Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yang Dae Soon, cậu đừng đến gần tôi quá, mất công chủ nhiệm lớp lại tìm tôi nói chuyện nữa, bảo tôi làm hư cậu, thế chẳng phải oan cho tôi sao?"

Song Hae Sun nói rất thật thà, cô chủ nhiệm đã nhiều lần cảnh cáo cô không được làm ảnh hưởng đến các bạn khác. Khiêm tốn mà nói thì bây giờ cô là gái đã có chồng, không được phép động tâm, mờ ám hay tỏ tình gì hết.

Cắm sừng Kim Taehyung, cô còn muốn sống không hả?!

"Nè nè nè, Yang Dae Soon, cậu tránh xa một chút. Thật đó, tôi xin cậu mà, chúng ta cư xử như trước không được ha?"

Song Hae Sun càng lùi ra sau, Yang Dae Soon càng tiến lại gần, sống chết cũng phải nói rõ ràng.

"Song Hae Sun, thật ra lúc học lớp 11 tôi đã thích cậu rồi"

"..." Chắc chắn thính giác của cô có vấn đề.

Gió thu thổi hiu hiu, lá khô rơi xào xạc, lá ngô đồng bay lượn, hai người một cao một thấp đứng im lặng dưới tàng cây. Song Hae Sun cúi đầu, còn Yang Dae Soon xúc động thổ lộ tình yêu thầm kín mấy năm qua của mình.

"Khi đó, suốt ngày cậu bị thầy giáo phạt. Mới đầu tôi cảm thấy cậu thật đáng đời, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào hễ nhìn thấy thầy phạt cậu là tôi lại đau lòng"

"Người khác chỉ thấy dáng vẻ điên điên khùng khùng của cậu, còn tôi lại thấy nước mắt xót xa của cậu trước ngày họp phụ huynh. Khi bạn học bị ăn hiếp, cậu dũng cảm trượng nghĩa. Còn nữa, cậu kiên trì không chùn bước giành vinh quang cho lớp trong ngày hội thể thao?

"Khuyết điểm của cậu trong mắt người khác lại là ưu điểm trong mắt tôi, khi đó tôi biết mình đã thích cậu rồi"

"Nhưng lúc đó tôi không dám thừa nhận, không dám thổ lộ tình cảm, càng không hiểu làm thế nào để thích một người, cho nên mới cố ý lạnh nhạt với cậu"

"Nói thật với cậu, lúc điện nguyện vọng đại học, tôi biết cậu muốn vào trường này, theo ngành này, tôi liền chọn chuyên ngành, chọn trường giống hệt cậu. Song Hae Sun , là tôi theo cậu đến đây."

Song Hae Sun nghệt mặt đờ đẫn.

"Lần trước, sau khi cậu từ chối tối, tối về nhà bình tĩnh vài ngày, có thể tối kiêu ngạo khiến cậu cảm thấy tôi không chân thành. Đúng vậy, từ trước tới nay tôi rất kiêu căng tự mãn, nhưng Song Hae Sun, vì cậu tôi có thể bỏ xuống tất cả kiêu hãnh, chỉ vì cậu mà thôi."

"Vì cậu, tôi có thể không màng đến sự phản đối của mọi người, tôi không tin những lời đồn thổi vớ vẩn về cậu, tôi chỉ tin những gì cậu nói"

"Song Hae Sun, cho tôi cơ hội được không? Tôi đã suy nghĩ kĩ càng, tôi thích cậu, rất thích cậu, rất thích cậu..."

Trong mắt người ngoài, Song Hae Sun là kẻ lõi đời, da mặt dày, tính tình kém, chính cô cũng cho là thế. Nhưng nghe Yang Dae Soon tỏ tình trực tiếp thế này, đầu óc Song Hae Sun rỗng tuếch, mặt mày đỏ ửng.

Những điều này trong mắt Yang Dae Soon lại là biểu hiện cô cũng thích cậu.

Khi đã yêu thích một người, ngay cả một ánh mắt vô tình cũng sẽ khiến mình nghĩ cô ấy thích mình.

Yang Dae Soon không chờ Song Hae Sun đáp lại liền bước lên chủ động cầm tay cô.

Ngay lúc cậu chạm vào tay cô, cô bỗng hất mạnh ra như bị điện giật.

Phản ứng thái quá sau khi đời người rất dễ làm người ta hiểu lầm.

"Sao thế, cậu vẫn nghi ngờ lòng thành của tôi sao?" Nói xong, Yang Dae Soon cầm vợt tennis trên vai xuống, hỏi, "Cậu còn nhớ vợt bóng này không?"

Song Hae Sun nghiêm túc nhìn vợt bóng, đương nhiên cô nhớ chứ, đây là vợt bóng cô đã dùng khi đại diện trường tham gia giải thi đấu tennis năm lớp 11. Do lúc đó phần thưởng là bộ vợt nên cô tiện tay đưa vợt cũ cho bạn cùng bàn lúc đó là Yang Dae Soon.

Cô nhớ rõ vài sợi dây cước của chiếc vợt đó đã bị đứt, nếu không có cũng chẳng hào phóng cho người ta đầu. Lúc đưa cho Yang Dae Soon, thật ra cô cũng có ý khoe khoang.

Không ngờ Yang Dae Soon còn giữ đến tận bây giờ, còn đan lại mấy sợi bị đứt nữa, nhìn y chang như đồ mới, đủ để biết cậu ta trân trọng nó đến mức nào.

"Cậu.." Quả thật, Song Hae Sun rất cảm động, nhận nhiều thứ tình cũng không cảm động bằng tỏ tình trực tiếp.

Huống hồ Yang Dae Soon lại là hot boy được nhiều nữ sinh theo đuổi nhất. Được hot boy tỏ tình đã quá thỏa mãn lòng hư vinh be bé của cô.

"Tôi nói thật đó, không phải đùa đâu"

Yang Dae Soon cười nhạt, có chút ngây ngô lại thêm xíu ngượng ngùng. Cậu nói rất chân thành cũng rất tự tin, "Sau này tôi sẽ bảo vệ cậu, sẽ không ai ức hiếp cậu nữa"

Đây là lời hứa vĩ đại nhất mà cậu dành cho cô.

Tim Song Hae Sun đập nhanh hơn, cô hồi hộp đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập loạn, nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối, "Xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận cậu"

Việc này trước đây đã không nghĩ đến thì bây giờ cũng sẽ không, sau này lại càng không dám.

"Tại sao?" Yang Dae Soon thay đổi cảm xúc rất nhanh, nụ cười dịu dàng đã biến mất, che giấu nỗi mất mát.

"Chẳng tại sao, tôi không thích cậu"

"Cậu nói dối!"

"Sao tôi phải nói dối? Cậu tưởng cậu là ai?" Song Hae Sun hơi không nỡ, cũng hơi đau lòng, nhưng cô không còn cách nào khác, "Từ trước tới giờ, tôi chưa từng thích cậu, còn chuyện cậu thích tôi... chẳng lẽ lại trách tôi à?"

"Tôi không tin!"

Yang Dae Soon nói rất tự tin làm trái tim sắt đá của Song Hae Sun nổi lên tia bứt rứt. Thích không, một nam sinh ưu tú như thế đương nhiên cô thích rồi, nhưng mà... bây giờ có nói gì cũng đã muộn...

"Tôi phải đi, cậu tránh ra" Cô mất kiên nhẫn, cô muốn trốn tránh.

Ai ngờ Yang Dae Soon dứt khoát cản đường, cô sang trái cậu cũng sang trái, cô rẽ phải cậu cũng rẽ phải.

"Ê, Yang đại thiếu gia, tôi có quyền từ chối đó? Lẽ nào tôi thích Suga, thì Suga phải là chồng tôi sao?"

Nói không được thì trực tiếp ra tay thôi, Yang Dae Soon giữ chặt cánh tay cô, kéo không cho cổ đi.

"Này, cậu bỏ ra, ban ngày ban mặt trước đám đông, lôi lôi kéo kéo không được đâu đó!"

"Tôi muốn cả trường này biết, Song Hae Sun cậu là người Yang Dae Soon tôi thích. Sau này không ai được đụng đến một sợi tóc của cậu!"

Nhà họ Sở ở thủ đô là danh môn vọng tộc, có sản nghiệp riêng khắp nơi, dù không phải một tay che trời thì cũng có quyền có thế.

Trước khi vào đại học, Yang Dae Soon đều có xe sang đưa đón, có nhân viên đi theo cầm cặp xách giày, còn gọi cậu là đại thiếu gia.

Quả thật, người như cậu có thể lợi dụng uy quyền của mình để bảo vệ một nữ sinh.

Những kiểu bảo vệ này, Song Hae Sun không cần cũng rất khinh.

Đang lúc hai người giằng co, đột nhiên một chiếc Land Rover oai vệ xuất hiện trên đường mòn râm mát. Bức tranh đường nhỏ eo hẹp làm nền cho chiếc Land Rover to lớn có vẻ gì đó hơi đường đột.

Cửa kính Land Rover từ từ hạ xuống, Song Hae Sun chỉ cần thoáng nhìn đã biết người đến là ai. Tức thì như bị kim chích, sống lưng cố lạnh toát.

"Lên xe!" Kim Taehyung nghiêm mặt, trừng mắt, ánh mắt như lửa rất giận dữ, bực dọc nói.

Song Hae Sun bất giác hất tay Yang Dae Soon ra, rõ ràng chẳng làm gì sai, nhưng lại có cảm giác như mình làm chuyện bất lương bị bắt quả tang vậy.


_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro