Phần 39: Nhiệm Vụ Biến Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt dọc đường trở về nhà, Kim Mân Thạc không nói một lời nào mà chỉ ôm chặt lấy hông Ngô Diệc Phàm, gục đầu vào lòng anh như một đứa trẻ. Ngô Diệc Phàm vừa thương vừa đau cậu, đành giao cho Tùy Bách lái xe, ánh mắt dịu dàng đầy sủng nịch hầu như không hề dời khỏi người cậu dù chỉ một lúc.

Tùy Bách nhìn thấy cảnh này mà toát mồ hôi lạnh không ngừng, anh ta cố gắng lắm mới giữ được cho cái miệng của mình không há hốc một cách mất hình tượng. Lão đại lạnh nhạt như thần tiên của anh ta cư nhiên đã tìm thấy mùa xuân, mà mùa xuân này còn là kiểu trâu già gặm cỏ non. Tùy Bách bỗng nhiên ngộ ra một điều, thảo nào bao nhiêu người mình vàng thước ngọc theo đuổi lão đại không được, hóa ra lão đại vốn chỉ thích Shota mà thôi!

Nhưng nghĩ lại thảm trạng của những cái xác ở nhà kho ban nãy, Tùy Bách lại rùng mình một cái. Hai người đầu tiên bị bẻ gãy xương lồng ngực khiến nó đâm thẳng vào tim dẫn đến tử vong, hai người tiếp theo thì bị cắt đứt động mạch chủ, một người cuối cùng lại là một nhát dao đâm thẳng vào yết hầu. Điểm giống nhau ở đây là thủ pháp ra tay cực kì nhanh, chuẩn, độc và mang mùi vị huyết tinh đến cực độ. Điều này vốn chỉ có ở những sát thủ lâu năm lão luyện, vậy mà cậu bé chỉ mới mười sáu tuổi kia lại làm được, hơn nữa còn làm rất hoàn hảo. Tùy Bách âm thầm than khẽ một tiếng, đúng là người bên cạnh lão đại không có ai bình thường mà. Tuy nhiên, anh ta đã quên rằng, mình cũng là một trong đội ngũ biến thái đó.

Xe dừng ở trước ngôi nhà mới hoàn thành tân trang của Kim Mân Thạc chứ không phải là biệt thự riêng của Ngô Diệc Phàm. Tùy Bách ban đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng chưa kịp hỏi gì đã bị Ngô Diệc Phàm hạ lệnh đuổi khách.

Tùy Bách ấm ức đang định lên xe trở về quán bar Growl thì đột nhiên Ngô Diệc Phàm lại nói:

"Đợi đã..."

Tùy Bách nghe vậy liền vô cùng vui sướng. Hóa ra lão đại vẫn còn quan tâm đến người đàn em cùng vào sinh ra tử như anh đây, nhất định là muốn mời anh ở lại ăn tối đây mà. Không ngờ, câu nói tiếp theo của Ngô Diệc Phàm lại làm anh ta vỡ mộng hoàn toàn.

"Đó là xe của tôi."

Tùy Bách chỉ cảm thấy trái tim mong manh của mình rơi ầm xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh. Lão đại à, anh có thể đừng tiếp tục làm tổn thương tôi như vậy nữa hay không?!! Bộ thành toàn một chút ảo tưởng của tôi cũng không được hay sao, huhu...

Thấy bộ dạng Tùy Bách thảm thương đi bắt taxi, Ngô Diệc Phàm đến một cái nháy mắt cũng chẳng có rồi khóa cổng lớn lại. Ngày mai anh muốn dành tất cả thời gian cho Kim Mân Thạc, nếu không có xe thì làm sao được. Mặc dù có thể gọi xe đến đưa đi, nhưng anh lại không muốn cậu phải chờ một chút nào, hơn nữa hẹn hò vốn chỉ cần hai người là đủ, thêm một tên lái xe thì phiền phức lắm.

Kim Mân Thạc tiếp tục bám lấy Ngô Diệc Phàm như gấu koala đến tận nhà bếp. Ngô Diệc Phàm có chút dở khóc dở cười muốn cậu bỏ ra một lát để anh nấu ăn, Kim Mân Thạc vẫn cúi đầu không nhìn rõ biểu cảm, nhưng sau đó cậu lại chuyển ra sau rồi ôm lấy lưng anh. Ngô Diệc Phàm đi đến đâu, cậu cũng đi đến đó, tình cảnh tuy rất buồn cười nhưng cũng đầy ấm áp. Ngô Diệc Phàm một tay cầm xẻng đảo trứng trong chảo, một tay lại đặt lên đôi tayKim Mân Thạc đặt ở eo mình. Anh khẽ nở một nụ cười hạnh phúc, hóa ra cảm giác gia đình chính là đây, thứ cảm giác mà chỉ trong tuổi thơ anh mới loáng thoáng có được đôi chút.

Kim Mân Thạc im lặng không nói gì nhưng đôi mắt hơi long lanh của cậu đã thể hiện rõ cậu cũng có cảm xúc như Ngô Diệc Phàm. Lí do cậu từ chối tình cảm của anh lâu đến vậy là vì cậu luôn sợ hãi mất đi, sợ hãi sẽ có ngày Ngô Diệc Phàm chán ghét rồi bỏ rơi cậu. Cậu là sát thủ, hơn nữa còn là một sát thủ yêu thích máu tanh và tàn sát, liệu có một người đàn ông nào có thể chấp nhận bạn đời của mình như thế hay không? Chỉ sợ đừng nói đến chấp nhận, e là họ sẽ kinh hãi đến mức lập tức bỏ chạy rồi báo cảnh sát ấy chứ.

Tuy nhiên, việc sống chung với Ngô Diệc Phàm suốt thời gian qua khiến cậu nhận ra anh không phải là loại đàn ông hèn kém như vậy. Anh rõ ràng biết cậu làm nghề gì, thậm chí đã thấy tận mắt cách cậu giết người nhưng vẫn muốn tiếp cận cậu, còn yêu cầu cậu hãy ở bên cạnh anh. Anh sẵn sàng tha thứ tất cả những lời nói vô lễ, những ý muốn quá đáng của cậu, thậm chí dù bị cậu tấn công nhưng cũng chỉ đỡ đòn, mặc kệ người mình đầy vết thương cũng không làm đứt một sợi tóc của cậu. Còn hôm nay, khi biết cậu bị bắt cóc, anh lập tức huy động toàn bộ lực lượng Huyết Long bang ở thành phố này để tìm cậu, bất chấp khả năng để lộ thân phận lão đại của mình. Anh còn không hề nghĩ rằng cậu là sát thủ hàng đầu nên có thể tự bảo vệ mình, trong đầu anh chỉ đầy lo lắng và tự trách sợ cậu gặp nguy hiểm mà thôi. Một người đàn ông như vậy, đừng nói là trái tim cứng rắn của Kim Mân Thạc, đến huyền băng ngàn năm cũng phải tan chảy thành bãi nước.

Vì thế, dù biết tình cảm là cấm kị của sát thủ, Kim Mân Thạc vẫn quyết định đáp lại yêu thương của Ngô Diệc Phàm. Cậu tin cho dù cả thế giới này quay lưng lại với cậu thì anh vẫn sẽ đứng bên cạnh và cho cậu ấm áp. Kim Mân Thạc cũng không hiểu tại sao mình lại tin tưởng Ngô Diệc Phàm đến vậy, chẳng lẽ, đây là cái gọi là yêu hay sao?

--- ---

Sáng hôm sau, Ngô Diệc Phàm tỉnh dậy thì Kim Mân Thạc vẫn còn đang ngủ. Nghĩ đến tối qua, anh lại vui mừng không kiềm chế được. Cậu cư nhiên muốn anh cùng ngủ chung, thậm chí còn chủ động hôn vào trán anh chúc ngủ ngon. Nụ hôn đơn giản đó đã khiến Ngô Diệc Phàm bồi hồi đến ba giờ sáng mới có thể nhắm mắt, đủ thấy sự kích động của anh lớn đến mức nào.

Ngô Diệc Phàm biết đó là dấu hiệu cho thấy Kim Mân Thạc đã bắt đầu chấp nhận tình cảm của mình, vì thế anh càng vui mừng hơn. Anh cứ nghĩ trận chiến tình cảm này sẽ phải kéo dài, không ngờ nhanh như vậy đã thành công rồi. Nghĩ đến đây, Ngô Diệc Phàm không kiềm được mà hôn nhẹ lên môi cậu một cái, tuy nhiên cái hôn này lại vô thức trở thành một nụ hôn sâu và nóng bỏng.

Kim Mân Thạc đáp lại anh.

Cậu không mở mắt, nhưng đầu lưỡi non mịn vẫn chủ động cuốn lấy lưỡi Ngô Diệc Phàm dây dưa. Cả hai người dường như đã biến nụ hôn thành màn đấu, ai cũng không chịu nhường ai, kỹ thuật hôn càng lúc càng táo bạo. Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng thua cuộc vì cái mút mạnh của Kim Mân Thạc, anh sợ mình không thể kiềm chế bản thân mà ăn cậu ngay bây giờ, đành phải luyến tiếc bỏ chạy.

Kim Mân Thạc khẽ đưa lưỡi liếm viền môi đầy ướt át của mình, mỉm cười trêu chọc nhìn người đàn ông nào đó đang gấp rút đóng cửa phòng tắm để "giải quyết" "tiểu Phàm". Kim Mân Thạc vô ý liếc về cái lịch để bàn gần đó, ánh mắt khẽ lóe lên. Còn một năm ba tháng nữa cô mới tròn mười tám, từ đây đến lúc đó...cứ tha hồ đùa giỡn thôi.

Lúc này, đột nhiên chiếc hoa tai hồng bảo thạch rung lên. Kim Mân Thạc khẽ nhíu mày, sau đó đứng dậy ra ban công.

"Red, nhiệm vụ có biến đổi..."

Kim Mân Thạc vừa tắm mình dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, vừa lắng nghe những gì Stephen nói. Càng nghe, mày cậu càng nhíu chặt hơn. Cuối cùng, Kim Mân Thạc phá lên cười:

"Stephen, ông quên rằng tôi là sát thủ rồi sao? Tôi chỉ phụ trách giết người mà thôi."

Cái gì mà tìm bằng chứng phạm tội, cái gì mà vạch trần tội ác ra ngoài ánh sáng, cậu đâu phải cảnh sát.

Stephen bên kia cũng biết nhiệm vụ này rất vớ vẩn, nhưng nhớ tới số tiền công cực lớn kia đành cố gắng thuyết phục Kim Mân Thạc lần nữa:

"Red, nếu làm xong nhiệm vụ này tôi sẽ cho nghỉ ngơi một tháng, nhiệm vụ Las Vegas cậu cũng không cần phải đụng đến nữa. Tiền công 4:6, thế nào?"

Kim Mân Thạc lơ đãng nhìn về cửa nhà tắm, nghỉ phép một tháng, xem ra cũng không tệ.

"Được."

Kim Mân Thạc đáp một tiếng, sau đó ngắt tín hiệu. Lúc này Ngô Diệc Phàm cũng vừa mặc áo choàng tắm bước ra, anh khẽ nhìn cậu đang đứng ngoài ban công, không hề mở lời thắc mắc về những gì mình vừa nghe thấy. Kim Mân Thạc mỉm cười ấm áp rồi ôm chầm lấy anh, nhỏ giọng nói:

"Chú à, hôm nay tôi vẫn phải đến trường rồi, thật là chán chết đi được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro