Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tầng lại một tầng mành trướng gấm
vàng hoa lệ khảm bảo thạch. Mành gấm
được treo lên chỉ chừa lại lớp lụa trắng
khinh bạc rủ xuống đất. Theo lớp lụa trắng
đi vào trong cùng được một tấm màn bằng
những chuỗi thủy tinh che lại. Đằng sau
lớp rèm dày đặc kia là một chiếc giường
gấm vóc hoa lệ lớn. bị treo lại, chỉ chừa
lụa trắng bị che dấu khinh bạc rủ xuống
đất. Theo khe hở của màn che có thể nhìn
thấy một bóng người đang ngủ ở trong
đó.
"A..."
Từ bóng tối tựa như không đáy chậm rãi
tỉnh táo lại, muốn động thân, lại đưa tới
một hồi đau đớn, ngâm khẻ một tiếng.
Thần trí vừa hồi phục từ trong hỗn độn
liền truyền đến cảm giác đau đớn làm
người khó chịu.
Ta hẳn đã chết rồi... Vì sao còn có thể...
Chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt là
trướng đỉnh thêu tinh xảo long phượng đồ
đằng, đường thêu hoa lệ giống như đã
từng quen biết , bức rèm thủy tinh thân
thuộc bất giác làm người ta sinh ra một
loại cảm giác khó hiểu bất an...
"Đây là có chuyện gì?"
Ngay tại khi y đối hiện trạng cảm thấy khó
hiểu
"Ngươi đã tỉnh. . ."
Bên ngoài bức rèm, đứng một vị tuấn mỹ
nam tử mặc tầng tầng điệt điệt hoa lệ cẩm
y trường bào, đầu đội mũ miện, đôi mắt
tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười)
xuyên thấu qua bức rèm che nhìn người
trên giường bộ dáng suy yếu không chịu
nổi.
"Ngươi. . . A. . ." Cách bức rèm che, thấy
rõ người đến là ai, kích động xoay thân, lại
đưa tới một trận độn đau.
"Chớ lộn xộn! Miệng vết thương sẽ bị
ngươi làm cho rách ra!" Người tới đến gần
, ngồi ở trên giường, cầm lấy vải tơ ôn nhu
thay người chà lau trên trán bởi vì đau
đớn mà toát ra mồ hôi lạnh, ngữ khí trách
cứ không tự giác tỏa ra yêu thương.
"Ngô Diệc Phàm! Ngươi đến tột
cùng muốn làm cái gì? Vì sao ta còn
không chết?" Nghiêng đầu né tránh động
tác của Ngô Diệc Phàm , đối mặt Ngô Diệc Phàm
quỷ dị ôn nhu,
Hoàng Tử Thao cũng chỉ cảm thấy bất
an.
Đau đớn do lợi kiếm đâm thủng ngực hãy
còn mới mẻ trong ký ức. Y không hiểu vì
sao mình sẽ ở nơi đây, lại càng không
hiểu hành vi lúc này của Ngô Diệc Phàm
"Ngươi không chết, đơn giản là ta không
muốn ngươi chết." Bị né tránh, Ngô Diệc Phàm đổi thành chỉnh lại mấy
sợi tóc dài đen nhánh mềm mại phủ trước
mặt Hoàng Tử Thao.
"Vì sao?" Cau chặt lông mày.
"Ta muốn ngươi cùng ta thống trị Sở Quân thành!" tiếng nói thanh tịnh động
lòng người, nhưng nói ra nội dung lại làm
cho người ta khó hiểu.
"Có ý tứ gì? !" Biến hoá kỳ lạ ..., làm lông
mày Hoàng Tử Thao càng thêm nhăn
chặt, trong lòng bất an cũng càng thêm
ngưng trọng.
"Ta muốn lấy ngươi làm vợ, phong ngươi
làm hậu!" Hồn nhiên chưa phát giác ra lời
của mình là cỡ nào kinh thế hãi tục, Ngô Diệc Phàm thần sắc bình thản
ung dung lại nói là lời khiến Hoàng Tử Thao vô cùng kinh ngạc.
Tuyên ngôn làm cho người ta kinh hãi.
Sâu trong nội tâm bỗng nổi lên sợ hãi, Hoàng Tử Thao không cách nào tin được
nhìn . Ngô Diệc Phàm .
"Ta là huynh đệ của ngươi! Làm sao có
thể gả cho ngươi? ! Ngươi điên rồi sao? !" Hoàng Tử Thao sắc mặt trắng bệch sợ
hãi nhìn Ngô Diệc Phàm .
"Có lẽ a~. . ."
Vì để bảo trụ ngôi vị hoàng đế không tiếc
giết chết mẫu hậu dưỡng dục mình trưởng
thành, giết phần lớn thân bằng hảo hữu
bên người, rồi đến ngay cả phụ thân thân
sinh chính mình cũng không buông tha.
Như vậy tàn khốc vô tình, diệt sạch nhân
tính, ta đây có lẽ đã điên rồi.
Ai vậy? Cái người điên cuồng trước mặt
này là ai? Đối mặt với dục vọng điên
cuồng trong mắt
Ngô Diệc Phàm , Hoàng Tử Thao trực giác muốn
chạy trốn, nhưng bản thân bị trọng thương
lại không cho phép y làm như vậy.
"Lưu lại bên cạnh ta , được không?
Thao Nhi. . ." Ôn nhu vuốt ve gò
má trắng nõn và khuôn mặt trơn
nộn của Hoàng Tử Thao, cúi xuống hôn,
đôi mắt không gợn sóng là chấp nhất
mãnh liệt, Ngô Diệc Phàm thâm
tình nhìn Hoàng Tử Thao
"Không. . . Ngô. . ." Đột nhiên xuất hiện
cường thế hôn môi, cắt đứt ngôn từ cự
tuyệt của Hoàng Tử Thao. Hoảng sợ
trước sự xâm phạm của Ngô Diệc Phàm , Hoàng Tử Thao giãy dụa. Bất
đắc dĩ thân hình bị thương nặng làm cho
y không có chút sức lực nào.
Cảm nhận người dưới thân kháng cự, Ngô Diệc Phàm đứng dậy, ôn nhu
khuyên dụ "Đừng cự tuyệt ta. . ."
"Phóng. . . Ngô. . ." mong muốn cự tuyệt
lại bị ngăn chặn.
Lần nữa xâm phạm lại không hề ôn nhu,
đầu lưỡi bá đạo không hề thương tiếc
thẳng đảo mà vào, quấn lấy non mềm
trong miệng của người trong ngực, tận
tình trở mình quấy, quấn giao , hung hăng
cướp đoạt chất lỏng trong miệng Hoàng Tử Thao, tư vị ngọt ngào làm Ngô Diệc Phàm say mê, hai tay bắt đầu
không an phận vuốt ve...

Không! Không cần ! Mau dừng tay!
Xâm phạm càng ngày càng quá phận , Hoàng Tử Thao kinh hoảng liều chết giãy
dụa, miệng vết thương trên ngực bởi vì
giãy dụa mà vỡ ra, huyết đỏ tươi nhuộm
đỏ y phục bạch sắc.
Rời đi đôi môi mềm mại làm hắn say lòng,
theo cổ đi vào ngực, huyết hồng trên bạch
y làm cho Ngô Diệc Phàm dừng
lại xâm phạm. . .
"Mau dừng tay! Ngươi không thể làm như
thế này. . ." Họ hàng gần, cùng tình ái
trái với luân thường đạo lý , Hoàng Tử Thao sợ hãi chảy xuống nước mắt, thân
thể tàn yếu không chịu nổi đại lượng mất
máu, trước mắt bắt đầu hoa lên.
"Đừng khóc. . . Ta sẽ đau lòng. . ." Nhu
hòa lau đi giọt nước trên khóe mắt Hoàng Tử Thao , Ngô Diệc Phàm
ôn nhu trấn an.
"Buông tha ta. . . Ta không thể gả cho
ngươi . . ." Nghẹn ngào bất lực cầu xin,
hy vọng có thể gọi trở về lý trí của kẻ điên
cuồng.
Hết một lần lại một lần bày tỏ, trả lại chỉ
có cự tuyệt, đôi mắt nguyên bản ôn nhu
thâm tình, bắt đầu tản mát ra lệ khí. Ngô Diệc Phàm lãnh khốc vô tình
nói: "Đời này kiếp này ta tuyệt không thả
ngươi đi! Ngươi chỉ có thể lưu lại bên cạnh
ta!"
Tuyên ngôn bá đạo, Hoàng Tử Thao
không lên tiếng cự tuyệt nữa , di động
cằm dưới...
Phát giác người dưới thân bộ dạng không
đúng, Ngô Diệc Phàm lập tức
thân thủ ngăn chặn cằm Hoàng Tử Thao, phẫn nộ dùng sức quăng một cái
tát, cả giận nói: "Nếu như ngươi chết, ta
sẽ giết một đám người chôn cùng! Nhất là
Thiết Thập Tam!"
Tàn khốc uy hiếp, tuyệt vọng không thể
nào tin, Hoàng Tử Thao cũng không
dám lại vọng động.
Tức giận đứng dậy, xoay người rời đi,
đứng ngoài bức rèm lại quay đầu lại nói:
"Ba ngày sau, cử hành hôn lễ !" Nói xong,
vung phất ống tay áo quyết tuyệt rời đi.
Nhìn qua bóng lưng Ngô Diệc Phàm rời đi, chảy xuống dòng lệ tuyệt
vọng, Hoàng Tử Thao lại lần nữa lâm
vào hôn mê...

Part sau là phần thành hôn và động phòng a.để xem tình hình thế nào roy 12h ta sẽ up nốt :))))
Nhớ sao sao sao nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro