20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Lý tiên sinh dạy chơi piano]

Nhận ra người đàn ông mặc bộ vest tím, tóc rẽ ngôi ba phần tư, toát ra vẻ nghiêm túc và quyến rũ chính là thầy Hoắc, Tần Tiểu Du không khỏi nghĩ đến những ngày kèm cặp học hành khủng bố trước kia.

Khi còn nhỏ, cậu hơi khác biệt, cứ nói đến chuyện học hành, rất khó tập trung, chỉ có cùng Lý tiên sinh học ngôn ngữ Ciro và piano mới có thể tập trung.

Cho nên, thầy Hoắc nhiệt tình bởi vì thành tích của cậu quá kém đã đến thăm nhà rồi thuyết phục mẹ cậu, khi mẹ cậu biết thầy Hoắc sẽ đích thân phụ đạo cho cậu, bà giơ hai tay lên vui vẻ đồng ý.

Từ đó, cậu sống một cuộc sống "vui vẻ" mỗi ngày khi cùng biển đề giao tiếp.

May mắn thay, sự chăm chỉ của cậu đã được đền đáp, điểm số của cậu tăng lên nhanh chóng, mẹ cậu vui mừng đến mức biếu thầy Hoắc một giỏ trứng do chính con gà mái nhà mình đẻ ra.

Tần Tiểu Du rất biết ơn thầy Hoắc.

Nếu không có thầy ấy kèm cặp, có lẽ cậu không thể vào được trường trung học cơ sở số 1 thị trấn.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu cởi ba lô, tự nhiên ngồi xuống cạnh Lý tiên sinh, lại lễ phép gọi một tiếng: "Chào thầy Hoắc."

Hoắc Nguyên cười tươi, nhìn Tần Tiểu Du mười lăm tuổi tuấn tú, tinh thần phấn chấn, trong lòng không khỏi có cảm giác thành tựu.

"Tiểu Du cao hơn rồi."

Họ đã không gặp nhau trong hai năm rưỡi và bây giờ gặp lại cũng không có cảm giác xa lạ.

Tần Tiểu Du giơ thẳng ngón tay khoa tay múa chân một chút, vui vẻ nói: "Nếu em cao thêm 1cm nữa, em sẽ cao 1,7 mét."

Cậu bây giờ mới mười lăm tuổi, còn rất nhiều cơ hội để phát triển, chỉ cần uống nhiều sữa, bổ sung canxi và tập thể dục nhiều hơn thì cậu cao tới 1,8 mét sẽ không thành vấn đề.

Hoắc Nguyên nhìn cậu bé vẫn giữ được vẻ đáng yêu như thuở nhỏ, mỉm cười.

Tần Tiểu Du nhìn xung quanh, không thấy La quan gia, nghi hoặc hỏi người đàn ông tóc vàng bên cạnh: "La quản gia không có ở đây sao?"

"Cậu ấy đi siêu thị mua đồ." Lý tiên sinh đặt cốc cà phê xuống, nghiêng đầu nhìn thiếu niên, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, thay vào đó là nụ cười ôn hòa: "Trong tủ lạnh có trà sữa đá mà La quản gia làm cho em".

Tần Tiểu Du ánh mắt sáng lên, lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp.

Hoắc Nguyên sờ sờ cằm, ý tứ sâu xa mà nhìn.

Khi dạy học ở làng Vạn Hoành, y đã biết Tần Tiểu Du và Lý tiên sinh ở chung vô cùng hòa hợp.

Tần Tiểu Du bình thường rất nghịch ngợm nhưng trước mặt Lý tiên sinh lại tỏ ra thẹn thùng, ngoan ngoãn, đôi mắt trong veo tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng khát khao đối với Lý tiên sinh. Ngược lại, Lý tiên sinh không có khí chất của Huyết vương đời thứ nhất, chỉ giống như một trưởng bối bình thường, bình dị lại gần gũi, cầm tay chỉ dạy người bạn nhỏ tiếng Ciro và đàn piano, có thể nói hắn chăm sóc cậu rất tốt.

Thật khó tin khi hai người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau lại ở bên nhau mà không có chút nào bất đồng.

Nếu trước đây Tần Tiểu Du còn có chút rụt rè khi đối diện với Lý tiên sinh, qua năm năm, dường như đã thân thiết giống người nhà.

Trong bếp, Tần Tiểu Du mở tủ lạnh ra, thấy bên trong xếp gọn gàng hộp đựng thức ăn và chai rượu vang đỏ chưa mở, một cốc trà sữa bọc màng bọc thực phẩm đặt ở một góc nhìn chẳng hợp nhau chút nào.

Cậu lấy cốc trà sữa ra, đóng cửa tủ lạnh, bóc lớp bọc nilon, nhấp một ngụm nhỏ rồi thở ra một tiếng thỏa mãn.

Chơi đá bóng cả buổi chiều, đạp xe nửa tiếng, uống cốc trà sữa đá, cậu cảm thấy mình sung sướng như thần tiên.

La quản gia thật chu đáo.

Tần Tiểu Du bưng trà sữa trở lại phòng khách, tiếp tục ngồi cạnh Lý tiên sinh, tò mò hỏi Hoắc Nguyên: "Thầy Hoắc tìm Lý tiên sinh có việc gì sao?"

Cậu không biết thầy Hoắc và Lý tiên sinh quen nhau thế nào, một ngày nọ khi cậu đến biệt thự, cậu thấy thầy Hoắc hết sức câu nệ mà ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với Lý tiên sinh.

Từ đó trở đi, thầy Hoắc thỉnh thoảng đến thăm Lý tiên sinh, cho đến khi thầy kết thúc công việc giảng dạy và rời thôn Vạn Hoành, thì cậu không bao giờ gặp lại nữa.

Hai năm rưỡi sau, người đã biến mất quay trở lại, sao lại không khỏi tò mò chứ?

Hoắc Nguyên bình tĩnh cười nói: "Đúng là tôi có chuyện quan trọng muốn nhờ Lý tiên sinh giúp đỡ."

Về phần chuyện gì, y cũng không nói, Tần Tiểu Du cũng đủ thông minh để không đặt câu hỏi.

"Ồ." Đáp lại, chàng trai cầm cốc trà sữa bằng cả hai tay và chậm rãi uống. Uống đồ uống có đá quá nhanh có thể dễ dàng làm tổn thương dạ dày của mình.

Hoắc Nguyên liếc nhìn Lý tiên sinh đang nhàn nhã lật sách, cầm nửa tách trà đã nguội trên bàn lên uống vài ngụm.

Hôm nay y đến gặp Lý tiên sinh, đương nhiên là vì chuyện của huyết tộc.

Nói chính xác thì nó có liên quan đến Ám vương Antonio·Coleman.

Năm năm trước, y và Lý tiên sinh đã thỏa thuận, y ở lại thôn Vạn Hoành dạy học trong ba năm trong khi Lý tiên sinh sẽ giải quyết mâu thuẫn nội bộ trong huyết tộc và phong ấn Antonio·Coleman một lần nữa.

Một thế hệ vương ra tay, mâu thuẫn nội bộ của huyết tộc dễ dàng được giải quyết, điều này giảm bớt một nửa áp lực cho Cục quản lý dị năng, về phần Ám vương Antonio.Coleman thì khó khăn hơn.

Gã quá xảo quyệt, ẩn náu quá kín, hành tung khó lường, Cục quản lý dị năng cùng huyết tộc đã hợp tác để truy tìm gã trong suốt 5 năm, nhưng không thu hoặch được gì ngoại trừ việc loại bỏ hết đợt này đến đợt khác quỷ hút máu mới.

Trong mấy năm qua, Hoắc Nguyên làm chấp hành quan, nhiều lần mạo hiểm tiến sâu vào doanh trại của địch, cuối cùng cũng tìm ra được một số manh mối.

Khả năng cao là Antonio·Coleman đang lẩn trốn ở nước Fini.

Đất nước Fini là lãnh thổ của thân vương Ramzai, Cục quản lý dị năng nếu muốn tìm Ám vương ở nước Fini thì phải thông qua Ramzai.

Tuy nhiên, điều rắc rối là thân vương Ramzai từ chối, không muốn Cục quản lý dị năng nhúng tay vào.

Ông ta cho rằng vì Antonio·Coleman là kẻ phản bội của huyết tộc nên việc tìm kiếm và truy đuổi là chuyện nội bộ huyết tộc, người ngoài không thể nhúng tay.

Ban quản lý cấp cao của Cục quản lý dị năng đương nhiên không muốn đồng ý.

Mọi người đều biết, Ramzai từng là thuộc hạ trung thành của Antonio·Coleman, sau khi Antonio bị Huyết vương đời thứ nhất phong ấn, ông ta trở thành thân vương mới.

Không tìm thấy dấu vết của Antonio·Coleman trong suốt 5 năm, Cục Quản lý dị năng hoài nghi, liệu Ramzai có phải ở giữa cố tình gây khó dễ, cố tình che đậy tung tích của thân vương cũ hay không?

Hai bên giằng co, mắt thấy Antonio·Coleman lại tạo ra một đám quỷ hút máu cấp thấp khác gây hại cho xã hội, Hoắc Nguyên chỉ có thể mặt dày cầu cứu Lý tiên sinh một lần nữa.

Đó là lý do tại sao hôm nay y ngồi ở đây.

Tần Tiểu Du là một con người bình thường, không biết gì về dị năng và huyết tộc, vì vậy y không thể nói chi tiết cho cậu những điều này.

Uống trà xong, Hoắc Nguyên quan tâm hỏi Tần Tiểu Du: "Em còn chơi bóng không?"

Đặng Dật Phàm, ông chủ sở hữu trung tâm huấn luyện bóng đá Thanh Tường là bạn của y. Bảy năm trước, họ gặp nhau trong một bữa tiệc rượu do một người đàn ông giàu có tổ chức. Vì cả hai đều thích bóng đá nên họ bắt chuyện với nhau. Sau bữa tiệc rượu, cả hai đã trao đổi thông tin liên lạc.

Năm năm trước, y đến thôn Vạn Hoành để dạy học và nhờ Đặng Dật Phàm giúp đỡ.

Đặng Dật Phàm không biết thân phận thực sự của y, tưởng y thực sự đến trường tiểu học Vạn Hoành để dạy, nên đã tiếp đãi y một cách nồng nhiệt, thậm chí còn nhiệt tình tự mình chở y đến thôn Vạn Hoành.

Việc thành lập đội bóng đá ở trường tiểu học của y thực sự là một ý tưởng bất chợt. Vì hôm đó y đã thôi miên Tần Tiểu Du nên cần tìm một lý do để yêu cầu cậu đến văn phòng.

Nếu lời đã nói ra, chúng ta phải thực hiện.

Về phương diện khác, việc nuôi dưỡng sở thích, thú vui của trẻ ngay từ khi còn nhỏ cũng có lợi cho sự phát triển của trẻ.

Không thể không nói, tất cả trẻ em lớn lên ở thôn miền núi đều rất giỏi thể thao. Họ có thể lực tốt, sức bền dẻo dai, nhanh nhẹn, sẵn sàng chịu đựng gian khổ, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức luyện tập, họ có thể đạt được kết quả gấp đôi, lần đầu tiên tham gia giải bóng ở trường tiểu học Vạn Lý trên thị trấn đã giành chức vô địch, đây là một điều không thể ngờ tới.

Đáng tiếc, sau khi vào cấp hai, đội bóng tiểu học đã giải tán, những đứa trẻ khác vì nhiều lý do đã từ bỏ bóng đá, nhưng Tần Tiểu Du vẫn kiên trì.

Hoắc Nguyên thấy cậu rất thích bóng đá nên đã giới thiệu Trung tâm huấn luyện bóng đá Thanh Tường cho cậu.

Khi Đặng Dật Phàm nhìn thấy Tần Tiểu Du, khen cậu là người có tài và muốn ký hợp đồng với cậu để trở thành thành viên chính thức, tuy nhiên, cậu bé không có ý định này, bóng đá chỉ là sở thích, mục tiêu thực sự của cậu là Đại học Khoa học và Công nghệ Sùng Hạ.

Tại sao Tần Tiểu Du muốn vào Đại học Khoa học và Công nghệ Sùng Hạ?

Chuyện này phải bắt đầu từ ngày y minh oan cho đứa trẻ.

Để thu thập bằng chứng, y đã sử dụng điện thoại vệ tinh để ghi lại những phát ngôn không phù hợp của hiệu trưởng Vương, điều này giúp ích rất nhiều cho cảnh sát trong việc xử lý vụ án sau này.

Tần Tiểu Du rất tò mò về điện thoại vệ tinh nên y đã giải thích cho cậu những nguyên lý cơ bản, vô tình gieo vào lòng cậu bé ngọn lửa khoa học.

Trẻ em là tương lai của đất nước, Tần Tiểu Du muốn thi vào Đại học Khoa học và Công nghệ, Hoắc Nguyên nghe vậy rất vui mừng.

Đặng Dật Phàm thở dài buồn bã khi biết về lý tưởng cao cả của đứa trẻ.

Nhìn bảo bối như vậy, lại không thể do mình sở hữu, quá tiếc nuối.

Bây giờ Tần Tiểu Du đang học lớp 3 trung học cơ sở, nửa đầu năm sau sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, với khối lượng bài vở nặng nề, thời gian chơi bóng của cậu giảm đi đáng kể, thậm chí có thể không đá tiếp.

Trong lúc đầu óc Hoắc Nguyên quay cuồng, Tần Tiểu Du đặt cốc trà sữa xuống, liếm khóe miệng, trả lời: "Vẫn chơi. Sáng nào em cũng chạy, tập nhảy tại chỗ, mỗi tháng đến phòng tập hai lần. Buổi chiều đá một trận, em thực hiện bảy cú sút và ghi được năm bàn thắng".

Nói xong, cậu mỉm cười, mang theo chút đắc ý.

Lý tiên sinh gấp sách lại, duỗi tay xoa mái tóc bồng bềnh của thiếu niên, khen ngợi: "Tiểu Du làm việc gì cũng giỏi".

Hoắc Nguyên cổ họng có chút ngứa ngáy, muốn ho khan.

Vị Huyết vương này đối xử với người bạn nhỏ này luôn có tiêu chuẩn kép. Cho dù cậu có làm được đến đâu, trước tiên sẽ luôn khen ngợi cậu.

Ví dụ, khi lần đầu tiên dạy Tần Tiểu Du chơi piano, âm thanh đáng sợ xuyên qua não bộ như vậy, mà hắn vẫn có thể khen tới như thế, khiến cho người bạn nhỏ tin tưởng vô cùng.

Cũng may Tần Tiểu Du là người có tài, luyện tập nửa năm, cuối cùng cũng chơi được một bản piano dễ nghe.

Được khen ngợi, thiếu niên hai mắt mở lớn, cười đến ngượng ngùng.

Đối với Tần Tiểu Du, Lý tiên sinh không khác gì một người cố vấn trong cuộc sống. Gặp phải thất bại, cậu sẽ không bao giờ nản lòng, bởi vì cậu biết khi cậu buồn, sẽ luôn có người ở bên cạnh, động viên, hỗ trợ và cho cậu niềm tin.

Hoắc Nguyên không khỏi cảm động khi nhìn thấy sự ấm áp giữa hai người, khẽ mỉm cười hỏi: "Có quản lý câu lạc bộ bóng đá nào muốn câu trộm em đi không?"

"Có!" Tần Tiểu Du không khỏi nhíu mày nói: "Buổi chiều có một người tự xưng là nhà đầu tư của câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên, họ Khổng, muốn ký hợp đồng với em, em từ chối, ông ta có vẻ rất tức giận."

"Đợi đã, câu lạc bộ nào?" Hoắc Nguyên ngạc nhiên. Đó có phải là Hoàng Thiên mà y biết không?

"Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên!" Tần Tiểu Du tưởng rằng mình nói chưa rõ ràng, lại sợ thầy Hoắc nghe không hiểu, suy nghĩ một chút, bổ sung: "Nghe nói họ đã đoạt được bốn chức vô địch bóng đá thế giới."

Hoắc Nguyên im lặng.

Đúng như dự đoán, đó là Hoàng Thiên, câu lạc bộ bóng đá hạng nhất ở nước Sùng Hạ và thậm chí trên thế giới, tất cả các cầu thủ ở đó đều là những siêu sao và có giá trị hàng trăm triệu.

Tiểu Du từ chối, khó trách đối phương tức giận.

Khả năng sẽ nghĩ đứa trẻ này không biết tốt xấu!

Lý tiên sinh nói: "Không muốn đi thì đừng đi".

Mong muốn cá nhân của đứa trẻ là quan trọng nhất.

Được sự động viên của Lý tiên sinh, khuôn mặt của Tần Tiểu Du tràn ngập ý cười.

Hoắc Nguyên phục hồi tinh thần nói: "Từ chối cũng không sao. Các ngôi sao bóng đá bề ngoài nhìn thì có vẻ tốt, nhưng thực ra họ chỉ là công cụ để các câu lạc bộ bóng đá lớn kiếm tiền. Hầu như cầu thủ nào cũng đều gặp chấn thương, tần suất thi đấu cũng nhiều hơn, đối với thân thể của các cầu thủ tổn thương rất lớn".

Các câu lạc bộ bóng đá đầu tư nói dễ nghe thì là tìm kiếm tài năng, nói khó nghe họ là những nhà tư bản bóc lột cầu thủ. Họ ký hợp đồng với hàng trăm cầu thủ trẻ từ khắp nơi trên thế giới mỗi năm, nhưng chỉ một số ít trong số họ thực sự được ra sân và tỏa sáng. Không biết kết quả sẽ ra sao đối với những cầu thủ tuổi teen bị loại.

Tần Tiểu Du chơi bóng vì hứng thú, nhìn cậu chạy trên sân cỏ xanh tươi, có thể cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc của cậu. Một khi niềm hạnh phúc này biến thành áp lực, cậu sẽ rơi vào nỗi đau vô hạn.

Tuy nhiên, hầu hết các nhà tư bản trong các câu lạc bộ bóng đá đều là những người không bao giờ bỏ cuộc để đạt được mục tiêu của mình. Đối phương là họ Khổng, có thời gian liền đi kiểm tra thông tin của đối phương.

Hoắc Nguyên cùng Tần Tiểu Du trò chuyện một lúc rồi đứng dậy chào tạm biệt. Y liên tiếp đón nhận ánh mắt lạnh lùng từ Lý tiên sinh, nếu ngồi tiếp, y nghi ngờ mình sẽ đông cứng thành khối băng.

Sau khi khách rời đi, trong nhà chỉ còn lại Tần Tiểu Du và Lý tiên sinh, La quản gia cũng không biết đã đi siêu thị nào, vẫn chưa quay lại.

Còn một lúc nữa mới đến bữa tối, Tần Tiểu Du vào phòng piano đánh đàn.

Căn hộ của Lý tiên sinh là căn hộ hai tầng, tầng một có phòng khách, bếp, phòng ăn, phòng WC và phòng cho khách, tầng hai chủ yếu là phòng ngủ và phòng làm việc. Vì để Tần Tiểu Du tập đàn piano, một phòng ngủ đã được cải tạo thành phòng piano.

Học piano 5 năm, được sự hướng dẫn của thầy giỏi, dù vụng về đến đâu cũng có thể thành thạo, hơn nữa Tần Tiểu Du là một đứa trẻ thông minh và chăm chỉ, ngày qua ngày luyện tập, giờ đây cậu đã đạt được một số thành công.

Chàng trai mặc bộ đồ thể thao bình thường, ngồi thẳng lưng trước cây đàn piano màu đen đắt tiền, trên người lộ ra khí chất tao nhã tự nhiên, những ngón tay thon dài nhanh nhẹn chạm lên phím đàn, trong phòng vang lên một bản nhạc hay và vui tươi, người nghe được sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Lý tiên sinh nhẹ nhàng dựa vào cây đàn, rũ mắt xuống, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ ra những khuyết điểm nhỏ trên ngón tay.

Tần Tiểu Du nghe một lần hiểu hết, phản ứng nhanh chóng và kịp thời sửa chữa lỗi lầm, tiếng đàn trở nên mượt mà hơn, khi bài hát kết thúc, cậu ngước lên, nở nụ cười rạng rỡ với Lý tiên sinh.

"Thật tuyệt vời." Lý tiên sinh không bao giờ bủn xỉn lời khen.

(1) Ca khúc này tôi tra được là Ảo mộng của Fran (Fran chính là Francis – Tiết lộ một chút nha cả nhà)

"Fran Fantasia" là một tác phẩm được viết bởi nghệ sĩ piano Fran Bolint đến từ nước Ciro vào những năm cuối đời cách đây một trăm năm, gồm ba phần.

Phần đầu thong thả trầm thấp, mang theo chút u ám và buồn bã giống như một cơn bão đang ập đến, gió tràn vào tòa nhà và mây đen đè xuống thành phố.

Đến phần thứ hai, giai điệu chuyển biến, bộc phát những cảm xúc mạnh mẽ, âm vực cao vút thay đổi liên tục, tiết tấu nhanh, cuồng nhiệt, dũng cảm và điên cuồng, giải phóng những ham muốn bên trong, bài hát đạt đến cao trào chưa từng có, làm lay động lòng người.

Đến phần thứ ba, giai điệu dần trở lại êm dịu, sau khi thoát khỏi giấc mơ, mọi thứ đều biến mất, những cảm xúc trống rỗng, u sầu, cô đơn đọng lại trong lòng, cuối cùng kết thúc bằng sự mất mát.

Đây là một ca khúc nổi tiếng thế giới nhưng rất khó chơi.

Nó đòi hỏi cả kỹ thuật đánh đàn tuyệt vời và cảm xúc cộng hưởng.

Với tuổi tác và kinh nghiệm hiện tại của Tần Tiểu Du, cho dù có kỹ năng cũng khó phát huy tối đa được.

Nhìn vào ánh mắt mong đợi của thiếu niên, Lý tiên sinh uyển chuyển nói: "Em có thể học nhạc phổ trước."

"Được." Tần Tiểu Du nặng nề gật đầu. Cậu biết ý của Lý tiên sinh, cũng hiểu rõ thực lực của mình, có thể học nhạc phổ trước đã mĩ mãn lắm rồi.

Lý tiên sinh lấy bản nhạc "Fran Fantasia" từ giá sách và đặt nó lên giá đàn piano: "Để ta chơi trước một lần."

Tần Tiểu Du lập tức đứng dậy, nhường vị trí, kéo chiếc ghế đẩu đến bên cạnh.

Sau khi Lý tiên sinh ngồi xuống, hắn cởi nút tay áo sơ mi, hơi xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay tái nhợt trắng như ngọc, ngón tay với những khớp xương rõ ràng đặt trên phím đàn, khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, hơi thở của hắn đột nhiên thay đổi.

Tần Tiểu Du không khỏi thẳng eo, vẻ mặt tập trung, chăm chú.

Khi bản nhạc trầm buồn vang lên, bốn phía dường như vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng đàn vang vọng, cảm xúc của hắn tùy lúc mà dao động, cảm giác như có một sự u ám khó tả quẩn quanh trong lòng hắn, thần kinh của con người dường như trở nên mong manh, liền sau đó sẽ sụp đổ. Khi nhịp tim căng đến cực hạn, giai điệu thay đổi như một cơn bão đang ập đến, kèm theo sấm chớp, biển sâu gầm thét, cuộn lên những đợt sóng lớn, lòng người sửng sốt.

Tần Tiểu Du không khỏi nín thở, đôi tay đan chặt vào nhau, cảm xúc dâng trào, đôi mắt trong sáng nhìn thật sâu vào người đàn ông tóc vàng đang chơi piano.

Tiếng đàn càng lúc càng cao trào, người đàn ông càng chìm đắm trong cảm xúc, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trong đôi mắt xanh thẳm lộ ra vẻ điên cuồng không rõ, khi âm nhạc lên tới đỉnh điểm, mái tóc vàng óng mượt mà đung đưa như sóng nước.

Đây không phải là lần đầu tiên Tần Tiểu Du nghe Lý tiên sinh chơi "Fran Fantasia".

Mười hai tuổi, chuẩn bị bước vào cấp hai, vì phải học thêm cùng thầy Hoắc, cậu gần như kiệt sức, lén lút chạy đến căn biệt thự bên kia sông, khi cậu khẽ khàng đẩy cửa, tiến vào phòng khách, liền nghe thấy tiếng đàn như mưa rền gió dữ. Toàn thân cậu chấn động, đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đàn ông tóc vàng đang chơi đàn, trái tim cậu như bị búa đập trúng, nặng nhề, co thắt và đập loạn xạ.

Lúc đó, tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là bóng lưng của Lý tiên sinh đang chơi đàn, cho tận đến khi tiếng đàn kết thúc, cậu vẫn không thể bình tĩnh được.

Càng lớn, cậu đối với Lý tiên sinh càng ngưỡng mộ, mơ ước một ngày nào đó sẽ được chơi bản nhạc piano chấn động lòng người như vậy.

Từ mười hai tuổi đến mười lăm tuổi, hôm nay lại nghe Lý tiên sinh chơi lại "Fran Fantasia" mà vẫn không thể rời mắt khỏi Lý tiên sinh.

Quá hoàn hảo!

Quá tuyệt vời!

Tần Tiểu Du kích động đến mức hai má phiến hồng.

Sau khi âm thanh cuối cùng rơi xuống, Lý tiên sinh chậm rãi nâng tay lên, quay lại nhìn thiếu niên đang đắm chìm trong âm nhạc, khẽ mỉm cười.

"Thế nào?" Hắn thấp giọng hỏi.

Một lúc sau, Tần Tiểu Du mới phục hồi tinh thần, hít một hơi thật sâu, gật đầu như gà mổ thóc: "Siêu, siêu, siêu hay!"

Không chỉ rất hay, thật sự là thiên hạ vô địch!

Đối với lời khen của người bạn nhỏ Lý tiên sinh thật hưởng thụ, hắn hơi nhếch khóe miệng, đứng dậy nói: "Đến lượt em luyện tập."

"Được." Tần Tiểu Du nóng lòng muốn thử một lần, cậu ngồi xuống trước đàn, hít một hơi thật sâu, dùng hai tay ấn phím đàn, trong phút chốc, âm thanh êm ái của đàn piano vang lên trong phòng.

Nếu Hoắc Nguyên ở đây, chắc chắn y sẽ thống khổ mà bịt tai lại.

Lý tiên sinh vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh, kiên nhẫn hướng dẫn cậu, đối với loại âm thanh tra tấn lỗ tai này từ lâu hắn đã quá quen.

*

Trong con hẻm tối tăm, một thanh niên tóc đen mặc đồng phục quản gia, vẻ mặt lạnh lùng rút ra con dao trắng sắc bén từ thi thể trên mặt đất, lưỡi dao màu trắng mang theo máu đỏ tươi, vung cổ tay một cái, vô tình mà rơi những giọt máu trên thân dao, rồi máu lại tụ lại, lưỡi dao chợt mềm mại, giống như một sợi dây mỏng manh chui vào trong tay áo.

"Lãng phí hơn nửa giờ." La quản gia giơ tay trái lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, đôi mắt xanh thẫm hiện lên một tia áy náy.

Chủ nhân cùng Du thiếu gia hẳn đang rất đói bụng.

Liếc nhìn cái xác có vẻ ngoài hung dữ, anh xòe tay phải ra, một ngọn lửa màu vàng bùng lên từ lòng bàn tay, anh thản nhiên ném nó xuống.

Ngọn lửa rơi xuống thi thể, thi thể lập tức cháy rụi, biến thành một nắm tro tàn, khi gió đêm thổi qua, nó tiêu tán không để lại chút dấu vết nào.

La quản gia thờ ơ quay người lại, đi vài bước, nhặt hai chiếc túi nhựa siêu thị đặt cạnh tường ở hẻm nhỏ, rồi bình tĩnh rời đi.

Gần đây có nhiều quỷ hút máu cấp thấp hoạt động ở trấn Vạn Lý.

Tại sao chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro