Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kỳ thi cuối nắm,nghỉ hè cũng bắt đầu.
Luna đã mua vé tàu,nhưng không nỡ rời đi,cô ôm chặt lấy Soo Jung và Ji Yeon,hứa rằng học kỳ mới sẽ mang rất nhiều đồ ắn ngon đến,rồi vui vẻ ra đi.HyunA lại yên lặng rời khỏi ký túc xá,có người nói hình như một công ty người mẫu nào đó quan tâm đến cô,nhân kỳ nghỉ hè sẽ luyện tập bước đi.
Ji Yeon không đi,bởi vì kỳ nghỉ hè ký túc xá vẫn phải có người trực ban,cô Kim ở đâu,nhà của cô cũng ở đó.Soo Jung cũng ở lại Thánh Du.Với cô mà nói,ở đâu cũng như nhau,bố cô phải mấy tháng sau mới về nước.
Lầu 5 Phong Viên trở nên yên tĩnh,bước trên hành lang có thể nghe thấy tiếng chân vọng lên.Thời tiết nóng như lửa đốt,Soo Jung dành rất nhiều thời gian trong ký túc bật quạt đọc sách viết nhật ký.Còn Ji Yeon bắt đầu cuộc sống làm việc,ngày nào cũng rất muộn mới quay về.Ký túc xá thường xuyên yên lặng chỉ có mỗi một mình Soo Jung,cũng không thể ngày nào cũng đi chơi cùng Yi Yun,cho nên sự tiếp xúc của cô và cô Kim cũng trở nên nhiều hơn.
Soo Jung luôn luôn vui vẻ kể những việc thú vị.
Cô Kim luôn luôn hiền từ mỉm cười nghe cô nói.
Soo Jung nói một lúc rồi yên lặng,ngơ ngác say sưa,say sưa nhìn lên bức tường trắng một hồi lâu.
Cô Kim sẽ chống tay xuống,ngồi dậy đi lấy một bát chè đậu xanh mát cho cô uống.
Đợi một lúc,Soo Jung uống xong bát chè đậu xanh lại bát đầu kể tiếp những chuyện thú vị.
Cô Kim lại bắt đầu im lặng ngồi nghe.
Thời gian cứ thế trôi đi,chớp mắt đã là thứ năm.
Chập tối hôm đó,Soo Jung vừa cùng Yi Yun chia tay trước cửa ký túc,vẫn chưa kịp đi vào phòng của cô Kim,di động đã kêu lên.
Cô mỉm cười,đồ ngốc,cô sẽ không quên ngày kia sẽ tặng quà cho anh.
"A lô"
"Tôi là mẹ của Yi Yun."
Giọng nói bên đầu dây cao nhã mà uy nghi.
Soo Jung sững người trong giây lát.
*** ***
"Cô là Jung Soo Jung phải không?"
Trong chiếc xe sang trọng rất thoải mái và sạch sẽ,nhưng không lãng mạn như trên phim.Bà Liu mặc một chiếc váy màu gạo,trên người không đeo trang sức nào,da dẻ của bà như ngọc,một đôi mắt như sương đêm chầm chầm nhìn sang Soo Jung ngồi bên cạnh.
"Vâng,chào cô ạ."
Soo Jung chưa từng gặp một người phụ nữ nào đẹp như vậy,chỉ cần nhìn bà là cũng cảm thấy thời gian như ngừng lại,mặc dù biết rằng cứ nhìn thẳng vào bà như vậy là không lễ phép,nhưng mà ánh mắt của cô không thể rời khỏi người bà.
Bà Liu nhìn Soo Jung hồi lâu,vài phút không nói gì.Soo Jung rất nghi hoặc,cô ấy đến đây chỉ là xem mình thế nào thôi à?
"Cô rất trắng trợn."Bà Liu nhẹ giọng nói,giọng nói không ăn nhập với sự nhu nhã bên ngoài.
"Dạ?"Soo Jung giật mình.
"Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào người lớn như vậy,một chút giáo dưỡng cũng không có."
"À,"Soo Jung nghiêng đầu,"xin lỗi cô.Nhưng mà,không có ai nói với cô à?"
...?"
"Cô quá đẹp,đẹp đến mức có thể làm người ta quên đi rất nhiều điều."Soo Jung xấu hổ cười.
"Cô dùng những lời ngọt ngào này để tiếp cận Yi Yun phải không,bởi vì nó là một đứa trẻ ngây ngô,cô luôn dùng những lời ngọt ngào như vậy để mê hoặc nó phải không?"Bà Liu lạnh lùng.
Soo Jung sửng sốt mở to mắt.
"Những đứa con gái bên cạnh Yi Yun tôi đã gặp một số,có người ngây thơ,có người huênh hoang,có người cố tình làm ra vẻ,có người thâm độc.Nhưng mà,họ đều không thể làm cho Yi Yun động lòng."Bà Liu  lạnh lùng nhìn cô,ánh mắt dò xét,"Nhưng cô lại rất tài giỏi,lại có thể làm cho Yi Yun yêu cô,thậm chí muốn chính thức giới thiệu cô cho tôi."
Soo Jung ngơ ngác.
"Thì ra,cái cô có chỉ là lời nói ngọt ngào.Những lời nói này,cô có thể làm động lòng Yi Yun,nhưng đừng hòng tác động đến tôi."
Trong xe lạnh lẽo.
Hít thở một hơi dài,Soo Jung cười gượng:"Thưa cô,tại sao cô không phân biệt đâu là lời nói thật lòng,đâu là lời nịnh hót?Vừa rồi cháu lừa cô à,lẽ nào nhìn thấy cái đẹp mà không tán thưởng,mới là thành thật hay sao?"
"Lòng người không giống nhau."
"Lòng người?"
"Thành thật sẽ không có bất cứ dã tâm nào,còn lời nịnh hót để muốn đạt được mục đích của mình."Bà Liu trầm giọng,"Tại sao cô lại chuyển đến Thánh Du?"
Soo Jung sửng sốt.
"Tôi đã xem qua rồi,học bạ của cô ở Thanh Viễn không vi phạm kỷ luật gì,không phải phạm phải lỗi lầm gì mới chuyển đến Thánh Du.Cô hãy cho tôi biết nguyên nhân,tại sao cô chuyển đến Thánh DU?"
Soo Jung cứng người như một pho tượng.
"Hơn nữa,tại sao lại muốn chuyển đến lớp học của Yi Yun?Trưởng phòng quản lý sinh viên của Thánh Du nói,khi đó có một nữ sinh từ Thanh Viễn muốn tìm hiểu về lý lịch của Yi Yun.Nữ sinh đó là cô phải không?"
Bà Liu chăm chú nhìn cô:"Cho tôi biết,tại sao lại muốn tiếp cận với Yi Yun?"
Soo Jung cắn chặt môi,sắc môi dần dần nhợt nhạt.
Không khí lạnh trong xe có âm thanh tĩnh lặng.....
Cô nói không nên lời,trong đầu như hỗn loạn,lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
"Cô cảm thấy.....cháu vì cái gì đây?"
Soo Jung cuối cùng cũng nói nên lời,sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi.Không,cô không thể để Yi Yun biết nguyên nhân của mình,như thế cô sẽ không còn có cơ hội ở bên cạnh anh nữa.
Bà Liu ánh mắt lạnh lùng:
"Tôi không đồng ý cho cô ở bên cạnh Yi Yun,cô cũng sẽ không có khả năng được chia bất cứ tài sản nào,cho nên,cô hãy ra đi."
"Tài sản?Cô nói tài sản ư?"Soo Jung thở ra một hơi,nụ cười trong giây lát hoàn toàn hiện lên trên mặt cô."Vâng,cháu biết phải làm như thế nào."
Bà Liu khom vai,không hiểu tại sao cô gái đó lại cười vui vẻ đến như vậy.
Soo Jung nhìn bà nói:"Cô hãy yên tâm."
*******
Hẹn hò ngày sinh nhật ở đâu thì hay đây?
Thảm cỏ trong sân trường quá nóng,quán ăn quá nhiều người,rạp chiếu phìm quá ồn ào,thư viện quá nhàm chán,đi mua đồ là việc mà con gái mới làm.....
Yi Yun nghĩ rất lâu,cuối cùng buổi tối thứ sáu anh gọi điện cho Soo Jung.
"Ngày mai đến nhà anh."
"Nhà anh".

"Ừ,sáng mai đến nhà anh."
"Nhưng mà."
"......?"
....."Trong đầu Soo Jung hiện lên ánh mắt lạnh lùng của mẹ anh,do dự vuốt vuốt tóc.
"Nói đi,sao thế?"
".....Cái này......mẹ anh sẽ ở nhà chứ?"
Một hồi im lặng.
"A lô?"Sao đột nhiên không nghe thấy giọng nói của anh....
"Không."Từ nhỏ đến lớn,năm nào sinh nhật anh,mẹ anh cũng không có mặt tại nhà.Yi Yun nhắm mắt lại,dùng giọng nói không quan tâm."Ngày mai chỉ có anh và em.Em thích ăn gì?Để anh nói quản gia làm."
"À."Soo Jung thả lỏng hơi thở,"Không cần,để em nấu cho anh ăn được không?"
"Đồ ăn không ngon là anh không ăn đâu đấy."
"Yên tâm đi,nhất định sẽ rất ngon!Từ tối hôm nay anh có thể chờ đợi được rồi!"Cô cười đắc ý.
"Thật à?"Anh cũng cười thành tiếng.
"Đương nhiên!"
Nhưng mà,cái mà nhất định sẽ rất ngon là cái này ư?
Yi Yun nhìn chăm chăm vào cái bát.
Sợi mỳ thon thon như râu rồng,trên bát mỳ có một quả trứng ốp la,nước mỳ rất nhạt,lác đác vài sợi hành và mấy sợi rau thơm.
"Đây là cái gì?"Cô xách một túi đồ đi vào trong bếp,trong bếp lách ca lách cách nửa tiếng đồng hồ,bảo anh không được nhìn trộm,bận rộn đến mức mồ hôi chảy đầm đìa để cuối cùng cái mà cô đưa ra bàn ăn trước mặt anh là cái này à?Anh còn nghĩ rằng đó sẽ là một bữa ăn rất thịnh soạn cơ.
"Đây là mỳ trường thọ."
"Mỳ trường thọ?"Anh dùng đũa gắp lên,ngẩng đầu nhìn cô,"Anh thích ăn cơm."
"Xin anh!Làm sinh nhật người ta đều ăn mỳ trường thọ,đây là tập tục,anh xem,sợi mỳ dài dài,biểu thị tương lai có thể sống lâu,nhất định sẽ là thọ tinh công!"(?)
"Anh thấy người khác đều ăn bánh sinh nhật mà."Yi Yun có vẻ buồn bã.Mặc dù chưa bao giờ tổ chức sinh nhật,nhưng mà,nhìn thấy người khác tổ chức sinh nhật rồi mà.
À!Quên mất bánh ga tô rồi!
Cô mím chặt môi,ánh mắt chuyển động,rồi cười ha ha:"bánh sinh nhật làm sao hơn mỳ trường thọ được.Chỉ cần đưa tiền,cửa hàng bánh sẽ bán bánh cho anh,nhưng mà,mỳ trường thọ cần người yêu của anh làm cho anh đấy."
"Thế à?"Trong lòng anh được kích động,đột nhiên cảm thấy những lá hành trong bát mỳ như khinh đan(một vị thuốc quý) bay trong nước mùa xuân.
"Đương nhiên rồi.Hơn nữa,tối qua em ở chỗ cô Kim luyện tập qua mấy lần,bát mỳ này nhất định sẽ rất ngon,anh nếm thử đi!"
Yi Yun gắp mỳ cho vào miệng.
"Thế nào?"Soo Jung nhìn anh chờ đợi,"rất ngon đúng không,đây là mỳ râu rồng,sợi mỳ mảnh như râu rồng,nhưng mà lại dai.Anh nếm thử nước dùng đi....."
Anh uống nước dùng....
"Rất nhạt đúng không?Chỉ cho vào một chút muối và một chút dầu thơm,sẽ không mặn đến nỗi làm mất đi hương vị tự nhiên của sợi mỳ.Trứng ốp la cũng rất ngon đấy....."
Anh cắn một miếng trứng.
"Trứng ốp la muốn ngon,không thể quá chín hoặc quá sống,hợp lý nhất là khi anh cắn một miếng sẽ có một chút nước vàng,sau đó ngay lập tức đông lại trên đầu lưỡi của anh.Cuối cùng anh nếm thử chút hành đi...."
Hành?Anh khom vai,đang khỏe tại sao lại phải ăn hành?
"Hành có màu xanh đúng không?"Soo Jung cười tít mắt,"Anh biết không?Hành là khó nấu nhất,lửa quá to thì sẽ cháy,lửa nhỏ thì hành sẽ không tỏa hương vị,cho nên trình độ nấu hành của em bây giờ rất tuyệt đấy."
Yi Yun ăn hết cả bát mỳ trường thọ.
Anh ngẩng đầu lên.
Soo Jung nhìn anh chờ đợi,trong mắt có vô số ngôi sao đang lấp lánh,"anh thích không?Thấy ngon không?"
Anh không nói gì,trong mắt biểu lộ vẻ kỳ dị,chiếc khuyên kim cương trên mũi cũng tỏa ảnh sáng kỳ dị.
"Thế nào?Thật sự không ngon à?"Cô lo lắng hỏi,à,có phải là cô quá ngốc không,cố gắng làm thử rất lâu rồi mà vẫn không ngon?
"Thêm một bát nữa."
"Hả?"
"Không,hai bát!"
"Hả?"Soo Jung trợn tròn mắt.
"Đồ ngốc!Mỳ ngon thế này ăn một bát thì làm sao đủ?!"Yi Yun trừng mắt nhìn cô,nụ cười trẻ con trên môi lại đang để lộ ra niềm vui trong lòng anh,"Hơn nữa,em cũng phải ngồi xuống đây ăn với anh."
"Anh nói ngon à!WOW!"Soo Jung hạnh phúc nhảy cẫng lên,ôm chặt vào đầu anh dùng sức vò,"Ha ha ha ha ha,anh nói đồ ăn em nấu ngon à,anh thật sự nói là ngon à....."
"Cốp!"
Yi Yun gỡ tay cô ra,đưa tay gõ vào trán cô:"Này,cười quá khoa trương rồi đấy,tai của anh sắp bị tiếng cười của em làm cho điếc rồi."
Soo Jung không cảm thấy đau,cô vẫn cười ngốc nghếch,cười rồi cười,đến khi nước mắt chảy xuống.
Nước mắt của cô lan tràn khắp mặt.
Nước mắt lấp lánh.
Giống như nước mắt rực rỡ của các vì sao lấp lánh.
Yi Yun hốt hoảng,anh lần đầu tiên nhìn thấy So Jung khóc,trước đây anh có hung dữ thế nào cô cũng đều không khóc.Trong lòng anh sợ hãi,vụng chân vụng tay ôm lấy cô,vụng chân vụng tay muốn lau hết nước mắt cho cô,nhưng lại phát hiện ra nước mắt của cô ngày càng nhiều,những giọt nước mắt lấp lánh lạnh lẽo tuôn ra giống như ngay lập tức muốn nhấn chìm anh.
"Đừng khóc nữa,sao vậy,anh nói sai cái gì à?"
Anh vụng về hoang mang lau nước mắt cho cô,liên tục nói:
"Mỳ rất ngon mà,thật sự rất ngon,anh chưa từng được ăn bát mỳ nào ngon như thế này,ngon đến mức cả đời này anh không cần ăn bất cứ cái gì nữa,chỉ muốn ăn mỳ của em làm!Soo Jung......"
Soo Jung hít một hơi dài.
Cô đưa tay lau nước mắt.
Cô cười khúc khích,đôi mắt khóc đỏ cả lên nhưng vẫn sáng như ánh trăng:"Em quá hạnh phúc mà."
Yi Yun yên lặng nhìn cô chăm chú,trái tim anh lâu lắm rồi mới đau như vậy,anh tức giận hét lên:
"Điên à!Tý nữa bị em dọa chết khiếp!"
_Hết Chương 19_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguyngo