Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kamui hạ cánh trên con tàu giống như Mary Poppins, một số samurais cấp hạng thấp chào đón, trước khi dẫn con mồi đến hầm trú ẩn nơi "Takasugi-sama" đã đợi sẵn.

Điều tiếp theo anh biết, cánh cửa kim loại nặng nề đóng lại và những người đàn ông trở mặt vây quanh và thủ lĩnh của Kiheitai đã chĩa vũ khí lao đến phía Yato. Xoay chiếc ô mở rộng như một tấm khiên, đẩy lùi các cuộc tấn công của họ. Đúng như dự đoán, giai đoạn đầu tiên diễn ra không có gì ngoài một cái bẫy.

Trong khi Kamui chặn thanh kiếm của Takasugi cũng bằng chiếc ô vũ khí duy nhất, một mũi tên nhắm vào anh, bay sau lưng. Tình cờ, Yato chộp lấy chiếc pike bằng tay trần nhưng mũi nhọn của kim giáo vẫn đủ kịp để làm xước da.

Chẳng nhằm nhò gì so với việc chọc cười anh thay vì mang tới nỗi đau, Kamui cười lớn trước mánh khóe của kẻ thù.

''Ha ha~ có vẻ như Abuto đã đúng ~'' anh thừa nhận. ''Nhưng, sao cũng được!''

''Sau cùng, chẳng gì có thể ngăn cản ta lấy cái mạng rách của ngươi.'' Nụ cười lớn ngoác đến tận mang tai, rùng rợn và đôi mắt ánh lên sự phấn khích.

''Giết ta?'' Gã đàn ông bịt mắt móc mỉa. ''Sẽ không ai phải chết ngày hôm nay cả.''

''Ồ, thật sao~? Thế còn những ánh nhìn đầy chết chóc và nỗ lực để xiên chết ta, là ý gì?''

''Well, ngươi là một mối đe dọa không thể xem nhẹ, ... nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, giờ thì...''

Cảm thấy khập khiễng và tầm nhìn mờ dần, Kamui chao đảo, cố gắng giữ thăng bằng.

''Đoán xem, cuối cùng nó cũng phát tác ~ Giờ thì ngươi mới chú ý tới?'' Takasugi cười khẩy, ''Những mũi tên đó đều tẩm độc.''

''Heeeh~ Ta đã nghe nói ngươi là một tên hèn hạ nhưng chẳng bao giờ ngờ ngươi sẽ sử dụng chiến thuật hạ đẳng đến vậy~''

''Ngươi tốt nhất là nên cảm ơn tên Đô Đốc ngu ngốc của mình!'' Gã samurai lộ rõ sự khinh bỉ. ''Tên Amanto vô dụng đó còn chẳng thể tự chăm sóc tốt cho những gã đàn ông của mình!''

Nếu Kamui và Abuto đã lường trước khả năng Bakufu sẽ phản bội Harusame - hoặc ít nhất là Đô đốc Abo không biết gì - tóc đỏ không bao giờ nghi ngờ một Amanto cấp cao có thể lừa toàn bộ những kẻ giỏi nhất trong hạm đội, chủ yếu là nhằm tới vị thuyền trưởng Yato trẻ.

''Điều đó chính xác có nghĩa gì?'' Kamui thắc mắc, đầy tò mò về tin tức bất ngờ.

''Có vẻ như không quân sư đoàn bảy với toàn tộc người Yatos đã trở nên khá nổi tiếng... Quá nhiều hương vị của sự chiến thắng khiến ông ta cho rằng cần giải quyết các ngươi càng sớm càng tốt, vì nỗi sợ vớ vẩn của lão. Thật là mỉa mai!'' Takasugi cười. ''Để tham gia Harusame, Kihetai bọn ta đã được lệnh giết chết những kẻ đứng đầu của phi đội 'ngọn giáo sét' của ngươi.''

"Những kẻ đứng đầu...?"

''Thật lòng mà nói,'' ông ta dừng lại, ''Thật tiếc nếu phải diệt bỏ những kẻ có tài năng như ngươi!''

''Ngươi đang nói... về những kẻ đứng đầu?'' Kamui cau mày.

''Yên tâm, cái mạng của ngươi vẫn còn có giá lắm. Trong thỏa thuận, đô đốc Abo không hỗ trợ nhiều tới mức để mất tên thuyền trưởng nhỏ yêu thích~... Mặt khác, đối với những kẻ dưới trướng trong đoàn của nhà ngươi, nó lại là một vấn đề khác.''

Kamui không còn cảm thấy thích thú nữa.

''Ta nghe nói, một trong số chúng là em gái ngươi?'' Takasugi buộc tội, châm biến. ''Thật tệ khi tên lập dị đó chỉ có hứng thú với giống đực!''

Đúng vậy, anh ta chắc chắn không cảm thấy thích thú chút nào... 

Nhận ra những sai lầm khủng khiếp mà bản thân phạm phải, chàng Yato trẻ cảm thấy như bị thiêu đốt bên trong.

Bất chấp những lời phàn nàn không hồi kết của Abuto, Kamui đã cố tình chọn đi một mình, nghĩ rằng Kagura sẽ an toàn hơn khi để em lại trên tàu với ông già. Tuy nhiên, hai có lẽ đã bị tấn công và anh thậm chí còn không ở đó để bảo vệ em gái mình! Ngoài ra, đánh giá theo sự kiện, anh chắc chắn sẽ không thể làm gì nhiều khi tay chân cảm thấy như đang đeo kìm, mà cân nặng của những chiếc kìm khốn nạn ngày càng gia tăng trọng lượng.

Kamui hiếm khi thực sự nổi giận một cách nghiêm trọng. Lần này, là một trong số rất ít lần như vậy.

Thật ra, anh không nhớ mình đã từng cảm thấy bực mình đến thế. Nhưng ngay bây giờ, hơn bao giờ hết, anh muốn xé toạc hết kẻ thù và không chỉ là một trò giải trí đơn thuần, mà là một điều thực sự cần thiết. Thất vọng đến nỗi nó khiến anh ấy phải từ bỏ chiếc ô yêu thích của mình để nhảy đánh thẳng vào tên cầm đầu.

Takasugi không có thời gian để tuốt thanh katana khỏi vỏ, nhưng vẫn tìm cách chọn đòn đánh của Kamui bằng bao kiếm. Những tay sai của gã, cảm thấy bực bội khi chủ nhân bị tấn công, lao tới phía chàng trai đầu đỏ.

Số lượng của chúng đông đảo, nhưng sức mạnh thì chẳng là gì so với Kamui ngay cả với tình trạng hiện tại. Anh dễ dàng hạ toàn bộ với cú đánh đơn giản nhưng chúng chẳng chịu dừng, và anh mong rằng sẽ nhì thấy kết cục kết thúc chúng nhanh gọn.

Trong khi đó, dưới sự thiếu quan tâm hiếm thấy, Takasugi để người của mình và chàng Yato trẻ lao vào nhau còn mình quay trở về với không gian riêng. Gã samurai biết, kẻ thù sẽ phải ngã gục xuống vào một thời điểm nào đó, bởi vậy ông ta chỉ cần đợi cho đến lúc thời cơ chín mồi. Không giống như một kẻ làm ăn cần có uy tín, gã chỉ bận tâm để giải trí cho lợi nhuận làm ăn được ổn thỏa, xử lí mọi kẻ ngáng chân bằng mọi mưu mẹo, bất kể kẻ thù có mạnh mẽ và nguy hiểm như thế nào, đó là lí do ngay cả khi người đàn ông đó là Thuyền trưởng của sư đoàn bảy nổi tiếng.

~ ... ~

Kagura đã chuẩn bị với việc để lại Abuto một mình đang chảy máu với cánh tay đã mất thì những kẻ đột nhập xông vào. Đánh giá qua quần áo của chúng, cô biết họ là người trái đất và ngoại trừ những tên samurais có tiếng... thực sự không có quá nhiều ấn tượng, nhưng lập trường sẵn sàng - để - chiến đấu và mùi máu nặng nề khiến cô nhăn mặt.

Chẳng nói một lời, những gã đàn ông tuốt kiếm khỏi vỏ tổng lực tấn công trực diện lên Yatos. Kagura giết hai người trong một đòn và chặn một phần ba nhát kiếm chém tới cựu chiến binh vừa trở thành kẻ khuyết tật mất một tay.

Yato già cười nhạo cô gái, sau khi vừa cố giết ông bằng cách xé toạc một cánh tay, giờ lại vừa mới cứu mạng ông! Với cánh tay còn lại, ông đâm một gã samurai khác bằng đầu chiếc ô của mình.

''Nhanh lên và vác mông tên ngốc đó về đây!'' Ông hét lên với cô.''Chúng tôi sẽ tiếp quản lo liệu mọi thứ ở đây!''

Không cần nói thêm, Kagura gật đầu, nhanh chóng tự mở một con đường tiếp cận ra bên ngoài bằng cách đánh gục những kẻ thù trước mắt.

~ ... ~

Kamui đã ở giới hạn của bản thân.

Lũ người trái đất chẳng tính là mạnh mẽ, nhưng quân thù đông đảo không ngừng tiến vào chiến trường bủa vây cứ bu vào mọi phía không ngớt trong khi anh bận xoay sở để giết những kẻ khác. Đón chịu nhiều nhát kiếm hơn và chất độc đang mỗi lúc ăn sâu vào hệ thống thần kinh, chủ yếu chống chịu bằng các giác quan nhạy bén trong khi cảm giác và nhận thức trở nên vô dụng.

Cơ thể đau nhức và anh cảm thấy buồn ngủ,...buồn ngủ đến nỗi mí mắt anh vô thức khép lại.

''KAMUIIII!''

Giọng nói gào thét tên anh, đánh thức giấc ngủ sang chế độ bàng hoàng.

Kamui không cần phải nhìn mặt cô mới nhận ra tiếng hét là của em gái mình. Em ấy đang làm gì ở đây? Có phải em đến một mình? Và tên Abuto vô dụng đang ở đâu? Ông ta chết rồi à? Quá nhiều câu hỏi, quá mệt mỏi... à, sao cũng được.

Trong lúc vội vàng giúp đỡ nửa kia của cuộc đời, Kagura không thể lãng phí bất cứ giây nào. Thay vì giết từng tên samurais bằng tay, cô thích nhanh chóng hạ gục chúng bằng những cú đá mạnh và hiệu ứng rộng.

Như thể cô ấy đang nhảy múa với chúng, nàng Yato trẻ nhịp nhàng, vung đôi chân dài với cú đá mạnh mẽ tới kẻ thù. Tránh những lưỡi kiếm sắc bén bằng cách xoay tròn chân hoặc với những bước đi lùi trơn mượt và nhanh chóng, đôi khi sử dụng cơ thể của chúng như những tấm khiên sống.

Đột nhiên nhận thấy sự chao đảo của anh trai đằng sau bức tường người, cô tăng tốc di chuyển trong cơn hoảng loạn. Thời gian trôi nhanh trong chuyển động chậm trong khi cô thoát khỏi sự kìm kẹp không bao giờ kết thúc của lũ samurais. Với sự nhanh nhẹn như mèo, nhảy qua một trong số chúng bằng cách sử dụng thanh kiếm như một bước đệm.

Mắt khóa trên người Kamui, trái tim đập loạn nhịp khi thấy anh từ từ hạ người quỳ xuống, bất tỉnh. Lo lắng đến chết, cô chạy- không, cô ấy lao về phía đám đông đang cố chặn đường, ngã xuống, trượt thân qua những kẽ hở dưới chân kẻ thù, khi cô cầu xin Chúa sẽ đỡ được anh trước khi anh ngã xuống nền đất.

Thở phào nhẹ nhõm, ngực cô ôm lấy cú ngã của anh đúng lúc.

''Kamui?''

Cơ thể anh khập khiễng chống lại cái ôm của cô, cảm thấy anh tuột khỏi sự kìm kẹp.

''Ở lại với em, Kamui!''

Lắc anh tuyệt vọng, đầu anh lắc lư theo từng cú giật...

''TỈNH DẬY!''

Mắt anh nhắm chặt, chàng trai trẻ đã không trả lời tiếng gọi. Cô tặc lưỡi, nguyền rủa những kẻ Trái Đất chết tiệt đang dần tụ tập quanh họ.

"Chết tiệt!"

Đỡ cơ thể của anh trai, Kagura đã chiến đấu hết sức có thể, xoay sở để mở một con đường cho cả hai trốn thoát.

Một khi đã trở lại sàn tàu, một người phụ nữ tóc vàng đã đến để ngăn chặn sự vội vàng của họ.

''Các ngươi sẽ không thoát được đâu!'' Cô ta hét lên, trước khi bóp cò súng.

Kagura nhanh chóng ném anh trai trong trạng thái chìm sâu vào giấc ngủ bởi cơn mệt mỏi sang một bên, trong khi né sang bên còn lại để tránh những phát súng. Than ôi, một viên đạn đã xuyên qua da thịt, găm vào cánh tay cô.

''ARGH!''

Mặt sàn cứng đánh thức Kamui khi thân anh đột ngột đâm rầm vào nó. Chậm chạp, và mở mắt khó khăn, trong nỗ lực kiểm tra em gái, âm thanh va chạm, tiếng súng đóng băng anh ngay tại chỗ. Như thể thời gian trôi chậm lại, anh nhìn những viên đạn, huýt sáo khi chúng bay ra từ nòng súng nóng. Không có gì ngăn cản được tiến trình những đầu kim loại đuổi theo Kagura trước khi ghim vào ngực cô, xuyên qua da thịt một cách dễ dàng.

Đôi mắt anh mở to, chứa đầy sợ hãi.

Kagura thở hổn hển đau đớn, lông mày nhíu lại giận dữ. Bất ngờ sớm xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt ở đợt bắn tiếp theo mà cô không ngờ tới. Chất vải mượt của chiếc váy đỏ đã trở nên tối hơn do máu.

Tóc vàng không dừng lại vì tất cả những điều đó và ngón tay ả bóp cò thêm một lần nữa. Những viên đạn mới bay tới ghim thẳng vào bụng, khiến cơ thể em khập khiễng và ánh mắt dần trống rỗng. Ngắn ngủi trong vòng một nhịp tim, Kagura ngã xuống sàn với một vũng máu đỏ thẫm xung quanh.

Tim Kamui ngừng đập, máu anh lạnh toát vì nỗi sợ chưa bao giờ cảm thấy trước đây...

Anh sẽ vui mừng chạy đến chỗ em gái mình, nhưng bộ não không muốn ghi lại những gì vừa chứng kiến.

Trước khi có thể hiểu, dòng máu Yato trong anh đã sớm sôi trào lên trong huyết quản. Cùng lúc đó, sợi dây cuối cùng kìm nén sự tỉnh táo đã bị phá vỡ, toàn bộ cơ thể tràn đầy sức mạnh khủng khiếp đến nỗi nó có phần đau đớn.

Chưa đầy một giây, anh ta đã đứng trước người bắn như thể được đưa trở về từ cõi chết một cách kỳ diệu.

Lần đầu tiên trong đời, con quái vật đã không truy đuổi con mồi bằng nụ cười thương hiệu mà với ánh mắt lạnh lùng và chết chóc. Nếu ánh nhìn có thể giết tâm, chắc chắn là có thể . Nhưng ánh nhìn không thể giết chóc, nên con quái vật đẫm máu trong Kamui, chỉ cần thọc sâu bàn tay hóa lưỡi kiếm sắc bén khoét vào ngực ả đàn bà.

Giữ trái tim đang đập trong lòng bàn tay, đọc những cảm xúc bối rối đang trộn lẫn trong mắt. Bất ngờ, sốc, đau đớn,sợ hãi, hối hận, như thể hắn có thể nhìn thấy mọi thứ trong cuộc sống thoi thóp tầm thường ngay trước mắt.

Khinh bỉ, nghiền nát nguồn sống, lặng lẽ nhìn đôi mắt ả mờ dần trong trống rỗng. Cơ thể săn chắc gục xuống như một túi thịt.

Kamui theo chân con thú dữ trong hắn ngủ thiếp đi. Khoảnh khắc sức mạnh tràn trề bỗng rời đi nhanh chóng. Trở lại trạng thái tê liệt, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bò về phía cơ thể bất động là người con gái anh yêu nhất.

''Kagura...''

Hoàn toàn cạn kiệt sức mạnh, tay chân anh không chịu di chuyển xa hơn.

''Ka...mu...i...''

Tràn đầy hy vọng, trái tim anh đập mạnh, âm thanh của giọng nói mà anh nghĩ sẽ không bao giờ nghe thấy nữa. Nhưng không may thay, họ chẳng an toàn, em gái anh chẳng còn an toàn và chuyện đó chẳng khiến tình hình khá hơn là bao.

Kagura có thể thở, một cách nặng nề như thể máu nghẹn cuống họng và phổi của cô thì chẳng thể hoạt động tốt bởi có lẽ nó đã bị bắn thủng, mắt chìm trong đau đớn thầm lặng chịu đựng. Việc duy nhất Kamui có thể làm, chính là duỗi cánh tay yếu ớt thêm vài lần, run rẩy vươn về phía cô.

''Một chút nữa!'' anh ra lệnh cho bản thân, ép buộc mình. ''Chỉ một chút nữa... và chúng ta sẽ ở bên nhau...''

Đầu ngón tay của họ gần như chạm vào nhau..

''Bên nhau... mãi mãi...''

Tay cô run rẩy khi cố gắng đến gần hơn, móng tay cào vào mặt sàn nhà trong vô vọng để di chuyển. Đột nhiên, tiếng còi hú vang lên giữ dỗi, nhưng hai Yatos trẻ đã bất tỉnh và chẳng thể nghe thấy bất cứ gì.

''Đây là Shinsengumi! Các ngươi đã bị bao vậy! Buông mọi vũ khí xuống và dơ tay lên!''

Trước khi họ có thể xử lý sự kiện đang diễn ra, Kamui cảm thấy cơ thể mình nhấc bị ai nhấc lên không trung, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa nhau.

Điều cuối cùng Kamui nhìn thấy là cảnh em gái chìm trong máu của chính em, hy vọng và cuộc sống đang dần rời khỏi ánh mắt cô độc và buồn bã. Trái tim anh vỡ vụn trong khi cố giữ cho mí mắt mở. Một khối u cứng bóp nghẹt cổ họng, khóe mắt ướt tràn lệ mặn phải nhắm nghiền.

Điều cuối cùng Kagura nhìn thấy là cảnh anh trai cô bị ai đó vác đi, trong khi chiến đấu để giữ bản thân tỉnh táo, cơn thịnh nộ và nỗi đau xâm chiếm đôi mắt xanh tuyệt vọng chán nản của cả hai.

Cố nhớ nụ cười rạng rỡ của người anh, cô yêu rất nhiều vì biết những biểu hiện trên khuôn mặt anh còn đau hơn gấp vạn lần những vết thương trên người. Rồi mặc dù cô chẳng thể động đẩy, nhưng những ký ức sâu nặng không khiến khóe môi cong lên một nụ cười.

Ho ra máu trước khi mí mắt khép lại, Cô ấy thực là, ôi sao cũng được, thực là mệt mỏi.

~ ... ~

Abuto không phải đang ở trạng thái tốt nhất nhưng ông vẫn chẳng dập tắt được nụ cười không cần thiết trên môi, việc nhớ đến hai đứa trẻ rắc rối và ngu ngốc đó đã đủ khiến ông lo lắng còn hơn cả cho bản thân!

Trong một khoảng khắc, ông nghĩ đội bảy đã đem tới chiến thắng ngay trước mắt khi nhìn lần lượt từng tên samurais ngã xuống như gián chết bởi thuốc xịt côn trùng bắt đầu phát tác dụng nên có, nhưng điều mà ông không ngờ và mong đợi khi bất chợt đụng độ với sư đoàn tám và vũ khí của họ thì đang chĩa thẳng về phía họ...

''Trông ngươi không ổn lắm, Abuto'', một con chó mang danh đại úy lên tiếng chọc nghẹo.

''Chuyện quái gì với cánh tay của ngươi vậy?''

''Chỉ là ta đã nghĩ tới việc nên sắm một cái móc như ngươi, sao lại không?~'' Ông đá móc.

''Cuộc chiến kết thúc tại đây,'' Amanto lạnh lùng tuyên bố, ''Bọn ta đã có Kamui vậy nên hãy ngoan ngoãn mà thực hiện theo mệnh lệnh.''

Vị Yato già chẳng muốn chuốc thêm rắc tối, nhưng ông không thích cách mọi thứ đang xoay chuyển. Việc gì đã xảy ra trong vụ lựa chọn thuyền viên trong sư đoàn tám nên có một tên ngu dốt như hắn? Nghiêm túc mà nói, tại sao? Làm thế nào mà những tên khốn có thể quản lý một công việc như thế này?! Thực sự tò mò, rốt cuộc đó chẳng phải là một nhiệm vụ dễ dàng để đánh bại-

Chờ một chút... Thế còn tiểu thư?

''Chẳng có gì cá nhân đâu,'' Amanto giải thích. ''chỉ là tuân theo mệnh lệnh đến từ cấp trên thôi.'' Nhưng thay vào đó, lão già chẳng thể che dấu nổi sự ghen tuông cá nhân đối với cô gái tóc đỏ bằng nụ cười lớn ngoác rộng trên khuôn mặt ngu đần đó.

''Các ngươi đều nên cảm thấy thật may mắn khi Đô đốc ưu ái Kamui rất nhiều.'' lão chế giễu.

Uh-oh. Nếu đô đốc thực sự là người đứng sau đống lộn xộn, người đàn ông già thực sự bắt đầu cảm thấy lo lắng cho những gì xảy tới với tiểu thư khi ông cũng biết nỗi ghét bỏ bất đồng giữa hai người có từ bấy lâu...

''Oi, oi... Đừng nói với ta là ngươi cũng đã bắt giữ bản sao có ngực của đội trưởng đấy chứ?'' Cựu chiến binh cười một cách lo lắng, vì ông nên thế.

''Huh? Oh, ý ngươi là con bé Kagura, phải không?'' Con chó nhếch mép.

''Cô ta chắc chắn là có nhiều điểm tốt đối với một người phụ nữ... nhưng cá nhân tôi thích họ ngoan ngoãn hơn, ngươi biết đấy. Quá tiếc cho ả, sinh ra đã là một con quái vật!'' Tiếp tục màn đối thoại ghét bỏ.

''Cô ta có thể đã hữu dụng nhiều hơn, nhưng.. thật lòng mà nói, con bé đó cho ta chẳng gì ngoài sự rợn gáy! Chúng ta đều cảm thấy tốt hơn nếu thiếu ả. Đó là cách mà nó diễn r—''

''Chờ đã, chờ đã...! Chính xác thì ý của ngươi là gì?!'' Abuto toát mồ hôi.

"Cái quái?! Một người như tiểu thư?! Trò đùa kiểu đéo gì vậy?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro