18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đến nhà Lý tiên sinh cùng anh trai]

Xe cảnh sát cũng không phải vì chuyện ở trường tiểu học Vạn Hoành mà đặc biệt lái xe tới.

Trước khi nhận được cuộc gọi, hai cảnh sát đã rời khỏi thị trấn Vạn Lý, đang lái xe trên con đường nhỏ gồ ghề vào làng Vạn Hoành.

Bọn họ là muốn thông báo kết quả vụ án cho dân làng thôn Vạn Hoành mới đi tới một chuyến.

Khi xe cảnh sát đang đến gần thôn thì nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp, báo rằng một học sinh tiểu học bị hiệu trưởng buộc tội oan, yêu cầu cảnh sát đến trường học để điều tra sự thật, và giúp cậu rửa sạch hàm oan.

Thật sự hiếm lạ.

Ngày nay, học sinh tiểu học hiểu rõ luật đến mức thậm chí còn gọi cảnh sát!

Tuy nhiên, điều khiến họ cảm thấy khó hiểu là người giúp gọi cảnh sát chính là Hoắc Nguyên.

Cái người chấp hành quan bí ẩn kia.

Hai người cảnh sát không dám qua loa, sau khi đến thôn Vạn Hoành, đầu tiên họ đến gặp trưởng thôn để trình bày sự việc, sau đó dán thông báo lên tường ở ủy ban thôn để cả làng cùng đọc.

Kẻ giết người là tội phạm bị truy nã trên thế giới, gã đã làm nhiều việc xấu xa và tàn ác, hơn một tháng trước gã trốn đến thôn Vạn Hoành và giết liên tiếp ba người, cuối cùng vì sợ tội ác của mình bị vạch trần nên gã đã bỏ trốn vào núi Đại Minh, kết quả gã bị trượt chân, rơi khỏi vách đá, chết oan uổng.

Dân làng tập trung trước bức tường, nghe những thôn dân biết chữ đọc thông báo, ai cũng đầy phẫn nộ.

"Gã thật sự đã chết rồi? Quá hời cho tên hung thủ giết người!"

"Đúng vậy! Loại cặn bã này nên cho vào lò nướng đi!"

"A Lan đáng thương của tôi... chết thật thảm..."

"Ô ô, cha, cha ơi, con không bao giờ gặp được cha nữa rồi!"

"Ba của bọn trẻ, ông đi rồi, mấy mẹ con phải làm sao bây giờ?"

......

Sau khi hai cảnh sát xử lý xong thông báo, họ vội vàng đi tìm Vương Xuân Lan.

"Cái gì? Con tôi đã gọi cảnh sát à?" Vương Xuân Lan vẻ mặt ngơ ngác: "Nó không ở trường à? Làm sao nó gọi cảnh sát được?"

Cảnh sát chỉ đơn giản nói với Vương Xuân Lan cậu đã nhờ giáo viên báo cảnh sát.

Vương Xuân Lan lúc đầu hoang mang, sau đó trợn mắt, cuối cùng tức giận, xắn tay áo, lộ ra cánh tay cường tráng, cầm lấy một cây gậy gỗ, tức giận hét lên: "Đi! Đi trường học! Vương Văn Hà chết tiệt, ​​sao dám vu oan cho con trai tôi, còn muốn đuổi học nó! Lão nương đây liều mạng với bà!"

Hiệu trưởng Vương tên là Vương Văn Hà, có quan hệ họ hàng mấy đời với bà ta. Dù không còn huyết thống nhưng sống cùng thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn thấy, làm sao bà ta có thể vô duyên vô cớ khiến con bà phải khó xử, ép con bà phải nghỉ học chứ?

Nhìn thấy Vương Xuân Lan mang theo "vũ khí" lao tới trường, cảnh sát nhanh chóng ngăn cản bà, thuyết phục bà bỏ vũ khí xuống.

Đánh người khác là phạm pháp!

Vương Xuân Lan miễn cưỡng ném cây gậy đi, kìm nén cơn tức giận, vội vã cùng cảnh sát đến trường tiểu học Vạn Hoành. Khi nhìn thấy hiệu trưởng Vương, bà không nói một lời lao tới, túm lấy cổ áo, nghiến răng nghiến lợi.

"Vương Văn Hà, bà dựa vào cái gì mà ép con trai tôi nghỉ học!"

Hiệu trưởng Vương trước đó từng bị Hoắc Nguyên đả kích đến mức chẳng còn sức lực, bây giờ lại bị Vương Xuân Lan tức giận túm lấy cổ áo, nhất thời sợ hãi không kịp phản ứng.

May mắn thay, cảnh sát đã nhanh chóng giải tán, không xảy ra vụ ẩu đả nào.

Hoắc Nguyên nhanh chóng trấn an Vương Xuân Lan, nói với bà cảnh sát sẽ chứng minh Tần Tiểu Du vô tội, đồng thời, một khi tìm ra bằng chứng về việc hiệu trưởng Vương lơ là nhiệm vụ, Phòng giáo dục cũng sẽ đưa ra lời giải thích.

Cuối cùng, Vương Xuân Lan đã gặp được thầy Hoắc đẹp trai, ngay lập tức từ một con thú hung dữ bảo vệ đàn con của mình thành một bông hoa dè dặt mỏng manh, mỉm cười ngượng ngùng: "Cảm ơn thầy Hoắc, cảm ơn thầy Hoắc."

Bà ấn lòng bàn tay vào sau đầu hai đứa con trai của mình, một bên trái và một bên phải, yêu cầu chúng khom lưng trước thầy Hoắc.

Tần Tiểu Du và Tần Lâm cúi người xuống.

Hoắc Nguyên liên tục xua tay: "Không có gì, đây là việc mà một giáo viên nên làm."

Cảnh sát giải quyết vụ việc rất nhanh chóng.

Đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa bọn trẻ, nếu hiệu trưởng Vương làm việc công bằng, vô tư, không thiên vị thì không cần phái cảnh sát đến.

Khi các học sinh đến trước mặt cảnh sát, họ đều cư xử đúng mực và trung thực, kể cả Vương Diễm.

Mặc dù ỷ vào mẹ làm hiệu trưởng, ở trường cô ta ương ngạnh nhưng khi thực sự đối mặt với cảnh sát, cô ta lại thành thật như con chim cút, hỏi gì cũng trả lời, sợ đến mức không giấu được điều gì.

Cảnh sát hỏi thăm xung quanh, về cơ bản đã tìm ra sự thật.

Tần Tiểu Du không hề nói dối, người nói dối chính là Vương Diễm.

Sự thật được phơi bày, hiệu trưởng Vương chiều chuộng con gái mình đến đâu cũng không giúp ích được gì.

Sự thật thắng sự bao biện.

Vì Vương Diễm còn là trẻ vị thành niên nên cảnh sát chỉ có thể giáo dục cô ta bằng lời nói, kêu gọi người giám hộ cô ta thay đổi phương pháp nuôi dạy con không phù hợp và thiết lập quan điểm đúng đắn về cuộc sống và các giá trị cho cô ta.

Tuy nhiên, xem xét người giám hộ là hiệu trưởng Vương, đã hành động ích kỷ gây tổn hại đến lợi ích của người khác, cảnh sát tiến hành một cuộc điều tra chuyên sâu hơn.

Một giờ sau, cảnh sát với đống bằng chứng dày đặc đã rời đi, Vương Diễm nắm tay hiệu trưởng Vương, khóc không ngừng.

Lần này hiệu trưởng Vương không hề dỗ dành con gái mình.

Nghĩ đến bằng chứng sẽ được chuyển đến Phòng Giáo dục, bà ta cảm thấy sợ hãi và bất an, tương lai của bản thân không chắc chắn, làm sao bà còn có thể nghĩ đến việc dỗ dành con gái mình?

Trong lòng bực bội, bà ta giận dữ mắng con gái khi nghe thấy con khóc.

Lần đầu tiên Vương Diễm bị mẹ mắng, cô ta đã bị kích thích rất nhiều, suýt nữa lại phát bệnh.

Ngày này, Tần Tiểu Du trải qua một loạt cảm xúc thăng trầm, oan ức, buộc phải nghỉ học, giận dữ lao ra khỏi trường, một mình trốn dưới gốc cây lớn, khóc lóc bất lực. May mắn thay, cậu gặp được thầy Hoắc, người đã nhanh chóng giải quyết được mớ hỗn độn này, vì cậu mà sửa lại án sai, có thể nói là thoát hiểm trong gang tấc.

Vì giáo viên trong trường mở họp nên hôm nay học sinh lớp 5 sẽ không có tiết học thêm, Tần Tiểu Du và Tần Lâm cùng nhau tan học về nhà.

Trên đường, cậu vui vẻ nhảy nhót, có lúc hái cỏ đuôi chó bên đường, có lúc lại phá hoa dại ven đường, luôn chân luôn tay.

Tần Lâm lặng lẽ quan sát cậu, phát hiện cậu xác thực không bị chuyện buổi sáng ảnh hưởng, lo lắng đã vơi đi một nửa.

Tần Tiểu Du cầm cỏ đuôi chó trêu chọc anh trai: "Anh ơi, đừng xụ mặt nữa, cười lên đi mà."

Tần Lâm bất động, Tần Tiểu Du lè lưỡi, tự chơi không thấy thú vị.

Hai người đi đến sân phơi lúa của thôn, Tần Tiểu Du dừng lại, gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: "Anh ơi, em muốn sang bên kia sông."

Tần Lâm cau mày: "Về nhà làm bài tập trước đi."

Tần Tiểu Du phồng má, chắp hai tay trước ngực: "Hôm nay bài tập ít, rất nhanh là có thể làm xong. Mẹ đã đồng ý cho em đến nhà Lý tiên sinh, anh làm ơn, đi mà ——"

Tần Lâm nhìn ánh mắt khẩn cầu của em trai, do dự một chút, bất đắc dĩ nói: "Anh và em cùng đi."

"Hả?" Tần Tiểu Du hơi ngẩng đầu lên, ngọn tóc trên đầu đong đưa, nhìn có chút ngốc nghếch.

Anh muốn đến nhà Lý tiên sinh cùng cậu?

"Không đi?" Tần Lâm xoay người đi về phía sân.

Tần Tiểu Du phục hồi tinh thần, nhanh chóng đi theo sau, vui mừng khôn xiết.

"Ồ, anh ơi, để em nói cho anh biết, biệt thự của Lý tiên sinh rất lớn, sân trồng đầy hoa hồng, bánh quy La quản gia nướng rất ngon, đảm bảo anh ăn một lần là lại muốn ăn lần thứ hai .."

Trong lúc Tần Tiểu Du đang nói chuyện phiếm, hai anh em đi một mạch sang bên kia sông, xuyên qua khu rừng nhỏ, thuận lợi đến được cổng biệt thự.

Đây không phải là lần đầu tiên Tần Lâm nhìn thấy biệt thự này.

Y từng làm đồng, đã mấy lần nhìn thấy nó từ xa, bây giờ đứng gần quan sát, thật sự bị thu hút bởi hình dáng tuyệt đẹp của nó.

Tần Tiểu Du phát hiện anh trai mình đứng bất động, không chớp mắt nhìn biệt thự, đẩy cổng không khóa ra, gọi anh: "Anh, đừng ngốc nữa."

Tần Lâm nghe vậy, quay mặt đi, nắm chặt quai cặp, thận trọng đi theo em trai vào sân.

Tần Tiểu Du quen cửa nẻo, giẫm lên đá cuội để đến trước cửa biệt thự. Cậu kiễng chân nhấn chuông cửa, đợi tiếng "cạch" và cửa tự động mở khóa thì đẩy cửa bước vào.

Một loat hành động của cậu rất tự nhiên, như thể đã được thực hiện vô số lần.

Tần Lâm im lặng.

Tần Tiểu Du tưởng y xấu hổ, liền nắm tay y dẫn vào phòng khách.

Bên ngoài của biệt thự đã đủ khiến Tần Lâm kinh ngạc, nhưng nội thất và đồ trang trí sang trọng, tinh xảo bên trong càng khiến y kinh ngạc hơn.

Sự kinh ngạc này không thể diễn tả bằng lời, tác động thị giác quá lớn khiến y sinh ra cảm giác hèn mọn vì sự chênh lệch cách xa quá lớn.

May mắn thay, loại cảm giác hèn mọn này chỉ trong nháy mắt liền qua đi, Tần Lâm rất nhanh ổn định ý chí, bình tĩnh quan sát, mặc kệ để Tần Tiểu Du kéo mình đến ghế sô pha trong phòng khách.

Như thường lệ, Lý tiên sinh mặc bộ thường phục thoải mái, tao nhã ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ uống trà thơm, nhìn thấy hai vị khách trẻ tuổi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười ấm áp.

"Chào buổi chiều, các bạn nhỏ."

Hắn nói chính là tiếng Ciro, phát âm tiêu chuẩn, giọng điệu nhẹ nhàng, pha chút ân cần.

"Chào buổi chiều, Lý tiên sinh." Tần Tiểu Du tự động chuyển ngôn ngữ, nhiệt tình giới thiệu người bên cạnh: "Anh ấy là anh trai Tần Lâm của em, hôm nay cùng em đến đây làm khách."

Tần Lâm mới tiếp xúc với ngôn ngữ Ciro được một tháng, còn đang học từ vựng, chỉ nghe hiểu một nửa câu của em trai.

"Chào Lý tiên sinh, rất vui được gặp ngài, xin lỗi đã làm phiền ngài." Y nói bằng tiếng Sùng Hạ, thái độ không hề kiêu ngạo hay nịnh nọt.

"Chào mừng cậu tới đây." Lý tiên sinh mời bọn họ ngồi.

La quản gia tựa hồ biết trước có hai đứa nhỏ sẽ tới nhà, nên mang theo hai phần đồ ngọt và trà sữa, cung kính nói: "Du thiếu gia, Lâm thiếu gia, mời từ từ dùng."

Đột nhiên nghe thấy đối phương gọi mình là "Lâm thiếu gia", Tần Lâm vẻ mặt kinh ngạc, dù bình tĩnh đến đâu cũng chỉ là một cậu bé mười hai tuổi.

Trong bộ phim truyền hình yêu thích của mẹ, chỉ những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình giàu có mới được gọi là thiếu gia. Y và em trai chỉ là những cậu bé xuất thân nông thôn, không thể nào gọi là "thiếu gia".

"Cứ gọi tôi là Tiểu Lâm là được." Y nghiêm túc sửa lại.

La quản gia cũng nghe theo: "Được, Tiểu Lâm thiếu gia."

Tần Lâm: ......

Tần Tiểu Du mím môi cười, cầm một chiếc bánh quy nhỏ lên cắn một miếng rồi giống như chủ nhà tiếp đón anh trai: "Anh ơi, bánh quy ngon lắm, vừa mới ra lò và còn ấm."

La quản gia là một người cố chấp, dù có sửa sai bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh vẫn luôn mỉm cười gọi y là "Thiếu gia", thời gian lâu dần, y tập mãi cũng thành thói quen.

Tần Lâm bất đắc dĩ nhìn em trai mình, khâm phục thần kinh thô của em trai.

Tần Tiểu Du hoàn toàn không cảm nhận được sự lo lắng của y, cậu dựa gần Lý tiên sinh, nóng lòng muốn kể cho hắn nghe chuyện sáng nay.

Lý tiên sinh kiên nhẫn lắng nghe người bạn nhỏ nói, vẻ mặt tập trung, không hề có biểu cảm có lệ, nghe đến đoạn cậu giận dữ chạy ra khỏi trường và trốn dưới gốc cây khóc, ánh mắt hắn dịu dàng, đưa tay sờ đầu cậu.

Được bàn tay dày rộng ấm áp khẽ xoa đầu, Tần Tiểu Du không cầm lòng được mà dụi dụi, mọi ấm ức cậu phải chịu hôm nay đều tan thành mây khói vào lúc này.

Đôi mắt của đứa trẻ trong sáng như dòng suối trong vắt, nhìn xuống tận đáy, chạm đến nơi mềm mại nhất trong trái tim Lý tiên sinh, hắn nhẹ giọng: "Nếu sau này có chuyện ấm ức, em đừng trốn một mình mà khóc. Chúng ta là bạn bè, bạn bè sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đây là chuyện hết sức bình thường".

Tần Tiểu Du ngượng ngùng gật gật đầu. "Được."

Thật ra lúc đó cậu muốn sang bên kia sông tìm Lý tiên sinh, nhưng cảm thấy mình bị đuổi học quá xấu hổ, sợ Lý tiên sinh coi thường cậu nên mới đau khổ mà trốn dưới gốc cây, tự liếm vết thương của mình.

Bây giờ nghe Lý tiên sinh nói, cậu mới nhận ra lúc trước mình chui đầu vào ngõ cụt như thế nào.

Lý tiên sinh là bạn cậu, hiền lành tốt bụng như vậy, sao có thể coi thường cậu được?

Tần Tiểu Du có chút xấu hổ, lỗ tai đỏ bừng.

"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Lý tiên sinh thu hồi tay, dựa vào ghế sofa, vẻ mặt tò mò.

"Sau đó..." Tần Tiểu Du hưng phấn nói: "Sau đó, thầy Hoắc xuất hiện!"

Sau đó, cậu kể về chuyện thầy Hoắc đã giúp cậu báo cảnh sát thế nào, việc cậu lên bục sân khấu để tranh luận với hiệu trưởng Vương, minh oan cho cậu ra sao, một năm một mười mà nói cho Lý  tiên sinh biết, nói đến mức kích động, khoa chân múa tay.

Tần Lâm bưng trà sữa nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Lý tiên sinh và em trai, cảm giác khó có thể tin được.

Hai người ở hai thế giới khác nhau nhưng thực sự lại ăn ý cực kỳ, một người nói, một người chăm chú lắng nghe, vô cùng hòa hợp.

Không thể phủ nhận, Lý tiên sinh bình dị gần gũi như vậy, không ai có thể từ chối được.

Chẳng trách em trai y dù mỗi ngày đều bị mẹ đánh mông cũng phải chạy sang bên kia sông tìm Lý tiên sinh.

Tần Lâm cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu nâu trong cốc trà sữa.

Ngay cả đồ ăn và đồ uống cũng không chê vào đâu được.

"——Cuối cùng cảnh sát đã tìm ra sự thật, khôi phục sự trong sạch của em, chứng minh em bị oan. Đương nhiên, chuyện đuổi học cũng không có hiệu lực!" Tần Tiểu Du một hơi nói xong, cổ họng như muốn bốc khói, cậu cầm cốc trà sữa trên bàn lên, "Ực ực ực ực" mà uống, uống xong, vẫn còn chưa đã thèm mà chép miệng.

Lý tiên sinh thoáng thấy vệt sữa trên khóe miệng người bạn nhỏ, liền lấy khăn tay sạch tự nhiên mà lau cho cậu.

"Hả?" Tần Tiểu Du giống như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Lý tiên sinh động tác nhẹ nhàng, lau xong tùy ý cất chiếc khăn tay đi.

Tần Lâm cầm cốc trà sữa, ánh mắt có chút dại ra.

Lý tiên sinh lơ đãng nhìn qua, cười hỏi: "Trà sữa có hợp khẩu vị của Tiểu Lâm không?"

Tần Lâm đón nhận đôi mắt xanh sâu không lường được của người đàn ông tóc vàng, sửng sốt, giả bộ uống hai ngụm trà sữa lớn rồi gật đầu: "Vị rất ngon."

"Thật sao?" Tần Tiểu Du cười toe toét, lộ ra răng nanh nhỏ đáng yêu: "Tay nghề của La quản gia là tốt nhất!"

"Ừ." Tần Lâm có một cảm giác khó hiểu, giống như em trai y và Lý tiên sinh mới là người một nhà, còn y chỉ là người ngoài.

Tần Tiểu Du khen quản gia xong, quay người lại, đầy mong đợi hỏi Lý tiên sinh: "Hôm nay em có thể học piano được không?"

"Đương nhiên có thể." Lý tiên sinh không bao giờ từ chối yêu cầu của người bạn nhỏ.

Hắn đứng dậy, dẫn Tần Tiểu Du đến chỗ đàn piano, mở nắp, lộ ra những phím đàn màu trắng.

Tần Tiểu Du ngồi trên ghế, đặt tay lên phím đàn, nhớ lại bản đàn piano đã học ngày hôm qua, tìm phím "DO" nhẹ nhàng ấn xuống, đột nhiên trong phòng khách vang lên tiếng đàn vụng về.

Tần Lâm suýt chút nữa phun ra trà sữa trong miệng ra.

Tối qua em trai lỡ miệng, bị mẹ đuổi đánh, sau đó bị phạt cho gà ăn kê, rồi cậu vào phòng y kể lể khóc lóc là mẹ xuống tay quá tàn nhẫn, khóc xong nằm trên giường y, hứng thú bừng bừng nói Lý tiên sinh đã dạy cậu chơi đàn piano, trong miệng ngân nga đoạn nhạc.

Tần Lâm nghe cậu ngâm nga bản nhạc rất hay, nhưng không ngờ cậu chơi piano lại tệ như vậy... Người và trời đất đều phải tức giận.

Thật sự, thật sự quá khó nghe!

Y đặt cốc trà sữa xuống, xoa xoa lỗ tai, quyết định chuyển hướng sự chú ý, khi nhìn thấy cặp sách bên cạnh, y dứt khoát lấy sách bài tập ra, đang định tìm một cái bàn thì La quản gia bỗng nhiên xuất hiện.

"Lâm thiếu gia muốn làm bài tập sao?"

"Ồ, vâng." Tần Lâm đáp lại.

"Lâm thiếu gia, mời đi theo tôi." La quản gia duỗi tay làm động tác mời.

Tần Lâm cầm cặp sách lên, không chút do dự đi theo La quản gia đến phòng cạnh phòng khách. Trong phòng có một chiếc bàn dài, vô cùng thích hợp để y làm bài tập.

"Cảm ơn." Tần Lâm nói với La quản gia.

"Không có gì." La quản gia khẽ cúi đầu, đi ra khỏi phòng, chu đáo đóng cửa lại cho y.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, âm thanh piano thần kỳ cuối cùng cũng biến mất.

Tần Lâm thở dài.

Biệt thự cách âm thật sự tốt.

Y mở vở bài tập về nhà, cầm cây bút bi lên và lao đầu vào biển câu hỏi.

Vì vậy, hai anh em, một người đang chơi đàn trong phòng khách, một người làm bài tập trong phòng nghỉ, thời gian bất giác mà trôi qua.

Khi Tần Lâm thoát khỏi biển câu hỏi, ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ chỉ còn một ánh chiều tà, liền giật mình.

Nếu không về nhà, trời sẽ tối.

Y nhanh chóng thu dọn cặp sách và rời khỏi phòng nghỉ, quay lại phòng khách, thấy em trai không còn chơi piano nữa, trên tay cầm một tờ giấy và đọc thuộc dòng chữ Ciro trên đó.

"Tiểu Du, về nhà thôi." Tần Lâm đứng ở sofa gọi em trai.

"A?" Tần Tiểu Du nhìn ngoài cửa sổ tối đen, hoảng hốt nhảy dựng lên: "Thôi xong! Quá muộn rồi!"

Hôm nay cùng anh trai đến biệt thự của Lý tiên sinh, có chút hưng phấn, sau khi chơi piano và học ngôn ngữ Ciro, cậu hoàn toàn quên mất thời gian.

"Lý tiên sinh, bọn em phải về rồi." Cậu vội vàng cầm cặp sách lên: "Cảm ơn ngài đã chiêu đãi."

Lý tiên sinh nói: "Đừng lo lắng, để La quản gia đưa các em về nhà."

Tần Tiểu Du do dự: "Có phiền toái lắm không?"

La quản gia đứng ở cửa phòng khách cười nói: "Không phiền, vừa lúc tôi muốn vào trong thôn mua muối."

"Thật tốt quá!" Tần Tiểu Du lộ ra nụ cười hồn nhiên, nắm lấy tay anh trai, cùng Lý tiên sinh nói lời tạm biệt.

Mười lăm phút sau, La quản gia đưa hai anh em về nhà trước khi trời tối hẳn, nhìn họ bước vào sân mới quay người rời đi.

"Lạch cạch ——"

Một con dơi nhỏ từ trên trời rơi xuống, đậu chính xác trên vai La quản gia.

"Chi chi~"

Nó vừa kêu vài tiếng, tiếng hét lớn của người phụ nữ từ sân phía sau truyền đến.

"Tần, Tiểu, Du!"

Con dơi nhỏ đột nhiên run rẩy, co người lại, chui vào cổ áo La quản gia.

Mông của đứa trẻ lại phải chịu đau đớn, thật đáng thương!

Chi chi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro