kvh 50 p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Long nói với Gia Nghĩa thì hăng hái như vậy nhưng khi gặp Quý ròm nó chẳng biết phải mở miệng như thế nào. Nhờ Quý ròm kèm toán cho nó hoặc cho nhỏ Oanh em gái nó thì còn được. Tự nhiên lại nhờ kèm cho thằng Gia Nghĩa, đúng là “ăn cơm nhà thổi tù và hàng tổng”, hở ra có khi thằng ròm lại mắng cho. Nghĩ vậy, Tiểu Long cứ lưỡng lự mãi.

Chỉ đến hôm qua, thấy Quý ròm có vẻ háo hức muốn nghe “chuyện hay hay” của thằng Gia Nghĩa, Tiểu Long mới tin là mình có cơ hội. Nó thao thức suốt một đêm, sáng nay vừa thấy Quý ròm lò dò tới cửa lớp, nó lật đật kéo tay thằng này chạy như bay về phía chiếc ghế đá ở góc sân.

- Gì thế hở mày? - Quý ròm đặt mông xuống băng ghế, hổn hển.

- Mấy bữa nay tao định nói với mày chuyện này. - Tiểu Long lấp lửng thăm dò.

- Chuyện gì nói đại đi! - Quý ròm đưa tay vuốt ngực, nhăn nhó - Mày học cái thói vòng vèo này của ai vậy?

Thế là Tiểu Long “nói đại”. Nó nói về nỗi khổ tâm của thằng Gia Nghĩa khi học toán, về mức thưởng ba thằng này treo cho mỗi điểm 8, điểm 9, điểm 10, về chuyện Gia Nghĩa muốn thọ giáo Quý ròm nhưng ngần ngại... Tiểu Long nói bằng giọng thống thiết, đinh ninh “nói thế là thằng ròm tin ngay” và trong khi rầu rĩ ngân nga nó kín đáo liếc Quý ròm qua khóe mắt, chờ thằng này mủi lòng.

Nhưng nó thất vọng thấy Quý ròm vẫn tỉnh như sáo. Tại thằng ròm đâu có tin.

Nghe Tiểu Long đưa ra lý do “treo thưởng” để năn nỉ nó kèm toán cho thằng Gia Nghĩa, Quý ròm nheo mắt, giọng lạnh tanh:

- Sao nghe giống mấy ông bầu bóng đá treo thưởng cho đội bóng quá vậy mày!

Nhìn ánh mắt tinh quái của thằng ròm xoáy vào mặt mình, Tiểu Long có cảm giác nó đang làm chuyện gì đó rất ngớ ngẩn. Mặt nó bất giác ngây ra:

- Ờ... ờ... giống thật...

- “Giống, giống” cái đầu mày! - Quý ròm gầm lên - Mày bịa ra vụ “treo thưởng” này phải không?

Tiếng gầm của thằng ròm làm Tiểu Long giật bắn. Nó lính quýnh nói, trán toát mồ hôi:

- Ơ... ơ... thằng Gia Nghĩa bịa chứ tao đâu có bịa.

Chỉ đợi có vậy, Quý ròm cười hê hê:

- Tao biết ngay mà!

Nó đập tay lên vai bạn:

- Mày nói thật đi! Tại sao thằng Gia Nghĩa đòi tao chỉ toán cho nó?

Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:

- Tao nói thật thì mày chỉ cho nó nha.

- Ờ. Tao hứa.

Quý ròm gật đầu ngay, không thèm suy nghĩ. Tại nó cũng đang nóng lòng muốn biết nguyên nhân nào đằng sau chuyện “tầm sư học đạo” bất thường này đó mà.

Nó ngồi chăm chú nghe Tiểu Long huyên thuyên một hồi rồi đập tay lên đùi một cái “bốp”, giận dữ:

- Toán học là môn khoa học thiêng liêng, đâu phải dùng để “cưa cẩm” mấy em! Ông Pythagore mà sống dậy chắc ổng vặn cổ hết tụi mày! Hừ hừ!

Quý ròm làm Tiểu Long run bắn:

- Ơ...

Trong khi Tiểu Long cảm thấy nó và thằng Gia Nghĩa tội lỗi đầy mình thì Quý ròm đột ngột xuống giọng:

- Tao chỉ nói thế thôi. Tao sẽ chỉ cho nó.

- Mày chỉ cho nó thật hả? - Tiểu Long ngẩn ngơ hỏi lại, chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

- Ờ, tao sẽ chỉ.

Tiểu Long vẫn chưa yên tâm:

- Mày vờ làm như không biết chuyện nó và nhỏ Liên hả?

- Ờ, tao sẽ vờ. Nhưng...

- Tao biết rồi. - Tiểu Long thông minh đột xuất - Nhưng với điều kiện có chuyện gì hay hay thì về kể lại với mày.

- Thì vậy. Nếu không thì tao đâu có đồng lõa với tụi mày để hạ thấp giá trị của môn toán làm chi. Tội lỗi! Tội lỗi quá!

Quý ròm nói tội lỗi mà miệng thì cười toe toét.

oOo

Gia Nghĩa mới ôm tập theo Quý sư phụ học hỏi có ba ngày mà chân bước vào nhà nhỏ Liên đã hiên ngang gớm. Nhìn nó cứ tưởng Thạch Sanh đang hăm hở đi bắt chằn tinh.

Như một vở kịch diễn đi diễn lại với những cảnh không đổi, nhỏ Liên vẫn ngồi đúng cái ghế nó vẫn ngồi, khuỷu tay nó vẫn chống ngay cạnh cuốn tập mở ra trên bàn.

Thằng Gia Nghĩa cũng ngồi đúng chiếc ghế cạnh cửa sổ, chỉ khác là dáng điệu của nó bữa nay nom tự tin hơn hẳn những lần trước. Cũng dễ hiểu thôi, ba ngày qua Quý ròm không những giảng cho nó cặn kẽ bài Hệ thức lượng trong tam giác, còn giúp nó giải tất tần tật mấy chục bài tập ở cuối chương. Rồi để phòng xa, Quý ròm giảng luôn cho nó bài Phương trình đường thẳng là bài thầy Khoa chưa dạy tới.

Tiểu Long ngồi cạnh Gia Nghĩa, tim dộng binh binh, thấp thỏm chờ sân khấu tới đoạn cao trào. Nó ngạc nhiên về sự hồi hộp của mình quá, sân khấu đang diễn vở tình cảm mà nó tưởng như đang xem kịch hình sự hay kịch ma.

Sau vài câu hỏi thăm sức khỏe nhạt nhẽo, Gia Nghĩa hắng giọng, dõng dạc:

- Bạn đang học bài gì vậy, Liên?

Gia Nghĩa tí tởn hỏi đúng theo kịch bản hôm trước, nào ngờ nhỏ Liên đáp trật lất:

- Vật lý.

Nhỏ Liên trả lời nhẹ hều mà Gia Nghĩa có cảm giác con nhỏ này vừa nhét vô miệng nó một quả bưởi to đùng. Nó lắp bắp “Ờ, ờ... vật lý hả?” rồi đông cứng người lại. Nó chuẩn bị làm tiến sĩ toán chứ đâu có sẵn sàng làm tiến sĩ môn vật lý. Bây giờ mà bắt nó đo các đại lượng vật lý hay xác định gia tốc rơi tự do chẳng khác nào bắt nó trèo lên mặt trăng hay chui vào ruột quả đất.

Trong khi Gia Nghĩa ngồi ngây ra trên ghế, Tiểu Long ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn. Mặt nó nhớn nhác như quạ vào chuồng lợn, bụng không ngớt kêu khổ thầm. Nó biết thừa thằng Gia Nghĩa học vật lý ì ạch như trâu kéo cày, và vẻ thiểu não của thằng này chứng tỏ nó đang rầu rĩ tự hỏi không biết ở đâu chui ra cái môn vật lý chết tiệt này.

Nhưng số thằng Gia Nghĩa là số hên. Nhỏ Liên chắc không biết tại sao nó bảo nó đang học môn vật lý mà hai đứa bạn nó trông như hai con gà rù làm vậy, thản nhiên nói tiếp:

- Liên không ngán môn vật lý. Liên chỉ sợ nhất môn toán.

Câu nói vô tình của nhỏ Liên lập tức thổi sinh khí vô bộ dạng của hai kẻ chết rồi. Y như được vớt từ dưới sông lên, thằng Gia Nghĩa ngọ ngoạy vai và hông, mắt chớp lia:

- Liên nói bài Hệ thức lượng trong tam giác hả Liên?

- Ờ. Bài đó khó nhớ ghê. Nhất là cái định lý côsin, Liên cứ lộn hoài. Rồi bài toán gì bắt mình đo chiều cao của tháp Chàm Por Klong Garai nữa...

Chỉ đợi có vậy, Gia Nghĩa thò tay xuống dưới mông kéo chiếc ghế nhích lại phía nhỏ Liên, mặt mày như nở hoa:

- Bài đó mình làm rồi. Để mình chỉ cho.

Nhỏ Liên không nói gì, nhưng cái cách nó vội vã lùa cuốn tập vật lý qua một bên rồi thò tay rút cuốn hình học trong chồng tập trước mặt cho thấy nó sốt sắng trước đề nghị của thằng Gia Nghĩa như thế nào.

Thậm chí nó còn quay sang thằng này, giục:

- Bạn xích gần lại đây đi!

Thằng Gia Nghĩa khi nãy lén lút nhích ghế gần thêm một chút, bây giờ không thèm rón rén nữa. Nó ngoái cổ nhìn Tiểu Long, khoe bộ mặt nhơn nhơn đắc ý rồi nhỏm người kéo ghế một cái “rột”, động tác hiên ngang lẫm liệt như hiệp sĩ tuốt kiếm chuẩn bị che chở cho người đẹp.

Tiểu Long há hốc miệng nhìn hai cái đầu mới năm phút trước làm như không quen biết bây giờ đang chúi vào nhau, bâng khuâng nghĩ “Con gái cũng dễ dụ quá chứ hả? Hổng biết con nhỏ Gia Nhân có dốt toán không ta?”.

Bữa đó, Tiểu Long ngồi lâu thiệt lâu, chứng kiến cảnh thằng Gia Nghĩa hí hửng đóng vai thần đồng Quý ròm. Không biết Gia Nghĩa giảng bài chu đáo cẩn thận hay cố tình kéo dài thời gian mà Tiểu Long ngồi ê cả mông hai “thầy trò” vẫn ríu rít không dứt.

Chỉ đến khi nhỏ Liên hoảng hốt kêu lên “Chết! Tới giờ Liên phải nấu cơm rồi!” thì thằng Gia Nghĩa mới tiếc nuối đứng dậy. Nó nhìn nhỏ Liên như nhìn cô học trò bé bỏng:

- Bữa nay học thế được rồi. Chiều mai mình lại qua...

- Chiều mai Gia Nghĩa qua sơm sớm chút nha! - Nhỏ Liên nói giọng vui vẻ, chẳng giống nhỏ Liên lạnh lùng mọi bữa chút xíu nào khiến thằng Gia Nghĩa phải kềm chế lắm mới không nhảy cẫng lên.

Lúc ra về, Gia Nghĩa giành chở. Tại bữa nay nó cao hứng quá.

Ngồi đằng trước, nó cứ luôn mồm:

- Mày thấy chưa, Tiểu Long?

- Thấy gì?

- Nhỏ Liên mê tít tao rồi đó.

- Mê tít đâu mà mê tít!

- Bộ mày đui hả? - Gia Nghĩa huênh hoang - Nó kêu tao xích ghế sát rạt vô người nó, mày không thấy sao?

Tiểu Long “xì” một tiếng:

- Vậy mà kêu sát rạt!

- So với mấy lần trước thì lần này kể như sát rạt rồi.

Gia Nghĩa so sánh kiểu đó, Tiểu Long hết đường cãi.

Thấy thằng mập ngồi im, Gia Nghĩa lại ba hoa:

- Lúc ra về nó còn hẹn hò với tao nữa.

Tiểu Long bĩu môi:

- Nó kêu mày qua chỉ bài cho nó chứ hẹn hò gì.

- Nếu kêu qua chỉ bài việc gì nó phải giục tao qua sớm. - Gia Nghĩa ngoái đầu lại gầm gừ, suýt chút nữa ủi xe vô bụi hoa giấy đầu hẻm.

Nó kềm tay lái, phổng mũi hít hà:

- Chẳng qua do nó quá nhớ tao thôi.

Tiểu Long biết thừa nhỏ Liên muốn thằng bạn nó qua sớm chỉ để tránh giờ nấu cơm. Nhưng lần này nó làm thinh. Nó không muốn làm thằng Gia Nghĩa cụt hứng. Thằng này mà cụt hứng, nó lủi xe vô cột điện chứ không chơi!

Quý ròm, Tiểu Long và Gia Nghĩa ngồi quây quần quanh chiếc bàn nhỏ trong căng tin nhà trường, húp chè xì xụp.
Quý ròm đặt ly chè xuống, quẹt mép khen:
- Chè ngon ghê!
- Mày ăn nữa đi! - Gia Nghĩa hào phóng - Bữa nay tao đãi tụi mày. Hôm qua tao được 9 điểm bài tập toán, ba tao thưởng tao hai chục ngàn.
- Vậy thì tao ăn ly nữa! - Quý ròm vừa nói vừa đá chân Tiểu Long dưới gầm bàn.
Gia Nghĩa không biết Quý ròm biết tỏng trò bốc phét của mình, lại hào hứng:
- Mày ráng bày cho tao học giỏi thiệt giỏi đi, tao được điểm 10 sẽ có tiền dẫn tụi mày đi ăn hủ tiếu Nam Vang.
- Tuyệt quá! - Quý ròm tiếp tục vờ vịt - Đã lâu rồi tao chưa được ăn hủ tiếu Nam Vang.
Tung qua hứng lại một hồi, đợi thằng Gia Nghĩa bỏ đi, Quý ròm quay sang Tiểu Long:
- Sao mày?
- Sao cái gì?
Quý ròm nheo mắt:
- Thằng Gia Nghĩa mặt mày hớn hở như lượm được vàng thế kia, chắc nó “cưa đổ” em Liên rồi hả?
- Đâu có.
- Thế sao trông nó tươi hơn hớn thế?
Tiểu Long khịt mũi:
- Hôm qua nhỏ Liên đã chịu nói chuyện vui vẻ với nó.
- Hai đứa nó vẫn ngồi trên hai cái ghế chứ?
- Mày hỏi lạ! Hổng lẽ hai đứa ngồi chung một ghế?
Quý ròm phì cười:
- Ý tao muốn hỏi là hai đứa nó ngồi gần nhau hơn hôm trước phải không?
- Ờ. Hôm trước hai đứa ngồi cách nhau cả thước. Bây giờ ngồi sát rạt. - Tiểu Long nhanh nhẩu gật đầu, khẽ nhăn mặt vì không nghĩ ra cái từ nào khác hơn từ “sát rạt”.
Quý ròm hồi hộp:
- Thế sau khi ngồi sát rạt rồi, tụi nó làm gì nữa?
- Thì đứa này chỉ bài cho đứa kia học.
Trước câu trả lời chán ngắt của thằng mập, Quý ròm không giấu được thất vọng:
- Chỉ vậy thôi hả?
- Vậy thôi! - Tiểu Long giương mắt ếch - Chứ mày nghĩ tụi nó làm gì nữa?
- Tao cũng chả biết! - Quý ròm gãi đầu sồn sột, rồi nó thở đánh thượt - Thôi được rồi, tao vẫn kèm học cho nó, còn mày cứ đi chơi với nó, hễ thấy gì là lạ lập tức kể tao nghe.
- Ờ, có gì là lạ hay hay là tao chạy tới nhà mày liền!
Khi nói như vậy, Tiểu Long không ngờ thằng Gia Nghĩa chỉ cho nó đi theo thêm một bữa.
Bữa sau nữa, nó lò dò đun đầu xe tới trước cửa hàng bánh kẹo, chưa kịp chống chân xuống đất, con nhà Gia Nghĩa đã lật đật chạy ra:
- Lát nữa mày ở nhà chơi với em tao nghe.
- Sao vậy? - Đôi môi Tiểu Long lập tức vẽ thành hình chữ O.
Gia Nghĩa hấp háy mắt:
- Chiều nay tao qua nhà nhỏ Liên một mình được rồi.
- Mày không cần tao đi chung nữa à? - Tiểu Long giận dỗi.
Gia Nghĩa đập tay lên vai bạn, cười hề hề:
- Lúc trước, mặt mày nhỏ Liên lạnh tanh như ướp đá, tao rét quá nên cần có “trợ thủ”. Còn bữa nay ổn rồi, mày đi theo chỉ tổ làm kỳ đà cản mũi. Ở nhà đi!
Trước vẻ mặt ngớ ra của Tiểu Long, Gia Nghĩa đập tay thêm cái nữa:
- Mày ở nhà phụ bán hàng với nhỏ Gia Nhân. Mấy bữa nay nó trách tao quá trời. Nó bảo sao tao lôi mày đi suốt, không để mày ở nhà chơi với nó.
Tiểu Long nuốt nước bọt:
- Nó bảo tao “nói chuyện vui ghê” hở?
- Ờ. Ngày nào nó chả nói vậy. Tao nghe nó khen mày mà nhức cả đầu.
- Thế sao gặp tao, nó làm lơ? - Tiểu Long đưa tay quẹt mũi, ngờ vực - Nó toàn lo tiếp khách không hà.
- Mày khờ quá. - Gia Nghĩa nhún vai - Hôm nào khách đông, nó phải bán hàng luôn tay, làm sao trò chuyện với mày được. Mày phải xáp vô bán phụ với nó. Vừa bỏ bánh vô túi xốp vừa nói chuyện.
Thao thao một tràng, không để Tiểu Long kịp mở miệng, Gia Nghĩa thò tay giành lấy ghi-đông xe, nói:
- Mày vô nhà đi. Đưa xe tao chạy qua nhà nhỏ Liên chút.
Tiểu Long xịu mặt bước vô cửa hàng, bụng chửi thầm thằng bạn “vắt chanh bỏ vỏ” tơi tả. Nhưng khi con em kêu lên “A, anh Tiểu Long!” thì nó quên phắt thằng anh. Sự niềm nở của nhỏ Gia Nhân lập tức chùi sạch nỗi hờn giận trên mặt nó. Nó toét miệng cười:
- Chào em.
Đảo mắt một vòng không thấy một mống khách nào, Tiểu Long mở cờ trong bụng, suýt chút nữa nó đã mừng rỡ reo lên “A, hôm nay bán ế quá há!”. May mà đến phút chót nó kịp thay đổi mẫu câu:
- Em đang làm gì đó?
Tiệm vắng khách, chỉ mỗi cô nhân viên bán hàng đứng chỗ tủ kính, còn Gia Nhân ngồi trước chiếc bàn nhỏ cạnh chân cầu thang dẫn lên lầu, đang loay hoay với đống tập cao nghễu.
- Em đang ôn bài. - Gia Nhân nhìn Tiểu Long, chớp mắt hỏi - Bữa nay anh không đi chơi với anh Gia Nghĩa hả?
- Không. Anh Gia Nghĩa kêu anh ở nhà chơi với em.
Gia Nhân mỉm cười:
- Vậy anh lại ngồi chơi với em đi.
Hình ảnh thằng Gia Nghĩa và nhỏ Liên tíu tít bên nhau bất chợt hiện ra trong đầu khiến Tiểu Long nghe mặt mày nóng ran.
Nó ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Gia Nhân, nhướn mắt nhìn vào cuốn tập trên bàn, nuốt nước bọt:
- Em đang học... toán hả?
Năm lớp tám, Tiểu Long sợ nhất ba môn: toán, vật lý và hóa học. Trong ba môn đó, toán là môn nó sợ đến chết khiếp. Sợ đến mức nó hay gọi trại đi là môn “oán”, cứ mỗi lần ngồi trước bài tập toán là muốn nấc lên “Trời đã sinh ta sao còn sinh thêm môn toán chi vậy nè!”. Nhưng từ ngày ôm tập đến học thêm với nhỏ Hạnh, Tiểu Long đã hóa thành một con người khác. Dĩ nhiên, với đầu óc chậm chạp, Tiểu Long không thể học toán xuất sắc như Quý ròm hay nhỏ Hạnh nhưng nó đã khá lên nhiều, không còn coi toán là kẻ thù không đội trời chung nữa. Năm nay Tiểu Long học lớp mười, càng không coi môn toán lớp chín của Gia Nhân ra cái củ cà rốt gì. Cho nên nó bắt chước thằng Gia Nghĩa, định áp dụng môn toán thiêng liêng của Quý ròm vào chuyện tình cảm đời thường.
- Đúng rồi. Sao anh biết?
Gia Nhân trả lời y hệt nhỏ Liên khiến Tiểu Long run lên trong bụng:
- Ờ... ờ... anh chỉ đoán vậy thôi.
Nó phồng ngực hít vào một hơi dài thật dài rồi từ từ thở ra:
- Em có bí chỗ nào không, anh chỉ cho!
Và nó mừng rơn khi thấy Gia Nhân gật đầu, mau mắn:
- Hay quá! Có bài này em nghĩ hoài không ra, anh giải giùm em đi!
Gia Nhân lúi húi lật tập, lôi ra một tờ giấy chìa cho Tiểu Long.
Tiểu Long cầm lấy tờ giấy, giọng kẻ cả:
- Môn toán ngó vậy chứ không khó lắm đâu. Điều quan trọng là mình phải nắm được phương pháp.
Vừa nói Tiểu Long vừa chúi đầu nhẩm đọc đề toán, bụng nhủ phải giải thiệt lẹ để Gia Nhân lé mắt chơi.
Nhưng càng đọc, trán Tiểu Long càng nhăn tít. Trong một lúc, nó cảm thấy đầu óc quay cuồng như có ai chơi ác thả một cái chong chóng trong đó. Gì thế nhỉ? Nó tự hỏi, lại nhìn trân trân vào tờ giấy, thấy những con chữ thi nhau nhảy múa đến hoa cả mắt:
“Trong ngôi đền nọ ở xứ Ấn Độ có ba vị thần: thần nói thật, thần nói dối và thần chập cheng lúc nói thật lúc nói dối. Có vị khách phương xa đến thăm ngôi đền. Ông ta hỏi vị thần bên trái “Ai ngồi cạnh ngài?”. Thần bên trái trả lời “Đó là thần nói thật”. Tiếp theo ông ta hỏi vị thần ở giữa “Ngài là thần gì?”. Vị thần ở giữa đáp “Ta là thần chập cheng”. Cuối cùng, ông ta hỏi vị thần bên phải “Ai ngồi cạnh ngài?”. Vị thần bên phải trả lời “Đó là thần nói dối”. Căn cứ vào các mẩu đối thoại trên, bạn hãy cho biết ai là thần nói thật, ai là thần nói dối, ai là thần chập cheng?”.
Tiểu Long chưa gặp đề toán lắt léo này bao giờ, đọc một lúc mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Nó cảm giác nó đang lạc giữa một khu rừng rậm rạp, tối om om, chẳng biết đường vô chỗ nào lối ra ở đâu.
Đã vậy, con nhỏ Gia Nhân ngồi bên cạnh cứ hỏi chằm chặp:
- Đề toán này không khó lắm hở anh? Anh đã nắm được phương pháp chưa?
Tiểu Long như người ngậm hột thị. Nó ngồi ngây ra, cảm thấy dạ dày co bóp dữ dội, mặc dù nó không hề đói.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Tiểu Long, nhỏ Gia Nhân đinh ninh ông bạn của anh mình đang động não ghê lắm nên mặt mày mới nhàu nhò như vậy, đâu có biết lúc này Tiểu Long chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến mấy ông thần rắc rối kia. Tiểu Long đang rủa sả mình. Nó đang giận thói ba hoa một tấc đến trời nó nhiễm phải của Quý ròm. Nó tự chửi nó là “đồ ngốc tử”, đã dốt đặc cán mai mà còn bày đặt bắt chước thằng Gia Nghĩa lơn tơn đòi làm thầy thiên hạ, thiệt đáng đời!
Bộ dạng khó coi của Tiểu Long khiến nhỏ Gia Nhân bất giác động lòng. Nó nghiêng ngó Tiểu Long thêm một lúc rồi chép miệng nói, giọng thương tình:
- Nếu anh chưa giải được ngay thì thôi. Khi nào giải xong, anh cho em biết nhé.
Tiểu Long không hề chờ một câu nói ngọt ngào như thế. Nó thở phào, nhét tờ giấy vô túi áo:
- Ờ, để tối nay anh suy nghĩ xem.
Nó nhìn Gia Nhân, ngờ ngợ:
- Hình như đây đâu phải là toán lớp chín?
Gia Nhân gật đầu:
- Em đọc thấy bài toán này trên báo.
- Sao em không nhờ anh Gia Nghĩa giải giùm?
- Em chả dại gì nhờ anh Gia Nghĩa. - Gia Nhân chun mũi - Lần nào cũng vậy, hễ giải không ra là ảnh phồng mang trợn mắt lên với em “Cái con này! Toàn lượm lặt ba bài toán vớ vẩn ở đâu về làm khổ anh mày! Mày tự giải lấy đi, tao không rảnh!”.
“Thằng Gia Nghĩa quát vậy là đúng quá rồi còn gì! Không những làm khổ anh mình mà còn làm khổ lây bạn của anh mình!”, Tiểu Long nghĩ thầm trong bụng nhưng không dám nói ra. Ngoài mặt, nó nói ngược lại, hết sức hào phóng:
- Thôi được rồi. Mai mốt gặp bài toán nào kho khó, em cứ đưa anh.
Sực nhớ mình vừa ngồi trơ thổ địa trước đề toán vừa rồi, Tiểu Long lỏn lẻn nói thêm:
- Anh có cái tật... tính toán hơi chậm. Làm ngay tại chỗ thì không được nhưng đem về nhà nghĩ ngợi một lát thế nào cũng ra.
Gia Nhân nhoẻn miệng cười:
- Không phải anh chậm đâu. Giải những bài toán như thế này ai cũng cần phải có thời gian hết chứ.
Câu nói của Gia Nhân làm Tiểu Long mát lòng mát dạ quá chừng. Nó nhìn nụ cười tươi rói nở trên môi con nhỏ, lòng bất giác bâng khuâng: Gia Nhân cười như vậy là cười nhạo hay cười vì thấy mình “nói chuyện vui ghê” nhỉ?

Bữa đó, Gia Nghĩa vừa về tới, Tiểu Long hấp tấp phóng ra khỏi cửa hàng, chộp lấy ghi-đông xe, chỉ kịp nói “Về nhé” rồi tót lên yên phóng thẳng một mạch.
Nhưng Tiểu Long không về nhà ngay.
Nó vọt thẳng tới nhà Quý ròm.
Thấy thằng mập thò đầu vào, Quý ròm mắt sáng trưng:
- Có chuyện là lạ hay hay rồi hả mày?
- Chưa.
Quý ròm sầm mặt xuống:
- Chưa có gì hay hay mày chạy tới đây làm gì?
- À, à, có. - Đang có chuyện nhờ vả thằng ròm, Tiểu Long không muốn bạn giận, bèn gật đầu đại. Rồi nó ấp úng nói thêm - Nhưng chỉ có... chút chút...
Quý ròm nắm tay bạn lôi xềnh xệch vào nhà, ấn thằng này ngồi xuống ghế, giọng háo hức:
- Chút chút cũng được. Sao? Mày thấy gì, nói tao nghe đi!
Tiểu Long chớp mắt:
- Khi nãy tao đi với thằng Gia Nghĩa tới nhà nhỏ Liên.
Quý ròm nhăn mặt:
- Tao biết rồi. Mày khỏi kể khúc đó. Chỉ kể lúc vào trong nhà trở đi thôi.
- Vào trong nhà hả? - Tiểu Long liếm đôi môi khô rang - Để tao nhớ coi. Vào trong nhà thì hai đứa nó lại ngồi cạnh nhau như hôm trước.
- Sao nữa?
- Rồi thằng Gia Nghĩa giảng bài, nhỏ Liên chăm chú nghe.
Cái kiểu ăn nói dông dài của Tiểu Long làm Quý ròm sốt ruột quá:
- Tiểu Long ơi là Tiểu Long! Tao dài cổ đợi mày đâu phải để nghe mày kể những chuyện vớ vẩn này hả?
Tiểu Long gãi đầu:
- Từ từ...
Quý ròm chong mắt vào mặt bạn, nóng nảy giục:
- Lẹ lên! Tao đang nôn nóng mà mày lại từ từ.
Tiểu Long ngó lơ chỗ khác để tránh ánh mắt dò hỏi của Quý ròm. Con nhà Tiểu Long không giỏi bịa chuyện. Đứa không giỏi bịa chuyện mà ham bịa chuyện thế nào vẻ mặt cũng khác lạ. Vẻ mặt đó như muốn nói “Bà con ơi, tôi đang nói dóc đây nè!”. Tiểu Long biết vậy nên nó nhìn đi đâu đó trên trần nhà, cố lấy giọng thản nhiên:
- Lúc đó tao đang ngồi phía sau thằng Gia Nghĩa...
Tiểu Long nuốt nước bọt, cố đoán xem thằng ròm muốn nghe chuyện gì. Nó chưa nghĩ ra nên cứ nói lòng vòng:
- Tao nhìn ra cửa sổ. Rồi tao nhìn ra... cửa chính.
- Đủ rồi, mập! - Quý ròm điên tiết - Mày muốn tao đập mày hả? Sao mày không nhìn vô chuồng heo nhà nó luôn đi!
Tiểu Long lại hoãn binh:
- Từ từ...
- Không từ từ gì hết! - Quý ròm hét ầm - Rốt cuộc hai đứa nó có làm gì nhau không?
- Làm gì nhau là sao? - Mặt Tiểu Long đực ra.
Quý ròm gãi cằm, bối rối:
- Đại khái là... đứa này có... đụng vào người đứa kia không?
Té ra thằng ròm muốn nghe chuyện này! Tiểu Long mừng rỡ nhủ bụng, đầu gật lia:
- Có, có! Tụi nó đụng nhau hoài! Cùi chỏ đứa này đụng vào cùi chỏ đứa kia! Tại tụi nó ngồi sát rạt nhau mà.
Quý ròm cười khổ, mặt méo đi như quả bóng bị gai đâm:
- Đụng thế thì nói làm gì! Ngồi học kế bên nhỏ Hạnh, cùi tay tao cũng đụng nó hoài vậy. Có gì đâu mà lạ!
- Nhưng với thằng Gia Nghĩa và nhỏ Liên là chuyện lạ! - Tiểu Long chống chế - Mấy hôm trước tụi nó có đụng nhau đâu!
- Thôi được rồi. - Quý ròm xuôi xị. Nó thở một hơi dài - Mày tiếp tục theo dõi hai đứa nó nghe chưa. Lần tới mày phải luôn tập trung, không được nhìn ra cửa chính cửa sổ gì hết!
Tiểu Long “Ừ”, bụng lo lắng: Thằng Gia Nghĩa có cho mình đi theo nữa đâu mà tập trung với chẳng tập trung! Sắp tới chẳng biết phải bịa ra chuyện gì nữa đây! Khổ ghê!
Quý ròm vỗ vai Tiểu Long:
- Mai gặp lại nha.
- Gượm đã! - Tiểu Long hốt hoảng níu tay bạn - Còn chuyện này nữa!
Nó lật đật lôi tờ giấy trong túi áo ra:
- Mày giải giùm tao bài toán này đi!
Quý ròm cầm lấy tờ giấy, liếc xuống đề toán:
- Toán của ai vậy?
- Em tao nhờ tao giải giùm nhưng tao làm không ra. - Tiểu Long đưa tay quẹt mũi, khụt khịt đáp.
- Nhỏ Oanh á? - Quý ròm trố mắt.
- Ờ.
Quý ròm lại nhìn xuống tờ giấy:
- Nhưng đây đâu phải là toán trong sách giáo khoa lớp bảy?
- Tao chả biết nó kiếm ở đâu ra. Dạo này tự nhiên nó đâm ra mê toán, cứ lượm lặt ba bài toán vớ vẩn ở đâu về làm khổ tao!
Tiểu Long vờ nhăn nhó, lặp lại hết sức trơn tru câu nói thằng Gia Nghĩa hay quát nhỏ Gia Nhân.
- Nhà mày lạ thật đấy! - Quý ròm tặc lưỡi - Trong khi ông anh sợ toán như sợ cọp, nhỏ em lại mê toán.
Tiểu Long không muốn Quý ròm tiếp tục bình luận về đề tài lắm sơ hở này, lật đật cắt ngang:
- Thế mày có giải được đề toán này không?
- Gì mà không được. - Quý ròm nhún vai - Loại toán trẻ con này tao chả cần nghĩ ngợi cũng giải được!
Trước vẻ mặt ngớ ra của thằng mập, Quý ròm thao thao:
- Vị thần bên phải là thần nói thật. Vị thần ở giữa là thần nói dối. Còn vị thần bên trái là thần chập cheng.
Quý ròm đáp không cần nghĩ thật. Nó nói lẹ quá khiến Tiểu Long bán tín bán nghi:
- Thật không đó mày?
- Cái thằng này! - Quý ròm đập tay lên bộ ngực lép kẹp - Hổng lẽ tao nói bừa để mất uy tín của tao!
Tiểu Long gãi cổ:
- Sao mày giải thấy đơn giản quá vậy?
- Đơn giản hay không là do cái đầu mình thôi! - Quý ròm tít mắt ra oai, rồi nó khoát tay - Mày nghe tao hỏi nè. Người khách hỏi ông thần bên trái “Ai ngồi cạnh ngài?”, thần bên trái trả lời “Đó là thần nói thật”. Vậy ông thần bên trái có phải là thần nói thật không?
Tiểu Long xụi lơ:
- Làm sao tao biết được?
Quý ròm lườm bạn:
- Nếu ổng là thần nói thật thì hổng lẽ ông thần ngồi bên cạnh ổng là ông thần nói thật thứ hai? Ở đâu mọc ra thêm một ông nói thật nữa vậy?
Tiểu Long gật gù:
- Vậy ổng là ông thần nói dối?
Quý ròm thở hắt ra:
- Ổng là thần gì chưa biết, nhưng chắc chắn không phải là thần nói thật.
Tiểu Long “à” lên, thấy mình bớt ngu được một chút:
- Tao hiểu rồi. Bởi vì nếu ổng là thần nói thật thì ổng sẽ bảo ông ngồi bên cạnh ổng là thần nói dối hoặc thần chập cheng.
- Đúng rồi. Mày thông minh lắm.
Được Quý ròm khen thông minh mà Tiểu Long chẳng khoái tẹo nào, chỉ thấy nhột nhạt. Nó vờ như không nghe, lại giương mắt chờ thằng ròm hỏi tiếp.
- Bây giờ tới ông thần ngồi ở giữa. - Quý ròm hắng giọng - Người khách hỏi ổng “Ngài là thần gì?”, ổng bảo ổng là thần chập cheng, đúng không?
- Đúng.
Quý ròm xoáy mắt vào mặt bạn:
- Vậy ổng có phải là thần nói thật không?
- Ông này hả? - Tiểu Long bứt tai - Ông này... ông này...
Tiểu Long ấp úng cho qua chứ nó không mong gì trả lời được câu hỏi của Quý ròm. Đụng đến loại toán rối rắm này bao giờ óc nó cũng đông cứng y như đang đút đầu vô tủ lạnh. Nhưng bữa nay Tiểu Long gặp hên. Đang lắp bắp “ông này, ông này”, óc nó vụt lóe lên như thể có một ánh đèn pin vừa rọi vào:
- A, tao biết rồi! Ông này cũng không phải là thần nói thật. Nếu là thần nói thật thì ổng sẽ bảo mình là thần nói thật chứ đâu có nhận mình là thần chập cheng làm chi.
- Trời đất ơi! - Quý ròm reo lên khoái chí - Bữa nay mày ăn trúng thứ gì mà thông minh quá vậy, mập? Mày thông minh hơn tao rồi đó!
Tiểu Long lỏn lẻn một cách sung sướng:
- Mày nói quá!
Quý ròm mỉm cười:
- Thế bây giờ mày đã biết ông thần nói thật là ông thần nào chưa?
- Ông thần bên phải. - Tiểu Long mau mắn.
- Thế ông thần ngồi giữa?
- Ờ, ờ... đó là... thần nói dối.
Quý ròm nheo nheo mắt:
- Sao mày biết?
Nghe thằng ròm hỏi vặn, Tiểu Long thốt nhiên ngập ngừng:
- Thì... thì chính ông thần nói thật bảo như vậy mà. Không phải sao?
- Phải rồi! - Quý ròm vỗ vai bạn - Tao đã bảo bữa nay mày thông minh hơn tao mà! Còn ông thần bên trái là thần gì mày tự suy ra được rồi phải không?
- Ờ. Đó là thần chập cheng.
Quý ròm trả tờ giấy lại cho Tiểu Long, giọng tử tế:
- Mày ghi lại cách giải vào mặt sau tờ giấy đi, kẻo về nhà lại quên.
- Mày tốt ghê! - Tiểu Long trải tờ giấy lên mặt bàn, cảm động - Mày không nhắc tao đã quên béng rồi.
Quý ròm cười khì khì:
- Tao lúc nào mà chả tốt với mày. Mày ngồi ghi đi, tao đi toilet chút. Nãy giờ mải giảng cho mày, tao nín tè đến són ra quần rồi đây nè.
Quý ròm đi vào nhà trong một chốc lại đi ra:
- Xong chưa mày?
- Xong rồi! - Tiểu Long hớn hở đáp, tay gấp tờ giấy nhét vào túi áo. Rồi nó vội vàng đứng lên - Tao về đây! Nhỏ Oanh đợi tao chắc sốt cả ruột rồi!
- Nó không sốt ruột đâu! - Quý ròm tỉnh bơ nói - Tao mới gọi điện thoại nói chuyện với nó đây mà. Mày cứ “ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh” đi rồi từ từ về cũng được.
Quý ròm cố tình nhại câu nói ưa thích của Tiểu Long để trêu bạn, nhưng thằng mập chả còn tâm trí đâu mà để ý. Nó đang đầu váng mắt hoa. Cái tin Quý ròm vừa gọi điện thoại cho nhỏ Oanh khiến nó muốn lăn ra xỉu, y như có ai đó vừa bất thần liệng ra một quả bom. Nó trố mắt lên nhìn Quý ròm và mặc dù không ngứa nó vẫn thò tay gãi gáy sồn sột, miệng cà lăm không ngớt:
- Ơ... ơ...
- “Ơ” gì mà “ơ”?
- Chứ hổng phải... mày vừa đi... đi toilet hả? - Giọng Tiểu Long vẫn đứt khúc, ánh mắt rọi quanh gương mặt gian ác của thằng ròm.
- Toilet đâu mà toilet! - Quý ròm cười toe - Tao vừa đi gọi điện thoại. Hừm, ngay từ đầu tao đã nghi mày là “ông thần nói dối” rồi.
- Tao á?
- Chứ còn ai! - Quý ròm bĩu môi - Mày tưởng tao tin cái đề toán kia là của nhỏ Oanh hả? Tao đâu phải là “đồ ngốc tử”.
Trông Tiểu Long lúc này rất giống thằng bù nhìn giữ dưa. Nó chôn chân trên nền nhà, mặt đỏ nhừ, không biết nên bước đi, ngồi xuống hay cứ đứng trơ ra đó.
- Làm gì mày giương mắt ếch lên thế! - Quý ròm đá vào chân bạn - Bây giờ mày khai thật đi! Mày làm toán giùm cho ai vậy?
Tiểu Long méo xệch miệng, biết không thể dóc tổ được nữa:
- Tao làm giùm cho con nhỏ Gia Nhân...
- Trời đất! - Quý ròm sửng sốt - Nhà mày mướn người giúp việc từ khi nào thế? Lại mướn “trí thức” nữa mới oách chứ!
Tiểu Long lầu bầu:
- Gia Nhân là tên riêng, không phải là người giúp việc nhà.
Nhớ lời giải thích hôm nọ của thằng Gia Nghĩa, Tiểu Long xả một tràng:
- Chữ “nhân” này không có nghĩa là “người”. “Nhân” là nhân đức, nhân hậu. Là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Đạo Nho gọi là “ngũ thường”...
Quý ròm nghe tai mình ù đi. Nó lúc lắc đầu để biết là mình vẫn đang tỉnh táo:
- Mày nói hay ai nói vậy, mập? Tao có đang nằm mơ không vậy?
- Cái này là thằng Gia Nghĩa nói tao nghe. Con nhỏ Gia Nhân là em gái nó. Nó còn một ông anh tên là Gia Trí nữa.
- Ra là vậy! - Quý ròm thở phào - Tưởng gì ghê gớm, có vậy mà mày cũng giấu giấu giếm giếm!
Nó đá chân Tiểu Long một cái nữa:
- Lần sau nếu nhỏ Gia Nhân nhờ mày bài nào kho khó nữa, mày cứ đem đến đây tao giải cho.
Quý ròm làm Tiểu Long xúc động quá. Xúc động không phải vì Quý ròm hứa làm toán giùm nó, xưa nay bao giờ Quý ròm chẳng làm thế, mà vì thằng ròm chẳng buồn thắc mắc tại sao nó phải è cổ ra giải toán cho em gái thằng Gia Nghĩa. Nếu Quý ròm dò hỏi, thế nào Tiểu Long cũng lóng nga lóng ngóng và nếu nó không thú nhận thì mặt trời đỏ tía trên mặt nó cũng tự tố cáo nó mất rồi.
Tiểu Long mừng lắm, vừa ra khỏi cửa là nó phóng xe như gió, không biết Quý ròm đứng đực chỗ ngách cửa ngó theo, tặc tặc lưỡi:
- Hết thằng Gia Nghĩa đến thằng Tiểu Long! Hổng lẽ dùng toán để chinh phục con gái là “mốt” mới của 
con trai thế kỷ 21?


Bây giờ thì Tiểu Long lại sợ thằng Gia Nghĩa rủ nó qua nhà nhỏ Liên. 
Nó biết từ ngày được nhỏ Liên cho ngồi cạnh chỉ bài, thằng Gia Nghĩa không cần nó đi theo nữa, nhưng Tiểu Long vẫn cứ lo lo: Nhỡ thằng Gia Nghĩa nổi hứng bất tử thì sao há!
Năm giờ chiều, nó lọc cọc đạp xe tới cửa hàng, chân rà rà xuống đất, mắt láo liên dòm vào trong nhà, chỉ mong thằng Gia Nghĩa theo ba mẹ đi ăn đám cưới hay đám giỗ quách cho rồi.
- Ê, Tiểu Long! - Đang dáo dác, Tiểu Long giật thót khi thằng Gia Nghĩa từ trong nhà lật đật chạy ra - Bữa nay mày đến sớm thế?
- Ờ. - Tiểu Long mới nói một tiếng, đã đưa tay ôm bụng nhăn nhó.
- Mày làm sao thế?
- Tự dưng tao đau bụng quá. Hừ... hừ...
Gia Nghĩa đúng là thằng bạn ác nhơn. Thấy Tiểu Long rên rỉ, nó không an ủi thì chớ, lại cười khoái chí:
- Vậy mày vào trong nhà ngồi chơi với em tao đi, kêu nó lấy thuốc cho mày uống. Đưa xe đây cho tao!
Gia Nghĩa không biết Tiểu Long còn khoái chí hơn nó gấp bội. 
Gia Nghĩa vừa khuất sau đầu đường, Tiểu Long đã đứng thẳng người lên, mặt tỉnh như sáo, làm như đứa vừa đau bụng là thằng Gia Nghĩa chứ không phải nó.
Gia Nhân đang lúi húi lấy hàng cho khách chỗ tủ kính, thấy Tiểu Long vào, mắt nó vụt sáng lên:
- A, anh Tiểu Long!
Tiểu Long nhẩm đếm, bụng vui như mở hội khi thấy trong cửa hàng chỉ có năm người khách. Năm người mua mà có tới hai người bán, chắc vèo một cái là xong! Nó lại đằng bàn ngồi đợi, biết thế nào nhỏ Gia Nhân cũng quay lại.
Quả nhiên, khi người khách cuối cùng rời cửa hàng, Gia Nhân lơn tơn đi lại chỗ Tiểu Long, tay cầm theo một gói bánh kẹp.
Nó ngồi xuống ghế đối diện, mở gói bánh ra, đẩy tới trước mặt Tiểu Long:
- Anh ăn đi!
- Trời, em làm anh như con nít!
Tiểu Long nói, nhưng vẫn thò tay nhón một cái bánh.
Nó vừa nhai bánh vừa chờ Gia Nhân hỏi về bài toán hôm qua nhưng con nhỏ chẳng nói gì về chuyện đó. Chắc Gia Nhân không tin mình đã giải xong! Tiểu Long sốt ruột nghĩ. Nó tế nhị, không muốn đẩy mình vào thế bí đó thôi! 
Tiểu Long đợi thêm lát nữa, thấy Gia Nhân vẫn xuất sắc trong vai “người không thích hỏi”, đành chép miệng:
- Bài toán hôm qua ấy mà.
Gia Nhân long lanh mắt:
- Bài toán hôm qua sao hở anh?
- Anh giải xong rồi!
- Ôi, anh giỏi quá! - Gia Nhân reo lên - Toán khó như thế mà anh vẫn giải được!
Gia Nhân lập tức sửa lại thế ngồi, hai tay khoanh trước mặt, mắt chằm chằm nhìn ông anh:
- Anh giảng cho em nghe đi!
Nếu Gia Nhân sửa lại thế ngồi cho giống học trò ngoan thì Tiểu Long cũng sửa lại thế ngồi cho giống ông thầy giỏi. Rồi nó “e hèm”, cả bộ tịch lẫn giọng điệu cố làm sao cho thật giống Quý ròm:
- Em nghe anh hỏi nè. Người khách hỏi ông thần bên trái “Ai ngồi cạnh ngài?”, thần bên trái trả lời “Đó là thần nói thật”. Vậy ông thần bên trái có phải là thần nói thật không?
Tiểu Long vừa hỏi dán mắt vào mặt Gia Nhân, mong nó cũng trả lời xụi lơ như mình “Làm sao em biết được!” để có dịp ra oai.
Nào ngờ Gia Nhân lắc đầu:
- Ông này không phải là thần nói thật rồi.
Thấy con nhỏ này không chịu dốt như mình, Tiểu Long nổi quạu:
- Sao em biết?
Gia Nhân thản nhiên:
- Nếu ổng là thần nói thật thì ổng sẽ bảo ông ngồi bên cạnh ổng là thần nói dối hoặc thần chập cheng mới đúng chứ.
- Em thông minh ghê. - Tiểu Long xuýt xoa, lần này nó khen thật lòng. Rồi nó tặc lưỡi tiếp - Bây giờ tới ông thần ngồi ở giữa. Người khách hỏi ổng “Ngài là thần gì?”, ổng bảo ổng là thần chập cheng, vậy ổng có phải là thần nói thật không?
Gia Nhân lại mau mắn:
- Ông này cũng không phải là thần nói thật. Nếu là thần nói thật thì ổng đã bảo mình là thần nói thật rồi.
Đột ngột, nó reo lên:
- A, em biết rồi. Như vậy ông thần bên phải là thần nói thật. Ông thần ở giữa là thần nói dối. Còn ông thần bên trái là thần chập cheng.
Lần này Tiểu Long không vặn vẹo “Sao em biết?” nữa. Tiểu Long nhìn vào gương mặt sáng sủa của Gia Nhân, thấy đôi mắt trong veo của nó lăn qua lăn lại như hai giọt nước sau tròng kính, đau khổ nhận ra con nhỏ này thông minh hơn mình nhiều.
Tiểu Long nhìn sững Gia Nhân một hồi rồi ngập ngừng hỏi:
- Em thông minh như vậy sao không giải được bài toán này mà phải nhờ anh?
- Em mà thông minh á?
Tiểu Long tặc lưỡi:
- Thông minh quá đi chứ! Hồi Quý ròm hỏi anh, anh đâu có...
- Quý ròm là ai vậy anh? - Gia Nhân chớp mắt.
Tiểu Long giật thót, nhận ra mình vừa lỡ lời, nếu không có Gia Nhân ngồi trước mặt nó đã đưa tay lên cốc đầu mình rồi. 
- Quý ròm hả? - Nó ấp úng - Ờ, ờ, Quý ròm là bạn cùng lớp với anh.
- Thế anh Quý hỏi anh chuyện gì?
Tiểu Long nhăn nhó:
- Ôi, chuyện gì nó cũng hỏi. Thằng đó nó hay hỏi lắm. Tụi anh gọi nó là “người hay hỏi” mà.
Thực ra “người hay hỏi” là biệt danh Quý ròm gán cho Tiểu Long. Bí quá, Tiểu Long nói bừa, rồi nó lật đật lái câu chuyện ra xa đề tài nguy hiểm này:
- Em còn bài toán nào kho khó nữa không?
- Còn đây, anh.
Vừa đáp Gia Nhân vừa lật tập soàn soạt.
Bài toán lần này khó không thua gì bài toán lần trước. Tiểu Long vừa liếc mắt vô tờ giấy đã muốn xỉu. Nhưng so với hôm qua, bữa nay tâm trạng của nó có phần khá hơn. Nó đã có lời tự bạch “làm ngay tại chỗ thì không được nhưng đem về nhà nghĩ ngợi một lát thế nào cũng ra” làm bùa hộ mệnh rồi. Nghĩa là nó thông minh nhưng chậm chạp. Hay nói cách khác, nó tuy chậm chạp nhưng lại rất thông minh. 
Nhỏ Gia Nhân hình như cũng hiểu điều đó nên vui vẻ nói:
- Anh đem về nhà làm đi!
Bữa đó, Tiểu Long ngồi tán dóc với Gia Nhân lâu ơi là lâu, khi có khách lại chạy ra chỗ tủ kính phụ Gia Nhân bán hàng, chốc chốc lại liếc mắt ra cửa xem thằng Gia Nghĩa về chưa.
Tiểu Long sợ lát nữa Quý ròm hỏi nó về những chuyện là lạ hay hay giữa Gia Nghĩa và nhỏ Liên, nó không biết phải bịa thêm những gì. Cũng may, về đề tài hóc búa này thằng ròm chỉ giỏi tò mò chứ chẳng rành bao nhiêu, nhờ vậy Tiểu Long mới chơi trò dóc tổ được. Nhưng mình có lừa nó cũng chỉ lừa được một lần thôi. Bịa nữa thế nào cũng lòi đuôi. Tốt nhất là hỏi thằng Gia Nghĩa.
Tiểu Long kiên trì chong mắt ra đường. 
Thoáng thấy thằng Gia Nghĩa tấp xe vô lề, nó chỉ kịp nói với nhỏ Gia Nhân “chào em nha” rồi phóng vù ra cửa.
- Mày về à? - Gia Nghĩa lật đật leo xuống khỏi xe.
- Ờ. - Tiểu Long cầm lấy ghi-đông, nhưng nó vẫn đứng ì ra đó.
Thái độ của thằng mập làm Gia Nghĩa ngạc nhiên:
- Có chuyện gì hả mày?
Tiểu Long nheo mắt:
- Chuyện mày với nhỏ Liên tới đâu rồi?
- À, à, tuyệt lắm!
- Tuyệt lắm là sao?
Gia Nghĩa vung tay:
- Tuyệt lắm là tuyệt lắm chứ là sao! Nghĩa là bây giờ hai đứa tao đã coi nhau như người một nhà.
Tiểu Long trề môi:
- Nhưng khi mày về nhà mày thì hai đứa bay coi như là... người hai nhà?
- Bậy! - Gia Nghĩa đỏ mặt - Thế thì nói làm gì! 
Nó nhìn lên trời:
- Người một nhà có nghĩa là dạo này tình cảm của hai đứa tao đã khắng khít lắm rồi.
Tiểu Long dòm lom lom vào mặt bạn:
- Tụi bay vẫn ngồi sát rạt bên nhau chứ?
- Tất nhiên rồi. Sát đến mức nhỏ Liên cứ đụng vô người tao hoài. Đụng đến nỗi tao phát ngượng luôn!
Tiểu Long nhún vai:
- Chỉ có thế thôi hả?
- Sao lại chỉ có thế! - Giọng điệu coi thường của thằng mập khiến Gia Nghĩa gân cổ - Thỉnh thoảng nó còn nắm lấy tay tao nữa.
- Thật không đó?
- Sao lại không thật. - Gia Nghĩa lim dim mắt - Mỗi lần nó nắm tay tao, tao vừa thinh thích lại vừa sờ sợ. Đã mấy lần tao định rút tay ra nhưng sợ nó buồn, bèn thôi.
- Thế mẹ nó đâu?
- Mẹ nó suốt ngày ở ngoài chợ. Lần nào cắp nón ra đi, mẹ nó cũng nhờ tao “Cháu ở nhà học bài với em nha cháu!”.
Đang nói, Gia Nghĩa chợt thở dài:
- Mai mốt tao có về trễ, mày đừng sốt ruột nha. Nhỏ Liên mê tao quá, cứ níu kéo tao suốt. Mỗi lần tao xô ghế dợm đứng dậy, nó lại nằn nì “Năm phút nữa đi!”. Mấy chục lần cái “năm phút” như vậy. Phù! Mệt ơi là mệt!
Tiểu Long buột miệng:
- Thích quá chứ mệt gì!
- Bây giờ mày tin tao chưa? - Mắt Gia Nghĩa sáng trưng.
- Tin rồi. 
Tiểu Long gật đầu và leo lên xe:
- Thôi, tao về đây!
- Ừ, mày về đi! Hôm nào có chuyện gì mơi mới tao kể cho mày nghe.

Tiểu Long hoan hỉ nhấn mạnh pê-đan, hôm nay nó chỉ cần nghe chừng đó thôi. Nó không biết con nhà Gia Nghĩa có bịa với nó như nó bịa với Quý ròm không, nhưng nhớ lại thái độ thân thiện của nhỏ Liên đối với thằng bạn nó, nó lại chép miệng: Ờ, biết đâu nhỏ Liên xao xuyến trước sự kèm cặp tận tình của thằng Gia Nghĩa mà cảm động nắm lấy tay thằng này cũng nên! Ai chứ bọn con gái là chúa ủy mị, tụi nó dễ động lòng đến phát sợ! Vừa nghĩ ngợi Tiểu Long vừa đưa tay sờ soạng tờ giấy trong túi áo, lẩm bẩm: Mình giải giùm con nhỏ Gia Nhân đến bài toán thứ mấy nó mới ủy mị như nhỏ Liên há?

Quý ròm ngồi tròn mắt nghe Tiểu Long kể chuyện “là lạ hay hay” của thằng Gia Nghĩa, chốc chốc lại vỗ bàn đánh “cốp”:
- Thật không hở mày?
- Thật chứ! Chính mắt tao trông thấy mà.
- Có mày ngồi đó mà tụi nó dám nắm tay nhau hả?
- Ờ, ờ... - Tiểu Long đưa tay quẹt mũi - Lúc đó tao ra ngoài sân. Tụi nó không biết tao đứng ngoài cửa sổ ngó vô.
Quý ròm liếm môi:
- Mày thấy nhỏ Liên nắm tay thằng Gia Nghĩa trước thật hả?
- Ừ.
Quý ròm vỗ đùi đánh “bép”, nó không dám vỗ bàn nữa vì cú vỗ vừa rồi làm nó nhói cả tay:
- Tụi con gái bạo thật hở mày?
- Chắc lúc đó nhỏ Liên đang làm toán gặp chỗ bí, thằng Gia Nghĩa gỡ cho nó thế là nó xúc động quá.
- Thằng Gia Nghĩa này tệ thật! - Quý ròm hừ mũi - Nó mải nắm tay em, chẳng nhớ gì đến chuyện dẫn tụi mình đi ăn chè. Hừ, không có tao còn lâu nhỏ Liên mới thèm nắm tay nó.
Tiểu Long bênh Gia Nghĩa:
- Nó đãi tụi mình hai lần rồi. 
- Hai lần thì nói làm gì. - Quý ròm nghiến răng ken két - Phải đãi hai chục lần mới đúng!
Thấy thằng ròm gầm gừ ghê quá, Tiểu Long cứ rờ rẫm mãi chỗ mép túi, không dám rút tờ giấy ra.
- Rờ rờ cái gì! - Quý ròm nhác thấy, chìa tay ra - Đưa đề toán đây!
Giật lấy tờ giấy, Quý ròm chúi mắt đọc: 
“Một người cha trước khi qua đời để lại di chúc cho ba người con “Cha có 17 con ngựa quý. Đứa lớn nhất được phân nửa số ngựa. Đứa thứ hai được một phần ba số ngựa. Đứa út được một phần chín số ngựa. Sau khi cha mất, các con cứ thế mà thực hiện trong sự hòa thuận và yêu thương lẫn nhau”. Sau khi người cha qua đời, ba anh em họp lại để chia gia tài, nhưng họ không biết chia như thế nào. Vì con số 17 không thể chia chẵn cho 2, cho 3 và cho 9 được. Bạn hãy chia giùm cho họ”.
Quý ròm đọc xong đề toán, ngẩng phắt đầu lên, nói một lèo:
- Đứa lớn nhất được 9 con ngựa, đứa thứ hai được 6 con, đứa út được 2 con.
Tiểu Long há hốc miệng như thể thấy ma:
- Làm sao mày chia được? Trên đường tới đây tao đã thử chia trong đầu rồi. Không thể nào chia được hết á.
Quý ròm nheo mắt:
- Chia không được thì ráng nghĩ cách chia cho được!
Trong khi Tiểu Long nghệt mặt ra thì Quý ròm đưa tay sờ cằm. Nó đủng đỉnh nói, tiếc hùi hụi không có râu để vuốt:
- Sống ở đời, nếu không có cơ hội thì mình phải tự tạo ra cơ hội.
Tuy không vuốt được râu nhưng giọng điệu Quý ròm đã rất giống triết gia. Tiểu Long nhìn sững bạn, làm như nó mới trông thấy thằng này lần đầu:
- Phải mày đó không ròm?
- Tao đây.
- Mày vừa lảm nhảm gì vậy? - Tiểu Long ngơ ngác - Tao đang nói chuyện giải toán mà!
- Thì tao cũng đang nói chuyện giải toán.
- Giải toán gì mà cơ hội với không cơ hội, sao nghe cao xa quá vậy? - Tiểu Long đưa tay gãi cổ, như thể tại cái cổ mà nó không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của thằng ròm.
- Mày nghe đây nè. - Quý ròm gật gù - Với 17 con ngựa, mày không có cơ hội nào chia hết cho 2, cho 3 và cho 9 được, hoàn toàn không có cơ hội, đúng không?
- Đúng.
Quý ròm huơ tay:
- Thế thì mày phải tự tạo ra cơ hội.
- Tạo ra bằng cách nào? - Tiểu Long nuốt nước bọt, cảm thấy óc nó đang căng ra.
- Bằng cách nào hả? - Quý ròm lia mắt ra ngoài hiên - Mày đang có một chiếc xe đạp dựng trước nhà tao, đúng không?
- Đúng.
Quý ròm nói giọng ráo hoảnh:
- Chiếc xe đạp chính là cơ hội của mày đó.
Tiểu Long liếc chiếc xe đạp rồi lại ngước nhìn Quý ròm, đã bắt đầu mất bình tĩnh:
- Tao ngồi dỏng tai cả buổi không phải để nghe mày trêu tao nghe ròm. Mày mà không nói rõ ra là tao đập mày à.
- Ai mà thèm trêu mày! - Quý ròm bĩu môi, nó hất đầu về phía chiếc xe - Bây giờ mày thử tưởng tượng chiếc xe đạp của mày là một con ngựa. Rồi mày nhập con ngựa của mày vào 17 con ngựa kia. Nhập vào đi!
- Rồi.
- Tất cả là bao nhiêu con?
- Mười tám con.
- Bây giờ mày lấy 18 chia cho 2, cho 3 và cho 9, sẽ được số ngựa của từng người con. Chia đi!
Tiểu Long nhẩm một lúc, mặt mày hân hoan:
- Xong rồi. Đúng như mày nói khi nãy. Đứa lớn nhất được 9 con, đứa thứ hai được 6 con, đứa út được 2 con.
Quý ròm toét miệng cười:
- Thấy chưa! Tao đâu có trêu mày!
Đang hơn hớn, Tiểu Long bỗng ngớ ra:
- Ủa, hổng lẽ để chia được bài toán này, tao phải mất một con ngựa?
- Mất đâu mà mất! 9 cộng 6 cộng 2 là 17 con. Con ngựa của mày vẫn còn nguyên.
- Lạ quá ha! - Hết gãi cổ Tiểu Long lại gãi cằm - Tao chưa thấy ai giải toán kiểu lấy ngựa của mình ghép vào, giải xong lại lấy ra.
- Bây giờ mày thấy chưa?
- Thấy rồi.
Quý ròm vỗ vai bạn:
- Thấy rồi thì mày tiếp tục lấy “con ngựa” của mày chiều chiều chở thằng Gia Nghĩa phi tới nhà nhỏ Liên đi, rồi thấy chuyện gì hay hay nữa về kể tao nghe!

oOo


Nhà thằng Gia Nghĩa có ba tầng. Tầng trệt là cửa hàng bánh kẹo. Hai tầng trên là chỗ sinh hoạt của gia đình. Nhà nó hai mặt tiền. Nói hai mặt tiền là nói cho oai, thực ra mặt sau nhà nó quay ra một con hẻm nhỏ. Xe cộ xưa nay đều ra vào bằng ngả sau. Thằng Gia Nghĩa làm biếng đi ngả sau nên cứ gần tới năm giờ chiều là ngóc cổ đợi Tiểu Long, hễ thằng mập trờ tới là nó chộp xe thằng này vọt đi luôn.
Thoạt đầu Tiểu Long coi chuyện Gia Nghĩa mượn xe của nó là chuyện bình thường. Thậm chí nó còn khoái tợn. Mấy bữa đầu, nó hơi lo lo khi con nhà Gia Nghĩa không cho nó đi theo. Nó sợ không có chuyện hay hay để kể cho Quý ròm. Nhưng từ hôm thằng Gia Nghĩa hào hứng khoe nhặng chuyện nhỏ Liên cầm tay nó, Tiểu Long đã cảm thấy yên tâm. Hôm qua, thằng Gia Nghĩa khoe lần này chính nó cầm tay nhỏ Liên, nó bảo tay con gái mát lắm, sờ vào y như sờ lên miếng dưa hấu vừa lấy ra khỏi tủ lạnh. Tiểu Long kể với Quý ròm, Quý ròm chửi thằng Gia Nghĩa ngu. Quý ròm bảo chắc là nhỏ Liên vừa thò tay vô tủ lạnh lấy đồ ăn thức uống gì đó thật chứ “y như” cái con khỉ gì.
Không đi theo Gia Nghĩa, Tiểu Long có được khối thời gian ngồi tán dóc với Gia Nhân. Con nhỏ dạo này hình như đã nhìn bạn của anh mình bằng con mắt khác, nhất là từ hôm Tiểu Long sờ tay lên cằm (nó bắt chước Quý ròm đó mà), gật gù y như ông cụ non và phát biểu y như ông cụ già khiến cặp mắt nhỏ Gia Nhân lé xẹ:
- Sống ở đời, nếu không có cơ hội thì mình phải tự tạo ra cơ hội, em à.
Bữa đó Tiểu Long ngoái cổ nhìn quanh, đang lo lắng khi chẳng thấy chiếc xe nào để làm ví dụ, đột nhiên ánh mắt nó bắt gặp cây chổi dựng ở góc nhà, liền mừng rỡ chỉ tay:
- Em đang dựng cây chổi ở góc nhà, đúng không?
Gia Nhân xua tay lia lịa:
- Thôi, nhà này em mới quét. Anh ngồi chơi đi, quét làm gì!
Tiểu Long đỏ mặt:
- Anh đâu có nói chuyện quét nhà. Anh muốn em tưởng tượng cây chổi là con ngựa mà.
- Chi vậy hở anh?
Chỉ đợi có vậy, Tiểu Long bắt đầu tỏ thông thái. 
Nó ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, bắt nhỏ Gia Nhân trả lời.
Y chang Quý ròm, Tiểu Long cũng nheo mắt, huơ tay, bĩu môi. Chỉ động tác vỗ vai là nó không dám.
Cứ thế, đứa hỏi đứa đáp. Cho đến khi nhỏ Gia Nhân trầm trồ “Công nhận anh hay ghê!” thì buổi học đã ngập trong không khí ngọt ngào y như thể tất cả các hũ kẹo trong cửa hàng đều đồng loạt mở nắp.
Tiểu Long khoái chí nhủ bụng: Hôm trước thằng Gia Nghĩa bảo em gái nó khen mình “nói chuyện vui ghê”, bữa nay chính tai mình nghe Gia Nhân khen mình “hay ghê”, chắc con nhỏ này sắp “uỷ mị” tới nơi rồi! Ý nghĩ đó bay lượn trong đầu Tiểu Long suốt từ lúc đó cho đến khi nó tới nhà Quý ròm rồi từ nhà Quý ròm về nhà nó, kéo dài đến cả mấy hôm sau.
Nếu có điều gì làm Tiểu Long không vui là dạo này thằng Gia Nghĩa về trễ quá, càng ngày càng trễ. 
Lúc đầu, mải chuyện với Gia Nhân, Tiểu Long chẳng chú ý gì đến giờ giấc của thằng Gia Nghĩa. Nhưng từ hôm Quý ròm đón nó ở cửa bằng bộ mặt nhăn nhó “Sao dạo này mày tới trễ quá vậy? Nhà tao sắp ăn cơm rồi!” thì Tiểu Long mới liếc xuống đồng hồ trên tay, ngớ ra “Ờ há”.
Ở nhà, nhỏ Oanh cũng đã bắt đầu thắc mắc:
- Anh đi đâu mà ngày nào cũng về trễ thế?
- Tao tới nhà bạn kèm cho nó học.
- Chuyện lạ à nha! - Nhỏ Oanh chun mũi - Anh biến thành anh Quý từ hồi nào thế?
- Mày đừng có coi thường anh mày. Tao học dốt, nhưng có đứa còn học dốt hơn!
Tiểu Long vờ giận dỗi, nó buông thõng một câu rồi bỏ đi chỗ khác, sợ nhỏ em hỏi tới hỏi lui. 
Hôm sau lúc giao xe cho Gia Nghĩa, nó thấp thỏm dặn:
- Bữa nay ráng về sớm nha mày!
Gia Nghĩa “ừ” và lại tiếp tục về trễ hoắc.
Tiểu Long đợi đến tối mịt mới thấy thằng này đun đầu xe vô, gắt om:
- Tao dặn mày những gì hở Gia Nghĩa? Mày “ừ, ừ” rồi bây giờ mới dẫn xác về là sao?
- Thông cảm đi mày! - Gia Nghĩa tót xuống khỏi xe, phân trần - Tao tính về sớm mà nhỏ Liên đâu có cho!
Tiểu Long nổi điên:
- Nó không cho thì kệ nó chứ.
Gia Nghĩa nhún vai, khổ sở:
- Kệ sao được. Cứ mỗi lần tao dợm chia tay là nó rơm rớm nước mắt.
Con nhà Gia Nghĩa thở một hơi dài, vẻ phiền não, vai trĩu xuống như đang gánh một mối tình lớn lắm:
- Trái tim con người ta đâu phải là sắt đá hở mày!
Trái tim của Tiểu Long cũng không phải là sắt đá. Cho nên nó động lòng ngay tút xuỵt. Nó nhìn bạn, chớp mắt hỏi:
- Mày nói thiệt không đó?
- Tao nói dóc làm chi. - Gia Nghĩa chép miệng - Bữa trước nhìn thái độ nhỏ Liên, mày cũng biết rồi mà. 
Mặt nó trở nên mơ màng:
- Đến bữa nay thì nó không thể nào dứt tao ra được nữa. Bây giờ nó giống như người nghiện xì ke vậy đó.
- Mày so sánh thấy ghê! Tao về đây. Trễ rồi!
Tiểu Long rụt cổ buông gọn, rồi phóc lên xe, chạy biến. Nó liếc đồng hồ, biết Quý ròm thế nào cũng chửi nó, nhưng nó đang nôn nóng kể cho thằng ròm biết bọn con gái yêu là như thế nào: Hay ho gì đâu! Cũng y chang mấy đứa chích xì ke vậy thôi!

Tiểu Long công nhận bữa nay thằng Gia Nghĩa về trễ thật. 
Khi Tiểu Long tới, Quý ròm vừa ăn cơm xong. Nó đón thằng mập ở cửa bằng nụ cười méo xẹo:
- Sao càng ngày càng về trễ vậy mày?
Tiểu Long bước vào nhà, vừa đi vừa nói, mặt nó cũng méo không kém:
- Tại nhỏ Liên không cho thằng Gia Nghĩa về sớm.
Nó ngồi xuống ghế, tặc tặc lưỡi:
- Nhỏ Liên nghiện xì ke nặng rồi!
- Là sao? - Quý ròm giật mình.
- Ý tao muốn nói là dạo này nó mê tít thằng Gia Nghĩa. - Tiểu Long nhìn lên trần nhà - Cứ mỗi lần thằng Gia Nghĩa đứng lên là mắt nó ngân ngấn nước. Thế là thằng này lại ngồi xuống. Cả chục lần như vậy. Tao giục thế nào cũng không được.
Quý ròm “xì” một tiếng:
- Chuyện này mày đọc ở đâu vậy?
- Đọc đâu mà đọc! Chính mắt tao nhìn thấy mà. - Tiểu Long nhăn nhó đáp, cảm thấy ruột gan như vừa bị ai vặn một cái.
- Thế mà tao tưởng mày đọc trên trần nhà chứ. - Quý ròm nhún vai - Xưa nay có bao giờ mày nói chuyện với tao mà mắt nhìn lên trời đâu.
Tiểu Long bối rối nói, cố để giọng đừng run:
- Ờ, không hiểu sao dạo này nói chuyện với ai tao cũng nhìn lên trời. Hổng biết tao lây tật này của ai?
- Lây của tao chứ của ai!
Tưởng Quý ròm tìm cách dồn mình vào ngõ cụt, không ngờ thằng ròm lại mở cho nó một con đường thoát thênh thang như vậy, Tiểu Long mừng húm:
- Ờ, chắc là tao lây của mày. 
Nó vung tay, hào hứng:
- Tao nhớ rồi. Mẹ tao từng bảo bạn bè chơi với nhau là chúa hay lây.
- Dĩ nhiên rồi. - Quý ròm tán thành. Đang tươi cười, nó bất thần nghiêm mặt - Nhưng mày biết tao hay nhìn lên trời lúc nào không?
- Lúc nào hả? - Tiểu Long chột dạ - Ờ, ờ, cái đó thì tao không biết.
Quý ròm nhếch mép, mặt nó như bầu trời đột ngột kéo mây đen:
- Tao chỉ nhìn lên trời lúc tao bịa chuyện thôi.
Quý ròm đá chân bạn:
- Bộ mày tưởng trước giờ tao vẫn tin mày hả? Hừ, ngay từ lúc mày bảo nhỏ Liên nắm tay thằng Gia Nghĩa tao đã biết tỏng là mày bịa rồi. Làm gì có đứa con gái nào sỗ sàng như vậy!
- Thật... thật mà... - Tiểu Long cà lăm - Chính mắt tao...
- Thật cái con khỉ! - Quý ròm cười khảy - Con gái chủ động nắm tay con trai đã là vô duyên rồi, lại nắm tay đứa con trai này trước mặt một đứa con trai khác lại càng vô duyên thấy ớn!
Mồ hôi nhỏ thành giọt trên trán Tiểu Long. Nó nhìn sững Quý ròm, quai hàm tê dại, muốn phản bác nhưng trong đầu lại không nảy ra được một ý tưởng nào. Xưa nay Tiểu Long vẫn mù tịt về tâm lý của bọn con gái nên khi Quý ròm bắt bẻ, dù biết thằng ròm chả hơn gì mình trong lãnh vực này nó không biết phải bắt đầu phản công từ chỗ nào.
- Sao? Thú thật đi! Mày toàn bịa phải không? - Ánh mắt Quý ròm rọi thẳng vào mặt Tiểu Long như muốn dùng tia nhìn ngăn không cho thằng này bịa chuyện thêm lần nữa.
- Thực ra thì tao không bịa. - Tiểu Long lúng búng nói, óc nó như vón cục lại - Tao chỉ... tưởng tượng thôi.
- Mày nói tiếng nước nào thế hả, mập? - Quý ròm gầm gừ - Tưởng tượng thì có khác gì bịa?
- Ờ thì bịa! - Tiểu Long xụi lơ - Nhưng tao chỉ bịa có mỗi lần đầu. Những lần sau tao nghe thằng Gia Nghĩa kể lại.
Quý ròm chưng hửng:
- Ủa, thế hằng ngày mày không đi chung với nó sao?
- Tao chỉ đi với nó mấy ngày đầu. - Mặt Tiểu Long chảy dài - Từ hôm nó được nhỏ Liên cho ngồi cạnh để chỉ bài, nó không cho tao đi theo nữa.
- Nó dám đối xử với mày như vậy hả? - Quý ròm đập tay xuống bàn, giọng bất bình - Nó không đếm xỉa gì đến chuyện mày cứu nó khỏi tay bọn thằng Xường sao?
- Kệ nó đi! - Tiểu Long quẹt mũi - Tao thấy nó nói cũng đúng. Hai đứa nó đang tình tứ, có mặt tao tụi nó làm sao tự nhiên được.
Tiểu Long thở dài:
- Gần đây nó còn đe tao. Nó bảo nếu nó bắt gặp tao lén lút theo xem nó “cưa cẩm” nhỏ Liên nó sẽ không cho tao chơi với...
Chợt nhận ra mình nói hớ, Tiểu Long lập tức im bặt. Nhìn bộ mặt thoạt xanh thoạt đỏ của bạn, Quý ròm cười khì khì:
- Nó không cho mày chơi với em gái nó chứ gì!
Nó vỗ vai Tiểu Long:
- Mày đừng lo! Nó đe mày chứ đâu có đe tao. Mày chỉ đường tới nhà nhỏ Liên đi, tao sẽ tới xem nó làm gì.
Tiểu Long giãy nảy:
- Không được! Nhìn thấy mày nó sẽ biết ngay là tao vẽ đường cho mày.
- Nhìn thấy sao được mà nhìn thấy! - Quý ròm trấn an bạn - Tao có xộc vào nhà nhỏ Liên đâu. Tao chỉ nấp ngoài bờ rào dòm vô thôi.

oOo


Chiều hôm sau, quá năm giờ một chút Quý ròm đã có mặt ở gần cửa hàng bánh kẹo.
Nó dựng xe đạp sát bờ tường, nấp sau một xe nước mía, băn khoăn không biết thằng Gia Nghĩa đã ra khỏi nhà chưa. Nó liếc đồng hồ rồi lại nhìn về phía cửa hàng rồi lại liếc đồng hồ rồi lại nhìn về phía cửa hàng.
Quý ròm lơ láo như vậy một lúc đã thấy Tiểu Long bước ra vỉa hè dòm dáo dác.
Quý ròm vội vã thò đầu khỏi xe nước mía, giơ tay ngoắt ngoắt.
Nhìn thấy bạn, Tiểu Long toét miệng cười, ba chân bốn cẳng vù lại.
- Nó đi chưa? - Quý ròm hất đầu về phía sau lưng Tiểu Long, nhíu mày hỏi.
- Đi khoảng mười phút rồi.
Quý ròm đẩy chiếc xe đạp ngã giúi vô người bạn:
- Vậy mình khởi hành được rồi. Mày chở đi, tao ngồi sau.
Dọc đường Tiểu Long cứ chạy rề rề khiến Quý ròm sốt ruột:
- Hồi trưa mày ăn trúng thứ chi mà đạp xe ì ạch vậy hả mập?
- Tao đang quan sát xem nó có dừng lại ở đâu không.
Quý ròm nhiệt tình:
- Vậy mày nhìn bên trái đi, tao nhìn bên phải cho!
Nhưng cho tới khi xe rẽ vào con hẻm nhà nhỏ Liên, chẳng đứa nào thấy thằng Gia Nghĩa đâu cả. Một đứa con trai nóng lòng đến nhà một đứa con gái thì họa may có động đất nó mới chịu dừng dọc đường! Quý ròm nhủ bụng, hỏi:
- Sắp tới chưa?
- Sắp rồi.
Tiểu Long đáp, cảnh giác quét mắt dọc con hẻm.
Chạy thêm một quãng, nó chống chân xuống đất, thì thầm như sợ ai nghe trộm:
- Nhà nhỏ Liên là căn nhà có cây vú sữa mọc sát hàng rào đó.
Quý ròm leo xuống khỏi xe, dặn:
- Tao đi trước, mày theo sau nha.
Tiểu Long lo lắng:
- Rủi thằng Gia Nghĩa chạy ra thì sao?
- Nó chạy ra trước nhà làm gì! - Quý ròm hừ mũi - Hổng lẽ ở nhà nhỏ Liên mà nó dám tè bậy vô hàng rào!
Tiểu Long không nghĩ thằng Gia Nghĩa chạy ra trước nhà để tè bậy, nó chỉ sợ vu vơ vậy thôi. Nhưng không biết diễn giải nỗi sợ của mình như thế nào cho dễ hiểu, nó đành lẳng lặng dắt xe theo sau Quý ròm, tim nhảy lô tô trong ngực.
Quý ròm chân quỳ chân ngồi trước bờ dậu, vén lá nhìn vào nhà. 
Tiểu Long đang lóng ngóng với chiếc xe trong tay, không biết đun vào đâu, đã thấy Quý ròm quay phắt lại, trợn mắt kêu khẽ:
- Trong nhà đông người lắm!
Tiểu Long ngạc nhiên:
- Đám giỗ hả?
- Hổng biết đám giỗ hay đám cưới nữa! Để tao nhìn kỹ xem!
Nói xong, Quý ròm lại hối hả húc đầu vào hàng rào, căng mắt quan sát.
Lần này thì nó biết không phải đám cưới hay đám giỗ. Đám cưới hay đám giỗ thì phải có người lớn. Đằng này trong nhà lúc nhúc toàn những đứa trạc tuổi nó hoặc nhỏ hơn.
Nghiêng ngó một lát, Quý ròm nhìn thấy Gia Nghĩa. Nó không nhận ra con nhà Gia Nghĩa ngay giữa một đống đầu cổ đang ngọ nguậy, nhưng khi thằng này đứng lên hí hoáy viết cái gì đó lên tấm bảng nhỏ sau lưng thì Quý ròm khẽ “a” lên một tiếng.
Tiểu Long đút đầu vào kế đầu Quý ròm, cố vạch một khe hở giữa bụi dâm bụt được cắt tỉa cẩn thận, tò mò hỏi:
- Gì vậy mày?
- Thằng Gia Nghĩa đang dạy kèm.
Tiểu Long dùng đầu gối thúc vào lưng bạn, nói như rên lên:
- Thì nó vẫn dạy kèm nhỏ Liên lâu nay mà.
- Dạy cho nhỏ Liên thì nói làm gì! Nó đang dạy cho cả đống đứa.
Tiểu Long đã vẹt được đám lá trước mắt, đã nhìn thấy điều Quý ròm vừa mô tả. Miệng nó lập tức há hốc:
- Ối, sao tự nhiên lại ra thế này? Bữa trước đâu có cảnh này. Tấm bảng treo trên vách kia nữa, bữa trước cũng không có.
Quý ròm nhỏm dậy, hai tay phủi ống quần, nói:
- Mình về đi!
- Về? - Mệnh lệnh bất ngờ của Quý ròm khiến Tiểu Long chưng hửng - Không xem nữa hả?
- Xem vậy đủ rồi! - Quý ròm cười khảy - Có gì đâu mà xem!
Tiểu Long lùi xe ra giữa hẻm, ngập ngừng hỏi:
- Vậy những gì thằng Gia Nghĩa kể với tao về nhỏ Liên là xạo hết hả mày?
- Thì xạo chứ sao! - Quý ròm cười he he - Cả đống đứa chen chúc như đang ở trong rạp hát mà cầm tay với cầm chân con khỉ gì!
Quý ròm đập tay lên lưng bạn, ra oai:
- Bữa nay tao đến xem chỉ là để kiểm tra những gì tao nghĩ trong đầu thôi. Chứ tao là tao biết tỏng cái trò ba hoa của thằng Gia Nghĩa ngay từ đầu.
Tiểu Long dấn bàn đạp, giọng ngẩn ngơ:
- Nhưng nếu nhỏ Liên không hề cầm tay nó và nó cũng không hề cầm tay nhỏ Liên, tại sao nó lại không cho tao đi theo?
- Mày ráng ép cái đầu mày động đậy chút đi, Tiểu Long! - Quý ròm méo xệch miệng - Chính vì nhỏ Liên không hề “nghiện xì ke”, không hề cầm tay nó, cũng không hề rơm rớm nước mắt khi nó ra về cho nên nó không muốn mày đi theo, hiểu chưa?
- Chưa hiểu. - Tiểu Long thật thà đáp, mặt vẫn lơ ngơ như bò đội nón.
- Mệt mày ghê! - Quý ròm thở hắt ra - Giảng cho mày hiểu về tình yêu chẳng khác nào cố giảng cho một cục đá hiểu về các nguyên tố hóa học.
Mày cũng có hiểu gì về chuyện này hơn tao đâu! Tiểu Long tức tối nhủ bụng nhưng không nói ra, chỉ giục:
- Thì mày nói rõ ra đi! Tại sao vì vậy mà nó không cho tao đi theo?
- Vì nếu như mày đi theo thì nó đâu có huênh hoang với mày về chuyện “là lạ hay hay” của nó được. Mày sẽ biết là hai đứa nó chả có “đụng chạm” nhau gì sất, tóm lại mày sẽ biết nhỏ Liên không hề mê tít nó. Chỉ có nó khoái nhỏ Liên thôi.
Tới đây thì Tiểu Long vỡ lẽ. Nó “Ờ há” và cong lưng đạp thật mạnh. Nó muốn về cửa hàng ngồi đợi thằng Gia Nghĩa quá. Bây giờ thì nó đã biết tại sao thằng này về trễ rồi. Về trễ vì bận kèm cho một đống lủ khủ học trò dù sao cũng thông cảm được. Nhưng về trễ để bịa chuyện đánh lừa nó như đánh lừa một đứa con nít thì nó dứt khoát không chịu bỏ qua. Hừ, hừ!

Gia Nhân tròn mắt khi thấy Tiểu Long xuất hiện:
- Ủa, nãy giờ anh đi đâu vậy?
- À, anh lại đằng kia... uống nước. - Tiểu Long ấp úng đáp, mắt liếc về phía sau xem thằng ròm đã ra về chưa.
Gia Nhân xịu mặt:
- Sao anh không nói em lấy nước cho anh uống?
- Ờ... tại lúc nãy anh thấy em đang có khách...
Tiểu Long lấp liếm đáp, rồi nó ngồi xuống ghế, lảng sang đề tài khác:
- Em có bài toán nào kho khó nữa không?
Tiểu Long thò tay cầm tờ giấy Gia Nhân đưa, nhưng mắt lại nóng nảy quét ra đường.
- Bài toán này khó lắm đó. - Gia Nhân nói - Anh đã bao giờ nghe bài toán Hàn Tín điểm binh chưa?
- Chưa. - Tiểu Long quay lại - Toán gì mà nghe giống phim Tàu vậy hở em?
- Thì ông Hàn Tín này ở bên Tàu mà. Ổng là nguyên soái của Lưu Bang.
- À, anh nhớ rồi.
Tiểu Long reo lên. Nhưng không phải nó nhớ ra Hàn Tín là ai mà nhớ tới thằng Dế Lửa ở quê nó. Thằng này chúa mê truyện Tàu. Lần trước nó khen Tiểu Long là Đơn Hùng Tín. Nếu nó đã biết Đơn Hùng Tín thì chắc nó cũng biết Hàn Tín, nhất là hai ông này lại cùng tên Tín. Tiểu Long nghĩ bụng và nhanh nhẹn đút tờ giấy vô túi áo, vui vẻ:
- Nhưng Tây hay Tàu gì thì đằng nào tối nay anh cũng giải ra.
Sợ nhỏ Gia Nhân tiếp tục tán chuyện Hàn Tín, Tiểu Long vội vã đứng dậy:
- Em ngồi đây, anh ra trước cửa đợi anh Gia Nghĩa!
Gia Nhân không hiểu tại sao Tiểu Long không ngồi đợi ở trong nhà như mọi ngày. Nhưng nó chưa kịp hỏi thì hai người khách bước vô khiến nó quên ngay thắc mắc trong đầu.
Gia Nghĩa không biết Tiểu Long đang hầm hầm muốn hỏi tội nó. Từ xa, nó đã trông thấy Tiểu Long đứng ngóng nó ngoài vỉa hè. Gia Nghĩa hơi chột dạ nhưng không nghĩ thằng mập đã biết tỏng những gì xảy ra trong nhà nhỏ Liên.
Gia Nghĩa tấp xe vô lề, láu táu nói trước:
- Xin lỗi mày nha. Hôm nay tao cũng cố lắm nhưng rốt cuộc vẫn không sao về sớm được.
Tiểu Long nheo mắt:
- Nhỏ Liên lại khóc à?
- Ờ. - Gia Nghĩa chép miệng, cố tròng lên mặt vẻ thiểu não - Lần này nó không rơm rớm nước mắt như những lần trước. Nó khóc ồ ồ đến nỗi tao sợ hàng xóm nghe thấy, phải lấy tay bụm miệng nó lại.
Tiểu Long nín cười:
- Thế có ai nghe thấy không?
- Không! Nhưng chó nhà bên cạnh sủa quá trời!
Tiểu Long tặc lưỡi, giọng thông cảm:
- Ờ, nếu nó khóc bù lu bù loa như vậy mày khó mà ra về được.
- Chứ gì nữa! - Được thằng mập hùa theo, Gia Nghĩa khoái quá. Nó lại sung sướng nói như rên - Tao thật phát khổ với con nhỏ này. Lúc đầu tao định tán tỉnh nó sơ sơ thôi, nào ngờ nó mê mẩn tao quá mức!
Tiểu Long cười mát:
- Chắc tại mày đẹp trai!
Gia Nghĩa đưa tay vuốt mặt:
- Tao không biết tao có đẹp trai hay không nhưng chắc là tao có sức hút!
Tiểu Long săm soi khuôn mặt thằng bạn mình một hồi rồi gật gù kết luận:
- Mày nói đúng! Sức hút của mày rất mạnh!
- Dĩ nhiên rồi. - Gia Nghĩa tít mắt nói.
- Mạnh đến mức không chỉ hút mỗi nhỏ Liên mà hút cả mớ đứa tới ngồi học với mày! 
Tiểu Long nói tiếp, mặt nó nghiêm trang đến nỗi con nhà Gia Nghĩa chưa kịp nhận ra ý nghĩa trong câu nói đã lại hào hứng gật đầu:
- Đúng! Đúng!
Nhưng thốt xong hai tiếng, thằng Gia Nghĩa thoáng có cảm giác bất an. Nó từ từ nhớ lại câu nói của thằng mập và ngay tức khắc tay chân nó đột ngột lạnh đi. Người nó đờ ra mất mấy giây, mắt trợn lên, quai hàm cứng như gỗ và khi nó mở miệng lại được, giọng nói của nó đã rời rạc hẳn:
- Mày... mày... nói gì vậy?
Tiểu Long xoáy mắt vào mặt bạn:
- Tao muốn nói tới cái lớp học ở nhà nhỏ Liên ấy.
- Mày... mày tới đó rồi hả? Mày... mày cãi lời tao hả? Mày... mày không muốn chơi với em gái tao nữa hả? - Gia Nghĩa gân cổ nói, lắp bắp một cách giận dữ, và càng giận dữ càng lắp bắp, mắt nó nhìn trân trân vào mặt Tiểu Long như thể định dùng ánh mắt đấu nhau với thằng mập như người ta đấu gươm.
Nghe thằng anh nhắc đến con em, Tiểu Long giật thót. Nó đưa tay quẹt mũi, bối rối nói:
- Tao chỉ không muốn mày gạt tao thôi! 
- Tao đâu có định gạt mày. - Thằng Gia Nghĩa thở hắt một cái, đang cáu kỉnh giọng nó đột ngột chùng xuống - Bất đắc dĩ lắm tao mới phải bịa chuyện...
Tiểu Long đặt tay lên vai bạn:
- Thế không có chuyện nhỏ Liên cầm tay mày à?
- Không. - Gia Nghĩa quay mặt đi chỗ khác.
- Mày cũng không hề cầm tay nó?
- Ờ.
- Tóm lại là hổng có gì giữa mày và nó hết?
- Ờ, hổng có gì hết.
Tiểu Long gãi cổ, ngẩn ngơ nói:
- Lạ quá há! Tao tưởng từ ngày mày chỉ cho nó làm toán, nó phải “ngưỡng mộ” mày ghê lắm chứ?
Gia Nghĩa quay lại:
- Cái đó thì có.
- “Ngưỡng mộ” sao không cầm tay? - Tiểu Long giương mắt ếch.
- Ờ, không cầm tay. - Gia Nghĩa nhăn nhó, trông nó giống như đang bị ai véo tai - Nó chỉ bày tỏ sự “ngưỡng mộ” bằng cách... rủ cả lô cả lốc bạn bè, anh họ, em họ, cháu họ của nó tới cho tao kèm toán thôi.
Tiểu Long giơ hai tay lên trời:
- Trời ơi là trời!
Nó nhìn sững bạn, liếm môi hỏi:
- Thế là từ bữa đó mày cấm tao đi theo?
Gương mặt thằng Gia Nghĩa ửng lên:
- Ờ.
Tiểu Long hấp háy mắt, trêu già:
- Chứ hổng phải mày sợ tao làm kỳ đà cản mũi hở?
- Biết rồi mà hỏi hoài!
Vừa gắt Gia Nghĩa vừa đẩy tay lái về phía Tiểu Long:
- Tao vào nhà đây.
- “Kỳ đà” cũng về đây! 
Tiểu Long hét to đến mức thằng Gia Nghĩa đã quay lưng rồi còn quay lại giơ nắm đấm lên dứ dứ về phía nó.

oOo


Quý ròm ngồi nghe Tiểu Long kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa nó với thằng Gia Nghĩa bằng vẻ mặt thản nhiên như thể đó là chuyện cả thế giới đã biết rồi.
- Tao nói đâu có sai! - Quý ròm nhún vai khi thằng mập kết thúc - Thằng Gia Nghĩa chỉ khoác lác để lòe mày thôi.
Quý ròm đưa tay sờ cằm, lim dim mắt:
- Tao đã nói rồi mà tụi mày không nghe. Toán học là môn khoa học thiêng liêng, là đền đài của tri thức, đâu phải chỗ để tụi mày gieo trồng ba thứ tình cảm vớ vẩn. Cố gieo cho lắm cũng chẳng có cây gì mọc lên hết á!
Tiểu Long nhăn mặt khi nhớ đến bài toán của Gia Nhân trong túi áo. Quý ròm làm nó chột dạ quá. Hổng biết thằng ròm nói thật hay nói chơi nhưng rõ ràng là nó muốn chế giễu cả thằng Gia Nghĩa lẫn mình! Tiểu Long nơm nớp nghĩ bụng khi nhớ đến từ “tụi mày” trong câu nói của Quý ròm.
- Tao có định trồng cây gì đâu! - Tiểu Long khụt khịt mũi, ngượng ngập nói.
- Chứ không phải mày định trồng cây si hả?
- Làm gì có!
Quý ròm hất hàm:
- Vậy chiều nào mày cũng mò đến nhà thằng Gia Nghĩa chi vậy? Gần đây nó có nhờ mày đi cùng nó qua nhà nhỏ Liên nữa đâu.
- Mày cũng biết rồi mà. Em thằng Gia Nghĩa mê toán, nhưng thằng Gia Nghĩa lại không có khả năng chỉ cho nó...
Quý ròm nhếch môi:
- Vậy là mày xung phong làm thầy con nhỏ đó?
Tiểu Long lỏn lẻn:
- Tao dốt dặc mà làm thầy ai. Tao nhờ mày giải giùm rồi nói lại cho nó thôi.
Quý ròm không trêu Tiểu Long nữa. Nó cúi xuống rút một xấp báo dưới gầm bàn, thảy tới trước mặt bạn:
- Mày xem cái này chưa?
Tiểu Long căng mắt dòm, nhận ra đó là tuần báo Toán học và giải trí.
- Mày lật tới trang 20 ấy. - Quý ròm nói.
Tiểu Long làm theo chỉ dẫn của bạn. Ở trang 20, nó nhìn thấy mục “Đố vui có thưởng”. Đề bài chính là cái đề nhỏ Gia Nhân đưa cho nó hôm đầu tiên: “Trong ngôi đền nọ ở xứ Ấn Độ có ba vị thần: thần nói thật, thần nói dối và thần chập cheng lúc nói thật lúc nói dối. Có vị khách phương xa đến thăm ngôi đền...”.
- Thì ra nhỏ Gia Nhân lấy cái đề từ trong tờ báo này. - Tiểu Long reo lên.
Quý ròm chồm người rút tờ báo phía dưới đưa cho Tiểu Long:
- Mày xem tờ này đi. Đây là số báo tiếp theo.
- Cũng trang 20 hở?
- Ờ. 
Trong mục “Đố vui có thưởng” của tờ báo thứ hai, lại một đề toán quen thuộc đập vào mắt Tiểu Long: “Một người cha trước khi qua đời để lại di chúc cho ba người con: Cha có 17 con ngựa quý. Đứa lớn nhất được phân nửa số ngựa. Đứa thứ hai được một phần ba số ngựa. Đứa út được một phần chín số ngựa...”.
Tiểu Long chưa kịp reo lên lần nữa, Quý ròm đã nói:
- Mày xem ô “Kết quả kỳ trước” ở cuối trang đi!
Ánh mắt Tiểu Long lần theo từng con chữ: “Sau đây là 10 bạn giải đúng nhất và sớm nhất đề toán về ba vị thần trong số báo tuần trước. Mỗi bạn sẽ nhận được một máy nghe nhạc iPod do hãng Apple tài trợ”. 
Dò tiếp xuống dưới, Tiểu Long há hốc miệng khi thấy tên Trần Gia Nhân nằm chễm chệ trong danh sách mười bạn đọc trúng thưởng.
- Phải nó không hở mày? - Tiểu Long nghệt mặt hỏi.
- Nó chứ ai! - Quý ròm so vai - Mày có cần coi số báo tiếp theo số báo này không?
- Khỏi! - Tiểu Long đưa tay quẹt mũi, giọng hân hoan - Chắc nó lại trúng thưởng nữa chứ gì?
Quý ròm gật đầu:
- Ờ, lần này nó được thưởng cái USB.
Tiểu Long ngả người ra lưng ghế, giọng hoan hỉ:
- Thì ra nó nhờ tao giải mấy bài này để nó ẵm giải thưởng! Tao giúp nó như thế chắc thế nào nó cũng...
Sực nhớ Quý ròm đang ngồi trước mặt, Tiểu Long lập tức im bặt. Hai chữ “ủy mị” chưa kịp phun ra, nó đã lật đật nuốt ngay xuống bụng. Nhưng Quý ròm đã kịp lườm bạn:
- Nó cũng sao?
Tiểu Long lại lúng túng chà tay lên mũi, làm như cái mũi có thể giúp nó xoay xở trước sự dò hỏi của thằng ròm:
- Ý tao nói là thế nào nó cũng... tiếp tục nhờ tao giải toán ấy mà.
- Mày nghĩ vậy thật à? - Giọng Quý ròm ỡm ờ, nó đang nhìn thằng mập qua khóe mắt.
Tiểu Long ve vẩy tờ báo trên tay:
- Thì chứng cớ rành rành đây nè!
Quý ròm nói giọng ráo hoảnh:
- Thế mày đã thử coi những số báo đó ra ngày nào chưa?
Câu hỏi lạ lùng của Quý ròm làm Tiểu Long cảm thấy ngờ ngợ. Nó liếc xuống tờ báo trên tay, mặt mày lộ vẻ hoang mang.
Quả như Tiểu Long lo lắng, sau khi dò kỹ nó phát hiện tờ Toán học và giải trí nó đang cầm ra vào hai mươi ba tháng bảy. Như vậy số báo trước đó ra ngày mười sáu, số tiếp theo ra ngày ba mươi, đều trong tháng bảy, nghĩa là những số báo này đã cũ xì, phát hành cách đây đã mấy tháng rồi.
Khó khăn lắm Tiểu Long mới nhấc mắt được khỏi tờ báo, chìa vẻ ngơ ngác vào mặt Quý ròm, giọng thảng thốt:
- Thế nhỏ Gia Nhân nhờ tao giải toán không phải để dự thi hở mày?
- Chả cần mày, chả cần tao nó đã thừa sức trúng giải rồi! - Quý ròm “xì” một tiếng, giọng nhấm nhẳng như thể đang nói về điều gì thật tồi tệ.
Tiểu Long ngó lên trần nhà:
- Thế nó nhờ tao giải mấy bài toán đó để làm gì vậy kìa?
- Sao mày ngốc thế hở mập! Đó là nó trêu mày, hiểu chưa?
- Trêu tao?
- Tức là nó muốn thử tài mày! Và chắc chắn nó đã biết tỏng mày có tài... đem đề toán về nhà nhờ người khác làm giùm!
Tiểu Long thừa nhận Quý ròm nói đúng, vì vậy nó nghe trái tim nó đang rơi xuống, rơi xuống mãi và mắc kẹt đâu đó chỗ dạ dày. Hèn gì nó thấy dạ dày nó co bóp dữ dội. Tiểu Long ơi là Tiểu Long! Nó nghe mình kêu thầm trong đầu. Hóa ra nhỏ Gia Nhân nó học giỏi hơn mày, nó thông minh hơn mày, nó giăng bẫy để mày lớ ngớ té dập mặt chơi mà mày hổng biết con khỉ gì hết. Chính mày “ủy mị” mà mày tưởng nó “ủy mị”, sao mày ngốc thế hở? Tiểu Long ca bài ca trách phận và chưa bao giờ nó thấy cụm từ “sao mày ngốc thế” Quý ròm hay dùng lại chính xác đến thế.
Tiểu Long như người bị đóng đinh xuống ghế, trơ ra có đến mấy phút. 
Đến khi nó nhổ được cặp mông lên, Quý ròm đã bỏ đi đâu mất. Chắc thằng ròm không nỡ nhìn thấy mình xuất sắc trong vai người chết rồi! Tiểu Long đỏ mặt nghĩ, nó sè sẹ đứng dậy, nhón gót bước ra cửa, len lén dắt xe vù thẳng một mạch.
Sau khi Tiểu Long bỏ chạy khỏi nhà Quý ròm, câu chuyện hổng biết vui nhộn hay buồn bã này coi như kết thúc. Tại chuyện giữa Gia Nghĩa và nhỏ Liên, giữa Tiểu Long và nhỏ Gia Nhân có ra cái củ khoai lang gì đâu mà kể tiếp.
Nếu tác giả có viết thêm vài dòng cũng chỉ để thuật lại cuộc đối thoại qua điện thoại tối đó giữa Tiểu Long và Gia Nghĩa thôi.
Đại khái là Tiểu Long gầm gừ:
- Mày nói thật đi! Em gái mày hổng có khen tao “nói chuyện vui ghê”, đúng không?
- Ờ... ờ... đúng! À, mà nó không khen nhưng... ánh mắt nó khen.
- Ánh mắt cái đầu mày! Nó cũng không hề bảo nó tự hào vì mày chơi thân với tao, đúng không?
- Ờ... ờ... nó không bảo.
- Vậy là xong!
- Xong là sao? Mày không định nói là mày không qua nhà tao nữa đó chứ?
- Qua làm gì! Có mày ở nhà đâu mà qua!
- Mày yên tâm đi! Từ ngày mai trở đi, chiều nào tao cũng ở nhà. Tao giải tán lớp học ở nhà nhỏ Liên rồi.
- Sao vậy?
- Tao mà tiếp tục cái lớp đó, chắc có ngày tao tức chết.
- Tao không hiểu.
- Mày có mặt ở đó đâu mà hiểu. Cái con nhỏ Liên bội bạc đó, tao giảng bài cho nó đến khô cả nước bọt thế mà ngoảnh lại thấy nó chả thèm nghe, cứ ngồi liếc qua liếc lại với thằng bạn nó.
- Thằng bạn nào?
- Thằng bạn mà nó rủ tới học chung đó.
- Ha ha ha.
- Tao đau khổ mà mày lại cười!
- Tại mày cả thôi! Bọn con gái nó không dễ dụ như mày tưởng đâu! Hơn nữa, toán học là môn khoa học thiêng liêng, là đền đài của tri thức, đâu phải chỗ để mày gieo trồng ba thứ tình cảm vớ vẩn. Cố gieo cho lắm cũng chẳng có cây gì mọc lên hết á! Híc híc!
Khi Tiểu Long “thuổng” nguyên câu nói của Quý ròm để làm oai với Gia Nghĩa thì cuốn truyện này coi như chính thức khép lại, vì ngay sau đó Tiểu Long đột ngột dập máy luôn, không còn gì để thuật lại nữa. Chỉ không rõ hai tiếng “híc, híc” Tiểu Long vừa nấc lên là tiếng cười hay tiếng khóc, ngay cả tác giả truyện này cũng hổng biết luôn, nhưng chắc đó là tiếng cười. Chứ chẳng lẽ “võ sư vô địch đại lực sĩ song phi cước thiết đầu công” mà lại nhăn răng ra khóc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro