp dùng Liệt Điện nhất nhất giật tang thi chưa chết trên mặt đất thành tro tàn, cuối cùng cũng thanh lý xong hết thảy tang thi, lúc này, ánh mắt hai người đối diện kho lạnh đóng chặt kia, thừa lúc thủ lĩnh tang thi không có mặt, kho lạnh này nhất định phải lấy được.

Chương 64: Vẽ bản đồ? Sợ rằng không đơn giản như vậy

Khóa của kho lạnh thiết trí mật mã, bất quá loại râu ria này đương nhiên sẽ không viết ở trên tư liệu quan trọng. Tuy rằng Kim Thái Hanh vẻ mặt mong đợi nhìn Điền Chính Quốc, hy vọng lão đại nhà mình cuồng ấn một trận như dĩ vãng, nhẹ nhàng giải quyết việc này.

Một câu đáp lại lạnh lùng của Điền Chính Quốc đánh nát kỳ vọng của Kim Thái Hanh: “Bạo lực phá cửa.” Sự thực chứng minh, lão đại cũng không phải vạn năng nha.

Kim Thái Hanh liếc lão đại nhà mình một cái, đường nhìn mang theo khinh bỉ đó khiến cho trên mặt Điền Chính Quốc có chút phát nóng, Điền Chính Quốc có chút xuống không được đài trừng nhìn Kim Thái Hanh một cái, lạnh lùng nói: “Còn chưa động thủ?”

A? Để cậu lên? Kim Thái Hanh nhất thời bị mèo ngậm đi đầu lưỡi, á khẩu không trả lời được. Lão đại, anh đang trả thù tôi! Anh khẳng định đang trả thù tôi!

Kim Thái Hanh nhìn ngang nhìn dọc một phen, sau cùng ngẩng mặt nhìn lên trên nói một câu: “A. . . Không biết người bên trên có tìm chúng ta hay không a!” Nhắc nhở lão đại nhà mình, để cho cậu lên, vậy thời gian sẽ không nói trước được a.

Điền Chính Quốc phiền muộn, tên nhóc này giẫm trúng nhược điểm của anh, thời gian chính là thứ bọn họ khan hiếm nhất. Anh nghẹn khuất tiến lên, một đạo điện lưu mãnh liệt trong tay trực tiếp hòa tan khóa cửa của kho lạnh.

Crack! Một tiếng giòn vang, khóa cửa đã bị phá hư, Điền Chính Quốc kéo cửa ra, một luồng hàn khí nồng đậm nhào tới trước mặt.

Hai người nhìn nhau một cái, Điền Chính Quốc tỏ ý Kim Thái Hanh theo anh, lúc này mới cẩn thận bước vào kho lạnh. Tuy rằng trong Linh Nhãn của Kim Thái Hanh không có phát hiện thân ảnh của tang thi, bất quá cũng không thể thả lỏng cảnh giác, trên đời này còn có rất nhiều thứ không biết đến tồn tại, có lẽ có một số có thể miễn dịch sự điều tra của Linh Nhãn.

Tòa kho lạnh này phi thường lớn, các loại thức ăn tươi mới đông lạnh chất đầy toàn bộ kho lạnh, xem ra trước khi ngày diệt vong giáng lâm, căn cứ vừa vặn bổ túc vật tư.

Đối mặt nguyên liệu nấu ăn đầy ăm ắp, Kim Thái Hanh thèm nhỏ dãi ba thước, cậu thực hận không thể chuyển toàn bộ những thứ này vào trong không gian của mình. Đáng tiếc. . . Điền Chính Quốc đáng hận kia a! Cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn những thức ăn đó cứ như vậy bị Điền Chính Quốc thu vào trong túi.

Có lẽ ánh mắt ai oán của Kim Thái Hanh quá mức cường liệt, Điền Chính Quốc quay đầu lại nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hanh, có việc?”

“Ăn không được a ăn không được.” Kim Thái Hanh trả lời hữu khí vô lực. Bị Điền Chính Quốc thu vào, bằng với không còn, trừ phi ngày nào đó Điền Chính Quốc đồng ý nói cho người khác anh ta có dị năng không gian.

Điền Chính Quốc đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Kim Thái Hanh, anh nhìn nhìn vật tư trước mắt, có chút chần chừ nói: “Nếu không, tôi trước tiên không thu, lần sau sau khi mang đội viên tới rồi thu thập?”

“Không muốn!” Kim Thái Hanh phản ứng rất kịch liệt, ai biết đến lúc đó mấy thứ này còn có thể ăn được hay không, dù sao cậu biết, lần này chính yếu vẫn là thu máy phát điện nơi đây, không có máy phát điện kho lạnh liền không có biện pháp hoạt động, tin tưởng mấy thứ này rất nhanh sẽ hư mất.

Điền Chính Quốc cũng hiểu rõ điểm ấy, anh bắt đầu quấn quýt, có vật tư cả một không gian, lại không có biện pháp lấy ra, đây cũng là một loại thống khổ.

Kim Thái Hanh nhụt chí nói: “Điền ca, trước tiên thu đi, chúng ta nghĩ biện pháp sau, thực sự không còn biện pháp, thì hai chúng ta liền lén nấu.” Câu sau cùng, ánh mắt lóe sáng lóe sáng.

“Ai nấu?” Điền Chính Quốc khinh miệt hừ nhẹ một chút, tên nhóc này chỉ biết nghĩ mù.

“Em a, em biết a!” Kim Thái Hanh kích động, đây thật đúng là một ý kiến hay a, có mỹ thực ăn còn có thể thuận tiện hối lộ lão đại nhà mình. Trên sách không phải từng viết qua sao, muốn lấy được tâm của ai trước hết phải chinh phục dạ dày của người đó. . . Tuy rằng đặt những lời này ở chỗ này có chút không thỏa đáng, nhưng hiệu quả chắc hẳn không kém. Kim Thái Hanh vẫn rất có lòng tin đối với tài nấu ăn của bản thân.

“Cậu?” Điền Chính Quốc xem xét liếc nhìn Kim Thái Hanh một cái, trong mắt tràn đầy không tin. Đang khi nói chuyện, những thứ trong kho lạnh đã bị Điền Chính Quốc thu toàn bộ vào không gian.

“Hắc hắc, lần sau có cơ hội sẽ nấu vài món ăn cho Điền ca.” Kim Thái Hanh mặt mày rạng rỡ, đây lại là một thủ đoạn đạt được niềm vui của Điền Chính Quốc, trước đây thế nào lại quên.

Điền Chính Quốc vốn muốn trực tiếp cự tuyệt, dù sao cơm nước của tiểu đội đều là hậu cần cung ứng tập thể, làm sao đến phiên Kim Thái Hanh nấu cơm, bất quá thấy vẻ mặt hưng phấn của Kim Thái Hanh, anh ma xui quỷ khiến gật đầu nói: “Về sau có cơ hội sẽ nếm thử.”

Câu trả lời của Điền Chính Quốc khiến cho Kim Thái Hanh càng thêm hưng phấn, cậu bắt đầu đốc thúc tốc độ của Điền Chính Quốc, cậu thực hận không thể lập tức đi xuống nhà bếp nấu món ăn bản thân thích nhất, thịt kho tàu kia, giò heo tương kia. . . Nước bọt đều sắp nhỏ xuống rồi.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, thực sự là một đứa con nít, đối với ăn chính là không có sức chống cự.

Vì vậy hai người bọn họ rất nhanh chạy về phía mục tiêu kế tiếp.

Tìm kiếm máy phát điện không phải quá thuận lợi, đi mấy điểm đều không phải, hiện tại là chỗ sau cùng, nếu còn không phải nữa, bọn họ chỉ có thể lui ra ngoài trước, dù sao hai giờ đã qua, bọn họ không thể biến mất quá lâu.

May mắn, chỗ sau cùng chính là mục đích của chuyến này, Điền Chính Quốc không chút khách khí thu toàn bộ hết thảy máy phát điện, máy phát điện dự bị, còn có một số tấm năng lượng mặt trời các loại vào không gian, Kim Thái Hanh đã tính qua, chỉ những thứ ngày hôm nay Điền Chính Quốc thu, đã chiếm cứ không gian gần nghìn thước vuông, có thể thấy được không gian của Điền Chính Quốc là siêu cấp lớn.

Hai người dựa theo đường cũ quay về, khi sắp đến cửa vào, một tiếng gào dài kinh thiên vang lên ở góc nào đó của căn cứ.

“Không tốt, chạy mau!” Sắc mặt của Điền Chính Quốc đại biến, khí thế này tuyệt đối không ít hơn cấp bốn, trong khoảng thời gian này tang thi cấp cao thực sự là tầng tầng lớp lớp.

Hai người nhanh chóng chạy về phía cửa, tiến vào thông đạo, Điền Chính Quốc cấp tốc ấn xuống nút ấn, một cánh cửa sắt cực đại nện xuống. . . Trong nháy mắt đó, Điền Chính Quốc thấy được con tang thi cấp cao kia, một bộ quân phục rách nát treo ở trên người, nửa khuôn mặt đã nhìn không ra được nữa, hai tay nó chống đất, hai chân đạp mãnh liệt, cấp tốc chạy tới, nếu không phải đường nhìn của Điền Chính Quốc có tiến hóa nhất định, sợ rằng nhìn không thấy thân ảnh của nó.

Cửa sắt rớt rất đúng lúc, ngay khi tang thi sắp công kích đến Điền Chính Quốc, cửa sắt đã ngăn cản con tang thi đó.

Cho dù như thế, một tiếng rung động kịch liệt, khiến cho hai người trong thông đạo bị đánh bay đi, lần lượt ngã xuống trên mặt đất.

Kim Thái Hanh nhanh chóng bò lên, rút đường đao phía sau nắm ở trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa sắt vẫn còn rung động kia, tang thi không cam lòng thức ăn của nó cứ như vậy đào tẩu, vẫn chưa từ bỏ ý định công kích tới cánh cửa lớn kia, hy vọng có thể đập tan nó.

Bởi vì Điền Chính Quốc gần cửa nhất, trùng kích anh chịu lớn nhất, ho khan vài cái, lúc này mới đứng lên: “Nhanh chóng đi, tên này là tiến hóa song hệ lực lượng tốc độ, lực công kích này tuyệt đối không phải tang thi cấp bốn bình thường.”

Hai người không dám dừng lại, dù sao ai cũng không biết cánh cửa sắt này có thể chống chịu được sự phá hư cự lực của con tang thi đó hay không, nếu như thực bị phá hủy, bọn họ ngay cả muốn khóc cũng không kịp. Khi hai người rời đi không quên đóng hết thảy thông đạo, con quái vật đó vẫn nên ở trong căn cứ thì tương đối an toàn hơn.

Hai người rốt cục thấy lại ánh mặt trời, lúc này mới thở dài một hơi, nhìn nhau cười, có loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. Phỏng đoán khi bọn họ giết chết tang thi xung quanh kho lạnh, con tang thi cấp bốn đó đang trong ngủ gật. . .

Lúc này, chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân lại đây, đầu cùng đường nhìn, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện: “Điền ca, rốt cục đã tìm được các anh.” Chính là Đổng Hạo Triết.

Điền Chính Quốc thở dài một hơi, trở về rất đúng lúc.

Lấy ra sơ đồ xưởng quân công Kim Thái Hanh vẽ, Điền Chính Quốc giao cho Đổng Hạo Triết nói: “Đây là sơ đồ chúng tôi vừa mới vẽ xong, cậu dựa theo cái này thiết trí cảnh giới, an bài nhân viên tuần tra.”

Đổng Hạo Triết vốn còn nghi hoặc Điền Chính Quốc thế nào mang theo Kim Thái Hanh tới nơi này, thấy phần bản vẽ này anh liền hiểu rõ, chỉ có tốc độ cộng thêm suy đoán tinh thần lực mới có thể dò thấu được địa hình xưởng quân công nhanh chóng như thế.

“Đã biết, Điền ca.” Đổng Hạo Triết nhận được nhiệm vụ mới nhanh chóng phân phó tổ viên bên người thông tri đội viên khác tập hợp.

Điền Chính Quốc chờ Đổng Hạo Triết phân phó xong, lúc này mới tiếp tục nói: “Nơi đây liền giao cho cậu, tôi với Tiểu Hanh rời đi trước.”

“Yên tâm, Điền ca, nơi đây cứ giao cho tôi.” Đổng Hạo Triết một bên trả lời một bên theo Điền Chính Quốc đi về phía cửa chính xưởng quân công.

Trên nửa đường, Đổng Hạo Triết kéo kéo Kim Thái Hanh, tỏ ý cậu đi chậm một bước.

Kim Thái Hanh hiếu kỳ nhìn anh một cái, lập tức liền chầm chậm lại, kéo ra cự ly với Điền Chính Quốc.

Đổng Hạo Triết dùng thanh âm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, mang theo một mặt ranh mãnh nói: “Thế nào trên người em với Điền ca đều có một tầng bụi a?”

Đây là ý tứ gì? Kim Thái Hanh khinh bỉ nhìn Đổng Hạo Triết một cái, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn cả giận nói: “Chẳng lẽ anh cho rằng vẽ bản đồ có thể vẽ trên không? Em với Điền ca phải thay phiên nhau nằm úp sấp trên mặt đất vẽ đấy.” Thanh âm vang dội, tin tưởng khẳng định Điền Chính Quốc ở phía trước có thể nghe thấy, kính nhờ, lão đại, nhanh nhanh tiêu diệt chứng cứ đi.

“Thật?!” Đổng Hạo Triết cười, Điền Chính Quốc sẽ nằm úp sấp trên mặt đất vẽ? Đó còn là Điền Chính Quốc mà anh quen biết sao?

Trán của Điền Chính Quốc ở phía trước rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ tên nhóc này không biết nói lời này không có biện pháp lừa gạt được Đổng Hạo Triết sao, tên đó quá hiểu rõ mình.

Kim Thái Hanh vừa nói ra, đã biết không ổn, bất quá cậu còn muốn tận lực bù đắp một chút: “Điền ca đương nhiên không muốn, bất quá hừ hừ. . .” Được rồi, biên không nổi nữa, nói liền nói phân nửa, các anh tự mình đi bổ não đi.

Đổng Hạo Triết quả nhiên bổ não, Điền Chính Quốc là bị Kim Thái Hanh đẩy ngã? Hay là hai người làm chuyện gì cần thiết lăn một thân bùn? Được rồi, cái tên này càng nghĩ càng lệch, đôi mắt lóe sáng lóe sáng, nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh muốn nhìn ra một kết quả.

Kim Thái Hanh bị Đổng Hạo Triết nhìn chăm chú làm cho trong lòng sợ hãi. Phắc, Đổng phó đội cũng không phải một người dễ ứng phó, còn chờ cái gì, nhanh nhanh chuồn đi. Kim Thái Hanh nghĩ liền làm, vội vã đẩy nhanh bước chân, đuổi theo Điền Chính Quốc, cậu cũng không tin Đổng Hạo Triết dám truy vấn ở trước mặt Điền Chính Quốc.

Quả nhiên, Đổng Hạo Triết đuổi theo không nói gì thêm, một đường tiễn bọn họ ra cửa chính.

Nhìn Điền Chính Quốc Kim Thái Hanh lên xe, rời khỏi xưởng quân công, Đổng Hạo Triết cười hắc hắc một tiếng, phất phất địa đồ trong tay, thấp giọng tự nói: “Vẽ bản đồ sao? Sợ rằng không đơn giản như vậy đâu.”

Hai người bọn họ khẳng định có bí mật không thể cho ai biết!

Chương 65: Tìm kiếm, tung tích của tiểu cô

Lúc này, tất cả mọi người trong đại bản doanh đang vì một việc mà làm chuẩn bị, đó chính là di chuyển tới xưởng quân công.

Điền Chính Quốc vừa về đại bản doanh, còn chưa kịp uống một ngụm nước đã bị Trần Cảnh Văn kéo đi áp trận, lưu lại một mình Kim Thái Hanh nhàn đến phát hoảng tới trong hoa viên của biệt thự.

Tuy rằng hiện tại là tháng một, nhưng cỏ trong hoa viên vẫn bóng xanh mơn mởn, không chút nào chịu giá lạnh ảnh hưởng, mặc sức bày ra phong tư của nó.

Lúc này trên mặt cỏ truyền đến một giọng trẻ con trong trẻo có chút hổn hển: “Bọn em đừng chạy a, chạy nữa? Chị sẽ không cho các em sữa bò uống.” Nói chuyện chính là đội viên nhỏ nhất của tiểu đội Duẫn Thư, lúc này cô bé đang dẫn theo năm con chó con đi hóng gió.

Kim Thái Hanh hăng hái dạt dào nhìn sự tương tác giữa Tiểu Duẫn Thư với năm con chó con, đang muốn tiến lên chào hỏi Tiểu Duẫn Thư, lại bởi vì lời nói kế tiếp của Tiểu Duẫn Thư mà dừng lại.

“Các tiểu cẩu cẩu, bọn em có phải nhớ papa momy hay không? Chị cũng nhớ, rất nhớ rất nhớ.” Tiểu Duẫn Thư vuốt lông của một con chó con trong đó, tựa hồ là đang giao lưu với cẩu cẩu lại hoặc là chỉ đang lẩm bẩm.

“Tất cả mọi người nói papa momy đã đi thiên đường, chị biết bọn họ đều đã không còn nữa, thế nhưng chị vẫn rất nhớ rất nhớ bọn họ, rất muốn bọn họ ôm chị thêm một chút, cho dù trong mộng cũng tốt. . .” Tiểu Duẫn Thư thấp giọng nức nở, mất đi song thân là sự đau xót khó có thể phai mờ trong lòng cô gái nhỏ này. Cho dù từ từ sáng sủa hơn, cũng không cách nào khiến cho cô bé quên phần đau đớn đó.

Giá đỡ nến dạng xoay chất liệu thép không gỉ, chắc chắn và bền sử dụng trang trí sự kiện, nhà cửa.

Năm con chó con dường như cảm thụ được sự bi thương của Tiểu Duẫn Thư, nhao nhao dựa qua dành cho an ủi, đặc biệt là con của Kim Thái Hanh, lại càng nhảy lên trên người Tiểu Duẫn Thư, vươn đầu lưỡi liếm vệt nước mắt chưa khô trên mặt Tiểu Duẫn Thư, khiến cho Tiểu Duẫn Thư ngứa nín khóc mỉm cười.

Khi thấy Tiểu Duẫn Thư cố nén bi thương, âm thầm tưởng niệm phụ mẫu của bản thân, tâm Kim Thái Hanh rung động, cậu nhớ tới thân nhân duy nhất hiện tại của cậu, tiểu cô Tiêu Tình Vân, sau khi mạt thế giáng lâm, liền mất đi liên hệ, loại tưởng niệm này vô cùng bức thiết, đều cường liệt hơn so với bất cứ thời gian nào ở dĩ vãng.

Thi triều sắp tới, lần thi triều này sẽ trực tiếp đào thải phân nửa người sống sót, nếu tiểu cô còn sống, trong thành thị kia có thể tránh được một kiếp này hay không?

Đoạn thời gian trước Kim Thái Hanh không dám nghĩ sâu vấn đề này, cậu sợ hãi tiểu cô biến thành tang thi, hoặc sau khi ngày diệt vong giáng lâm chết vào trong miệng tang thi, ở sâu trong nội tâm, cậu vẫn luôn sợ hãi. Vì vậy cậu lừa dối chính bản thân, không ngừng ám chỉ cho bản thân, tiểu cô đang ở chỗ nào đó an toàn mà sống, chỉ có nghĩ như vậy, cậu mới có thể an tâm đứng ở nơi đây.

Nhưng lời nói ngày hôm nay của Tiểu Duẫn Thư lại đánh nát sự lừa mình dối người của cậu, trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng cho tiểu cô, vì vậy nghe thấy thi triều tới, liền tâm thần bất định, trong nôn nóng mang theo một phần lo lắng. Kỳ thực lấy thực lực hiện tại của Kim Thái Hanh, hơn nữa theo cường giả là Điền Chính Quốc, tuy rằng thi triều đối với người thường mà nói là một trận đại kiếp nạn, nhưng đối với bọn họ mà nói, tuyệt không có uy hiếp quá lớn.

Kim Thái Hanh đột nhiên lĩnh ngộ, một đoạn thời gian gần đây không cách nào tu luyện Thanh Tâm Thuật, thủy chung học không được kỹ năng tiến cấp của tầng hai, không phải bởi vì bản thân tu luyện không tới nơi, mà là trong lòng mình có tâm ma, bị vây khốn.

Xem ra, nhất định phải trước khi thi triều giáng lâm, đi chỗ của tiểu cô một lần, bằng không cậu không cách nào tha thứ cho chính mình.

Kim Thái Hanh làm ra quyết định này, tâm tình vốn kìm nén thoáng cái nhẹ nhõm hơn. Kỹ năng phòng thủ Thủy Kính bị quấy nhiễu hồi lâu, vẫn luôn không học được, thoáng cái nước chảy thành sông, cứ như thế học được. Mà Thanh Tâm Thuật đình chỉ bất động cũng bắt đầu lưu động lên, lại có thể tiếp tục tu luyện.

Kim Thái Hanh vui mừng trong lòng, cứ như vậy, đi chỗ tiểu cô, bản thân lại nhiều thêm một tầng bảo đảm. Hiện tại phải đến chỗ lão đại cậu xin nghỉ, tốt nhất có thể xin một chiếc xe, nếu như nhanh một chút, thời gian hai ngày là có thể hoàn thành, vừa vặn tranh thủ trở về trước khi thi triều giáng lâm.

Vì tranh thủ thời gian, Kim Thái Hanh không có bất kỳ dừng lại nào, trực tiếp đi chỗ Trần Cảnh Văn tìm được Điền Chính Quốc, nói ra quyết định của cậu. Việc xin của Kim Thái Hanh không thể nghi ngờ có chút đột ngột, bất quá Điền Chính Quốc rõ ràng cảm thụ được sự kiên quyết của Kim Thái Hanh, anh suy tư chốc lát, vẫn đáp ứng. Bất quá anh lại kêu Lục Vân Đào với Tào Dương cùng đi theo Kim Thái Hanh, cũng an bài một chiếc phòng xe việt dã đã trải qua xử lý gia cố đặc thù, mang đủ xăng đi lại.

Sau cùng Điền Chính Quốc rất thận trọng nói với Kim Thái Hanh: “Tiểu Hanh, cậu chỉ có thời gian chưa đến ba ngày, cần phải trở về trước khi thi triều giáng lâm, chú ý an toàn.”

“Vâng, Điền ca!” Kim Thái Hanh cảm động trong lòng, lão đại Điền Chính Quốc này thực sự là không cần phải nói, bản thân đã theo đúng người rồi.

Rất nhanh, Trần Cảnh Văn đã kêu người lái phòng xe việt dã đến. Lục Vân Đào với Tào Dương mang đủ thức ăn với quần áo tắm rửa cũng chạy qua, Kim Thái Hanh ngượng ngùng nói với hai người: “Phiền phức hai vị ca ca vất vả đi một chuyến.”

Lục Vân Đào cười nói: “Vừa vặn buồn chán, đi ra hóng cái gió, hơn nữa. . .” Anh vỗ vỗ thứ bự con bên cạnh, “Xe này, anh vẫn luôn muốn ngồi, lại không có cơ hội, lần này nhờ phúc của Tiểu Hanh a, ha ha!”

Tào Dương thì ở một bên cười mà không nói, vẻ mặt không có gì bất mãn, nghe xong lời nói của Lục Vân Đào, gật đầu theo, anh đang nói cho Kim Thái Hanh anh cũng nghĩ như vậy.

Kim Thái Hanh đương nhiên biết hai người là đang khuyên mình, để cho mình không cần để ở trong lòng. Cậu không cách nào cự tuyệt ý tốt đó, chỉ có thể dí dỏm cười nói: “Vậy kính nhờ hai vị ca ca chiếu cố.”

Lục Vân Đào cười xua tay, sau đó sạch sẽ lưu loát ngồi lên ghế lái, xem ra anh muốn là người đầu tiên lái cho đã nghiền, mà Tào Dương thì ngồi ở ghế phó lái, Kim Thái Hanh thấy hai người nhanh hơn một bước chiếm cứ hết phía trước, chỉ có thể bất đắc dĩ mở ra sương sau, đi vào bên trong phòng xe tương đối xa xỉ này.

Trong phạm vi thế lực của Điền Chính Quốc, đường cái cơ bản đều thông suốt, nhưng một khi lái ra khỏi vòng tròn đó, trên đường đều là xe tông nhau, có một số thậm chí ngăn chặn cả con đường, may mắn phòng xe việt dã rất rắn chắc, vài lần đều là cố leo lên đường đi bộ mới lái qua được. Cứ như vậy coi như thuận lợi lái ra khỏi Thân Thành, trực tiếp lái đến thành thị Phụ Thành mà tiểu cô đặt chân.

Trên đường, Tào Dương thế chỗ Lục Vân Đào lái xe, Kim Thái Hanh cũng ngồi lên ghế phó lái, Lục Vân Đào thì trở lại trong phòng xe ngủ nghỉ ngơi. Dọc theo đường đi, từng thấy qua người sống sót chặn đường xin giúp đỡ, nhưng căn cứ vào sự cẩn thận, ba người không nhìn những người đó, trực tiếp lái qua. Khi lên đường cao tốc, tuy rằng thường thường có tang thi du đãng, trên đường cũng có không ít xe cộ tông nhau cháy, nhưng tổng thể mà nói coi như thông suốt, rốt cuộc cũng để cho bọn họ thuận lợi tới được Phụ Thành.

Vừa đến địa giới Phụ Thành, liền thấy không ít người tổ đội đi ra ngoài tìm thức ăn, thấy phòng xe việt dã của bọn họ, không hề nghi ngờ dẫn tới lòng tham của bọn họ, có mấy tiểu đội muốn trực tiếp chặn lại, lại bị dị năng của Lục Vân Đào trực tiếp ném bay đi, về phần có chết hay không, vậy phải xem vận khí của bọn họ.

Khi xử lý đánh lén của tiểu đội thứ năm, Lục Vân Đào có chút phiền: “Đám người đó thế nào không có đầu óc như thế, nếu chúng ta đã dám lái, đương nhiên là có thực lực, thế nào còn tre già măng mọc đi tìm cái chết như vậy?”

Kim Thái Hanh cười nói: “Xe này quá chói mắt, chói mắt đến mức khiến cho lý trí của bọn họ hoàn toàn không còn, chỉ để lại lòng tham. Vì vậy cũng chỉ có thể là kết cục này.”

Lời nói thản nhiên của Kim Thái Hanh khiến cho Lục Vân Đào hiếu kỳ nhìn cậu một cái, không ngờ tới tên nhóc này tuổi không lớn lắm, lại rất có kiến giải, cũng lãnh được tâm, là hạt mầm tốt, khó trách Điền ca coi trọng như vậy.

Lục Vân Đào quá coi trọng Kim Thái Hanh rồi, Kim Thái Hanh có thể hình thành loại tính cách thờ ơ lạnh nhạt hiện tại này, cũng bởi vì đã lăn lộn mười năm trong ngày diệt vong ở kiếp trước, đã nhìn quen quá nhiều sinh ly tử biệt, tâm nhiệt thành thế nào cũng sẽ đông lại, huống hồ cậu vốn không phải là một người quá nhiệt thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro