chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

có một jeon jungkook thật lòng yêu kim taehyung

có một kim taehyung đã phụ bạc jeon jungkook

________________________________________________________

lần đầu tiên em gặp gã là vào một buổi chiều thu yên ả của những tháng năm tươi đẹp thời đại học. em vẫn còn là sinh viên hồn nhiên, vô âu vô lo còn gã đã đi làm, đã có nhiều mối lo lắng cho tương lai. em vẫn nhớ ngày ấy gã khoác lên mình cái áo măng tô lịch lãm, cùng mái tóc bảnh bao, khẽ bước đi với một nụ cười nhạt tựa như những tia nắng ấm mỗi sớm bình minh. từng bước từng bước, không nhạt nhòa cũng chẳng quá nổi bật, mỗi bước chân xào xạc của gã trên lối mòn xưa cũ phủ đầy lá vàng như tiến thẳng vào trái tim em. và để rồi dưới cái nắng nhạt nhòa ấy, con tim em bỗng rung động. chính em cũng không hiểu vì sao, là vì nụ cười ấm áp hay là do ánh mắt quá đỗi dịu dàng đã khiến em phải lưu luyến, em cũng chẳng thể biết được. cảm xúc rung động ấy thực sự quá chớp nhoáng đến em cũng chưa từng ngờ tới. ngay tại giờ phút ấy em chẳng còn nhận thức được bản thân mình là ai hay con tim em đang mong đợi điều gì. em chỉ có thể biết được duy nhất một điều rằng mình đã yêu, đã yêu một người tên kim taehyung ngay từ phút giây đầu em nhìn thấy gã.

em của khi ấy vẫn như một tờ giấy trắng ngô nghê, khờ dại, chỉ biết cố gắng làm mọi thứ vì gã. từ một thiếu gia của một gia đình khá giả mà phải vất vả làm thêm ở quán cà phê gã hay lui tới để được nhìn thấy hắn nhiều hơn một chút. từ một người hậu đậu, vụng về mà lại cố gắng học thêu thùa, đan vá để tặng cho gã một chiếc khăn choàng mà gã còn không thèm nhìn tới. có những khi em cười nhưng cũng có lúc em bật khóc. em không cười vì những câu chuyện của ba kể, cũng chẳng còn khóc vì những vết thương chằng chịt trên đôi bàn tay mịn màng của chính mình. trái tim vẫn còn ở trong người em nhưng dường như nó chẳng thuộc về em nữa. gã cười thì lòng em vui còn gã buồn thì em khóc. có mấy ai khi yêu con tim vẫn chịu nghe theo lí trí? nên em cũng vậy thôi, con tim em giờ đây đã là của gã mất rồi. năm đó có một kẻ ngốc đã vì gã mà làm tất cả nhưng liệu gã có hiểu được lòng em?

và rồi vào một ngày đông giá buốt, gã đã tỏ tình với em. vào cái ngày mà gió đông thổi từng cơn rét thấu tim gan lại chính là ngày em hạnh phúc nhất. phải chính là kim taehyung đã nói lời yêu thương với jeon jungkook. gã không thể biết được em đã hạnh phúc đến nhường nào đâu. em không kìm được mà bật khóc. những tâm tư giấu kín, những sự tủi hờn, những tình cảm chất chứa bây lâu nay trào dâng trong lòng em theo dòng nước mắt nóng hổi tuôn dài trên đôi má. những vết thương ngày hôm qua cũng chẳng còn nhói đau nữa. những gì em cảm nhận được lúc này chỉ còn là hạnh phúc, một niềm hạnh phúc đến bất tận. em vội gật đầu liên tục như lo sợ rằng gã sẽ đổi ý. em cứ ngỡ mình vẫn đang chìm trong giấc mộng sâu. gã khẽ mỉm cười, dịu dàng dang tay ôm em vào lồng ngực ấm áp vẫn luôn xuất hiện trong những giấc mơ của em. vậy là từ giờ em sẽ chẳng còn cô đơn, sẽ chẳng còn phải nấp phía sau âm thầm dõi theo ai nữa mà em đã có người yêu, đã có một người luôn ở cạnh bên em. năm ấy, em đã có một mùa đông xinh đẹp nhất trong cuộc đời

thế là em ở độ tuổi 18 trăng tròn đã có được gã của tuổi 20

kể từ hôm đông giá buốt đó kim taehyung và jeon jungkook chính thức yêu nhau. gã ta cũng chiều em lắm. mỗi buổi sáng đều đưa em đi học, cầm trên tay một bữa sáng nhẹ nhàng cùng một hộp sữa dâu mà em thích nhất. tới trưa gã sẽ lại chờ em trước cổng trường rồi đèo em về trên chiếc xe gã thích. gã ngồi trước còn em thì ngồi sau, vòng đôi tay mảnh mai ôm lấy gã. em sẽ thì thầm kể cho gã nghe về buổi học của em, kể xem hôm nay em đã học được những gì, đã nhớ gã ra sao. những ngày được nghỉ học em chẳng còn đi làm thêm ở quán cà phê cũ nữa mà lại cùng hắn đi dạo phố phường. có thể là cùng nhau đi xem phim, đi sở thú cũng có những buổi chiều chỉ ngồi bên ghế đá công viên lặng yên ngắm nhìn hoàng hôn buông dần xuống thành phố phồn hoa nhộn nhịp. đôi tay to lớn của gã sẽ bao trọn bàn tay nhỏ bé của em, khẽ khàng xoa nắn, trao cho em ánh nhìn thương yêu khiến con tim em xao xuyến. em khẽ tựa đầu lên vai hắn mặc kệ thời gian trôi. mỗi ngày trôi qua đều thật dịu dàng, yên bình nhưng lại hạnh phúc. lúc bấy giờ em chẳng còn cần gì nữa cả chỉ cần có gã thôi là đủ rồi. có những lúc em đã ngỡ rằng em và gã có thể đi với nhau suốt đời, có thể nắm tay nhau đi tới cuối đời. nhưng rốt cuộc gã cũng chỉ là mối tình đầu của em. mà tình đầu sẽ chẳng thể là tình cuối.

những ngày ấy trôi qua quá đỗi bình yên tựa như những ngày lặng gió trước khi bão tới. em chỉ cần như vậy nhưng gã thì không. ừ thì gã cũng thích yên bình đấy nhưng cái gì quá thì cũng không tốt. sự bình yên quá đỗi này khiến gã sớm chán nản. chỉ tiếc khi ấy em quá hồn nhiên, nghĩ rằng thương nhau thì chỉ cần bên nhau là đủ. em không thể cho gã những gì gã muốn nên rồi đoạn tình cảm này cứ thế mà nhạt phai.

em và gã đã yêu được gần một năm, em vẫn đang đắm chìm mình vào những ngọt ngài của tình yêu thuở mới lớn. nhưng rồi chuyện gì muốn đến cũng sẽ phải đến. em đã thấy gã ngoại tình...

hôm ấy là một ngày mùa thu nắng nhạt tựa như lần đầu em trông thấy gã. em bước đi giữa những tán cây lá vàng cùng đám bạn. và thật tình cờ thay khi em lại nhìn thấy gã. vẫn là chiếc áo măng tô ngày ấy, vẫn là mái tóc bảnh bao gọn gàng, chỉ có điều ngày hôm nay gã lại không đi một mình.

bên cạnh gã là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn màu nâu nhạt. và trên cổ của nàng lại là chiếc khăn choàng mà em đã thức suốt mấy đêm để đan tặng cho gã. những vết sẹo do kim đâm khi ấy vốn đã lành từ lâu nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại nhói lên đau đớn. em thấy gã cười, vẫn là nụ cười dịu dàng mà em mê luyến, chỉ tiếc là ngày hôm nay nụ cười ấy không chỉ dành cho riêng em nữa rồi. em vẫn cố tin tưởng gã, tự lừa dối mình rằng đó chỉ là một người bạn thân của gã mà em chưa từng gặp. nhưng rồi sự cố chấp của em, chút hi vọng nhỏ nhoi yếu ớt cuối cùng cũng nhanh chóng bị dập tắt. em thấy gã hôn nàng. gã cúi đầu, dịu dàng vén tóc rồi nâng cằm nàng lên. ân cần, nhẹ nhàng và chu đáo giống hệt những gì gã đã từng dành cho em. móng tay em ghì chặt vào lòng bàn tay đến chảy máu. tim em vỡ vụn. rốt cuộc thì cuộc tình mà em đắm chìm bấy lâu nay, những tâm tư mà em hằng đêm ấp ủ, những điều mà em trân quý nhất đều chỉ là giấc mộng viển vông của riêng mình em. em cúi đầu. em khóc, khóc như một đứa bị đánh thức từ một giấc ngủ sâu.

giấc mơ năm 18 tuổi của em cứ thế mà vỡ nát, mà tan thành nước mắt chảy dài trên đôi gò má. em đã cố gắng vì ai, đã hết lòng vì ai và đã nhận lại được gì? đánh đổi rất nhiều chỉ để nhận lại được sự giả dối thôi sao? tại sao gã lại phải làm như thế? tại sao gã lại phải tỏ tình với em? lại phải cho em chút hi vọng rồi lại tự tay dập tắt? hàng vạn câu hỏi không lời giải đáp cứ thế xuất hiện trong đầu em. nhưng em  không hỏi gã, cũng không muốn tìm cho ra câu trả lời. hãy cứ để em giữ lại chút hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc tình này, để em ngu ngốc tin rằng có lẽ ít nhất trong một khắc nào đó, trong một giây phút thoáng qua, gã cũng đã từng thật lòng thích em, đã từng thật sự thuộc về em.

em quay lưng bước đi. gió mùa thu vốn không lạnh như mùa đông và dẫu ánh nắng vẫn phủ đầy trên đường phố nhưng cớ sao lại chẳng thể chiếu tới sưởi ấm tim em?

mùa thu năm 18 tuổi, jeon jungkook đánh mất trái tim của chính mình. tờ giấy trắng tinh khôi ngày hôm ấy tồn tại một vết rách vĩnh viễn không thể gắn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro