KUMANTHONG <6>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn còn đang hoang mang, chưa biết phải làm thế nào, thì bất chợt từ phía sau lưng kệ sách đã đổ xuống, có thứ gì đó như bàn tay trẻ con chìa ra ngoài, khiến tôi vừa sợ vừa tò mò.

Thu hết can đảm lại gần thì thấy đó là một búp bê Kumanthong, nghĩ đó là Kumanthong của mình, tôi nhào tới cầm nó lên.

Lúc này, mới sực nhớ ra là tôi không hề mang theo nó đến đây. Lật qua lật lại, thì rõ ràng nó là một Kumanthong mới hoàn toàn. Bé Kumanthong của tôi đã bị trầy xướt nhiều chỗ vì bị va đập nhiều, cả dấu vết bị lõm ở tay và vết cháy đen do chạm vào vòng tay trấn tà của Đại Phong cũng không còn.

Phân vân một lúc, tôi đem nó ra chỗ bàn thủ thư, hỏi: "cô có biết con búp bê này của ai không..?"

Ngẩng lên, chỉnh lại gọng kính, cô thủ thư chậm rãi nhìn một chút, rồi mới đáp: "chắc của đứa nào vào trước cháu để quên.."

"Vậy cháu để nó lại đây, cô xem ai quay lại tìm thì trả lại cho người ta.."

Đặt con Kumanthong ngay ngắn lên chiếc kệ nhỏ đằng sau lưng cô thủ thư, được dùng để đựng những sổ sách lưu trữ của thư viện xong, tôi ra về.

Vào đến nhà, không quên nghe theo lời Đại Phong dặn dò, rắc bột tránh tà xung quanh nhà và pha vào nước tắm. Mệt mỏi quá. Tôi lả đi lúc nào không biết, khi tóc vẫn còn đang ướt.

Nhà chú anh ở vùng ven ngoại thành nên đêm đến không có tiếng động gì lạ thường, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Trời vừa đổ cơn mưa. Tiếng tí tách rơi trên mái hiên nhà và hơi lạnh thấm dần vào da thịt khiến tôi cựa mình, tỉnh giấc.

Nằm co ro, kéo mền lên che kín ngực.

Không gian tối lờ mờ và lạ lẫm của căn phòng này, cùng với thứ mùi ngai ngái của đất và cỏ cây vừa dậy lên trong cơn mưa, khiến tôi cảm thấy hơi ngột ngạt, oi bức và khó thở. Đầu và tai cũng ong ong, trống rỗng. Nhắm mắt, lăn qua trở lại một hồi lâu, vẫn không cách gì ngủ tiếp. Cứ mơ hồ lo sợ sẽ có điều gì đó đáng sợ xảy ra.

Gần sáng, mệt quá, tôi co chân lên cao, ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, tôi mơ thấy những cảnh vật kỳ dị liên tục thay đổi ngẫu nhiên, giống như mình vừa bị ném vào một trò chơi, mà ở đó, tôi phải chạy đến lả người từ chỗ này sang chỗ khác. Cố tìm kiếm gì đó mà bản thân cũng không rõ, chỉ biết là phải đi tìm.

Cho đến khi, tìm thấy mẹ tôi, đang ngồi gục đầu bên trong một khoảng trắng xóa rộng lớn.. tất cả đều phủ dày một màu trắng, chỉ có mái tóc dài đen của bà nổi bật lên trên thứ nền trắng đó, phủ xuống che kín cả khuôn mặt..

còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra..

tôi tự hỏi sao mẹ lại ở đây.. chẳng phải mẹ đang ở dưới quê cùng ba sao.. tôi bước đến, ngập ngừng.. tay còn chưa chạm đến vai mẹ, đã thấy máu từ đâu loang ra.. nhuộm đỏ cả khoảng trống dưới chân mình.. ướt đẫm cả chiếc áo trắng tinh tôi đang mặc..

"Máu.. ở đâu ra vậy.."

Tôi hốt hoảng lùi lại, đưa tay lên quệt ngang mũi vì cảm thấy đau ở đó. Máu cứ thế tuôn ra, chảy thành 2 hàng, chui đầy vào trong khoang miệng, khiến đầu lưỡi tôi nhanh chóng cảm nhận được vị tanh đến lợm giọng.

"Sao lại chảy máu mũi vậy.. mẹ, mẹ ơi.. mẹ có nghe thấy con không..?"

Ngày trước, mỗi lần tôi bị thế này, mẹ đều ôm chặt lấy tôi, nói không sao đâu, rồi giữ cho đầu tôi ở tư thế ngăn không cho máu chảy ra ngoài.

Nhưng giờ.. khi máu mũi tôi không ngừng chảy.. mẹ lại không nói gì, chỉ ngẩng lên, với mái tóc đen dài phủ xuống, không trông rõ khuôn mặt, ra hiệu cho tôi đừng lại gần. Sau đó, bà từ từ co tay lên, gõ gõ ngón tay mấy cái vào đầu mình.. rồi rơi xuống, nhanh chóng biến mất trong một lỗ đen ngòm dưới chân.
——
Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. Cảm giác khó chịu trong giấc mơ vừa rồi vẫn còn theo đuổi tôi đến tận lúc này. Đưa tay xuống dưới gối tìm điện thoại, thấy còn sớm, nhưng tôi vẫn quyết định ấn số, gọi luôn cho ba mẹ.. nhưng không ai nghe máy.

Tôi nhủ thầm: "chắc ba mẹ vẫn còn chưa dậy..", nằm xuống cố dỗ lại giấc ngủ.
——
Lần này không còn những giấc mơ chập chờn nữa, tôi ngủ luôn một giấc đến trưa. Nhưng lạ quá, sao ba mẹ thấy số tôi gọi vào giờ đó.. mà vẫn chưa gọi lại. Khi tôi lo lắng gọi thêm mấy lần nữa, cũng không ai nghe máy.

Trong lòng đã bắt đầu nảy sinh những giả thuyết không may, tôi ngồi hẳn dậy tìm số của những người thân ở dưới quê để gọi xuống hỏi thăm.

Nhưng.. họ đều nói, ba mẹ tôi không về quê..

"Không lẽ ba mẹ đi đâu chơi trước rồi mới về quê..? không, không có khả năng này.. vậy bấy lâu nay.. họ đang ở đâu vậy..? đã xảy ra chuyện gì rồi..? sao lại nói dối tôi..?"
——
Khi tâm trí tôi rơi vào hoảng loạn cực độ, thì có điện thoại gọi đến, là số của ba.

Tôi nghe máy ngay, hỏi dồn dập: "ba mẹ đang đâu vậy..? đừng nói dối con nữa.."

Im lặng một lúc, ba tôi khó khăn mở lời, bảo tôi đến địa chỉ một bệnh viện, nói rằng.. mẹ tôi, được chẩn đoán bị u não.

Vội vã thu dọn ít đồ đạc, tôi đặt vé chuyến bay sớm nhất. Đến nơi, tôi chạy như bay tìm số phòng mà ba đã thông báo từ trước đó qua điện thoại.

Từ ngoài cửa, tôi thấy ba đang nắm chặt tay mẹ, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Còn mẹ.. bà đang nằm trên giường, già xọm, khô quắt đi như vừa già thêm mấy chục tuổi..
——
Tôi cũng không ngăn được mình nữa, bật khóc lớn, đẩy mạnh cửa, chạy vào ôm chầm lấy mẹ đang nằm rũ ra trên giường.

Mẹ nhìn tôi, ngạc nhiên, nhưng không gắng gượng dậy nổi, hỏi: "ai cho con biết mẹ đang ở đây vậy..", còn chưa nói hết câu đã ôm ngực ho lên sặc sụa.

"Là tại con, tại con hết.. con sai rồi.."

Mẹ vẫn chưa dứt được cơn ho, nhưng thấy tôi khóc dữ quá, bà cố vỗ vỗ vai để tôi trấn tĩnh, nói: "mẹ không sao mà.. ngoan, đừng khóc nữa.. khối u vẫn chưa lớn, chỉ cần phẫu thuật thôi.."
——
Một cô y tá vừa đến, mời người nhà ra ngoài vì đã đến giờ tiêm thuốc. Ba ra hiệu cho tôi cùng ra ngoài. Ngồi dưới ghế đá, ông nói: "mẹ con sẽ phẫu thuật vào tuần tới."

Tôi im lặng.

"Theo tình hình hiện tại thì tỉ lệ rủi ro khi phẫu thuật của mẹ sẽ rất thấp.. nhưng cuộc sống mà, ai biết trước được điều gì đâu.. nên dù mẹ con không muốn, ba vẫn gọi cho con.. nếu lỡ.. có chuyện không may xảy ra, thì mẹ con còn được gặp nhau lần cuối..", ba vừa nói vừa cúi gằm mặt, nhìn xuống dưới chân.

Nỗi buồn của ông như bao trùm lên cả bầu không khí xung quanh một màu xám xịt, u ám, khiến tôi cũng không cách gì ngưng sụt sùi được.

Tôi đứng ngay dậy, định quay trở lại trên phòng với mẹ, thì bị ba chặn lại: "vô thuốc xong rất mệt.. nên mẹ sẽ ngủ ngay.. con đi thu xếp đồ đạc về khách sạn, nghỉ ngơi đi.. chiều mai hãy lên thăm mẹ.."
----
Khi quay trở lại vào ngày mai, nghe được tin từ bác sĩ, thông báo có thể phẫu thuật cho mẹ tôi ngay.. sau 2 ngày nữa và tỉ lệ thành công gần như tuyệt đối, khiến tôi cũng cảm thấy nhẹ đi phần nào.

Nhưng trong lòng vẫn không thể thôi lo lắng.

Tôi tự hỏi: "không biết Kumanthong kia thế nào rồi.. nó rốt cuộc là vì sao mà phải hại nhiều người đến vậy.. còn Đại Phong nữa..". Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, tôi cũng phải tạm gác lại hết tất cả mọi thứ qua một bên.. để tập trung chăm lo cho mẹ.
——
Sáng hôm đó, do mẹ không quen với thức ăn trong bệnh viện nên tôi ra ngoài kiếm gì đó ngon cho mẹ ăn.

Trong lúc đứng đợi thức ăn, tôi luôn có cảm giác, hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lúc ngoảnh lại thì không thấy ai.

Đến lúc quay ra thì bắt gặp một người đàn ông đang ngồi từ xa nhìn chằm chằm về phía tôi không chớp mắt. Gần như đơ ra. Bất động.

Khi tôi bước ra ngày càng gần, anh ta nhanh chóng mở ví đặt nhanh mấy tờ tiền lên bàn, không kịp gọi cả phục vụ đến thanh toán, thức ăn vẫn còn nguyên trên đĩa. Biến mất ngay trong bộ dạng vô cùng khẩn trương.

Lúc đó, tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy anh ta quen mặt, nên tôi cũng quên ngay đi, không nhớ nữa.
——
Khi mẹ đã ăn xong, vào thuốc rồi ngủ luôn.

Tôi rảo bước trên hành lang, định xuống dưới ngồi cho thoáng, thì va phải một người khi bước xuống cầu thang, suýt thì ngã lộn nhào.

Vừa ngẩng lên, định mắng cho người kia một trận vì đi đứng mà mắt mũi để trên đỉnh đầu, đã phải khựng lại ngay, khi thấy.. đó là người đàn ông kỳ quặc đã gặp lúc sáng.

Tôi liền nghĩ ngay đến việc anh ta cũng mắc bệnh gì đó nên mới ở đây.. như thần kinh có vấn đề chẳng hạn. Thấy anh ta còn xây xẩm mặt mày vì cú va chạm khá mạnh. Tôi lo lắng hỏi: "anh có sao không..?"

Cả người anh ta đang tựa sát vào tường vì đau. Lúc này, nghe tiếng tôi hỏi, mới ngẩng lên nhìn. Chẳng những không trả lời, còn thấy tôi như thấy ma, lật đật bỏ chạy.
——
Tôi hơi bực, vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương khắp một lượt: "quần áo vẫn chỉnh tề, mặt mũi cũng đâu đến nỗi tệ đến mức ma chê quỷ hờn.. cái ông này bị làm sao vậy trời.. 2 lần rồi đó.."

Nghĩ đi nghĩ lại thấy không cam tâm, khi ra ngoài, tôi lò dò theo hướng lúc nãy anh ta bỏ chạy. Vừa nhìn thấy bóng lưng anh ta phía trước, tôi chạy nhanh đến, chụp ngay lấy vạt áo anh ta, hỏi: "anh chạy cái gì..?"

Anh ta liền lộ vẻ sợ hãi, lắc đầu liên tục.

"Sao lần nào thấy tôi, anh cũng chạy như ma đuổi vậy..?"

Người đàn ông kỳ lạ vẫn nhất định không nói gì, chỉ gỡ tay tôi ra rồi quay đi.

"Quái lạ.. không lẽ anh ta bị câm..?"

Tôi cố hét lên thêm lần nữa: "này, anh không nói được thì viết ra giấy cũng được mà.."

Nhưng anh ta vẫn không ngoảnh lại, biến mất dạng.. ngay góc cầu thang.
----
Tôi gọi cho Đại Phong kể, thì anh ta nói: "có khi nào anh ta thấy Kumanthong hay ma quỷ nào đó đang bám trên người cô nên mới sợ vậy không..? hôm giờ cô cảm thấy trong người thế nào..?"

"Hơi mệt mỏi vì chăm mẹ tôi thôi.. tính ra thì vẫn ổn, chưa thấy đau chỗ nào.. biết vậy lấy một ít nước xoa chân mày hôm trước từ chỗ anh để trừ tà rồi..", tôi nói, giọng nuối tiếc.

"Gần đó có chùa nào không..? vào hỏi xem sao..", Đại Phong gợi ý.
----
Nghe theo lời anh ta, tôi tìm trên GG map, đến thẳng một ngôi chùa gần bệnh viện nhất.

Cảm giác khi bước vào chùa rất lạ.

Tự nhiên đang bình thường, liền cảm thấy cô đơn, chán nản cực độ. Phần vai gáy như bị thứ gì đó trì xuống, cảm giác nặng nề, mỏi mệt vô cùng. Nặng đến mức đầu cũng không thể ngẩng cao lên được.
Đi vào càng sâu bên trong, càng chóng mặt, đầu óc càng xoay mòng mòng.

Một chú tiểu thấy dáng vẻ bất thường của tôi, liền chạy lại đỡ, đưa vai cho tôi tựa vào, giúp tôi đứng vững hơn một chút. Vừa vào hẳn trong chính điện, tôi ngay lập tức khuỵu xuống bởi áp lực của những tượng Phật lớn đặt xung quanh.

Chú tiểu lo lắng, hỏi: "thí chủ.. có làm sao không..?"

Tôi cố thều thào nói mình cần sư trụ trì giúp đỡ, chú tiểu không hiểu gì, nhưng vẫn dìu tôi ra phía sân sau, hơi cũ và đổ nát. Sư trụ trì này làm tôi liên tưởng ngay đến vị sư già bên Thái, vì cái dáng người khom khom khi quét sân của ông.

Thấy tôi đang choáng váng, mắt hoa lên chớp liên tục. Ông bỏ cây chổi vào một góc, phụ chú tiểu đỡ tôi vào bên trong. Rót một tách trà, đẩy về phía tôi, ông hỏi: "thí chủ gặp rắc rối với Quỷ linh nhi.. nhưng đừng quá lo lắng về nó.. gieo nhân nào ắt gặt quả đó.. Ta chỉ có thể nói với thí chủ vậy thôi.."

Thấy tôi vẫn hoang mang không hiểu, ông cười hiền từ: "trước đây thí chủ có tin tưởng vào đức Phật không..?"

Tôi khẽ gật đầu.

Ông lại hỏi tiếp: "còn bây giờ..?"

Tôi không có biểu hiện gì, chỉ ngồi yên lặng.

Nếu trước đây, khi được hỏi vậy, tôi sẽ không ngần ngại gật đầu. Dù cho ai đó có hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần đi nữa. Nhưng giờ.. sau những biến cố đã xảy ra.. niềm tin trong tôi.. lung lay quá nhiều.

Tôi thực sự không biết, liệu mình còn có thể tin vào điều gì đây nữa.

Ông vẫn cười, từ tốn nói với tôi: "thí chủ không cần tin vào bất cứ điều gì.. chỉ cần tin sâu vào Nhân-Quả.. có thể hiện giờ thí chủ đang cảm thấy cuộc đời này.. dường như không tồn tại thứ gì giống như là Nhân-Quả hay nghiệp báo..

nhưng hãy tin tưởng nó hơn..

vào tương lai..

hãy tin tưởng vào Số Mệnh.."

-vỗ vỗ vào vai và đầu tôi mấy cái, sư trụ trì rời đi.
----
Sau khi trở về từ chùa, tôi cảm thấy khắp người hơi sốt nhẹ, cũng không có gì nghiêm trọng, chắc chỉ là bệnh cảm thông thường.

Tôi cũng không gặp lại người đàn ông kỳ quặc kia nữa. Mãi cho đến một buổi trưa, cách lần gặp trước mấy ngày. Tôi vừa ra khỏi phòng bệnh, thì thấy anh ta bước lên từ góc cầu thang. Nhưng lần này lại khác, anh ta cứ như không trông thấy tôi, đi lướt qua.

Tôi bực mình lôi áo anh ta lại. Nhưng rồi hối hận liền ngay sau đó vì thấy mình hơi quá. Tôi buông vạt áo anh ta ra, cười giả lả, nói: "anh đi đâu vậy.."

Anh ta nhìn tôi lạ lẫm, hỏi: "cô là ai..? làm gì vậy..?"
——
Tôi hơi sững người.

Không lẽ anh ta đã thần kinh còn mắc chứng mất trí nhớ..? Hay còn anh/em song sinh nào khác nữa..? Sao có thể vừa nhìn tôi đầy sợ hãi mới cách đây mấy ngày.. giờ lại làm như không quen không biết chỉ trong nháy mắt thế này..?

Định hỏi thêm nữa thì bị gọi giật ngược lại bởi tiếng bác sĩ trực, cô ấy hỏi một câu rất lạ ngay khi nhìn thấy cả 2: "này.. 2 đứa quen biết nhau à..?"

Tôi ngượng ngùng nói: "dạ không.. không quen.. chỉ là.. có vô tình nhìn thấy nhau vài lần thôi.."

"Đây là con trai cô, Đăng Khôi.. còn cháu..?"

"Dạ, An Bình.."

Khi tôi và mẹ anh ta đang nói chuyện, Khôi không có biểu hiện gì, chỉ cúi gằm mặt, không nói lời nào rồi quay ngay đi.

Mẹ anh ta hình như đã quá quen với việc này nên vẫn vui vẻ, tiếp tục hỏi tôi những câu hỏi xã giao khác giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Nhưng tôi chỉ trả lời qua loa cho có vì điều tôi thực sự quan tâm không phải vấn đề giữa mẹ con họ mà là những gì Khôi đã nhìn thấy, có phải anh ta thực sự có thể thấy được ma, quỷ.. nên mới tỏ ra sợ hãi đến vậy.. và quan trọng hơn, là khi đó.. anh ta đã thấy gì từ tôi.
----
Mẹ tôi cũng dần hồi phục, nhưng sức khỏe vẫn chưa ổn định. Ba tôi lại phải về quê ngay giải quyết một số thứ trong họ tộc nên tôi phải ngủ lại luôn ở chiếc giường trống kế bên giường mẹ tôi nằm để tiện trông chừng và chăm sóc cho bà.

Chẳng biết có phải do tôi vẫn chưa khỏi hẳn bệnh hay còn vì lí do gì khác, mà toàn thân tôi dạo này.. lúc nào cũng nặng như đeo chì, chóng mặt, khó thở thường xuyên. Những lúc ở trong phòng cùng mẹ, rót nước hay bón thức ăn cho bà, hay mỗi tối ra ngoài đi vệ sinh, tôi luôn có cảm giác bị ánh mắt ai đó dõi theo.

Nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy ai hữu hình cả.

Hôm đó bệnh viện có sự cố cúp nước, mãi đến tối khuya tôi mới đi tắm được. Nước khá lạnh, nên tôi cũng tắm vội còn vào.

Cảm giác như bị ai đó theo dõi, nhìn chòng chọc sau lưng.. cùng những luồng gió lạnh cứ thổi thốc tới.. giống như đang có ai đó đứng ngay đằng sau.. liên tục phà vào sát sau gáy tôi từng hơi thở lạnh buốt, khiến tôi vừa sợ vừa lạnh, run lên bần bật.

Vội vã lắc mạnh đầu cho tỉnh táo, tự trấn an rằng mình đã nghĩ quá nhiều. Tôi đứng dậy, lau người, với tay lấy áo quần.

Đột nhiên, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Tôi bị dị ứng với mùi này nên ngay lập tức cảm thấy khó chịu nơi cổ họng. Còn chưa mặc xong áo quần, đã phải khựng lại ngay vì nghe tiếng gõ cửa vọng vào. Rõ ràng là gõ cửa phòng này.. lắng nghe kĩ, còn có tiếng gì đó, nghe như tiếng ngáy nữa.

Tôi đứng im bất động mấy phút, khi không còn nghe thấy âm thanh gì lạ nữa. Mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là mình nghe nhầm, nhanh chóng mặc cho xong, gom gọn lại đồ đạc, định trở về phòng ngay.

Nhưng tay tôi vừa chạm vào nắm cửa, liền bị tiếng đập mạnh của ai đó dội lại bên ngoài cửa, ở ngay đúng vị trí tay tôi vừa chạm vào, khiến tôi bị hù cho xanh xám mặt mày, điếng hồn.. lùi lại, lưng dính sát vào tường. Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra như tắm, khi thấy một vạt váy trắng của ai đó đang đi qua đi lại bên ngoài, bên dưới khe cửa..

Tôi run lập cập, cố hét lên: "trong.. này.. có..người..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro