Chap 3 end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kris dừng lại trước quầy dưa hấu. Anh ấy mỉm

cười một lần nữa.

"Đến nơi rồi. Tôi sẽ chờ cậu ở quầy thu ngân, tôi chỉ được nghỉ giai lao một chút thôi."

Anh ấy nói,

nụ cười vẫn ở trên môi còn Tao tiếp tục gật

đầu ngớ ngẩn, không nói lên lời bởi mọi thứ diễn ra quá nhanh.

"Quả dưa hấu này vẫn nặng",

Tao nghĩ, đi đến quầy thu ngân.

"Tuy nhiên, Kris thật sự

trông rất tuyệt, wow"

Khi nhìn thấy cậu với quả dưa hấu khổng lồ, Kris

lại mỉm cười.

"Oh, đây là một cảnh tượng quen thuộc, ngoại trừ bộ dạng của cậu hôm nay tốt

hơn rất nhiều."

Tao cảm thấy mặt mình

đang nóng lên, không chắc đó có phải một lời khen thực sự. Cậu nghĩ cậu gần chết khi Kris

tiếp tục nói,

"Cậu trông vẫn rất dễ thương, đừng lo lắng."

Tao chắn chắn mặt mình đã đỏ ửng và cậu

không có khả năng nói đúng từ trong một thời

gian, vậy nên cậu không hỏi Kris khi anh ấy hỏi

về thẻ ID - điều mà lần trước anh không làm.

Kris liếc qua tấm thẻ và trả lại,

"Taozi, huh?

Tất cả là 18000 won và số điện thoại của em

nữa."

Lúc này, Tao thoát khỏi sự bần thần và cậu

lắp bắp "c-c-cái gì?!"

Kris nở nụ cười táo tợn, thích thú với cậu bé

đang bối rối trước mặt mình.

"Không số điện thoại, không dưa hấu, vậy như thế sao, Taozi?"

Tao nhìn đến tờ giấy và cái bút Kris đấy

đến trước mặt mình (anh ta lấy nó ở đâu ra vậy?)

và cảm nhận tim mình đang đập nhanh hơn khi

tay cầm lấy chiếc bút. Bằng chữ viết nắn nót

nhất của mình, cậu viết số điện thoại của mình

xuống, kèm theo một chữ "Taozi" nho nhỏ ở

góc giấy. Không nhìn vào Kris, cậu đẩy tờ giấy

và cái bút trở lại.

"Cảm ơn! Đây là biên lai của em. Chúc một ngày

tốt lành!"

Kris chuyên nghiệp nói, đưa cho

Tao một mảnh giấy và tiền thừa. Những thứ

cậu mua được đặt trong túi giấy, và Tao lại

chạy biến ra khỏi cửa hàng. Cậu không về nhà

ngay, thay vào đó cậu chọn một chiếc ghế cách

đó một đoạn mà ngồi xuống, cầm chặt di động

của mình ở trong tay.

Nó kêu lên sau một vài giây, và gần như rơi ra

khỏi bàn tay run rẩy của Tao.

"A-a-alo?"

"Em đang chờ điện thoại của anh?"

"K-kh-không phải!"

"Em đang ngồi trên một chiếc ghế dài cách siêu

thị một đoạn với chiếc điện thoại trong tay"

Tao bĩu môi, nhìn về phía siêu thị và thấy

Kris đang nhìn ra ngoài cửa kính.

"Và nếu em không ngừng bĩu môi, anh có thể bị

cám dỗ mà đi qua đó và hôn em."

Tao để cho môi mình tạo một nụ cười, mắt

nhìn thẳng về phía chàng trai trong cửa hàng, và

cố tình bĩu môi thêm vài cái. Cậu nghe thấy tiếng

Kris cười qua điện thoại, lắc đầu.

"Anh sẽ qua đó ngay bây giờ."

---------------------------------------

End nhá.so young k còn cái nào để ăn cơm mất TvT

Thêm 1star nhá ta sẽ tích cực đăng cho mấy cưng baby sociu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro