Bó hoa tặng cho át chủ bài bất tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại hai: Bó hoa tặng cho át chủ bài bất tử

00

"Ngươi phát hiện mình còn có ý thức từ lúc nào."

"Sau khi một giấc mơ dài kết thúc."

01

Có tiếng khóc.

Kenzaki Kazuma mở mắt.

Hắn nhìn thấy nước mắt của những nhân viên nghiên cứu kia, hắn rất muốn an ủi bọn họ vài câu anh xem tôi vẫn đang ở đây không phải sao, nhưng mà hắn lại không cách nào chạm vào, không ai nhìn thấy hắn, cũng không ai nghe được âm thanh của hắn.

Nhìn quanh bốn phía, Kenzaki Kazuma phát hiện bản thân lúc này cũng không có cánh của thứ gọi là thiên sứ hay ác ma, cũng không có trang sức lộn xộn gì khác, hắn hình như vẫn là như cũ.

Chỉ là cảm giác dường như có vô số bản thân chồng chất lên nhau.

Phạm vi tri giác bị mở rộng ra vô hạn, hắn có thể nghe rõ các loại các dạng âm thanh.

Kenzaki nghĩ thầm, thì ra là thế, đây chính là cảm giác khi hòa làm một với hành tinh.

Thần linh trên cao nghe nhân gian bàn luận thì ra là ầm ĩ như vậy.

Kenzaki Kazuma vốn là muốn ngủ một giấc, hắn chẳng thể thực hiện nguyện vọng gì, cho nên tỉnh cũng không có tác dụng gì.

Ít nhất trước khi bản thân bị Hajime đánh một trận tơi bời thì ngủ một giấc ngon đi —— Kenzaki là nghĩ như vậy.

Nhưng mà khi ký ức của hành tinh được khắc ghi trên mảnh đất này thật sự mở ra trước mặt Kenzaki Kazuma, Kenzaki nhận ra rằng, ngủ là không thể nào, hắn giống như một giọt mực nước rơi vào trong chậu vậy, hắn rất nhanh sẽ bị phạm vi tri giác kéo dài ra vô hạn và nhiều năm ký ức của hành tinh xé nát.

Kenzaki cảm thấy, bản thân rất có thể không phải là bản thân nữa.

02

Ký ức về hành tinh được ý thức hành tinh khắc ghi tràn lên như nước triều.

Đối với những ký ức tính theo đơn vị trăm triệu này, sự tồn tại của bản thân Kenzaki Kazuma vẫn là quá nhỏ bé.

Trước đây khi chấp hành kế hoạch Longinus Kenzaki chỉ biết là sau khi chấp hành hắn sẽ hòa thành một thể với hành tinh này, lúc ấy hắn đã chuẩn bị xong tâm lý bản thân đi qua cánh cửa kia sau đó không bao giờ có thể tỉnh lại nữa, chỉ là không ngờ rằng sẽ nghênh đón cảm giác chìm xuống này.

Ý thức của hắn chìm xuống theo ký ức của hành tinh.

Kết nối với mặt đất là mấy trăm triệu năm ký ức của ý thức hành tinh.

Đó là ký ức còn dài hơn cuộc đời bọn họ, toàn bộ lắng đọng lại trên đất đai dày nặng này, tất cả diễn biến tự nhiên, tất cả chuyện về con người, tất cả ký ức đã từng tồn tại hiện tại biến mất đều được ý thức hành tinh khắc ghi.

Kenzaki Kazuma nỗ lực tỉnh lại, hắn nói thầm cái tên giúp hắn vượt qua vô số năm tháng kia, hi vọng cho bản thân dũng khí duy trì tự ngã tựa như trong quá khứ.

Sau đó, từng bức tranh mở ra trước mặt Kenzaki.

Trong ký ức dài lâu của ý thức hành tinh này, hắn nắm được dấu vết liên quan đến người kia.

Cây hoàng kim màu vàng mở ra trước mặt Kenzaki Kazuma, hắn nhìn thấy quá trình Aikawa Hajime nhàm chán đan thành cái cây vô nghĩa này, Kenzaki cắn răng, nỗ lực làm cho ý thức của bản thân trở về một chút.

"Chỉ là chuyện vô nghĩa mà thôi." Giọng Aikawa Hajime vang lên.

Hắn rõ ràng nói đây là chuyện vô nghĩa, lúc đó lại ngẩng đầu lên.

Giống như là nhìn thấy Kenzaki Kazuma vậy.

Kenzaki Kazuma thậm chí sinh ra ảo giác, có phải là khi sáp nhập với ý thức hành tinh cũng là một cuộc lữ hành thời không —— nhưng mà rất nhanh hắn đã nhận ra rằng đây cũng không phải là lữ hành thời không, bởi vì hắn không nhìn thấy một chút dấu vết của mình trong mắt Aikawa Hajime, cũng không tồn tại vui mừng và chờ mong gặp lại, Aikawa Hajime chỉ là nhìn xa xa, cuối cùng hắn lắc đầu, cầm tơ kim loại trong tay, bắt đầu đan phiến lá cây hoàng kim tiếp theo.

Mà Kenzaki Kazuma cũng không thể dừng lại, ký ức của hành tinh tựa như nước lũ, rất nhanh đã cuốn hắn vào trong cảnh tượng tiếp theo.

03

Cứ như vậy, không ngừng cắt vào những cảnh tượng trong lịch sử.

Kenzaki Kazuma lại thấy trong lần hủy diệt thứ bảy, mưa lửa đầy trời đốt cháy tất cả, các mảnh vỡ bị đốt cháy dọc theo dòng khí nóng, tựa như bướm lửa bay múa.

Rõ ràng là thời đại bản thân trải qua, nhưng mà Kenzaki dường như không có ấn tượng với những cảnh tượng này.

Kenzaki nghĩ thầm, hắn lúc đó đang làm gì? Hắn hình như còn đang kiên trì, hi vọng ngọn lửa này có thể dập tắt sớm một chút, lúc đó trên người hắn có rất nhiều vết bỏng, nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng mà cho dù là như vậy hắn cũng đang qua lại trong một biển lửa.

Hắn nhìn thấy cũng không phải bướm lửa bay múa trong biển lửa, mà là một mảnh phế tích, mọi thứ cùng thi thể người trong phế tích bị đốt cháy, hắn hình như khóc, trong phế tích này ngọn lửa liếm lên quần áo hắn, cho dù là vậy hắn vẫn đang tiến lên, chỉ vì một khả năng có thể.

Một ý tưởng đáng sợ xuất hiện trong đầu Kenzaki.

Hắn vậy mà cảm thấy hình ảnh này có chút xinh đẹp.

Cho dù ở dưới hình ảnh như vậy, là tử vong, là sự vùng vẫy cùng rên rỉ đau đớn của con người, là nước mắt văn minh rơi xuống.

Nhưng mà hiện tại, khi nó dừng ở một thời gian khác, từ thị giác thượng đế nhìn tất cả, hắn vậy mà cảm thấy, hình ảnh bướm lửa bay múa như vậy có chút xinh đẹp.

Kenzaki Kazuma cảm thấy, hắn đại khái có thể hiểu, vì sao đá phiến coi vạn vật đều như cỏ rác như vậy.

Nhưng mà hắn không muốn hiểu những chuyện này.

Trong lúc giãy giụa, hắn lại nhìn thấy người kia.

Trong đàn bướm lửa tán loạn kia, Aikawa Hajime dựa vào giá sách trong thư viện, nhìn một cuốn sách tranh bị đốt cháy sạch sẽ trước mắt mình.

Loáng thoáng có thể nhận ra trên sách tranh vẽ về một câu chuyện hạnh phúc, hình như là chuyện về hoàng tử hạnh phúc cho người khác hạnh phúc, cuối cùng mất đi tất cả.

Aikawa Hajime chỉ nhìn cuốn truyện này bị đốt cháy trong tay mình, lúc sắp đốt đến ngón tay Aikawa Hajime cầm cuốn sách này lên ném ra ngoài, cuốn sách ném ra ngoài bị ngọn lửa cắn nuốt, biến thành một con bướm lửa to lớn.

Sau đó Aikawa Hajime ngẩng đầu, cách giác sách thư viện, bọn họ một lần nữa nhìn nhau.

Kenzaki Kazuma một lần nữa bắt đầu nghi ngờ tất cả trước mắt đây có phải là một cuộc lữ hành thời không hay không.

Lần này hắn nhìn thấy trong mắt Hajime ánh sáng và lửa, cùng quyết tâm nào đó.

04

Kenzaki Kazuma dần phát hiện, khi hắn chìm xuống theo ký ức của hành tinh, dường như luôn bị một tồn tại hấp dẫn.

Chuyện này là đương nhiên, dù sao Kenzaki Kazuma, nhân loại này, chính là vì Aikawa Hajime, trực tiếp không làm người a.

Sau đó hắn sẽ dừng lại ở một mốc thời gian, hoàn thành một lần đối diện với Aikawa Hajime, tiếp theo liền sẽ bị ký ức khổng lồ đẩy về quá khứ càng xa xưa hơn, đi gặp mặt Hajime càng trẻ tuổi hơn.

Mỗi một lần, Kenzaki Kazuma đều nhìn thấy một tình cảm khác trong mắt Aikawa Hajime.

Mỗi một lần, Kenzaki Kazuma chưa từng nhìn thấy bản thân trong mắt Aikawa Hajime.

Kenzaki kết luận chuyện này có thể là do trong tiềm thức của hắn muốn làm bạn Aikawa Hajime đi qua mấy vạn năm tháng này, nhưng mà Kenzaki Kazuma lúc đó không làm được điểm này, cho nên sau khi biến mất mới theo ký ức của hành tinh không ngừng đi ngược lại trên con đường Aikawa Hajime đã đi qua.

Lần hủy diệt thứ sáu, mùi nước khử trùng bao phủ bệnh viện cách ly kia, Hajime bởi vì không chết nên đến đây giúp đỡ, đi qua hành lang ít người, hắn ngẩng đầu, nhìn cây trước cửa sổ nở ra đóa hoa xinh đẹp.

Lúc đó Kenzaki Kazuma làm ở trên sách, có gió thổi qua hoa rơi đầy đất, nhưng không có một mảnh cánh hoa dừng lại trên người hắn. Khi cánh hoa bay múa không còn che khuất tầm mắt Kenzaki, hắn và Aikawa Hajime một lần nữa đối diện.

Ít nhất những cây này còn đang sống —— Kenzaki cảm thấy, lúc đó Hajime đại khái là nghĩ như vậy.

So với nhiều lần hủy diệt trước, đây thật sự là một lần hủy diệt không phải rất nhanh lại cực kỳ dằn vặt lòng người, những lời cầu nguyện mỗi ngày đều đi kèm với bi thương vì tử vong tăng thêm. Kenzaki Kazuma nhớ bản thân lúc đó hình như tham gia thí nghiệm thuốc, bởi vì không chết mà tiêm vào mầm bệnh và sử dụng thuốc mới nhiều lần, đến ngày thuốc cho những tật bệnh kia được thí nghiệm ra nghiên cứu viên đã quỳ khóc rất lâu trước khi báo cáo số liệu. Kenzaki cười vỗ vỗ vai vị nghiên cứu viên kia, lại phát hiện bản thân cũng rơi nước mắt theo.

Sau đó, tiếp tục đi về phía trước, lần hủy diệt thứ năm – trái đất không ánh sáng, bởi vì thiên thạch rơi xuống, bụi bặm bay lên che khuất tất cả ánh sáng. Đó là tai nạn đủ để tiêu diệt khủng long, cho dù là vậy nhân loại vẫn cứ sống sót, chỉ là lúc đó mọi người bị ép trốn vào trong không gian khép kín để sinh sống.

Sau khi lần hủy diệt thứ năm kết thúc, nhân loại đã quen ánh sáng nhân tạo có một thời gian rất dài không thích ứng với sinh tồn dưới ánh nắng mặt trời.

Lần này mốc thời gian ý thức của Kenzaki dừng lại hình như là khi lần hủy diệt thứ năm vừa kết thúc không lâu, Aikawa Hajime rời tháp – một trong những điểm định cư của nhân loại. Hắn thấy Hajime híp mắt nâng camera trong tay lên bắt đầu điều chỉnh ống kính tiến hành chụp hình.

Aikawa Hajime hướng về vị trí của Kenzaki nâng ống kính nhấn shutter, nhưng mà trong ảnh cũng không có bóng dáng Kenzaki.

Lúc này Kenzaki mới phát hiện, ở sau lưng hắn, trong ống kính của Hajime, hướng về chính là lá xanh một lần nữa mọc ra sau khi tất cả kết thúc.

Tựa như cành oliu chim bồ câu mang về vậy, đó là thông báo của Aikawa Hajime, nói cho nhân loại trên thế giới này tin tức có thể ra khỏi không gian khép kín.

Bọn họ hình nhưng thường xuyên như vậy, canh giữ thời khắc ánh bình minh sau khi một trận tai nạn kết thúc đến, sau đó trong giây phút ấy, gõ vang tiếng chuông.

05

Mốc thời gian dừng lại tiếp theo, cũng không phải lần hủy diệt thứ tư.

Đó là thời gian sau khi lần hủy diệt thứ tư xảy ra, sau khi lần hủy diệt thứ tư kết thúc, trong một thời gian rất dài nhân loại đều đang sợ hãi tai họa lần hủy diệt thứ tư mang đến, cũng bởi vậy duy trì một đoạn hòa bình tương đối lâu —— cho đến lần hủy diệt thứ năm thiên thạch giáng xuống trên mặt đất, khi sinh mệnh của hành tinh bắt đầu khô kiệt, vì những tài nguyên còn sống, nhân loại mới lần nữa cướp đoạt.

Trong thời gian hòa bình ngắn ngủi kia, bọn họ từng gặp mặt một lần.

Ngày hôm đó tuyết rơi nhẹ, Kenzaki đứng trên thềm ga xe lửa đã được xây dựng hoàn thành, đợi đi đến nơi tiếp theo có người cần giúp đỡ, trên thềm ga đó, hắn gặp Aikawa Hajime.

Hôm đó bọn họ cách thềm ga nhìn đối phương.

Aikawa Hajime quấn khăn quàng cổ đeo camera, khoảnh khắc nhìn thấy Kenzaki kia lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Kenzaki lúc này mới phát hiện ngày hôm đó hắn vậy mà chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng giặt có chút nâu, hắn nhịn không được cảm thán bản thân lúc đó cũng quá tùy tiện.

Chớp mắt gặp được kia, Aikawa Hajime thậm chí không kịp lấy camera, giơ điện thoại trong tay hướng về phía Kenzaki.

Kenzaki cũng không tránh, chỉ tùy ý bản thân để lại một bóng dáng trong màn hình của Hajime.

Hắn muốn gặp hắn.

Cho dù trong lần hủy diệt thứ tư, bọn họ nắm tay nhau đi đoạn thật xa.

Nhưng mà hình như lúc đó kho số liệu của Hajime mất rồi, hắn vốn là không để lại bao nhiêu ảnh chụp, hiện tại càng không còn một tấm.

Cho nên để lại cho Hajime một tấm ảnh cũng là lựa chọn tốt.

Tuy rằng chỉ là gặp mặt như vậy, để khống chế được bản năng chiến đấu và tâm tình của bản thân, Kenzaki cũng đã dùng hết sức lực.

Cho nên khi đoàn tàu gào thét đi qua đường ray ở giữa, Kenzaki xác nhận bản thân đã để lại ảnh chụp, xoay người chạy.

Vì không để cho tâm tình bản thân lúc đó tan vỡ, Kenzaki chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.

Cho nên khi đoàn tàu rời đi, Aikawa Hajime đã không tìm được Kenzaki Kazuma nữa.

Kenzaki Kazuma lúc đó không thể thấy biểu tình của Aikawa Hajime khi bản thân xoay người đi, hiện tại hắn nhìn thấy.

Hắn thấy Hajime nhìn về nơi Kenzaki từng đứng nhìn rất lâu, sau đó giơ tay lau đi dòng nước nơi khóe mắt.

06

Lần hủy diệt thứ tư, trong nhiều lần hủy diệt như vậy, lần hủy diệt tuyệt vọng nhất Kenzaki trải qua.

Kết thúc của cuộc chiến không hồi kết, sống sót cũng không phải những người khát vọng sống.

Còn có rất nhiều người vì tư dục của bản thân bất chấp người trên trái đất mà phát động chiến tranh còn tồn tại.

Lúc đó khi Kenzaki nghe được từ người khác biết những kẻ gây chiến này mang Hajime đi cố gắng chấp hành kế hoạch Longinus, Kenzaki cảm giác bản thân hình như tức giận, rất lâu chưa từng có.

Hắn biết cuộc đời con người rất nhiều chuyện là không phụ thuộc vào bản thân, rất nhiều người đều có nỗi khổ riêng, nhưng mà những điều này tuyệt đối không thuộc về những kẻ đầu sỏ vì lợi ích của bản thân mà phát động chiến tranh từ đó gián tiếp hại chết nhiều người như vậy kia. Đúng vậy, người chết trong chiến tranh cũng không phải tự tay bọn họ giết chết, nhưng mà hậu quả do quyết sách của bọn họ mang đến tuyệt đối không phải là nhân từ, không phải là hi sinh Joker nhận được sống mãi —— thậm chí hiện tại để bọn họ sống cũng có lỗi với hành tinh lúc này.

Cho nên, lúc đó Kenzaki trực tiếp mang Hajime đi.

Hắn cũng không giết người, chỉ làm bọn họ bị thương, sau đó để bọn họ bại lộ trong phóng xạ hạt nhân.

Tỉ mỉ nghĩ lại, đó thật sự là một mùa đông hạt nhân dài đằng đẵng.

Hắn dẫn Hajime đi thật xa, đi đến khi bề ngoài bị ăn mòn lộ ra bên trong không phải người, đi đến trước tháp bọn họ mỗi người một bên, hắn chỉ cầm tay Hajime tiếp tục đi, hắn không dám nói một lời, cũng không dám quay đầu, cho dù là chia đường cũng chỉ là cố chấp đi về phía trước.

Đến lúc này xuôi theo ký ức của mặt đất, hắn mới biết được, khi hắn ở bên kia tường kim loại dày nặng nghỉ ngơi, Hajime lại không.

Hajime mất đi kho số liệu của hắn, phong cảnh năm đó, ghi chép năm đó, ảnh chụp năm đó —— mọi thứ về quá khứ theo kho số liệu biến mất đều đã biến mất, lúc đó Hajime ngồi ở bên kia tường kim loại cầm bút vẽ, nỗ lực tìm về quá khứ của bản thân trong loại hành vi này.

Nhưng mà, những thứ dưới ngòi bút và trong trí nhớ ngày càng lệch lạc.

Lúc đó, Hajime từ bỏ ném bút, dựa vào tường kim loại thở dài.

Sau đó, hắn giống như nhìn thấy Kenzaki Kazuma vậy, dùng ánh mắt ngay thẳng của mình nhìn Kenzaki Kazuma xuôi theo ký ức của hành tinh mà nhìn đến đây.

Lần này, hắn nhìn rất lâu.

Kenzaki liếc nhìn sau lưng, ở đó không có gì cả.

Hắn thậm chí cảm thấy lần này Aikawa Hajime thật sự nhìn thấy hắn, bởi vì Aikawa Hajime nở nụ cười.

Hắn thấy Aikawa Hajime đứng lên, đi đến trước đầu cuối điện tử, bắt đầu xử lý kho số liệu trong máy tính.

Mà hắn làm, chính là phục hồi lại kế hoạch Longinus Kenzaki tiêu hủy.

Kenzaki không biết vì sao giây phút ấy Hajime lại cười, cũng không biết lúc ấy trong mắt Hajime nhìn thấy gì, càng thêm không cách nào biết được bản thân có thật sự đã trải qua một cuộc lữ hành thời không hay không.

Hắn có chút hối hận.

Sớm biết là như vậy, có phải lúc đó nên quay đầu, ôm em ấy một cái sẽ tương đối tốt.

Hắn cũng có chút may mắn, sau lần này, lúc bọn họ gặp nhau ở thềm ga xe lửa kia, hắn cũng không trực tiếp chạy trối chết.

07

Kenzaki Kazuma lại nghĩ đến chút chuyện khác.

Lúc hắn đẩy Hajime xuống khỏi tháp, hỏi một câu.

"Trong chuyến du lịch dài lâu như vậy, cho dù chỉ là một chút thời gian cũng được, em có từng yêu người khác không?"

Kenzaki Kazuma lúc đó hi vọng nghe được câu trả lời như thế nào? Hắn hi vọng Aikawa Hajime có thể trả lời có, như vậy cũng chứng minh ít nhất Hajime ở thế giới loài người sống không tệ. Kenzaki hi vọng Hajime có cuộc sống hạnh phúc ở thế giới loài người, cho nên người mang theo những tình cảm này đi qua năm tháng dằng dặc có một mình bản thân là đủ rồi.

Cho nên biết rất rõ ràng, biết rất rõ ràng đáp án kia sẽ là không có, lại vẫn nhịn không được hỏi một câu như vậy.

Nghĩ như vậy thật đúng là mất mặt, đã quyết định muốn tự chủ trương cướp đi giác ngộ của người khác, muốn tạm biệt thế giới này.

Lúc nghe Hajime trả lời không có, vẫn là nhịn không được đẩy Hajime xuống sau đó khóc nói ra lời thật lòng của bản thân với những người xa lạ kia.

Những lời này đại khái sẽ bị ghi lại, đợi đến ngày Aikawa Hajime một lần nữa đi đến tháp sẽ được phát ra cho Hajime.

Tùy tiện nghĩ một chút cũng có thể đoán được biểu tình tiếp theo của Hajime rồi, nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai Hajime sẽ theo dấu hắn mà đến, sau đó sẽ mặt không thay đổi hành hung hắn một trận, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.

Tuy rằng thật sự bị đánh như vậy hình như cũng thể oán giận cái gì.

Dù sao tự chủ trương cướp đi giác ngộ của người khác nhìn thật sự rất... bị đánh cũng là đương nhiên.

Cho dù muốn giả vờ tự nhiên cỡ nào, hoặc là đến lúc đó dùng bóng thẳng đại loại như "Bởi vì tôi không muốn nhìn em chết đi tôi yêu em" để che giấu, xét đến cùng, Kenzaki làm ra chuyện này cũng chỉ là vì Kenzaki Kazuma lại lại lại tự chủ trương —— tự chủ trương kiểu này đã lặp lại rất nhiều lần trong cuộc đời dài dằng dặc của hắn và Aikawa Hajime.

Nếu không có quy tắc của đá phiến hạn chế, Kenzaki có thể đảm bảo, phỏng chừng số lần bản thân bị đánh đã chạy như bay đến bốn con số rồi.

Nhưng mà bọn họ không thể gặp mặt cũng là lỗi của đá phiến, nếu không có đá phiến nhiều lắm là bị Hajime dùng nước chanh vắt vào mắt —— Kenzaki cho là như vậy, từ sâu trong lòng.

"Phải nghiêm túc nói xin lỗi a." Kenzaki nghĩ thầm.

"Điều kiện là lúc ấy mình còn có thể giữ được ý thức của bản thân."

08

Ký ức tiếp tục chìm xuống, là khoảng cách giữa lần hủy diệt thứ ba và thứ tư.

Lần hủy diệt thứ ba, toàn cầu ấm lên dẫn đến tranh cướp đất đai, kéo dài đến kết cục cuối cùng chính là lần hủy diệt thứ tư giáng xuống.

Trong khoảng thời gian này, vô số người đã từng bôn ba vì tương lai không bị hủy diệt kia, nhưng mà cho dù có bôn ba như thế nào, cuối cùng vấn đề tài nguyên không thể giải quyết vẫn ngày càng nghiêm trọng hơn, thù hận từ chiến tranh cũng sẽ không lắng xuống nhanh như vậy.

Đại khái là đoạn ký ức này quá nặng nề, Kenzaki Kazuma cảm thấy mệt mỏi.

Giống như trong ký ức lúc trước, kia Kenzaki cảm thấy sự nhận biết đối với thời gian của bản thân khôi phục bình thường, hẳn là thời điểm hắn một lần nữa gặp được Aikawa Hajime trong đoạn trí nhớ này, nghĩ như vậy, Kenzaki mở mắt, nỗ lực dùng toàn bộ tri giác của bản thân để phân biệt lúc này Hajime xuất hiện ở đâu.

Sau đó Kenzaki Kazuma bị dọa, hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày Hajime sẽ mặc áo choàng trắng làm nghiên cứu.

Hajime loay hoay máy móc trước mặt, ghi chép lại rất nhiều thứ về văn minh nhân loại.

Không biết vì sao, lần này Kenzaki cảm thấy, khi hắn và Hajime đối diện, hắn ở trong màn hình máy tính trước mắt Hajime.

Kenzaki quay đầu lại, ồ, quả nhiên trong màn hình có ảnh chụp chung của bọn họ.

Xuôi theo ký ức, Kenzaki Kazuma biết, khi lần hủy diệt thứ tư sắp giáng xuống, những ghi chép này được các nhà khoa học dùng vệ tinh đưa lên quỹ đạo bầu trời, được bảo tồn tại dưới hình thức một bất ngờ, đáng tiếc khi lần hủy diệt thứ tư giáng xuống Hajime cũng không có đường biết được mọi chuyện này.

Kenzaki nghĩ thầm, ngày nào đó có thể ám chỉ, ám chỉ người trong tháp đi kết nối lại với vệ tinh kia.

Hajime hẳn sẽ vui, vì những ký ức mất mà có lại này.

Sau đó là lần hủy diệt thứ ba, hiệu ứng nhà kính dẫn đến chiến tranh toàn cầu.

Lần này chỉ là vội vàng lướt qua, khi Kenzaki quay đầu, hắn nhìn thấy chỉ có Aikawa Hajime nâng ống kính máy ảnh, hắn thử vươn tay muốn ở lại lúc này lâu một chút, nhưng mà ký ức rất nhanh kéo hắn rơi vào cảnh tượng tiếp theo.

09

Bước vào lần hủy diệt thứ hai, Kenzaki cảm thấy, bản thân đã bắt đầu không biết mình là ai.

Trên trục thời gian rải rác vô số bản thân, vô số bản thân sinh sống trên các thời gian địa điểm khác nhau, những nhận thức này trộn lẫn với nhau làm Kenzaki cảm thấy bản thân có thể là bất cứ người nào trên thế giới, bản thân cũng không phải bất cứ người nào trên thế giới.

Sau đó, Kenzaki một lần nữa gặp được Aikawa Hajime —— chỉ có khi nhìn thấy Hajime, Kenzaki mới cảm thấy những bản thân hỗn loạn này được chỉnh hợp thành một cá thể độc lập tên là Kenzaki Kazuma.

Hajime bước đi trong thành phố đóng băng, hắn nhặt cuốn album rơi trên mặt đất khi mọi người rút lui lên, ngón tay ôn nhu lướt qua mỗi một tấm hình bên trên.

Trong đó ghi chép lại tất cả của một gia đình.

Bởi vì nhiệt độ thấp không thể khởi động thiết bị điện tử, Hajime cất album vào trong túi xách của bản thân tiếp tục tiến lên.

Có vụn băng rơi xuống, lúc rơi trên mặt đất cuộn lên một luồng sương trắng.

Kenzaki đứng ở đầu kia con đường, nhìn Hajime đến gần hắn, sau đó xuyên qua ảo ảnh của hắn, đi về nơi xa hơn.

Sau đó Kenzaki một lần nữa bị nghiền nát thành những tồn tại riêng biệt trên hành tinh, không ngừng chìm xuống càng sâu trong quá khứ, cứ như vậy không ngừng chìm xuống, tựa như ngã vào trong biển sâu, hắn ngã vào trong một trận mưa lớn, không ngừng rơi xuống, lại không cách nào nghênh đón ngày nặng nề vỗ vào mặt biển.

Hắn nhìn thấy một tòa tháp cao, hình như là con thuyền Noah nhân loại lúc đó chế tạo, bóng dáng quen thuộc hình như ở trong đó, nhưng mà dường như có người đưa tay về phía hắn, tầm nhìn bị nước mưa quấy nhiễu không cách nào tập trung, vô số bản thân quan sát từ các góc độ khác nhau cũng không nhìn rõ là ai đưa tay về phía hắn, hắn cũng không cách nào cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ bàn tay kia.

Hắn tựa như nước mưa bị đánh tan, sau đó không biết lúc nào lại ngã vào trong biển.

Cứ như vậy tiếp tục chìm xuống, hình như là còn có phong cảnh gì khác, đã quên nhìn thấy lúc nào ở đâu, sao băng bốc cháy khi trạm không gian phát nổ, bờ biển cùng chim bay, điện thoại cùng rượu cồn, rừng cây vàng kim cùng chuyện không có ý nghĩa... Các loại tin tức lộn xộn đan xen vào nhau, cứ như vậy tiếp tục chìm xuống.

Kể cả cảm giác quen thuộc cùng tên của bản thân, cùng nhau bị quên lãng trong trí nhớ vô biên, cứ thế, trước mắt đột nhiên mở ra một mảnh rừng cây màu vàng kim.

10

Ký ức của hắn hình như đã chìm xuống đáy.

Kenzaki nghĩ thầm, lần này hắn đại khái là phải triệt để biến mất.

Hắn đại khái sẽ không còn được gặp lại người kia.

Kenzaki nhìn thấy một con đường ngân hạnh, ký ức hành tinh biểu hiện đây là đại lộ ngân hạnh ở khu vườn bên ngoài Minh Trị Thần Cung kia, hắn dường như cảm nhận được một tia hoài niệm, phiến lá màu vàng kim hâm nóng trời thu của nhân loại khi đó, cũng hâm nóng cây hoàng kim và giấc mộng của người lưu lạc đến từ ngày diệt vong.

Nhưng mà hắn hiện tại nơi nào cũng rất hoài niệm.

Kenzaki hiện tại không biết đây là cố hương hắn hoài niệm vô số lần nhưng chưa từng quay về —— mốc thời gian rất lâu sau năm đó cùng rất lâu trước đây đối với Kenzaki hiện tại, hắn đã từng nỗ lực bước trên đất đai quê hương, nhưng mà tất cả sớm đã không còn là quốc gia trong trí nhớ của Kenzaki. Kể cả cây anh đào không thay đổi trong ký ức cũng đã biến mất vì thay đổi khí hậu, theo tự nhiên biến thiên, tất cả đều sẽ biến mất.

Hắn không biết hắn đã theo ký ức của hành tinh trở về năm 2005 kia, năm hắn từ biệt kia, lúc ngân hạnh nhuộm vàng.

Hắn ngồi trên băng ghế dài, nhìn thấy người kia từ đầu kia con đường đi đến.

Trong tay người kia cầm một bó hoa.

Bách hợp đỏ chói mắt phối hợp hoa Baby, Kenzaki thầm nghĩ, a, đây là một người muốn tặng hoa cho người khác, cho nên hắn muốn tặng hoa cho ai đây?

Sau đó ngay chớp mắt tiếp theo, người kia dừng bước.

Tựa như nhìn thấy Kenzaki Kazuma vậy, Kenzaki nghe thấy người kia gọi.

"Kenzaki."

Chỉ là ba phát âm âm tiết đơn giản như vậy.

Liền chỉnh hợp lại tự ngã đã hòa vào ý thức hành tinh của Kenzaki.

—— Đúng rồi, mình là Kenzaki Kazuma.

—— Người kia là Aikawa Hajime.

—— Chuyện quan trọng như vậy, vì sao lại quên.

Vì vậy, trong khoảnh khắc này, tất cả tin tức hoàn thành tổ chức lại cùng sáp nhập, tự ngã tổ chức lại hoàn thành, xác nhận thời gian, xác nhận địa điểm, xác nhận kết cấu hình ảnh, xác nhận... người đối diện.

Vì vậy hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Aikawa Hajime vừa mới tiếp xúc với tình cảm của nhân loại lúc đó dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

Bọn họ cứ như vậy nhìn nhau, cách thời gian và không gian xa xôi, một người ở điểm đầu số phận, một người ở điểm cuối số phận.

Hắn nhìn thấy tâm tình phức tạp trong mắt Aikawa Hajime.

—— Mình muốn an ủi em ấy.

Kenzaki Kazuma nghĩ thầm, vì vậy hắn thật sự làm như vậy. Hắn nở nụ cười, sau đó thử mở miệng gọi ra cái tên kia, cùng là ba âm tiết, cũng là thần chú quan trọng nhất trên thế giới.

Bất luận lúc nào, chỉ cần gọi cái tên này, liền có dũng khí đi đối mặt những tương lai gian nan kia.

Sau đó Aikawa Hajime lộ ra một nụ cười, chạy đến như để chúc mừng lâu ngày gặp lại —— sau đó hắn dừng bước, nụ cười từ từ biến mất trên mặt hắn.

Chung quy chỉ là một ảo ảnh.

Nhưng mà không biết vì sao, trong giây phút này, Kenzaki trước giờ chỉ là người đứng nhìn đột nhiên nghe được tiếng nói trong lòng Aikawa Hajime, hắn biết lúc đó Aikawa Hajime nhớ lại thần chú Kenzaki Kazuma lập ra cho hắn.

"Em cứ tiếp tục sống trong thế giới loài người đi."

Cùng với hồi ức như vậy, Aikawa Hajime quay người, đi vào nhân gian Kenzaki mong muốn hắn ở lại kia.

—— Phải trở về.

Linh hồn không có thân thể lại vang lên tiếng tim đập.

—— Phải trở về.

Tư tưởng bị đánh tan gây dựng lại.

—— Phải trở về nơi kết thúc số phận.

Ký ức rải rác theo ký ức của hành tinh tái tạo lại ký ức Kenzaki Kazuma thấy.

Hắn còn có chuyện muốn làm.

Hắn còn có chuyện nhất định phải làm.

Kenzaki Kazuma không thể cứ thế biến mất ở nơi này.

11

Sau đó Kenzaki Kazuma tỉnh lại.

Hắn cảm thấy bản thân dường như đã trải qua một hồi lặn nước dài, mà hiện tại hắn bị một hơi đẩy về phía mặt nước, ý thức tự ngã tỉnh táo cùng cảm giác chân thật làm Kenzaki bỗng chốc không thể thích ứng hoàn cảnh hiện tại.

Đá phiến —— số phận cụ thể hóa hắn chán ghét hình như cũng tỉnh lại.

Bước sóng sinh động này, đá phiến cũng đang thử phát sinh đối thoại gì đó với hắn.

Lúc này Kenzaki mới nhận ra rằng hắn nhìn như đã trải qua một đoạn năm tháng dài như vậy, nhưng trên thực tế thời gian mới vừa vặn trở lại khoảnh khắc đá phiến sống lại kia. Vì vậy không để ý đá phiến bắt chuyện, Kenzaki giơ tay, làm ra một tư thế nổ súng.

"Tao thắng rồi."

Nhưng mà đá phiến cũng không hiểu vì sao Kenzaki lại nói như vậy.

Vì vậy đá phiến hỏi Kenzaki: "Vì sao nói ngươi thắng?"

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy, Kenzaki Kazuma và đá phiến thử nói chuyện với nhau.

Sau đó Kenzaki hối hận.

Đá phiến tìm hắn hỏi rất lâu về một số vấn đề liên quan đến tự ngã. Kenzaki Kazuma cảm thấy vấn đề đá phiến hỏi ra tương đối không phù hợp thân phận ý thức hành tinh của nó, khái quát bằng một từ chính là ấu trĩ. Nói chung hỏi đều là một số vấn đề Kenzaki Kazuma vô cùng khó trả lời, ví dụ như bây giờ ngươi mới chấp hành kế hoạch Longinus vậy ngươi thấy thế nào về rất nhiều người trong văn minh nhân loại trước đó đã chết.

Lúc Kenzaki Kazuma nghe được vấn đề này trợn mắt một cái, tuy rằng Kenzaki không biết bản thân đã là ý thức còn có thể trợn mắt hay không.

Cho nên Kenzaki từ chối tiến hành đối thoại với đá phiến, kết quả chính là đá phiến bắt đầu tự quyết định tiến hành cái gọi là đối thoại.

Kenzaki lúc này mới nhớ ra, khối đá phiến này là kẻ nói nhiều nhất toàn thế giới.

Mỗi ngày giật dây hắn và Hajime đi chiến đấu.

Kenzaki la hét phiền muốn chết câm miệng đi, đá phiến còn ở bên kia lẩm bẩm phân tích, Kenzaki đột nhiên có một ý tưởng, hắn quyết định theo ký ức của mặt đất tiếp tục đi về quá khứ một lần.

Đá phiến hỏi Kenzaki, vì sao, Kenzaki nói không muốn nói chuyện với mày, có những vấn đề tự nghĩ lấy đi, đừng hỏi tao, tao là nạn nhân của mày.

12

Kenzaki Kenzaki mặc kệ bản thân không ngừng chìm xuống.

Lần này chìm xuống càng sâu hơn lần trước, trong quá trình chìm xuống hắn thậm chí nhìn thấy những người bạn quen thuộc của bản thân, hắn chào hỏi mỗi người đi qua, bao gồm cha mẹ mình, hắn nhìn thấy bản thân vừa ra đời, gửi lời chúc phúc cho cha mẹ mình, sau đó đi về phía quá khứ xa xôi hơn.

Cứ như vậy đi qua năm tháng văn minh của nhân loại, đi đến Battle Fight thời đại đồ đá mới, nhìn 2 cơ trốn kỹ nở nụ cười nghĩ thầm anh thật đúng là cẩu thả đến cuối cùng à.

Cứ như vậy đi qua cuộc Đại tuyệt chủng kỷ Phấn Trắng, lúc đi trong thời đại khủng long bị loài động vật viễn cổ khổng lồ này dọa một chút, đi vào xem thật sự rất lớn, vội vàng tạm biệt thời đại khủng long muốn đi về phía quá khứ càng xa xưa hơn.

Cho đến thời điểm vừa mới bắt đầu Battle, Joker lúc đó không chút do dự quơ đao chém giết kẻ địch.

Kia chính là Aikawa Hajime lúc đầu à.

Kenzaki nghĩ như vậy, tiến lên phía trước, cho Joker một cái ôm.

Hắn chỉ ôm ba giây, sau đó buông tay, để ý thức của mình nổi lên quay về mốc thời gian hiện tại.

Người dự thi còn lại lúc đó không nhận ra rằng có một khoảnh khắc Joker ngẩn ra ba giây.

Joker cũng không ý thức được, lúc đó hắn ngẩn ra ba giây.

Ý thức hành tinh cũng không phát hiện, lúc đó, cỗ máy giết chóc nó tạo ra ngẩn ra ba giây.

Nhưng mà chính là ba giây này, sẽ mang lại cho hắn càng nhiều hơn mấy vạn năm trong tương lai.

—— Gửi Aikawa Hajime thuở ban đầu.

—— Một ngày nào đó trong tương lai em và tôi sẽ gặp lại.

—— Một ngày nào đó, trong tương lai em sẽ đánh thức tôi.

[Hiện tại]

"Lại nói," Sau khi mọi chuyện kết thúc, đương nhiên là sau khi đã bị gõ một cú đau đồng thời đã giải thích rõ, Kenzaki Kazuma đột nhiên hỏi, "Năm đó có phải em từng thấy tôi dưới tán cây ngân hạnh?"

Aikawa Hajime nghe xong những lời này, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Làm sao anh biết."

"Tôi nghĩ, có lẽ tôi nhận được bó hoa kia rồi." Kenzaki nói, "Cũng may mà có bó hoa kia, nếu không tôi khả năng thật sự không thể gặp lại em."

Vẻ mặt Aikawa Hajime từ ngạc nhiên biến thành tỉnh ra, hắn lẩm bẩm: "Không phải ảo giác của mình à?"

"Hả?" Kenzaki phát ra một âm tiết tràn ngập nghi ngờ như vậy.

"Không có gì." Aikawa Hajime trả lời, hắn quay đầu đi, hỏi khối đá phiến kia: "Chìm xuống theo ký ức của hành tinh có thể xuyên qua thời không không?"

"Ngươi nói xem?" Đá phiến hỏi ngược lại, "Bất luận đề này trả lời thế nào, bởi vì những sự kiện xuyên qua thời không hư hư thực thực này đều từng ảnh hưởng đến các ngươi, không phải sao?"

"Ý thức hành tinh cũng có vấn đề không cách nào trả lời được." Kenzaki còn chưa nói gì, đá phiến tiếp tục tự biên tự diễn, "Ý thức hành tinh công nhận những việc này chính là thứ mà nhân loại các ngươi gọi là kỳ tích, mà các ngươi đã mang lại kỳ tích không chỉ một lần."

Aikawa Hajime nghe xong những lời này, suy nghĩ thật lâu.

Cho nên có lẽ át chủ bài bất tử đúng là nhận được bó hoa kia.

Ở điểm cuối của số phận, ở trong ký ức của hành tinh.

"Nhận được là được rồi." Aikawa Hajime dùng những lời này vẽ nên dấu chấm tròn ngắn ngủi cho đề tài này.

Không biết vì sao ngày hôm nay tâm tình hắn rất tốt.

——End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro