Chap 26 : Về Hắc Sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải nhận được sự đồng ý của Thiên Tỉ liền nhanh chóng đưa cả hai ba con họ lên xe.
- Vậy , chúng ta đi đâu ? Vương Tuấn Khải hỏi Thiên Tỉ đang ôm bánh bao ngồi ghế phụ bên cạnh
- Tới công viên gần đây là được rồi , bánh bao muốn chơi Crazy Way ở đó. Thiên Tỉ trả lời , mắt không nhìn Vương Tuấn Khải
- Vậy chúng ta đi. Vương Tuấn Khải cảm thấy từ " chúng ta " này thật dễ nghe
Đến công viên , vì Vương Tuấn Khải cao hơn Thiên Tỉ nên cậu đành để anh bế bánh bao đi trước. Nhìn hai bố con gương mặt giống nhau như tạc đang vui vẻ nô đùa phía trước , Thiên Tỉ chợt nghĩ , việc làm của cậu lúc này cũng không tồi, ít nhất , con trai và anh đều vô cùng hạnh phúc bên nhau.
- Baba , mau lại đây. Bánh bao từ xa gọi với lại Thiên Tỉ đang đứng thất thần ở đằng kia
- Tới đây. Thiên Tỉ vội chạy lại phía hai người đằng trước kia.
- Tiểu tử thối, baba đã nói là không được chơi quá sức mà , xem , mồ hôi đã chảy ướt hết tóc rồi. Thiên Tỉ vừa lau tóc cho con vừa trách móc tiểu tử ham chơi này
- Tiểu Thiên Thiên , đừng có nói nữa được không , đại gia đau đầu quá. Bánh bao vội nhỏ giọng lên tiếng
- Anh Nam , anh mà ốm , baba sẽ bỏ mặc anh luôn.
Vương Tuấn Khải nhìn hai người lớn nhỏ này đối thoại khiến hắn hạnh phúc
- Chú đẹp trai , mau đến chụp hình cho con và baba. Bánh bao gọi Tuấn Khải lại chụp hình cho nhóc.
- Được rồi , baba không muốn chụp ảnh , để baba chụp cho bánh bao , chú đẹp trai bế bánh bao cả buổi chắc cũng mệt rồi
- Không sao. Mau đứng vào đi , anh chụp cho.
- Cái này...
- Baba , mau lên , bánh bao còn đứng đây tạo dáng nữa là mấy em gái kia sẽ xông lên ăn thịt bánh bao đó , bánh bao không muốn phô vẻ đẹp trai ra ngoài lộ liễu như thế này đâu. Bánh bao kì kèo lên tiếng
- Ha , tiểu quỷ , xấu chết được. Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải đều cùng lúc nói giống nhau. Vương Tuấn Khải và bánh bao thì tủm tỉm cười , còn Thiên Tỉ thì chỉ muốn cắn lưỡi
- Một , hai , ba * tạch * Vương Tuấn Khải nhìn bánh bao và Thiên Tỉ mỉm cười rạng rỡ trong hình , hốc mắt có chút đỏ , vội lén chuyển ảnh từ điện thoại cậu sang điện thoại của mình.
* ọc , ọc * tiếng bụng của ai đó kêu gào
- Cái này, ai da , người ta là nô đùa cả buổi chiều có chút đói thôi mà. Bánh bao vội lên tiếng minh oan cho mình.
- Vậy , chú đẹo trai đưa bánh bao đi ăn có được không.
- Baba , chú đẹp trai muốn đưa bánh bao đi ăn , mà baba đã nói không nên từ chối ý tốt của người khác , có phải là bánh bao nên đồng ý không. Bánh bao vội quay sang hướng Thiên Tỉ chớp mắt.
- Được rồi, không thắng nổi cái miệng của con , vậy làm phiền anh
- Anh rất hân hạnh. Vương Tuấn Khải mỉm cười rạng rỡ nhìn Thiên Tỉ
Thấy anh cười như vậy , Thiên Tỉ thoáng đỏ mặt. Chết tiệt , tự dưng cười đến đẹp trai như vậy để làm cái gì. Vương Tuấn Khải lái xe đưa cả hai đến nhà hàng gần công viên dùng bữa
- Chú đẹp trai , bánh bao muốn ăn bánh ngọt , gan ngỗng , trứng cá hồi, bò bít tết , salad rau củ...ừm , tạm thế đã
- Bánh bao , gọi nhiều như vậy , chú đẹp trai sẽ tốn kém với con lắm đó có biết không. Thiên Tỉ vội ngăn con trai
- Không sao , trưa nay thằng nhóc còn ăn nhiều hơn thế này. Vương Tuấn Khải thấy mình bắt đầu có triệu chứng nuông chiều thái quá rồi
- Anh là không biết , nếu con trai ăn nhiều như vậy sẽ không tốt cho dạ dày , không phải dạ dày anh cũng không tốt sao , còn gọi nhiều món cay như vậy , thật là không biết lo cho sức khỏe của bản thân y như nhau. Thiên Tỉ vội lên tiếng càu nhàu hai tên một lớn một nhỏ dở hơi kia
- Sao baba biết chú đẹp trai bị đau dạ dày. Bánh bao " vô tội " hỏi Thiên Tỉ
Thiên Tỉ lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì , lần thứ hai trong ngày cậu muốn cắn lưỡi , quay qua liếc trộm Vương Tuấn Khải , thấy anh đang mỉm cười nhìn cậu, Thiên Tỉ vội quay đi chỗ khác ho nhẹ. Đúng lúc đó , thức ăn được mang lên , mọi người liền tập trung vào ăn. Ăn uống no nê , Vương Tuấn Khải đưa Thiên Tỉ và bánh bao đi hóng gió để tiêu cơm , nhưng thực ra là muốn gần gũi họ thêm chút nữa. Lái xe đi vòng vòng , Vương Tuấn Khải nhạy bén phát hiện luôn có hai chiếc oto bám theo mình , mà Thiên Tỉ sau khi thấy Vương Tuấn Khải bất chợt tập trung lái xe liền phát hiện ra điều bất thường , nhìn ra gương chiếu hậu , thì ra là có người theo đuôi.
- Bánh bao , con ra ghế sau nằm xuống nghỉ ngơi chút đi. Thiên Tỉ ngẹ dỗ con trai
- Vâng baba. Bánh bao cũng thấy mệt mỏi liền bò từ đùi Thiên Tỉ ra ghế sau nằm xuống.
Đến đoạn đường hầm , hai chiếc oto liền vọt lên cọ xát hai bên xe.
- Mẹ kiếp , muốn chết. Vương Tuấn Khải khẽ chửi thề. Một tay rút súng từ cạnh sườn rồi nhoài ra cửa xe bắn vào lốp xe của xe bên cạnh , lại quặt tay lái bắn sang lốp xe còn lại. Xong xuôi , hắn dừng xe rồi ngạo nghễ bước xuống , Thiên Tỉ cũng vậy. Bọn người trong xe cũng xuống xe. Thiên Tỉ và Tuấn Khải nhìn nhau cười , rồi lao vào đám tép riu kia. Khi Vương Tuấn Khải knock-out tên cuối cùng chợt nghe tiếng đạn lên nòng , vội quay về hướng Thiên Tỉ * pằng*
- Tiểu Khải...Thiên Tỉ trợn mắt nhìn vai Vương Tuấn Khải đang chảy máu rồi quay sang phía tên bắn lén kia
- Đi chết đi. Thiên Tỉ phi một cước khiến tên kia chỉ còn thoi thóp
- Lão đi , lên xe , tôi đưa anh tới bệnh viện.
- Không cần , Tiểu Thiên , đưa anh về Hắc Sát.
- Được , về Hắc Sát
End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro