1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tí tách...!Tí tách.....!
Hình như là giọt nước đang nhỏ trên nền men gạch sứ, từng giọt từng giọt, liên tục rơi xuống dưới.Cơ thể trĩu nặng, mí mắt dù cố gắng cũng không thể mở ra, tôi bực mình quơ tay lên, muốn tắt vòi nước kia đi, nhưng tay chân làm cách nào cũng không thể cử động.

Tí tách...!Tí tách.....!
Nhìn giọt nước đang chảy xuống, rõ ràng văng vẳng bên tai.Đầu óc tôi kịch liệt đau đớn, tôi co giật người, không biết làm sao lại bắt đầu lo lắng rằng cái vòi nước kia đã bị hư.

Nếu làm dơ sàn nhà, anh sẽ tức giận.
Đột nhiên trong đầu hiện ra gương mặt phẫn nộ của Taehyung, tôi giật mình tỉnh lại.
Đau đớn trong nháy mắt biến mất, âm thanh giọt nước rơi xuống vừa rồi không ngừng tra tấn tôi khi nãy cũng như chưa từng xuất hiện.

Tôi ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn những người công nhân bận rộn ra vào nhà. Bộ quần áo bảo hộ lao động đồng nhất màu vàng nhìn cực kỳ chói mắt, bọn họ khiêng ghế số pha trong phòng lên, rồi cố gắng di chuyển ra ngoài cửa.

Tôi có chút choáng váng, thầm nghĩ rằng dụng cụ trong nhà đều là gỗ đỏ do tôi đích thân chọn lựa, di chuyển chúng sẽ khó khăn hơn nhiều. Não tôi đang chậm chạp hoạt động, tầm mắt tôi ngừng một lúc lâu, rốt cuộc mới ý thức được họ đang dọn tất cả đồ đạc trong nhà.Trong nháy mắt phản ứng lại, tôi hốt hoảng lên.

Hai người công nhân đang khiêng sô pha sắp đến trước mắt, tôi nôn nóng muốn chạy tới, vừa hoảng hồn vừa giận dữ la lên:
"Các người đang làm gì?"
Họ không một ai trả lời tôi.

Những người công nhân đó như cũ vẫn cúi đầu muốn nhấc cái ghế sô pha về phía trước, tôi theo bản năng né sang một bên, nhưng động tác lại chậm một nhịp. Một người công nhân cứ thế đi xuyên thẳng qua người tôi, không có chút cản trở nào.

Động tác tôi ngừng lại ngay tức khắc, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn ghế sô pha tiếp tục xuyên qua nửa thân hình trong suốt của chính mình.

Tôi chợt nhớ ra.

Tôi đã chết rồi.

Tâm trạng lúc nãy vẫn còn đang khẩn trương bỗng chốc nguội lạnh, như thể mọi cảm xúc đều bị rút sạch. Tôi bình tĩnh lại, bắt đầu nhìn phía về những món đồ trong nhà đã từng thuộc về tôi và Taehyung.

Đồ nội thất bằng gỗ đỏ ban đầu đều đã bị dọn đi, thậm chí cả giấy dán tường màu xanh nhạt cũng bị xé xuống. Trên bàn trà trước kia từng để trưng bày một chậu dây thường xuân cũng bị ném ngổn ngang trên mặt đất, trên những tán lá màu xanh lục còn dính lấm tấm vôi tường màu trắng, nhìn có hơi thảm hại.

Vào lúc tôi ra đi, anh yêu cầu tôi đem theo hết đồ đạc của mình, tôi đã mang đi tất cả. Chỉ là không nghĩ tới, ngay cả cái cây này, cũng không thể giữ lại. Tâm tình lúc này không thể diễn tả, tôi đứng cạnh tường, im lặng nhìn những người công nhân đem đồ trong nhà dọn đi.

Mùa hè năm nay hình như rất nóng, áo bọn họ đều ướt. Tôi lại không cảm giác được chỉ thấy cổ tay hơi lạnh.

Tôi đã cắt tay tự sát.

Với tư cách là một bác sĩ, sử dụng phương thức tự sát này thật sự khó coi và vô cùng đau đớn, nghe lại có vẻ ngu ngốc.

Chỉ là khi ấy căn bệnh trầm cảm của tôi đã rất nghiêm trọng, không còn một chút hi vọng sống nào. Sau khi an bài mọi việc ổn thỏa, tôi một tay cầm dao mổ rồi từ từ kết thúc sinh mạng của mình.

Khác với suy nghĩ của tôi, không đau một chút nào. Mỗi một dao lại thôi thúc tôi tiếp tục, tôi không ngâm tay vào nước ấm, mà là cứa một dao lại một dao. Máu bắn lên mặt, rồi sau đó tràn ra từ từ tại miệng vết thương, khi đó tôi đang xuất thần, cảm nhận máu trong người chậm rãi rút đi.

Tổng cộng là mười hai dao, tôi cắt mười hai nhát, cắt vào động mạch ở cổ tay. Tiếp đó, tôi dựa đầu vào tường, yên lặng chờ đợi cái chết đang đến từ từ.

Tôi đã chết.

Trước kia tôi không tin có linh hồn tồn tại, cũng không tin vào cái gọi là trọng lượng 21 gam*. Nhưng hiện tại, tôi đang đứng ở nơi này, mà bọn họ lại không nhìn thấy tôi.

(Trọng lượng 21 gram: Sau khi thử nghiệm và hội chẩn, người ta xác định rằng sau khi chết sự mất mát trọng lượng trung bình của mỗi người là ¾ ounce, kết luận rằng linh hồn con người nặng 21 gram.)

Nghĩ lại thấy rằng chết đi cũng tốt.

Khi tôi tự sát vì bệnh trầm cảm, những tuyệt vọng cùng cảm xúc đau khổ cũng theo cái chết mà biến mất. Tôi nhìn nơi từng thuộc về chính mình từng đồ vật một bị thay thế cái mới, giấy tường cũng đổi, lại chẳng cảm thấy tức giận một chút nào, ngược lại có cảm giác rằng đây là chuyện đương nhiên. Tôi quấn lấy Taehyung mười năm, cũng không nên không có đạo lý sau khi chết vẫn tiếp tục trói buộc anh.

Lúc này công nhân dọn nhà đã dọn dẹp xong hết những nội thất cần thiết, sạch sẽ ngay ngắn, hoàn toàn không còn nhìn ra hình bóng ban đầu. Taehyung sở thích màu xanh lá, vì vậy tôi đã mua ga giường màu xanh, sô pha màu xanh, cả giấy dán tường cũng là màu xanh. Nhưng hiện tại, tường đã bị đổi sang màu sắc tươi đẹp khác, màn treo cửa sổ sát đất cũng biến thành màu tím mỹ lệ xa hoa. Nếu không phải men gạch sứ trên sàn nhà vẫn còn như cũ, tôi thật sự không nhận ra nơi quen thuộc này nữa.

Công nhân quét dọn xong tàn dư thì cũng kéo nhau lên xe tải về, tôi hơi do dự, chậm rãi đi đến phòng ngủ. Lúc trước tôi gom tất cả quần áo của anh lại treo ngay ngắn trên tủ, hi vọng xa vời rằng mỗi khi lấy quần áo từ đây anh có thể nhớ đến tôi dù chỉ một chút. Chỉ là bây giờ, đến cả tủ quần áo cũng được đổi sang cái mới, quần áo trong đấy hết thảy đều được dọn đi.

Tôi sững người đứng đó. Dường như sau khi chết đi, người dễ dàng mê man, khi tôi nghe thấy tiếng mở khóa ngoài cửa, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Tôi luống cuống tay chân lên, sợ Taehyung phát hiện mình vẫn còn trong nhà anh ăn vạ. Tôi muốn tìm một nơi để trốn đi, nhưng khi cánh tay thẳng tấp xuyên thấu qua cánh cửa tủ, tôi nhận ra rằng tôi không còn thân thể nữa, không cần trốn. Phòng khách truyền đến một tiếng thở dài thỏa mãn, tôi nhận ra chủ nhân của âm thanh này, là Park Jihoon - người mà Taehyung yêu thật sự.

Tên của cậu ấy là điều cấm kỵ giữa tôi và anh, tôi không dám nhắc đến, tôi luôn hi vọng Kim Taehyung có thể từ từ quên đi Park Jihoon, nhưng đó chỉ là tôi ảo tưởng. Ba năm trước, cậu ấy trở về từ Anh Quốc. Cuộc sống yên bình thoáng chốc bị phá vỡ.

Tôi tiến lên vài bước, đi qua cửa, nhìn thấy anh đang cúi đầu hôn cậu ấy. Cảnh tượng này nếu là trước kia sẽ làm tôi đau đớn đến không thở nỗi, hiện giờ đã không còn công kích được đến tôi. Có lẽ vẫn chưa quen với việc là một hồn ma, tôi há miệng thở dốc, theo bản năng tiến về phía họ.

Nhưng không một ai nhìn về phía tôi.

Anh đang ôm Park Jihoon, giọng nói trầm thấp lại ôn nhu:
"Từ nay về sau đây sẽ là nhà của chúng ta."

Cậu ta mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ Taehyung hôn lên. Tôi có chút ngơ ngác, không biết đã bao lâu chưa được nghe thấy giọng nói dịu dàng như vậy của hắn.

Nhìn hai người đang hôn nhau đắm đuối, trong lòng vẫn ẩn ẩn đau. Tôi dời ánh mắt đi, chậm rãi lui về sau hai bước, chiếc đồng hồ quả lắc mới tinh treo trên tường đang rung tích tắc, tôi mới để ý đến thời gian, đã chín giờ tối. Chắc bọn họ đã ăn tối bên ngoài.

Hai người trước mặt vẫn còn đang ôm nhau, tôi ngơ ngác nhớ đến những buổi tăng ca ở bệnh viện, dù cho áp lực công việc bề bộn vẫn cố gắng chạy về nhà nấu cho anh bữa cơm tối. Taehyung rất ít khi trở về, lúc ấy tôi có chút tủi thân, bây giờ mới hiểu ra rằng người như anh không cần về nhà ăn cơm tối. Bên ngoài có bao nhiêu món ngon hấp dẫn, anh còn không chú ý đến. Mà tôi chỉ với tay nghề nấu nướng bình thường không thể nào bình thường hơn, làm sao có thể giữ chân anh.

Chỉ trong khoảnh khắc tưởng nhớ ngắn ngủi, hai người kia đã ôm nhau cùng nằm xuống sô pha. Taehyung ôn nhu mà vội vã hôn điên cuồng lên Jihoon, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên. Anh chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy, lúc này đây tôi cũng không còn tâm tư nghĩ nhiều, thâm tâm muốn nhanh chóng xoay người chạy đi.

Tôi không hề ghen ghét cậu ta, cũng không dám hi vọng xa vời rằng anh sẽ yêu tôi, chỉ là xuất phát từ bản năng bình thường, tôi không muốn xem cảnh dâm loạn một cách trực tiếp như thế này thôi.

Ở đây tuy là nơi lưu trữ rất nhiều hồi ức, nhưng tất cả đều không thuộc về tôi, tôi cũng không thể đã chết đi mà vẫn tiếp tục chai mặt ở đây. Tôi đi về phía cửa ra vào. Trong tiềm thức nghĩ rằng vẫn có thể đi xuyên ra ngoài, nhưng lại bị chặn lại, "phịch" một tiếng, đầu đụng vào cửa hơi đau, tôi giật mình quay đầu nhìn, sợ bọn họ nghe ra một tiếng động nào phát ra, thấy hai người kia lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, vẫn như cũ ôm hôn nhau.

Quần áo của Park Jihoon đã được cởi bỏ. Tôi mím môi, tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa phức tạp. Taehyung đã hoàn toàn chìm trong dục vọng, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Tôi cố áp chế xuống nội tâm đang cuồn cuộn, giả vờ bình tĩnh xoa cái trán trong suốt, đưa tay sờ vào cửa. Tôi chạm vào vật thể cứng rắn, nhưng cái tôi sờ đến không phải là hoa văn của cánh cửa. Quả nhiên, ý đồ muốn trốn đi của tôi cũng bị ngăn cản.

Phía bên hai người kia đã đến hồi kịch liệt, tôi thầm mặc niệm trong đầu không nên nhìn rồi đi lòng vòng trong nhà lần mò tìm chỗ xuyên ra ngoài, lại chua xót phát hiện vậy mà không có cách nào ra khỏi đây.

Không thể quay lại phòng khách, âm thanh quen thuộc kia truyền đến dù không cần nhìn tôi cũng biết được nơi đó đang diễn ra chuyện gì. Tôi trốn vào phòng tắm, vách tường còn có thể dựa vào, tôi ngồi trong góc, co người ôm lấy đầu gối, bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân mình lại xuất hiện ở đây.

Ở đây không phải nơi tôi tự sát.

Tôi nói với anh tôi muốn sang Mỹ, vé máy bay đã được đặt, thậm chí ngay cả nhà ở đó cũng đều mua xong xuôi. Nhưng thật ra tôi đã về quê mẹ mua một căn phòng nhỏ ở vị trí hẻo lánh, xác định chắc chắn rằng sẽ không một ai có thể tìm đến tôi, yên lặng mà kết thúc cuộc đời mình.

Nếu như tôi về đây bằng máy bay, chưa tính thời gian chờ đợi thủ tục này kia cũng phải mất hai đến ba tiếng đồng hồ. Nhưng lúc tôi chết là khoảng 10 giờ sáng ngày mười tám tháng bảy, mà tôi xuất hiện ở đã là vào buổi chiều, cũng không biết đã mấy ngày trôi qua. Có phải là do chấp niệm quá sâu? Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ là như thế.

Cửa phòng tắm bị mở ra, Taehyung ôm Jihoon tiến vào. Trên người cậu ta vài chỗ dính tinh dịch màu trắng, khuôn mặt vốn thanh tú giờ đây lại càng thêm mê người. Tôi nhìn đến liền hơi khẩn trương lên, mặc dù biết họ không nhìn thấy tôi, nhưng cũng phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Anh giúp cậu ấy rửa sạch.

Sự chăm sóc này tôi chưa từng được hưởng qua, lần nào lên giường cũng chỉ để cho anh phát tiết dục vọng mà thôi. Taehyung hận tôi, đương nhiên sẽ không dành cho tôi sự dịu dàng. Tôi cho rằng mình sẽ không khổ sở, nhưng vẫn có chút xót xa.

Mắt thấy bọn họ có ý định lại tiếp tục dây dưa ở đây, tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, đứng đó thở dài. Tôi trốn vào phòng làm việc của anh. Tai nghe được âm thanh sắc tình từ phòng tắm truyền đến, cảm thấy thật sự rất xấu hổ, sau lại bắt đầu phát ngốc mà đứng đấy. Mãi cho đến khi bọn họ quay về phòng ngủ, tôi mới từ đờ đẫn mà dần dần hồi phục tinh thần, nhìn chằm chằm vào cảnh đêm xe cộ đông đúc tới lui bên ngoài cửa sổ. Tuy rằng đang ngắm cảnh ban đêm, nhưng suy nghĩ tôi lại trở nên mơ hồ.

Rõ ràng là rất đau khổ, vậy mà những thứ cảm xúc như bi thương buồn bã kia lại dần dần xa xôi.

Tôi có chút ngơ ngác nhìn ánh đèn neon không ngừng xoay chuyển liên tục, chợt nghĩ tới trong tủ quần áo vẫn chưa có bộ nào. Bồn rửa tay trong phòng tắm kết hợp với gạch men sứ vẫn chưa bị đổi mới. Trong ngăn tủ trước kia vẫn thường để áo choàng và khăn tắm của tôi, bọn họ sau khi xong việc còn có thứ gì đó để mặc. Nhưng hắn đã vứt tủ quần áo cũ đó đi, bây giờ ngăn tủ trống không...!Ngày mai anh mặc cái gì?

Tôi vẫn luôn cho rằng Taehyung không phải là người bất cẩn như vậy, huống chi Park Jihoon còn là người anh yêu, cũng không đến mức ngày đầu tiên dọn đến lại không có quần áo để thay. Tôi cười tự giễu, sau đó vứt suy nghĩ hoang đường này ra sau đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ cho đến khi âm thanh kia dần dần ngừng lại.

Gió đêm có chút lạnh xuyên qua lồng ngực trống rỗng. Tôi thẩn thờ đứng đó, tựa hồ như vô số những đêm trước, ngay tại nơi này chờ hắn trở về.

Chỉ là, bây giờ tôi đã chết.

Dường như chỉ một lúc sau, cách vách đã có tiếng động. Không biết trời đã sáng khi nào, tôi mờ mịt nhìn chính mình, sau đó đi về phía căn phòng ngủ đã từng thuộc về tôi và Taehyung.

Bọn họ đã thức dậy. Tôi cho rằng tôi không quan tâm đến hắn nữa, nhưng những biểu tình cùng hành động ôn nhu của anh ngày hôm qua đã khắc sâu vào tâm trí của tôi.

Tôi do dự một lát, cuối cùng thở dài một hơi đi xuyên qua vách tường. Bọn họ vẫn đang ôm nhau trên giường, trao nhau nụ hôn chào buổi sáng. Cậu ta hiển nhiên vẫn còn chút buồn ngủ, nhưng như thế này lại thật sự thanh tú khả ái.

Tôi quả thật không bằng cậu ta.

Tư thế ngủ của Taehyung không tốt, rất bá đạo. Park Jihoon được anh ôm vào trong ngực, chăn bông của họ đã rơi xuống thắt lưng.

Tôi đứng trong góc mím môi.

Chăn bông từng bao phủ trên người tôi và Taehyung, giờ lại là hắn và Jihoon, trái tim không hiểu sao đột nhiên truyền đến đau đớn, tôi hít một hơi thật sâu rồi yên lặng quay đầu đi. Quả nhiên tôi không nên nhìn tới. Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân lại đi đến cửa.

Lúc này Taehyung đã ngồi dậy, tôi không nhịn được quay đầu lại liền nhìn thấy anh khoác áo choàng tắm, một tay duỗi hướng đầu giường. Anh thậm chí không thèm liếc mắt nhìn một cái, một hồi không chạm thấy thứ cần anh chau mày lại, ngay sau đó thấp giọng mắng một câu, đứng dậy kéo cửa tủ quần áo.

Park Jihoon dụi mắt không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mà tôi lại hiểu. Tôi sẽ luôn để một cốc nước ở đó. Tôi nghe rất rõ ràng hắn đang mắng gì, tâm trạng tự nhiên vô cùng phiền muộn. Tôi luôn cho rằng sự săn sóc lúc trước ít nhất cũng khiến anh thích tôi một chút. Nhưng không ngờ đổi lại chỉ là một câu mắng.

Mà lúc này Taehyung kéo tủ quần áo ra, anh dường như không ngờ rằng trong tủ không có bộ đồ nào, cả người tức khắc ngẩn ra.

"Hửm?" Jihoon cũng đã ngồi dậy, có chút khó hiểu nhìn về hướng Taehyung.

Trong tủ quần áo trống rỗng, cậu ấy chớp chớp mắt, hơi kinh ngạc "Làm sao vậy?".

Tôi cũng ngẩn người, chưa từng nghĩ đến trường hợp Taehyung thật sự chưa chuẩn bị dọn quần áo của anh và Jihoon vào.

Hai hàng lông mày của anh chau lại với nhau, sắc mặt âm trầm, môi lại mấp máy mắng ba chữ. Mặc dù âm thanh rất nhẹ, nhưng tôi cũng biết ba chữ đó là tên của tôi.

Jeon Jungkook.

Park Jihoon hiển nhiên không nghe thấy, cậu ấy đi đến bên cạnh Taehyung, nhìn khắp các ngăn tủ - quả thật là trống rỗng, rồi thở dài một hơi.

" Vậy làm sao bây giờ?"

"Anh sẽ kêu người đem đến." Sắc mặt Taehyung trong nháy mắt khôi phục sự dịu dàng, cứ như vừa rồi cái người tỏa ra hắc khí không phải là anh vậy.

Tôi đứng một bên chứng kiến, trong lòng càng thêm chua xót. Cũng may hai người còn có áo choàng tắm, tuy rằng có hơi bẩn, nhưng miễn cưỡng còn có thể khoác tạm, còn hơn là lõa thể đi qua lại.

Anh mỉm cười cùng Park Jihoon vào phòng tắm rửa mặt, sau đó trong lúc cậu ta đang vệ sinh cá nhân mà đen mặt gọi điện thoại cho cấp dưới. Ngữ khí anh có chút khó chịu, có lẽ do nghĩ tới tôi mà sinh khí, cho đến lúc tắt máy mặt anh vẫn còn đầy vẻ tức giận. Nhưng khi xoay người đối mặt với Jihoon anh đã trở lại bộ dạng ôn nhu.

Tôi đứng một bên nhìn thấy rõ ràng, trái tim hoàn toàn nguội lạnh. Trong lòng anh, tôi biết so với cậu ta không thể nào bằng, nhưng không nghĩ đến lại chênh lệch lớn đến vậy. Rõ ràng là bi thương đến thế, tôi lại cảm thấy mừng vì mình đã chết. Nếu tôi còn sống, có thể sẽ tử tự lần nữa khi chứng kiến cảnh tượng này, ngược lại chết rồi lại nhận ra chỉ có hơi khổ sở trong lòng chốc lát, rồi lại bình tĩnh đứng qua một bên. Hơn nữa tôi đã chết, sẽ không phải kẻ không biết liêm sỉ mà quấn lấy anh nữa.

Hai người họ đã rửa mặt chải chuốt xong. Taehyung nhặt quần áo ngày hôm qua cởi ra bị ném phòng khách lên. Jihoon vẻ mặt buồn ngủ ngồi ở sô pha, áo tắm dài mở ra, lộ cẳng chân thon dài. Hắn đi đến hôn nhẹ lên tóc cậu ấy, sau đó ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Tôi theo quán tính cũng đi theo vào. Tôi thấy anh muốn sử dụng máy giặt, nhưng lại không quen dùng. Khi xưa biết tôi không thể nào làm anh vui, nên chỉ có thể nỗ lực biểu hiện ra mình là người chu đáo ân cần mọi mặt, vì vậy những việc tay chân nội trợ trong nhà cũng không để anh chạm vào.

Taehyung cũng không phân loại đồ lót ra, ném trực tiếp toàn bộ vào máy, sau đó đen mặt. Anh không biết làm cho nó hoạt động như thế nào.

"Trước tiên đổ nước giặt vào, ở bên cạnh kia." Tuy biết rằng anh không nghe thấy, tôi vẫn tiếp tục chỉ dẫn, " Sau đó nhấn nút tự động."
Giọng tôi vẫn đều đều, hiển nhiên đối phương không nghe thấy.

Anh vẫn còn nhíu mày, tôi thở dài một hơi, cũng không còn cách nào. Lúc này chuông cửa vang lên, anh chửi nhỏ một tiếng, ấn xuống cái nút có ghi "Tự động", rồi vội vàng đi ra ngoài. Chỉ hi vọng những cái áo quần kia không có nước giặt cũng có thể được lực xoáy đánh cho sạch sẽ.

Tôi không hề cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa, ngược lại càng bất đắc dĩ thở dài. Đưa quần áo qua đây quả nhiên là thư ký Jung. Sáng sớm bị sếp kêu đến đây, anh ta nhìn có chút mệt mỏi.

Taehyung tiếp nhận hai túi lớn đựng quần áo cùng bữa sáng. Park Jihoon đi ra từ phía sau anh.
"Cảm ơn anh". Cậu ấy cười ôn hòa, tay rất tự nhiên ôm eo hắn.

Thư ký Jung ngơ ngác đáp lời "Không có gì", rồi lại nghe Taehyung giới thiệu: "Người này là người yêu của tôi, Park Jihoon.

"Jihoon, đây là thư ký Jung."
Thư ký Jung có chút kinh ngạc khi nghe được hai chữ " người yêu", tôi biết anh ấy đang nghĩ đến tôi, nhưng cũng không đến mức không hiểu chuyện mà nhắc đến vào lúc này.

Anh ấy vội cười cười, bắt tay cùng cậu ta.

Tôi và thư ký Jung cũng coi như có chút quen thuộc. Khi xưa mỗi ngày sau khi tan làm ở bệnh viện vội chạy về nhà nấu cơm cho Taehyung, nhưng anh thường xuyên đến tận nửa đêm mới trở về. Tôi không dám hỏi hắn, chỉ có thể lén hỏi thư ký Jung anh có tiệc xã giao không. Tuy tôi chưa từng tọc mạch với anh ấy bất cứ điều gì, nhưng anh ấy luôn đi theo bên cạnh Taehyung, cũng có thể đại khái đoán được tình huống của chúng tôi.

Lúc này thư ký Jung đã về, anh tất nhiên rất hài lòng khi có thể quang minh chính đại mà công khai Park Jihoon với người khác, tâm trạng vô cùng thoải mái cùng cậu ta dùng bữa sáng.

Đã từng có một khoảng thời gian, người ngồi đây cùng anh là tôi, anh trước nay đều hai ba ngụm mà giải quyết bữa ăn, hiện tại lại ngồi ăn thật nghiêm túc, còn thường xuyên nói giỡn với cậu ấy vài câu.

Tôi chờ đợi sự ôn nhu này đã mười năm, giờ đây lại toàn bộ bày ra trước mặt. Chỉ tiếc là người bên cạnh anh hiện giờ không phải tôi. Tôi lại thở dài một hơi.

Hai người đều đã thay xong quần áo, vải vóc thẳng thớm cùng nhau soi mình trong gương, bọn họ thật đúng là một cặp trời sinh, chỉ đứng chung một chỗ thôi đã rất chói lóa rồi..Tôi nhìn lại diện mạo hết sức bình thường của mình, thiệt tình tán thưởng một câu.

Chuông cửa lại một lần nữa vang lên, cũng không biết là ai đến. Lần này người ra mở cửa là Jihoon, thời điểm cửa vừa mở ra một con Samoyed vui vẻ chạy vào. Cậu ấy chưa kịp phản ứng, bị đụng trúng một chút, con Samoyed cũng không phải hoàn toàn tự do, lập tức bị dây xích siết chặt cổ, đôi mắt trợn ngược thành màu trắng.

"Chào anh..." Cô gái nhỏ nhắn của cửa hàng thú cưng mỉm cười xin lỗi, cũng không ngờ được mở cửa cho cô lại là một người xa lạ. Nhìn thấy Taehyung, cô mới thở phào nhẹ nhõm, "Holly được gửi ở tiệm chúng tôi nhờ chăm sóc đã được một tháng rưỡi, cậu Jeon cũng không thấy đến đón, nên tôi mang nó đến trả".

Holly không ngừng muốn chạy loạn vào trong nhà, lại bị sợi dây siết cổ rất khó chịu, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im. Ngay sau đó, nó bắt đầu nhìn vòng quanh nơi đã từng quen thuộc này, có vẻ không hiểu tại sao ngôi nhà này lại có sự thay đổi lớn đến vậy.

"Jeon Jungkook không mang nó đi?", ngữ khí Taehyung không mấy dễ chịu.

Cô gái nhân viên cửa hàng thú cưng không biết đang xảy ra chuyện gì, giọng có chút xấu hổ dò hỏi:"Cậu Jeon không có ở đây sao ạ?".

"Chuyển đi rồi" Giọng điệu lãnh đạm, một giây sau toan định đóng cửa phòng lại.

Chỉ tội nghiệp cho Holly còn ngồi ở ngưỡng cửa, hai mắt mở to nhìn Taehyung, đáng thương kêu lên hai tiếng.

Cô gái nhân viên cửa hàng thú cưng cũng hiểu rằng mọi chuyện có chút phức tạp, nhưng không thể tiếp tục lưu giữ Holly lại cửa hàng. Cô vội vàng nở nụ cười chạy đến cánh cửa đang sắp khép lại: "Thời gian gửi chăm sóc đã hết, Cầu Cầu vẫn nên trả lại cho các anh, phiền anh sau khi cậu Jeon trở lại giao lại cho anh ấy". Dứt lời cô đem dây thừng đưa cho Taehyung rồi nhanh chóng rời đi.

Sắc mặt hắn đen như đáy nồi.

Tôi biết hắn đang tức giận chuyện tôi đi mà không mang theo Holly, dù sao cũng là thú nuôi tôi nuôi mà chưa được anh đồng ý. Nhưng lúc đấy tôi đã nguyện ý buông xuôi tất cả, tất nhiên không có khả năng mang theo Holly cùng đi, tôi chỉ hi vọng Taehyung nể mặt tình cảm xưa kia của chúng tôi mà tiếp tục nuôi nó.

Nó mắt tròn xoe nhìn khắp căn nhà, không nhận ra sự quen thuộc lúc trước, có chút nôn nóng mà kêu "Ẳng ẳng" hai tiếng.

Park Jihoon đối diện với con Samoyed lúc này ngược lại rất kiên nhẫn, cậu ấy ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu đầy lông mềm mượt của nó.

"Là thú cưng Jeon Jungkook nuôi sao?" cậu ta hỏi một cách thản nhiên.

"Ừ, ai mà biết cậu ta không mang nó đi theo". Taehyung vẫn còn có chút không vui, nhưng hắn không phải là người sẽ đem buồn bực trút lên một con chó.

Holly bị xách hướng về phía trước vài bước, nó có vẻ rất hợp tác, tầm mắt cứ liên tục nhìn xung quanh. Tôi biết nó đang tìm tôi. Tôi thật sự không muốn từ bỏ nó, dù sao cũng là thú cưng tôi đã nuôi hai năm, cuối cùng tôi từ phía sau lưng Taehyung bước ra, muốn nhìn nó một chút.

Holly dùng mũi cẩn thận ngửi ngửi, nhưng không ngửi thấy mùi của tôi, trong mắt đã mau chóng có nước.

"Holly".

Tôi thấp giọng gọi nó, đã chuẩn bị tâm lý bị bỏ qua. Tuy nhiên, Holly đột ngột ngẩng đầu lên, mở to mắt hướng về phía tôi. Cái đuôi  dựng thẳng lên, trông như cái cần gạt mưa của xe ô tô mà quơ qua quơ lại. Nó phấn khích sủa "Gâu gâu", chân vừa chạm đất đã hướng về tôi mà nhào đến. Tôi còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cơ thể đã bị Holly xuyên qua.

"Đừng chạy lung tung!", hắn khó chịu mà siết chặt dây thừng.

"Xem ra nó không thích em", Park Jihoon đứng lên, có chút bất đắc dĩ cười cười

"Em đừng để ý đến nó, anh sẽ lập tức kêu Jeon Jungkook đến mang đi." Taehyung trầm mặt mang dây xích chó vòng trên ghế, rồi lại như nghĩ đến Jeon Jungkook đã sang Mỹ, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Cũng không sao, vẫn rất đáng yêu". Cậu ta dường như cũng không ngại, lại muốn tiến đến xoa đầu Holly.

Mặc dù chưa kịp phản ứng, nhưng tôi nhận ra rằng hình như nó có thể nhìn thấy tôi, vì vậy tôi vội vàng làm động tác ngồi xuống, ý bảo nó ngoan ngoan đừng lộn xộn.

Cậu ta sờ sờ nó hai lần, Holly đều nghe lời không di chuyển, ngược lại thè lưỡi, đôi mắt trông mong nhìn tôi. Vì tôi đứng ở trước mặt Taehyung, nên nó giống như là đang nhìn hắn. Cậu ta lại sờ nó thêm hai cái nữa, cảm thán một câu:" Vẫn rất ngoan này".

Sợ bọn họ thấy được tầm mắt Holly khác thường, tôi chỉ có theo đi theo sát hắn. Nó thật sự rất ngoan, chắc nó rất nhớ tôi, nhưng hiện giờ chỉ có thể rũ mắt trông mong mà ngồi yên ở đằng kia, để cho Jihoon vuốt lông, nhìn bộ dạng có vẻ vừa ủy khuất vừa chờ mong làm tôi phải mỉm cười: " Ngoan, chờ bọn họ đi tao sẽ chơi với mày". Holly nghe hiểu lời tôi, cái đuôi càng thêm vẫy vẫy.

Taehyung còn phải đến công ty, tôi không biết Park Jihoon làm công việc gì, nhưng với gia thế nhà họ Park, chắc chắn không để cho cậu ta đến mức thất nghiệp.

Hai người trước mặt quấn lấy nhau hồi lâu, lúc này đã là 8 giờ, điện thoại hắn vang lên, hiển nhiên là công ty có việc cần. Tôi nhìn bọn họ sóng vai nhau cùng rời đi, tận lúc này mới có thể an tâm mà đến nhìn kỹ Holly.

"Gâu gâu" nó phấn khích sủa lên.

"Holly, mày nhìn thấy tao không?" Tôi thật sự rất kinh ngạc, ngày hôm qua nhiều công nhân như vậy, rốt cuộc đều không một ai trong số đó có thể nhìn thấy tôi. Bây giờ nó vừa nghe được lại vừa nhìn thấy được tôi, thật là thần kỳ. Quả nhiên Holly thực sự thấy, một lần nữa muốn nhào về phía tôi.

"Ẳng", nó không chạm được vào tôi, lại lao tới lần nữa, rồi ngốc lăng ra ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi bất đắc dĩ mỉm cười, đi đến bên cạnh nó ngồi xuống, cố gắng giải thích tình huống hiện tại cho nó hiểu.

"Holly, tao chết rồi, mày không chạm được vào người tao đâu." Lúc còn sống, tôi thường thích trò chuyện tâm sự với nó, khi chết rồi cũng vẫn như vậy.

"Thật xin lỗi, tao không thể chăm sóc mày được nữa". Tôi nâng bàn tay không có thực thể sờ sờ đầu Holly, không khống chế được trực tiếp xuyên qua nó.

Holly đương nhiên không thể lý giải tình hình, nó chắc chỉ thắc mắc tại sao không thể chạm tới tôi. Hai chân trắng muốt không ngừng không ngừng múa may trên không trung, nó sốt ruột sủa to lên, mặt đầy khẩn trương.

"Ngoan, đừng náo loạn." Lòng tôi chua xót, nhẹ nhàng trấn an nó: "Không sao, tao vẫn còn ở đây, Holly ngoan."

Sau khi lặp lại nhiều lần khuyên nhủ cuối cùng cũng hiệu quả, Holly như là miễn cưỡng tiếp nhận hiện thực, vẫy vẫy cái đuôi chờ tôi chơi với nó. Đương nhiên, một con chó sao có thể hiểu được ý nghĩa của cái chết, chắc nó nghĩ rằng tôi đang chơi một trò chơi mang tên " thấy được sờ không được" với nó mà thôi. Tôi thở dài, lại đưa bàn tay trong suốt lên xoa xoa nó.

Hai năm trước, khi tôi mang Holly từ cửa hàng thú cưng về, nó chỉ là một con chó nhỏ không ngừng kêu ngao ngao, nhìn thấy vật gì cũng vô cùng thích thú. Bây giờ nó đã trưởng thành, cao lớn hơn, nhưng vẻ ngoài ngốc nghếch vẫn không thay đổi chút nào.

Nếu không có nó, thời điểm tôi tự sát có lẽ sẽ đến sớm hơn rất nhiều. Khi đó đã phát hiện bị bệnh trầm cảm, bác sĩ Lâm khuyên tôi nên nuôi một con chó. Quả thật, có Holly bên cạnh, tôi sẽ bớt suy nghĩ miên man hơn.

Cho dù bị Taehyung làm tổn thương, ôm Holly nhỏ giọng tâm sự, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Chỉ tiếc là cuối cùng tôi vẫn không thể thoát ra được mà bỏ lại nó.

Nó giương chân ngồi phịch một lúc lâu rồi lại bắt đầu sủa kêu lên, vẫy đuôi hướng về phía tôi chờ đồ ăn. Tôi ngẩn người, không biết nên làm thế nào. Trong bếp trước kia có một ngăn tủ đựng riêng thức ăn của Holly nhưng giờ tôi không biết có còn ở nơi đó không.

Tôi bước đến tìm kiếm, quả nhiên tất cả đều bị dọn đi sạch sẽ.

"Ẳng..." nó không biết tôi không có khả năng tìm thức ăn cho nó, nó trở mình để lộ cái bụng mềm mại, nằm trên mặt đất làm nũng chờ tôi.

Tôi dỗ dành nó vài câu, sau đó lại nhìn đến chỗ đồ ăn sáng còn dư trên bàn. Hai người bọn họ đều không có ý thức dọn dẹp bàn ăn, lúc này may mắn mới có thể có thức ăn cho Holly.

Cũng không thể trách hắn, Holly là do tôi vô trách nhiệm mà bỏ lại nó, chỉ mong sau này anh có thể chăm sóc nó một chút.

Dẫn bước Holly leo lên ghế ăn chút gì đó trên bàn, lại nhìn nó nằm trên mặt đất an tĩnh ngủ, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kim Taehyung cùng Park Jihoon trở về nhà cũng đã mười giờ tối. Lúc cửa mở ra tôi đang đứng ở ban công, nghe được tiếng động không tự chủ được đi ra ngoài, hắn cùng cậu ta nói gì đó, vẻ mặt vừa mang theo ý cười tay vừa kéo cà vạt, khi lia mắt qua đống hỗn độn trên bàn ăn, sắc mặt hắn liền trở nên âm trầm.

Holly vẻ mặt vô tội nhìn Taehyung.

"Buổi sáng không dọn dẹp sao?" Park Jihoon có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.

"Ở nhà có thức ăn cho chó không? Chắc là nó đói bụng". Taehyung chửi nhỏ một tiếng: "Ai biết cậu ta để chỗ nào".

Vẻ mặt anh hiện rõ tức giận cùng không kiên nhẫn, tôi cười khổ, có chút hối hận vì không giao Holly cho bác sĩ Min, cũng may Park Jihoon lại là người kiên nhẫn, cậu ta sờ sờ bộ lông mềm của nó: "Vậy em đến cửa hàng thú cưng mua, giờ này chắc vẫn còn mở cửa".

"Em đi làm gì, để một đêm cũng không bị đói chết đâu". Anh tỏ vẻ không muốn cậu ta đi một chuyến vào đêm tối thế này, tiện thể quay đầu nhìn về phía mớ hỗn độn trên bàn ăn. Thức ăn thừa nếu cứ để như vậy suốt một ngày, hiển nhiên sẽ bốc lên mùi hôi thối, cũng chẳng thể ăn được nữa.

Park Jihoon có chút bất đắc dĩ "Anh dọn bàn đi, em đi mua thức ăn cho Holly".

"Phiền phức như vậy làm gì." Taehyung có vẻ lại không vui, tôi đoán chắc chắn là do tôi.

Anh có lẽ vẫn còn khó chịu việc tôi để nó lại đây, vì thế ngữ khí khi nói chuyện với Park Jihoon cũng hơi trầm xuống, "Dù sao cũng là do Jeon Jungkook nuôi, em không cần bận tâm".

"Anh..." Jihoon cau mày.

"Thôi quên đi, em vẫn đi mua, anh dọn dẹp bàn một chút đi". Cậu ấy xoa đầu Holly trấn an, sau đó xoay người ra cửa.

Taehyung bực bội trừng mắt nhìn nó, kế đó lấy điện thoại ra, sắc mặt âm trầm lục tìm trong danh bạ. Tôi đứng bên cạnh anh, thấy anh bấm vào số di động của tôi, ngón tay ấn thật mạnh xuống nút gọi. Trước kia tôi vẫn luôn hi vọng anh chủ động liên hệ với tôi dù chỉ một lần, mặc kệ là co chuyện gì, chỉ cần anh gọi điện đến, tôi sẽ luôn bắt máy ngay lập tức.

Nhưng hiện tại tôi không còn nữa, sim điện thoại cũng đã sớm rút bỏ trước khi tự tử, vì thế tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia là giọng cô gái phát thanh viên điện thoại "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", tôi cũng không ngạc nhiên.

Ngược lại khuôn mặt Taehyung càng đen đi. Anh quăng di động đi, chắc là khó chịu vì tôi cả gan không nhận điện thoại của anh. Anh cắn răng cười lạnh hai tiếng, có lẽ anh nghĩ ra tôi đang chơi lạt mềm buộc chặt, tức giận trừng mắt Holly. Nó tỏ vẻ sợ hãi, sủa nhỏ một tiếng, thu mình xuống dưới gầm bàn.

"Đi rồi cũng không yên!".

Anh hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn đến bãi chiến trường trên bàn, đi thẳng đến phòng tắm.

Ngực tôi hơi nhói lên, chỉ có thể ở bên tai anh thấp giọng nói một câu: "Thật sự xin lỗi!". Thực xin lỗi, đã chết rồi vẫn còn làm phiền đến anh.

Park Jihoon xách túi thức ăn cho chó vào cửa, trong lòng tôi cảm kích vì sự chịu khó của cậu ấy, cũng càng thêm áy náy vì sự việc xảy ra năm đó.

Cậu ta thấy Taehyung vẫn chưa dọn bàn, liền mím môi, bộ dáng có chút không vui, nhưng vẫn đi đến nhà bếp cầm giẻ lau, động tác hơi vụng về đem rác thải đi đổ. Tôi đứng một bên quan sát, muốn nhắc cậu ấy rằng túi rác phải đem ra để ngoài hành lang, đặt trong nhà sẽ bốc mùi. Jihoon đương nhiên là ít khi tự tay làm những việc này, có thể lau dọn bàn đã là tốt lắm rồi.

Cậu ấy cầm chén của Holly ra đổ đầy thức ăn khô vừa mua về vào, tôi đứng bên cạnh nói "Cảm ơn", cậu ấy vẫn không nghe thấy.

Lúc này anh quấn khăn ngang hông đi ra từ phòng tắm, tầm mắt dừng ngay bàn ăn, thấy đã được dọn sạch sẽ, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn chút khó chịu mà liếc qua Holly: "Phiền phức!".

Jihoon nhàn nhạt quét măt về phía anh, đi đến sô pha ngồi xuống.

"Dù sao cũng là Jeon Jungkook nuôi, em không cần phải làm đến mức này." Giọng của anh thập phần dịu dàng, không khô khan cứng ngắc như khi nói chuyện với tôi.

" Buổi sáng quần áo đã phơi khô chưa?".

"Quần áo?", chắc hẳn là đã quên, anh còn đang cầm khăn lau lau tóc, vừa nghe nhắc đến thì hơi sửng sốt.

Cậu ấy liếc mắt nhìn anh một cái, "Anh còn không mau đi!".

Taehyung sắc mặt cứng đờ, đối phương lại là Park Jihoon, anh nhăn mày, nhưng vẫn đứng lên đi. Tôi thở dài, lại đi theo phía sau anh.

Trong quá khứ, những việc này đều là tôi làm, hiện giờ anh và cậu ấy ở bên nhau, cho dù tôi còn sống, cũng không có lý do gì phải giúp anh giặt giũ nấu nướng.

Tôi biết Taehyung không phải loại người sẽ làm việc nhà, sự kiêu ngạo của anh không phép anh phung phí thời gian vào những việc vô dụng thế này. Lúc này, anh vụng về lấy quần áo từ máy giặt ra, động tác thô bạo đặt vào chậu.

Tôi lại thở dài.

"Sào phơi đồ ở ngoài ban công". Biết rõ anh không nghe thấy, tôi cũng không nhịn được mà nhắc nhở.

"Lần sau giặt quần áo phải cho bột giặt vào".

Anh không nghe được tôi nói gì.

Trên eo vẫn quấn khắn tắm, trước ngực còn đọng lại vài giọt nước chưa khô, nhìn tổng thể như người mẫu bước ra từ tạp chí, chỉ là hiện giờ đang ngồi xổm trên mặt đất, cau mày đối phó với đống quần áo trong chậu.

Tôi cũng bất lực ngồi xổm xuống, nghĩ thầm nếu sớm biết như thế này, cho dù có phải quấn chặt lấy, cũng phải dạy cho anh những kiến thức cơ bản trong sinh hoạt thường ngày, không nghĩ đến được anh không biết làm một thứ gì.

Jihoon đi tới, anh nghe tiếng bước chân, lập tức đứng lên.

"Sao còn chưa đi?".

Taehyung mím môi.

"Em thấy ngoài ban công có treo sào phơi đồ, đem ra thôi." Cậu ấy thở dài, " Trước kia Jeon Jungkook không cho anh làm gì hết à?".

Đột nhiên nghe thấy tên của mình, tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chưa từng nghĩ đến cậu ấy sẽ nhắc đến tên tôi một cách tự nhiên đến vậy.

Tôi lại một lần nữa nhìn về phía Jihoon, thấy vẻ mặt cậu ấy không có gì khác thường, vẫn dịu dàng điềm đạm, không bởi vì tôi chiếm lấy Taehyung mười năm mà biểu hiện ra bất bình hay chán ghét.

Tôi thực sự không thể so sánh được với cậu ấy. Tiếng thở dài lúc này là xuất phát từ tận đáy lòng. Tôi thật sự hổ thẹn vì trước kia đố kỵ với cậu ấy, cũng biết ơn cậu ta có thể thay tôi chăm sóc Holly.

Bên này Taehyung nghe được tên tôi lập tức sa sầm nét mặt, cau mày nói: "Em nhắc cậu ta làm gì".

Park Jihoon chắc hẳn không ngờ được anh chán ghét tôi đến vậy, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, cuối cùng lại mở miệng xin lỗi.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, tim lại nhói lên, thật ra là không đứng lên nổi. Mặc dù biết anh không thích tôi, lại không nghĩ đến khi nghe được tên tôi cũng sẽ bực bội đến vậy, chẳng trách lúc trước còn đập vỡ điện thoại.

"Không sao, Jihoonie, từ này về sau không cần nhắc đến cậu ta." Sắc mặt Taehyung trở nên hòa hoãn, có lẽ là do nghe trong giọng điệu Jihoon có chút không vui, duỗi tay kéo cậu ấy vào lòng ngực.

"Không cần nhắc đến cậu ta, từ giờ trở đi chỉ có anh và em". Park Jihoon ừm một tiếng, tiện đà hôn lên môi anh một cái.

Lòng ngực tôi xót xa, lẳng lặng đứng lên đi chỗ khác. Cậu ấy và tôi dù sao cũng là tình địch của nhau, nên tôi hoàn toàn không hi vọng cậu ấy ở trước mặt Taehyung vì tôi nói chuyện, hiện giờ đối với tôi còn có chút tôn trọng như vậy là đủ rồi. Vì tôi đã lựa chọn ra đi, cũng nên chúc phúc cho họ.

Chỉ là chóp mũi có chút chua xót. Sau khi hít thở sâu hai lần, cảm xúc rốt cuộc cũng bình tĩnh xuống, tôi đi chầm chậm hai bước, thấy Holly phấn khởi nhào đến.

Có vẻ như nó được Jihoon tháo dây xích, lúc này đây đã ăn no nê, còn rất cao hứng. Nó nhảy vào khoảng không, dường như quen rồi cũng không còn thương tâm nữa, đổi hướng tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất phe phẩy đuôi.

Tôi bật cười, duỗi tay sờ đầu nó, dắt nó ra ngoài ban công.

"Khi thấy hai người họ bên nhau, Holly đừng qua đó làm phiền, biết chưa?" Tôi ngồi xuống bên cạnh nó, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bọn họ từ giờ mới là chủ nhân của mày, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy, Holly".

Nó đương nhiên không hiểu hết lời tôi nói, thè lưỡi trưng bộ mặt ngây ngốc nhìn tôi. Tôi đột nhiên lại thấy hối hận. Sớm biết như thế này, tôi quả thực nên giao nó cho bác sĩ Min.

Taehyung không thích tôi, tất nhiên cũng sẽ không ưa gì Holly, Jihoon có thể bỏ công ra mua thức ăn cho nó đã là quá trách nhiệm rồi, cũng không thể luôn cùng nó chơi đùa.

Chỉ là trong lòng tôi lúc ấy vẫn còn nhen nhóm chút hy vọng, hy vọng Taehyung  nhìn thấy Holly có thể suy nghĩ về tôi tốt một chút. Quả nhiên, vẫn là hy vọng xa vời.

Chờ đến khi anh đỡ Jihoon hai chân xụi lơ từ nhà tắm ra, đã là một giờ sau. Tôi nhìn bọn họ vào phòng ngủ, một mình đứng ngoài cửa trong chốc lát, rồi ngồi ôm Holly ở một góc phòng khách.

"Gâu...!" Nó nhàm chán gãi gãi móng vuốt, nằm ngửa lộ cái bụng trắng, ý muốn tôi xoa xoa cho nó. Tôi vội vàng đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, bảo nó đừng làm phiền hai người kia nghỉ ngơi.

Holly chớp chớp mắt, ngoan ngoan không kêu lên nữa. Nó vươn móng vuốt định kéo tay tôi muốn được xoa bụng, tôi bất đắc dĩ chỉ có thể làm theo nó, duỗi tay sờ sờ, mặt dù không có cảm giác, nhưng nó cũng thỏa mãn mà phát ra tiếng rên "hừ hừ". Mãi cho đến khi Holly đã ngủ, tôi mới đứng dậy, xuyên qua vách tường đi vào phòng ngủ.

Nhìn thấy hai người họ đã ngủ say, quần áo trên người hơi xộc xệch. Tôi không cần thiết suy nghĩ họ đã làm gì, chỉ im lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Taehyung. Tư thế ngủ của anh thật sự rất xấu, vừa trở mình đã đá chăn qua một bên.

Tôi liếc nhìn máy lạnh mở 23 độ, nếu cứ để như thế này suốt một đêm, thế nào sáng mai cũng cảm lạnh.

Mặc dù biết mình không còn tư cách để quan tâm anh, nhưng tôi vẫn không nhịn được đưa tay kéo chăn đặt lên eo anh.

Khoảnh khắc đặt mép chăn xuống, tôi mới kinh ngạc nhận ra rằng mình có thể chạm vào vật thể. Nhưng lần tiếp theo đưa tay chạm đến, lại vẫn trực tiếp xuyên qua. Tôi ngơ ngác đứng đó, không hiểu nguyên nhân vì sao.

Taehyung lại trở mình, có vẻ không thoải mái khi bị tôi trùm chăn lên, tôi hơi hoảng loạn trốn sang một bên, sợ bị anh phát hiện ra. Nhưng anh chỉ nghiêng người kẹp chăn vào một bên chân, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, không dám tưởng tượng hậu quả khi bị anh phát hiện ra tôi vẫn còn ở đây.

Trong nhà thời thời khắc khắc có một con quỷ theo dõi sinh hoạt của hai người, tôi nghĩ dù là ai, cũng sẽ không thể chấp nhận được. Nhưng tôi thực sự bất lực rồi, cả căn nhà này như một cái lồng khổng lồ, đem tôi giam cầm trong đó.

Tôi còn đang thắc mắc tại sao chưa từng thấy nhưng con quỷ khác, có lẽ bọn họ đã đi đầu thai chuyển thế, chỉ có tôi chấp niệm quá sâu, vẫn còn lang thang ở nhân gian.

Thật xin lỗi.

Biết anh không nghe thấy, tôi vẫn mấp máy môi nói lời xin lỗi.

Không có can đảm đứng trước mặt anh nữa, tôi lẳng lặng xuyên qua bức tường rời đi, một mình ngồi trong góc phòng làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro