[KrisLay] Anh đi nhé, tình yêu của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Author: KemWu (Kemmut)

-Casting: KrisLay

-Disclaimer: Các nhận vật trong fic không thuộc về bạn và bạn viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.

-Rating: T

-Category: Sad.

Anh đi nhé, tình yêu của em.

Tôi vội vã trở về nhà ngay khi nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của cô giúp việc. Vứt vội chiếc cặp vào tay cô giúp việc rồi tôi phóng ngay vào phòng ngủ.

-Nào, đưa tay anh xem.

Em đưa ngón tay đang được băng bởi miếng băng đầy máu, máu của em không ngừng chảy và tôi đã nhìn thấy một đống băng khác đầy máu bên cạnh. Lấy trong ngăn kéo ra ống thuốc và một chiếc kim tiêm, tôi tiêm vào tay em một liều thuốc. Em đang khóc, điều gì khiến em khóc vậy????

-Tôi đã ở đây rồi, đừng lo, tôi đang ở trước mặt em rồi mà YiXing, đừng khóc.

Em nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại, dòng nước mắt vẫn theo khóe mắt mà chảy trào ra ngoài. Máu đã chảy chậm hơn và dần dần thôi không chảy ra ngoài vết thương nữa. Nhưng nhiêu đó đã đủ cho cả trăm cc máu.

-Truyền hết chai này rồi mới được dậy đó nghe chưa, em ngủ đi một lát, anh đi nấu gì đó, lát mang vô phòng cho em.

Tôi nựng đôi má xinh xinh của em rồi khẽ lướt nhẹ tay vào mún đồng tiền đang dần sâu lại vì nụ cười đang rạng rỡ trên môi kia. Em dần dần chìm vào giấc ngủ và lúc đó tôi mới yên tâm ra khỏi phòng.

Chị giúp việc đang phơi đồ ngoài cửa, còn tôi sẽ vào bếp nấu gì đó cho YiXing.

Tôi đã hứa với bản thân là sẽ không bao giờ để em chảy máu, luôn bên em và bảo vệ em. Tôi là một bác sỹ khoa ngoại, cũng vì YiXing của tôi nên tôi mới trở thành bác sĩ. Từ nhỏ YiXing đã bị bệnh máu khó đông, mọi thứ xung quanh nghiễm nhiên đều trở thành hung khí, đều có thể gây hại với em. Tôi không cho em làm gì, không cho em chơi piano và ghita nữa, chỉ vì muốn em không bị thương. Nhưng cái bản tính ngang ngược của em luôn luôn khiến tôi phải lo sợ. Sợ em xảy ra chuyện, sợ em sẽ rời xa tôi bất kỳ lúc nào. Tôi không bao giờ trách mắng em, không bao giờ đổ lỗi cho em một điều gì vì đối với tôi, việc không chăm sóc tốt cho em là một tội rất lớn rồi.

-WuFan ah. –Tiếng gọi nhỏ nhẹ phát ra từ phía sau, YiXing đang đứng ở sau bức tường ngăn cách ló mặt vào phòng bếp.

-Em không ngủ ah?

-Em không thể ngủ được, WuFan ah. Không có anh bên cạnh em không ngủ được.

-Vậy nằm kia xem tivi hay nghe nhạc cũng được. Đợi chút, anh nấu đồ ăn cho em.

-Em không sao đâu mà đúng không WuFan.

-Em sẽ ổn cả thôi mà, có anh ở đây rồi.Anh sẽ không đi làm nữa, anh sẽ ở nhà với em.

-Vì em phải không? Em xin lỗi, lần sau sẽ cẩn thận hơn.- YiXing ngồi trước mặt tôi, ngước đôi mắt ngây dại lên nhìn tôi như một đứa trẻ.

....................................

Lập tức tôi nhét vào miệng em một trái nho.

YiXing khẽ rùng mình vì trái nho hơi chua một chút, cái điệu rùng mình cũng thật đáng yêu làm sao, mái tóc bồng bềnh hơi rối vì mới thức dậy, chiếc áo ba lỗ làm lộ ra làn da trắng xanh gầy guộc.

-Anh là màn hình tivi của em hả, YiXing???? Sao nhìn anh kỹ thế?????

YiXing rướn tay lên chạm nhẹ vào mũi tôi.

-Bật tivi lên, chuyển đến kênh ca nhạc....bắt đầu.

Tôi cười nhẹ một cái rồi bắt đầu hát, giọng ồm ồm của tôi khiến em thích thú . Tôi lại đưa vào miệng em một miếng táo thật ngọt, em vẫn đang say sưa nghe tôi hát còn tôi vẫn đang đăm chìm trong sự ngọt ngào đáng yêu mà em mang lại.

...................................................

Nét thoáng buồn lại hiện lên gương mặt tiều tụy của em, em nhìn những trái nho trên bàn rồi lại gục mặt xuống bàn.

-Có chuyện gì vậy YiXing??? Anh đã làm sai điều gì ư??? Em không thích táo ah????

YiXing không nói gì, em chỉ lắc đầu rồi lại khóc, em khóc lớn hơn rồi lấy tay ôm lấy ngực...

-Em đau ở đâu sao???? YiXing ah, em nói gì đi chứ????-Tôi ra sức gọi nhưng dường như chẳng có tác dụng.

Chị giúp việc đã đưa em trở về phòng, YiXing của tôi đang ngồi đó, ngồi một mình trên nền đất lạnh. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em còn em nhẹ nhàng ngả đầu về phía tôi.

-Anh có biết không WuFan, từ trước tới nay, anh luôn bên cạnh em, luôn bảo vệ em. Tại sao giờ lại như vậy??? Tại sao em lại đau như vậy??? Em biết anh vẫn bên cạnh em, nhưng sao em lại thấy lạnh như vậy??? Không cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, không cảm nhận được hương thơm trên cơ thể anh. Anh nói em phải làm sao đây WuFan.

-Anh xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em, anh...anh... –Tôi không biết nói gì khi YiXing của tôi đang ngồi cạnh, và đang khóc.

- Tại sao chứ? Tại sao khi tôi nắm lấy tay em mà em không cảm nhận được tôi đang ở đây. Tôi đang ngồi cạnh em mà, tôi đang nắm tay em này, tôi đang ôm em nữa. Anh sai rồi, xin hãy tha thứ cho anh.

Tôi gần như chết lặng bên cạnh YiXing, em đã không khóc nữa nhưng vẫn ngồi đó như một kẻ vô hồn. Em lôi trong ngăn kéo ra chiếc hộp quen thuộc, chiếc hộp màu nâu tôi mua tặng em hồi giáng sinh năm ngoái.

Em lôi ra trong đó sấp ảnh rồi lật lại từng cái và rồi em dừng lại ở tấm ảnh của tôi và em. Đó là tấm ảnh đầu tiên chúng tôi chụp chung với nhau, và cũng là dùng món quà đầu tiên tôi tặng em sau khi nhận được tháng lương đầu tiên. Khi đó, em đã vui chừng thế nào, em cầm chiếc máy ảnh chụp khắp nơi, từ ngọn cỏ, con bọ cánh cứng cho đến đàn kiến đang di chuyển trên thân cây. Tôi đã phải đi rửa rất rất nhiều ảnh cho em và dần dần đó cũng trở thành một trong những sở thích của em.

Em dừng lại không xem nữa....

-Em làm gì vậy YiXing?????? Dừng lại đi.-Tôi cố hét lớn trong khi YiXing đang xé tan nát bức ảnh....

-Tại sao chứ??? Tại sao chứ WuFan??? Tại sao lại trở thành như vậy??? Tại sao lại khiến em đau như vậy??? Lại khiến em mệt mỏi như vậy????

Tôi lặng ôm YiXing vào lòng, lặng tựa đầu lên bờ vai gầy của em. Xin lỗi em nhiều lắm, có thể tôi sẽ còn làm em đau khổ như vậy trong một thời gian nữa nhưng rồi em sẽ tìm được một người hơn tôi, quan tâm em hơn tôi. Đừng tự hại bản thân nhé, đừng bị chảy máu, đừng làm việc quá sức cũng đừng tự hành hạ bản thân. Hãy xé hết những tấm ảnh đó rồi hãy ngủ một giấc thật ngon, hãy ngủ thất sâu và đừng mơ thấy anh, đừng khóc trong giấc mơ và đừng chịu đựng một mình.

YiXing cũng ngả đầu về phía tôi, em khẽ nhắm mắt lại, dòng nước mắt chảy xuống...

-Anh đi nhé, tình yêu của em....

Tôi khẽ mỉm cười, mãn nguyện. Mọi thứ xung quan mờ dần rồi trôi trong tĩnh lặng.

Vì em, anh có thể làm tất cả.

-Cậu vẫn đang tìm nó ah???? Tìm cách chữa Hemophilia ấy.

-Vâng, em vẫn đang cố gắng. –Anh vừa nói vừa đưa ống nghiệm lên lắc lắc.

-Y học cả thế giới bó tay, cậu nghĩ mình có thể làm được sao????

-Em phải cố gắng chứ. Nhất định em sẽ phải cứu được YiXing.

-Lại YiXing, đã bao nhiêu năm rồi hả??? Cậu đã nghiên cứu về Hemophilia này từ khi còn là sinh viên đại học đó WuFan. Cậu đã để đỉa cắn bao nhiêu lần??? Máu chảy ra bao nhiêu lần??? Còn nhớ lần cậu bị ngộ độc nhẹ vì bị đỉa cắn quá nhiều không??? Tôi xin cậu, dừng lại ngay đi trước khi máu của cậu cạn kiện mà chết.

-Anh có biết là mỗi lần em nhìn thấy máu của YiXing không ngừng chảy là lòng em đau đến thế nào không???? Đến ngày cả viêm amidan cũng khiến YiXing của em không ngừng ho ra máu, đánh răng cũng không dám đánh mạnh sợ chảy máu lợi. Không dám dùng dao, không dám chạy nhảy nô đùa....

-Nhưng một WuFan nhỏ bé như cậu, làm được gì chứ???

-Anh cứ mặc em, em sẽ tìm ra cách.-Cậu bảo thủ lại bắt đầu làm thí nghiệm với những con đỉa.

Vì không được trực tiếp thí nghiệm lên người tình nguyện nên WuFan đành phải dùng chính thân thể mình làm vật thí nghiệm cho những vacxin mà anh tạo ra. Trong suốt 5 năm học đại học, 1 năm học thạc sĩ, 1 năm tiến sĩ và 2 năm giáo sư. Đã không biết bao nhiêu lần cậu để những con đỉa kia hút máu mình.Trong miệng của đỉa có chất tiết ra khiến máu không thể đông lại, cậu dùng máu của mình để thử từng loại một. Kết quả đều như nhau, đều thất bại, tác dụng phụ và nặng hơn là ngộ độc. Nhưng mỗi lần nghĩ đến gương mặt tươi cười, mái tóc mềm mượt và núm đồng tiền xinh xắn của YiXing lại tiếp cho anh thêm nghị lực để tiếp tục nghiên cứu tìm ra cách chữa.

WuFan trở về nhà, YiXing đang trồng một vài cây hoa nhỏ trong vườn, anh lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn những giọt mồ hôi chảy dài trên má cậu.

-Lau mồ hôi đi em – Anh nhẹ nhàng dùng tay lau đi mồ hôi trên gương mặt cậu còn cậu vẫn cặm cụi với chiếc xabeng nhỏ bằng nhựa, chiếc chậu cây bằng nhựa và tất cả mọi thứ đều bằng nhựa và có các cạnh tù.

-Em sắp xong rồi- Cậu cười thật tươi, nụ cười ngây dại của một kẻ ngốc nghếch.

-YiXing biết đây là cây gì không?

-Là một loại hoa dại bên lề đường thôi,em thấy nó nhiều ngày rồi, nó không đẹp lắm nhưng mà sống khá dai và hoa thì tươi lâu.

-Là hoa bông tuyết đấy, loại hoa này dễ mọc, sức sống mãnh liệt vì nó thuộc giống cỏ mà.-WuFan giải thích cho YiXing hiểu.

-Ước gì em cũng được như những bông hoa này....-YiXing nói rồi để lửng câu nói tại đấy.

Anh biết điều ước của cậu chứ, biết rõ là đằng khác, anh là người muốn thực hiện điều ước đó hơn ai hết nhưng sao, giờ đây khi anh đang đứng trước YiXing của anh anh lại thấy mình bất lực. Không thể làm gì cho người mà mình yêu, không thể giúp người quan trọng nhất có một cuộc sống tốt hơn phải chăng là tội lớn nhất của anh. Anh lặng lẽ đi vào nhà rồi lại giam mình trong phòng thi nghiệm.

..................................

Hôm nay anh có hẹn đưa YiXing đi ăn tối, có một nhà hàng mới mở ở cuối phố nơi hai người sống, YiXing đã muốn tới đó từ rất lâu rồi nhưng vì anh quá bận nên chưa thể đưa cậu đi.

-Anh sắp về chưa????- Tiếng cậu qua điện thoại nghe rất háo hức.

-Anh xong việc về liền mà, khoảng 1 tiếng rưỡi nữa nhé YiXing.-Anh vừa nói vừa rút ống kim tiêm ra khỏi người mình.

Một cảm giác đau buốt mỗi lần những mũi kim chọc sâu vào da thịt và cả giác choáng váng nhức đầu khiến anh không ngừng thở mạnh. Lại một lần nữa thất bại, tuần này anh đã thử 4 lần và cả 4 đều công cốc. Anh đứng dậy với lấy chiếc áo khoác blue trắng bỗng nhiên mọi thứ xung quanh anh mờ dần....Anh với lấy lọ thuốc và uống vài viên. Tiêm một liều cao khiến anh bị sốc thuốc nhẹ, mồ hôi đầm đìa và sắc mặt tái nhợt. Nghỉ một lát, anh lấy ống nghe đi ra khỏi phòng nghiên cứu, anh phải đi thăm bệnh nhân và giờ đã quá muộn....

Công việc của một ngày cũng đã xong, anh vội vàng trở về phòng khám vầ lấy áo khoác. Chuống điện thoại reo lên, là ở nhà gọi điện tới.

-Có chuyện gì vậy???

-Cậu chủ...cậu YiXing dùng dao, cậu ấy chảy nhiều máu quá....

Không kịp nghe hết câu, WuFan vội vã trở về nhà, anh quên không thay đồ, mặc nguyên bộ blue trắng và quên không lấy áo khoác. Phóng như bay trên đường và không ngừng gọi điện cho YiXing.....Điện thoại không ai nhấc máy và anh càng cảm thấy lo lắng......Những viên thuốc ban nãy dường như không có tác dụng, mắt anh mờ dần và đầu óc quay cuồng....nhưng không, anh vẫn cố gắng phóng trên đường và tiếp tục gọi điện về nhà...chiếc điện thoại được nhấc lên và cũng là lúc...RẦM.......Chiếc xe của anh đâm vào một chiếc xe khác trên đường....

Anh nằm trên nề đất lạnh, máu từ khắp nơi chảy ra......

-YiXing ah, vì em anh có thể làm tất cả....tạm biệt nhé....

Hôm đó là ngày 25, một ngày có tuyết rơi.

[.....YiXing cũng ngả đầu về phía tôi, em khẽ nhắm mắt lại, dòng nước mắt chảy xuống...

-Anh đi nhé, tình yêu của em....]

Hôm nay là ngày 26, một ngày mưa lạnh.

Mãi mãi....

YiXing đặt vali lên tấng xếp rồi ngồi xuống ghế, chuyến tàu sắp chuyển bánh. Mở cửa sổ ra để hít hà chút không khí trong lành của buổi sớm....hơi gió mang theo mùi của đất và cỏ, một bầu không khí tinh khôi mà YiXing luôn yêu thích. Đã từ rất lâu rồi cậu không có được cái cảm giác thư thái như vậy. WuFan luôn bận rộn với công việc, từ khi anh chuyển công tác tới thành phố 5 năm trước, đây là lần đầu tiên YiXing được trở lại nơi ấy....nhưng là một mình.

Một con sông nhỏ chạy dài xuyên suốt quãng đường đầu tiên, con sông xanh biếc vắt ngang bầu trời như một dải lụa gấm màu lục biếc tươi mát. Cách đây 5 năm, ở đó là một rặng lau sậy lớn, cành vươn cao và vàng óng, giờ là mùa đông, không còn rặng lau mà chỉ còn lại dòng sông, rặng lau đã bỏ dòng sông đi mất rồi...Cũng như YiXing phải chấp nhận chuyện WuFan đã rời bỏ cậu đến một nơi rất xa. Rặng lau kia có thể mọc lại vào mùa hè nhưng dù hè có qua bao nhiêu mùa đi nữa thì cậu vẫn chỉ có một mình. Khóe mắt cay cay rồi đỏ dần lên, YiXing thở dài rồi chớp chớp mắt để nước mắt không rơi xuống....

“....

-WuFan ah, đừng ngủ nữa, thức dậy đi nào...-Cậu lay nhẹ cánh tay anh.

-Anh biết rồi, anh đâu có ngủ, chỉ là đang vẽ lại em trong đầu thôi.- WuFan cười lém lỉnh rồi từ từ ngồi thẳng dậy.

Đôi mắt ngây dại của YiXing nhìn theo dáng người cao lớn của anh dần dần cao hơn....Và rồi hai ánh mắt chạm nhau, đôi mắt đầy thần khi của WuFan đang nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh củaYiXing....

-Em nhìn gì anh mà kỹ vậy????

-Không, chỉ là muốn nhìn thôi, em cũng muốn vẽ lại anh trong đầu mà .- YiXing chọc WuFan khiến anh hơi cau mày và không quên trừng phạt cậu bằng một cái nhéo má.

..............”

Hình dáng lúc đang ngủ của WuFan qua tấm kinh cửa sổ không bao giờ phai mờ trong tâm trí YiXing, đôi mắt mệt mỏi vì công việc, sống mũi cao thật là cao, đôi môi quyến rũ và làn da nhẵn mịn....YiXing khẽ đặt tay lên tấm kính, khum khum lòng bàn tay vòng theo gương mặt anh rồi khẽ mỉm cười...nhưng rồi hình ảnh ấy bỗng biến mất, YiXing giật mình nhìn sang bên cạnh,không có WuFan ở đó..... tất cả chỉ là ảo ảnh về những hồi ức đã là quá khứ.

WuFan đã từng hứa sẽ cầm chặt tay cậu, luôn dùng bờ vai ấy che trở cho cậu mà giờ đây, anh để lại cậu một mình trên thế giới bao la rộng lớn này. Vết thương ở tay lại đau, mỗi lần nó đau, cậu càng nhớ anh hơn. Mỗi khi cậu đau, người xoa dịu cho cậu là anh, mỗi khi cậu vui, người chia sẻ với cậu là anh, mỗi khi cậu buồn, người lau nước mắt cho cậu là anh. Anh là tất cả với cậu, là xác thịt cậu, là đầu óc cậu, là trái tim cậu. YiXing lại co gối lên,thu mình lại và bắt đầu khóc.

Xe chầm chậm vòng qua con đèo nhỏ dẫn đến một ngôi làng- đó là nơi 2 người họ đã cùng chung sống với nhau 5 năm về trước. Xe dừng ở cuối làng trước một con đường mòn đẫn lên đồi.

Con đường đó vẫn như xưa, vẫn nhỏ bé và phủ đầy lá khô. Nơi đây được gọi là “Đồi lá khô” vì quanh năm suốt tháng nền đất của đồi được phủ một lớp lá cây khô khá dày, khi gió thổi qua, những chiếc lá sẽ nhẹ bay vòng vòng trên nền đất không thì lại bay tung lên nền nền trời xanh biếc.

Cánh cổng hoa trắng hiện ra trước mắt, cánh cổng do chính WuFan làm và cậu trang trí. Cậu còn hớ khi trang trí nó, lỡ tay WuFan đã để ghim ghăm vào tay cậu khiến máu chảy không ngừng. Từ đó, không bao giờ WuFan cho cậu làm gì hay được lởn vởn quanh khu vực anh đang làm việc.

Nơi đây đã cất dấu biết bao nhiêu kỉ niệm giữa cậu và anh.

-WuFan ah, anh còn nhớ nơi này không? –YiXing lôi trong vali ra chiếc hộp nhỏ hôm trước rồi cần theo một chiếc xẻng nhỏ đi về phía sau vườn.

Trước kia, WuFan nói rất thích hương thơm của Oải Hương nên YiXing đã cất công trồng cả một vườn Oải Hương để mỗi ngày khi thức dậy anh đều có thể ngửi thấy hương thơm của nó. Một ngày nọ, không hiểu hạt giống từ đâu bay tới đã nhọc lên một cây hoa Lài nhỏ ở góc vườn, hương của Oải Hương hòa cùng chút chút hương ngây ngất của hoa Lài cũng khiến lòng người dễ chịu hơn. Và giờ đây, Oải Hương cũng không còn, mà chỉ còn lại một màu trắng muốt tinh khôi của hoa Lài.WuFan cũng rời bỏ YiXing mà đi giống như những cây Oải Hương rời bỏ những cậy hoa Lài. Cỏ cũng chen chân mọc kín khắp chân chiếc ghế ngoài vườn, rặng hoa bìm bìm cũng đua nhau leo từ chiếc chậu cây nhỏ đằng kia ra tới tận đây, hoa cũng bon chen với cỏ mà trổ sắc tím rực rỡ. Trước kia, WuFan là người yêu hoa cỏ, thích những thứ thuộc về thiên nhiên vạn vật. Nhưng, thời thế thay đổi, con người thay đổi, dần dần anh làm bạn với máy móc và những ngôi nhà cao tầng nơi nhịp sống đô thị hỗn độn. Duy chỉ có tình cảm của anh dành cho cậu là không thay đổi.

Anh luôn quan tâm cậu, chia sẻ với cậu mọi điều. Ánh mắt anh nhìn cậu giống như chiếc nam châm cực mạnh, dù cậu có không nhìn thì thần khí đó cũng hút cậu lại, mãi mãi không bao rời rời khỏi được. Bàn tay to lớn, thon dài của anh quen với công việc cầm dao mổ, kim khâu, nó thường khô , lạnh là đầy mùi bông băng, thuốc sát trùng nhưng đối với cậu, không một bàn tay nào có thể ấm hơn tay của WuFan.

YiXing còn nhớ khi cậu bị chảy máu tay khi đang đi ngoài phố, WuFan không ngần ngại đưa tay cậu lên miệng để ngăn không cho máu chảy ra, máu dần thấm đỏ đôi môi của anh, biến nó trở thành một cánh hoa hồng nhung gợi cảm. YiXing bị đắm chìm trong đôi môi ấy mà quên mất rằng, máu của mình vẫn đang chảy trong miệng anh.

-Anh uống no máu của em rồi.- WuFan đã nói như vậy sau khi cầm được máu cho cậu. Và rồi anh lại nắm lấy tay cậu kéo cậu đi trên phố.

WuFan là thế đó, anh luôn biết làm người khác cảm động theo cách riêng của mình và cậu là một trong những con cá yếu ớt không thể thoát ra được khỏi lưới tình của anh.

YiXing đào một chiếc hố nhỏ rồi đặt chiếc hộp xuống, đặt lên trên đó là một hạt giống nhỏ, hạt giống của một loại cây thân gỗ. Có thể vài tháng sau, vài năm sau, vài chục năm sau cái cây này mới lớn lên nhưng nó mãi mãi sẽ tượng trưng cho tình cảm của cậu dành cho tình yêu duy nhất đang nằm dưới rễ của chiếc cây này, mãi mãi là thế.

Ánh nắng chiều chiếu rọi vào qua từng tán lá, cơn gió nhẹ thổi bay những chiếc lá khô còn vương vất trên cành cây, một chiếc lá rơi xuống bên đám đất và cậu vừa lấp, phải chăng nó muốn bảo vệ cho hạt giống đó? Bảo vệ cho tình yê bé nhỏ của cậu?

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro