Phần 34: An Mẫn Hi Tìm Tới Cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đề kiểm tra thực lực được phát ra, Kim Mân Thạc có chút kinh ngạc. Vẻ mặt này của cậu trong mắt Lộc Hàm và những người còn lại trong lớp lại trở thành sợ hãi vì bài quá khó, ai cũng âm thầm cười nhạo và chế giễu cậu, hoàn toàn quên mất lúc nãy mình đã bị dọa đến mất mật.

"Hừ, ban nãy hống hách lắm mà, có giỏi thì đạt điểm tối đa đi! Không thì sớm mà cút khỏi lớp này cho đỡ mất mặt!"

Biện Bạch Hiền the thé nói, bộ dạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Aaa, tại sao cậu ta lại có thể bị một con nhỏ gầy yếu dọa đến luống cuống như thế chứ, thật đúng là không còn mặt mũi nào mà. Xem ra phải cho con tiện nhân này một bài học rồi, nếu không nó sẽ nghĩ mình thật sự sợ nó! Ngô Tổng thì sao chứ, tập đoàn XSX thì sao chứ, dù sao cũng không phải doanh nghiệp trong nước, làm sao bằng người cha phó thị trưởng của cậu ta. Kim Mân Thạc, mày chờ đó, tao không tin tao không xử được mày!!!

Lộc Hàm thấy Kim Mân Thạc không cầm bút làm bài ngay mà đưa mắt ngắm cảnh ngoài cửa sổ liền khẽ nở nụ cười thâm hiểm. Hừ, hôm qua sau khi Kim Mân Thạc ra về cùng Ngô Diệc Phàm, cậu ta đã lập tức gọi điện cho La Chấn Bắc, phó hiệu trưởng học viện, cũng là bác của cô ta để nhờ vả việc tăng độ khó cho bài kiểm tra thực lực kia. La Chấn Bắc tuy e ngại Ngô Diệc Phàm, nhưng dù sao cũng là thân thích với Lộc Hàm hơn nữa còn nhờ cha cậu ta mà mới ngồi vào được chức vị này nên ngần ngừ một chút cũng đồng ý. La Chấn Bắc nghĩ, dù sao cũng là bài kiểm tra thực lực của học viện Thanh Nhật, khó "một chút" cũng không có gì lạ, Kim Mân Thạc không làm được cũng chẳng liên quan gì đến ông ta, đến lúc đó Ngô Diệc Phàm cũng không thể trách tội.

Lương Đống nhìn Kim Mân Thạc không làm được bài liền vô cùng lo lắng, cả người không cách nào ngồi yên một chỗ, cứ như một con nhộng ngọa nguậy liên hồi. Thật ra tối qua ông ta đã chuẩn bị sẵn một bài kiểm tra mức độ dễ cho Kim Mân Thạc rồi, không ngờ sáng nay liền bị phó hiệu trưởng gọi vào phòng rồi được giao cho một cái đề khác, hơn nữa cái đề này còn được niêm phong rất chắc chắn, khiến ông ta không thể mở ra xem trộm. Thành ra, Lương Đống có lòng muốn chuẩn bị tài liệu(*) cho Kim Mân Thạc cũng không thể, đành trơ mắt ngồi đây mà nhìn. Lương Đống âm thầm cầu nguyện Ngô Diệc Phàm sẽ không tính hết lên đầu ông ta nếu Kim Mân Thạc bị đuổi, nếu không cái mạng nhỏ này của ông ta chắc chắn không chịu nổi.

(*)Khụ, có thể hiểu như "phao cứu sinh", đáp án sẵn.

Đến khi đồng hồ trên tường báo hiệu còn đúng mười lăm phút nữa là hết giờ làm bài, Kim Mân Thạc lại đột ngột cầm bút lên. Cậu không hề có vẻ vội vàng, cực kì thong dong viết từng câu từng chữ, không hề ngắt quãng một chút nào giống như đã thuộc làu làu đáp án từ lâu. Mọi người xung quanh ai cũng há hốc vì tình huống bất ngờ này, tuy nhiên không ai tin rằng Kim Mân Thạc làm được bài.

"Ha ha, nhất định cậu ta chỉ viết bừa để khỏi nộp giấy trắng mà thôi. Thoải mái quá đi, rốt cục ngày mai không cần phải nhìn thấy con nhỏ đáng ghét đó nữa rồi." Biện Bạch Hiền bật cười không chút kiêng nể, giọng nói đầy chế giễu.

Lộc Hàm tuy không nói gì nhưng trong lòng lại đắc ý không thôi. Hừ, độ khó bài kiểm tra kia ngang với đề thi tốt nghiệp cuối cấp(*), thậm chí còn có vài câu của đề thi đại học, cậu ta mới không tin Kim Mân Thạc có thể làm được dù chỉ là một câu. Để xem, mới đi học ngày thứ hai đã bị đuổi, Ngô Diệc Phàm nhất định sẽ bị Kim Mân Thạc làm mất mặt mà tức giận, không chừng còn bác bỏ tư cách tình nhân của nó ngay ấy chứ. Đến lúc đó, chỉ cần cô ta tìm cơ hội rồi gây dựng quan hệ với Ngô Diệc Phàm là xong. Lộc Hàm không tin An Tịnh Tuyết cút đi rồi Ngô Diệc Phàm sẽ không để ý đến cậu. Trên đời này chỉ có người đàn ông xuất sắc như Ngô Diệc Phàm mới có thể xứng với cậu ta mà thôi, ngai vị phu nhân tổng giám đốc tập đoàn XSX cậu ta muốn chắc rồi, dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản!!!

Mười lăm phút cuối cùng cũng hết, Lương Đống chán nản thu bài, bỏ nó vào một phong bì khác rồi niêm phong kĩ càng lại. Bài kiểm tra thực lực phải có một nhóm ba giáo viên cùng chấm, nếu không sẽ được coi là không hợp lệ. Ông ta xoay người ra khỏi phòng, trong lòng đầy rẫy lo lắng. Ngô Tổng, ngài nhất định không được trách tôi đâu đấy, tôi đã làm hết sức rồi.

Cửa phòng vừa đóng lại mở ra, Chu Oánh Oánh, Hà Như Mộng, Liễu Kỳ và Tần Tú Liên mang cái bàn đã sạch sẽ đi vào, bộ dạng cực kì khúm núm. Kim Mân Thạc khẽ mỉm cười với bọn họ như thợ săn mỉm cười với nai con, hàm ý "chờ mày lớn lên nhiều thịt rồi bắn" như ẩn như hiện khiến bốn người không khỏi rùng mình. Xong xuôi, cậu cũng không quan tâm rằng còn ba tiết học nữa mà xách cặp lên rồi ra về. Không biết giờ gọi điện cho Ngô Diệc Phàm đến đón có tiện không nhỉ?

"Kim đồng học, bạn đi đâu vậy, có cần mình xin phép giúp không?" Lộc Hàm nghĩ rằng Kim Mân Thạc làm bài kiểm tra không được nên buồn bã muốn về sớm liền hả hê không thôi. Kim Mân Thạc, để xem lúc có kết quả rồi mày còn kiêu ngạo được nữa không.

Kim Mân Thạc đương nhiên không thèm để ý đến cậu ta, chậm rãi rời đi, bỏ mặc tất cả lời bàn tán chế nhạo phía sau. Cậu quyết định rồi, sau hôm nay cậu sẽ nghỉ học. Nơi này thật sự không hợp với người như cậu. Bề ngoài Kim Mân Thạc có bộ dạng ngây thơ non nớt của tuổi 16, nhưng thật ra tâm trí cậu đã quá già cỗi rồi. Mọi thứ...đã quá muộn...

"Ngô Diệc Phàm, chú rảnh không?"

Ngô Diệc Phàm lúc này đang ở phòng họp bàn bạc kế hoạch mở rộng trung tâm thương mại XSX, vì có một số bản thiết kế chưa đạt yêu cầu mà cực kì cáu giận, dẫn đến không khí cả căn phòng vô cùng lạnh giá như Bắc Cực. Trong khi các nhân viên đang nơm nớp lo sợ, anh lại nhận được điện thoại của Kim Mân Thạc.

Mọi người trong phòng họp đều rùng mình khi nghe thấy tiếng chuông, lo lắng nó sẽ khiến Ngô Diệc Phàm đã giận càng giận hơn. Không ngờ, anh lại chẳng hề chần chừ mà lập tức nhận điện thoại, còn dùng giọng nói dịu dàng đến kinh hồn để nói chuyện:

"Sao vậy, muốn anh đi đón em à?"

Ngô Diệc Phàm nhìn đồng hồ phát hiện vẫn còn khá sớm để tan học, Kim Mân Thạc gọi điện cho anh lúc này ngoài việc muốn về ra chắc chắn không còn gì khác nữa. Anh thầm thở dài một hơi, xem ra kế hoạch đem cậu trở về cuộc sống bình thường đã thất bại ở bước đầu tiên rồi. Sau khi về, anh nhất định phải xem camera lắp trong lớp cậu mới được. Hừ, chỉ cần anh biết được nguyên nhân khiến cậu khó chịu...bất kì ai dính líu đến cũng đều phải trả giá đắt!

"Chờ anh, mười phút thôi."

Trong con mắt trợn trừng của cả phòng, Ngô Diệc Phàm cúp máy rồi cầm áo khoác lên ra ngoài, hoàn toàn quên bẵng mình còn đang trong cuộc họp quan trọng. Lúc này trong đầu anh chỉ có ý nghĩ làm sao đến đón Kim Mân Thạc thật nhanh mà thôi, anh không muốn cậu phải chờ đợi dù chỉ một phút.

Kim Mân Thạc nhìn thông báo kết thúc cuộc gọi trên màn hình rồi khẽ nhoẻn miệng cười. Ngô Diệc Phàm, sao anh có thể hiểu cô như vậy chứ. Thật là, muốn ngừng mà không thể ngừng mà.

"Kim Mân Thạc, đồ tiện nhân vong ân phụ nghĩa kia, cuối cùng thì tao cũng tìm thấy mày rồi!"

Kim Mân Thạc vừa ra khỏi cổng trường liền bị một giọng nói điêu ngoa chói tai làm cho cau mày, tâm trạng vốn khó khăn lắm mới tốt lên một chút lại xấu đi rồi.

"An Mẫn Hi?"

An Mẫn Hi vẫn giữ nguyên màu tóc vàng chói mắt hôm nào, trên người là chiếc đầm body màu hồng phấn bó sát, tuy nhiên vì vòng một có hơi nhỏ nên trông có vẻ không phù hợp, tạo cảm giác kệch cỡm lòe loẹt. Mặc dù cô ta đã trét một lớp phấn rất dày, nhưng Kim Mân Thạc vẫn nhìn ra quần thâm dưới mắt cô ta. Cậu không ngạc nhiên vì An Mẫn Hi đến tìm mình, mà chỉ tò mò tại sao lâu như vậy cô ta mới xuất hiện, dù sao vấn đề thừa kế công ty Thịnh Toàn và mớ tài sản kia cũng rất quan trọng đó nha.

Kim Mân Thạc không biết là, sau khi cậu và Ngô Diệc Phàm rời khỏi Kim Gia vào ngày hôm đó, Lưu Tuệ đã tức đến ngất xỉu phải nhập viện, An Điền Phong cũng dọn đồ bỏ nhà đi, chỉ còn mỗi mình An Mẫn Hi tự lực cánh sinh. Cô ta luôn luôn trong tình trạng lo lắng không yên, dù không muốn vẫn phải túc trực bên Lưu Tuệ để chờ xem luật sư của Ngô Diệc Phàm có tới thật không, hay lời nói lúc ấy của Ngô Diệc Phàm chỉ là thuận miệng dọa nạt mà thôi. Ông trời cố tình trái ý cô ta, hôm sau luật sư của Ngô Diệc Phàm đến thật, hơn nữa vừa vào liền lôi giấy tờ ra đi thẳng vào công việc. Lưu Tuệ lúc đó đã tỉnh lại từ lâu, sức khỏe cũng khôi phục bảy phần, hùng hùng hổ hổ hét mắng ông ta, còn bảo Ngô Diệc Phàm chẳng liên quan gì đến Kim gia thì có quyền gì mà nhúng tay vào. Luật sư của Ngô Diệc Phàm đương nhiên không phải người tầm thường, chỉ nói một câu rằng là do Kim Mân Thạc ủy thác liền chặn được miệng bà ta.

Lưu Tuệ lại viện cớ Kim Mân Thạc chưa đến tuổi cần làm thủ tục chuyển nhượng, ông ta lại cười tươi rồi bảo:

"Không sao, làm sẵn trước mới tốt."

Lưu Tuệ tức đến tăng huyết áp cuối cùng mắng được vài câu rồi ngất xỉu, cuộc chuyển nhượng này mới bị hoãn lại. Đang khi An Mẫn Hi cười thầm vì Ngô Diệc Phàm không thể đấu lại người ốm, vị luật sư kia lại có hành động làm cô ta sôi máu. Ông ta không hề rời đi mà ở lại ngồi canh Lưu Tuệ cả ngày, chỉ cần bà ta tỉnh lại liền lập tức lao vào lôi giấy tờ ra. Nhiều lần như thế, Lưu Tuệ chỉ còn cách giả ngất lâu dài để đối phó, bụng đói kêu liên tục cũng không dám ăn, một ngụm nước cũng chẳng dám uống. Chỉ sau ba ngày, bà ta liền từ bệnh nhân ngất tạm thời do sock thăng cấp thành bệnh nhân bị thiếu hụt chất dinh dưỡng và mất nước trầm trọng, chính thức hôn mê thật sự. Lúc này, vị luật sư nào đó mới "hài lòng" ra về, trước đó còn không quên căn dặn y tá phải báo cho mình ngay nếu Lưu Tuệ tỉnh lại.

An Mẫn Hi bấy giờ mới ý thức được mình phải tự ra tay giải quyết chuyện này, lập tức bỏ mẹ mình ở đó mà đi tìm Kim Mân Thạc. Cô ta sống trong nhung lụa đã quen, trong đầu luôn đinh ninh sau này mình sẽ thừa kế công ty Thịnh Toàn to lớn kia, đương nhiên không thể chấp nhận tương lai tất cả sẽ trở về tay Kim Mân Thạc. Nếu quả thật như vậy, đừng nói là tiêu sài phung phí như hiện giờ, đến lúc đó cả nhà cô ta còn không có mà về, sự thật hiển nhiên này càng khiến An Mẫn Hi càng bấn loạn hơn.

Địa chỉ biệt thự Ngô Diệc Phàm ở thành phố H không khó tìm lắm, An Mẫn Hi lợi dụng quan hệ trong giới thiên kim tiểu thư nên chỉ mất hai ngày liền biết được. Tuy nhiên, đến khi tới nơi rồi cô ta mới biết mọi chuyện không dễ dàng như tưởng tượng. Đừng nói là chuông cửa nhà Ngô Diệc Phàm, trong vòng bán kính năm mét cô ta đều không thể đặt chân bởi đội ngũ bảo an quanh đó.

An Mẫn Hi không từ bỏ, tiếp tục ở xung quanh canh chừng. Liên tục năm ngày, mỗi lần cô ta phát hiện Kim Mân Thạc ra cửa đều chỉ biết giậm chân mà không thể làm gì. Kim Mân Thạc có lúc nào ra ngoài mà không đi chung xe với Ngô Diệc Phàm đâu, chặn xe của Ngô Diệc Phàm, cho cô ta một trăm lá gan cũng không dám.

Đến tận hai ngày gần đây, An Mẫn Hi mới vô tình thấy được đồng phục trên người Kim Mân Thạc là của học viện Thanh Nhật, vội vàng đến đó mai phục. Ông trời có mắt(?), cuối cùng hôm nay cô ta cũng gặp được Kim Mân Thạc đang ở một mình.

"Kim Mân Thạc, ba mẹ tao đối xử với mày như thế nào, sao mày có thể ăn cháo đá bát như vậy chứ? Sau khi ba mẹ mày bị giết, là ai đem mày về chăm sóc, là ai chữa bệnh trầm cảm cho mày hả? Mày ham chơi lạc mất thì thôi, mười năm sau còn dám vát mặt về đòi tài sản, mày có chút lòng tự trọng nào không hả?!!"

An Mẫn Hi không nhắc đến mười năm trước thì thôi, nhắc đến liền làm Kim Mân Thạc nhớ lại những chuỗi ngày đen tối ở cô nhi viện kia. Nếu không phải do Lưu Tuệ tham lam nhẫn tâm vứt bỏ cậu chỉ vì mê tín vớ vẩn thì sao cậu lại trở thành như ngày hôm nay chứ. Người không ra người, ma không ra ma, chẳng qua là một con ác quỷ đội lốt thiếu nữ mà thôi.

Phát hiện ánh mắt Kim Mân Thạc trở nên sắt lạnh như lưỡi dao, An Mẫn Hi có chút sợ hãi lui vài bước.

"Vậy Tiểu Hi, em muốn gì đây?" Kim Mân Thạc bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng, một bộ dạng thiên sứ vô hại rồi hỏi.

An Mẫn Hi cứ ngỡ mình bị ảo giác, lá gan vô thức căng phồng trở lại, cao giọng nói:

"Không có gì nhiều, chỉ cần mày từ bỏ quyền thừa kế là được rồi. Dù sao mày mới tí tuổi, biết gì về kinh doanh chứ, không cẩn thận lại bị kim chủ của mày nuốt mất đấy. Ba mẹ tao nuôi mày ngần ấy năm, coi như mày làm thế để trả ơn đi."

Kim Mân Thạc bật cười khúc khích. Trả ơn, cậu chưa trả thù là may lắm rồi đấy, ngoại trừ An Điền Phong ra, cô không nhớ mình mang ơn với bất kì ai khác trong gia đình này.

"Mày, mày cười cái gì?" An Mẫn Hi bất giác nóng mặt, đứng trước Kim Mân Thạc cô ta có cảm giác như mình là một tên hề vậy, mãi mãi không thể ngang hàng. Với một người luôn cao ngạo tự cho mình hơn người như An Mẫn Hi, đây quả là một đả kích nghiêm trọng.

Trong đầu An Mẫn Hi bỗng xuất hiện một suy nghĩ, tất cả những gì cô ta có được bây giờ là do Kim Mân Thạc ban cho, chỉ cần Kim Mân Thạc muốn, cô ta lập tức trở lại thân phận bình dân thấp kém, trở thành con kiến trong xã hội to lớn này. Không, không, cô ta không muốn như vậy. Nếu Kim Mân Thạc đã không chịu tự mình từ bỏ quyền thừa kế, vậy thì...

Nhìn ánh mắt An Mẫn Hi lóe lên tia ác độc, Kim Mân Thạc khễ nhếch miệng cười giễu. Đúng là mẹ nào có con nấy, Lưu Tuệ đã sinh ra một đứa con "rất tốt"!

Lúc này, đột nhiên mộ chiếc ô tô sáu chỗ màu đen từ đâu lao tới, đỗ xịch ngay phía trước chỗ Kim Mân Thạc và An Mẫn Hi đang đứng. Kim Mân Thạc còn chưa kịp vỗ tay khen số mình may mắn, bốn người áo đen nhanh như cắt lao xuống băt lấy cô và An Mẫn Hi tống lên xe.

"Các người là ai, các người muốn làm gì...ưm...ưm..."

An Mẫn Hi giãy dụa liên hồi nhưng vẫn bị bịt miệng rồi ngất đi. Kim Mân Thạc bình thản để họ đưa chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mũi, nhanh chóng nhắm mắt, đến một chút phản kháng hay kêu cứu đều không có. Chỉ có điều, không gã nào trong nhóm bắt cóc thấy được khóe môi vẫn còn đang mỉm cười của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro