6///

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Được rồi, đây là ai?"

Ten dừng lại, nhìn chằm chằm vào anh.

Cả hai đều đã kiệt sức, lễ cưới rất ngắn ngủi nhưng chúa ơi sự kiện sau đó đã diễn ra rất lâu. Anh chỉ muốn ngủ, chán ngán việc phải giả vờ cả ngày trước mặt bạn bè và gia đình, chân đau nhức vì Ten dường như biết tất cả các thể loại nhạc mà con người biết đến ngoại trừ điệu waltz. Nhưng khoảnh khắc anh bước trở lại căn hộ của mình, cùng với một người lạ mà giờ đã được gọi là chồng anh, có người khác cũng đang góp phần xâm chiếm không gian của anh.

"Mia," cậu trả lời đơn giản. Cô cúi chào rồi đi xuống hành lang, anh nghe thấy tiếng cạch cửa từ xa. Kun quay sang cậu, rõ ràng là anh rất bực. "Cái gì?" Ten bực bội hỏi, "Rốt cuộc thì anh cũng sẽ không để cho em có ai khác sống cùng chúng ta nhỉ."

"Sống cơ à?" anh lặp lại, "Ten, chúng mình lớn rồi. Cái gì—vậy là cô ta sẽ sống với chúng ta à?" Người kia ậm ừ. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi vàng, một món quà từ một người bạn làm nhà thiết kế nào đó của cậu, cố gắng trang điểm đẹp hết sức mà vẫn bền màu sau một ngày. Cậu tháo giày, bước qua phòng khách. Kun không thể—anh không thể để tâm trí mình xoay quanh chuyện đó. "Để làm gì chứ?"

"Ăn khai vị chút nhé?" cậu đi tới bàn ăn, nơi quả thực có rất nhiều đĩa ăn được đậy kín. "Ăn với em nhé, chồng yêu."

Thật không thể tin được. Có phải cậu thực sự không thấy mọi thứ đang sai sai sao? Lần nào Kun cũng cố gắng nghĩ rằng mình có thể hòa hợp với cậu - liệu sự sắp xếp này có thể bớt đau khổ hơn chút nào không? Ten đã sẵn sàng chỉ đạo anh ngay lập tức rồi. "Ít ra em đã có thể hỏi anh."

"Đây không phải là chỗ ở của chúng ta bây giờ sao?"

"Nó đứng tên anh đấy," giọng anh trở nên gay gắt. Đây là nơi duy nhất mà anh cho phép mình đi và về - nơi mà anh có thể tin tưởng để nghỉ ngơi khi anh sẵn sàng vứt bỏ mọi vẻ bề ngoài, mọi chiếc mặt nạ mà anh cần đeo khi anh bị giam giữ trong những tòa nhà bằng kính, trong những phòng họp căng thẳng. Và bây giờ cũng đang bị phá huỷ sao?

Họ đã tước đi niềm an ủi duy nhất của Kun, xé nát tình yêu, tước đoạt sự riêng tư của anh và điều đó vẫn chưa đủ vì giờ đây sự bình yên trong tâm hồn của anh bằng cách nào đó cũng là điều chẳng được quan tâm chút nào.

"Ten, em thực sự không nhìn thấy vấn đề ở đây à?" anh hỏi, đứng chôn chân tại chỗ, có thứ gì đó vặn vẹo xấu xí khi người kia thờ ơ ngồi vào bàn, lấy một cái đĩa. "Anh không – ít nhất em có thể hỏi ý kiến anh mà – nó là phép lịch sự cơ bản. Hoặc—hoặc thậm chí chỉ cần nói cho anh biết. Ngay cả khi chúng ta đang chia sẻ căn nhà với nhau—"

"Và anh cứ tiếp tục giả vờ như thể anh sẽ thực sự trả lời nếu em hỏi," Ten cắn một miễng, đặt đĩa xuống với một lực mạnh hơn mức cần thiết. Âm thanh chói tai vang vọng trên dây thần kinh vốn đã căng thẳng của cậu. Cậu đứng dậy, chiếc ghế cọ xát mạnh vào viên gạch. "Kun, trong hai tháng vừa qua anh thậm chí còn không ở đó để lên kế hoạch cho đám cưới chết tiệt của chúng mình. Em đã rất cố gắng và cố gắng và—" cậu cắt ngang lời mình, bước tới anh.

Vì lý do nào đó, việc có cậu ở gần hơn chỉ khiến cho sức nóng sục sôi trong huyết quản của anh tăng cao hơn. Đôi mắt cậu - rực lửa nhưng cũng buồn bực, khi Kun mới là người đáng lẽ phải ở đây nhiều nhất. "Được rồi. Em hiểu rồi. Anh đã có một tình nhân đáng yêu để hờn dỗi. Nhưng ít nhất em cũng không thể làm chuyện này sao?"

"Em đã có thứ em cần rồi!" Kun kêu lên, "tất cả đồ đạc của em, tất cả hành lý của em — anh thậm chí còn dọn sạch phòng làm việc riêng để em có thêm không gian cho những gì em muốn làm. Em có xe hơi, em có quyền làm bất cứ thứ gì em muốn nhưng thêm cả chuyện này nữa? Anh đã đi quá ranh giới chết tiệt khi để ngôi nhà của mình trở thành nhà của người lạ."

"Chà, xin chúc mừng nhé, anh yêu, vì anh đã bị mắc kẹt với một người lạ rồi," Ten chế nhạo, lùi lại và bỏ đi. "Cảm ơn anh vì đã ân cần cho em ở lại nhà anh và cho em sử dụng phòng và xe của anh. Em vô cùng xin lỗi vì đã nhầm tưởng những thứ đó trở thành của chung sau khi chúng mình kết hôn cơ đấy".

Cậu nhặt chiếc áo khoác đã ném trên ghế sofa lên, rồi điện thoại, chìa khóa, túi xách. Kun quan sát, trước khi anh nhận ra, anh lên tiếng khi người kia tiến tới tủ TV và thu thập vài khung hình mà cậu cất ở đó. "Ten-"

"Không, không," Ten ngắt lời anh, giọng sắc bén, "lỗi tại em hết, em xin lỗi. Khách khứa thì không nên vượt quá giới hạn của mình như thế này. Em sẽ mang đi tất cả và anh sẽ không cần phải nhớ rằng em đang ở đây. Chỉ có cốc của em trong bếp thôi—em cũng sẽ lấy chúng—"

"Ten đừng làm mọi chuyện trở nên khó khăn như vậy nữa!" anh hét lên, nắm lấy khuỷu tay cậu để xoay cậu lại.

Nói chuyện đi.

Kun chắc chắn có rất nhiều lỗi lầm. Nhưng cậu cũng chẳng làm mọi chuyện dễ dàng hơn. Luôn luôn có axit bắn vào da anh trong dạng những lời nói nếu anh cố gắng vi phạm bất cứ điều gì.

Mắt Ten rực lửa; với chính xác những gì anh thậm chí không thể xác định được. Đã nhiều năm rồi anh mới phải hứng chịu ánh nhìn như thế; cực kì tức giận và bất chấp. Kun chưa bao giờ gặp ai mạnh mẽ như Ten. Nhưng điều đó không có nghĩa lý gì khi anh cũng đang tức giận.

"Vậy là em đang làm việc này trở nên khó khăn à?" cậu nói, nhún vai, "không phải đó chính là anh khi anh hầu như không dành một chút thời gian nào để nói về hai tháng dở hơi vừa qua của cái sự kiện chết tiệt này sao? Anh có biết cảm giác nhục nhã thế nào khi phải thừa nhận ở mọi nơi anh đến mà chồng sắp cưới của anh hầu như không có mặt ở đó để lên kế hoạch cho những việc kinh khủng này không?"

Cảm giác tội lỗi ập đến ngay khi lời nói vang vào đầu anh. Ten chớp mắt liên tục, nhìn sang một bên. Cậu thở dài, đưa tay vuốt tóc một cách lo lắng.

"Anh xin lỗi, được chứ? Anh xin lỗi. Hãy cất đồ đạc lại và—"

"Đừng có mà bảo em phải làm gì," cậu quát, và Kun phải nhắm mắt lại, cơn đau đầu ập đến không giúp ích được gì. Cậu rất mệt mỏi. Đó là điều cậu luôn tự nhắc nhở mình. Lặp đi lặp lại. Tự bao giờ mà cậu phải xa bạn bè, xa hầu hết gia đình mình, không được ở quê nhà, và Kun cũng xa lánh cậu một cách chết tiệt.

Bây giờ mọi thứ như đang đổ dồn vào cậu, đó là một quyết định tồi tệ biết bao.

"Ăn đi-"

"Em không-"

"Xin em đấy Ten à," anh cầu xin đầy mệt mỏi. Chắc chắn cậu có thể hiểu chứ? Cậu cạy tróc mấy cái khung ảnh - tất cả các móng tay đều nguyên vẹn và không có một chút sơn bóng nào trên chúng. Thật kỳ lạ, điều này thậm chí còn làm cho nó tồi tệ hơn. Tối nay Ten trông thật lộng lẫy, nhưng tất nhiên, lúc nào cậu cũng xinh đẹp cả. "Ở đây phải không?" Cậu luôn hấp dẫn.

Và chưa hết.

Tuy nhiên, ít nhất thì cậu cũng là chính mình trong suốt thời gian Kun nhìn thấy cậu. Giống như một bức tranh biếm họa về những gì cậu nên làm ở vị trí của mình. Cậu vuốt thẳng các khung ảnh rồi cởi áo khoác ra khỏi người, cùng với những thứ còn lại trước khi trên tay Ten không còn gì cả.

Cậu cũng không biết liệu mình làm điều này có đúng không. Nhưng đây là những gì cậu biết. Mất kiểm soát. Mẹ cậu cũng hay làm như vậy. Bố cậu cũng hay làm như vậy. Họ cảm thấy tội lỗi, họ hối hận, và rồi họ làm những điều vô ích như thế này để bằng một cách nào đó mọi thứ lại ổn thoả.

"Ăn đi," anh lại nói, nhẹ nhàng hơn, trống rỗng hơn, "rồi chúng ta ngủ cho xong." Ten nhìn chằm chằm. Cậu thấy mình như đang nín thở—một, hai ba—

"Được rồi," câu nói được thốt ra đầy lặng lẽ, Kun gần như không hiểu được. Nhưng thật nhẹ nhõm khi cậu làm vậy. Họ tiến tới bàn ăn. Thức ăn vẫn còn nóng và thực sự rất ngon. Ten tặc lưỡi và xắn tay áo Kun lên lần nữa, hung hăng hơn lúc ở tiệc cưới, trước khi quay lại với món ăn của mình.

Sau đó cậu cũng chẳng nói nhiều. Chẳng có gì để nói cả. Cả hai đều biết thực tế của chuyện này; họ đều đang mắc kẹt, dù họ có muốn hay không. Vì vậy, tốt hơn hết là tuân thủ và tiếp tục, sau đó chấm dứt mà không hối tiếc. Khi nhìn sang cậu, anh đã nghĩ mình vừa bắt gặp một tia sáng nào đó trong mắt đối phương, nhưng Ten cúi đầu và tóc cậu xõa về phía trước, khiến Kun tin rằng đó chỉ là một trò đùa nào đó.

Họ có phòng riêng. Anh đã giao phòng cho cậu mà chẳng cần nói một lời. Nhưng ngay bây giờ thì...

"Em sẽ về phòng," Ten cuối cùng cũng lên tiếng, sau hàng giờ im lặng đầy đau đớn. Kun nhìn cậu. Cậu bỏ qua cửa phòng Kun và đi thẳng vào phòng mình mà không quay lại.

Cảm ơn Chúa. Phải chứ? Anh nên vui mừng vì điều này. Thế nhưng, khi anh nhìn xuống, anh bắt gặp ánh sáng lấp lánh từ chiếc nhẫn, và tất cả những gì anh có thể cảm thấy là một thứ đầy chua chát trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro