you're my home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- seokjin hyung, anh chưa về ạ?

- anh cần phải hoàn thành xong vài thứ nữa, em cứ về trước đi jimin.

seokjin ngẩng đầu khỏi màn hình vi tính để nhìn cậu trai trẻ ở phía đối diện, hình như em ấy vừa mới nhuộm tóc và anh phải công nhận là màu tóc này của jimin trông rất đáng yêu. ngắm nghía một chút rồi lại quay về bàn máy tính, phải nhanh nhanh về nhà mới được chứ. không gian xung quanh họ lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn vỏn vẹn tiếng dọn dẹp đồ đạc của jimin và sau một lúc, seokjin lại liền nghe được giọng người kia.

- vậy em về trước nhé, yoongi hyung đến đón em rồi. anh cũng mau mau về nha, đừng làm việc khuya sẽ bệnh đấy ạ.

- ừm, anh biết rồi và hai đứa vui vẻ nha.

nụ cười tươi xuất hiện trên môi cả hai, seokjin thật sự rất vui khi thấy bộ dáng của người kia như vậy, cuối cùng thì jimin cũng có điều mà cậu ấy xứng đáng được nhận. cậu nhóc đó là người tốt nhất với anh ở đây, mặc dù tên người yêu của cậu ta lúc nào cũng nhìn trông có vẻ khá khó ở, nhưng seokjin có thể chắc chắn đó là một người tốt.

suy nghĩ lan man một lúc, khi nhìn lại đồng hồ cũng chỉ còn vỏn vẹn 15 phút để kịp chuyến tàu cuối cùng, anh lại tranh thủ hoàn thành bản báo cáo để về nhà mà không phải bỏ lỡ bữa tối.

- cuối cùng cũng xong!

tầm 5 phút sau, seokjin đã kịp hoàn thành toàn bộ việc mình cần làm, anh lập tức thu dọn trở về, may mà lúc nãy jimin đã nhận giúp vài việc, không thì tới tối khuya không biết anh đã được về chưa. nhưng mà vừa ra đến cửa công ty liền nghe tiếng khóc của một đứa trẻ, seokjin liền xoay người tìm kiếm xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ một cô bé khá xinh xắn với hai bím tóc nhỏ. anh vội vàng đi tới chỗ đứa trẻ, rút từ trong túi ra cái khăn nhỏ lau lau khuôn mặt bầu bĩnh kia rồi hỏi.

- sao vậy kìa, khóc sẽ xấu lắm đó nha.

- chú ơi, con không thấy gấu bông đâu hết cả!

đứa bé kia đưa đôi mắt ươn ướt nhìn seokjin, lúc nãy bé thấy chú lau nước mắt cho bé, chắc chắn chú không phải người xấu. nhưng mà bé mất gấu bông rồi, làm sao đây?

seokjin thấy thế cũng đành tìm thử xung quanh, một lát sau thì thấy cái chân nhỏ màu vàng trong bụi cây gần đấy, lập tức anh hớn hở đưa cho đứa trẻ kia ngay.

- này, của con đúng chứ?

- a! đúng rồi ạ, cảm ơn chú, bà cháu sẽ thương chú lắm, cháu cũng vậy nè!

- bà sao?

anh thắc mắc, sao lại có cả bà? nhưng tiếc là chưa kịp hỏi thì xa xa một giọng nói vang lên, thì ra là mẹ gọi về, đứa bé kia cũng vẫy tay chào tạm biệt seokjin rồi chạy đi mất.

- cảm ơn chú, chú đẹp trai tốt bụng.

- được rồi, về nhà đi nào.

vẫy tay lại với bé gái kia, lòng cũng vui hơn được một chút, seokjin lại tiếp tục đi kẻo trễ tàu, dù gì cũng chỉ còn khoảng 5 phút nữa, may là nhà ga gần công ty đấy chứ.

- hãy tận hưởng cuộc sống của bạn, vì nó là của riêng bạn mà thôi.

đang đi thì loa phát thanh bên đường vang lên vài câu nói, hình như tới chương trình radio mà người kia thích rồi thì phải, vậy thì phải nhanh nhanh về nhà mới được.

khoảng khắc seokjin đặt lưng lên ghế trên chuyến tàu cuối cùng, anh cảm thấy ngày một háo hức, anh muốn về nhà, kể cho người kia nghe hôm nay anh đã làm được những gì. nhưng vừa đi được khoảng vài phút, lúc mà seokjin đang lơ đãng nhìn xung quanh, lại nhìn thấy một bé cún chạy loanh quanh, hình như là bị lạc rồi.

- xin chào, bé là của ai vậy này?

chú cún chạy đến chỗ seokjin rồi giương đôi mắt to tròn ra nhìn anh, bộ lông màu đen xen chút vàng xù lên nhìn đáng yêu quá chừng, hình như hôm trước có người bảo muốn nuôi cún, vậy đem về nuôi cũng được ấy nhỉ. nghĩ là làm, seokjin ôm chú cún nhỏ lên, bé cũng ngoan ngoãn cho anh bế luôn, vậy là cả hai cùng nhau tiếp tục chờ đợi để có thể về nhà.

- nào nào, mình cùng về nha.

anh âu yếm con cún nhỏ, thật tình là nhìn thấy thương quá chừng, chắc chắn cậu trai ở nhà sẽ thích lắm cho xem. đúng lúc này tiếng chuông báo đến nơi vang lên, seokjin liền ôm nhóc cún xuống tàu, từ đây đi thêm vài ngã rẽ sẽ thấy nhà của anh rồi. không hiểu sao, bạn nhỏ trên tay lại cựa quậy nhảy xuống rồi chạy đi, thế là anh lại phải chạy theo sau, nhóc này là muốn đi đâu đây nè.

rong ruổi một hồi lâu, chẳng hiểu sao bé kia lại chạy đến trước ngôi nhà màu nâu trà với hàng dây leo xinh xắn trước cửa nhà, ơ chẳng phải là nhà của anh sao? seokjin chưa kịp phản ứng thì từ cánh cửa gỗ đã có một chàng trai bước ra, chú cún nhỏ liền vẫy đuôi chạy đến bên người kia, cùng lúc này một giọng nói trầm ấm cũng hướng về anh mà vang lên.

- anh về rồi!

- taehyung, con cún nhỏ này?

seokjin đưa mắt nhìn người tên taehyung kia rồi tò mò, ừ thì đây cũng là nhà của cậu ta nữa. ngay sau đó, người kia liền ôm bé cún nhỏ lên tiến về phía anh, miệng cười tươi đến rạng rỡ mà trả lời.

- tannie ấy ạ, em vừa mới nhận nuôi bé, nó lại chạy đi lung tung, ai ngờ gặp ngay anh luôn này.

- anh cũng định mang nó về cho em nuôi luôn đó nè.

cả hai cười rạng rỡ bên nhau rồi cùng đi vào nhà, vậy là từ hôm nay gia đình cả hai sẽ có thêm một thành viên mới, là bé kim yeontan này đây.

cuối một ngày mệt mỏi, khi mà cả hai đã nằm trong ổ chăn ấm áp, taehyung sẽ liền ôm lấy seokjin thật nhẹ nhàng rồi kể anh nghe về những câu chuyện vụng vặt nơi trường quay, chẳng hạn như việc cậu vô tình thấy anh yoongi cứ ngồi nhìn hình jimin sau đó cười khờ, hay cả việc anh namjoon ăn vụng đồ ăn của jungkook làm thằng bé kêu oai oái quá chừng. sau đó liền sẽ là tiếng cười khúc khích của seokjin, anh cũng kể cho cậu về việc anh gặp yeontan hôm nay nè, hay là cả bé gái dễ thương lúc chiều nữa. đột ngột cậu trai đang ôm lấy seokjin kia chồm người lên, hôn cái chóc vào má anh rồi thì thầm bảo.

- em yêu anh ghê á.

- ơ hay nhỉ? hôm nay, còn nịnh nữa cơ à.

- em đang thể hiện tình yêu mà.

seokjin cười rộ lên sau câu nói của taehyung, khẽ xoay người lại nhìn cậu trai kia rồi áp hai bàn tay lên má cậu, giọng nhẹ nhàng nói.

- cả ngày hôm nay anh chỉ muốn về nhà thôi. và em chính là nhà của anh, taehyung à.

🌙
.end.
oneshort be bé tớ gửi tặng glistenkid (from monshinies with all love)
chúc mừng sinh nhật nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro