Chap 23 : Chiều chuộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin học chuyên ngành Máy tính. Anh ấy là người có đầu óc linh hoạt, vừa lên đại học là ra ngoài tìm việc làm, nguồn thu không tệ, dù không cần tiền nhà mình thì cũng sống khá dễ chịu. Sau đó tốt nghiệp ra làm việc, không tốn nhiều tâm tư, tùy tiện nộp hồ sơ vào một công ty, thế là đi làm.

Làm việc chưa đến một năm, anh ấy ngại chán.

Ngày nào cũng ngồi trước bàn làm việc gõ số hiệu, năm này sang năm khác, ngày qua ngày, ngồi đến mức sắp trĩ. Vì thế Jimin dứt khoát từ chức.

Bây giờ anh còn trẻ, chí khí còn đầy, muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, làm ra sự nghiệp chân chính.

Làm việc trong công ty, liều sống liều chết cũng vì lợi ích của người khác, so với như thế, tại sao không vì mình dấn thân một phen?

Nếu thất bại cũng không sao, cùng lắm thì về kế thừa gia nghiệp. Tài sản nhà họ Park trị giá hàng tỉ, miễn cưỡng xem như tạm được.

Chỉ là anh không muốn phát triển ở thành phố A.

Nhà họ Park có lực ảnh hưởng nhất định ở thành phố A, nếu anh ở thành phố A làm gì, chắc chắn người ta không tránh khỏi việc nhìn mặt mũi nhà họ Park.

Anh có thể có được rất nhiều đặc quyền, nhưng những đặc quyền này không phải điều Jimin muốn.

Nói đến cùng, anh là người rất có chí khí, anh hy vọng những gì mình đạt được, đều dựa vào thực lực chân chính của mình, cho nên anh tới thành phố B kế bên. Ở đây anh có bạn có thể giúp đỡ được mình, hơn nữa Nari học đại học ở đây...

Lựa chọn nơi này là thích hợp nhất, có thể làm chuyện của mình, không bị dính vầng sáng của nhà họ Park.

Anh nói ở nhà Taehyung, chỉ là thuận miệng nói một câu, mục đích chính là qua thăm Nari thôi. Nhìn cô sống cũng không tệ lắm.

"Mặt tròn lên một vòng luôn này." Jimin véo má cô, ghét bỏ nhíu mày: "Xấu muốn chết, Park Nari."

"Park Min Min, anh xấu nhất nhà thì có." Nari hất tay anh, trừng mắt một cái.

"Chuyện emhủy kết bạn với anh, anh còn chưa tính sổ với em đấy." Jimin chỉ cô, lạnh lùng nói: "Cắt đứt quan hệ đúng không?"

"Ai bảo anh lấy túi xách của em." Nari nhíu mày, cũng rất không phục, nói đúng lý hợp tình.

"Anh chỉ hỏi một câu thôi, anh cầm đi rồi sao?" Âm lượng Jimin đột nhiên tăng cao, cả giận: "Anh trai em đang không có gì ăn đây này!"

"Vậy anh đói chết đi." Nari trực tiếp đáp lại.

Jimin tức muốn hộc máu.

Hồi nhỏ có một cô em gái, trắng trắng mềm mềm như cục bột, đáng yêu vô cùng, Jimin thích ôm hôn cô, lúc đó cả người cô thơm mùi sữa, còn nhếch miệng cười, quả thực là dễ thương hết sức.

Jimin thường xuyên bế em gái không chịu buông tay.

Nhưng sau này cô lớn lên, tính tình cũng càng ngày càng không tốt.

Trong nhà cô nhỏ nhất, cũng là đứa con gái duy nhất, bố mẹ cưng chiều hết mực, chuyện gì cũng chiều theo cô, chưa từng nói một chữ "không". Cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên.

Ban đầu Jimin cũng chiều chuộng cô, cho đến khi cô lớn dần lên, bắt đầu học cách đối nghịch với Jimin, nói một câu liền dỗi một câu, không vui thì lập tức lạnh mặt không thèm để ý đến, còn học đánh nhau với anh. Thường xuyên cách hai ngày là có thể khiến Jimin tức điên một lần.

"Được, anh chết rồi, em đừng động vào anh." Jimin để lại một câu, đứng dậy đi ra ngoài.

"Anh đi đâu đấy?" Nari vẫn lo cho anh, ở phía sau, há miệng hỏi.

"Đi trải nghiệm cuộc sống ăn nhờ ở đậu."

Jimin đã thương lượng với bạn từ sớm, đến chỗ anh ta ở. Hành lý cũng vừa xuống tàu đã kêu người đưa qua, chỉ là sửa soạn đồ đạc phải mất một thời gian, vì thế trước khi sắp xếp, anh đến thăm Nari trước.

Nari sống thật sự không tệ, nhìn bộ đồ hôm nay cô mặc, trước đây Jimin chưa từng thấy, chắc chắn là mới mua. Nhãn hiệu kia có vị thế ra sao, Jimin hiểu rõ.

Park Nari không lương tâm, bản thân sống tốt như vậy, còn so đo một cái túi xách với anh, thật đúng là em gái "trời ban".

Nơi Jimin vào ở cách nhà Taehyung không xa, lộ trình lái xe mất mười lăm phút.

Jimin vừa dọn hành lý vào trong, vừa thở ngắn than dài.

"Giờ mình thật sự không một xu dính túi, đang dùng tiền bố, vẫn cảm thấy không tốt, thế nên mới đến đây kiếm tiền."

"Vậy thì có gì." Jung Hoseok ngồi xuống sô pha, dáng vẻ lông bông, lười nhác nói: "Cậu ở chỗ mình, không cần cậu trả tiền thuê nhà, ăn uống cũng có, tạm thời không đói chết được."

Rõ ràng là trạng thái tinh thần của Jung Hoseok không tốt, trông anh ta mệt mỏi lười biếng hơn trước rất nhiều.

Một tháng nay, anh ta gần như không bước ra khỏi cửa, cứ nhốt mình trong nhà, liên tục uống rượu, thế nhưng lại không say nổi.

Tửu lượng quá tốt cũng là một chuyện khó chịu. Muốn làm tê thần kinh thì không có cách nào.

Jung Hoseok là một người cao ngạo, tự nhận phụ nữ trong mắt mình không có gì quan trọng, người gần đây, cũng chỉ là người ở bên anh ta lâu nhất mà thôi.

Nhưng trong lòng anh ta vô cùng khó chịu. Loại khó chịu này, như là có kim trong người, nỗi đau không lớn, nhưng lại râm ran, âm ỉ.

Anh ta bắt đầu không ngủ được, ngày nào cũng sống một cách đần độn, vô tri vô giác. Jung Hoseok không biết bản thân bị làm sao.

Anh ta chuẩn bị chờ thêm một thời gian nữa sẽ đi xem bác sĩ. Nhưng anh ta đoán là, dù có đi gặp bác sĩ, chắc cũng không có tác dụng gì.

Anh ta muốn gặp Shuha.

Tính lại, đã bốn mươi sáu ngày Jung Hoseok không gặp cô ấy.

Lướt album điện thoại, lại phát hiện mình không có nổi một bức ảnh của cô ấy.

Trước đây anh ta không nghĩ đến điều này. Chụp ảnh, ăn mừng ngày kỷ niệm, hoặc là dịu dàng chuyện trò với cô ấy, quan tâm, chăm sóc cô ấy...

Mấy điều này, Jung Hoseok chưa từng làm.

Anh ta chỉ đưa tiền cho cô ấy tiêu, tùy tiện xài bao nhiêu cũng được, thi thoảng... Không vui thì còn không kiên nhẫn quát cô ấy.

Nhưng buổi tối không có Shuha bên cạnh, anh ta không ngủ được.

Anh ta nhớ Shuha, nhớ như sắp phát điên.

Đã rất rất lâu, anh ta không được ngủ ngon.

"Vậy bình thường mình không cần mua gì cho bản thân sao?" Rốt cuộc Jimin cũng dọn hết đồ vào, thở ra một hơi, ngồi xuống sô pha.

Khát nước muốn chết, tự mình rót nước uống.

"Cậu gấp gáp gì chứ." Jung Hoseok không để ý lắm: "Số còn dư lại của cậu, chẳng lẽ còn không đủ sống?"

Jimin nói mình rất thảm, thực tế thì cũng không phải quá đáng thương, tiền tiết kiệm trước mắt đủ để sống dễ chịu một thời gian ngắn.

"Chút tiền ấy." Jimin than nhẹ hai tiếng, "Chỉ với chút tiền ấy, còn không đủ mua một cái váy cho Nari."

Lần trước cô hỏi tiền anh, nhất định là lại muốn mua gì đó, chắc là váy, hơn nữa còn là chiếc váy rất đắt.

"Mình phải tích góp tiền mua váy cho Na Na." Jimin thở dài một hơi.

Tuy là bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói lại không có chút thiếu kiên nhẫn. Không dám động đến túi xách của cô, không dám không mua váy cho cô, không dám nhất, chính là không cưng chiều cô.

"Em gái cậu?" Jung Hoseok hỏi lại một câu.

Anh ta biết Jimin có một cô em gái, dù sao thì cũng thường nghe anh nhắc tới, nghe nhiều thành ra quen.

"Cậu bớt chiều em gái đi."

Jung Hoseok đang cùng Jimin nói chuyện, nhưng đồng thời trong đầu lại nghĩ, chắc chắn là anh ta đã quá chiều Shuha, khiến cô ấy vô pháp vô thiên, cho nên giờ anh ta mới khó chịu như vậy.

"Mình chiều em gái thì sao?" Jimin cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói: "Chỉ cần không giết người phóng hỏa, con bé muốn sao trên trời mình cũng hái cho nó."

Trừ lúc cáu kỉnh, Nari vẫn rất đáng yêu, cuộc sống có bao nhiêu may mắn, cho anh một cô em gái như vậy.

Jimin đánh giá xung quanh, dưới đất toàn là chai lọ, còn có mấy cái đã vỡ, cứ nằm ở đó, không biết đã bao lâu không quét dọn. Trong phòng tràn ngập mùi rượu gay mũi.

Jimin ghét bỏ phất tay, quạt không khí trước mắt, nói: "Làm gì mà trông như sắp chết vậy?"

Jimin quen Jung Hoseok hồi đại học, khi đó anh học đại học ở miền bắc, chủ nhật nghỉ, thi thoảng sẽ đến quán bar chơi. Mà Jung Hoseok lại là khách quen của quán bar, thường xuyên qua lại, hai người cũng dần quen nhau.

Jung Hoseok này, sở thích lớn nhất cả đời chính là mỹ nữ, bạn gái thay đổi liên tục, theo đuổi được là không thích nữa, không ai có thể quá hai tháng.

Khoảng thời gian trước, Jimin nghe nói, anh ta quen bạn gái mới, đã hai năm nhưng vẫn chưa chia tay, thậm chí còn vì cô gái đó mà từ phương bắc đến đây, cùng ăn cùng ở, giúp cô gái kia học hành.

"Cô ta một hai muốn chia tay, ông đây còn phải hạ mình đi van cầu cô ta?" Giọng Jung Hoseok lạnh lẽo, nói xong thì lại uống một hớp rượu.

"Cái tật hái hoa ngắt cỏ của cậu, cho dù có bạn gái thì vẫn cấu kết với phụ nữ khắp nơi, người ta có thể chịu đựng cậu hai năm đã là không tồi." Jimin trực tiếp nói ra sự thật, không cho chút mặt mũi.

"Mình..." Jung Hoseok muốn phản bác, "Mình thật sự chỉ có cô ấy, hai năm qua trừ cô ấy thì không chạm vào ai khác, cùng chỉ nhiều lời với người khác vài câu thôi."

Jung Hoseok là công tử chơi bời, anh ta nghĩ, nên chờ Shuha tốt nghiệp cấp ba rồi mới chạm vào cô ấy, một năm trước đó, vì cô ấy thủ thân như ngọc.

Anh ta đã làm đến mức vậy rồi, cô gái kia còn ồn ào gì nữa?

Jimin hừ một tiếng, giống như đang chê cười anh ta. Tiếp theo thì không nói gì.

Trước mặt bạn gái mình, kéo tay cô gái khác, thân mật cùng người khác... Vậy mà còn xem là nhẹ.

Có quỷ mới không ngại.

Jimin rất thương hại cô gái kia, theo một tên súc sinh như vậy hai năm, chia tay là đúng, nên chia tay.

Jung Hoseok như vậy, nên cột chắc anh ta lại, đừng để anh ta đi gây họa cho ai nữa. Tên này sẽ không tỉnh ngộ, trừ khi cho anh ta một kích vào đầu, nếu không anh ta sẽ mãi mãi không nhận thức được mình sai ở đâu.

"Cẩn thận đấy, đừng có uống chết luôn." Jimin đứng dậy, xách hành lý chuẩn bị vào phòng.

Jung Hoseok bên này lại mở một chai rượu.

Ông đây có lỗi với cô ta chỗ nào, anh ta không tin, không có Shuha, anh ta không thể sống nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro