Chương 142: Thấy quân thất ý ta phiền muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội thị đi qua cửa thiên điện, hắn vung cái phất trần trong tay, cao giọng xướng: "Truyền khẩu dụ của Ngũ điện hạ, mời các vị công thần lâm triều."

Thượng thư ba tỉnh đi ở đằng trước, phía sau là Tả Bộc xạ và Hữu Bộc xạ, tiếp theo là trưởng quan lục bộ và các triều thần khác. Bọn họ đi theo thứ tự, lần lượt bước vào chính điện.

Lạp Lệ Sa đi ở đầu hàng, nhìn mấy người đứng lác đác trước mắt, nàng chợt nghĩ tới giấc mơ của mình rất nhiều năm trước. Rốt cuộc thì nàng cũng đã tiến gần đến mục tiêu của mình...

Mọi người: "Tham kiến bệ hạ, Ngũ điện hạ."

Hoàng tử giám quốc Phác Đạt hắng giọng nói: "Chư vị đại nhân miễn lễ bình thân."

Mọi người: "Tạ điện hạ."

Tám gã nội thị hợp sức đóng hai cánh cửa đại điện lại. Lúc này, giọng nói già nua của Tứ Cửu vang lên từ sau bình phong: "Bệ hạ có chỉ, sắp tới kỳ thi hội, các công thần hãy đề cử người được chọn làm quan chủ khảo trong buổi triều hội hôm nay."

Nghe vậy, Phác Đạt ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ và Tam hoàng tử Phác Vọng đứng ở phía dưới đều rất phấn khích. Các triều thần của hai phe đều hiểu rõ mà không nói ra. Cứ cách ba năm khoa cử sẽ diễn ra một lần, quan chủ khảo thuộc nhà ai thì sẽ quyết định hướng gió trên triều ba năm tiếp theo, chính vì vậy hai bên đều phải dốc hết sức mình để giành được.

Phác Đạt nhìn quanh một vòng, Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe đúng lúc ngẩng đầu lên, hai người trao đổi ánh mắt.

Phác Đạt: "Xin nghe theo ý chỉ của phụ hoàng. Triều hội lần này, chư vị đại nhân lần lượt đề cử Trung thư lệnh Hình Kinh Phú, Trung thư tỉnh kiêm Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn và Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe. Mời chư vị đại nhân phía dưới phát biểu ý kiến của mình, ai mới là người thích hợp đảm nhiệm chức quan chủ khảo của khoa cử lần này?"

Trung thư tỉnh kiêm Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn cầm ngọc hốt trong tay, đứng giữa triều đình: "Khởi tấu bệ hạ, thần có chuyện muốn nói."

Phác Đạt: "Mời Lục đại nhân."

Lục Bá Ngôn: "Nhìn chung, triều ta đã lập quốc mười bốn năm, phần lớn quan chủ khảo đều là Trung thư tỉnh, người của Lại bộ và Lễ bộ. Trong lục bộ, Trung thư tỉnh là người quản lý toàn cục, phụ trách xét duyệt và điều nhiệm các quan viên Lại bộ, mà Lễ bộ lại là bộ phận phụ trách các công việc có liên quan đến khoa cử. Thần cho rằng lễ không thể phế, quan chủ khảo kỳ thi hội năm nay phải là người của một trong ba bộ này."

Lục Bá Ngôn vừa dứt lời thì Công Dương Hòe cũng đứng dậy: "Thần tán thành, thần cho rằng người của Lễ bộ nên đảm nhiệm chức vị quan chủ khảo năm nay."

Lục Bá Ngôn cau mày: "Công Dương đại nhân nói thế là sai rồi. Tuy Lễ bộ gắn bó chặt chẽ với khoa cử, nhưng lúc sau Lễ bộ cũng không còn dính dáng tới nhiều, bởi lẽ Lại bộ mới chính là nơi điều nhiệm quan viên và tiến hành khảo hạch. Chỉ khi Lại bộ cũng đảm nhiệm chức vị quan chủ khảo thì triều đình mới có thể hiểu rõ tình huống của các sĩ tử một cách toàn diện. Thứ hai, sau này triều đình cũng có căn cứ để đề cử và điều phái các quan viên. Hạ quan bất tài, từng đảm nhiệm chức Thị lang và Thượng thư Lại bộ. Tuy ta đã thăng chức làm Tả Bộc xạ, nhưng nếu xét về tư lịch, e rằng ta còn cao hơn Công Dương đại nhân một bậc."

Một vị nhà nho thuộc phái trung quân cũng đứng dậy, nói: "Lục đại nhân nói không sai, nhưng phóng mắt khắp toàn bộ triều đình này, không ai có tư lịch sâu hơn Trung thư lệnh Hình đại nhân đâu. Tính ra, hai vị đại nhân cũng là môn sinh của Hình đại nhân đấy."

Lục Bá Ngôn và Công Dương Hòe đồng thời liếc nhìn vị nhà nho nọ. Phác Đạt thấy không khí có chút khẩn trương, hắn đúng lúc đứng ra giảng hòa: "Sở dĩ việc chọn ai làm quan chủ khảo vẫn đi vào ngõ cụt chính là vì đạo lý mà ba vị đại nhân vừa nói. Nhưng mà hội khảo sắp tới, phụ hoàng đã hạ chỉ phải định ra một vị trong hôm nay... Còn có vị đại nhân nào có chuyện muốn tâu không?"

Phác Thái Anh đang ngồi ngay ngắn sau bình phong, tuy thoạt nhìn nàng có vẻ đạm nhiên, nhưng tâm nàng vẫn rất khẩn trương. Triều thần tranh nhau như vậy, bằng tâm trí của Lạp Lệ Sa thì chắc chắn người nọ sẽ phát hiện được điều gì đó. Như vậy, người nọ vẫn sẽ đứng ra như lời đã hứa sao?
Phác Thái Anh có chút hối hận. Sớm biết như thế, nàng đã ngồi nói chuyện đàng hoàng với Lạp Lệ Sa. Tiền đặt cược ván cờ này quá cao...

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, một giọng nói ôn hòa chợt vang lên.

Lạp Lệ Sa: "Khởi tấu bệ hạ và Ngũ điện hạ, thần có chuyện muốn nói..."

Âm sắc của Lạp Lệ Sa vẫn giữ sự trong trẻo của một vị thiếu niên lang, vì thế rất dễ nhận ra.

Phác Thái Anh thở dài, thân thể căng chặt dần thả lỏng.

Phác Đạt: "Ồ? Muội phu...mời Lạp đại nhân."

Công Dương Hòe quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa, hắn mừng thầm trong lòng. Hắn cho rằng Lạp Lệ Sa nhất định sẽ đứng về phía hắn.

Lạp Lệ Sa đặt ngọc hốt ở trước ngực, suy tư một lát mới chậm rãi nói: "Thần cho rằng Lục đại nhân nói không sai..."

Công Dương Hòe đột ngột trừng lớn hai mắt, ngay cả Lục Bá Ngôn cũng nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, hắn không hiểu Lạp Lệ Sa có ý gì.
Lạp Lệ Sa: "Tuy Trung thư tỉnh thống trị lục bộ, nhưng cũng đúng vì vậy mà Hình đại nhân càng không thích hợp. Hình đại nhân công việc bề bộn, nếu mọi việc trong triều đều dồn lên một mình hắn, chẳng phải sẽ khiến học sinh trong thiên hạ hiểu lầm là triều đình không có nhân tài sao? Tuy Lễ bộ luôn đảm nhiệm việc tổ chức khoa cử các khoá trước, nhưng nếu người Lễ bộ tổ chức và làm quan chủ khảo thì không khỏi có chút vượt quá chức phận. Như thế xem ra, chỉ có Lại bộ là bộ thích hợp nhất đảm nhiệm vị trí quan chủ khảo. Có không ít ghi chép về tiền triều lẫn trong sách sử, tuy trên danh nghĩa là Lễ bộ phụ trách khoa cử, nhưng phần lớn quan chủ khảo đều không nằm trong Lễ bộ..."

Phác Vọng thẳng lưng, lộ ra một nụ cười ôn hòa. Hắn thầm than: Lạp Lệ Sa không hổ là quỷ mưu, không ngờ Lạp Lệ Sa đã thăm dò ra Lục Bá Ngôn là người của Phác Vọng hắn. Ở thời điểm mấu chốt như vậy, Lạp Lệ Sa còn mở miệng giúp đỡ!
Sắc mặt Phác Đạt có chút không vui, hắn cau mày: "Lạp đại nhân muốn đề cử Lục đại nhân?"

Lạp Lệ Sa chậm rãi ngẩng đầu, cất cao giọng: "Tuy Lục đại nhân là hiền thần hiếm có, nhưng hiện giờ hắn đã không thuộc về Lại bộ, thần đây là đang tự đề cử mình."

---

Lạp Lệ Sa vừa dứt lời, triều đình an tĩnh lập tức ồn ào huyên náo.

Lục Bá Ngôn là người đầu tiên phản bác: "Lạp đại nhân, triều đình há là nơi để ngươi đàm tiếu? Bản quan tuy thăng chức, nhưng đó cũng chỉ mới là chuyện ngày hôm qua, công văn của Lại bộ còn chưa giao nhận cho người khác đâu."

Các nhà nho phái trung quân cũng dồn dập đứng ra bác bỏ: "Thần cho rằng, tuy Lạp đại nhân có công quản lý địa phương nhưng dẫu sao cũng mới quay về triều đình, trước kia cũng không có kinh nghiệm, cho nên khó có thể đảm nhiệm chức trách này!"
"Lạp đại nhân, việc khoa cử có liên quan đến tác phong và uy tín của quan lại. Quan chủ khảo không chỉ đơn giản là giám thị mà còn cần chấm bài thi, định ra thứ hạng. Ngươi rèn luyện thêm mấy năm nữa đi."

"Thần tán thành!"

"Xin bệ hạ cân nhắc!"

"Hạ quan nghe nói, Lạp đại nhân bị tật ở mắt. Quan chủ khảo phải tọa trấn trong suốt ba ngày hội khảo diễn ra, sao Lạp đại nhân có thể làm được?"

"Đúng như vậy!"

"Thân phận của Lạp đại nhân 'đặc thù', ngoại trừ thượng triều thì e là ngươi còn phải làm bạn với Trường An công chúa điện hạ. Ngươi vẫn nên làm tốt bổn phận của mình trước đi!"

Dù cho là ở một nơi trang nghiêm như triều đình, nhưng lời mà các triều thần nói càng ngày càng khó nghe, quả thực là thể hiện sự thối nát của đám quan văn lên tới cực điểm.
Công Dương Hòe là một trong số ít người không có chủ động "công kích" Lạp Lệ Sa. Nhưng giờ phút này áp lực trên vai hắn rất lớn, khiến hắn cũng tiến thoái lưỡng nan.

Toàn bộ Công Dương tộc đã đứng về phía Ngũ hoàng tử điện hạ, hắn làm người tiên phong, sao có thể im lặng được?

Công Dương Hòe quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa đang đứng ở một bên, cuối cùng vẫn mấy máy môi, nói một tiếng: "Thần tán thành."

---

"Phác Nhượng" không thể mở miệng nói, mà hoàng tử giám quốc Phác Đạt cũng tỏ thái độ "thờ ơ", chỉ ngồi trên cao nhìn triều thần công kích Lạp Lệ Sa. Phác Vọng lo mối quan hệ giữa hắn và Lạp Lệ Sa bị bại lộ, cho nên cũng lý trí giữ im lặng. Các triều thần thấy thượng vị không tỏ thái độ, chính chủ cũng yếu đuối dễ bắt nạt thì càng nói năng tùy ý.

Phác Thái Anh ngồi sau bình phong, nàng chợt nghĩ đến một câu: Quân tử như nước, tiểu nhân như dầu.
Nếu nhỏ vài giọt dầu vào nước sôi, thì nước vẫn là nước, vừa không bị dầu mỡ dung hòa vừa có thể giữ được sự bình thản. Ngược lại, nếu ta đổ một chén nước vào dầu sôi, e rằng sẽ nổ tung ngay tức khắc... Sao lại giống hệt cảnh tượng đang diễn ra trên triều đình thế này?

Phác Thái Anh không ngờ các đảng phái đã tranh nhau tới nỗi như thế. Nàng vốn nghĩ, hiện giờ ba phe đang đấu tranh gay gắt, nếu một người vừa mới về kinh vừa không có phe phái như Lạp Lệ Sa đứng ra thì ba phe đều sẽ lui một bước, vạn không ngờ cục diện sẽ như vậy...

Cách bình phong và rèm châu, Phác Thái Anh không thể nhìn thấy Lạp Lệ Sa. Đối mặt với những lời nghi ngờ và chỉ trích Lạp Lệ Sa, nàng cũng chọn cách trầm mặc.

Phác Thái Anh không tưởng tượng được thần sắc của Lạp Lệ Sa lúc bấy giờ sẽ ra sao. Người nọ sẽ phẫn nộ siết chặt hai nắm tay, hay là quật cường mặc cho gió thổi khắp đông tây nam bắc, hay là mặc kệ khinh thường?
Phác Thái Anh cắn môi, những câu nói công kích Lạp Lệ Sa nặng nề nện vào lòng nàng...

Nếu nàng biết chuyện này sớm hơn, nàng vẫn sẽ đẩy Lạp Lệ Sa ra sao?

Vậy thì người nọ thì sao? Khi người nọ đồng ý với nàng, người nọ có biết mình sắp phải đối mặt với cái gì không?

Đáp án này vẫn luôn chôn ở trong lòng Phác Thái Anh. Nàng hiểu Lạp Lệ Sa, càng biết đối phương thông minh như thế nào, nhưng Phác Thái Anh không muốn thừa nhận.

Dường như nếu thừa nhận, động lực giúp nàng âm thầm kiên trì ba năm nay... sẽ biến mất.

Ba năm trước đây, lần "phản bội" kia làm Phác Thái Anh cảm thấy mình si tâm sai phó. Khi Lạp Lệ Sa rời đi, nàng hóa tất cả thù hận thành động lực, không có lúc nào nàng không thúc giục mình nỗ lực thêm một chút. Nhờ có nó chống đỡ mà nàng mới khắc phục nhiều khó khăn và đi tới ngày hôm nay.
Đến nỗi những chuyện khác, Phác Thái Anh không dám nghĩ tiếp.

Nàng thậm chí không dám ở chung với Lạp Lệ Sa quá lâu. Nàng sợ, sợ bản thân không có tiền đồ rồi tha thứ đối phương...

Hơn một ngàn đêm Lạp Lệ Sa không ở bên nàng, nàng thường xuyên nghĩ: Nếu mình còn không để bụng những chuyện này, sao mình xứng với danh đích công chúa duy nhất của Phác gia?

Cũng may, thời gian là một thứ tốt, trong lúc vô tình nó có thể phai mờ rất nhiều chuyện. Phác Thái Anh cho rằng nàng có thể khống chế bản thân không để ý tới người nọ nữa...

Nàng kiềm sự chua xót trong lòng xuống, hất chén trà trên ngự án xuống...

Một tiếng "rầm" vang lên giòn vang, đại điện ồn ào đột nhiên im bặt. Tứ Cửu vội vàng mím môi, bắt chước Phác Nhượng không ngừng ho khan.

Mọi người: "Bệ hạ bảo trọng long thể!"
Lạp Lệ Sa vẫn luôn cúi đầu không nói, nhưng lúc này nàng lại nâng mắt lên: Thì ra ba năm nay phụ tử Phác Nhượng dùng cách này để đổi trắng thay đen sao?

Nhưng rất nhanh Lạp Lệ Sa đã dời mắt, nàng tiếp tục cúi đầu rũ mi, nhưng cặp mắt màu hổ phách kia vừa dịu dàng vừa phức tạp.

Điện hạ, ngươi có biết người làm vua...thì tâm địa phải cứng rắn hay không? Nếu đã quyết định để ta che chắn cho ngươi, cớ sao ngươi lại mềm lòng?

Phác Đạt: "Phụ hoàng? Người không sao chứ?"

Phác Thái Anh gật đầu, Tứ Cửu cao giọng nói: "Bệ hạ có chỉ, bãi triều!"

Mọi người: "Tuân chỉ."

Tám gã nội thị hợp sức đẩy cửa đại điện ra, các triều thần lui ra ngoài theo thứ tự. Nhưng tất cả đại thần đều giữ khoảng cách thích hợp với Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa như một hòn đảo cô độc, tuy mọi người cùng đi về một hướng nhưng không có ai làm bạn với nàng. Công Dương Hòe rối rắm, hắn nặng nề thở dài một hơi, sau đó rời đi cùng với các quan viên khác của Lễ bộ.
Đến cuối đường, Lạp Lệ Sa nghỉ chân, nhìn thoáng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag