Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau khi Lập Nông và Từ Khôn gặp nhau ở phòng khách, không khí ngượng ngùng bao trùm, bọn họ còn không dám nhìn mặt nhau.

"A...anh đi làm à?" Lập Nông gượng cười nhìn Từ Khôn.

"Uhm, em nhớ ăn sáng đi nhé, tôi đi trước" Từ Khôn khẽ gật đầu rồi đi trước.

"Anh đi cẩn thận" Khi Từ Khôn đi đến cửa, bỗng nghe được câu kia của cậu, anh đứng lại, quay ra nhìn cậu, khữ mỉm cười, gật đầu rồi đi tiếp. Chỉ là một câu quan tâm nho nhỏ, cũng đủ làm bọn họ vui vẻ.

Hôm nay bọn họ vẫn đi xe riêng, người đi trước, người đi sau. Khi Lập Nông đến công ty, cậu không hiểu sao có cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm.

"Sao vậy?" Lập Nông hỏi đồng nghiệp ở bên cạnh.

"Công ty bị trộm mất tài liệu quan trọng" Người kia lạnh nhạt nói.

"Rồi sao? Biết được thủ phạm là ai chưa?" Lập Nông lo lắng hỏi, chỉ sợ có chuyện gì với công ty, dù sao cũng là công ty của chồng cậu, bao nhiêu công sức đổ vào đây.

"Đã biết người lấy trộm là ai, Lập Nông, đi theo tôi" Trưởng phòng bỗng xuất hiện, gọi cậu đi theo.

"Vâng" Lập Nông khó hiểu đi theo, sao cậu cảm giác được mọi người nhìn cậu với ánh mắt khinh thường nhỉ?

"Lập Nông, cậu cứ nói thật đi, là cậu làm?" Trưởng phòng vừa ngồi xuống ghế, đã lên tiếng hỏi.

"Làm cái gì cơ? Anh tự nhiên hỏi không đầu không cuối sao tôi hiểu?"

"Chuyện cậu ăn cắp tài liệu mật ở công ty, là thật sao?" Trưởng phòng lặp lại câu hỏi, bán tín bán nghi nhìn cậu.

"Ý anh là bảo tôi ăn cắp tài liệu?" Lập Nông lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, đó là lí do mọi người nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ sao?

"Có người đưa ra bằng chứng cậu là thủ phạm, tôi được cấp trên thông báo như vậy" Nhưng anh không ngờ mọi người trong công ty đã biết rồi, anh định sẽ yên lặng giải quyết.

"Là ai a? Tôi không có làm" Lập Nông ngơ ngác nhìn trưởng phòng, cậu vừa mới vào công ty không lâu, làm sao có gan đó.

Từ Khôn thì vừa đến công ty, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị cậu thư kí Tô Bạch chạy đến nói có chuyện muốn nói.

"Thái Tổng, ngài có biết chuyện công ty chúng ta bị ăn cắp tài liệu chưa ạ?" Tô Bạch vẻ mặt lo lắng, còn lợi dụng thông báo mà đứng sát gần Từ Khôn, mùi thơm trên cơ thể anh thơm dịu, làm hắn khẽ ngây ngất.

"Cậu có thể nói rõ ràng hơn được không?" Từ Khôn nghiêm mặt lại.

"Là thế này, lúc sang tôi nghe được là ở phòng marketing có nhân viên ăn cắp tài liệu của công ty" Tô Bạch lặp lại, ánh mắt say mê nhìn Từ Khôn.

"Là ai?"

"Trần Lập Nông, cậu ta cũng là nhân viên mới đó ạ. Thật đáng sợ, mới chân ướt chân ráo vào công ty mà đã cả gan ăn cắp rồi" Tô Bạch vẻ mặt khinh thường.

"Cậu bảo người ăn cắp là Trần Lập Nông?" Thái Từ Khôn hỏi lại.

"Vâng ạ"

"Cậu đi làm việc của mình đi" Từ Khôn phất tay.

"Vâng, để tôi làm cho ngài tách cafe" Tô Bạch mỉm cười nói.

"Không cần, tôi đi có việc bây giờ"

Từ Khôn đứng dậy bỏ đi, hỏi anh đi đâu ấy hả? Đương nhiên là xuống phòng marketing rồi.

"Thái Tổng, ngài xuống đây là có chuyện gì thế ạ?" Giám đốc marketing khép nép hỏi.

"Chuyện có nhân viên ban anh ăn cắp tài liệu là sao?"

"Sao ngài biết ạ?" Sẽ không nhanh mà đồn ra ngoài như vậy chứ?

"Mau trả lời tôi" Từ Khôn không kiên nhẫn nói.

"Đúng vậy ạ, là cậu nhân viên tên Trần Lập Nông ạ"

"Đưa tôi đi gặp cậu ấy" Từ Khôn đứng dậy.

"Vâng" Chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc quan tâm đến chuyện gì như vậy.

"Mọi người chú ý" Giám đốc hắng giọng

"Chào giám đốc An" Mọi người đồng loạt đứng dậy.

"Đây là Tổng giám đốc Thái, mau chào ngài ấy đi" Giám đốc An giới thiệu.

"Chào ngài, Thái Tổng" Ít khi bọn họ mới được gặp tổng giám đốc, vậy nên hôm nay là trường hợp hiếm thấy.

"Nông Nông lại đây" Từ Khôn mở miệng nói, giọng nói hết sức nam tính, cách gọi thân mật, Lập Nông nãy giờ trốn sau đám đông bỗng nhiên bị gọi tên thì giật mình, chậm chạp tiến lại chỗ Từ Khôn.

"Đây là phu nhân của tôi, Trần Lập Nông. Vậy nên không có lí do gì mà vợ tôi lại đi ăn cắp tài liệu của chính công ty của chồng mình, chuyện này tôi sẽ cho mọi người điều tra rõ, tuyệt đối không được xúc phạm em ấy, nghe rõ chưa?" Từng câu nói cất lên, thể hiện đủ sự lạnh lẽo, ánh mắt nhìn mọi người như ác ma, thật đáng sợ.

"Vâng" Tất cả đồng thanh, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, vậy ra phu nhân Thái Gia lại chính là nhân viên phòng mình.

"Còn em đi theo tôi" Từ Khôn kéo tay Lập Nông bỏ đi.

"Cả....m ơn anh..." Lập Nông bối rối cúi đầu, cậu gây phiền phức cho anh rồi.

"Không cần khách sáo, tôi nên làm vậy, đâu thể để bọn họ bắt nạt vợ tôi, em cứ ở đây sẽ không ổn, lên tầng 20 làm thư kí cho tôi đi, dọn đồ đi, lên ngay hôm nay" Từ Khôn trong lòng hơi lo, nếu không ở trong tầm mắt của anh. Cậu sẽ luôn gặp nguy hiểm.

"Vâng" Lập Nông nào dám cãi lời, dù sao mọi người cũng biết cậu là vợ Thái Tổng.

"Tôi sẽ cho người xuống đón, hẹn lát gặp lại" Từ Khôn khẽ mỉm cười, rất ít người có thể chứng kiến được nụ cười đó của anh, vậy mà cậu đã được nhìn thấy tận 3 lần. Trái tim Lập Nông khẽ đập mạnh khi nhìn thấy nụ cười kia.

Từ Khôn lên phòng mình, gặp được Tô Bạch, anh dừng lại nói.

"Cậu sắp xếp một bàn làm việc, laptop, tất cả đều là loại tốt nhất rồi để trong văn phòng của tôi"

"Vâng" Tô Bạch không hiểu gì, gật nhẹ đầu rồi đi làm việc của mình.

"Châu Duệ, anh giúp em xuống phòng marketing đón người lên đây"

"Cuối cùng cũng chịu bắt người rồi?" Châu Duệ nói đểu.

"Nếu cứ để em ấy ở đó, em thấy không yên tâm"

"Ok, tôi sẽ giúp cậu chiếu cố" Châu Duệ chơi thân với Từ Khôn, cũng là người biết rõ chuyện của hai người. Anh bấy lâu nay thật ngứa tay ngứa mắt với tên họ Tô kia, bây giờ phải trả thù mới được, Tô Bạch, nhà ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ cho ngươi biết ai mới là Thái phu nhân. Trong lòng nghĩ như vậy, Châu Duệ vui vẻ chạy xuống phòng marketing gặp em dâu xinh đẹp.

End chương 6

Xin lỗi các cô vì hôm qua tui bận nên ko đăng chương mới được ☺️☺️☺️ cảm ơn các cô vẫn luôn chờ tui nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro