Krad3108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta yêu nhất tuyệt đối không phải ngươi...... Nhưng mà ngươi như vậy nhân thần căm phẫn, làm cho trên đời này chỉ còn ta là người yêu ngươi nhất."

(Phong lưu quyển - Anh Túc Phu Nhân dịch)

"Lần đầu tiên ta biết hắn không đến nhưng vẫn cứ đợi chờ." - "Tuyết Khanh, là người muốn nắm bắt tâm tư của hoàng thượng, hay muốn chạm đến tâm tư của hoàng thượng? Nắm bắt, là muốn chiếm giữ người ấy, muốn người ấy vì mình. Còn muốn chạm đến, là vì yêu người ấy..."
(Chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ)


"Lộc Đan, Lộc Đan, ngươi nghe thấy sao? Nguyên lai trừ bỏ ta Liệt Trung Lưu, còn có người nhớ rõ ngươi? Người trong thiên hạ đều ở thóa mạ ngươi bán vương bán nước, bán đứng Đông Phàm, ngươi này si nhân, ngươi này si nhân!"
(Phượng vu cửu thiên)

"Ngươi có thể ái quyền lực, nhưng tuyệt đối không nên yêu người có quyền lực ; người có quyền lực có thể thích đẹp sắc, nhưng tuyệt đối không nên yêu người có sắc đẹp "
(Thiên thần chi sủng)

"Mạc Vũ Khuynh nhìn xa xăm về phía chân trời, bầu trời xanh trong vắt tựa như có người cố ý dùng nước tẩy qua, như thế làm người ta thấy có chút không thật. . . ."

(Khuynh tình)

“Nặc Nhi, bổn vương nói cho ngươi biết, cho dù ngươi không phải là Tiêu Nặc mà bổn vương biết. Ngươi vẫn là Nặc Nhi của bổn vương.” 

“Không vì sao, cũng không vì bất cứ lý do gì, ta chỉ là muốn Nặc Nhi, ngoài Nặc Nhi ra ta ai cũng không muốn!”
(Là ai làm cho ta xuyên qua)

“Thiên hạ này tuy lớn, chỉ có một Phượng Minh.”

"Thiên hạ giang sơn, ta cùng ngươi chung hưởng.
Thế gian khoái sự, ta cùng ngươi phân thường.
Duy có tai ương, chỉ mình ta cáng đáng."

( Phượng vu cửu thiên)

"Ta là người xấu xa nhất trên đời này, cho nên ngươi tuyệt đối không thể vì ta mà chết ở chỗ này. Ngươi chết sẽ lên trời, ta chết sẽ xuống đất, đến lúc đó ta chỉ có thể cả ngày ngửa đầu lên trời mà ngóng, chẳng phải rất thê thảm so với bây giờ sao?"
(Phong lưu quyển)

"Vịnh Thiện.
Đệ đệ.
Ca ca kỳ thật rất thích ngươi.
So với thích Vịnh Lâm, càng thích ngươi.
Không giống với, không phải giống nhau. . . . . ."
 (Thái tử)

“Liên quân, ức quân, niệm quân, vong quân. Như hữu lai thế, ngô nguyện vi chức nữ, quân khả vi lang? Kế kim sinh duyến, tục kim thế tình, quân ý hà?"
"Đây không phải là yêu, đây là làm nhục,..."

(Đại giá quý phi)

"Trên đời này, chỉ có đôi mắt là không thể nhìn vào. Khi đã nhìn, ngươi sẽ sống trong ánh mắt đó, không thể dứt ra được."
(Phong lưu quyển)

"Ta không cần ngươi cho ta quan to lộc hậu, ban thưởng phủ đệ mĩ thiếp, không cần ngươi đối ta có cảm tình như ta đối ngươi.Ngươi có thể đối ta làm bất cứ chuyện gì, ta tuyệt không trái lời. Ta sẽ ở lại bên cạnh làm bóng dáng của ngươi, làm hộ vệ cho ngươi. Nếu ngươi cần, ta cũng sẽ. . . . . . Thỏa mãn ngươi. Chỉ cần, ngươi tín nhiệm ta!
Tin ta, Thoán!"

(Nam nhân dã hôi lưu lệ)

"Thế nhân chỉ nghĩ đến thương cân động cốt đó là khổ ải hết sức thảm thiết, kỳ thật chỉ là số không. Cái gọi là khổ hình, chính là từ tâm mà phát, chặt đứt ý nghĩ con người, làm hắn muốn sống không được, muốn chết không thể, ngày đêm chịu dày vò, trầm luân địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh, chẳng phải so với cái gì đau đớn đều tới khắc cốt?"
(Thập đại khốc hình)

“Có khả năng được yêu hoàng thương và đựơc hoàng thượng yêu là kiêu ngạo của cả đời thần.”
(Thiên hạ võ trạng nguyên)

"Ta cho dù có phải đạp đổ thiên hạ, cho dù có phải san bằng Du quốc, cho ngươi có hận ta, ta cũng muốn ngươi ở lại bên ta mãi mãi không xa rời!"
(Khuynh tình)

"Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt
Do vị ly nhân chiếu lạc hoa"
Chỉ xuân trăng vẫn đa tình
Bởi người ly biệt rọi cành hoa rơi
( Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt)

"Ta nguyện khuynh thiên hạ để đổi lấy nụ cười thật tình của ngươi."
"Đào chi vi ước, thương thiên làm chứng! Này tình-- thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền--"
"Phương Quân Càn không thú thê, không sinh tử, chỉ cần Khuynh Vũ làm bạn cả đời này."
“Ngươi không bỏ nổi Đại Khuynh thì để ta thay ngươi bảo hộ. Chờ sau khi ta thống nhất thiên hạ, lại quay về bên ngươi. Được không?”

(Khuynh tẫn thiên hạ)

" Chính, nhưng là phải, muốn xuống tay kia khắc, bỗng nhiên nghĩ đến...... Hồng trần bên trong, nhược thiếu ngươi, Khuynh Vũ có bao nhiêu tịch liêu......"
" Ta hội cùng ngươi, xem khắp thế gian cảnh đẹp."

(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Trong thiên hạ, nếu bàn về vô liêm sỉ, ngươi Phương Quân Càn xưng thứ hai, ai còn dám xưng thứ nhất!"
"Phương Quân Càn, đứng lên."
"Phương Quân Càn, ta yêu ngươi..."
(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Khuynh Vũ... Ta đã trở về..."
"Bản hầu yêu Mộ công tử Vô Song!"
(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Trẫm không muốn, trẫm không cần kiếp sau, trẫm chỉ cần kiếp này…”
(Đại giá quý phi)

"...Ta chính miệng nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không thể tiếp tục vô tri vô giác như thế. Ta không phải thánh nhân, không có khả năng chấp nhận yêu chỉ có cho, ta muốn ngươi. Đáp lại ta !"
(Khiết phích thiếu gia)

"Trên đời này đẹp nhất ko phải là cao sơn lưu thuỷ, càng không phải cái gì gọi là yến sấu phì hoàn mà là - Nam Nhân"
(Phong lưu quyển)

"Thả tri quân, triêu tam nhi mộ tứ, tình đa tự hải đào, tam thê bất hiềm đa, tứ thiếp hoàn giác thiểu.
Mạc vấn quân, tâm khiên ngã kỷ ti, thắng y hữu kỷ lũ, tình vĩ vạn thiên nhiễu, mạc thiêm phiền não tự.
Quân mạc vấn, hà dĩ sinh tử hệ, hà cố sinh thế hứa, nam nhi tác thiếp thân, tử diệc hà túc cụ.
Quân thả tri, ngã tâm bồ thảo tình, ngã tâm bàn thạch ý, bồ thảo chẩm khả bỉ, bàn thạch khởi khả nghĩ"

Đã sớm hiểu lòng chàng, sáng có ba mà chiều lại thêm bốn, tình chàng mênh mang như ngọn sóng ngoài khơi, tam thê lại chê ít, tứ thiếp cũng vẫn còn ít.
Chớ có hỏi chàng, tâm tư có chút nào nghĩ đến ta, tình thâm như ngàn mối dây, trói chặt lấy trái tim, chẳng cần phải lưu phiền não.
Chàng cũng đừng có hỏi, vì cái gì sinh tử buộc cùng nhau, là vì cái gì? Sống đã như thế, thân nam nhi lại tác thiếp phận, vì sao đối diện vực sâu chân vẫn không lùi bước ?
Chàng vốn đã biết, tình ta như hương bồ, lòng ta vững như bàn thạch, cỏ hương bồ sao có thể sánh, bàn thạch há có thể bằng ?

(Tam thê tứ thiếp)

" Không phải đáng giá hay không, chỉ có nguyện ý hay không."

(Khuynh tẫn thiên hạ)

“Dư Nhật chỉ là kẻ dân thường áo vải,không biết bệ hạ lần này đến có việc gì chỉ giáo?”
"Chỉ giáo không dám nhận. Hôm nay nơi đây không có Hoàn Vũ đế, chỉ có Phương Quân Càn."
"Dư huynh, còn không mau mời bệ hạ vào trang?"
“Không cần”Phương Quân Càn hít một hơi thật sâu,bỗng nhiên kéo vạt áo,khuỵu gối,quỳ xuống đất.
"Bệ hạ-!”Hoàng Phủ mặt không còn chút máu,lập bập ngã xuống theo.
Dư Nhật bị làm kinh hãi đến độ phải lùi lại mấy bước,sắc mặt biến đổi bất định.
Phương Quân Càn không thể so với Tiếu Khuynh Vũ, hắn là Hoàn Vũ đế,là người tôn quý nhất của đế quốc Đại Khuynh.
Nhưng hôm nay hắn lại dùng đại lễ đế vương mà hướng mình quỳ lạy
"Lúc trước, Phương Quân Càn từng hứa hẹn sẽ khuynh lực thiên hạ để giúp hắn đứng lên. Nhưng Khuynh Vũ chỉ đánh giá bốn chữ —— hao tài tốn của."
Nụ cười của Phương Quân Càn có chút cay đắng.
"Hoàn vũ đế không thể làm như vậy,có thể làm như vậy , chỉ có Phương Quân Càn..Hôm nay Phương Quân Càn vứt đi vinh nhục quỳ gối trước mặt Dư thần y , mong Dư thần y diệu thủ hồi xuân, vui lòng chữa trị cho công tử Vô Song
….
Dư Nhật cảm thấy lời nói của mình có chút khó khăn”Hắn…so với tôn nghiêm của ngài còn quan trọng hơn sao?”
Hồng y nam tử nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đúng vậy."
(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Vịnh Kì, được ở bên huynh e rằng là của ta đời này duy nhất khoái hoạt"

(Thái tử)

"Tương tư trăm mối bất tận chuyển thành sầu trong tâm, nhìn không thấu thu thủy sa lệ lòng tê tái, xem không hết cõi hồng trần tục lụy nhiễu nhương, ái ố diệt hồng hạc tan thành tro bụi trên chốn nhân gian..."

(Lãng đãng giang hồ chi dược sư)

"Đau đớn nhất trên thế gian không phải là không thể có được....mà là...không còn có được...."
(Long sàn đích tráng đinh)

"Đối với nhân sinh mà nói, luyến ái cũng giống như vũ hội, cái gì đạo đức khó khăn đều nghĩ đến thì còn gì là vui thú? Thích một người vốn đã là kỳ tích. Đừng do dự, chỉ cần hướng phía trước mà tiến đến."
(Bất thoát y nam nhân)

"Phi Dật là một hạt bụi vương vào trong mắt hắn, khi giấu ở trong đáy mắt thì đau đến không thể thấy rõ sự vật trước mắt. Khi mình đã đem nó ra khỏi mắt rồi, lại không khỏi lệ tuôn mãi không thôi."
( Tịch chiếu Huề Phương điện)

"...Cho dù thiên hạ không ai cười với Vân Khuynh, thì vẫn còn Tiểu Xuân sẽ cười với ngươi... Cho dù thiên hạ không ai đối tốt với Vân Khuynh... thì vẫn còn Tiểu Xuân cả đời sẽ đối tốt với ngươi..."
(Lãng đãng giang hồ chi dược sư )

“Ta cả đời này chỉ dám uống say trước mặt một người… Thế nào gọi là bạn chi giao sẵn sàng chết vì nhau, ngươi có biết không? Bởi vì chỉ cần gã muốn giết ta, ta vẫn chịu chết trong tay gã.”

“Vài lời nhắn nhủ với tôn quân. Đôn Hoàng xa xăm, xin đừng lo nhớ. Cùng quân đời này kết huynh đệ, đâm cổ cạn máu mới thôi. Nay đã gởi gắm ấu đệ, tất không để phụ lòng. Liên Thành ở nhà ta bảo đảm được bình an, tiềm tâm dạy dỗ đạo lý văn võ mưu lược, dĩ thành đại khí.”

"Ta sẽ đến Đôn Hoàng liền, xin quân đợi cho.”

"Dĩ quân kim thế vi huynh đệ, Canh kết tha sanh vị liễu nhân."

(Đại mạc hoàng nhan)

"Trên thế gian này nuối tiếc chỉ có hai thứ. Một thứ muốn có mà không có được. Thứ còn lại là gần có được nhưng vẫn đánh mất ..."

(Chỉ là lúc ấy lòng ngẩn ngơ)

"Cầm thú chính là cầm thú, qua một vạn năm vẫn là cầm thú!"
(Phong lưu quyển)

“Ngươi đã rất nhiều lần nói với ta lời xin lỗi. Nhưng là mỗi một lần, ta cũng đều trả lời ngươi không sao, sau đó vẫn ở bên cạnh ngươi không rời đi.”

(Tịch chiếu Huề Phương điện)

Ta nguyện đem toàn bộ thiên hạ để đổi lấy cơ hội được cùng ngươi tay trong tay, hưởng thụ một cuộc sống bình lặng.
Từ nay về sau, ngươi chính là đế vương của ta. Góc sân nho nhỏ này chính là cơ nghiệp cả đời ta đeo đuổi.
Chỉ như thế mà thôi.
Bởi vì ngươi còn sống, trái tim của ta mới còn nơi mà quay về.
Ngươi còn sống là tốt rồi.

(Nịnh Thần)

"Giang sơn đẹp như tranh, cũng không bằng được nụ cười của người.
Cầm cương thúc ngựa, chỉ nguyện cùng quân tiêu dao thiên hạ.
"
(Thùy chủ trầm phù)

“Bổn hầu không cần biết hắn thân thế xuất xứ ra sao, quá khứ thế nào! Người Phương Quân Càn ta yêu nhất chính là Tiếu Khuynh Vũ. Hắn là Đại Khánh Hữu thừa tướng, là công tử Vô Song, nhưng hắn cũng là Khuynh Vũ của Phương Quân Càn, bổn hầu có thể khuynh đảo thiên hạ đổi lấy một nụ cười của hắn, bởi vì ta yêu hắn!”

(Khuynh tẫn thiên hạ)

“Ta chưa từng cầu ngươi bất cứ điều gì, chỉ duy nhất lần này… có thể nào, ở cạnh ta đêm nay?”

“Không hối hận.”

(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Cuộc đời này vẫn thế, này tình không ngừng!"
(Đoạn tình kết)

“Một cơn giận giết sạch toàn trại, một nụ cười tan chảy Giang Nam —— từ bên trong bày mưu tính kế, lại quyết thắng vạn dặm bên ngoài, tài hoa đáng sợ, dung nhan tuyệt sắc, lại càng là anh tài xưa nay khó kiếm.”
(Thiên sơn mộ tuyết)

"Ta như thế cho ngươi sợ hãi sao? Thực xin lỗi, ta sẽ không tái thương tổn ngươi. Chính là vi cái gì. . . . . . Vi cái gì ngươi luôn nói phải rời khỏi ta, chẳng lẽ ngươi thật sự không ở yêu ta sao?
Đúng vậy, từ lúc một ngàn năm trước, ngươi đã nói quá ngươi không hề yêu ta. Chính là không có ngươi. . . . . . Ta thật sự không biết phải sao vậy sống sót. Ngay cả ta chính mình cũng không biết này một ngàn năm là sao vậy tới được, tưởng niệm đích ngày rất dài lâu, mà cừu hận tắc rất thống khổ. Rốt cuộc nên lấy cái gì lưu lại ngươi, của ta Tử Ngọc, của ta yêu. . . . . ."
(Atula đích nam nhân)

"Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều."

Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước
(Phong lưu quyển)

"Thái hậu xem Phượng Minh là gì vậy? Phượng Minh cầu ngọc nát, chứ không cần ngói lành."

"Chỉ cần thái hậu quyết định muốn Dung Điềm đại hôn, ta lập tức sẽ đi gặp Dung Điềm, cầu hắn đáp ứng, sau đó biến mất. Thái hậu an lòng, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời chuyện của thái hậu, khiến mẫu tử các người bất hoà lục đục. Tất thảy đều là ta cam tâm tình nguyện.”
(Phượng vu cửu thiên)

Triển Chiêu thanh nhã bình thản địa cười khẽ một chút, có một số việc, có những tình cảm, gạt được người trong thiên hạ, lại không lừa được chính mình...
"Đúng vậy nên buông tay ... nên buông tay ..."

Đáy lòng từ nơi nào đó truyền lại hồi âm lạnh như băng, trên đời này, đã không thuộc về mình, cho dù cưỡng cầu nữa cũng sẽ không thuộc về mình, như vậy... buông tay, không phải là tốt rồi sao?

"Nếu như tiểu miêu ngươi mà bị bất luận cái gì thương tổn. . . . . . Ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Có những cảm tình là không thể công khai, có những chuyện sẽ vĩnh viễn thành bí mật. Có lẽ cùng Triển Chiêu chung sống một vài ngày ngắn ngủn chính là hồi ức đáng giá lưu luyến nhất cả đời Sở Nghiễn Ly, nhưng ít ra cuộc đời của hắn cũng từng ôm quá ánh mặt trời, chẳng sợ kết cục như tuyết lạnh tiêu tan."

(Tuyết lạc vô ngần)

"Ta không tin hạnh phúc, ta tin ngươi..."
(Bị hưởng dụng đích nam nhân)

" Nhân cả đời tổng phải làm một lần hội hối hận đích sự, bất quá ta sẽ không hối hận, bởi vì là ta nghĩ phải ngươi, ta thật sự muốn ngươi."
(Tập bộ khiêu ái lãnh lang)

"Chúng ta trong lúc đó... chỉ có hiện tại, không có tương lai"
(Thùy chủ trầm phù)

"Ở sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng;
Ở đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởi;
Ở đúng thời gian gặp gỡ đúng người, là cả đời hạnh phúc;
Ở sai lầm thời gian gặp được sai lầm người, là một đoạn hoang đường.
Buông tha cho một người thực yêu ngươi, cũng không thống khổ;
Buông tha cho một người ngươi thực yêu, mới là thống khổ;
Yêu say đắm một người không yêu ngươi, lại càng thống khổ.
Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách;
Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô pháp hiểu ý.
Lấy việc không cần quá để ý, lại càng không nhu đi cưỡng cầu,
Khiến cho hết thảy tùy duyên đi. . . . . ."
(Phong thả đình trú)

" Phượng Minh nói không khí lưu chuyển sẽ tạo thành gió, vậy thì ta lấy danh nghĩa Tây Lôi Vương Dung Điềm nhờ gió đến bên người ta tâm ái nhất, thay ta vuốt ve mái tóc đen mượt, thay ta chạm vào đôi mắt hắn, hãy nói với hắn rằng ta yêu hắn"
( Phượng vu cửu thiên)

"Nếu ngươi là một cô nương, ta sẽ lấy ngươi làm vợ, ngày ngày đốt đèn kể chuyện đến chết, cả đời này, không bao giờ xa rời nhau"

(Tịch chiếu Huề Phương điện)

"Chúng ta sinh ra trong bụi gai, lớn lên trong bụi gai"

(Thái tử)

"Chỉ cần cả đời này ngươi có thể ở bên ta, giang sơn thiên hạ, ngàn dặm non sông, há còn ý nghĩa gì"

(Hoàng huynh)

"Đồng, ta sẽ không trở về nơi đây nữa! Ta không ở bên ngươi, người rất tịch mịch đúng không? Đừng sợ, ta nhất định sẽ tìm được ngươi. Mặc kệ lên trời xuống đất, mặc kệ mấy đời luân hồi. Ngươi nhất định phải đợi ta."

(Tình duyến)

"Cá vì sao lại thích nước?. . . . . . Bởi vì chung quanh đều là nước, cá có thể mặc sức rơi nước mắt, không bị người khác phát hiện nó đang khóc. . . . . ."

(Thuỳ chủ trầm phù)

"Lưu quân bất trụ, tòng quân khứ."
(Tạ Trường Lưu)

"Yêu nhất là ai? Yêu nhì là ai?.....Ta không so đo...Hắn hàng ngày ở với ai nhiều hơn? Vì ai hy sinh nhiều hơn? Bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt? Bao nhiêu châu báu trang sức? Cùng ai ở trên giường nhiều hơn?......Ta lại không cần biết. Ta chỉ muốn hắn được sống tiêu diêu tự tại, chỉ muốn hắn trong lòng có một chỗ cho ta... Những thứ đó ta đều đã có được..."
(Tam thê tứ thiếp)

"Người cười ta điên cuồng
Ta cười người không thấu"
(Làm nam sủng, ta định rồi!)

"Vân Phi đã trưởng thành rồi, cũng nên tìm một nữ nhân!"
"Tại sao nhất thiết phải tìm nữ nhân?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn nam nhân?"

"Đã yêu thì có gì không thể?"
(Tam thê tứ thiếp)

"Tình yêu duy nhất của ta trong thiên hạ, duy nhất...yêu."
(Chất tử điện hạ )

“Đứa nào cản đường thì thịt đứa đó

Thằng nào ngắc ngoải thì cứu thằng đó”
( Lãng đãng giang hồ chi dược sư )

"Ta a... Đã say từ lâu, say đến nỗi hai mắt mông lung không thấy rõ hiện thực... Say đến muốn bò cũng không bò dậy nổi..."

"Cảm tạ ta trước đây đã giúp ngươi chạy thoát, cùng với lần này ngươi đã mất Vô Tâm."

(Phong lưu quyển)

"Trên đời tổng có một chút việc này nọ, con người vĩnh viễn trốn không thoát
.....
Có sự tình ngôn ngữ khó có thể biểu đạt, ta nghĩ trên đời có chữ còn chưa xếp vào từ điển, lại có lẽ là khắc đắc nhân tâm rất đau, đến nỗi người biên soạn cũng không chịu nhập vào từ điển.
Khi ta nói không nên lời, ta lựa chọn rơi lệ.
Đây không phải là sỉ nhục, chính là một loại phương thức."

(Tịch phi dương quang)

"Cầu ngươi đem ta để ở trong lòng giống như dấu vết, mang ở trên cánh tay giống như trạc ấn, bởi vì tình yêu kiên cường như cái chết, ghen tị tàn nhẫn như âm phủ, nó phát ra là thần lửa cháy... Không thể nào ngăn cản..."
(Đế thụ)

“Chỉ cần ngươi thuộc loại ta một ngày, ta liền hộ ngươi một ngày! Chẳng sợ vì thế cùng toàn thiên hạ vi địch ta cũng không để ý. Thẳng đến ngươi không hề nguyện ý thuộc loại ta. Đến lúc đó, ta y nhiên hội mỉm cười nhìn ngươi rời đi.”
(Phượng bá thiên hạ)

"Ngươi là của ta...là của ta...Ai cũng không có quyền cướp ngươi khỏi cạnh ta. Cho dù là chính bản thân ngươi cũng không được."
( Quân kĩ)

"Bổn hầu có thể khuynh đảo thiên hạ để đồi lấy một nụ cười của hắn, bởi vì ta yêu hắn"

Khuynh Vũ: "Ta phải quay về"
Gia Duệ: "Vì cái gì?"
Khuynh Vũ: "Vì hắn ở nhà chờ ta"

(Khuyng tẫn thiên hạ)

"Tiểu thứ, nếu như vậy ngươi còn có thể xuất hiện ngoài ý muốn,
Như vậy, ba ba thực đích không oán không hối hận đích cùng ngươi đi một chuyến địa ngục......"

(Minh tinh bảo bối)

"Tình yêu… không phải chỉ cần nói vứt bỏ là có thể nhẹ nhàng nhàng vứt bỏ được."

(Đừng chạy, lão sư)

"Trên đời này, ta hận nhất là đôi chân người, vì có chân, lúc người bỏ đi sẽ có thể dễ dàng bỏ đi"

"Điều ấy, quả thực ta không làm được. Bởi vì ta chỉ cần ngươi, mà bên cạnh ngươi cũng chỉ có thể là ta"

"Đây đúng là bức họa đệ nhất trong đời ta a..."

"Hiên Viên Tĩnh nói hắn muốn cắt đứt hai chân của ngươi, nhưng ta thì hận nhất lưng ngươi.Vì khi ngươi bỏ đi, ta chỉ có thể thấy bóng lưng của ngươi..."

"Nếu như ngươi là nữ nhân, ta sẽ cho ngươi rất nhiều hài tử"

"Ta yêu ngươi, có thể vì ngươi mà làm tất cả, bởi vì ta chỉ có mình ngươi, dù ngươi có thế nào"

"Cảm tạ ta trước đây đã giúp ngươi chạy thoát, cùng với lần này ngươi đã mất Vô Tâm"

"Thần nhi, đôi khi thầm nghĩ phải chi mọi thứ đều đơn giản hơn một chút, trọn đời trọn kiếp chỉ yêu một người, bi thương sầu lo cũng chỉ vì người đó. Nếu như yêu nhiều người, đau khổ dâng gấp đôi, yêu càng nhiều, đau khổ càng nhiều..."

"Nếu ngươi muốn ở nơi này phụng dưỡng Phật tổ, ta sẽ ở nơi này để phụng dưỡng ngươi, được không?"

(Phong lưu quyển)

"Thiên thư có viết: Làm hoàng đế khó, làm minh quân càng khó, nhưng làm tiểu thụ mới là khó nhất"
(Thiên thư)

"Từ nay về sau, giữa thiên quân vạn mã, có ta cùng ngươi song hành."

(Cầm vương hệ liệt chi Chất tử)

"...Ta muốn đi cùng hắn. Ta muốn nhìn thấy hắn. Bất luận hắn hận ta thế nào. Mặc kệ hắn cuối cùng có thể tha thứ cho ta hay không. Ta cũng muốn triền trứ hắn"

(Nam nô)


"Nữ nhân xinh đẹp là tai họa. Nam nhân xinh đẹp là bi kịch"

(Tiễn đồ vô lượng)

"Kỳ thật biết được chính mình sẽ mất đi, mới có thể thật cẩn thận quý trọng...Mới biết được hắn đối vớ chính mình có bao nhiêu quan trọng"

(Phệ ái như huyết)

"Lâm Ân...Mang ta đi. Đừng rời bỏ ta nữa.
Ân...Chúng ta về nhà thôi..."

(Phệ ái như huyết)

" Ngươi nên cười nhiều một chút. Ngươi cười lên thực sự rất đẹp, cũng rất đáng yêu! "

" Ta nguyện khuynh đảo cả thiên hạ, đổi lấy nụ cười thật tình của ngươi! "
" Tình này, thượng cùng Bích lạc, hạ Hoàng Tuyền! "

" Chỉ cần đẹp trai, sẽ không lo bị đói! "

(Khuyng tẫn thiên hạ)

“Ta cũng rất hạnh phúc, vì có ngươi.”
(Đại giá quí phi)

"Ta nguyện khuynh tẫn tất cả đổi cả đời làm bạn với ngươi"

(Phong nguyệt vô song)

"Khuynh Vũ, ngươi như thế nào tuyệt thế vô song, tài hoa thông tuệ, chẳng có một điểm giống người phàm? Lòng ta tự hỏi, liệu có một ngày ngươi quay về tiên giới, bỏ lại mình ta tịch mịch nơi cõi đời này? Mười trượng nhuyễn hồng kia ai vì ngươi mà chuếnh choáng say? Ngươi có bỏ ta mà quay lại đó?
Nếu thực sự có một ngày như vậy, Khuynh Vũ, ngươi không được quên ta.
Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta sẽ bảo vệ những thứ ngươi xem trọng, sau đó đuổi theo ngươi đến cuối đất cùng trời.
Nếu thực sự có một ngày như vậy, ngươi nhất định phải kiên nhẫn chờ ta ở cầu Nại Hà, đừng đi mau quá. Ngàn vạn lần không được bước qua.
Nếu thực sự có một ngày như vậy, dù lên trời xanh hay xuống suối vàng, Phương Quân Càn ta cũng nguyện đi tìm ngươi, Khuynh Vũ! "

(Khuynh tẫn thiên hạ)

“Trăng sáng tự bao giờ? Nâng chén hỏi thiên thanh. Chẳng rõ chốn thiên cung, đêm nay bao nhiêu tuổi? Ta muốn nương theo gió bay về thiên giới. Chỉ e điện ngọc quá đỗi xa xôi, càng lên cao càng thêm buốt giá.
Sau tầng tầng mây phủ, tiên cảnh có như cõi nhân gian? Quanh lầu son, nhà thấp vẹo xiêu, soi đêm trắng. Không cần oán hận, vạn vật vẫn mãi xoay vòng. Người có lúc thăng trầm, trăng có khi tròn khuyết. Xưa nay có chi toàn vẹn? Chỉ mong tình trường cửu, nghìn dặm mãi không phai.”

(Thương thệ)

''Thầy chạy không được, trốn cũng không thoát, thầy là thứ thuộc về em "

(Đừng chạy, lão sư)

"Quý phi đã không có về sau có thể tái lập, thai nhi đã không có về sau có thể tái hoài, đơn giản chính là về sau thiếu một cái ánh mắt nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế đích đối thủ cạnh tranh mà thôi. Chính là Minh Đức đã chết, ...... về sau sẽ thấy cũng không có người thứ hai Thượng Quan Minh Đức"

(Phượng hoàng đồ đằng)

"Ta làm được còn chưa đủ hay hay sao?
Ta yêu còn không sâu nặng hay sao?
Nói cho ta biết, thế nào mới có thể cho ngươi hạnh phúc
"
(Không thể động)

“Tương thức vi duyến, tương tri định phân; tương luyến thành nhân, tương bạn thành quả (*), bất luận lại làm lại từ đầu, ngươi với ta chung quy chỉ là nghiệt tình.”
“Ta là người duy nhất không bao giờ phản bội ngươi, thương tổn ngươi. Cho nên, yêu ta đi.”
“Cảm xúc của người khác liên quan gì đến ta? Ta yêu ai hận ai liên quan gì đến người khác? Ta yêu Lệnh Hồ Diêu, ngươi, bọn họ, thậm chí cả thiên hạ cũng không thay đổi được!”
“Cả đời này, Nhạc Thu Hàn ta yêu liền yêu không có nửa phần tiếc nuối. . . . . . Ngay cả chết. . . . . . Cũng thay ngươi uống một ngụm Mạnh bà thang. . . . . .”

(Xuy sầu)

"Nhân sinh phù phiếm như một giấc chiêm bao, mộng tàn tan biến như bọt nước, kiếp này sợ là thật sự phụ ngươi
Nếu được, kiếp sau ta thà làm một gốc cây trăm tuổi, một đời cô độc thanh tĩnh bên ngoài, trả lại một kiếp tình duyên cho ngươi.."

(Xuy sầu)

"Nghiệt duyên là thế gian khó nhất hoàn lại đích trá"

(Hồ tiên nghiệt duyên)

"Dịu dàng của ngươi, đa tình của ngươi ... không chỉ nữ nhân mới động lòng ..."

(Tam thê tứ thiếp)

" Ta rất nhớ ngươi
Thật sự rất nhớ ngươi

Rất nhớ vòng tay ôm của ngươi"

"Cho dù trở thành kẻ đứng đầu của mười một quốc, ngươi chỉ là Dung Điềm của ta.
Cho dù binh bại quốc vong, ngươi chỉ là Dung Điềm của ta.
Vĩnh viễn đều là Dung Điềm của một mình Phượng Minh."

"Ngươi không được phép rời khỏi ta, sinh ly hoặc tử biệt, ta đều không thể chịu đựng được."

"Ta mặc kệ, ta muốn cùng ngươi đeo vô song kiếm. Từ nay về sau, ngươi sinh ta liền sinh, ngươi chết ta sẽ chết. Vô luận sinh tử, cũng không thể đem chúng ta tách ra."

(Phượng vu cửu thiên)

"Dung Điềm cho dù một ngày kia trở thành kẻ đứng đầu mười một quốc, trong lòng vẫn có một người, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, thiên hạ có biết hay không cũng không quan trọng, chỉ cần một mình Phượng Minh biết, xin ngươi đừng nên quên điều này."

(Phượng vu cửu thiên)

"Con người ta có hai lần chết đi. Một là khi hồn lìa khỏi xác. Lần thứ hai là bị quên lãng."

(Đoạn tụ)

“Ta muốn ngươi trở thành một vị thánh minh thiên tử thiên cổ lưu danh, ta sẽ bảo trụ giang sơn của ngươi không để bất luận kẻ nào tổn hại, ta sẽ trợ ngươi khai thái bình thịnh thế. . . . . . Ta muốn ngươi mỗi lần phóng nhãn thiên hạ, đều nghĩ đến Tạ Trường Lưu!
Bất luận thay đổi thế nào, dù thời gian có trôi qua bao lâu, giang sơn của ngươi sẽ luôn có bóng dáng của ta, hai chữ Trường Lưu thăng trầm cùng giang sơn của ngươi, đời đời lưu danh lịch sử”

“Ngươi biết không, phải giảm bớt đau đớn trong lồng ngực, chi bằng là liệt rượu lâu năm rượu trắng, nhưng nhắc đến ngắm hoa, kia cũng phải xem rượu đi chung với hoa nào. Xem hoa mai uống đại khúc(*), xem mẫu đơn uống rượu gạo. Rượu dù ngon mà giống nhau đều cô phụ hoa ý. Nếu có một ngày ta túy nằm sa trường, đến ngày đó, ngươi nhớ rõ dùng dạ quang bôi chứa bồ đào mĩ tửu tiễn đưa ta . . . . . .”

“Trọng hoa! Trọng hoa! Ngươi cũng biết? Ta yêu ngươi đến chết không ngừng!”
(Tạ Trường Lưu)

“Ta không chỉ muốn ngươi biết, ta còn muốn tất cả mọi người đều biết, thiên hạ của ta, có thể không cần hoàng hậu, nhưng không thể không có Trường Lưu!”

“Trường Lưu. . . . . . Trường Lưu. . . . . . Ngươi gọi là Trường Lưu, vì cái gì ngươi không thể lưu lại dài lâu?”
“Trường Lưu, Trường Lưu, ngươi muốn tới thời điểm nào mới có thể trường lưu?
Ta không biết, có lẽ, chờ đến thời điểm ta tìm được Trường Lưu sơn. . . . . .”

(Tạ Trường Lưu)

"Hùng ưng thượng thảo nguyên, vĩnh viễn ko bị khuất phục. Nếu muốn sống cùng một chỗ với chúng, chính mình phải biến thành một con ưng, cùng nó bay liệng trên không trung!"
(Vọng tinh thần)

"Nếu ta biết vì sao ta lại thích ngươi, sẽ tự ngăn mình không để càng lún càng sâu.”

(Thuỷ chủ trầm phù)

"Nhân sống trên đời, nếu luôn cố kỵ cái "Đạo nghĩa ", kia cuối cùng cái gì cũng sẽ không được đến. Ta cũng không thua thiệt hắn, hắn cũng không khiếm ta. Chỉ cần lẫn nhau yêu nhau, kia là đủ rồi."
(Thiên lại chỉ diên)

"Từ thời khắc đó, ta đã hạ quyết tâm, dù có có trải qua chuyện gì đi nữa cũng nhất thiết phải cùng hắn ở cùng một chỗ. Ta mặc kệ là phải sử dụng đến thủ đoạn gì, chỉ cần được ở bên hắn, cái gì ta cũng cam tâm tình nguyện"
"…cho dù không được cứu trợ, ta cũng cảm thấy thỏa mãn. Ta cùng Thanh ca tuy không sanh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, âu cũng là một diễm phúc lớn rồi…”

(Đạp tuyết tầm mai)

“Lục ca, người cho rằng ta muốn gì? Không thể cùng người ta yêu ở cùng một chỗ sống hạnh phúc… Vậy thà một lần chết đi còn tốt hơn. Lục ca, người có biết con thiêu thân không? Cho dù biết kết cục không thể tránh khỏi, nhưng không có gì có thể thay đổi chí hướng của nó.” 

"'Đó chỉ là thiêu thân… Tuyệt đối không phải là các ngươi!”

"Là ta, ngươi rất sáng… Ta mới là người cố chấp theo đuổi, phải chăng cuối cùng chỉ có thể đổi lấy bị ngươi thiêu rụi cả đôi cánh và thân xác của mình."

(Tịch chiếu Huề Phương điện)

"Thực xin lỗi......Vô Song ca biết không.......?"
"........................."
"Đừng dịu dàng như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm..........."

(Tam thê tứ thiếp)

Ta đứng ở hắn bên người hồi lâu, khi hắn phát hiện của ta thời điểm, chỉ hỏi một câu:

“Vị công tử này, chúng ta có từng quen biết?”
Huyền minh thần cười sờ sờ đầu của hắn, lại hướng ta cười.
“Chưa từng quen biết.” Ta hồi hắn cười, xoay người rời đi.
Nếu ngươi đã quên ta, thuyết minh ngươi từng để ý quá ta.
Có lẽ ngươi không thương ta, nhưng chỉ yếu ngươi từng để ý quá ta, kia đã muốn là đủ.
Ta đã muốn có thể an tâm rời đi, buông kia một đoạn qua lại, an tâm làm một cái phiêu bạc giả.
Ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngươi, là vì ta đã muốn buông xuống ngươi.
Nhớ mãi không quên ngươi, Tư Đồ cảnh.
(Khuynh thành song tuyệt)

"Ngoài cửa có một ngưởi trẻ tuổi đến đòi nợ, nói ngài thiếu hắn đồ chưa trả."
"Đòi nợ? Người nọ nói như thế nào?"
"Hắn nói, ngài thiếu hắn nửa thăng đậu đỏ, nửa thăng đậu đen."
.........
Đồ chưa trả? Nửa thăng đậu đỏ, nửa thăng đậu đen? Tương tư đậu là một nửa đỏ một nửa đen , mà nửa thăng đậu đỏ thêm nửa thăng đậu đen cộng lại, chính là một thăng. . . . . .
Nguyên lai, ta khiếm hắn đích, là cả đời tương tư . . . . . .
(Xuy sầu)

"Một người cả đời hội gặp phải muôn hình muôn vẻ địa người, có sẽ ở ngươi trong lòng lưu lại dấu vết, có chỉ là vội vã khách qua đường, gặp qua rồi, tán đi rồi, còn chưa tính.Nhưng là vô luận gặp phải bao nhiêu người, vô luận chung quanh địa hoàn cảnh vốn là như thế nào địa kẻ khác mê mang, trong lòng, thủy chung chỉ có thể giả bộ kế tiếp người. nếu như lòng của ngươi bởi vì đủ loại sương mù mà thấy không rõ chân tướng, như vậy, cổ đủ của ngươi dũng khí, dùng của ngươi hai mắt đi nghênh đón đối phương địa hai tròng mắt. chỉ cần liếc mắt một cái, lòng của ngươi sẽ nói cho ngươi chân tướng..."

(Hợp hoan)

"Giải dược của hắn chỉ có một, gọi là Triệu Tiểu Xuân.
Đáng tiếc
Triệu Tiểu Xuân không biết.
...Hắn đã mất đi giải dược, cũng sẽ
không sống nổi nữa.
Không sống nổi nữa."
(Lãng đãng giang hồ chi dược sư)

Dung Điềm cúi đầu, mang theo một sự ấm áp làm người khác có thể an tâm, chậm rãi tới gần, đem nhiệt khí truyền đến bảo bối đang nằm trong lòng:

"Phượng Minh, ở trên đời này, người mà ngươi có thể hại chết chỉ có hai."
"Hai?"
"Một là ngươi, còn lại, chính là ta. Ngươi nếu không biết yêu quý chính mình, ta sẽ vì ngươi đau lòng mà chết."
Phượng Minh trầm mặc, hỏi hắn:

"Vậy còn ngươi? Ngươi có thể hại chết bao nhiêu người?"
"Rất nhiều. Tất cả những kẻ làm cho ngươi phải đau khổ, ta sẽ làm cho bọn họ phải chết."
(Phượng vu cửu thiên)

"Y đi rồi, trở thành đợi chờ vĩnh viễn của ta, một sự đợi chờ vĩnh viễn không quay về.. Y để lại cho ta, cũng là nụ hôn ấm áp kia, lệ chua xót, cùng hương thơm nhàn nhạt cuốn theo ta mỗi đêm không chợp mắt…"

(Đại giá quý phi)


"Kiền vạn đế thật sự là không biết làm sao bây giờ ...
Hắn có thể sáng tác đường hoàng không chê vào đâu được thánh chỉ, lại không biết làm sao hướng này hổn hển vật nhỏ hảo hảo nói chuyện.
Hắn quả thật học xong rất nhiều, nhưng là hắn sở nhận giáo dục lý, không có điểm nào giáo hội hắn như thế nào đi yêu một người."

(Phượng Hoàng đồ đằng)

"Trung với quân thượng là trung. Nhưng căn nguyên càng phải trung với quốc, trung với dân. Ngoài ra, tòng mệnh mà lợi quân là thuận, nghịch mệnh mà lợi quân là trung, thuận theo quân mà không thuận lòng người tức là bất trung!
Chỉ vì kính sợ mà không hoàn thành trách nhiệm với quân, làm quân đi lầm đường, càng lún càng sâu thì có thể gọi là trung sao không?"

(Thị quân chủ)

—— Nhất tương công thành vạn cốt khô(*), trong loạn lạc phải trở thành một vị minh quân, phía sau tất nhiên là xương cốt chất đầy.
"Kiếm là hung khí, kiếm thuật là kỹ thuật giết người. Kiếm ngươi cầm chỉ có hình không có thần, có ý mà không có chí. Nếu ngươi không nhận thức được việc cầm kiếm giết người, thà sớm bỏ cuộc còn hơn!"
"Thứ trẫm muốn, là một thuộc hạ hoàn toàn trung thành hay bằng hữu, tri kỷ… gọi như thế nào cũng được, nhưng trong lòng hắn… lúc nào cũng phài có trẫm."
“. . . . . . Trẫm biết các ngươi có thể không hiểu, khả trẫm nhất thời cũng không tìm ra biện pháp nào khác . . . . . . Trẫm biết như vậy là trốn tránh trách nhiệm, nhưng nếu vì trách nhiệm phải ủy khuất hắn cả đời, trẫm làm không được. . . . . . Thật sự làm không được. . . . . . Trẫm thà phụ cả thiên hạ, cũng không nguyện phụ hắn. . . . . .”
“Ta đã không phải là Hoàng Đế! Ngươi còn muốn ta thế nào? Ngươi nói ngươi muốn ta như thế nào? Ta chỉ muốn yêu ngươi, muốn quý trọng ngươi, chẳng lẽ như vậy đều sai lầm sao? Ngọc Kì. . . . . . Ta cũng là người, ta không phải thần! Ta cũng khao khát có được một người toàn tâm toàn ý yêu ta ở bên cạnh ta, vì nó ta có thể trả bất cứ giá nào! Có phải ngươi đã bắt đầu chán ghét một vị hoàng đế buông tha cho cả thiên hạ như ta hay không? Không phải Chiếu Nguyên đế, mà là Trử Chiếu Dịch sẽ không xứng đáng được ngươi yêu sao . . . . . Ta cũng rất thống khổ. . . . . . Ta. . . . . . “

(Thị quân chủ)

"Nếu cuộc sống chỉ có thành công và thất bại, anh chọn cái nào?"
"Cùng em."
(He & his)

Tục ngữ giảng: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy."
Trầm gia gia huấn, điều thứ nhất: "Dung mạo thiếu muối, tuyệt không phải người Trầm gia."
Trầm gia gia huấn, điều thứ hai: "Mỹ nhân trước mặt, thà rằng hốt nhầm, quyết không bỏ sót!"
(Thỏa chí tiêu dao)

"Dù cho không thể lưu lại hậu thế thì đã sao? Dù cho bị thế nhân khinh bỉ lại thế nào? Yêu chỉ là yêu, nắm chặt liền không muốn buông tay ra nữa……"

(Đại giá quý phi)

"Chỉ cần ngươi vì ta rơi một giọt lệ. Ta sẽ có thể vì ngươi mà tiếp tục sống."

(Dữ thống hữu quan)

"Ta đã từng xem qua một bộ phim điện ảnh, trong đó có người nói, tình cảm cũng giống như tiền, con người cũng giống như thẻ tín dụng, đem một số tiền lớn gửi vào thẻ tín dụng, như vậy nếu làm mất cái thẻ thì bạn cũng trắng tay. Nếu như đem tiền chia ra để gửi, gửi vào rất nhiều thẻ tín dụng khác nhau, cho dù mất đi một cái thì bạn vẫn còn rất nhiều cái."
(Thiên thần hữu dực chi Nguyên tội)

"Trên đời này đích cảm tình, chỉ có bảo trì khoảng cách mới có thể vĩnh không mục."
(Quân tử chi giao)

"Đôi khi, ngươi một người lùi bước, bị số phận mở vui đùa tựu toàn bộ đều không thể vãn hồi"
(Thương nguyệt vô tâm)

"Kiếp sau, ngươi yếu sớm một chút tìm được ta;

Nếu như ngươi nuốt lời cũng không quan hệ, bởi vì ta sẽ đi tìm ngươi."
(Thương nguyệt vô tâm)

"Tục ngữ nói rất đúng: Nhu sợ cương, kẻ ác sợ kẻ ác hơn, càng hung tàn thì càng chán sống, càng chán sống thì da mặt càng dày"

(Sửu hoàng)

"Ma quỷ thích phá hoại, chúng thích sự thù hận hơn tình yêu, nhưng ma quỷ không bao giờ nói dối, cũng không bao giờ phản bội, còn trung thành hơn cả những tín đồ trung thành nhất."
(Chuyện những con quỷ sa-tăng cô đơn)


"Nếu ngươi có thể bắt lấy tay ta, ta cả đời này cũng không buông ngươi ra "
(Con diều)

"Trong giây phút ta thấy hắn nằm trong vũng máu, ta đã hiểu, ta vốn bỏ không được hắn! Ta vẫn luôn lừa dối bản thân, luôn tự nói với mình, ta có thể không cần có hắn ……
Nhưng ta sai rồi! Ta yêu hắn, yêu đến bản thân không biết phải làm sao! Sau này ta không cần nghĩ gì nữa, ta phải chăm sóc cho hắn, ở bên cạnh hắn!”
(Ràng buộc)

“Những điều không nói ra miệng thường không chính xác, nhưng, chúng ta ai chẳng biết, ngay đến cả những lời nói cũng không thể cam đoan bảo chứng được bất cứ một thứ gì, con người bao giờ cũng thế, nhưng bao giờ họ cũng muốn người khác phải thề thốt, phải cho mình một lời chắc chắn, bất kể điều đó có khi cũng lại chỉ là một thứ lừa dối trá hình. Tôi nghĩ, bản thân tôi, cũng không tránh khỏi nhấc chân bước vào con đường mòn ấy.”
“Từng có một câu nói rằng: Khi yêu, quá trình còn quan trọng hơn kết quả. Nhưng con người vẫn luôn quá tham lam, kỳ thực con người dựa vào cái gì để tham lam vô độ như thế? Con người là thứ sinh vật hay thay đổi, hôm nay có thể thích thứ này, ngày mai đã thích một thứ khác. Nhưng khó hiểu ở chỗ những kẻ hay thay lòng đổi dạ ấy đối với cảm tình trước mắt lại luôn van cầu chút vĩnh hằng bất biến, tại sao vậy?”

(Toạ khán vân khởi thì)

"Đói bụng thật lâu lúc sau, cái dạng gì thực vật đều là thiên đường.
Tịch mịch lâu lắm, không phải không thể chịu đựng được, chính là. . . . . . Có một người đột nhiên xông tới mang theo ấm áp, như vậy cảm giác không thể xa rời là không thể cự tuyệt a. Nếu là vẫn cô độc đi xuống trong lời nói, cũng không có cái gì cảm giác. Chính là. . . . . . Có có điều , so sánh lúc sau, mới giựt mình phát giác chính mình đúng là như thế cô đơn. . . . . .

Ngươi có biết hay không, kỳ thật ta thực tịch mịch? "
(Bỉ ngạn)

"Tùy tiện tin, rất dễ bị tổn thương.
Tùy tiện hứa cũng dễ dàng làm đau người."
(Nhược thụ)

” Mỗi một con diều, chỉ có một chủ nhân, nhưng chủ nhân lại có thể chính mình có vài con diều. Ngay cả chủ nhân và con diều trong lúc đó, đối với chủ nhân mà nói điều không phải tình duyên, mà là, thế thân!”
“Đúng, chỉ cần tìm được chủ nhân có thể làm cho chính mình cam tâm tình nguyện bị ràng buộc , sẽ là 1 con diều hạnh phúc.”

(Con diều)

"Bản thân... Tranh đoạt được cả thiên hạ, lại mất đi một người"

(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Ngươi là Duy Nhất của ta"

(Tam thê tứ thiếp)

"Đùa giỡn mỹ nữ gọi là vô chi hạ lưu. Đùa giỡn mỹ nam mới là phong lưu tình thú"

(Truy phong trục vân)

"Dẫu ta có hận đến xương tủy sự hy sinh cam nguyện của ngươi đi nữa, thì ta cũng sẽ vì nụ cười nhàn nhạt ấy mà tự bảo hộ bản thân.
Nếu sinh mệnh của ta đã chẳng thể gửi gắm cho ngươi, vậy thì, sinh mệnh của ta sẽ thuộc về Tây Lôi ―― mảnh đất ngươi nặng tình thương yêu nắm giữ."
(Phượng vu cửu thiên)

“Ta là con diều của hoàng thượng…”
“Nhưng… người biết không… con diều rất tham lam…

Nó sợ dây kia không đủ dài, không thể khiến nó ôm lấy bầu trời. Cho nên, con diều không hề hạnh phúc…Một lúc nào đó, dây rồi cũng sẽ đứt nhưng con diều lại nghĩ muốn giữ mãi sợi tuyến đó.. Thật ra.. chủ nhân không có sai, sai chính là con diều… do đó, con diều vũng vẫy vô vọng trên tay chủ nhân trong sự trói buộc của tuyến…. chỉ có một kết cục…”
(Con diều)

"Ta vẫn còn yêu ngươi, nhưng nơi này đã hoang vu rồi..."

(Tạ Trường Lưu)

"Vì cái gì thời gian không thể đảo ngược, năm tháng không thể quay đầu lại?
Ngươi rốt cục vẫn là giết ta. Nói cho ta biết, vì cái gì?"
"Ta muốn giết ngươi, là bởi vì ta để ý ngươi, để ý mức khiến ta sợ hãi ..Ta vốn là loài ưng bay lượn cửu thiên , lại bị ngươi ràng buộc ,tái không thể giãy giụa . .."
"Ta không thể giết ngươi, là bởi vì ta để ý ngươi, để ý đến phi thường sợ hãi . Ta được xưng là Cửu Hiện Thần Long, chính là, này long, lại bị nụ cười của ngươi mê hoặc , tái không thể thoát thân..."
"Cho nên, ta chỉ có thể giết ngươi. Nếu thời gian đảo ngược, một kiếm này , ta cũng sẽ đâm xuống..."
"Cho nên, ta chung quy sẽ chết ở dưới kiếm ngươi. Cho dù biết nhát kiếm của ngươi sẽ đâm thủng ngực ta , kia một kiếm, ta cũng không né tránh ...."
(Trảm sầu)

"Mọi người đều phản bội ta. Duy nhất có một người không phản bội ta, ta lại phản bội hắn.
Lần sau khi lừa ta, không nên tổn thương chính mình."

(Chỉnh cổ)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro