Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Song Hae Sun về tới Scenery.

Cô háo hức lên xe Seo Hyeju, cả đường đi Seo Hyeju giống như đang tẩy não, kể chuyện tình yêu không đến được với nhau giữa cô ta và Kim Taehyung để dạy dỗ cô, làm cô cảm thấy lỗ tại và tâm hồn như bị giày xéo.

Cuối cùng, cô xuống xe Seo Hyeju như trốn chạy.

"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân?" Tiểu Chan thấy Song Hae Sun vừa về nhà, sắc mặt tái mét, thất hồn lạc phách, chạy theo hỏi, "Thiếu phu nhân, cô sao thế?"

Song Hae Sun ngu ngơ quay lại đáp, "Không sao, đến giờ cơm đừng gọi tôi, tôi không đói"

Phòng ở lầu hai, Song Hae Sun bó gối ngồi bên cửa sổ, không làm gì cả, chỉ ngồi thừ ở đó, giữ nguyên tư thế này 3, 4 tiếng đồng hồ.

Cô không nghĩ gì khác, cả kỳ nghỉ đông chỉ nghĩ đến Kim Taehyung, nghĩ quá nhiều, giờ phút này cô không muốn nghĩ nữa.

Từ lúc nhỏ, cô đã biết mình là đứa bị bỏ rơi, không ai dạy yêu thương, không có được tình yêu cũng sẽ không yêu ai. Là Kim Taehyung đã không màng tất cả mà yêu cô cưng chiều cô.

Nhưng, đàn ông dù sao cũng là đàn ông, dù trong lòng yêu một người thì cũng không cản được anh ta làm tình với người khác. Đây là bản năng của đàn ông, là bản tính của tất cả động vật giống đực.

Nếu Kim Taehyung không dám đối mặt với cô vì đã xảy ra quan hệ với Seo Hyeju, không dám thừa nhận đã phản bội cô vì sợ tổn thương cố, thế thì ít ra trong lòng cô vẫn còn được an ủi đôi chút.

Ít nhất, Kim Taehyung không cặn bã như ba cô.

Chẳng phải chuyện giữa nam nữ thổi à, cố nhịn được thì sống tiếp, không nhịn được thì đi thối, có gì khó đâu?!

Nghĩ thì dễ mà làm mới khó, cô có thể nhịn được, nhưng cô không muốn tạm bợ.

Bên ngoài trời đen kịt, gió đêm đầu xuân vẫn mang theo hơi lạnh. Song Hae Sun vực dậy tinh thần, nhanh chóng thu dọn qua loa mấy bộ đồ hằng ngày rồi ra ngoài.

Tiểu Chan ở dưới lầu đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy thiếu phu nhân đi xuống, trong tay xách vali, liền hỏi: "Thiếu phu nhân, tối rồi cô còn muốn ra ngoài à?"

Âm thanh của Tiểu Chan kinh động quản gia Son, quản gia Son cũng vội chạy tới, "Thiếu phu nhân, cô còn chưa ăn cơm, có đói không?"

Song Hae Sun định tươi cười để che giấu nhưng tâm trạng của cô hiện ra rất rõ, cười lên còn khó coi hơn cả khóc, "Mọi người đừng lo, tôi chỉ về lấy vài thứ, còn phải về trường nữa, trước đây không học hành đàng hoàng, sau này phải chăm chỉ mới được."

Quản gia Son và Tiểu Chan thoáng nhìn nhau, nếu không có người chứng kiến, họ thật không tin chính tại mình nghe thấy.

Quản gia Son: "Nhưng thiếu phu nhân à, giờ tối rồi, ở nhà ngủ một đêm cũng không trễ nải học hành đâu"

Tiểu Chan: "Đúng đó, đã hơn 10h rồi, giờ cô về trường, không phải ký túc xá cũng đã đóng cửa rồi sao?"

Song Hae Sun đã quyết đi, thì người trong căn phòng đầy ắp dấu vết hoan ái với Kim Taehyung khiến cô thấy khó thở.

"Đúng đó, muộn thế này là đóng cửa rồi, còn phải phiền Anh Jo"

Quản gia Son khuyến vài câu, nhưng Song Hae Sun vẫn kiên trì, ông cũng không dám nói nữa, đành vội vàng gọi Anh Jo đưa thiếu phu nhân về trường.

Nhìn đuôi xe xa dần, quản gia Son suy tư thẩm thì, "Chẳng lẽ bị ức hiếp gì ở nhà họ Kim rồi?"

Tiểu Chan cũng nghĩ thế, "Trước đó, thiếu phu nhân còn vui vẻ gọi điện nói về nhà ở hai ngày, còn nói muốn qua nhà họ Kim một lát, vừa về là đã thế này rồi. Điều quan trọng chính là do Seo tiểu thư đưa về."

Quản gia Son, "Ôi, xem ra không đơn giản là bị ức hiếp gì ở nhà họ Son đầu, chắc Seo tiểu thư đã nói gì rồi. Hồi đó đâu phải lão gia, phu nhân chưa từng lạnh mặt với thiếu phu nhân đầu, thiếu phu nhân cũng không thế này?

Tiểu Chan: "Cái cô Seo tiểu thư này, rõ ràng thiếu gia đã cự tuyệt rồi, sao còn chưa từ bỏ nữa chứ?"

***

Để mình bận rộn bù đầu sẽ không thấy khó chịu nữa, cuối cùng Song Hae Sun đã tìm được biện pháp xao lãng tốt nhất, đó chính là học hành chăm chỉ, mỗi ngày tiến lên.

Song Hae Sun học tài chính, thuộc ngành khoa học tự nhiên, toán cao cấp là môn rất quan trọng.

Hồi phổ thông cô đã đau đầu với môn toán rồi. Vào đại học, cô cũng chưa từng nghiêm túc học toán cao cấp, giờ muốn cố gắng cũng không biết học từ đầu nữa.

Cũng may có thầy Lee.

Với lại, dù thầy Lee nghiêm khắc chẳng nể tình nhưng thầy dạy rất giỏi, học bù mấy ngày là dần thấy hiệu quả.

"Thầy Lee, đây là bài em làm, thầy xem thử xem ạ?" Song Hae Sun nộp trước bài thi mô phỏng đề thi cuối kỳ năm nhất trước đây cho thấy chấm.

Thầy Lee cảm thấy vui mừng gấp bội, "Được đấy, em xem bài hôm qua thầy giảng đi, thầy chấm xong rồi giải thích cho em"

Nghe đồn bối cảnh của Song Hae Sun không tầm thường, Thầy Lee nghĩ tới khúc mắc giữa mình và Song Hae Sun, lo không giữ được bát cơm này, vì thế liền nịnh nọt, thể hiện sự quan tâm thầy giáo dành cho sinh viên. Ai ngờ, chẳng những Song Hae Sun đi học nghiêm túc nghe giảng, tan học cũng lại đây.

Nhìn sinh viên mình hiểu bài, người làm thầy cũng có cảm giác hân hoan.

Cô Hwang chủ nhiệm cũng rất được an ủi, từ lâu đã cảm thấy con bé Song Hae Sun này rất thông minh. Đáng tiếc thông minh lại không dùng trong học tập, thật đáng tiếc! Bây giờ nhìn lại, cuối cùng con bé cũng đã thông suốt.

Nhiều lần Thầy Lee lén lút hỏi cô Hwang về bối cảnh của Song Hae Sun , nhưng cô Hwang chỉ biết ba của Song Hae Sun quyền sân vận động cho trường, đây là chuyện ai cũng biết, không có chuyện nào khác.

Thầy Lee chấm bài dựa trên đáp án sẵn, cảng chấm càng mừng: "Song Hae Sun, bài này là em tự làm? Không xem đáp án?"

"Không ạ, sáng nay em mới làm ở thư viện, làm rất quen tay, nếu không cũng chẳng dám đưa thấy chấm"

Thầy Lee cười, "Quen tay là được rồi, giờ có phải thấy toán cao cấp cũng dễ đúng không?"

"Dạ, với lại thú vị lắm ạ"

Thầy Lee tính điểm, nhanh chóng viết ngay đầu bài thi, "Em tự xem đi"

Song Hae Sun củi đầu nhìn, bất giác "wow" lên một tiếng, "126: Thầy à, thấy không tính nhẩm đó chứ?"

Do nền tảng Song Hae Sun quá tệ, nên nội dung học bù đều là của năm nhất. Từ lúc học bù tới nay, đây là lần đầu tiên Song Hae Sun làm bài thi thử. Mục tiêu của cô là đạt điểm chuẩn, không ngờ điểm gần tối đa, quá thần kỳ.

"Không nhầm đâu, trừ phi đáp án thầy lấy là sai? Thầy Lee lật ra trang sau, "Câu cuối cùng, suýt nữa là em đúng rồi, đáng tiếc"

Song Hae Sun quá vui mừng, có công mài sắt có ngày nên kim, quả nhiên câu này không phải để an ủi người.

"Mất bao lâu em mới làm xong bài này?"

"Em không canh thời gian, nhưng quả thật rất lâu. Sáng học xong 2 tiết là em vào thư viện, không ăn trưa, chắc khoảng 2, 3 tiếng gì đó ạ"

"Không tệ, đề mà làm không được thì cho em cả ngày cũng giải không ra. Em có thể làm được là tốt rồi, bằng lòng với số điểm này không?"

Song Hae Sun cười rạng rỡ không che giấu suy nghĩ, nói, "Bằng lòng, bằng lòng, cám ơn thầy nhiều"

"Khỏi phải cảm ơn thầy, là em tự mình cố gắng. Môn toán cao cấp này, chỉ cần em hiểu rõ quy luật và bản chất trong đó thì có thể suy một ra ba"

"Dạ, dạ, dạ, đều nhờ thầy ạ, cám ơn thầy"

"Chương trình năm nhất gần như em đã nắm vững, giờ tầấy đưa em vài để thi, ngày mai thầy bắt đầu bù cho em phần của học kỳ trước. Mấy ngày nữa là em có thể đuổi kịp tiến độ lớp học rồi đấy."

"Dạ, dạ, dạ, cám ơn thầy ạ."

Song Hae Sun liên tục cám ơn, Thầy Lee nghe mà vui vẻ không ngớt, thầm nghĩ chén cơm này giữ lại được rồi.



____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro