Chương 4: Lão nương đã rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc rắc rối ở buổi sáng qua đi, tiết học bắt đầu. Cả tiết Kise chẳng thể nào tập trung được, thi thoảng cứ quay qua liếc trộm Yuki đang chép bài ở bên cạnh, ngu ngốc cười thầm.

Trên trán Yuki mọc ra mấy ngã tư đường, nắm chặt tay lại cố gắng trấn định thầm nhủ: Bình tĩnh, Yuki. Bây giờ còn đang trong giờ học. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh....

"Yukicchi~" Kise nói thầm.

"Gì?"

"Tớ vui lắm." Kise gãi má cười: "Thật vui."

Yuki ngẩn ra nhìn bộ dạng hạnh phúc của hắn, không hiểu sao sự tức giận dần lui đi. Cuối cùng cô quyết định tha thứ cho hắn——

"Yukicchi ban nãy tức giận thật đáng yêu. Hơn nữa..." Hắn nhộn nhạo nói: "Tớ cũng được đè Yukicchi, vui thật."

—— Mới là lạ!

Nanami Yuki bùng nổ, không quản còn đang trong giờ trong quay qua tát lên đầu hắn một cái.

"Nanami! Kise! Ra ngoài hành lang đứng!"

....Tất cả đều là lỗi của Nhị Hoàng!

.
.
.

Giờ giải lao đã đến. Bây giờ là thời gian hoạt động CLB. Yuki hé mắt nhìn Nhị Hoàng đang bóp chân cho mình, khẽ hừ một tiếng.

Dám để lão nương bị phạt đứng...

Các nữ sinh đi ra ngoài nhìn thấy cảnh này không khỏi hận nghiến răng. Đứa con gái này lại dám bắt Kise sama bóp chân cho? Thật hoang đường! Kise sama sao có thể làm như vậy!

Đáng tiếc lũ con gái kia nghĩ gì Yuki không quan tâm, mà Kise cũng càng không quan tâm. Hắn hiện tại còn đang nịnh nọt nhìn Yuki, nói:

"Có cần mạnh hơn không Yukicchi?"

"Không cần." Cô lãnh đạm nói: "Tay nghề của cậu lên rồi đấy."

"Hắc hắc." Kise nghe vậy vui sướng cười, vò đầu một cái: "Tất nhiên~ Tớ đã học rất nghiêm túc!"

Yuki nhìn bộ dạng cầu khen ngợi của hắn, không chút suy nghĩ vươn tay ra xoa đầu hắn: "Ngoan~"

Kise cọ cọ: "Yukicchi~"

Nam sinh: Phốc! Màn trình diễn chủ nhân và chó nhỏ này là thế nào!

Nữ sinh: Kise sama!!

"Ah, đúng rồi, Yukicchi." Kise đứng dậy nhìn cô hỏi: "Bây giờ tớ phải tới CLB, cậu có muốn đi hay không?"

"CLB?" Yuki liếc nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Đi."

Sau đó Yuki hối hận.

Cạnh sân bóng rổ đông nghìn nghịt, đa số toàn là nữ sinh. Bọn họ nhìn thấy Kise lập tức gào thét ầm lên khiến cho Yuki không khỏi nghĩ đến bản thân sẽ bị điếc nếu ở lại quá lâu.

"Kise sama—! Em ở đây!"

"Kise sama!"

"Á á á!!! Kise sama nhìn tôi!"

"Mơ à? Là nhìn tôi!"

Lần này Kise không có vươn tay chào mọi người nữa mà hí hửng quay đầu nhìn cô nói:

"Theo sát tớ nhé!"

Tôi hối hận rồi, được không?

Yuki không nói gì đi theo Kise vào bên trong ngồi vào ghế chuyên dụng của chính tuyển ngồi xuống. Trong nháy mắt, toàn trường bùng nổ!

"Nữ sinh kia là ai?"

"Kise samaa sao lại dẫn cô ta tới đó?"

"Hồ ly tinh!"

"Cái mặt thế kia mà lại dám quyến rũ Kise- sama!"

"Đáng ghét!"

"..."

Yuki mặt lạnh như tiền nhìn thoáng qua đám nữ sinh, bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn. Trong cả sáu người, cô chính là người có tính tình táo bạo nhất, cũng là người thiếu kiên nhẫn nhất. Trái ngược với Ruri vẫn luôn ôn nhu hiền hoà và Haru săn sóc.

Kise liếc mắt liền biết cô khó chịu, trong lòng cũng tràn đầy bất mãn.

Đùa cái gì vậy? Đám người kia lại dám nói xấu Yukicchi của hắn? Còn không thử nhìn xem bản thân lớn lên như nào, xấu đến kinh khủng!

Vì thế hắn tiến lên định nói gì, nhưng chưa kịp nói đã bị tiếng bước chân dồn dập sau lưng làm cho bất an. Quả nhiên, hai giây sau, Kasamatsu đã phi thân lên cho hắn một cú Nộ Long Cước, đạp thẳng vào mông hắn.

"Kise! Cậu dám đến muộn!!"

Kise: "..."

Yuki: "....A."

Kasamatsu bị Yuki nhìn chằm chằm không khỏi đỏ mặt, quay đầu đi.

Gì...? Nữ sinh này không phải là bị anh doạ sợ đó chứ..?

"Yu, Yukicchi?" Kise thấy Yuki nhìn chằm chằm Kasamatsu không khỏi cảm thấy bất an, giựt giựt góc áo của cô. Quả nhiên hắn bất an là đúng. Chỉ thấy Yuki mặt lạnh quay đầu nhìn hắn, nói:

"Lão nương.... đã rung động."

Những người thích đánh Nhị Hoàng thật mẹ nó hợp gu của cô!

Trong nháy mắt, sắc mặt Kise âm trầm doạ người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro