Chương 72: The World's Finest

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đọc vui vẻ~( ͡° ͜ʖ ͡°)

_________

Bay vào vũ trụ, Superman cẩn thận lẻn qua các con tàu của Darkseid. Các mảnh vỡ từ Tháp Canh trôi quanh quỹ đạo Trái đất, tạo thành một vỏ bọc hoàn hảo. Superman trốn đằng sau những mảnh vỡ để tránh bị phát hiện khi bay qua phi thuyền.

Hướng về phía mặt trời, Clark phóng vào khoảng không gian tối tăm. Chẳng mấy chốc, anh bay qua Sao Kim, và ở xa xa kia, anh đã có thể nhìn thấy Sao Thủy. Sắp tới rồi, anh đã đến rất gần rồi. Superman tiếp tục phóng mình về phía trước, bất chấp sự mệt mỏi. Toàn thân anh đau nhói, và anh tuyệt vọng muốn được thở. Nhưng không có oxy trong không gian. Anh phải tiếp tục nín thở cho đến khi trở về Trái đất.

Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Thông thường, anh có thể thực hiện một chuyến bay dài trong không gian, nhưng giờ anh rất yếu. Anh không biết mình còn có thể sống được bao lâu trong môi trường này. Phổi anh như bị bốc cháy vì thiếu không khí.

Khi anh bay qua Sao Thủy, Clark có thể cảm nhận được những tia nắng mặt trời chiếu vào da anh, tiếp thêm sinh lực cho anh. Những tia sáng đó đã cho anh thêm chút năng lượng cuối cùng mà anh cần để bay về phía trước. Chỉ trong vài giây, anh đã đến đích. Mặt trời trông như một quả cầu lửa khổng lồ.

Trong một khoảnh khắc, Superman ngập ngừng khi anh nhìn vào những ngọn lửa xoáy trên bề mặt Mặt trời. Làm thế nào anh có thể tồn tại trong đó? Anh sẽ sống sót chứ?

Mình không còn sự lựa chọn nào nữa? Clark tự nhắc nhở bản thân về tất cả bạn bè và gia đình trên Trái đất. Nếu không ai ngăn được Darkseid, tất cả bọn họ sẽ chết. Họ cần Superman. Clark không thể từ bỏ quyết định của mình bây giờ. Ngay cả khi điều này sẽ giết chết anh, thì ít nhất anh cũng đã làm mọi thứ có thể để cứu tất cả họ. Nếu anh ta chết, anh cũng không hối tiếc. Anh luôn sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì những người anh yêu thương.

Với quyết tâm dâng trào, Clark phóng mình về phía trước, bay thẳng vào mặt trời. Anh khẽ hét một tiếng thét khi ngọn lửa nhấn chìm anh trong một luồng sức mạnh tràn trề.

SxB

Tình hình thật tồi tệ. Batman đứng trên đống gạch vụn, quan sát chiến trường. Một số tòa nhà ở trung tâm thành phố Metropolis đã bị phá hủy, và những tay sai có cánh của Darkseid ở khắp mọi nơi, tràn ngập khắp cả thành phố như trận dịch châu chấu. Wonder Woman và Aquaman hoàn toàn bị chúng bao vây, cố gắng chiến đấu để thoát ra. Phía trên thành phố, Martian Manhunter bị cuốn vào vòng vây, bay loạng choạng khi anh cố chiến đấu cho cuộc sống của mình.
Khi Justice League bị chia tách ra, họ không còn cơ hội chiến thắng nữa. Green Lantern và Flash đều cố gắng tấn công Darkseid, nhưng nỗ lực của họ là không đủ. Đánh bại Darkseid đòi hỏi sự đoàn kết của cả đội, kể cả thành viên mạnh nhất của họ. Nhưng ngay lúc này, Superman không có đủ sức để chiến đấu. Không có anh, trận chiến dường như đi vào ngõ cụt.

Đột kích Darkseid, Hal tạo thành một cây búa lớn màu xanh lá cây và vung nó vào người hắn. Thật không may, vũ khí đã vỡ tan ngay khi nó đánh vào người hắn. Trước khi Darkseid có thể đánh trả, Flash chạy đến trong một vệt siêu tốc và đẩy Hal ra khỏi hướng tấn công của hắn. Cậu đã cố gắng bảo vệ Hal, nhưng lại không đủ nhanh để tự thoát ra. Darkseid chộp lấy Barry, nghiền nát xương ở chân phải. Flash hét lên đau đớn khi hắn vung cậu lên không trung như một con búp bê rách nát và ném xuống đất.

"Barry!" Hal vội vã đến bên người yêu và ôm cậu trong tay.

Đôi mắt của Darkseid đỏ rực, hắn ta sắp bắn tia laser vào họ. Không! Batman lập tức chạy đến. Không có cách nào mà Hal và Barry có thể sống sót sau vụ nổ đó. Nó sẽ thiêu chết họ mất. Mặc dù Bruce biết rằng gã không thể đến kịp nhưng gã vẫn cố chạy đến. Gã chạy nhanh hết mức có thể.

Trong một giây khi tia laser bắn ra, Darkseid bất ngờ bị một vệt mờ màu xanh tấn công.

Hắn ta vấp ngã trong khi Supergirl đứng trước mặt hắn, thở không ra hơi vì kiệt sức. Đồng phục của Kara bị rách ở vài nơi, cả thân cô chồng chất đầy những vết cắt và vết bầm tím. Cô không thể đứng vững trên đôi chân mình nhưng cô cũng không chịu lùi bước.

"Để họ yên." Kara lườm Darkseid, cô đứng lảo đảo trên đôi chân của mình.

"Ngươi vẫn còn sống?" Darkseid ngay lập tức tóm lấy Supergirl, bóp cổ cô. "Đến lúc ngươi phải chết rồi, Kryptonian."

Đôi mắt hắn lại đỏ rực lên.

Đúng lúc đó, Batman ném lựu đạn vào mặt Darkseid. Sức mạnh của vụ nổ đủ để đánh bật hắn, khiến hắn mất thăng bằng. Hắn bắn những tia laser ra từ mắt, nhưng không trúng Kara, để lại vệt cháy đen trên nền đất. Bụi từ bê tông bị phá hủy bao phủ cả tầm nhìn. Khi Darkseid bị mất tập trung trong giây lát, Bruce tóm lấy Kara và chạy đi.

"Chạy đi" Gã hét lên với Green Lantern và Flash khi gã lao đi, vác Kara trên vai.

Hal lập tức bế Barry trong vòng tay, chạy theo gã. Tất cả trốn đằng sau một đống đổ nát lớn, nằm sát mặt đất. Đó chỉ là vỏ bọc tạm thời. Không nghi ngờ gì nữa, Darkseid sẽ sớm tìm thấy tất cả.

Bruce cẩn thận đặt Kara xuống. Cô gái đáng thương đang bất tỉnh. Cô không còn khả năng để chiến đấu. Barry cũng không khá hơn là mấy. Cậu nhăn nhó trong đau đớn vì cái chân gãy. Flash dựa vào đôi chân của mình rất nhiều trong trận chiến. Nếu cậu không thể chạy, thì cũng đồng nghĩa với việc cậu không thể chiến đấu.

Hal tạo ra một thanh nẹp xanh lá quanh cái chân bị gãy của Barry, Flash kêu lên đau đớn.

"Shh...Anh biết nó rất đau. Anh xin lỗi. Anh thực sự xin lỗi" Hal thì thầm, ôm Barry trong tay, cố gắng an ủi cậu.

Trong căng thẳng, Bruce ngập ngừng đứng dậy, liếc qua đống đổ nát. Darkseid đang từng bước tiến về phía họ trong giận dữ. Ngay khi phát hiện ra Batman, hắn ta phát ra một tiếng gầm khát máu.

"Chúng ta nên làm gì đây?"

"Hãy đưa Supergirl và Flash, và rời khỏi đây", Batman ra lệnh.

"Thế còn anh?"

"Tôi sẽ cầm chân hắn." Gã trả lời dứt khoát.

Hal lắc đầu, kinh hoàng trước suy nghĩ đó. "Anh có bị điên không? Hắn sẽ giết anh!"

" Đây là mệnh lệnh, Lantern. Đưa họ đi."

"Nhưng-"

"Làm đi," Batman gầm gừ, gã nhảy ra trước đống đổ nát.

Cách đó không xa, Darkseid đang dần tiến lại gần gã, mặt đất rung chuyển theo từng bước chân hắn đi. Đôi mắt hắn sáng lên mang theo sự chết chóc.

Bruce đặt một tay lên vành đai tiện ích của mình, sẵn sàng chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Rồi Hal cũng nhảy qua và đứng bên cạnh.

"Cậu đang làm gì vậy?" Bruce nắm áo anh ta.

"Chúng ta chiến đấu thì chiến đấu cùng nhau. Chết cũng chết cùng nhau" Hal tuyên bố, anh tạo ra một tấm khiên xanh lá trong suốt được vật chất hóa trước mặt họ.

"Chết tiệt, Hal...Barry." Bruce chớp mắt ngạc nhiên khi thấy Flash khập khiễng đứng trên đôi chân của mình.

"Tôi vẫn có thể chiến đấu." Barry cố ngừng run rẩy và nở một nụ cười. "Chúng ta ở lại cùng nhau."

Bruce thở dài thất vọng và gật đầu. "Được thôi. Cùng nhau." Nếu Liên minh Công lý thua trận chiến này, tất cả sẽ kết thúc.

Bất ngờ, Darkseid lao đầu về phía họ. Batman căng thẳng, gã lấy một chất nổ khác từ thắt lưng. Gã sẽ không chết khi gã chưa chiến đấu hết mình.

Ngay trước khi Darkseid có thể chạm vào họ, một tia sáng lóe lên. Bruce nheo mắt, chật vật nhìn. Tia sáng đột ngột đâm vào Darkseid và khiến hắn bay thẳng vào không trung. Hắn đâm phải một tòa nhà gần đó khiến toàn bộ kiến trúc sụp đổ với tiếng động lớn đến điếc tai.

Bruce nhìn chằm chằm vào chùm ánh sáng cho đến khi mắt gã thích nghi được với độ sáng đó. Gã bị bất ngờ. Đó là Superman...Clark đang tỏa sáng rực rỡ với ánh sáng vàng tỏa ra khắp người anh.

"Cái -?" Bruce không tin vào mắt mình, nhìn Kryptonian. "Clark?"

Ở xa kia, Darkseid phát ra một tiếng gầm dữ dội khi hắn thoát ra khỏi đống đổ nát. Superman phản ứng ngay lập tức. Mặt đất nứt ra khi anh phóng mình lên không trung, về phía Darkseid.

Superman đấm vào mặt hắn, sau đó anh nắm lấy chân của Darkseid và đập hắn ta xuống đất liên tục như một con búp bê. Khi Darkseid tìm cách trốn thoát và bay đi, Superman nhanh chóng đuổi theo hắn ta. Trong một vệt mờ siêu tốc, anh nện cho hắn một trận, không thương tiếc, đấm và đá vào hắn liên tục trên bầu trời.

Dưới mặt đất, Bruce, Hal và Barry đều ngước nhìn lên trong kinh ngạc.

"Holy shit!" Hal dụi mắt như không thể tin vào những gì mình đang thấy. "Đó thực sự là Clark?"

"Rao..." phía sau họ, Kara nằm trên mặt đất, nhìn lên bầu trời với một nụ cười trên khuôn mặt. "Đó là Rao", Kara nói trước khi bất tỉnh trở lại.

Rao? Đó là tên của Thần Krypton. Bruce nhìn chằm chằm vào Superman một lần nữa. Phải thừa nhận rằng, anh có một ngoại hình như một vị thần, vầng hào quang vàng tỏa sáng bao bọc lấy anh. Ngoài ra, sức mạnh của anh cũng tăng theo cấp số nhân. Bruce chưa bao giờ thấy Clark mạnh mẽ như vậy trước đây. Làm sao chuyện này có thể xảy ra?

"Wow..." Barry ngã phịch xuống đất, nhẹ nhõm. "Tôi đoán Superman chỉ vừa mới lấy lại sức mạnh thôi. Nói thêm cả việc canh đúng thời điểm mà xuất hiện nữa."

"Yeah, không đùa được đâu" Hal bật ra một tiếng cười căng thẳng. "Tại sao anh ta lại phát sáng vậy? Có chuyện gì thế?"

"Tôi không biết..." , Batman nhíu mày, căng thẳng vì lo lắng. Để Superman lấy lại sức mạnh một cách nhanh chóng, anh phải nhờ đến sự giúp đỡ của Jor-El. Việc gia tăng sức mạnh đột ngột này không đến một cách tự nhiên. Clark đã làm một điều gì đó nguy hiểm để đổi lấy sức mạnh này.

Với một vết nứt lớn, Darkseid rơi xuống đất, tạo thành một miệng hố khổng lồ. Phía trên hắn, Superman lơ lửng trên vùng trời xám xịt, tỏa sáng rực rỡ như mặt trời. Đột nhiên, tất cả các tay sai của Darkseid phát ra một tiếng rít tai và bay về phía người anh. Hàng ngàn tên người ngoài hành tinh có cánh bao vây lấy Superman, tất cả cùng tấn công anh. Trong một tích tắc, Kryptonian biến mất, bị nhấn chìm trong sự vây quanh của kẻ thù. Rồi Superman hét lên, ánh sáng vàng từ anh tạo ra một vụ nổ lớn, hất tung tất cả kẻ thù của anh bay ra xa. Xác chết của quân đội Darkseid lao thẳng xuống mặt đất, héo khô và tan thành tro bụi.

Bruce nhìn anh trong sự kinh ngạc và sợ hãi. Trên bầu trời, Superman vẫn tỏa ra sức mạnh kinh ngạc, giống như một đấng tối cao. Kryptonian luôn mạnh mẽ, nhưng giờ anh ở một đẳng cấp hoàn toàn khác xa trước đó. Vượt xa mọi thứ Bruce từng được chứng kiến...

Darkseid nhận ra rằng hắn không còn là chủ được tình hình nữa vì thế hắn dịch chuyển tức thời, lập tức trốn đi, sau đó tất cả các phi thuyền cũng nhanh chóng biến mất theo hắn.

"Đợi đã, tất cả bọn chúng biến đi đâu mất rồi?"

"Chúng rút lui," Martian Manhunter trả lời khi anh đáp xuống bên cạnh họ.

"Thật ư? Điều đó thật tuyệt vời!" Hal cười toe toét, vui mừng.

"Clark đã đánh cho chúng một trận tơi bời đến nỗi tất cả chúng đều sợ hãi bỏ chạy!" Barry hân hoan.

Wonder Woman bước về phía họ với một nụ cười trên khuôn mặt. "Đúng vậy, nhờ có Superman, chúng ta đã chiến thắng."

Ngay cả Aquaman cũng vui vẻ cười khi anh nhảy qua đống gạch vụn, tham gia cùng các thành viên còn lại. "Clark đã cho Darkseid một trận, cái tên khốn đó!"

Hal và Barry đều phá lên cười trong khi Bruce vẫn tập trung nhìn vào Kryptonian đang phát sáng. Chẳng mấy chốc, Superman bay xuống và đứng trước tất cả bọn họ. Năng lượng vàng kỳ lạ đó vẫn đang tỏa ra từ anh.

Bruce căng thẳng lo lắng cho đến khi gã thấy nụ cười của Clark. Đó là một nụ cười ngượng ngùng chỉ xuất hiện khi mà Clark luôn có ý định xin lỗi gã về điều gì đó. Sau tất cả sức mạnh kinh ngạc, đáng sợ đó, Superman vẫn là chính mình. Vẫn là Clark Kent

Bruce thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Khi Clark nhận thấy Kara đang nằm trên mặt đất, anh nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh cô. "Chị ấy ổn chứ?"

"Cô ấy cần được nghỉ ngơi, cô ấy sẽ nhanh chóng lành lại mau thôi." Martian Manhunter quỳ cạnh anh và nâng người cô lên. "Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, và chăm sóc cho cô ấy. Đó là điều duy nhất mà tôi có thể làm lúc này để trả ơn anh."

"Cảm ơn, J'onn." Clark mỉm cười biết ơn.

J'onn gật đầu và bay đi cùng cô. Rồi Superman nhìn chằm chằm vào cái chân gãy của Flash, anh đang kiểm tra tia X.

"Vết thương trông tệ lắm. Cậu nên đến bệnh viện ngay đi" anh khuyên.

Flash nở nụ cười. "T-Tôi không sao. Tôi có thể cầm cự thêm một chút."

"Không, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay lập tức." Hal bế cậu lên "Đi thôi nào."

Sau khi Hal bay đi cùng Barry, Clark nhìn Bruce. Họ nhìn nhau trong im lặng cho đến khi Clark thở dài.

"Này, cho anh xin lỗi, được chứ? Anh biết rằng em không muốn anh chiến đấu, nhưng-"

"Anh đã làm gì?"

"Huh?"

"Làm thế nào anh có lại được sức mạnh? Nó có nguy hiểm không? Sẽ có hậu quả gì không? Anh sẽ ổn chứ?" Bruce vẫn lo lắng về vầng sáng quanh anh.

"Anh không sao, Bruce" Clark mỉm cười. "Anh chỉ là, uh, bay vào mặt trời."

"Cái gì!"

"Jor-El nói anh phải bay vào mặt trời để lấy lại sức, và nó đã có tác dụng. Vì vậy, mọi thứ đều ổn. Và nhìn này, anh còn có được làn da rám nắng." Clark xắn tay áo bộ đồ Superman của anh, để lộ làn da rám nắng hoàn hảo.

Bruce nhíu mày, vẫn quan tâm. "Anh vẫn đang phát sáng. Anh có bị nhiễm phóng xạ không?"

"Anh không nghĩ vậy. Nó đang tắt dần." Thật may, ánh sáng vàng bắt đầu mờ đi một chút.

"Anh có chắc không?"

"Thật ra, anh cảm thấy rất tuyệt."

Bruce không hoàn toàn bị thuyết phục, và sự lo lắng phải hiện rõ trên khuôn mặt gã.

Cố gắng trấn an, Clark bước về phía gã và nắm lấy tay gã. "Bruce, anh thề là anh ổn."

"Anh lại mạo hiểm mạng sống của mình, phải không?"

Thay vì trả lời, Clark cắn môi dưới và đảo mắt.

Bruce giận dữ, hất tay ra. "Chết tiệt, Clark. Em đã nói với anh-"

"Không, em không được nói gì với anh cả."

Wonder Woman thở hắt trong khi Aquaman cười nham hiểm. "Đanh đá quá."

Diana cười khúc khích trước câu nhận xét của nhà vua Atlantean, Clark lườm cả hai. "Thật luôn đấy, mọi người?"

Arthur nhún vai.

Với một tiếng thở dài, Bruce nói, "Em chỉ sử dụng cái lồng để giữ an toàn cho anh"

"Đúng. Và, nếu Darkseid phá hủy thế giới, thì anh sẽ an toàn đến mức nào?"

Bruce im lặng và nhìn đi chỗ khác, khoanh tay. Gã không muốn thừa nhận điều đó, nhưng Kryptonian nói đúng.

"Đúng là anh đã làm điều gì đó nguy hiểm, Bruce. Bởi vì anh phải làm vậy. Cả thế giới đang bị đe dọa, vì vậy anh đã liều mạng để cứu nó. Anh là Superman . Đó là anh. Đó là những gì anh nên làm. Và em không nên cố gắng ngăn cản anh," Clark tuyên bố. "Anh biết em sẽ làm điều tương tự nếu em ở vị trí của anh. Em cũng sẽ bay vào mặt trời, nếu đó là cách duy nhất để cứu thế giới."

"Anh nói đúng" Bruce lẩm bẩm.

"Gì?"

Gã nhìn vào ánh mắt của Clark khi thú nhận, "Anh nói đúng."

Clark há hốc miệng nhìn gã "Có thật không?"

"Em đã bảo vệ anh quá mức. Em không nên giữ anh tránh xa khỏi cuộc chiến. Mọi người cần anh. E..em xin lỗi" Bruce xin lỗi.

"Aww. Thật dễ thương làm sao!" Diana thì thầm khi xem.

Trong khi đó Aquaman cười khẩy, "Đi tìm phòng đi"

Clark nhìn đồng đội của mình, "Chúng tôi có thể xin chút riêng tư được không?"

Thật không may, người dân đã quay trở lại khu vực bị phá hủy của thành phố. Mọi hy vọng cho sự riêng tư đã biến mất. Các phóng viên lao về phía nhóm anh hùng, chụp ảnh và ghi hình họ.

"Vậy là không rồi." Superman thở dài trong thất vọng. Rồi anh mỉm cười và vòng tay ôm lấy Bruce trong khi vẫy tay với máy ảnh.

"Anh đang làm gì vậy?" Batman gầm gừ với anh.

"Chỉ cần cười và vẫy tay" Superman thì thầm, vẫn mỉm cười rạng rỡ trước những ống kính.

"Em không chụp ảnh." Gã hất tay Clark đi, sau đó gã cảm thấy Kryptonian chạm vào bên dưới áo choàng đen của gã và xoa nắn mông gã.

Bruce nổi giận, đôi mắt mở to vì sốc. Gã gần như phát hoảng trước khi tự nhắc nhở mình rằng không ai có thể nhìn thấy bàn tay của Clark ở đâu. Tất cả được che giấu bởi áo choàng của gã. Mọi người khác không biết rằng Superman đang âu yếm Batman ở nơi công cộng, trước hàng tá phóng viên và máy ảnh.

"Chết tiệt, Clark! Bây giờ không phải là lúc-" Bruce đỏ mặt bên dưới lớp mặt nạ khi Clark xoa bóp mông gã. Các phóng viên liên tục đặt câu hỏi nhưng Bruce thậm chí không thể tập trung vào những gì họ đang nói. Rất may, Superman và Wonder Woman đã trả lời thay gã.

Các đốm sáng nhấp nháy lấp đầy tầm nhìn của gã khi các tay săn ảnh liên tục chụp ảnh. Trái tim gã đậm mạnh vì sợ bị bắt được. Gã thoáng tự hỏi tiêu đề nào sẽ thu hút được nhiều người đọc hơn: Justice League Cứu thế giới một lần nữa , hay Superman Mò Mẫm Batman ở nơi công cộng? Cái mò mẫm chắc chắn sẽ thắng.

Gã khẽ vặn vẹo người khi Clark trượt tay vào khe hở mông và chọc vào lỗ của mình bằng một ngón tay. Bộ đồ Bat đóng vai trò như một rào cản, nhưng Bruce vẫn có thể cảm nhận được Clark qua lớp vải, chơi đùa với gã. Trong suốt thời gian đó, không ai biết những thứ bẩn thỉu mà họ đang làm. Ngay trước ống kính máy quay, máy ảnh của họ.

Bruce chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đến như vậy trước đây. Mặc dù gã cố gắng làm như không bị tác động, thì máu vẫn chảy thẳng đến chỗ đó của gã. Chẳng mấy chốc, nó cương lên làm gã đau đớn rõ rệt. Gã cần phải rời khỏi đây.

Batman thì thầm một từ rất khẽ đến nỗi chỉ có Superman mới có thể nghe thấy gã. "Phòng ngủ"

Clark nhếch mép và ngay lập tức bế Bruce lên, mang gã theo phong cách cô dâu trong vòng tay anh. "Tạm biệt mọi người. Chúng tôi phải đi rồi"

Trong một vệt mờ siêu tốc, Superman bay lên trời, cùng Batman.

SxB

Ngay khi họ tới Wayne Manor, Clark phóng qua cửa ban công và ném Bruce lên giường. Rồi anh lập tức chen vào giữa, hôn gã. Đến bây giờ, Bruce không còn xa lạ gì với việc bị ném như vậy nữa. Một phần của gã thực sự thích mỗi khi Superman ném gã lên giường.
Mở miệng, Bruce hôn sâu, trượt lưỡi vào Clark. Trong khi họ hôn nhau, Kryptonian nhanh chóng xé toạc bộ đồ Bat. Kevlar bị rách toạc thành từng mảnh vụn cho đến khi cơ thể Bruce hoàn toàn lộ ra. Chiếc mũ trùm đầu được kéo ra cuối cùng, để lộ đôi mắt xanh đầy dục vọng và hờ hững.

"Em thật xinh đẹp." Clark cúi xuống, cho một nụ hôn gã.

Bruce cong lưng, ép mình vào cơ thể to lớn phía trên. Trong khi họ hôn nhau, gã nắm lấy bộ đồ Superman của Clark, cố gắng cởi nó ra. Khi Clark nhận ra người yêu mình muốn gì, anh lột nó ngay lập tức bằng cách sử dụng siêu tốc độ của mình.

Họ hôn nhau điên cuồng, hai thứ đang cương lên của họ cọ sát vào nhau. Bruce rên rỉ trong nụ hôn. Gã thiếu kiên nhẫn, quay lưng lại với Clark và với lên đầu giường, nơi họ cất chai bôi trơn. Trước khi gã có thể mở ngăn kéo, Clark kéo gã và lật gã lại.

Bruce cảm thấy phiền phức "Clark, dầu bôi trơn-"

"Anh muốn thử một điều."

Anh nắm lấy Bruce. Trước khi Bruce có thể phản kháng, gã đột nhiên cảm thấy thứ gì đó rất ấm áp và ẩm ướt đi vào bên trong mình. Gã thở hắt, cơ thể anh run lên vì cảm giác kỳ lạ. Đó có phải là lưỡi của Clark?

Clark liếm vào nơi ấy một lần nữa và đẩy vào trong vòng cơ chặt chẽ bằng lưỡi của mình, từ từ tiến vào bên trong. Bruce run rẩy bên dưới anh, rên rỉ khi chiếc lưỡi ướt át xoáy vào tuyến tiền liệt của anh. Sau đó, gã cảm thấy Clark thêm một vào vài ngón tay vào lỗ của mình trong khi anh tiếp tục dùng lưỡi chơi đùa với gã. Sự sung sướng đến một cách chậm rãi và ngọt ngào. Bruce bắt đầu oằn hông, thút thít, vì muốn được chạm vào nhiều hơn. Thứ kia bắt đầu rỉ dịch. Gã rên rỉ khi Clark thêm ngón tay thứ hai, rồi ngón thứ ba, mở rộng ra. Sau đó Clark bắt đầu ra vào trong gã bằng ngón tay, xoáy vào tuyến tiền liệt của Bruce nhiều lần.

Bruce thở dốc, lắp bắp từng từ, "C-Clark, chậm lại, em-em sắp-"

Lời nói của gã chỉ làm Clark đẩy nhanh hơn. Trong vài giây, Bruce rên rỉ lớn tiếng khi đạt đến cao trào. Gã bắn khắp người và ga trải giường. Gã rũ người xuống nệm sau cơn cực khoái. Phía trên, Clark cuối cùng cũng rút ngón tay ra khỏi lỗ, để lại một lối vào rộng rãi.

Sau đó, Kryptonian dựa vào gã và hôn sau gáy Bruce.

Clark thì thầm vào tai gã, "Anh sẽ chơi em cả đêm nay."

Đúng như Bruce dự đoán. Gã đã sẵn sàng khi Clark cắm thứ đó vào trong. Bruce rên rỉ khi Clark vào sâu đến tận gốc, rồi anh rút ra và đâm vào lại.

Chẳng mấy chốc, Clark bắt đầu đâm vào và ra với tốc độ tàn bạo. Anh lật Bruce lại để có thể nhìn thấy khuôn mặt gã. Bruce giữ chặt lấy Clark, thở dốc. Gã gần như không chú ý khi Clark lơ lửng trên giường. Kryptonian ôm Bruce vào lòng khi họ bay lên trần nhà. Sau đó, anh ép Bruce vào tường và tiếp cuộc tình, trong khi đó họ cách mặt đất gần sáu feet( gần 2 mét).

Bruce nhìn chằm chằm xuống sàn trước khi Clark kéo gã vào một nụ hôn khác. Gã nhắm mắt lại, lạc mình trong khoái cảm. Clark gia tăng lực đẩy của mình, nhắm đến điểm ngọt ngào đó bên trong Bruce nhiều lần. Kryptonian có thể làm tình giữa không trung hoặc trần nhà( khi anh quá hưng phấn.)

Clark cúi xuống và vuốt ve thứ kia của Bruce. Chỉ sau một vài lần. Cơn cực khoái đập mạnh vào gã, Bruce run rẩy trong cơn cực lạc. Clark đạt đến cao trào ngay sau đó, xuất hết tinh dịch vào bên trong gã.

Không rời thân khỏi Bruce, Clark đưa họ trở lại giường. Bruce thoải mái nằm xuống nệm với một tiếng thở dài đầy thỏa mãn. Khi Clark cuối cùng cũng rút ra khỏi gã, Bruce rùng mình khi gã cảm nhận được tinh dịch dần chảy xuống đùi mình.

Clark liếm môi, nhìn gã bằng đôi mắt thèm khát. "Anh thích nhìn thấy em như thế này, dính đầy tinh dịch của anh."

Anh ngồi giữa hai đùi của Bruce, dang hai chân gã ra khiến cho nhiều dịch nhờn chảy ra từ lỗ của gã.

Bruce thở hắt ra. "C-Clark..."

"Mỗi lần nhìn em là anh lại cương lên." Clark lại chèn một vài ngón tay vào, tìm kiếm điểm ngọt ngào đó một lần nữa.

Khi tìm thấy nó, Bruce cong lưng, rên rỉ, thở dốc.

Clark nhếch mép. "Anh muốn làm thử thêm vài điều. "

Đột nhiên, Bruce cảm thấy có gì đó rung trong mông mình. Gã suýt nhảy xuống giường vì giật mình.

"Anh đang làm gì vậy?!" Gã hét lên với tông giọng cao hơn mọi khi.

"Anh chỉ di chuyển nhanh những ngón tay. Có cảm thấy sướng hơn không?" Clark rung những ngón tay, ấn trực tiếp vào tuyến tiền liệt của Bruce.

"Oh,... chết tiệt!" Bruce khóc lóc, co người lại trên giường.

Với những ngón tay đó, Clark chơi gã như một nhạc cụ, tạo ra mọi loại âm thanh đáng xấu hổ từ gã. Anh đưa Bruce đến bờ vực cực khoái trước khi anh rút những ngón tay đó ra và cho thứ to lớn kia vào. Suốt cả đêm, Clark làm gã hết lần này đến lần khác. Bruce cũng không biết mình đã bị làm đến mấy lần, nhưng Bruce yêu những giây phút ấy.

Họ làm tình trong nhiều giờ cho đến khi Bruce đạt đến giới hạn của mình.

"Em không thể... Em không thể chịu được nữa" Bruce la lên, cố gắng lấy lại nhịp thở. Gã hoàn toàn kiệt sức. Toàn thân gã đau nhức, và gã cảm thấy thật nhớp nháp, cả thân phủ đầy mồ hôi và tinh dịch.

Trên giường, Clark nằm cạnh gã, mỉm cười đầy tội lỗi. "Anh xin lỗi, Bruce. Anh có thể làm hơi quá. Chỉ là bây giờ anh hơi hưng phấn và tràn đầy năng lượng. "

"Yeah, không sao đâu" Bruce càu nhàu.

Clark ngồi dậy, lo lắng nhìn gã. "Anh lại làm đau em, phải không? Có phải anh làm quá thô bạo?"

Bruce nhìn chằm chằm vào anh và mỉm cười, gã quá mệt mỏi để tức giận. "Em ổn. Chỉ cần cho em một tuần để hồi phục."

Clark vẫn có vẻ lo lắng.

Bruce thở dài khi gã thừa nhận, "Yeah, anh thật mạnh bạo, nhưng em lại thích sự mạnh bạo ấy. Vì vậy, không sao gì cả."

"Em chắc không?"

Gã đảo mắt. "Tốt hơn cả chữ ổn. Em vừa có một đêm tuyệt vời nhất trong đời."

Clark chớp mắt ngạc nhiên, rồi anh nhếch mép tự hào, ngả người về phía Bruce. "Có thật không? Anh là người tuyệt nhất?"

Bên dưới tấm chăn, Bruce có thể cảm thấy thứ cứng cứng kia của Clark cọ vào chân gã. "Cái quái gì vậy?" Gã giật bắn lên, "Anh lại cương lên?!Mặt trời là thuốc kích dục của anh à?!"

"Hehe, Xin lỗi." Clark với xuống. "Anh sẽ tự chăm sóc nó."

"Không đâu" Bruce trượt xuống, biến mất trong tấm chăn.

"Em đang làm gì vậy?-" Clark thở hắt khi Bruce tham lam nuốt lấy thứ kia của anh mà không báo trước. "Ôi, Chúa ơi, Bruce..." anh rên rỉ trong khoái cảm, anh nhấp hông mình sâu vào cái miệng nóng bỏng của Bruce.

SxB

Sau khi xuất ra thêm ba lần nữa, Kryptonian dường như đã thõa mãn. Bây giờ Clark đang nghỉ ngơi thoải mái với hai tay ôm lấy Bruce. May mắn thay, ánh sáng tỏa ra từ người Clark bây giờ chỉ còn là những tia sáng nhỏ. Sức mạnh của anh có lẽ đã trở lại bình thường, có thể coi như đó là một sự giải thoát cho Bruce. Clark đã từng có ham muốn tình dục điên cuồng mà không cần đến năng lượng.

"Này, Bruce."

"H'm?" Gã ậm ừ, quá mệt mỏi để đáp lại.

Clark nói một cách lo lắng, "Em còn nhớ khi anh hôn mê... Em đã nói dối mọi người rằng chúng ta đã đính hôn...."

"Yeah..." Bruce tự kéo mình ra khỏi vòng tay anh và ngồi dậy, trái tim gã lại đập mạnh như biết trước được điều gì. "Vậy thì sao?"

"Lễ đính hôn. Anh muốn nó thành sự thật."

Gã lắp bắp, ngạc nhiên, "Ý của A-Anh-"

Clark ngồi dậy và nắm chặt lấy hai tay Bruce. Rồi anh nhìn thẳng vào ánh mắt của Bruce, nhìn gã một cách trìu mến. "Anh yêu em rất nhiều, Bruce. Em đồng ý lấy anh chứ?"

Bruce sững người một lúc, trái tim gã đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Thấy gã không trả lời, Clark cúi đầu thất vọng. "Nếu...nếu em không muốn-"

Bruce chặn lời của anh bằng một nụ hôn. "Có. Em đồng ý ", gã nói một cách nhẹ nhàng trước khi hôn Clark hết lần này đến lần khác. "Em đồng ý, em đồng ý, em đồng ý!"

SxB

Vào buổi sáng tinh mơ, Alfred mở cửa và lấy tờ báo trước hiên nhà. Sau đó, ông đi vào trong bếp, nơi ông bắt đầu nấu bữa sáng. Ông không nghĩ rằng Bruce và Clark sẽ xuống ăn sáng cùng ông. Đêm qua, hai người 'khá là' ồn ào. Hết trên tường rồi ngã xuống giường và trên cả sàn nhà. Ít nhất thì điều đó sẽ làm Bruce có tâm trạng tốt hơn mọi khi. Và nếu gã thực sự đau, Batman thậm chí có thể nghỉ ngơi một đêm.
Khi bữa sáng của ông đã sẵn sàng, Alfred ngồi xuống bàn ăn và mở tờ báo ra, nhìn qua trang nhất. Trên tờ báo, có một bức ảnh lớn của Superman và Batman đứng cạnh nhau sau trận chiến với Darkseid. Trong khi Superman vui vẻ, nở nụ cười thì Batman chỉ hơi mỉm mỉm. Trên bức ảnh, bài báo có tiêu đề The World Finest.

Alfred mỉm cười tự hào.

Phải rồi, The World's Finest.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro