Chap 3: Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"𝑴𝒆̣ 𝒐̛𝒊 𝒎𝒖𝒂 𝒄𝒉𝒐 𝒄𝒐𝒏 𝒄𝒂́𝒊 𝒎𝒂́𝒚 𝒄𝒉𝒐̛𝒊 𝒈𝒂𝒎𝒆 𝒏𝒂̀𝒚 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈?"

"𝑲𝒆𝒏𝒎𝒂 𝒂̀ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒐̛̉ 𝒏𝒉𝒂̀ 𝒄𝒐́ 𝒉𝒂̀𝒏𝒈 𝒕𝒂́ 𝒎𝒐́𝒏 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒔𝒂𝒐"

"𝑵𝒉𝒖̛𝒏𝒈 đ𝒂̂𝒚 𝒍𝒂̀ 𝒎𝒂̂̃𝒖 𝒎𝒐̛́𝒊 𝒎𝒂̀, đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒎𝒆̣"

"𝑻𝒉𝒐̂𝒊 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒍𝒂̂̀𝒏 𝒄𝒖𝒐̂́𝒊 đ𝒂̂́𝒚 𝒏𝒉𝒆́, 𝒏𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 đ𝒂̉𝒎 𝒃𝒂̉𝒐 𝒈𝒊𝒐̛̀ 𝒈𝒊𝒂̂́𝒄 𝒗𝒂̀ 𝒄𝒉𝒐̛𝒊 𝒃𝒐́𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒖𝒚𝒆̂̀𝒏 𝒗𝒐̛́𝒊 𝑲𝒖𝒓𝒐𝒐, 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈...đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄...𝒕𝒓𝒐̂́𝒏"

"𝑪𝒐𝒏 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒓𝒐̂̀𝒊, 𝒚𝒆̂𝒖 𝒎𝒆̣ 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕"

"𝑪𝒉𝒊̉ 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒏𝒊̣𝒏𝒉 𝒏𝒐̣𝒕"

Người phụ nữ mang nặng đẻ đau mà em kính yêu. Để có thể ngắm nhìn thế giới này đến bây giờ cũng là một công mẹ chăm chút từng tí một. Gia đình em bố mẹ luôn cưng chiều và thương em hết mực, hai người kể mối tình chớm nở từ khi họ còn là mấy đứa trẻ con, xong cứ thế cuộc tình cứ vun đắp ngày một lớn và giờ có cả em.

Thật hạnh phúc.

"𝑲𝒆𝒏𝒎𝒂 𝒏𝒂̀𝒚, 𝒏𝒆̂́𝒖 𝒄𝒐́ 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒎𝒆̣ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒄𝒐̀𝒏 𝒐̛̉ đ𝒂̂𝒚 𝒕𝒉𝒊̀ 𝒔𝒂𝒐?"

"𝑴𝒆̣ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒓𝒐̛̀𝒊 𝒙𝒂 𝒄𝒐𝒏, 𝒄𝒂̉ 𝒃𝒐̂́ 𝒉𝒂𝒚 𝒄𝒂̉ 𝒃𝒂̀, 𝒄𝒐𝒏 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒎𝒖𝒐̂́𝒏 𝒂𝒊 đ𝒆̂̉ 𝒄𝒐𝒏 𝒐̛̉ 𝒍𝒂̣𝒊"

"𝑪𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒕𝒓𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒔𝒊𝒏𝒉 𝒃𝒂̂́𝒕 𝒕𝒖̛̉, 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒂𝒊 𝒄𝒐́ 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒃𝒆̂𝒏 𝒄𝒐𝒏 𝒔𝒖𝒐̂́𝒕 đ𝒐̛̀𝒊, 𝒏𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒊́𝒕 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒃𝒆̂𝒏 𝒄𝒂̣𝒏𝒉 𝒉𝒐̣ 𝒕𝒂 đ𝒂̃ 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒔𝒖̛̣ 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒉𝒂̣𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖́𝒄"

"𝑫𝒂̂̃𝒖 𝒗𝒂̣̂𝒚 𝒄𝒐𝒏 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒃𝒂𝒐 𝒈𝒊𝒐̛̀ 𝒎𝒖𝒐̂́𝒏 𝒄𝒉𝒂̂́𝒑 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒏 𝒔𝒖̛̣ 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒏𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝒂̂́𝒚"

"𝑯𝒂̃𝒚 𝒐̛̉ 𝒍𝒂̣𝒊 𝒗𝒂̀ 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒉𝒂̣𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖́𝒄"

Hồi còn thơ, khi em chỉ là một đứa trẻ, mẹ đã dạy một điều để khi đã lớn, bản thân mới hiểu đó là lời nhắn nhủ, lời chúc cuối cùng.

"Chúc con của mẹ thật hạnh phúc"

Nhẹ như tơ.

Sang bên ấy rồi, mẹ để lại bố và con trên trần gian. Bố em gào khóc trước ngôi mộ, mặt xanh xao, tím tái, cơ thể tràn đầy thương tích ngồi bệt xuống, thút thít như một đứa trẻ. Mưa, rơi lộp độp trên vai người trụ cột mạnh mẽ giờ đây không khỏi nhớ thương người đã đi cùng mình nửa đời người. Ướt nhẹp cả mảng gối, kiệt quệ đến lâm bệnh, phải vào viện nằm như một cái xác khô.

Kenma, 7 tuổi, chứng kiến cả người mẹ ra đi trước mắt, chứng kiến bờ vai bố sụp đổ.

Cứu lấy em, em chết mất, mái ấm của em.

Tính tình em vốn nhạy cảm, lại còn bị một cú sốc khi còn thơ. Từ ngày mẹ ra đi em tự giam bản thân mình vào lồng sắt lạnh lẽo. Máu, từ những vết cào, nước mắt ướt đẫm khóe mi. Em nhớ mẹ. Thật sự quá ám ảnh, em sợ mình chết mất, mình không thể chịu nổi cảm giác dày vò thế này, cảm giác trống rỗng mỗi ngày...

Lạnh.

Ấm áp như lòng mẹ, người mang lại cho em một cảm giác thật bình yên chính là Kuroo, một cậu bạn thân chơi từ nhỏ. Để phá xiềng xích của nỗi ám ảnh dày vò thể xác em, Kuroo vốn không hề bỏ mặc em cho dù Kenma đã làm anh tổn thương lần nào. Cảm ơn bao nhiêu mới đủ, Kenma trót yêu anh vì đã cứu em khỏi nơi tăm tối, đã nguyện theo Kuroo cả đời, cho đôi ta có mối tình thật đẹp như bố mẹ em.

Thảm hại.

Em lại chạy trốn, đã chạy xa hơn một tuần rồi. Thật mệt mỏi.

Giống như mẹ em vậy, người luôn yêu chiều em và đã hi sinh tất cả mọi thứ để em có một đời an nhiên.

Phải cho người mình yêu thật hạnh phúc...

Liệu thời gian còn kịp để em ngoảnh đầu nghẹn ngào mà xin lỗi?

Rốt cuộc em đang chạy trốn anh vì điều gì?

Mưa, thật nặng hạt

Trời, ảm đạm cả ngày

Mây, lềnh bềnh trôi

Đồng hồ, không ngừng chảy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro