Chap 27 : Không thể như lúc trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ lái xe đưa Vương Tuấn Khải trở về Hắc Sát cũng đã gần nửa đêm , bánh bao vẫn ngủ ngon trên xe mà không biết chuyện gì xảy ra với bố và baba của mình. Trên đường đi đã tạm cầm máu cho anh , Vương Tuấn Khải mặc dù mất máu khá nhiều nhưng nét mặt lại không hề tỏ ra đau đớn , còn ngồi đó quẹt điện thoại hướng Vương Nguyên yêu cầu điều tra chuyện vừa rồi. Thiên Tỉ vòng ra sau nhẹ nhàng ôm con trai bảo bối ra ngoài , lại nhìn Vương Tuấn Khải đang cho tay trong túi quần nhìn hai người họ
- Lão đại , anh mau vào để Hổ ca xử lí vết thương đi.
- Tiểu Thiên , đã đến đây rồi , em không muốn vào gặp mọi người sao ?
- Xin lỗi , tôi chỉ có thể đưa anh về đến đây , việc còn lại đã có người khác lo cho anh , tôi cần phải đưa con trai về nhà ngủ nữa.
- Bây giờ cũng đã nửa đêm , em tính ôm bánh bao đứng đón taxi ngoài trời khuya như vậy sao. Mau đi vào , để thằng bé ngủ ở đây một hôm , sáng mai anh sẽ đưa hai người về , có được không ?
Thiên Tỉ đắn đo một chút , vì con trai nên quyết định ở lại đây một đêm
- Vậy làm phiền anh. Thiên Tỉ nói rồi bước vào trong
- Từ khi nào em học được cách ăn nói khách sáo với anh như vậy. Vương Tuấn Khải đi sau khẽ hỏi
Thiên Tỉ không trả lời lại anh, cậu lặng lẽ ôm bánh bao tiến về phía trước
- Lão đại , người đã về....LÃO NHỊ...Bạng Hổ tiến lên chào hỏi Tuấn Khải , thấy Thiên Tỉ đi sau lão đại, hắn thật không dám tin vào mắt mình
- Hổ ca. Thiên Tỉ nhìn người anh em luôn đùm bọc mình , một cỗ thương nhớ ùa về , cậu vội tiến lên , dùng một tay ôm lấy Bạng Hổ
- Tiểu Thiên , rốt cuộc cũng trở về , mọi người rất nhớ cậu, lão đại cũng rất nhớ cậu , mau , vào trong đi , để tôi đi gọi các anh em
- Hổ ca ,không cần thiết phải đánh thức mọi người. Em chỉ ở đây đêm nay mà thôi , ngày mai còn phải đưa con trai em về nhà nữa
- Con trai ? Bạng Hổ lúc này mới để ý Thiên Tỉ đang ôm bánh bao , trợn mắt mãi không nói được câu nào
- Hổ ca , lão đại bị thương , anh mau đi xử lí vết thương cho lão đại đi. Thiên Tỉ lên tiếng nhắc nhở Bạng Hổ
- Lão đại bị thương ? Bạng Hổ vội nhìn sang phía Vương Tuấn Khải , thấy máu nhuốm ở áo , liền vội vàng tìm đồ lại xử lí vết thương cho Tuấn Khải.
Sau khi xử lí xong xuôi, Bạng Hổ quay về phòng của mình , Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ vẫn đang ôm bánh bao ở bên cạnh
- Mau vào ngủ đi.
- Lão đại, tôi muốn hỏi phòng của mình ở đâu ?
- Vẫn như cũ , phòng của anh
- Lão đại, như thế thật không hay cho lắm. Tôi có thể dùng phòng cũ của mình không ?
- Em không muốn ở phòng của chúng ta ?
- Lão đại, đó không phải là phòng của chúng ta , chỉ là phòng của anh. Tôi và con trai mạn phép được ở phòng cũ của mình. Nói rồi Thiên Tỉ ôm bánh bao hướng về phòng của mình. Vương Tuấn Khải không đi theo , chỉ là ngồi suy nghĩ một số vấn đề mà thôi.
Thiên Tỉ trở về phòng của mình , vẫn cảm giác thân quen như 5 năm trước , dù gì cậu cũng đã ở đây 10 năm , nói không thân thuộc là nói dối , có điều , nơi đây từ 5 năm trước đã trở thành kí ức đau thương của cậu. Ôm con trai nằm xuống giường , Thiên Tỉ khẽ vỗ về con trai rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Khi mặt trăng đã lên cao , một người ôm con mơ màng ngủ , một người trong phòng đau đớn vì sự cô đơn của bản thân. Đêm nay , Thiên Tỉ trong giấc ngủ liền mơ về cái ngày của 10 năm trước , khi mà cậu được Vương Tuấn Khải mang về , rồi lại đến những ngày tháng sóng vai tập luyện cùng anh, đến lần đầu tiên cậu hoàn thành nhiệm vụ...cuối cùng , đến khi viên đạn kia ghim thẳng vào cánh tay cậu , khi những lời nói tuyệt tình kia cứa vào tim cậu , Thiên Tỉ vội giật mình tỉnh giấc , quay sang nhìn con trai bên cạnh, khẽ cười khổ rồi cố nhắm mắt lần nữa. Vương Tuấn Khải đêm nay lại mơ thấy ánh mắt đau thương của Thiên Tỉ nhìn mình của cái ngày định mệnh năm năm trước , mơ thấy cánh tay đầy máu của cậu, mơ thấy ánh mắt lạnh nhạt của cậu bây giờ , khẽ vùng vẫy trong mơ rồi tỉnh giấc. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đi tới phòng của hai ba con cậu, nhẹ nhàng lách người vào bên trong , tiến về phía giường ngắm nhìn hai người quan trọng nhất cuộc đời mình. Con trai đang nằm cuộn tròn trong lòng Thiên Tỉ , môi mỏng khẽ mím lại , cưng muốn chết. Thiên Tỉ ôm trọn bánh bao vào lòng , gương mặt đi ngủ cũng không thấy thoải mái. Nhìn xem , hai cặp chân mày vẫn còn đang cau lại kìa , môi đào mím chặt như đang chịu đựng đau đớn gì vậy. Vương Tuấn Khải liền cảm thấy đau lòng , khẽ đưa tay vuốt cặp chân mày của Thiên Tỉ cho đến khi chúng giãn ra. Khẽ vuốt ve gương mặt đã khắc sâu trong tâm trí suốt năm năm qua , kìm lòng không đậu liền cúi xuống hôn lên mi mắt , sống mũi rồi đến đôi môi đang mím chặt kia. Nụ hôn chuồn chuồn lướt khiến hắn thấy rạo rực trong người
- Bảo bối , em không thể tha thứ cho anh sao , không thể cho anh cơ hội bù đắp sao. Vương Tuấn Khải khẽ thì thầm , nhìn khi em ấy thấy Bạng Hổ , em ấy đã hạnh phúc như thế nào, chỉ có hắn là bị em ấy lạnh nhạt. Vương Tuấn Khải cười khổ , cũng tại mày cả thôi rồi vội rời đi
Thiên Tỉ ngay lúc anh tiến vào đã tỉnh lại, có điều cậu không muốn đối diện với anh nên mới lựa chọn giả vờ ngủ. Khi anh hôn lên môi cậu ,Thiên Tỉ đã muốn tỉnh ại nhưng rồi không biết sẽ đối diện với việc này như thế nào nên im lặng. Nghe tiếng đóng cửa , Thiên Tỉ mở mắt nhìn ra ngoài
- Tiểu Khải , chúng ta , không thể như lúc trước.
End chap.
Mị viết ngọt mà , sao nó ra ngược vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro