《KuroTsuki》 Nhòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã yêu thầm anh từ sau chuyến huấn luyện. Khi ấy, tôi khá nhạt nhòa với anh nhưng anh lại gây ấn tượng với tôi bởi vẻ điển trai và nụ cười rất đểu. Anh tên Kuroo Tetsurou.

"Tsukki, cậu sao thế?"

"À ừm... không có gì. Chỉ mãi lo nghĩ thôi."

"Hôm nay cậu trông tệ lắm."

"Tớ đã bảo là không có gì mà."

Yamaguchi hơi ngạc nhiên với thái độ của cậu bạn thân. Nhưng nó cũng không thắc mắc nhiều, vì dẫu sao Tsukishima là người không bao giờ chịu nói ra tâm tư trong lòng mình.

"Yamaguchi!"

"Gì đó Tsukki?"

"Quãng đường từ Miyagi đến Tokyo khoảng bao xa nhỉ?"

"Hừm... tớ ước chừng khoảng 350km."

"Xa nhỉ?"

Yamaguchi gật nhẹ đầu rồi liếc nhìn cậu bạn. Nó hơi ngẩn người khi thấy đôi mắt màu vàng nâu kia lấp lánh tuyệt đẹp.

Chuyến huấn luyện thứ hai đã đến và khi ấy, tôi đã quyết định sẽ thổ lộ với anh.

"Tsukki!"

"Sao vậy Kuroo-san?"

"Ban nãy tay em phải như vầy này, khum vừa phải các ngón tay nếu như không muốn bị thương. Rõ chứ?"

"Kuroo-san tốt bụng quá nhỉ?"

"Anh đây tốt bụng từ nhỏ!"

"Vậy nếu... tôi muốn hẹn hò với Kuroo-san, anh sẽ đồng ý chứ?"

Kuroo trân trân nhìn Tsukishima làm cậu hơi bối rối.

"Ha ha... tôi xin lỗi. Tôi đùa hơi quá. Tôi xin phép."

Tsukishima chạy thật nhanh, vào đến phòng vệ sinh, cậu đóng sầm cửa và bắt đầu thở. Mỗi nhịp thở là một lần cơ thể cậu run lên, cậu bàng hoàng gục xuống, đưa hai tay lên ôm đầu.

"Trong ánh mắt Kuroo ban nãy... có khinh bỉ... có ghét bỏ..."

Ngày hôm sau, anh có phần xa cách cậu, nếu chỉ có hai người, anh sẽ ngồi cách xa cậu và nói chuyện vô cùng gượng gạo khác hẳn lúc trước, vô cùng vồn vã và hay bám lấy cậu.

"Ừm... Kuroo-san, lời hôm qua, anh đừng bận tâm, chỉ là tôi đùa hơi quá thôi."

Kuroo ngập ngừng gật đầu rồi quay sang bắt chuyện với Bokuto.

Tsukishima những ngày sau đó chỉ toàn đứng từ xa và lặng lẽ nhìn Kuroo. Nhiều lúc cậu cảm thấy tim thắt lại nhưng cậu không để ý vì chuyến huấn luyện gần kết thúc và cậu muốn thu hết tất cả những hình ảnh của Kuroo vào bộ nhớ.

Chuỗi ngày huấn luyện kết thúc, những cái cười gượng gạo và những câu đùa giả dối không còn, anh lướt qua cậu như một cơn gió, để lại khoảng trống trong lòng cậu.

Phải... một khoảng trống rất lớn.

Tôi đã cố gắng xếp hình ảnh của Kuroo vào một góc và tự nhủ quên anh đi. Xem anh như một chiếc bong bóng đã vừa bị chính tôi làm bay mất. Nhưng càng quên thì càng nhớ, nhớ đến thắt lòng, nhớ đến tim nhói đau đớn. Tôi không thể bảo trái tim ngừng yêu anh được.

"Tsukishima... em lại lo ra."

"Vâng, em xin lỗi!"

"Tsukishima... em bật nhảy nhanh quá!"

"Vâng, em sẽ điều chỉnh lại."

"Tsukishima... giao bóng không thể qua lưới, hôm nay em sao thế?"

"Em xin lỗi, em hơi mệt!"

"Sao em không nói sớm? Giữ gìn sức khỏe một chút, nếu mệt thì em nên về sớm, đừng ép bản thân quá."

"Vâng!"

Cậu lê bước chân mệt mỏi trên con đường trống trải, bản thân tự trách đã quá yếu đuối và ngu ngốc.

"Tsukki!"

Cậu vừa cau có vừa mệt mỏi quay đầu lại nhìn, là Kuroo.

"Điên thật rồi."

Tsukishima xoa xoa lên trán, lầm bầm mắng rồi tiếp tục bước đi cho đến khi cậu khụy xuống và ngã vào vòng tay ai đó.

Kuroo đã lặn lội đến Miyagi chỉ để gặp tôi. Tôi phải nên vui hay nên buồn đây? Tôi đã muốn phát điên ngay lúc ấy. Và... anh ấy đề nghị chúng tôi hẹn hò. Tôi không biết do tôi khi ấy đang sốt cao hay là anh ấy nghiêm túc nữa. Và cho đến khi tôi khỏe lại, mọi chuyện đều là thật cả. Chúng tôi... bắt đầu hẹn hò. Nhưng cũng từ đó, tôi phát hiện ra cơ thể tôi có dấu hiệu bất thường.

"Tsukki... ừm... cậu có nghĩ Kuroo-san đang... thương hại cậu không?"

Yamaguchi suýt nữa bị Tsukishima cho ăn đấm. Nó sợ hãi nhìn cậu bạn thân, chưa bao giờ cậu giận đến mức như thế.

"Cậu đang nói xấu Kuroo đấy, cậu biết không?"

"Tớ... tớ xin lỗi. Vì... vì tớ nghĩ anh ấy đã từng đối xử lạnh nhạt với cậu, vậy tại sao tự nhiên l-"

"Tôi không quan tâm. Vì bây giờ bằng chứng là tôi và anh ấy đang hẹn hò."

Cậu bỏ đi, bỏ lại Yamaguchi đứng ngây ngốc nhìn theo.

Tôi đã từng nghĩ đến việc ấy. Việc anh ấy thương hại tôi, đùa giỡn với tôi hay chỉ vì tò mò. Nhưng tôi không quan tâm. Vì mọi sự đều là do tôi tự chuốc lấy. Với lại... dù có giả dối hay gì đi nữa thì hiện tại tôi đã có anh ấy bên cạnh, vậy là đủ. Chuyện về sau... sẽ do tôi tự gánh.

Những ngày sau đó, hai người mỗi ngày dành cho nhau 2 tiếng để trò chuyện với nhau. Những ngày cuối tuần, Kuroo vẫn hay đón tàu về Miyagi thăm và đi chơi cùng với Tsukishima. Các thành viên trong Karasuno rất ghen tị với cậu. Thấy anh ôn nhu, dịu dàng, cậu cũng không thèm để tâm đến những lời khuyên của Yamaguchi. Thấm thoát thời gian cả hai dành cho nhau cũng đã 3 tháng.

"Hôm nay mình đi thăm anh ấy, chắc anh ấy sẽ bất ngờ lắm."

Tsukishima nhoẻn miệng cười, bước xuống ga tàu.

Dừng lại ở giữa sân trường Nekoma, Tsukishima háo hức khi thấy anh đang đi cùng với đám bạn, cậu định vẫy tay gọi nhưng cánh tay và cả thân người cậu đột nhiên hóa đá. Phía xa trước mặt Tsukishima, Kuroo đang ôm lấy một cô gái xa lạ trong nhóm, vùi mặt vào mái tóc của người đó.

Cậu nép người vào thân cây, gọi điện cho Kuroo.

Tiếng chuông điện thoại trong giỏ xách của Kuroo vang lên nhưng anh vẫn không chịu buông cô gái ra.

"Này mau bắt máy đi, nó reo mãi phiền quá."

Một tên gần đó gầm gừ.

"Ừ thì tớ cũng thấy phiền thật."

Kuroo nói rồi tắt điện thoại.

"Ai thế?"

"Không biết. Là số lạ."

"Ừm... anh và cậu bé gì đó ở Karasuno sao rồi?"

"Sao là sao?"

Kuroo nhíu mày nhìn cô gái bên cạnh mình.

"Tình cảm sao rồi ấy?"

"Ừ thì... chỉ một mình cậu ta đơn phương anh thôi. Hôm ở trại huấn luyện, anh thấy cậu ta run rẩy cũng tội nghiệp lắm nên thử suy nghĩ có nên cùng cậu ta hẹn hò không? Ngẫm lại... cậu ta thật sự phiền phức hơn anh nghĩ nhưng mà trót phóng lao rồi thì phải theo lao thôi."

"Anh đểu thật đấy, Tetsurou-kun!"

"Oya... Hana đừng nói anh như vậy, anh đau lòng lắm đó. Anh yêu Hana nhất đấy."

"Yêu em vậy chia tay cậu trai kia đi."

"Ừm... để anh tìm cách nói với cậu ta."

Tim tôi bị khoét một lỗ. Tôi không thấy đau nữa. Tôi chỉ thấy mình chết dần. Tôi bắt đầu khóc cười không kiểm soát. Và tôi tự động biến mất khỏi cuộc đời Kuroo như hai chúng tôi chưa từng quen nhau, chưa bao giờ có những phút giây hẹn hò hạnh phúc. Tôi từ chối hết tất cả cuộc gọi của Kuroo, tôi nhốt mình luôn trong phòng, khi Kuroo đến thì tôi giả bệnh. Tôi còn yêu anh nhiều lắm nhưng không có can đảm để đối mặt với anh. Cứ như tôi là tội đồ vậy. Và rồi... cơ thể tôi ngày một suy yếu cho đến khi tôi không thể gượng dậy được nữa. Khi ấy... tôi chỉ biết nằm và nhớ lại những hình ảnh của Kuroo và tôi.

"Đây là ngày thứ hai mươi ba Tsukki nghỉ học rồi!"

Yamaguchi lo lắng đến không yên, vội vã chạy đến nhà Tsukishima.

Căn nhà đóng cửa ỉm im. Yamaguchi định quay đầu bỏ đi thì bắt gặp Kuroo. Ngay lập tức, nó xù lông với anh như một con mèo.

"Anh đến làm gì?"

"Tôi có chuyện muốn nói với Kei."

"Kei? Hả... Kei? Từ khi nào mà anh lại gọi cậu ấy thân mật đến vậy thế?"

"Hôm em ấy bất ngờ đến trường tôi, tôi đã nói những lời không hay, tôi nghĩ em ấy đã nghe thấy."

"Cậu ấy không những nghe thấy mà cậu ấy còn chứng kiến anh ôm ấp với cô gái đó và làm những hành động thân mật nữa kìa."

"Tôi muốn nói lời xin lỗi đến em ấy. Thật ra... khi Kei bắt đầu từ chối tôi, tôi thấy trái tim mình đã sớm có tình cảm với Kei."

"Anh im đi. Anh tưởng cậu ấy đang núp ở đâu đó và nghe những lời giả dối này của anh sao?"

"Tôi không mong Kei tha thứ. Vì bản thân tôi thật sự đã quá sai lầm."

"Anh biến đi. Đừng đến tìm Kei nữa."

"Yamaguchi?"

"Akiteru-niichan?"

Yamaguchi tròn mắt nhìn anh trai của cậu. Akiteru gầy hẳn đi, hai mắt còn sưng húp và mặt mày còn hằn rõ vẻ mệt mỏi do thức khuya lâu ngày mà thành.

"Anh đi đâu về thế ạ? Mắt anh bị sao thế? Nó sưng quá."

"Kei... ừm... xin em hãy bình tĩnh nghe nhé."

Cả Yamaguchi và Kuroo đều có dự cảm không lành, hai người không hẹn mà cùng hít thật sâu.

"Kei... Kei... thực ra thì... Kei... vừa mới mất sáng nay. Ở bệnh viện."

Mất ba giây để hiểu, Yamaguchi đã ngất ngay sau đó. Còn Kuroo thì đực mặt nhìn Akiteru đứng khóc như một đứa trẻ.

"Kei... hức... nó bị... hức... nó bị u ác tính ở vòm họng... nó... bản thân nó cũng không biết... hức... đến khi phát hiện thì đã bị di căn mất rồi."

"Kei...?"

Sau lưng Akiteru là bóng dáng cao gầy của cậu thiếu niên với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt màu vàng nâu tuyệt đẹp và nụ cười thanh thản.

Kei...

Nhạt nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro