Chương 2: Uống thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quẫn bách qua đi, cô đỏ mặt cúi đầu xuống. Căn bản không dám lên tiếng. Kuroko thoáng nhíu mày, không dấu vết tiến lên ngăn trở tầm mắt của mọi người và thiếu nữ:

"Chào mọi người. Cô ấy là thanh mai trúc mã của em, Fujiwara Nino."

"Doạ! Kuroko cậu tại sao lại may mắn như vậy!"

"Không công bằng!"

"Tại sao lại là Kuroko!"

Đám con trai Seirin lại nhốn nháo lên. Ni mã, Kuroko thế quái nào lại tốt số như vậy! Không khoa học!

"Thiết~"

Kagami bĩu môi, dù vậy nhưng vẫn rất có lễ phép chào một câu:

"Xin chào."

"A, xin, xin chào. Tớ là Fujiwara Nino."

"Kagami Taiga."

Gặp hai người bắt đầu chào hỏi, mọi người cũng cười cười giới thiệu lẫn nhau:

"Chào em, Fujiwara. Chị là quản lí ở đây, Aido Riko."

Hyuga nâng kính:

"Anh là Hyuga Junpei."

"Chào em, anh tên là Kiyoshi Teppei."

"..."

Mọi người chào hỏi xong lại bắt đầu luyện tập. Nino vì không phải bộ viên của bóng rổ bộ nên chỉ đành ngẩn người ngồi trên ghế. Ngáp ngáp vài cái, cô xoa xoa nước mắt mới tràn ra.

"Buồn ngủ rồi hả?"

Kuroko thình lình xuất hiện trước mặt cô, nhưng cô cũng không giật mình mà miễn cưỡng gật đầu, đổ về phía trước. Chuẩn xác ngã vào lòng Kuroko:

"Buồn ngủ quá. Có chút nhức đầu."

"Nếu không cậu vào phòng y tế nằm nghỉ một chút?"

Kuroko lập tức cau mày. Lại lần nữa lấy trán đo nhiệt độ.

"Nóng hơn."

"Không quan hệ. Tetsu tiếp tục tập luyện đi, lát nữa cùng nhau trở về."

Nghe đến chữ 'cùng nhau trở về' của Nino, thầm sắc Kuroko không dễ nhận ra hơi tốt lên. Ngay cả khoé miệng cũng nâng lên một nụ cười như có như không:

"Được."

...

"Oành!"

Một cú úp rổ tuyệt đẹp. Động tác của Kagami đầy cuồng dã mạnh mẽ khiến Nino xem đến ngây người.

Vào lúc Kuroko nhìn thoáng qua chính là hình ảnh thiếu nữ đỏ mặt nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang hăng say trên sàn bóng. Hắn thoáng ngẩn ra, trong lòng có chút bất mãn.

Vì sao cô ấy lại nhìn chằm chằm Kagami-kun? Phải nhìn hắn mới đúng chứ?

Hắn không biết cảm giác này là gì nhưng hắn biết bản thân không thoải mái. Hắn thầm nghĩ muốn cô chỉ nhìn chăm chú hắn, chỉ đứng bên cạnh hắn...

Được không, Nino?

"Mọi người nghỉ đi."

"Tetsu...hắt xì!"

"Nino, sao vậy?"

"Híc...Có vẻ như bệnh nặng hơn..."

Khuôn mặt cô đỏ bừng lại. Đầu cũng rất đau, nặng trịch và quay cuồng. Thế nhưng cô vẫn cố gắng nhìn về phía Kagami, hưng phấn túm áo hắn:

"Tetsu, tớ giống như...luyến ái"

"?!"
Kuroko mở bừng mắt, cúi đầu nhìn Nino. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, cưỡng ép cô quay đầu nhìn mình, nói:

"Sốt cao lắm rồi. Chúng ta cần về nhà ngay."

"Nhưng mà---"

Cô bất mãn vung tay hắn ra, muốn đi về phía sau. Tuy nhiên vừa đứng lên cô đã cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã sầm xuống.

"Nino!"

Hắn sợ hãi kêu một tiếng, ôm chặt lấy thiếu nữ cả người nóng bừng trong lòng.

***

"Tetsu..."

"Nino, uống thuốc."

"Không muốn."

Nino chu miệng lên, khuôn mặt vì bị sốt mà đỏ bừng. Kuroko cúi đầu nhìn người trong ngực. Mái tóc màu xanh dương vì cựa quậy mà trở nên nhếch nhác. Đôi mắt thuần lam nhiễm lên một tầng nước mơ hồ. Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy, nhìn rõ ảnh ngược của bản thân trong mắt đối phương.

Biết rõ thiếu nữ đã mất đi ý thức, hắn vẫn cố ý nói:

"Nino, vậy dùng phương thức khác nhé?"

Khoé miệng vi cong, hắn đem thuốc uống hết, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, môi đụng môi. Bàn tay thản nhiên đặt lên cằm Nino, hơi dùng lực. Nino vì đau mà hơi nhếch miệng. Hắn cũng thừa cơ mà vào, nháy mắt đem thuốc 'chuyển qua' cho thiếu nữ.

Nino bị nước tràn vào theo bản năng đều nuốt xuống. Dù tỉnh tỉnh mê mê nhưng vẫn bị mùi vị đắng chát kia làm cho khó chịu, lập tức muốn đem sốthuốc còn lại đều nhổ ra.

Tuy nhiên, hắn làm sao cho cô được như ý.

Bàn tay trắng nõn như con gái cố định gáy cô lại, bản thân cứ thế thản nhiên thăm dò khoang miệng đối phương. Nino bị bế khí, không thể không nuốt xuống, sau đó ngây ngô dùng đầu lưỡi của mình chạm vào đầu lưỡi đối phương, ý đồ muốn đẩy nó ra.

Kuroko nhíu mày, động tác vốn ôn nhu lập tức mạnh mẽ hơn. Nino căn bản ngăn cản không nổi, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Nước miếng theo khoang miệng chảy ra, dọc theo cằm rơi xuống. Khuôn mặt vốn đỏ nay vì thiếu dưỡng khí lại càng đỏ thêm. Rốt cuộc, hắn cũng chịu buông tha cho cô.

Khoảnh khắc hắn rời đi, lập tức tạo ra một sợi chỉ bạc đầy ái muội. Hắn vươn lưỡi ra liếm liếm, bất mãn nói:

"Lại không nghe lời. Hương Thảo Nãi Tích có gì ngon đâu chứ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro