em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày em rũ đôi mi chìm vào giấc thu
trời như trở âm u, buốt lạnh hồn ai đang say ngủ.

mưa rơi từng đợt, tí tách trên mái hiên nhà, tiếng " lộp bộp " cứ dội vào tai từng đợt nặng nề để lòng tôi đây một phút nhẹ nhõm cũng chẳng yên. không biết có phải vì trời liên tục đổ mưa nên tâm trạng không tốt, hay vì tin ai thảng thốt đau lòng mãi chẳng nguôi.

nghĩ lại, tôi cũng thấy tiếc. tiếc cho em một đời tươi trẻ còn dài, còn tiếc cho tôi, cả một thời thương yêu nồng nàn nhưng vô nghĩa.

người đi, lá cũng tàn
gót chân sải bước, nắng vàng vỡ tan

đặn lòng dẫu buồn cũng đừng để lệ tuôn. bởi khóc làm chi một người đã chẳng còn. chỉ nghẹn ngào nuốt cái đau thương vào trong tâm, khảm như ứa đựng bao nhiêu là chua xót.

dịu dàng bên cánh mũi tôi vẫn là mùi hương quen thuộc ấy, như chỉ vừa mới đây, thật đến nỗi khoé mắt cay cay. lẩm bẩm trong miệng những con số mơ hồ chẳng ai hiểu, môi tiu ngỉu, tròn bốn mươi lăm ngày mắt ai đìu hiu.

thời gian ấy mà trôi qua nhanh thật, mắt nhắm mắt mở đã hơn một tháng trời. những tưởng bóng dáng ai gầy vẫn còn đang hiện hữu, hơi thở đều đặn khoả lắp tâm hồn tôi. nào ngờ thực tại thật phũ phàng, để chuyện tình xưa ta lỡ làng. mới ngày nào má hồng còn hây hây, mà giờ ai đã đi về chốn mây ngàn.

một câu giã từ chẳng kịp buông
vội vã rời đi dẫu lòng buồn.

luôn là ánh mắt ấy, ám ảnh giấc chiêm bao. đêm, tôi vẫn thường mơ về khoảng trời lồng lộng gió thổi nắng rải mây trời, có hai đứa trẻ nô đùa, giòn tan tiếng cười một cõi mộng thơ, ngây ngất bởi cái ngô nghê thuở thiếu thời ta vẫn nhớ.

rồi cái hồn nhiên trong đôi mắt cũng chẳng còn, nắng kia tắt hẳn thôi ấm nồng, ngày nụ cười em sao chìm vào quên lãng, đem cái lãnh đạm tô màu sắc môi ai. tôi nào phải không biết, trắng trong em nay đã mất rồi, cũng bởi người ta tồi tệ quá, ngon ngọt rồi biến tăm. trót đem tấm thân mình ngọc trao kẻ phong lưu. một lần vui đùa cũng như là lần cuối, ái ân kết thúc, người ta đâu rồi. để lại cho em giọt máu đào cùng tiếng đời vang xa. mẹ cha khước từ, xóm làng dèm pha. tủi thân, nhục nhã, đau buồn ai hay ?

dại khờ em chọn cách chấm dứt tủi nhục bằng cách rời bỏ thế nhân, rời bỏ cả tôi - gã trai thương em đến đau lòng vẫn chưa một lần ngỏ lời yêu, sợ em sẽ vì những chuyện đã cũ mà khước từ, sợ em sẽ nói em chẳng thương. cũng bởi vì cái hèn nhát, bạc nhược tôi chẳng một lần thổ lộ tâm tư, em đơn độc giấc ngủ, hờ hững đôi bàn tay. cái ngày xuôi tay nào ai hay, lễ tang diễn ra thật chẳng đầy. nhành hoa cúc dại đã rụng rơi, vạt áo ai đã bạt màu nắng, trên tay tôi cầm băng tang trắng. chợt xuất hiện trong ánh mắt, một bóng hồng cô liêu.

em đi rồi đấy, bỏ lại tôi một thứ tình chẳng vẹn. tựa áng mây trời phiêu đãng cùng gió hạ, có nỗi tương tư tôi cất, mỏi mong một lần ai thấu rõ. mà, mệt nhoài chờ đợi rồi lại thôi. tỏ tường làm chi khi sắc hồng môi em đã tàn phai, khi hơi thở em giờ đây chỉ còn là hư vô.

một chiều mưa rơi tầm tã, vẫn là ngã cũ lối xưa, chỉ là vắng bước em về trong mong nhớ.

có những ngày mỏi mệt, có những sáng rũ rượi, có những chiều buồn tênh, có những đêm hiu quạnh, có những ngày tôi thấy lòng mình trống rỗng đến lạ. những chuỗi ngày sau này không có em, sẽ cứ lững lờ trôi qua vô nghĩa như vậy. người ta nói tôi, ôi sao ngu ngốc. tôi chẳng hờn và chẳng trách. hết thảy cũng vì một chữ si. si ai, si hoài chẳng dứt. nhớ ai, nhớ hoài miên man.

dẫu mai kia khi thang âm chẳng vẹn, khi tiếng cười đã chẳng còn đong đầy, tôi vẫn hoài nhớ, mãi thương một người đã cũ của một thời đã xa. chẳng rõ là đã bao đêm dài đằng đẵng qua đi, chẳng rõ là đã bao lâu tôi bầu bạn với đêm đen cô quạnh. chỉ biết rằng, người đi mang theo cả hồn tôi đi rồi.

một ngày nào vẫn như mọi ngày
nắng vẫn vàng ươm một khoảng sân

mà sao ấm áp trong tôi, nay chẳng còn ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro