Chương 1 : Em phản đối hai người kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến này đi Anh, khi về còn vác theo một "cục nợ" to đùng. Em trai ở Anh hơn tám năm, xuất ngoại từ lúc mười tuổi nên chất uyên bác cao thâm của dân tộc Trung Hoa không được giữ gìn cẩn thận đã bị vấy bẩn. Trưa nay tưới hoa, tôi nghe thấy nó đang nói chuyện điện thoại với bạn, còn thấp thoáng một câu "son of a bitch", tôi nhíu mày, cầm gối ôm trên sofa quăng về phía nó. Em trai giật mình, trợn mắt nhìn tôi, có lẽ người ở đầu dây bên kia hỏi có chuyện gì, nó uất ức trả lời: "My dear brother..." ngồi nghĩ hơn nửa ngày, "Anh ấy đánh tao!" Tôi cười lạc cả giọng.

Ăn trưa xong Ngô Diệc Phàm gọi điện đến, hỏi tôi có rảnh không? Tôi nói đang ở cùng em trai. Diệc Phàm hỏi: "Em trai bao nhiêu tuổi?" Biết thừa rồi còn hỏi. Tôi trả lời: "Mười tám." Diệc Phàm đáp: "Đủ tuổi làm người lớn rồi, thả nó đi, chẳng sao đâu." Em trai ngồi cạnh nhìn tôi nói chuyện điện thoại, đến khi ngắt máy mới thong thả buông một câu: "Em phản đối hai người kết hôn!"

Nhớ Tết âm năm ngoái tôi ra sân bay đón nó, đợi nửa tiếng mới thấy em trai yêu quý mặc áo khoác liền mũ, đeo kính râm, tay kéo vali đi ra từ cửa chính, trông rất show off[1].

[1] Nguyên văn zhuangbility = khoe khoang, show off.

Chàng ta đang chuẩn bị vuốt tóc đón gió thì tôi bấm còi, vừa thấy xe anh trai , em nhỏ lập tức rụt lại một cách đáng khinh, chạy đến nịnh nọt: "Anh , anh đến rồi!" Tôi càu nhàu: "Mới tí tuổi đầu mà bày đặt đeo kính râm làm gì? Một tay còn đeo hai nhẫn? Tóc tai lượt thà lượt thượt che hết cả mắt, nhìn xấu chết đi được!" Em trai nhỏ bị mắng cho cụp đuôi, cam chịu nhìn ai đó đang ngồi bên ghế lái phụ cúi đầu nhịn cười. Yên vị trên xe, nó không dám cãi lại tôi, đành nổi bão với Ngô thiếu dám to gan cười nhạo mình: "Anh cười tôi cái gì? Cẩn thận tôi không để anh tôi gả cho anh nữa đấy!" Diệc Phàm "Ồ" một tiếng, trước nay anh rất để ý đến chủ đề này, ai có thái độ – giết không tha, kể cả em ruột cũng không ngoại lệ, tôi hơi lo lắng nhìn anh một cái, chẳng ngờ đến câu trả lời của anh: "Vậy anh gả cho anh em là được." Chậc...

Lần này tôi qua chỗ em trai du lịch, còn ở lại chơi những một tuần, vậy nên tối đó Ngô Diệc Phàm đến đón tôi đi ăn cơm, ăn xong lên xe, anh hỏi: "My heart, when we... sex?"  Diệc Phàm ở Canada sáu năm, tiếng Anh rất tốt. Tôi dịu dàng trả lời: "Anh ở Canada lâu như thế mà không học được chút ưu điểm nào của họ sao?"  Diệc Phàm tủi thân hỏi: "Ưu điểm gì cơ?" "Nghiêm túc, cẩn thận, biết tự kiềm chế." "..."

Nghĩ kĩ thì từ nhỏ tôi và anh đã quen nhau, Diệc Phàm không phải tuýp người khéo mồm khéo miệng, sau khi đi Canada thì càng... không, nhưng lại có niềm say mê đặc biệt với tôi. Vẫn nhớ có lần, anh thấy tâm trạng tôi có vẻ tốt liền to gan hỏi: "Dear Tử Thao , em biết không, từ khi học tiểu học anh đã có tình cảm với em rồi." Tôi ngạc nhiên: "Tình cảm của anh dậy thì sớm thật." Diệc Phàm bị tổn thương, nhưng chắc lại cảm thấy một lần đau là đau, hai lần đau vẫn là đau, vậy nên "một liều ba bảy cũng liều", hỏi: "Vậy em để ý đến anh từ lúc nào? Nói!" Tôi đau khổ nghĩ ngợi một hồi, "Có lẽ là từ tiểu học, cứ tan trường anh lại chạy đến trước mặt em đi theo hình chữ S." "..."

Lại nhắc đến tiểu học, có lần về thăm trường cũ, tôi thấy trên cây ngô đồng trước kia hay tựa vào trò chuyện cùng bạn bè có hai dòng chữ khắc bằng dao: HoàngTửThaoNgôDiệcPhàm Nói không cảm động là nói dối, vì... ôi, mới lãng mạn làm sao! Nhưng có điều, ngô đồng quê là cây của thành phố, nghe đâu còn được bảo vệ. Thiếu gia họ Ngô, sau này có khắc thì phiền anh để tên em bên dưới được không, em thấy không an toàn chút nào.

Nhưng so với tôi, dường như Ngô Diệc Phàm mới chính là người thiếu cảm giác an toàn, mỗi khi ra ngoài anh phải hỏi đi hỏi lại: "Tử Thao, anh mang chìa khóa chưa? Tử Thao, gọi điện thoại cho anh đi, xem anh đã cầm điện thoại chưa?" Mỗi lần như vậy tôi đều bị đánh thức khi đang say giấc nồng, nhận điện thoại của mình, nỗ lực vượt khó gọi cho Diệc Phàm, sau đó nhìn anh vừa rút điện thoại trong túi áo vừa đi ra ngoài. Miệng còn lải nhải: "Ồ, mới sáng ra đã nhớ anh rồi sao." Hình như không phải Ngô Diệc Phàm thiếu cảm giác an toàn... mà là thiếu đòn thì phải?

Ngô Diệc Phàm tính hơi hơi ưa sạch, da mặt cũng hơi hơi dày, ngoài ra còn hơi hơi bỉ ổi, nhưng anh trước mặt mọi người luôn luôn là một Ngô Diệc Phàm trăng thanh gió mát, tách biệt xa lạ, trong kiêu ngạo có lạnh lùng, trong lạnh lùng có xa cách, trong xa cách có cao sang. Nhưng vấn đề là ở Ngô Diệc Phàm khi về nhà, vừa bước qua cửa, anh liền bắt đầu điệp khúc "tắm tắm tắm tắm", mấy phút sau, trong phòng tắm vọng ra tiếng hỏi " Hoàng Tử Thao , em có muốn đến chà đạp anh không?" Tôi nghĩ, liệu người này có thể bỉ ổi hơn được nữa không?

Nhưng mỗi khi ấn tượng của anh trong tôi down đến âm vô cùng, anh lại xuất hiện và làm cho người ta cảm thấy xúc động theo một cách nào đó. Nhớ ngày còn ở Canada, một lần gọi điện cho tôi, anh nói: "Tử Thao , anh muốn về nhà." Sau đó lặp lại bằng tiếng Anh  "Anh nhớ em". Tôi trả lời: "Em có hiểu đâu." Anh cười đáp: "Anh biết." Dù như vậy vừa khác người lại vừa dễ mềm lòng nhưng mỗi khi nhớ đến tôi lại hơi phảng phất buồn.

Có lần tôi chủ động thổ lộ với Diệc Phàm : "Thực ra chúng ta cũng đẹp đôi đấy chứ, anh thích mua sách em thích đọc, anh thích hát em thích nghe, anh thích ngắm hoa em thích trồng, anh muốn cưới em sẵn lòng gả, trời sinh một đôi." Diệc Phàm liếc tôi một cái, đáp: "Thế mà trước kia em còn trái ý trời rõ lâu." Chính vì vậy, cuối cùng chúng tôi cũng thuận theo ý trời và chuẩn bị kết hôn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro