Chương 157: Họa sư thiệt thân nhẫn khi quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo ghi chép của sử sách, Vương Chiêu Quân vào cung, Mao Diên Thọ đòi tiền đút lót không được nên vẽ nàng rất xấu, khiến Vương Chiêu Quân phải ở lãnh cung. Sự việc bị phát giác, Mao bị giết. Tựa đề của chương này xuất từ bài thơ "Minh Phi Khúc". Trong bài thơ này lại nói là vì Vương Chiêu Quân quá đẹp, về căn bản họa sư không có cách nào biểu hiện được nên không đáng quy tội cho họ Mao.

---

Lạp Lệ Sa gặp Phác Nhượng như ý nguyện. Nhiều năm trôi qua, nàng đã gặp lại kẻ thù của toàn bộ thảo nguyên.

Phác Nhượng lúc này như một ngọn nến tàn, tuy có thể miễn cưỡng ngồi trên ghế, nhưng tứ chi cứng đờ và chiếc áo choàng rộng thùng thình kia không thể che giấu tình trạng sức khỏe của hắn.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Nhượng một lúc, sau đó mới vén vạt áo quỳ gối trước kẻ thù: "Thần Lạp Lệ Sa, tham kiến bệ hạ."

Phác Nhượng nâng cánh tay có tri giác lên và vẫy vẫy vài cái. Phác Thái Anh nói: "Đứng lên đi.", sau đó nàng đặt giấy bút ở trước mặt Phác Nhượng. Trước khi đến đây, Phác Thái Anh đã nói cho Lạp Lệ Sa nghe tình trạng sức khỏe của Phác Nhượng.

Phác Nhượng liếc nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh hành lễ, nàng nhìn Lạp Lệ Sa rồi lui ra ngoài.

Tứ Cửu tập tễnh đi phía sau Phác Thái Anh, cũng khóa cửa tẩm điện lại.

Dường như triều đình Vị Quốc đã đến lúc thay đổi, phảng phất chỉ trong một đêm, Phác Nhượng và Tứ Cửu đều đã già rồi.

Đại điện rất yên tĩnh, Lạp Lệ Sa đứng đối diện với Phác Nhượng, nàng cúi đầu không nói.


Phác Nhượng đã thay đổi rất nhiều. Ở trong mắt Lạp Lệ Sa, hắn cũng chỉ là một xác chết biết thở dốc mà thôi.

Trong thoáng chốc, có vô số giọng nói vang trong lòng Lạp Lệ Sa, buộc nàng phải nhanh chóng bình tĩnh lại: Dù cho Phác Nhượng sắp chết, thì người vung búa đóng đinh vào quan tài của hắn nhất định phải là nàng.

Phác Nhượng cũng mở to đôi mắt đục ngầu quan sát Lạp Lệ Sa, hắn thở hổn hển nặng nề.

Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn không thể nhìn thấu người thanh niên trước mặt. Năm đó hắn mơ thấy dị thú, Quan Thiên ty nói đó là điềm lành, báo hiệu sẽ có hiền thần vào triều.

Nhưng Phác Nhượng rất ghét cảm giác trong giấc mơ ấy. Hơn nữa, thái úy phủ cố ý cưới ái nữ của hắn để làm bùa giữ mạng, Phác Nhượng cân nhắc thật lâu, cuối cùng quyết định thúc đẩy đoạn nhân duyên này.

Vì để chặn họng thái uý Lục Quyền, hắn thậm chí không tiếc hy sinh hai nữ nhi.

Hiện giờ nhìn lại, chuyện hắn muốn ngăn cản vẫn xảy ra. Dường như Lạp Lệ Sa chính là người mà Quan Thiên ty nói: Là trụ cột, là cánh tay của triều đình.

Nhưng mà lòng Phác Nhượng còn có chút bất an, đến nỗi vì sao bất an, hắn cũng không biết nên nói như thế nào.

Hắn già rồi, thân thể không có một ngày không đau, không có tinh thần, càng không thể suy xét kĩ càng mọi chuyện...

Phác Nhượng trầm ngâm thật lâu, run run rẩy rẩy cầm lấy bút lông và viết: Chuyện nữ đế, ngươi nghĩ như thế nào?

Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua liền cúi thấp đầu xuống, nàng suy nghĩ một chốc rồi bình tĩnh đáp: "Thần cho rằng không ổn."

Nghe thấy đáp án của Lạp Lệ Sa, Phác Nhượng cũng không có bất ngờ, chỉ ra hiệu cho Lạp Lệ Sa nói tiếp. Lạp Lệ Sa hít sâu một hơi, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày hơi cau lại, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt màu hổ phách của nàng toát ra sự phẫn nộ không thể kiềm chế được.

Lạp Lệ Sa: "Chuyện này không có đường lui, một khi thất bại thì điện hạ chắc chắn sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, mà nàng ấy vốn không cần phải chịu đựng những thứ này. Điện hạ là đích công chúa, dù cho vị hoàng tử nào đăng cơ, chỉ cần điện hạ không ngông cuồng bàn luận chính sự, tuân thủ lễ nghi thì tân hoàng nhất định sẽ không làm khó nàng ấy. Dẫu thực ấp và đất phong của nàng ấy bị cắt giảm, nhưng nàng ấy vẫn có thể sống an ổn cả đời, như vậy là đủ rồi."
Lạp Lệ Sa đã có phẫn uất về chuyện nữ đế từ lâu, nhưng mà lý do nàng không muốn cũng không phải là những gì nàng vừa nói. Một khi Phác Thái Anh xưng đế, nàng sẽ trở thành kẻ địch số một của Lạp Lệ Sa. Đến lúc đó, tất cả những gì Lạp Lệ Sa tính kế đều sẽ chỉ thẳng vào nữ đế, đây không phải là cảnh Lạp Lệ Sa muốn nhìn thấy.

Nàng dùng cách khác biểu đạt sự bất mãn của mình, cũng nói ra lời Phác Nhượng muốn nghe nhất.

Quả nhiên, Phác Nhượng mỉm cười vặn vẹo, câu trả lời của Lạp Lệ Sa khiến hắn không còn băn khoăn gì nữa.

Chỉ thấy hắn tiếp tục đề bút: Trẫm là người hiểu tâm tư và phẩm hạnh của mấy nhi tử này nhất. Nếu ngôi vị hoàng đế truyền tới tay bọn họ, ái nữ của trẫm rất khó sống yên, thay vì trở thành thịt cá mặc người mổ xẻ, không bằng thúc đẩy chuyện này.
Một tiếng "lạch cạch" vang lên, bút lông rời khỏi tay Phác Nhượng và rơi lên giấy Tuyên Thành. Thần sắc Phác Nhượng có chút đau thương, hắn cắn chặt răng, một lần nữa cầm lấy bút lông: Lấy tâm trí và tài học của ngươi, trẫm tin rằng việc này sẽ thành công.

Lạp Lệ Sa nâng tay cung kính hành lễ: "Thần xin nghe theo ý chỉ của bệ hạ."

Phác Nhượng gật đầu, lại nghe Lạp Lệ Sa nói: "Nói vậy, hẳn là bệ hạ đã đoán được thần muốn làm gì."

Phác Nhượng than một tiếng, đôi mắt vẩn đục hơi dại ra.

Lạp Lệ Sa thuận vai cúi đầu, thấp giọng nói: "Bệ hạ nhân từ, nhưng nếu muốn thành đại sự thì có một số việc không thể không làm. Thần nguyện gánh lấy việc này, bệ hạ nghĩ như thế nào?"

Phác Nhượng cầm lấy bút lông, viết: Chuẩn.

Lạp Lệ Sa: "Xin bệ hạ yên tâm, nếu các vị hoàng tử nguyện ý phối hợp, đợi đến khi căn cơ của điện hạ được củng cố, thần sẽ tâu điện hạ trả lại tự do cho các vị hoàng tử, đảm bảo Phác hoàng tộc hưng thịnh không suy."
Phác Nhượng gật đầu, Lạp Lệ Sa lại nói: "Để sau này tránh việc ý kiến của thần và điện hạ không hợp nhau mà sinh ra lục đục, còn xin bệ hạ ban cho thần một ý chỉ."

Phác Nhượng suy tư một lát, viết: Ngươi lui xuống trước đi, để trẫm ngẫm lại.

Lạp Lệ Sa: "Vâng."

Ngay khi vừa quay lưng về phía Phác Nhượng, Lạp Lệ Sa liền mỉm cười.

Từ trước đến nay nàng luôn kiểm soát cảm xúc của mình một cách chặt chẽ, nhưng giờ khắc này nàng lại thất thố.

---

Vào buổi lâm triều sáng hôm sau, Phác Thái Anh nhận được một thánh chỉ. Nàng suy tư mãi, cuối cùng mệnh Trần Truyện Tự bí mật mời Tứ Cửu tới để cùng thượng triều.

Mấy năm nay sức khỏe của Tứ Cửu cũng không tốt lắm, hắn cũng dần rời khỏi triều đình giống như Phác Nhượng.

Lúc ở thiên điện chờ tuyên triệu, Lạp Lệ Sa cố ý quan sát Công Dương Hòe. Đối phương thần thái mỏi mệt, đáy mắt hơi xanh đen, hẳn là hắn đang đấu tranh chuyện buộc tội nàng.
Công Dương Hòe hơi né tránh, nhưng Lạp Lệ Sa lại chủ động đi đến. Nàng túm lấy Công Dương Hòe không cho hắn chạy trốn, thấp giọng nói: "Đừng nóng vội, cứ từ từ mà xem."

Công Dương Hòe nhướng mày, Lạp Lệ Sa liền chủ động rời đi.

Chẳng lẽ việc này còn có thể xoay chuyển? Công Dương Hòe mang tâm tình nghi hoặc ấy, cùng các vị đại nhân đi vào triều đình.

Không ít đại thần để ý: Người thần long thấy đầu không thấy đuôi như Thôi Ngự sử đại nhân cũng xuất hiện. Bình thường, vị lão đại nhân này rất ít khi lộ diện, nhưng chỉ cần hắn tới thì nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, vì thế bọn họ đều vô cùng cảnh giác.

Phác Đạt ngồi ngay ngắn ở trên cao, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, Thôi Ngự sử và Công Dương Hòe, hắn vờ nói: "Chư vị đại nhân có gì muốn tấu không?"
Nghe vậy, Thôi Ngự sử ưỡn ngực, vẫy ống tay áo rồi đứng khỏi hàng.

Thôi Ngự sử: "Khởi bẩm bệ hạ và Ngũ hoàng tử, lão thần có chuyện muốn tấu."

Phác Đạt ra vẻ bất ngờ, nói: "Thôi lão đại nhân cũng tới sao? Mời nói."

Thôi Ngự sử hắng giọng, lấy một tấu chương từ lồng ngực ra. Công Dương Hòe tâm như nổi trống, hắn không chắc lời Lạp Lệ Sa nói có ý gì, cũng không dám xen vào mưu kế Phác Đạt bày ra. Hắn lặng lẽ nhìn về phía Lạp Lệ Sa, thấy đối phương rất thản nhiên, giống như là không biết nguy hiểm đang cận kề.

Thôi Ngự sử mở tấu chương ra, khẳng khái đọc: "Lão thần buộc tội Thượng thư Lại Bộ Lạp Lệ Sa, Lạp Duyên Quân, vì đã phạm ba tội lớn! Lạp đại nhân mượn thân phận quan chủ khảo để tư lợi, kết bè kết phái, đây chính là tội đầu tiên. Ngoài ra, còn ra đề kích động sĩ tử ngông cuồng nghị luận triều chính, thậm chí còn đồng ý cho thí sinh bỏ thi. Mọi người đều biết, Lạp đại nhân vốn là người Tấn Châu, lão thần dò hỏi được: Hội khảo lần này, học sinh Tấn Châu giành được một trong ba thứ hạng đầu. Trong số sáu mươi tám người vượt qua kỳ thi hội thì học sinh Tấn Châu đã chiếm tới hai mươi mốt người. Đây chính là tội thứ hai."
Thôi Ngự sử nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa. Hắn đóng mạnh tấu chương lại, đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.

Thôi Ngự sử ôm quyền qua đỉnh đầu: "Theo lão thần thấy, Lạp đại nhân vốn không có tư cách làm chủ khảo. Thánh Thượng phá lệ dùng ngươi, cũng đồng nghĩa với việc người vô cùng tín nhiệm ngươi, nhưng Lạp Lệ Sa không màng thánh ân làm ra chuyện dơ bẩn như vậy, đây là tội thứ ba. Khi quân võng thượng, tội này đáng chém!"

Yết hầu Công Dương Hòe co giật, sao chuyện này diễn biến hoàn toàn khác với lời Phác Đạt nói thế này? Tội khi quân sẽ bị chém đầu, Phác Đạt cũng không có nói như vậy!

Phác Đạt nhìn sang bên cạnh, nội thị trên đài cao chạy một mạch xuống, cầm lấy tấu chương của Thôi Ngự sử rồi trình lên Phác Đạt.
Phác Đạt lấy tay đè tấu chương và nhìn các quần thần, hắn nhàn nhạt hỏi: "Bản cung đã xem qua tấu chương của Thôi lão đại nhân, ý của các vị đại nhân khác như thế nào?"

Lưng Công Dương Hòe giống như bị kim chích, tấu chương hắn giấu trong lồng ngực biến thành một củ khoai lang phỏng tay, nóng đến nỗi khiến hắn tâm hoảng ý loạn.

Phác Đạt hơi co ngón tay, vỗ vào bàn: "Ý của các vị đại nhân khác thì sao?"

Công Dương Hòe siết chặt nắm tay, mồ hôi thấm đẫm tóc và chảy dọc theo khuôn mặt hắn.

Lạp Lệ Sa vẫn yên lặng đứng trong đám người, mà Phác Thái Anh cũng đang thản nhiên ngồi sau bình phong. Tuy Lạp Lệ Sa truyền ám hiệu hơi muộn, nhưng Phác Thái Anh tin rằng Lạp Lệ Sa có suy tính của riêng mình, hơn nữa nàng cũng tôn trọng quyết định của đối phương.

Phác Thái Anh nghĩ không sai, Lạp Lệ Sa thật sự có suy tính riêng. Nàng muốn nhìn xem, đến tột cùng thì thế lực trong triều của vị Ngũ hoàng tử này lớn thế nào, cũng muốn xem hai vị hoàng tử có thể ăn ý ra sao.
Quan trọng nhất chính là: Nàng muốn cho Công Dương Hòe một cơ hội, những gì nên nói nàng đều đã nói, nếu đối phương nhớ tới chút tình nghĩa cuối cùng thì đây chính là cơ hội tốt nhất để Công Dương phủ không còn bị Ngũ hoàng tử kiểm soát. Ngoài ra, Tông Chính tự chính là nha môn vừa lâu đời nhất, vừa thể hiện sự chính thống của hoàng tộc, Phác Thái Anh cần bọn họ ủng hộ.

Thời gian từ từ trôi qua, ánh mắt Phác Đạt có chút u ám. Hắn không chờ Công Dương Hòe nữa, nhưng đồng thời cũng có một người khác bất ngờ đứng lên.

Đích trưởng tử của thái úy phủ, Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn cầm ngọc hốt trong tay và đứng dậy: "Khởi bẩm bệ hạ và Ngũ hoàng tử, thần có chuyện muốn tấu."

Phác Đạt: "Mời Lục đại nhân."

Bởi vì chuyện thứ hạng khoa cử, cho nên từ trước đến nay Lục Bá Ngôn vẫn không ưa Lạp Lệ Sa. Hơn nữa, Phác Vọng đang ở Lạc Bắc xa xăm, không rảnh chỉ huy triều đình.
Lục Bá Ngôn: "Thần muốn cùng Thôi Ngự sử hạch tội Lạp Lệ Sa."

Phác Đạt: "Nói cụ thể một chút đi."

Lục Bá Ngôn: "Ngoại trừ những tội trạng kể trên, thần còn muốn tham tấu Lạp Lệ Sa tùy ý sửa chữa tiêu chuẩn chấm thi của hội khảo!"

---

Lúc chia bài thi, Lạp Lệ Sa đề nghị giữ hai phiếu, quấy rầy kế sách của Phác Vọng và Phác Đạt. Sau khi kết thúc, Lục Bá Ngôn về nhà càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lúc này hắn mới nhận ra mình bị Lạp Lệ Sa lừa. Vì thế hắn liền nói ra quá trình chấm điểm, cũng kiên quyết lên án mặt hạn chế của cách làm này, thành công khiến mọi người đều ồ lên.

Lục Bá Ngôn hất cằm, trông vô cùng kiêu căng.

Phác Đạt nhíu mày rồi tỏ vẻ đau lòng. Hắn nhìn về phía Thôi Ngự sử, hỏi: "Thôi đại nhân liệt kê ba tội trạng lớn như vậy, ngươi có chứng cứ gì không?"
Thôi Ngự sử lại lấy một quyển trục ra, giơ cao lên: "Lão thần còn có lời chứng của học sinh Tấn Châu. Trong số hai mươi mốt người ghi tên bảng vàng thì đã có một nửa bảo Lạp Lệ Sa đại nhân là một vị 'quan tốt', bình dị gần gũi, đã từng chỉ điểm văn chương cho bọn họ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag