[Sodom cùng thiên tai chi chương]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Sodom cùng thiên tai chi chương]

—— Cách bọn họ gặp lại, còn 32 ngày

[Spade 5] Vì sao thiên tai phủ xuống

Mảnh phế tích này rất lớn.

Nghe nói trong thời đại hoàng kim của nhân loại, đây là một thành phố rất lớn, rất phồn hoa. Cho dù là chỉ để lại một mảnh phế tích như vậy, nếu tôi muốn đi từ đầu này đến đầu kia thành phố cũng phải đi mất vài ngày —— nhưng mà thời đại hoàng kim đã trở thành quá khứ, bất luận là tư liệu lịch sử ở nơi nào cũng không có ghi chép nhân loại thời đại hoàng kim rốt cuộc đã từng có văn minh huy hoàng như thế nào. Chỉ có thể thông qua một mảnh tường tan ngói nát này tự hỏi quá khứ là như thế nào.

Nền kiến trúc hình chữ nhật là nơi tránh nạn của chúng tôi, dàn giáo kim loại sụp xuống là nguồn vật liệu kim loại của chúng tôi, chúng tôi không biết tòa tháp kim loại chỉ lên bầu trời bên kia có ý nghĩa gì, cũng không biết đường ray kim loại ở bên rìa thành phố và vòng xoay hình tròn có giá trị kỷ niệm gì.

Lại nói lúc vừa đến thành phố này, nhân loại chúng tôi tìm được một thư viện rất lớn ở dưới lòng đất, hiện tại người lớn trong thành phố đang cãi nhau xem có nên đốt những sách trong thư viện kia làm nhiên liệu hay không. Tôi thì cảm thấy rất đáng tiếc, tuy rằng chữ viết trong những sách kia tôi nhìn hoàn toàn không hiểu, hình vẽ cũng cực kỳ nhàm chán, những chữ số kia rõ ràng tôi đều biết, nhưng mà tổ hợp lại cùng nhau liền giống như sách trời vậy. Nhưng cho dù là như vậy tôi cũng không hi vọng những sách này cứ thế trở thành chất đốt cho ngày mai, tôi tận mắt nhìn thấy những cuốn sách này nằm trong tủ, được chôn giấu dưới lòng đất, trong khoảnh khắc mở cửa kia tôi cảm thấy chúng nó đang đợi tôi —— hoặc là nói, người đọc được chúng nó đến.

Nhưng mà khả năng chúng nó không đợi được đến ngày này.

Người lớn hình như đã bàn bạc ra đáp án, bọn họ quyết định đốt những sách này làm nhiên liệu, để chống lại cái lạnh tối nay, tôi không có quyền phản đối, đành phải chấp nhận hiện thực này. Làm từ biệt cuối cùng, tôi ngồi trong thư viện nhìn phong cảnh trước mắt, sau đó tôi nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân người, tôi rất muốn hỏi là người nào cũng đến đây tạm biệt như tôi, sau đó tôi nhìn thấy một anh trai xa lạ đi đến.

Tôi gần như là bản năng trốn đi.

"Thì ra là ở đây à." Anh trai liếc nhìn sách trước mặt, sau đó nhìn qua chỗ tôi trốn nở nụ cười, "Được rồi, đừng trốn, tôi không có ác ý, chỉ đến xem những sách này."

"Anh nhìn hiểu sao!" Tôi chui ra từ sau tấm chắn, ngón tay thon dài của ảnh lật xem những trang tài liệu giấy kia, "Ở đây, nói về cái gì?"

"Không có gì quan trọng, đem đốt cũng không vấn đề." Anh trai nói như vậy, sau đó cùng bắt tay thả sách lại trên giá. Tôi có chút không phục, tôi nghĩ anh ấy rõ ràng xem hiểu, vì sao không nói cho tôi một chút giết thời gian. Vì vậy tôi thật sự nói ra như vậy, ảnh lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng vẫn thua tôi.

Anh trai mở miệng, nói ra một chuỗi từ ngữ tôi nghe không hiểu, cái gì cộng cái gì sinh ra cái gì mới —— dù sao chính là, thật đúng là nghe không hiểu nửa chữ. Tôi cố gắng muốn ảnh giải thích cho tôi những thứ đó rốt cuộc là gì, ảnh nói gì đó liên quan đến vật lý rồi hóa học và vân vân, giải thích nửa ngày tôi vẫn là chẳng hiểu cái gì, cuối cùng ảnh bày ra vẻ mặt cam chịu, nói với tôi: "Đây là một câu thần chú."

—— Cho nên đây là sách phép thuật sao!

Tôi đột nhiên nhớ đến câu chuyện mẹ từng kể cho tôi nghe, chỉ cần đọc câu thần chú, có thể thực hiện nguyện vọng mà tôi muốn, tôi không ngờ thần chú vậy mà lại được ghi chép ngay trên những sách này, tôi có chút vui mừng, nếu tôi biết được những thần chú này đọc như thế nào có phải cũng có nghĩa tôi có thể thực hiện nguyện vọng của mình? Nếu có thể thực hiện nguyện vọng, có thể cho tôi gặp lại một số người một lần không?

Nhưng mà, nguyện vọng của tôi rất nhanh đã tan vỡ.

"Không có thần chú có thể thực hiện nguyện vọng." Anh trai nói, "Nếu có, tôi đã sớm dùng cho mình."

Cho dù tôi chỉ là một đứa bé, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh ấy cũng cảm nhận được anh vô cùng bi thương.

"Anh trai cũng có nguyện vọng muốn thực hiện sao?" Tôi mở miệng hỏi, tôi nhìn thấy anh ấy lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên chỉ chỉ bản thân.

"Tôi? Anh trai?"

"Người lớn nói đối với tầm tuổi như anh phải gọi anh trai."

"A... Thật sự là rất lâu rồi không được gọi anh trai nữa." Anh trai gõ đầu mình một cái nói, "Nguyện vọng tôi muốn thực hiện à, nghĩ lại còn rất nhiều."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như thời đại hoàng kim không bị hủy diệt."

Tôi bày tỏ sự đồng ý với chuyện này, nếu thời đại hoàng kim vẫn tồn tại, chúng tôi cũng sẽ không phải đói bụng giống như bây giờ, hi vọng ở thời đại hoàng kim tôi có thể ăn tốt một chút, đồ hộp quá hạn thật sự không nuốt nổi. Tôi rất thẳng thắn nói ra những nguyện vọng này, ảnh nở nụ cười nói: "Không có đâu, thực ra thời đại hoàng kim cũng không phải tất cả mọi người đều được ăn no, chuyện ăn không đủ no cũng tồn tại."

Lần đầu tiên tôi nghe nói thời đại hoàng kim cũng có chỗ không tốt.

"Nơi này thời đại hoàng kim, nói thế nào nhỉ, rất phồn hoa." Anh trai lật sách trong thư viện này, nói, giống như người lớn kể chuyện xưa vậy, nói về thời đại hoàng kim trong quá khứ xa xôi.

Anh ấy nói những khung sườn kim loại sụp xuống kia là nhà cao tầng, tòa nhà này rất cao rất cao, cao đến mấy trăm mét, đứng ở bên dưới ngẩng đầu thậm chí không nhìn thấy đỉnh, đứng ở bên trên thậm chí không nhìn thấy người.

Anh ấy nói chỗ chúng tôi ở trước đây còn nhiều người hơn bây giờ, mỗi sáng sớm bọn họ phân tán đi khắp các ngõ ngách trong thành phố làm việc, buổi tối tụ tập lại trong những căn phòng nhỏ này, mặc dù bọn họ ở chung với nhau nhưng mà mỗi người đều có cuộc sống riêng của bản thân, buồn vui của bọn họ cũng không liên quan đến nhau.

Anh ấy nói những đường ray lơ lửng trên không trung và kim loại hình vòng tròn kia ở thời đại hoàng kim là nơi những đứa trẻ tầm tuổi tôi thích đi nhất, ở thời đại hoàng kim, nơi đó có rất nhiều tiếng cười, nhưng tiếng cười như vậy, khi thời đại hoàng kim kết thúc cũng đã hoàn toàn biến mất.

Anh ấy nói thư viện chân chính sẽ không xây dựng dưới lòng đất mà sẽ là một nơi tuy rằng tràn đầy ánh sáng nhưng sẽ không lạnh lẽo, trẻ con tuổi như tôi sẽ dùng những cuốn sách có hình ảnh tìm hiểu nhiều hơn về thế giới bên ngoài.

Cuối cùng anh ấy nói tòa tháp kim loại cao vút trong mây kia, nó là bia kỷ niệm nhân loại xây dựng nên khi thành công bước vào vũ trụ. Tôi hỏi vũ trụ ở đâu, anh ấy nói nơi ở của sao buổi tối chính là vũ trụ, con người thời đại hoàng kim ở điểm này không được may mắn như chúng tôi, bọn họ rất ít nhìn thấy sao, nhưng mà làm bồi thường, ánh đèn sẽ tạo thành ánh sáng trên mặt đất, thay thế sao nói lấp lánh nói bình minh.

Tôi hỏi vì sao muốn đến nơi ở của sao, anh ấy nói cho dù là người thời đại hoàng kim cũng đại khái không nghĩ ra.

Có thể là mượn những nơi quá khứ kia khoe khoang, hoặc là uy hiếp, cũng có thể chỉ là tư tưởng thực dân đến trước được trước đến thời đại vũ trụ vẫn tiếp diễn —— nhưng nếu thật sự phải nói vì sao.

"Quả nhiên thật sự vẫn là bởi vì lãng mạn?"

"Lãng mạn là cái gì." Tôi không chút nghĩ ngợi hỏi vấn đề này.

"Đại khái chính là, em sẽ tin tưởng phép thuật chính là lãng mạn." Anh trai lộ ra nụ cười khổ, lẩm bẩm nói thật đúng là khó giải thích mà.

Quả nhiên người lớn cũng có chuyện không biết, cho nên tôi sẽ không hỏi nữa. Tôi bắt đầu tự hỏi nếu như tôi sống ở thời đại hoàng kim anh ấy nói thì sẽ là một cuộc sống như thế nào, suy nghĩ thật lâu cuối cùng cam chịu nằm thẳng trên đất từ bỏ tự hỏi.

"Lại nói, sao anh trai lại hiểu chuyện thời đại hoàng kim như vậy?"

—— Giống như ma pháp sư xuyên không từ thời đại hoàng kim đến vậy.

"Bởi vì tôi là ma pháp sư sống từ thời đại hoàng kim đến bây giờ a." Anh ấy nói với tôi như vậy, giọng điệu thật sự quá ung dung, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi anh chỉ là ỷ vào bản thân là một người lớn mà nói đùa với tôi. Anh trai đứng dậy, hình như dự định đi xuống tầng sâu hơn trong thư viện, tôi biết ở đó có một cánh cửa, bất kể chúng tôi cố gắng thế nào cũng không mở ra được, không biết người lạ không rõ lai lịch này có thể mở cánh cửa kia ra không.

Cánh cửa kia đóng kín như vậy, phía sau nhất định có thứ gì rất tuyệt đúng không, ví dụ như nước và các loại thức ăn, nếu mà có túi ngủ ấm áp vậy thì càng tốt đẹp hơn.

Người lạ kia gõ gõ cửa, sau đó dùng sức đập hai cái, cuối cùng lắc đầu nói nhìn có vẻ không có cách giải quyết rồi.

Ma pháp sư quá kém —— tôi nghĩ thầm trong lòng như vậy.

Cái gọi là sách phép thuật kia cuối cùng vẫn bị dùng để làm nhiên liệu sưởi ấm cho tối hôm nay, mặc dù có rất nhiều không nỡ, nhưng giây phút được ngọn lửa sưởi ấm kia, tôi nghĩ, mất thì mất thôi, thật sự rất ấm áp a. Lúc tôi đang đến gần lửa sưởi ấm lại gặp mặt anh trai kia, ảnh nói ảnh không thể dừng lại trong đoàn người quá lâu, cho nên phải đi.

"Bởi vì phải đi, cho nên nói cho em đi, những thần chú kia ghi chép về cái gì."

Cho đến rất lâu sau đó, tôi còn sẽ nhớ về buổi tối hồi nhỏ kia, anh ấy nhìn ngọn lửa nói:

Anh ấy nói những sách kia là một số bản vẽ, chế tạo ra câu thần chú kia.

Tôi hỏi anh ấy, những thần chú kia rốt cuộc dùng để làm gì.

Anh ấy nói đó là thứ dùng để tỏa sáng tỏa nhiệt, tựa như tác dụng của chúng nó hiện tại vậy.

Chỉ là thứ từng được chế tạo ra từ thần chú ghi lại trên những bản vẽ này, đốt cháy một thành phố.

Lúc đó trời mưa là lửa và kim loại, cùng nhau tạo thành kết thúc của thời đại hoàng kim.

Thành phố càng huy hoàng càng bị thần chú phá hủy sớm, cuối cùng tất cả sự huy hoàng của thời đại hoàng kim trên mặt đất đều bị hủy diệt hầu như không còn.

Sự huy hoàng của thời đại hoàng kim bắt nguồn từ lửa, cuối cùng hủy diệt trong lửa.

Cho nên những sách sáng tạo ra thần chú này hiện tại biến thành nhiên liệu đốt lửa dùng để sưởi ấm một đêm rét lạnh là đúng người đúng tội rồi.

Tôi nhớ rất rõ ràng, cuối cùng tôi thấy anh ấy nhìn mảnh phế tích này cầu nguyện, dường như là đang khẩn cầu cho những linh hồn thời đại hoàng kim nhiều năm trước.

Sau đó anh biến mất, không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại, tôi nghe người lớn hô to gọi nhỏ nói cánh cửa phía sau thư viện được mở ra, nhưng mà bên trong chỉ có khối kim loại bỏ đi, ngoài ra cái gì cũng không có. Tôi nhìn khối kim loại bỏ đi bọn họ vận chuyển ra ngoài, đột nhiên cảm thấy tạo hình của những thứ này có chút quen quen.

—— Tôi rốt cuộc hiểu cái gọi là thần chú anh ấy nói là thứ gì, tuổi thơ của tôi cũng vẽ xuống dấu chấm tròn trong ngày hôm đó, tốt rốt cuộc thừa nhận trên thế giới không hề có cái gọi là thần chú, cũng hiểu rốt cuộc cái gì là lãng mạn.

[Heart 5] Vì sao xây dựng lại Sodom

Tôi phát hiện mình già rồi là bởi một lần vận chuyển hàng hóa bị trẹo lưng.

Nghĩ lại thì tôi vậy mà sống đến tuổi bị trẹo thắt lưng, thật sự dọa chính tôi.

Lúc tôi trật khớp lưng có một người thanh niên lấy đi món đồ thiếu chút nữa rơi khỏi tay tôi, nhờ phúc cậu ta, ít nhất đồ không rơi xuống. Tuy rằng cũng không phải đồ dễ vỡ gì, tôi từng tuổi này rồi cũng sẽ không có người để tôi cầm món đồ dễ vỡ gì.

Tôi nhìn người thanh niên kia, cảm thấy cậu ta có chút lạ mắt.

Mới đến sao?

Cậu ta gật đầu thừa nhận bản thân là mới đến.

Tôi muốn hút thuốc, sau đó lập tức phát hiện một hộp thuốc lá gần đây nhất đã hút hết từ ba ngày trước, tôi nói cho cậu ta địa điểm báo danh trong căn cứ của chúng tôi, cậu ta nói không sao, cậu ta nghỉ ở trong này một buổi tối, chờ hừng đông sẽ rời đi.

Tôi hỏi cậu ta đi đâu, cậu ta nói bờ sông bên kia.

Đúng, thành phố này có nước —— bởi vì có nước, nhân loại thời đại hoàng kim đã từng tạo ra văn minh huy hoàng ở nơi này, hiện tại, tất cả sân vận động, công viên, nhà cao tầng, sân chơi, kiến trúc thị chính, vườn trường, thư viện, bảo tàng công nghệ, nhà ga cùng đường sắt ngầm, hầm trú ẩn vân vân được xây dựng nên từ thời đại hoàng kim, đều trở thành nhu cầu sinh tồn của chúng tôi trong thời đại này. Chúng tôi sẽ dừng lại ở thành phố này không phải là bởi vì từng có thành phố huy hoàng này, mà là trong thành phố này có nguồn nước trong.

Chúng tôi thử tiến hành cày cấy vòng quanh nguồn nước này, chúng tôi phát hiện trong thành phố này có hạt giống từ thời đại hoàng kim để lại, dưới tình huống như vậy, sự nghiệp nông nghiệp của chúng tôi cứ thế bắt đầu.

Nhưng mà cậu ta nói bờ sông bên kia... Tôi ngẫm nghĩ một hồi, bên kia bờ sông không phải là địa bàn của giáo hội Chén Thánh sao, người này muốn đến chỗ giáo hội... Chẳng lẽ...

Trong lòng tôi có một suy đoán, nhưng mà tôi không cách nào nói ra khỏi miệng, vì vậy tôi cảm ơn sự giúp đỡ của người thanh niên kia hôm nay, đồng thời hỏi thanh niên có muốn ở lại chỗ tôi một đêm hay không, bây giờ sắc trời đã muộn, mà đường đi đến giáo hội Chén Thánh còn cách một đoạn rất xa, nghỉ ngơi một chút ngày mai lên đường vẫn kịp.

Mấu chốt nhất chính là, tối hôm nay, tháp sẽ dẫn quân đội đi tìm người mắc bệnh máu xanh.

Nếu cậu ta đúng như tôi nghĩ, tôi nghĩ tôi có thể giúp cậu ta tránh thoát buổi tối hôm nay, cũng tiện thể hỏi cậu ta một vấn đề.

Người thanh niên kia rất nhanh đã đồng ý, cậu ta cười với tôi.

Đêm hôm đó, cậu ta từ chối hành động chia cơm của tôi, tôi sớm biết là sẽ như vậy, tôi đun cho cậu ta chút nước nóng, sau đó chúng tôi cùng ngồi trên phế tích ngắm sao, khác nhau là tôi cần quấn một cái chăn, mà cậu ta chẳng cần gì.

"Cậu quả nhiên là người mắc bệnh máu xanh."

Tôi nói với cậu ta, cậu ta gật đầu.

"Sao cậu lại đi giáo hội Chén Thánh." Tôi hỏi, ánh mắt tôi dừng lại ở siêu tân tinh trên bầu trời, ngôi sao này đã bùng nổ gần một tháng, lại vẫn đang lấp lánh, "Hay là nói, cậu muốn đến nơi xa hơn?"

"Nơi xa hơn." Người thanh niên kia nói, cậu ta cũng nhìn ngôi sao lấp lánh kia, trong đêm tối lạnh như băng, người lữ hành nhất định sẽ thích loại sao chói mắt này, tôi nhìn theo hướng ngôi sao kia, cậu ta thật sự rất may mắn, nơi cậu ta muốn đi có một ngôi sao lấp lánh như vậy, tôi ăn ngay nói thật nói với cậu ta, cậu ta nói không có chuyện này, đây chỉ là một siêu tân tinh, là khoảnh khắc sinh mệnh của sao đi đến cuối cùng, một ngày nào đó, nó sẽ tối đi.

"Có người từng nói lời như cậu." Tôi nói, "Tôi sống ở nơi này rất nhiều năm, từ sau khi chúng tôi định cư ở đây, có rất nhiều người thêm vào chúng tôi, đến nơi này định cư, tôi nghe được từ bọn họ một người, một ma pháp sư đến từ thời đại hoàng kim."

Lúc nghe thấy câu này, thanh niên ngẩn ra, có một chớp mắt tôi cảm thấy vẻ mặt cậu ta có chút xấu hổ.

"Người kia biết rất nhiều chuyện thời đại hoàng kim, cậu ta thậm chí, giúp chúng tôi khôi phục sách phép thuật thời đại hoàng kim."

"Đó chỉ là sách thông thường thôi..." Vẻ mặt thanh niên ngày càng xấu hổ, tôi nhịn không được cười ra tiếng.

"Đương nhiên, đối với người sống từ thời đại hoàng kim đến bây giờ như các cậu, là một quyển sách rất dễ hiểu rất thông thường thôi đúng không."

"Cũng không hoàn toàn." Người thanh niên kia suy nghĩ một hồi, "Hệ thống ngôn ngữ của thời đại hoàng kim phức tạp hơn bây giờ rất nhiều. Quốc gia khác nhau dân tộc khác nhau có ngôn ngữ khác nhau —— cho dù là tôi cũng không nắm giữ được tất cả hệ thống ngôn ngữ trên hành tinh này trước khi thời đại hoàng kim hủy diệt.

"Vậy à." Tôi nhịn không được cảm thán, không giống với hệ thống ngôn ngữ gần như được thống nhất hoàn toàn hiện tại, thì ra ngôn ngữ thời đại hoàng kim còn phức tạp hơn bây giờ, "Vậy sẽ nghe không hiểu sao?"

"Cho nên cần dựa vào phiên dịch." Người thanh niên kia nói, "Hơn nữa bởi vì nghe không hiểu cho nên tồn tại rất nhiều phiền phức."

Bởi vì tiếng nói khác nhau, cho nên giao lưu tồn tại cản trở.

Bởi vì không tồn tại giao lưu, cho nên không thể lý giải lẫn nhau.

Bởi vì không thể lý giải lẫn nhau, cuối cùng sinh ra ngăn cách.

Cho dù là ngôn ngữ như nhau cũng sẽ sinh ra chia rẽ, cho nên thời đại hoàng kim có rất nhiều phiền phức đều là bắt nguồn từ giao lưu.

"Thời đại hoàng kim nghe cũng không được tốt lắm —— cứ thế xem ra vẫn là cuộc sống mọi người đều chỉ cần bận rộn vì sinh tồn hiện tại tốt hơn. Cho nên mọi người thời đại hoàng kim vì sao không sống cho thật tốt chứ?"

"Người thời đại hoàng kim đúng là sẵn lòng dùng vào hoạt động giải trí. Trên thực tế, đại bộ phận thành phố này, đều là phương tiện giải trí." Thanh niên tiếp tục nói, "Rất nhiều phế tích còn sót lại trên mặt đất hiện tại đều đã từng là phương tiện giải trí —— tôi thường dựa vào những phương tiện này xác nhận bản thân đang ở khu vực nào trong thời đại hoàng kim."

"Cho nên, mảnh đất hiện tại này là đâu?"

"Nơi tôi từng chiến đấu."

Hả ——? Câu trả lời của cậu ta làm tôi có chút ngạc nhiên.

Cậu ta từng làm lính sao?

Tôi nhịn không được ảo tưởng một chút thời kỳ cuối của thời đại hoàng kim, cậu ta chiến đấu trong thành phố này. Mà linh hồn cậu ta đã xuyên qua thời gian, một lần nữa dạo bước trong thành phố này.

Trước đây bên kia từng có một vùng núi, nơi đó từng có một quán café, mà hiện tại nó đã là nơi tụ tập của giáo hội Chén Thánh.

Trước đây trong núi bên kia có một cây cầu bắc ngang thung lũng, hiện tại đã không nhìn thấy dấu vết của cầu —— nơi đó hiện tại đã biến thành bãi rác, chúng tôi thường đến đó nhặt rác.

Có một ngọn núi trên núi có một căn nhà gỗ, ngay lúc đó đã nổ, cậu ta từng thử sửa chữa, cuối cùng vẫn thất bại bởi chiến tranh, lúc cậu ta trở lại, thậm chí cả vị trí ngọn núi cũng không tìm được.

Trước đây eo biển nơi này nhìn thấy biển rộng, thậm chí người có thể đi lại trên đê chắn sóng, hiện tại đê chắn sóng này đã bị nước biển vỗ tan, không còn bờ biển bọn họ quen thuộc.

Trước đây nơi được những kiến trúc này vây quanh có một thần xã, bên cạnh thần xã có một con đường ngân hạnh, truyền thuyết kể rằng thần xã thờ phụng thần linh rốt cuộc không thể thoát khỏi khói lửa chiến tranh, bị ngọn lửa từ trên trời giáng xuống đốt cháy không còn.

"Không ngờ nhiều năm như vậy qua đi, mọi người lại tụ tập ở nơi này xây dựng thành phố mới." Cậu ta nói, sau đó cậu ta hình như ý thức được bản thân nói không đúng chỗ nào, lại bổ sung, "Nhưng mà nơi có nước vĩnh viễn là địa điểm tốt nhất để xây dựng thành thị, cho nên sẽ tụ tập lại ở nơi này cũng không có gì bất ngờ... đúng không."

Đại khái là cuối cùng cậu ta cũng nhận ra bản thân rốt cuộc đã chìm đắm trong quá khứ bao nhiêu lâu, sau khi ý thức được tôi đã đơn phương nghe cậu ta nói rất lâu, thanh niên lộ ra một biểu tình lúng túng sau đó tỏ ý xin lỗi.

Tôi ngược lại rất bất ngờ, lần đầu tiên nhìn thấy người thanh niên này tôi hoàn toàn không nghĩ rằng cậu ta có thể nói nhiều như vậy, xem ra đúng là những hồi ức đẹp a, tôi thật sự nói ra như vậy. Bị tôi nói như vậy, thanh niên hình như có chút xấu hổ, quay đầu đi, cậu ta im lặng hồi lâu, gật đầu: "Ừ, là hồi ức rất đẹp."

"Đẹp bao nhiêu?"

"Đó là nơi ma pháp sư đến từ thời đại hoàng kim mọi người nói, chiến đấu để cứu vớt thế giới."

Tôi chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng mà cách nói cứu vớt thế giới này đột nhiên đốt cháy một chút hồn phách trong lòng lão già như tôi, tôi nhịn không được nhìn cậu ta hỏi cứu vớt thế giới rốt cuộc là sao, các cậu đã từng cứu vớt thế giới sao? Cậu ta chỉ lắc đầu, nói cho tôi biết: "Cứu vớt thế giới là Kenzaki Kazuma, không phải tôi."

"Tôi là thứ được anh ấy cứu kia."

Kenzaki Kazuma, cái tên này chính miệng cậu ta nói ra.

Rất nhiều người đi đến thành phố này sẽ nhắc đến tên này, bọn họ ít nhiều đều từng nhận được sự giúp đỡ của cậu ta, thông qua đôi câu vài lời của bọn họ tôi nhìn thấy một thanh niên sẽ không già đi, vĩnh viễn cười, đồng thời chảy xuôi dòng máu xanh. Nếu tôi đoán không lầm, cùng xuất hiện với cậu ta, hẳn là còn có một cái tên khác:

"Cho nên, cậu chính là Aikawa Hajime sao?" Tôi hỏi.

Thanh niên gật đầu —— hiện tại, tôi có thể xác nhận cậu ta là Aikawa Hajime rồi.

Quả nhiên mà, người đến nơi này nhắc đến người giúp đỡ bọn họ, cũng chỉ có hai người, tôi ở thành phố này thu thập tin tức lâu như vậy, ngoài Kenzaki Kazuma, một cái tên khác người được giúp đỡ nhắc đến chính là Aikawa Hajime.

Hai người mắc bệnh máu xanh, hai tồn tại đã sống rất lâu, cho nên bọn họ quen biết thật sự là câu trả lời nằm trong dự liệu.

Tôi rốt cuộc biết, trừ những phế tích này, bọn họ là hai tồn tại cuối cùng trên thế giới thuộc về thời đại hoàng kim.

"Đã quen biết từ thời đại hoàng kim sao?"

"Ừ, theo lịch thời đại hoàng kim, năm 2004 sau công nguyên."

"Vậy là lịch sử cách nay bao nhiêu năm."

"Rất lâu, lịch sử rất lâu trước kia."

Không biết vì sao, tôi luôn mơ hồ có cảm giác yên tâm, rõ ràng tôi đang nói chuyện với sinh vật siêu tự nhiên nhất trên thế giới, không biết vì sao, tâm tình tôi lúc này cực kỳ bình tĩnh, có cảm giác chân tướng luôn truy tìm đã lâu đêm nay cứ thế bại lộ ra. Tôi nghĩ đêm nay tôi có thể đến gần thời đại kia hơn một chút, thời đại hoàng kim sống ở trong lòng sinh vật bất tử kia.

Nhưng mà thân thể già yếu và lạnh lẽo bốn phía làm tôi không khống chế được mi mắt mình, Aikawa Hajime nhìn ra tôi mệt mỏi nói chú nên nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi lắc đầu, nói đêm nay tôi đã đến gần chân tướng như vậy rồi, bất luận thế nào xin để tôi biết chân tướng về hai tồn tại cô độc này.

Đại khái là thỉnh cầu của lão già như tôi thật sự là quá làm khó người —— mặc dù ở trước mặt người như vậy cảm thấy mình là lão già có chút là lạ, Aikawa Hajime rơi vào trầm mặc.

"Ngày mai ban ngày tôi mới đi." Aikawa Hajime nói với tôi, "Cho nên tôi có thể nói cho chú vào ngày mai không?"

"Một lời đã định." Tôi lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, sau đó nói cho cậu ta ở bên dưới nơi này có một tầng hầm trú ẩn, ban đêm đội lục soát của tháp sẽ không tìm được chỗ đó, cậu ta có thể yên tâm ở đó một đêm.

Nói thật đi, tôi có chút sợ nếu ngày mai tỉnh lại Aikawa Hajime đã đi rồi tôi sẽ có bao nhiêu hối hận.

Nhưng mà khi nhìn vào ánh mắt Aikawa Hajime, tôi nghĩ, tôi không thể dùng chút tâm tư này của mình đi phỏng đoán tâm tư cậu ta.

Ánh mắt cậu ta, nhìn không giống người biết nói dối.

Hơn nữa tồn tại sống mấy nghìn năm, thậm chí mấy vạn năm hình như không cần thiết lừa gạt một lão già ngày mai có thể sẽ chết như tôi trong loại chuyện này.

Trong lòng tôi mong mỏi thời khắc mặt trời mọc ngày mai, tôi dừng lại ở thành phố này lâu như vậy, vẫn luôn sống cuộc đời chết lặng, sống chỉ để sống, cuộc đời trước kia tôi chưa bao giờ mong chờ một ngày mai như vậy —— tôi nhất định là vì chờ đợi chân tướng này mới ở lại đây xây dựng thành phố này lâu như vậy, nhất định là tôi xây dựng lâu như mới có thể chờ được ngày hôm nay.

Thần a, nếu muốn đem con đi, chờ sau ngày mai, sau khi con biết những chuyện này lại mang con đi được không.

Nghĩ như vậy, tôi rơi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro