KUMANTHONG < 3 >

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả 2 nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang hé mở ra ngày càng rộng hơn.

Phía trước mặt, trên hành lang, xuất hiện một đứa trẻ nhỏ xíu, bàn tay bị lõm mất một góc. Tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn, đứng núp sau lưng Đại Phong, run giọng hối thúc: "anh là thầy trừ tà mà.. đứa trẻ đó là Kumanthong tôi thỉnh về đó.. chẳng phải anh đang tìm nó sao.. làm gì đi chứ.."

Nào ngờ, anh ta còn nhỏ giọng hơn tôi, nói không để hở răng, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy: "tôi đi vội quá, để quên túi đồ ở dưới xe rồi.. lấy gì diệt nó đây.."

"Trời ơi, anh có phải là thầy trừ ma không vậy.. mất trí nhớ hả.. đi bắt ma mà không đem đồ, khác gì ra trận mà không có vũ khí.. lần này chết chắc rồi..", tôi đập bùm bụp vào lưng anh ta trách móc.
——
Cả 2 đứng trơ ra nhìn đứa trẻ sơ sinh đang chập chững từng bước một tiến dần về phía cửa thang máy. Tim tôi nảy lên theo từng nhịp chân của nó, mắt thì cố mở to, không dám chớp.

Khi nó đứng ở vạch cửa thang máy, cách cả 2 chưa tới 5 bước chân, liền chầm chậm đưa cánh tay nhỏ xíu ra, hướng về phía tôi. Ánh mắt long lanh như sắp khóc. Đột nhiên, lúc đó trong lòng tôi chợt dâng lên một thứ cảm xúc bi thương tột cùng.

Tôi bất giác đưa tay mình ra, định nắm lấy tay nó. Đại Phong liền thúc vào hông tôi một cái khá đau, khiến tôi giật mình, rụt ngay tay về lại. Lúc này mới thấy tia nhìn trong ánh mắt nó liền thay đổi, vẫn ướt át nhưng đầy mưu mô, xảo quyệt.

Nó nhoẻn miệng, nở ra một nụ cười vô cùng tinh quái, cánh tay bất chợt vươn dài ra, vươn lên cao, ấn liên tục vào cái bảng điều khiển.

Thang máy bắt đầu rung lắc mạnh, rồi rơi xuống như chiếc xe mất thắng. Quá hoảng loạn, tôi hầu như không thở được nữa. Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng buồng thang máy cạ vào vành kim loại của bộ khung bên ngoài, kêu lên rin rít như mấy cái bảng lề lâu ngày bị khô dầu. Còn mắt.. chẳng thấy được gì nữa, ngoài ánh sáng trắng chói lòa, lóa mắt.. trống rỗng, hẫng hụt.
——
"Cô tỉnh rồi à.."

Nhìn xung quanh, tôi thấy mình đang nằm bên ngoài cửa thang máy, Đại Phong hình như cũng vừa mới tỉnh lại, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, không giấu hết được nét sợ hãi, giơ chiếc túi lớn cho tôi thấy, rồi mới khẩn khoản nói: "xin lỗi, giờ có đồ nghề đây rồi.. cô đi với tôi một lần nữa, có được không..?"
——
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác vẫn còn chưa kịp hoàng hồn của tôi, anh ta tiếp: "người chúng ta cần gặp ở tầng cao nhất.. việc này ít nhiều cũng có liên quan đến cô.. muốn giải quyết dứt điểm.. cô phải đi cùng tôi.. đứng lên nhanh.."
——
Rất hiếm người chọn căn hộ ở tầng cao nhất.

Đầu tiên là về độ cao, người mắc chứng sợ độ cao chiếm tỷ lệ khá nhiều, sẽ gây khó chịu.
Tiếp theo là những bất tiện nếu như có sự cố xảy ra, ví dụ như khi có hỏa hoạn, cứu hỏa sẽ rất khó để tiếp cận những tầng cao thế này, xuống được nơi an toàn, không những phải mất sức hơn người khác, mà thời gian cũng hạn hẹp hơn.
——
Tầng cao nhất của chung cư này chỉ có một căn hộ duy nhất, lớn hơn hẳn những căn còn lại và có phần ban công rất rộng.

Vừa ấn chuông đã có một phụ nữ ra mở cửa.

Trông sơ qua nét mặt, lời nói và dáng dấp, tất cả từ cô ta đều toát ra loại khí chất dịu dàng hiếm gặp.
——
Đại Phong hỏi cô ấy đã có chuyện gì đã xảy ra và ai đã gọi anh ta đến. Người phụ nữ im lặng, do dự mất mấy phút. Đột nhiên, từ bên trong nhà có tiếng khóc vọng ra. Biểu hiện của người phụ nữ liền biến chuyển.. trở nên hoảng loạn vô cùng.

"Hai người vào nhanh đi..", người phụ nữ thì thầm.
——
Vừa bỏ giày lên kệ, đặt bước chân đầu tiên lên bậc cửa, đã cảm thấy được.. một điều gì đó.. rất đáng sợ.. từ bên trong căn hộ này.

"Hai người nghĩ.. trên đời này, thứ gì là đáng sợ nhất..? Ma..? Quỷ..? Tiếng mèo kêu đêm ai oán..? Hay ở nhà một mình..?

Tôi.. chưa bao giờ sợ hãi những thứ này.. cũng như chưa từng biết sợ bất cứ thứ gì trên đời.. cho đến khi biến cố đó xảy ra.. cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.. giờ đây, thứ duy nhất còn tồn tại trong căn nhà này.. chỉ là sợ hãi và bất lực..

tôi cố gắng kháng cự.. qua được ngày nào hay ngày ấy.. tôi không màng đến ngày mai.. càng không dám hồi tưởng về những ngày đã qua..

tôi thực sự thấy sợ hãi chúng.."
-người phụ nữ nói với một quãng giọng ngang ngang, đều đều.. không lên xuống, không cảm xúc.
——
Khi chúng tôi đi vào sâu trong nhà, bất chợt có tiếng trẻ con khóc lớn. Người phụ nữ bước vào phòng, dịu dàng bế một đứa trẻ lên, vừa đong đưa nhè nhẹ vừa cất giọng hát nho nhỏ. Ánh mắt người mẹ nhìn con mình khi đó, khiến tôi cảm giác ngay được, nó chính là cả thế giới của cô ấy.
——
Nhưng rồi.. một cảnh tượng vô cùng kỳ dị đã xuất hiện ngay trước mắt tôi.. lập tức cắt ngang dòng cảm xúc êm đềm về tình mẫu-tử của hai mẹ con.

Đứa trẻ trên tay cô ta, tầm hai tuổi, làn da trắng mịn. Những tĩnh mạch màu xanh nổi rõ lên dưới da, xuất hiện dày đặc trên toàn bộ cơ thể đứa trẻ.. và hình như chúng đang chuyển động, ăn luồng và phân nhánh ra ngày càng nhiều.

Nhiều đến nỗi, trông qua như máu lưu thông trong người đứa trẻ này.. đặc một màu xanh sẫm. Nhưng đó chắc chắn không phải máu vì có thể dễ dàng nhìn thấy những điểm vỡ tĩnh mạch bằng mắt thường trên da. Khuôn mặt đứa trẻ cũng có những điểm tụ nhỏ màu xanh, hình thù kỳ lạ.

Người phụ nữ càng dỗ, nó càng khóc lớn.

Cô ta quay lại, mỉm cười xin lỗi. Khi thấy vẻ mặt kinh hoàng của chúng tôi. Cô ta ngạc nhiên, hỏi: "hai người.. cũng nhìn thấy chúng sao..?"

Tôi không hiểu sao cô ta lại hỏi vậy, vì cả tôi và Đại Phong đều thấy mà.
——
Người phụ nữ nhẹ nhàng đặt đứa trẻ vào trong nôi, đi ra ngoài, ra hiệu cho chúng tôi ngồi ở ghế sofa rồi đi châm nước nóng pha bình trà, mời chúng tôi uống nước. Khi đã yên vị, đợi chúng tôi uống nước xong, cô ta mới lặng lẽ ngồi ở phía ghế sofa đối diện, thở dài, nói: "tôi là Hồng, vừa nãy, như 2 người đã thấy đó.. con tôi.. nó..!"
——
Tôi và Đại Phong cũng tự giới thiệu.

Sau đó, tôi mới nói ra thắc mắc vừa rồi của mình: "sao chị lại hỏi bọn em có thấy chúng không vậy..?"

Người phụ nữ chậm rãi giải thích: "bởi vì những người khác không thể nhìn thấy chúng.. chỉ mỗi tôi thấy, giờ thì cả 2 người cũng thấy.. nên tôi hơi ngạc nhiên.."

"Còn việc chị gọi cho tôi, sao không nói là con chị mà lại nói là người đàn ông nào đó.. tôi cứ nghĩ là chồng chị mắc bệnh..", Đại Phong hỏi tiếp.

"Chắc anh nghe nhầm thôi.."
----
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, không để lộ biểu cảm gì khác biệt.. cũng không hề tỏ ra lo lắng. Lại nghĩ về cảnh tượng khi nãy và đứa trẻ kỳ lạ kia.. tự nhiên thấy hơi ớn lạnh.

Tôi hỏi: "con chị.. nó bị như thế từ khi nào vậy..? có dấu hiệu hay tác động gì trước đó có thể gây bệnh cho nó không..?"
——
Nét mặt cô ta bỗng nhiên chùn xuống, u buồn.

Phải mất một lúc, người phụ nữ mới chậm rãi kể cho chúng tôi nghe chuyện. Đứa trẻ này là con đầu lòng của 2 vợ chồng cô ta. Hai người cùng lớn lên bên nhau. Học xong Đại Học, rồi kiếm việc làm. Khi ổn định thì kết hôn. Tiếp tục cố gắng không ngừng nghỉ suốt 3 năm trời, mới gom góp đủ tiền mua căn hộ này.
——
Trước đó, cho dù có khó khăn, bão tố thế nào, họ cũng cùng nhau đấu tranh vượt qua. Nhưng kể từ khi việc làm ăn của chồng cô phất lên như diều gặp gió và đứa trẻ này ra đời, chẳng hiểu sao.. mối quan hệ vợ chồng.. ngày càng tồi tệ.

Mãi đến khi, người chồng nói, anh ta không còn yêu cô nữa. Càng không thể để lãng phí thời gian và tuổi xuân của anh ta, đổ vào trong một cuộc hôn nhân, chỉ còn bấu víu, chắp vá với nhau vì trách nhiệm và thói quen. Đối với anh ta, tình yêu là cần thiết nhất, để có thể duy trì cuộc sống gia đình.

"Anh muốn ly hôn.."

Cô biết, cho dù hàng vạn lí do anh ta đưa ra không hợp lý đi nữa, thì cô cũng phải đồng ý ký vào giấy li hôn. Khi trong anh ta.. tình yêu đã chẳng còn, cô có níu kéo đến mấy cũng vô ích. Trước đây, anh ta còn chăm chút cho vợ con. Từ ngày hết tình, anh ta rất nhanh trở thành người chồng người cha vô trách nhiệm.. về nhà ngày càng muộn, có đêm không về, bỏ cô một mình chăm con nhỏ. Cốt để cô thấy chán mà buông tay, ký vào giấy li hôn, sớm trả lại tự do cho anh ta.

Nhưng vì còn con nhỏ, cô muốn nó có cha, nên đã cố bỏ qua hết mọi tủi nhục, đến công ty tìm chồng, mong anh ta nghĩ lại. Buổi chiều hôm đó, mở cửa văn phòng, cô thấy anh ta đang vòng tay qua ôm eo, tình tứ hôn cô thư ký trẻ đẹp ngay trong giờ làm việc.
———
"Ngay ngày hôm sau, tôi đã ký vào đơn ly hôn.. sau khi anh ta hứa cho tôi quyền nuôi con và căn nhà này..", Hồng cười chua chát.

Vừa ly hôn xong, nỗi buồn này còn chưa nguôi.. khổ đau khác đã nhanh chóng ập đến.

"Tôi nhìn thấy những sợi mảnh màu xanh trong người con tôi.. ban đầu, cũng chỉ nghĩ nó là tĩnh mạch thôi.. nhưng rồi, tôi thấy nó hình như có chuyển động.. quan sát thật kĩ, thì thấy rõ ràng.. chúng là thứ gì đó, đang chạy dọc theo mạch máu dưới da.. đưa nó đến bệnh viện, kiểm tra xét nghiệm kĩ lưỡng, nhưng không phát hiện có gì bất thường.. tôi đã ẵm nó đi gần chục bệnh viện.. kết quả đều như nhau.. và ngoài tôi ra.. không một ai thấy chúng.."
———
Trong hồ sơ bệnh án mà bác sĩ đưa cho cô, kết luận đứa trẻ mắc chứng Morgellons. Thuốc được kê toa toàn bộ đều là nhãn thuốc ức chế thần kinh vì bệnh này vốn chưa có thuốc đặc trị.

"Khi kiểm tra đơn thuốc.. tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy bác sỹ dùng thuốc trị tâm thần và ảo giác cho cả 2 mẹ con.. điều đó khiến tôi cũng dần nghi ngờ, có khi nào bác sỹ đã chẩn đoán đúng..? biết đâu vì đổ vỡ hôn nhân, lại phải một mình chăm con khổ cực.. nên tôi đã bị trầm cảm mà không hay biết, dẫn đến thần kinh có vấn đề gì đó không ổn định.. mà nhìn thấy chúng.."
——
Mặc dù, không tìm thấy ở bản thân có bất kỳ sự bất thường nào, nhưng vì con.. cô vẫn đến nhận hỗ trợ trị liệu từ một bác sĩ tâm lý.

"Được gần hai tuần, không có tác dụng gì cả, tôi thấy chúng ngày càng nhiều hơn.. chúng ăn vào cơ thể con tôi.. ngày càng sâu.. đến giờ phút đó, tôi đã có thể khẳng định, mình không bị tâm thần..

con tôi nhất định đang bị thứ gì đó mà tôi không rõ là thứ gì.. đang ký sinh, phát triển bên trong cơ thể.. nhưng cũng may, con tôi chưa có bất kỳ dấu hiệu gì quá bất thường.. không có biểu hiện đau đớn.. cũng không có hành vi gì lạ.. nên tôi đành phó mặc cho số phận.. vì cũng không có cách gì lấy chúng ra khỏi người con tôi được.."
----
Nghe xong câu chuyện, tôi thực sự không biết phải nói gì.

Trong đầu tôi lúc này.. đang lo lắng vô cùng, không biết liệu bệnh trạng quái lạ của đứa trẻ này có phải do con Kumanthong mà tôi thỉnh về gây ra không. Nếu là do nó, thì tôi thực sự cảm thấy xấu hổ và hối lỗi với mẹ con họ vô cùng.

Quá lúng túng và hồi hộp nên tôi đã uống nước hơi nhiều. Ghé vào tai chị chủ nha, tôi hỏi nhỏ: "nhà vệ sinh ở đâu vậy chị..".
——
Hồng chỉ về phía phòng ngủ.

Tôi đi nhanh vào trong.

Thực ra, tôi chỉ hỏi theo phép lịch sự thôi.

Vì ở cùng chung cư nên cách bố trí trong phòng hoàn toàn giống nhau, tôi đã quá quen thuộc với kiến trúc này rồi. Nhưng khi đi qua hành lang, tôi liền lập tức khựng lại.. vì có cảm giác, dưới chân vừa bị thứ gì đó như bàn tay trẻ con lạnh như nước đá, tóm lấy.. cúi xuống nhưng không thấy gì..

tôi ngẩng đầu ngược trở lên, ngước nhìn trên trần nhà.. thì thấy nó.

Tôi hét lên.

Đại Phong nghe thấy tiếng hét của tôi liền chạy vào. Lúc này, tôi bị nó bắt chân, kéo mạnh, nên ngã trên sàn, khắp người cứng đờ.. không thể nhúc nhích.. mở to mắt, kinh hoàng nhìn nó.. đang đứng đè trên bụng dưới và liên tục mỉm cười với tôi..
----
Hồng cũng vừa chạy đến. Thấy tôi và con búp bê trên tay đang chằm chằm nhìn nhau.

Cô ta liền mỉm cười và nói: "hai người sợ nó à..? nhìn nó có chút đáng sợ thật, nhưng không sao đâu, nó được làm từ mấy ông nhà sư bên Thái đó.."

Tôi đứng dậy, hét lên: "cô đem nó từ đâu về vậy..? "

Hồng hơi ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, nhưng vẫn đáp lời:"không phải tôi mang về.. vì tôi không có lòng tin vào tôn giáo, nên không bao giờ tôi tìm hiểu về mấy thứ thế này.. lúc đưa em bé đi dạo.. tôi thấy nó dưới sân, nên mang lên nhà vì nghĩ nó chỉ là con búp bê đồ chơi thôi.. sau đó, bạn tôi đến nhà chơi, nói nó là loại búp bê cầu gì được nấy, được mấy ông sư bên Thái làm, bảo tôi nhặt được thì giữ lại trong nhà đi.. nên tôi mới giữ, chứ cũng chẳng biết nó có tác dụng gì.."
———
Khuôn mặt Đại Phong bỗng chốc trở nên trắng bệch, ghé tai tôi hỏi nhỏ: "An Bình.. nhìn nó xem, có gì khác lạ so với trước không..?"

"Hình như.. quần áo của nó sậm màu hơn.. trước nó cũng mặc cái yếm dây này, cũng là màu đỏ.. nhưng không phải màu đỏ này.. đỏ bây giờ.. giống như bị nhuộm máu vậy..", tôi sợ hãi, đặt nó xuống nền gạch.
----
Mọi việc đã đi quá xa.

Lúc đầu, tôi chỉ định thỉnh một vài tượng thần Phật nào đó về.. nào ngờ lại thỉnh trúng Quỷ linh nhi. Để đến giờ nó đã hại không biết bao nhiêu người.

Nghĩ đến đó, tôi vô thức nhìn sang con búp bê Kumanthong vừa đặt xuống bên cạnh. Nó cũng đang ngồi bất động trên sàn, lặng lẽ nhìn tôi.

"Thực ra nó muốn gì mới chịu dừng tay lại đây..?", tôi nhủ thầm.
——
Đại Phong đỡ tôi dậy, chào Hồng ra về.

Khi đi xuống cầu thang, anh ta nghiêm giọng nói: "người phụ nữ này.. có gì đó.. không bình thường.."

Tôi nhìn Đại Phong chờ đợi, nhưng sau đó anh ta lại không nói gì thêm nữa.
----
Một ngày sau, cả khu chung cư lại xôn xao về cái chết của chồng Hồng.

Rồi chẳng hiểu sao mà thi thể của anh ta lại được đưa về chung cư. Tôi nhìn thấy cái xác, dưới da cũng dày đặc những đường màu xanh thẫm.

Chúng di chuyển cực nhanh bên trong cơ thể anh ta, giống như có vô số con trùng màu xanh đang liên tục uốn lượn trong mạch máu anh ta vậy.
——
Tôi vô thức đưa mắt tìm Hồng, cô ta lẫn vào trong một nhóm người, đang khóc ngất lên ngất xuống.

Từ trong đôi mắt đẫm nước đó lộ ra những tia thù ghét, căm phẫn. Còn trên môi, chợt nở ra một nụ cười vô cùng kỳ lạ, khóe miệng chỉ nhếch lên một chút rồi lại ngay lập tức mếu máo trước xác chết của anh chồng.
——
Đại Phong đứng cạnh bên tôi, lông mày nhíu lại, như thể đang tập trung nghĩ về điều gì đó nên tôi không nói những biểu hiện kỳ lạ tôi vừa thấy từ Hồng cho Phong nghe, sợ làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của anh ấy.
——
Khi thấy Hồng đã đi theo xe cảnh sát để thực hiện một số điều tra bắt buộc.

Tôi vội chạy đến chỗ một cảnh sát đứng gần đó để hỏi thăm xem người đàn ông kia đã chết thế nào.

Người cảnh sát cau mày: "hai người là ai..? hỏi làm gì..?"

"Em với anh ta là hàng xóm cũng đã lâu rồi.. giờ anh ta mất đột ngột vậy, nên thấy tò mò thôi mà.."

Người cảnh sát nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẫn nói: "chết ở nhà.. có khả năng là tự sát.. 2 người cũng theo tôi về sở đi.."
——
Làm sao anh ta có thể tự sát được.

Theo như Hồng nói thì bây giờ anh ta đang rất hạnh phúc, vừa mới mua một con xe sang trọng, tiền đủ ăn xài, còn dư ra nuôi thêm được vài cô bồ, thì làm sao phải tự sát..?

Mãi đến khi cung cấp lời khai xong, ra đến ghế bên ngoài ngồi. Đại Phong vẫn giữ nét mặt đăm chiêu đó. Tôi lay vai anh ta. Anh hơi giật mình quay sang nhìn tôi, bối rối. Nhưng vẫn không nói chuyện.

Tôi thấy lạ, nhưng cũng thôi không nói gì nữa. .
----
Khi tôi kể với Ngọc, nó phản ứng mạnh hơn tôi nghĩ. Nó bảo tôi tránh xa Đại Phong ra, có thể anh ta chỉ là tên lừa bịp. Ngay từ khi anh ta bỏ mặc tôi với những rắc rối, Ngọc đã có những ấn tượng vô cùng xấu với anh ta rồi.

"Nhưng tao có gì để anh ta lừa đâu..?"

Ngọc dấm dẳng: "ừ, tao đã bảo rồi mà không nghe, thì có gì ráng chịu.. đừng kêu khóc với tao là được.."
----
Một buổi sáng..
sau hôm xác chết kỳ dị kia được đưa về chung cư và đưa đi mai táng..
khoảng một tuần.

Tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Đại Phong, nói rằng lúc sáng anh ta vừa thấy báo mạng đăng tin: "Hồng và con trai cô ta đã chết.. thi thể được tìm thấy tại nhà.. nghe nói là ngộ độc khí..

cô có nghe được tin gì khác không..?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro